Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 66: Kẻ Địch Không Ngờ!



Sau một đợt dàn xếp đội hình và phân bố vị trí cùng nhiệm vụ cho từng thành viên, Băng Mị chính thức phát lệnh tấn công giành thế chủ động.

Tâm ý vừa động, khí lực cùng băng lực lập tức mạnh mẽ tuôn ra ào ạt khiến cho cả khu vực bỗng chốc như bị đóng băng lại.

Trong bốn người Băng Mị, Băng Ngọc, Băng Châu, Băng Nguyệt thì chỉ có Băng Nguyệt là chưa đạt tới cấp bậc Hoàng Sắc Đại Tiên, ba người còn lại đều đã vươn tới cấp bậc Hoàng Sắc Đại Tiên. Thực lực của nhóm bốn người này quả thật không thể xem thường.

Bên phía đối địch, thực lực có chút yếu thế hơn khi mà đa số chỉ đạt cấp bậc Tranh Sắc, thậm chí lão Xích còn mới đạt được Hồng Sắc. Tuy nhiên những gã này lại có những kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú cùng những mánh khoé và tiểu xảo đáng sợ. Vì vậy kết cục của trận chiến này quả thật khó lường.

Thế trận vừa động, Băng Mị nhanh chóng áp sát Băng Thành, kẻ mà theo đánh giá cá nhân của Băng Mị, là tên có nhiều âm mưu và thủ đoạn nguy hiểm nhất.

Những người còn lại cũng chọn ra đối thủ của riêng mình. Riêng đám người của Băng Liên thì cùng hợp sức đối phó với lão Xích, kẻ được đánh giá là có thực lực thấp nhất.

"Há há há, nào mau lại đây giúp lão gia gia giải khuây nào." Lão Xích cất giọng cười đầy biến thái của hắn.

Lúc này Băng Liên đảm nhận vai trò là người điều động các thành viên còn lại, nhanh chóng quan sát nhất cử nhất động của lão Xích để có thể giải quyết hắn trong thời gian sớm nhất.

Tuy nhiên, lão Xích là một kẻ vô cùng xảo quyệt, luôn tránh nặng tìm nhẹ, tránh giao tranh trực diện mà chỉ lợi dụng tốc độ của phong hệ để né tránh, cộng thêm những thành viên khác như Băng Càn, Băng Thiết cùng Băng Thanh chưa hoàn toàn làm chủ được khả năng của họ dẫn đến việc thế trận vẫn dây dưa mãi chưa dứt.

Trong khi đó, ở những chiến tuyến còn lại, dù thực lực có đôi chút chênh lệch nhưng nhóm của Băng Mị cũng không thể giải quyết dù chỉ là một tên.

Những gã này biết dùng những đặc điểm có lợi của hệ tương sinh và tương khắc để luân phiên hỗ trợ lẫn nhau khiến cho việc dồn lực công kích của nhóm Băng Mị gặp khá nhiều khó khăn.

Trải qua gần nữa giờ tranh đấu, thể lực của hai phe cũng bắt đầu có dấu hiệu suy giảm. Ngay lập tức, Băng Mị ra lệnh tập trung đội hình lại để hồi sức và lên kế hoạch khác.

Cùng lúc đó, Băng Thành cũng hội quân với những kẻ khác. Hắn nhìn về đội hình của Băng Mị rồi chợt nở một nụ cười đầy hiểm độc.

Hắn chợt quay sang phía lão Xích nháy mắt ra hiệu. Lão Xích bỗng trở nên phấn khích như vừa bắt được vàng. Ngay sau đó hắn liền huy động một lượng phong lực cực lớn ra bên ngoài, kết hợp với năng lượng tự nhiên tạo thành một cơn gió lốc khổng lồ và cuồng bạo.

Kế đó, hắn liền hướng cỗ cuồng phong đó về phía nhóm Băng Mị. Trên đường di chuyển, lực gió cực mạnh làm cho lá cây và cát bụi bị cuốn vào tạo thành một mớ hỗn độn đầy mờ mịt kèm tiếng gió gầm rít vô cùng chói tai.

Vừa trông thấy cỗ gió lốc lao đến, Băng Ngọc liền dựng băng tường cao hơn chục trượng để ngăn đường tiến của cơn gió lốc.

Ngay khi mọi người còn đang tập trung đối phó đòn công kích hệ phong kia thì đột nhiên sau lưng bốn vị đại tổng quản chợt vang lên một loạt thanh âm như tiếng người vừa ngã xuống mặt đất.

Trong lòng chợt có một linh cảm bất an, Băng Mị liền xoay nhanh người lại thì phát hiện Băng Liên, Băng Thanh, Băng Càn đang nằm gục dưới mặt đất, chỉ còn lại Băng Thiết đang đứng nhìn chằm chằm vào Băng Mị với một ánh mắt lạnh lùng và một nụ cười đầy gian ác.

"Băng Thiết, tại sao ngươi lại làm vậy?" Băng Mị tức giận hét lên.

Lúc này ba người Băng Ngọc, Băng Châu và Băng Nguyệt cũng đã chứng kiến sự việc. Tất cả đều bàng hoàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Băng Châu, mau đem đám trẻ lại đây, Băng Nguyệt, Băng Ngọc mau bắt Băng Thiết lại!" Băng Mị nhanh trí nói.

Thế nhưng khi Băng Nguyệt cùng Băng Ngọc vừa định lao đi thì bức tường băng chợt nổ tung. Ngay sau đó là những đòn công kích vô cùng mãnh liệt lập tức theo sau.

"Nguy hiểm!!!" Băng Mị nhanh như chớp dựng lên băng cầu cản lại những đòn công kích khủng khiếp kia.

Một chấn động lớn vang lên, băng cầu trong chớp mắt đã vỡ tan.

Băng Mị nheo mắt nhìn về phía trước thì không phát hiện ra bất cứ bóng dáng của tên nào trước mặt, chợt giật mình hoảng hốt.

Vừa quay lại thì Băng Mị liền trông thấy cả năm tên đang tấn công nhóm Băng Châu, cả ba người Băng Liên, Băng Thanh và Băng Càn đã bị lão Xích cùng Băng Thiết đem đi ra phía xa.

"Lũ khốn, mau trả đám trẻ lại cho ta!" Băng Mị hoả nộ ngút trời, gầm lên giận dữ.

Cả người Băng Mị bỗng phát ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt vô cùng rực rỡ kèm theo hàn khí cực kỳ băng lãnh khiến mặt đất trong chớp mắt đã bị đóng băng.

Trông thấy những biểu hiện đó, gương mặt nhăn nheo của Băng Thành chợt biến sắc, miệng hét lớn:

"Anh em mau rút lui, tiện nhân kia định dùng sát chiêu của Băng Tộc đó!"

Nghe vậy, nhóm người kia lập tức tản ra mỗi người một hướng, nhanh chân bỏ chạy. Băng Thiết cùng lão Xích ôm theo Băng Liên, Băng Thanh và Băng Càn bay đi.

"Băng Mị cẩn thận, không khéo lại trúng đám trẻ!"

"Đừng dùng chiêu thức đó, nếu không tỷ sẽ bị rút ngắn tuổi thọ xuống đó!"

Đám người Băng Nguyệt lớn tiếng ngăn cản Băng Mị thi triển sát chiêu.

"Mau đuổi theo Băng Thiết, cứu lấy đám trẻ!" Băng Mị đôi mắt sáng rực, toả một luồng lam sắc nhàn nhạt, hô lớn.

Nhanh như chớp, cả bốn người lập tức lao theo hướng lão Xích và Băng Thiết.

Với thực lực vượt trội cùng tâm trạng nôn nóng muốn cứu người, nhóm người Băng Mị đã phi hành với tốc độ tối đa khiến cho khoảng cách giữa hai nhóm càng lúc càng thu hẹp.

Lão Xích vừa cảm nhận được khí tức của nhóm Băng Mị liền quay sang ra hiệu cho Băng Thiết tách ra.

Lập tức Băng Thiết liền tách ra, mang theo Băng Liên, bay theo hướng khác.

Băng Mị phát hiện ra ý đồ muốn phân tán lực lượng của đối phương, ngay lập tức Băng Mị liền phân nhóm ra làm hai. Bản thân cô và Băng Nguyệt tiếp tục truy đuổi Băng Thiết để cứu Băng Liên còn Băng Ngọc và Băng Châu thì theo hướng lão Xích để cứu Băng Thanh và Băng Càn.

Nhận thấy đội hình Băng Mị đã tách ra, lão Xích đang vác theo Băng Thanh và Băng Càn liền nhanh chóng hạ xuống dưới mặt đất phía dưới khu rừng để lẩn trốn.

"Hừ, còn muốn chạy!" Băng Châu tức giận quát lớn.

Ngay lập tức, Băng Châu liền thi triển chiêu Băng Ngục làm cho khu vực mặt đất phía dưới trong nháy mắt đã bị đóng băng. Không khí băng lãnh dày đặc khiến cho tốc độ di chuyển của lão Xích bị trì trệ xuống khá nhiều.

"Con tiện nhân này cũng thật là ghê gớm. Để lão gia gia ngươi cho ngươi một bài học!" Lão Xích liếm mép cười nham hiểm nói.

Kế đó chỉ thấy lão Xích dùng phong lực nhốt Băng Thanh và Băng Càn còn đang hôn mê vào trong một khối tuyền phong lơ lửng trên không, sau đó chưởng mạnh về phía trước. Ngay lập tức cỗ phong lực đó liền bắn đi về phía chân trời với tốc độ như điện xẹt.

"Giờ thì lão gia sẽ chơi đùa với hai ngươi một phen!"

Vừa dứt lời thì Băng Châu và Băng Ngọc cũng vừa đáp xuống trước mặt hắn. Không nhìn thấy hai đứa trẻ trên tay hắn, Băng Ngọc liền hét lớn:

"Tên khốn nhà ngươi giấu lũ trẻ ở đâu rồi?"

"Ta giấu chúng trong người ta này, mau lại đây mà kiếm!"

"Vô sỉ!"

Băng Ngọc và Băng Châu không muốn nhiều lời, cả hai nhanh chóng hợp lực lao vào tấn công lão Xích. Đối phương thực lực chỉ là Hồng Sắc Đại Tiên nên cũng không quá khó khăn.

Đột nhiên khi cả hai vừa chuẩn bị áp sát hắn thì từ trong tay hắn phóng ra hai quả cầu màu tím than vô cùng bí ẩn khiến cả hai kiêng kị phải bay người né tránh.

"Bạo!"

Lão Xích vừa hô thì hai quả cầu kia liền phát nổ. Ngay sau đó là một làn khói màu tím đen quỷ dị nhanh như chớp liền lan ra khắp nơi.

"Cẩn thận, có độc!" Băng Châu hét lớn.

Hai người liền vận khí lực trong người lên để chống lại khói độc. Dưới áp lực của khí lực cường đại, luồng khói độc nhanh chóng bị thổi bay.

Tuy nhiên sau khi loại bỏ được khói độc thì tung tích của lão Xích cũng mất tăm!

"Tức thật, không ngờ rằng tên gian xảo này lại có khói độc để dùng kế thoát thân!"

"Giờ không phải lúc tức giận, mau rà soát khí tức của hắn rồi nhanh chóng đuổi theo!"

Ngay lập tức cả hai liền tập trung tinh thần cảm nhận khí tức của lão Xích. Thế nhưng lão Xích vô cùng khôn ngoan đã khéo léo ẩn đi khí tức của hắn rồi dùng khinh công di chuyển trên mặt đất để tránh sự dò xét từ hai người Băng Châu và Băng Ngọc.

Sau một hồi lâu truy tìm tung tích khí lực của lão Xích không có kết quả, Băng Ngọc và Băng Châu đành thất vọng quay đi tìm nhóm của Băng Mị.

"Chuyến này không biết ăn nói sao với nữ vương đây…" Băng Châu lo lắng thở dài.

Băng Ngọc bay bên cạnh cũng không nói gì. Cả hai đều đang có cùng một tâm trạng đó là lo lắng không biết Băng Tuyết sẽ phản ứng như thế nào khi biết tin động trời này.

"Bây giờ chỉ có thể cầu mong Băng Mị cứu được Băng Liên, nếu không thì…" nói đến đây, Băng Ngọc như bị nghẹn lại không dám nghĩ xa hơn nữa.

Phía bên nhóm Băng Mị thì tình hình có chút khả quan hơn khi bọn họ đã đuổi kịp Băng Thiết nhưng lại có sự xuất hiện của Băng Thành cản trở, vì vậy nhất thời chưa đoạt lại được Băng Liên.

"Băng Thiết, ta không ngờ ngươi lại dám phản bội Băng Tộc!" Băng Nguyệt phẫn nộ quát lớn.

"Phản bội? Lũ Băng Tộc các ngươi nghĩ là mình cao quý lắm sao? Các ngươi hãy cám ơn ta vì ta chưa xuống tay với con tiện nữ này. Hừ, ba lần bốn lượt dám làm ta mất mặt trước bao nhiêu người, tội thật đáng chết!" Băng Thiết hung hăng gầm lên.

"Lũ ngu ngốc các ngươi không ngờ sẽ có ngày hôm nay chứ gì? Ha ha ha, đáng kiếp, khi xưa các ngươi dám phong ấn khí lực cùng băng lực cả đời tu luyện của ta, giờ bị nếm đòn gậy ông đập lưng ông cảm thấy thế nào?" Băng Thành đứng bên cạnh khoái trá cười lớn.

Băng Mị khẽ cau mày khó chịu, nghe những lời mạt sát từ miệng những tên phản đồ thật sự rất bực bội.

Đột nhiên đôi mắt Băng Mị khẽ sáng lên. Bình thường cô sẽ không chú ý đến việc này nhưng hiện giờ khi Băng Thiết và Băng Thành đang đứng cạnh nhau, từ vóc dáng cho đến gương mặt đều có nét hao hao giống nhau khiến cho Băng Mị chợt kinh hãi.

"Ngươi...không lẽ lại chính là...cha của Băng Thiết???"

Ngay sau khi Băng Mị thốt ra, Băng Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc này, Băng Thành mới nhếch miệng cười đầy nham hiểm.

"Đích thị là như vậy! Đây chính là con trai của lão tử. Sao nào? Thấy nó có năng khiếu giống phụ thân của nó không?"

"Chết tiệt, ta đã nghi ngờ lai lịch của hắn ngay từ lúc hắn còn nhỏ, vậy mà lại khinh xuất không làm đến cùng. Thật là tai hại…" Băng Mị khẽ ôm trán tự trách bản thân.

"Dù ngươi có điều tra cũng vô dụng. Lúc đó con trai ta được người thân của ta gửi đến nhà một người bình thường nhờ chăm sóc nên lai lịch của nó dĩ nhiên là không có chút khác thường." Băng Thành cười lớn.

"Việc đã đến nước này, ta phải ra tay thanh lý môn hộ!" Băng Mị tức giận quát lớn.

"Băng Nguyệt, mau thi triển phối hợp kỹ!"

"Được!"

Ngay lập tức, hai người Băng Mị và băng Nguyệt cùng phát ra hàn khí ngút trời, băng vụ tràn ra dày đặc khắp nơi xung quanh nơi họ đứng. Ngay vị trí dưới chân họ bỗng xuất hiện ký hiệu ngôi sao năm cánh tuyệt đẹp đang không ngừng xoay tròn.

"Vốn dĩ là chiêu thức năm người nhưng dù chỉ có hai người cũng dư sức xử lý hai tên cặn bã các ngươi rồi!" Băng Mị hét lớn.

"Phải thử mới biết được." Băng Thành cười đầy nham hiểm.

"Song Tử Băng Lộ!" Băng Mị la lớn.

Hai cột băng khổng lồ nhanh như chớp phóng ra từ cơ thể Băng Mị và Băng Nguyệt, lao thẳng về phía Băng Thành và Băng Thiết.

"Mau tránh đi!" Băng Thành hét lớn.

Hai cha con hắn vội nhảy sang hai phía né đòn công kích kinh khủng kia.

Đột nhiên hai luồng băng cực đại kia chợt uốn éo theo một quỹ đạo kỳ quái, kế đó liền bám theo hướng di chuyển của Băng Thiết và Băng Thành.

"Cái quái gì thế này? Nó có thể đuổi theo chúng ta à?" Băng Thành kinh ngạc tự nhủ.

"Trúng!" Băng Mị quát.

"Ầm!!!"

Sau tiếng nổ, Băng Thành hốt hoảng phát hiện Băng Thiết vừa trúng chiêu, đang nằm dưới đất, điệu bộ có vẻ khá chật vật.

"Thiết nhi!" Băng Thành tức giận gầm lên sau đó lao nhanh về phía Băng Thiết.

"Được lắm, mau tới đi." Băng Mị thầm nhủ.

Băng Thành vừa lao tới vị trí của Băng Thiết thì khối băng lực khổng lồ sau lưng hắn liền thu lại rồi phình ra, cuối cùng ngưng tụ thành hình như một chiếc lồng chụp lấy hai cha con Băng Thành vào bên trong.

"Hai con đàn bà đê tiện này lại dám giăng bẫy ta?" Băng Thành điên cuồng quát.

"Để xem đến lúc ta lôi ngươi về Thủy Quốc nữ vương sẽ xử lý ngươi thế nào!" Băng Mị trừng mắt quát lớn.

Băng Thành nổi cơn tam bành, điên loạn thi triển vô số chiêu thức để phá vỡ chiếc lồng băng kia, thế nhưng sau một lúc vật lộn trong vô vọng, hắn vẫn không cách nào phá vỡ được tấm chắn vững chãi đó.

"Vô ích thôi, chiêu thức này là do hai người chúng ta hợp lực thi triển, với thực lực hiện giờ của ngươi đừng có mơ có thể phá được nó!" Băng Nguyệt nhấn mạnh.

"Ồ, thật vậy sao?" Đột nhiên một âm thanh lả lướt chợt xuất hiện phía bên trong khu rừng khiến hai người Băng Mị và Băng Nguyệt có chút giật mình.

Vừa ngay sau đó, một độc cầu khổng lồ từ phía vọng ra tiếng nói ban nãy chợt bắn ra, lao mạnh vào lớp lồng chắn bằng băng của nhóm Băng Mị.

"Uỳnh!!! Đùng!!!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Băng Mị cùng Băng Nguyệt, lớp lồng chắn vững chắc kia nhanh chóng nứt toác ra rồi đổ sập xuống.

"Không thể nào!!! Chiêu thức này ngay cả cường giả cấp bậc Lam Sắc Đại Tiên cũng khó lòng phá giải, vậy mà kẻ đó lại có thể dễ dàng phá hủy lồng chắn băng. Không biết tên đó là ma quỷ phương nào…?" Băng Mị có chút bàng hoàng, miệng lẩm bẩm.

Lúc này từ trong khu rừng âm u chợt có bóng người bước ra. Khí thế toát ra từ kẻ này hoàn toàn vượt trội so với thực lực của Băng Mị và Băng Nguyệt. Đến khi hắn hoàn toàn bước ra ngoài ánh sáng thì cũng là lúc Băng Mị trợn mắt, há hốc mồm vì không dám tin vào mắt mình.

"Ngươi… Độc Phấn??? Sao ngươi lại xen vào việc riêng của Thủy Quốc chúng ta?"

"Xí, cái gì mà là chuyện của Thủy Quốc các ngươi? Đây là nhiệm vụ chúng ta được giao lần này nên nếu có lỡ tay giết chết các ngươi thì xuống dưới hoàng tuyền cũng đừng trách bọn ta. Há há há!" Độc Phấn khoái chí cười lớn.

"Nhiệm vụ? Không lẽ mụ già Độc Doanh muốn ra tay sát hại Băng Liên và Băng Thanh nên mới liên kết với tổ chức bí ẩn này để phối hợp thực hiện?" Băng Nguyệt quay sang phía Băng Mị khẽ thì thầm.

"Theo như tình hình hiện tại thì đó là giả thuyết chính xác nhất. Thật không may, chỉ còn thiếu chút nữa là chúng ta đã thành công rồi. Mụ Độc Phấn đang ở đây vậy thì chắc chắn đám Độc Lộ, Độc Mãn đang ở phía sau thi triển chiêu thức hợp thể mới có thể khiến mụ ta trở nên mạnh như vậy. Giá mà bây giờ Băng Châu và Băng Ngọc có mặt ở đây thì may ra..." Băng Mị khẽ thở dài nói.

"Tán gẫu xong chưa? Giờ thì mau nộp mạng cho bổn nương. Băng Thành, ngươi mau đem con bé kia đi trước, chuyện ở đây cứ giao cho bọn ta!" Độc Phấn liếc mắt nhìn Băng Thành ra hiệu.

Băng Thành nhanh chóng gật đầu đồng ý. Sau đó hắn cùng Băng Thiết xoay về phía Băng Liên thì phát hiện ra lúc này Băng Liên đã đứng dậy, tuy bề ngoài còn hơi loạng choạng do ảnh hưởng từ ám chiêu của Băng Thiết.

"Băng Thiết!!! Ngươi đem tiểu muội ta đi đâu rồi!!!" Băng Liên đại nộ bộc phát, cả cơ thể trong nháy mắt đã biến hoá trắng bóc như tuyết, đôi mắt như tử thần dán chặt vào người Băng Thiết, hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra âm thanh kèn kẹt khiến cho hắn trong giây lát cũng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện