Băng Hỏa Chí Tôn
Chương 71: Thức Tỉnh!
Dưới sự lùng sục của gần trăm cường giả từ hai bên, chỉ một lúc sau đã tìm thấy thông đạo bí mật của hang động.
Đây là một thông đạo nhỏ và hẹp, mỗi lần chỉ đủ cho hai người len lỏi vào khá chật chội. Nếu đi tiếp thì khả năng bị phục kích phía bên kia là rất cao.
Như có cùng suy nghĩ, Băng Tuyết liền cùng Hoả Sư bàn luận cách tiến vào bên trong thông lộ kia.
Sau một lúc thảo luận, hai người thống nhất là sẽ để một cường giả Băng Tộc đi trước dò đường, nếu phát hiện ra điều gì bất thường liền dùng chiêu thức băng hệ của hắn để rút lui về báo cáo lại tình hình.
Không chút chậm trễ, một tinh anh bên phía Thủy Quốc liền được điều đi thám thính.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy vị tinh anh kia quay trở lại. Hoả Sư sốt ruột liền lên tiếng.
" Xem ra vị bằng hữu kia đã gặp nạn hoặc bị mai phục bên phía đầu bên kia rồi. Chúng ta cần tìm cách khác thôi!"
"Hay là dùng linh thú? Nếu có chuyện gì nguy hiểm thì chúng ta vẫn có thể cảm nhận được qua sinh mệnh của linh thú đó." Băng Tuyết chợt nảy ra ý tưởng mới.
"Được, ý kiến đó đúng là rất hay!" Hoả Sư mắt sáng lên, mừng rỡ nói.
Ngay lập tức một linh thú cấp hai của một vị cường giả bên Hỏa Tộc được triệu hồi, là một con Hỏa Vỹ Kê. Linh thú này cũng không phải là linh thú biến dị hay đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là linh thú có cấp bậc ngang với Tiểu Trư. Chỉ có điều là linh thú này đã ký kết linh hồn với nhân loại nên dù có vong mạng cũng vẫn có thể quay về Linh Thú Tâm bên trong cơ thể vị cường giả kia, chỉ là sức lực sẽ hoàn toàn suy kiệt, không thể xuất chiến trong một khoảng thời gian. Khả năng phục hồi của linh thú cũng sẽ tùy theo năng lực hiện tại của vật chủ.
Sau khi hiện thân, Hỏa Vỹ Kê liền nhận lệnh của vị cường giả kia, lập tức dùng hết tốc lực lên đường, vào sâu bên trong thông đạo huyền bí kia.
Đám người của Hỏa Sư và Băng Tuyết lại tiếp tục chờ đợi trong sốt ruột và lo lắng.
Sau gần nửa canh giờ, vị tinh anh kia đột nhiên đứng thẳng dậy rồi khụy gối xuống, hơi thở vô cùng gấp gáp. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán ra được linh thú vừa rồi của y đã bị giết chết khiến cho sức lực của hắn suy giảm nghiêm trọng.
“Xem ra phía bên kia thông đạo chắc chắn đã mai phục sẵn thiên la địa võng rồi. Chuyến này chắc phải từ bỏ việc truy đuổi đám người kia thôi.” Hỏa Cương thở dài nói.
“Khoan đã, linh thú của ta vừa truyền âm báo cho ta biết là phía bên kia là một tòa lâu đài màu tím được phủ bên trên bởi vô số đầu lâu và khói độc trông hết sức quỷ dị.” vị cường giả Hỏa Tộc chợt lên tiếng.
“Lâu đài có đầu lâu và khói độc? sao nghe giống như lâu đài của Thổ Quốc vậy?” Băng Tuyết hoài nghi nói.
“Đúng rồi, lúc trước nàng chẳng phải đã nói bọn chúng thông đồng với nhau sao? đây có lẽ chính là lối đi dẫn đến lâu đài của Độc Tộc. Sao ta lại không sớm nghĩ ra được nhỉ?” Hỏa Sư phấn khích reo lên.
Lúc này Băng Tuyết mới ngẩn người ra. Đúng là sơ sót, bản thân đã thừa biết hai nhóm người này đang liên kết với nhau, vậy mà không sớm nghĩ ra. Có lẽ từ lúc Băng Tuyết phát hiện ra vòng tay của Băng Hoa thì nàng đã đánh mất đi sự tỉnh táo và sáng suốt của mình.
“Chúng ta rút thôi, mau về chỉnh đốn lực lượng, lần này ta quyết qua Thổ Quốc đòi lại nữ nhi của ta!” Băng Tuyết trừng mắt đầy quyết đoán nói.
Hỏa Sư cũng đồng thanh hô theo tạo nên hiệu ứng tinh thần vô cùng mãnh liệt. Toàn quân ngay sau đó tản ra hai hướng, Hỏa Sư hẹn ngày hội quân cùng Băng Tuyết vào ngày mai.
Một đợt tấn công đi dù chưa mang lại chiến thắng như mong đợi nhưng đã có thêm manh mối về sự liên kết giữa thế lực bí ẩn kia và Thổ Quốc. Đây được coi như là một điều kiện tiên quyết để có thể danh chính ngôn thuận tấn công vào Thổ Quốc.
“Quốc vương, người nghĩ chúng ta có nên báo cho Mộc Quốc một tiếng không? dù sao cũng là tổng tấn công vào cả một vương quốc, chuyện này sẽ kinh động đến toàn thể đại lục này. Nếu chúng ta có càng nhiều đồng minh thì khả năng thành công vẫn cao hơn.” Hỏa Cương chợt đưa ra chủ ý.
“Sao không thấy ngươi nhắc đến Kim Quốc?” Hỏa Sư thắc mắc.
“Thứ cho lão phu nói thẳng, Lôi Kình trẻ người non dạ, so với việc này chắc hẳn không có nhiều trợ lực so với Phong Nha quốc vương. Thêm nữa trong lần đại hội lần trước, hắn cũng không tỏ ra quá quan tâm cũng như ủng hộ đến việc chúng ta tấn công Thổ Quốc và đám người bí ẩn kia. Vì thế lão thần cho rằng không cần báo cho Kim Quốc.”
“Ừm, ngươi nói không phải không có lý. Được rồi vậy việc này giao cho ngươi phụ trách. Ta giờ sẽ dẫn quân về thành để cùng Hỏa Bách bàn luận chuyện binh lực.”
“Tuân lệnh quốc vương!”
Ngay lập tức Hỏa Cương liền tách ra khỏi đội hình, nhắm thẳng hướng Mộc Quốc mà bay thẳng tới.
Trong lúc đó, tại cung điện Thủy Quốc, từ trong băng thất chợt phát ra tiếng động cùng một đợt rung chuyển nhẹ khiến cho lão bà Băng Chúc giật mình, vội chạy đến xem xét tình hình.
Vừa đến nơi, Băng Chúc liền bắt gặp cảnh tượng khá hy hữu. Băng Liên lúc này đã tỉnh lại và còn khỏe mạnh hơn bao giờ hết, đang trong trạng thái nguyên thủy chạy ra khỏi băng thất. Gương mặt kiều diễm của nàng lúc này đang đỏ ửng lên như một quả táo chín, hai tay hiện giờ đang che đi những điểm nhạy cảm trên cơ thể của nàng.
Vừa trông thấy Băng Chúc, Băng Liên liền òa khóc rồi lao vào ôm lấy lão bà, mặt nức nở, nói không nên lời.
Như hiểu ra được vấn đề, Băng Chúc liền nhanh chóng lấy áo khoác ngoài của mình che đi cơ thể tuyệt mỹ của Băng Liên, bàn tay già gân guốc khẽ vỗ nhẹ lên đầu Băng Liên an ủi.
“Cháu ngoan của bà, chuyện này cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải là hết cách thì bà có hy sinh cái mạng già này cũng sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Chỉ là…” Giọng Băng Chúc bỗng nghẹn lại. Bà sau đó cũng ôm lấy Băng Liên rồi cả hai cùng nhau khóc như mưa.
Lúc này Băng Ngọc và Băng Châu cùng Băng Ly nghe thấy động tĩnh cũng đã nhanh chóng có mặt. Nhìn thấy cảnh hai bà cháu đang ôm nhau khóc, bọn họ cũng đành đứng nhìn nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Băng Liên cuối cùng đã tỉnh lại.
Chợt trong băng thất xuất hiện một bóng dáng nam tử, tuy nhiên người này có tư thế đứng khá kỳ lạ. Hắn không đứng thẳng người mà trông như đang khom lưng, người hơi nghiêng về một bên. Bộ dạng trông khá quái dị.
Khi bóng đen kia bước ra bên ngoài, nhóm người Băng Ngọc mới nhận ra bóng đen đó chính là Hỏa Long. Tuy vậy trên khóe miệng của anh ta lại có một vệt máu, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, tay phải ôm ngực, ngay tại vị trí đó có dấu hiệu bị đông cứng trông giống như chiêu thức băng hệ vừa đánh trúng nơi đó vậy.
“Hỏa Long công tử, sao trông công tử có vẻ như vừa trải qua trận chiến sinh tử vậy?” Băng Linh nhìn thấy bộ dạng của Hỏa Long liền khúc khích cười rồi hỏi.
“Còn ai ngoài nàng ta! ta đây có ý tốt chữa trị cho nàng ấy vậy mà nàng ấy nỡ lòng nào vừa tỉnh dậy đã trả ơn cho ta bằng một băng chưởng tí chút nữa đã lấy mạng của ta luôn rồi!” Hỏa Long bức xúc đáp.
“Ngươi… là tên vô lại, xấu xa… ngươi… ngươi lợi dụng lúc ta không hay biết gì liền chiếm lấy thân thể của ta! ngươi là tên bỉ ổi, ta hận ngươi!” Băng Liên vừa nghe thấy giọng của Hỏa Long liền đỏ bừng mặt lên, quay lại mắng xối xả.
“Được, được lắm, thì ra đây là cách Băng Tộc của cô báo đáp ơn cứu mạng. Đã vậy thì ta xin cáo từ. Sau này xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cô… cô đúng là đồ… không biết điều!!!” Hỏa Long nghe những lời đó từ Băng Liên, hỏa nô xông lên tới não lập tức bao nhiêu bực tức trong lòng liền tuôn trào ra như núi lửa bùng nổ.
“A… chuyện này … xin Hỏa Long công tử dừng bước. Có lẽ tiểu thư của chúng tôi chưa biết chuyện gì xảy ra nên có phản ứng hơi thái quá mong công tử đừng để bụng. Chuyện này đối với nữ nhân mà nói quả thật cực kỳ trọng yếu.” Băng Châu nhanh trí lên tiếng thanh minh.
“Băng Châu đại tổng quản để hắn đi đi, đừng để hắn xuất hiện trước mặt con nữa!” Băng Liên gào lên đầy giận dữ.
“Băng Liên! mau bình tĩnh lại. Con mau lui vào trong đi, đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho con sau!” Băng Châu chợt quát lớn.
“Đúng đó cháu à, mau vào trong cùng bà nào. Ta sẽ giải thích mọi chuyện cho cháu. Chàng thanh niên này không hoàn toàn xấu như cháu đã nghĩ đâu.” lão bà Băng Chúc dỗ dành Băng Liên rồi dìu cô nàng vào phía trong cung điện.
Khi thấy Băng Liên cùng Băng Chúc đã đi khuất, lúc này Băng Châu mới mời Hỏa Long ngồi xuống và hỏi rõ sự tình. Sau khi nghe Hỏa Long thuật lại sự việc thì Băng Châu bỗng đưa tay che miệng, cười khúc khích.
“Tất cả chỉ có vậy, cô nói xem ta có đáng bị đối xử một cách khinh miệt như vậy không? giờ hỏa nguyên trong cơ thể bị tiêu hao quá nửa, không biết khi nào mới phục hồi lại như trước. Đã vậy còn lãnh một chưởng của cô nương kia. Thật đúng là xui xẻo mà!” Hỏa Long bực bội nói.
“Mong công tử bớt nóng giận, khi nữ vương quay trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo mọi việc lại với người. Chắc chắn Thủy Quốc ta sẽ có đền bù xứng đáng cho công tử.” Băng Châu nhẹ nhàng nói.
“Hừ, thù lao ta không cần. Chỉ cần các người nói rõ mọi việc lấy lại công bằng cho ta là được. Giờ mọi việc đã xong, ta xin phép cáo từ!” Hỏa Long bật đứng dậy, chắp tay cáo từ.
“Để ta cho người hộ tống công tử về Hỏa Quốc…” Băng Châu nói với theo.
“Không cần, ta tự về được!” Hỏa Long dứt khoát từ chối.
Sau đó Hỏa Long liền lao người đi. Tốc độ di chuyển rất nhanh chỉ loáng cái đã ra khỏi cung điện, sau đó lao vào bên trong khu rừng.
Băng Châu không yên tâm nên nhờ Băng Ngọc đi theo sau bảo vệ cho Hỏa Long cho đến khi anh ta về với Hỏa Quốc. Dù gì thì cũng không thể để một người chưa đột phá lên Đại Tiên cảnh giới đi một mình trong khu rừng linh thú kia được. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì bọn họ không biết phải nói sao với Hỏa Sư quốc vương.
“Không biết cô ta nghĩ sao lại đánh mình mạnh đến vậy. Mình có làm gì cô ta đâu? phụ nữ quả thật quá khó hiểu.” Trên đường đi, Hỏa Long lầm bầm trong miệng, cảm giác bực tức và khó chịu liên tục trào dâng trong tâm trí anh ta.
“Nhưng nghĩ lại thì… đúng là ta cũng chiếm được không ít chỗ lợi trong việc này. Có điều cũng không đến nỗi đáng phải nhận một chưởng nặng như vậy!” vừa nghĩ đến chuyện trong băng thất, Hỏa Long bỗng cảm thấy rạo rực cả người.
“Bỏ đi, dù sao cũng đã qua rồi, giờ phải mau chóng về kiếm phụ vương xem tình hình hiện giờ đang ra sao rồi…”
Loại bỏ tạp niệm trong đầu, Hỏa Long tập trung lao nhanh về phía Hỏa Quốc. Trên đường đi qua những trụ lính canh của Thủy Quốc đều có thể dễ dàng vượt qua do trước đó đã nhận được truyền âm của Băng Châu, vì thế đoạn đường về Hỏa Quốc của Hỏa Long diễn ra vô cùng thuận lợi.
Trải qua gần ba canh giờ, Hỏa Long cuối cùng cũng đã về đến Hỏa Quốc. Ngay sau đó liền lao về phía cung điện tìm phụ vương Hỏa Sư của anh.
Trong cung điện giờ đây đang có rất nhiều cường giả Hỏa Quốc đang tập trung tại sảnh đại điện, một bầu không khí vô cùng căng thẳng bao trùm toàn bộ những người đang có mặt nơi đây.
Trông thấy Hỏa Long về tới, Hỏa Sư vui mừng mỉm cười. Kế đến liền hỏi thăm tình hình sự việc phía bên Thủy Quốc cùng sức khỏe của Băng Liên.
Sau khi nghe Hỏa Long hậm hực kể lại toàn bộ sự việc, cả hoàng cung được dịp bò lăn ra cười, vô tình phá tan được bầu không khí sôi sục lúc trước.
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi cũng không ngờ phải không? Làm gì có chuyện chiếm tiện nghi xong rồi còn mong chờ được họ cảm kích. Thật là tức cười quá đi mất!” Hỏa Lân là người đắc chí nhất khi nghe tin Hỏa Long bị Băng Liên đánh cho một chưởng chí mạng.
“Thôi nào Lân nhi, con phải an ủi đệ đệ mình mới phải chứ. Nó còn trẻ người non dạ, làm gì đã biết trước việc này!” Hỏa Sư miệng thì nhắc nhở Hỏa Lân nhưng lại lấy tay ôm miệng cười thích thú.
Hỏa Long giờ đây không còn cách nào khác ngoài việc đứng chịu trận, mặt anh ta đỏ ửng lên vì xấu hổ và tức giận. Không ngờ kể chuyện buồn mà bọn người này lại cười như kể chuyện hài vậy.
Mãi một lúc sau, khi mọi người đã cười hả hê rồi thì Hỏa Sư mới khẽ hắng giọng vài tiếng để chỉnh đốn không gian trong đại điện. Kế đến ông ta liền quay lại sự kiện chính của cuộc họp lần này.
Qua lời của Hỏa Sư, Hỏa Long đã nắm được đại khái tình huống hiện giờ. Không ngờ thời gian chuẩn bị của trận đại chiến này lại diễn ra gấp rút trong thời gian ngắn như vậy.
“Phụ vương, con muốn tham gia trận đánh này có được không?” Hỏa Long nghiêm túc nói.
“Không được, lần này cực kỳ nguy hiểm, cả con và Lân nhi đều không được đi, hai đứa phải thay ta thủ hộ vương quốc trong khi ta đi vắng. Chưa kể hiện giờ con đang tổn thương bản nguyên trong cơ thể cần có thời gian phục hồi.” Hỏa Sư lắc đầu, khoát tay từ chối yêu cầu của Hỏa Long.
Nghe vậy Hỏa Long chỉ còn biết cúi đầu chấp nhận. Quả thật năng lực của anh ta chưa đủ cường đại, đã thế còn đang có thương thế trên người.
Sau đó Hỏa Sư phổ biến kế hoạch tiến quân vào sáng sớm mai, dặn mọi người phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, sau đó giải tán.
Khi mọi người đã đi hết, Hỏa Sư mới xoay qua nói với Hỏa Lân và Hỏa Long.
“Hai đứa ở lại nhớ khi nào có biến phải lập tức truyền hỏa lực vào miếng ngọc này. Lúc đó dù ở đâu ta cũng sẽ quay trở về. Tất nhiên trước khi đi ta sẽ để lại một cổng không gian đề phòng bất trắc. Lần này ta đã nhờ đến ông các con và những trưởng lão Hỏa Tộc hỗ trợ việc thủ hộ Hỏa Quốc nên hai đứa không cần quá lo lắng.”
“Phụ vương chớ lo, đã có con ở đây, mọi việc cứ giao cho con!” Hỏa Lân tự tin đáp.
“Được, ta trông cậy vào con, nhớ coi chừng tiểu đệ của con, đừng để nó chạy lung tung.” Ánh mắt đầy nghi ngờ đảo về phía Hỏa Long.
“Con có phải con nít đâu mà phải căn dặn kỹ như vậy. Phụ vương nhớ phải bảo trọng.” Hỏa Long lườm mắt rồi bĩu môi nói.
Hỏa Sư chỉ mỉm cười rồi đi về phòng. Hỏa Lân sau đó cũng rời đi. Lúc này chỉ còn lại Hỏa Long, anh ta liền chạy đi kiếm Tiểu Trư để hỏi chuyện.
Vừa đến trước khu vực phòng Tiểu Trư thì tiếng ngáy khủng khiếp của Tiểu Trư đã vang vọng ra tận ngoài sân. Tên linh thú này đúng là thứ xấu tính xấu nết mà!
Một cước tung ra đã làm cho hai cánh cửa bung ra hai bên. Phía bên trong Tiểu Trư cũng là bị âm thanh đó làm cho giật mình bật dậy.
“Ai? a… là lão đại, lão đại đã về rồi!” Tiểu Trư vừa trông thấy Hỏa Long liền mừng rỡ nhảy phóc lên người Hỏa Long khiến Hỏa Long ngã phịch xuống sàn nhà.
“Tên ngốc này, ngươi tưởng mình nhẹ lắm sao, mau đứng dậy!” Hỏa Long tức giận mắng.
“Hì hì, gặp lại lão đại em mừng quá nên quên mất…” Tiểu Trư nhe răng cười trừ.
“Mau kể ta nghe chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ta không có ở đây!” Hỏa Long ra lệnh.
Nghe vậy Tiểu Trư liền nhanh nhảu ngồi kể liên miên bất tận, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều được Tiểu Trư kể ra hết không chừa một chi tiết nào, thỉnh thoảng còn phóng đại lên đôi chút để thêm phần hấp dẫn.
“Ra vậy, vậy ta đã nắm được mọi việc rồi, giờ là lúc chuẩn bị thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi…” Hỏa Long thầm mỉm cười.
Đây là một thông đạo nhỏ và hẹp, mỗi lần chỉ đủ cho hai người len lỏi vào khá chật chội. Nếu đi tiếp thì khả năng bị phục kích phía bên kia là rất cao.
Như có cùng suy nghĩ, Băng Tuyết liền cùng Hoả Sư bàn luận cách tiến vào bên trong thông lộ kia.
Sau một lúc thảo luận, hai người thống nhất là sẽ để một cường giả Băng Tộc đi trước dò đường, nếu phát hiện ra điều gì bất thường liền dùng chiêu thức băng hệ của hắn để rút lui về báo cáo lại tình hình.
Không chút chậm trễ, một tinh anh bên phía Thủy Quốc liền được điều đi thám thính.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy vị tinh anh kia quay trở lại. Hoả Sư sốt ruột liền lên tiếng.
" Xem ra vị bằng hữu kia đã gặp nạn hoặc bị mai phục bên phía đầu bên kia rồi. Chúng ta cần tìm cách khác thôi!"
"Hay là dùng linh thú? Nếu có chuyện gì nguy hiểm thì chúng ta vẫn có thể cảm nhận được qua sinh mệnh của linh thú đó." Băng Tuyết chợt nảy ra ý tưởng mới.
"Được, ý kiến đó đúng là rất hay!" Hoả Sư mắt sáng lên, mừng rỡ nói.
Ngay lập tức một linh thú cấp hai của một vị cường giả bên Hỏa Tộc được triệu hồi, là một con Hỏa Vỹ Kê. Linh thú này cũng không phải là linh thú biến dị hay đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là linh thú có cấp bậc ngang với Tiểu Trư. Chỉ có điều là linh thú này đã ký kết linh hồn với nhân loại nên dù có vong mạng cũng vẫn có thể quay về Linh Thú Tâm bên trong cơ thể vị cường giả kia, chỉ là sức lực sẽ hoàn toàn suy kiệt, không thể xuất chiến trong một khoảng thời gian. Khả năng phục hồi của linh thú cũng sẽ tùy theo năng lực hiện tại của vật chủ.
Sau khi hiện thân, Hỏa Vỹ Kê liền nhận lệnh của vị cường giả kia, lập tức dùng hết tốc lực lên đường, vào sâu bên trong thông đạo huyền bí kia.
Đám người của Hỏa Sư và Băng Tuyết lại tiếp tục chờ đợi trong sốt ruột và lo lắng.
Sau gần nửa canh giờ, vị tinh anh kia đột nhiên đứng thẳng dậy rồi khụy gối xuống, hơi thở vô cùng gấp gáp. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán ra được linh thú vừa rồi của y đã bị giết chết khiến cho sức lực của hắn suy giảm nghiêm trọng.
“Xem ra phía bên kia thông đạo chắc chắn đã mai phục sẵn thiên la địa võng rồi. Chuyến này chắc phải từ bỏ việc truy đuổi đám người kia thôi.” Hỏa Cương thở dài nói.
“Khoan đã, linh thú của ta vừa truyền âm báo cho ta biết là phía bên kia là một tòa lâu đài màu tím được phủ bên trên bởi vô số đầu lâu và khói độc trông hết sức quỷ dị.” vị cường giả Hỏa Tộc chợt lên tiếng.
“Lâu đài có đầu lâu và khói độc? sao nghe giống như lâu đài của Thổ Quốc vậy?” Băng Tuyết hoài nghi nói.
“Đúng rồi, lúc trước nàng chẳng phải đã nói bọn chúng thông đồng với nhau sao? đây có lẽ chính là lối đi dẫn đến lâu đài của Độc Tộc. Sao ta lại không sớm nghĩ ra được nhỉ?” Hỏa Sư phấn khích reo lên.
Lúc này Băng Tuyết mới ngẩn người ra. Đúng là sơ sót, bản thân đã thừa biết hai nhóm người này đang liên kết với nhau, vậy mà không sớm nghĩ ra. Có lẽ từ lúc Băng Tuyết phát hiện ra vòng tay của Băng Hoa thì nàng đã đánh mất đi sự tỉnh táo và sáng suốt của mình.
“Chúng ta rút thôi, mau về chỉnh đốn lực lượng, lần này ta quyết qua Thổ Quốc đòi lại nữ nhi của ta!” Băng Tuyết trừng mắt đầy quyết đoán nói.
Hỏa Sư cũng đồng thanh hô theo tạo nên hiệu ứng tinh thần vô cùng mãnh liệt. Toàn quân ngay sau đó tản ra hai hướng, Hỏa Sư hẹn ngày hội quân cùng Băng Tuyết vào ngày mai.
Một đợt tấn công đi dù chưa mang lại chiến thắng như mong đợi nhưng đã có thêm manh mối về sự liên kết giữa thế lực bí ẩn kia và Thổ Quốc. Đây được coi như là một điều kiện tiên quyết để có thể danh chính ngôn thuận tấn công vào Thổ Quốc.
“Quốc vương, người nghĩ chúng ta có nên báo cho Mộc Quốc một tiếng không? dù sao cũng là tổng tấn công vào cả một vương quốc, chuyện này sẽ kinh động đến toàn thể đại lục này. Nếu chúng ta có càng nhiều đồng minh thì khả năng thành công vẫn cao hơn.” Hỏa Cương chợt đưa ra chủ ý.
“Sao không thấy ngươi nhắc đến Kim Quốc?” Hỏa Sư thắc mắc.
“Thứ cho lão phu nói thẳng, Lôi Kình trẻ người non dạ, so với việc này chắc hẳn không có nhiều trợ lực so với Phong Nha quốc vương. Thêm nữa trong lần đại hội lần trước, hắn cũng không tỏ ra quá quan tâm cũng như ủng hộ đến việc chúng ta tấn công Thổ Quốc và đám người bí ẩn kia. Vì thế lão thần cho rằng không cần báo cho Kim Quốc.”
“Ừm, ngươi nói không phải không có lý. Được rồi vậy việc này giao cho ngươi phụ trách. Ta giờ sẽ dẫn quân về thành để cùng Hỏa Bách bàn luận chuyện binh lực.”
“Tuân lệnh quốc vương!”
Ngay lập tức Hỏa Cương liền tách ra khỏi đội hình, nhắm thẳng hướng Mộc Quốc mà bay thẳng tới.
Trong lúc đó, tại cung điện Thủy Quốc, từ trong băng thất chợt phát ra tiếng động cùng một đợt rung chuyển nhẹ khiến cho lão bà Băng Chúc giật mình, vội chạy đến xem xét tình hình.
Vừa đến nơi, Băng Chúc liền bắt gặp cảnh tượng khá hy hữu. Băng Liên lúc này đã tỉnh lại và còn khỏe mạnh hơn bao giờ hết, đang trong trạng thái nguyên thủy chạy ra khỏi băng thất. Gương mặt kiều diễm của nàng lúc này đang đỏ ửng lên như một quả táo chín, hai tay hiện giờ đang che đi những điểm nhạy cảm trên cơ thể của nàng.
Vừa trông thấy Băng Chúc, Băng Liên liền òa khóc rồi lao vào ôm lấy lão bà, mặt nức nở, nói không nên lời.
Như hiểu ra được vấn đề, Băng Chúc liền nhanh chóng lấy áo khoác ngoài của mình che đi cơ thể tuyệt mỹ của Băng Liên, bàn tay già gân guốc khẽ vỗ nhẹ lên đầu Băng Liên an ủi.
“Cháu ngoan của bà, chuyện này cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải là hết cách thì bà có hy sinh cái mạng già này cũng sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Chỉ là…” Giọng Băng Chúc bỗng nghẹn lại. Bà sau đó cũng ôm lấy Băng Liên rồi cả hai cùng nhau khóc như mưa.
Lúc này Băng Ngọc và Băng Châu cùng Băng Ly nghe thấy động tĩnh cũng đã nhanh chóng có mặt. Nhìn thấy cảnh hai bà cháu đang ôm nhau khóc, bọn họ cũng đành đứng nhìn nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Băng Liên cuối cùng đã tỉnh lại.
Chợt trong băng thất xuất hiện một bóng dáng nam tử, tuy nhiên người này có tư thế đứng khá kỳ lạ. Hắn không đứng thẳng người mà trông như đang khom lưng, người hơi nghiêng về một bên. Bộ dạng trông khá quái dị.
Khi bóng đen kia bước ra bên ngoài, nhóm người Băng Ngọc mới nhận ra bóng đen đó chính là Hỏa Long. Tuy vậy trên khóe miệng của anh ta lại có một vệt máu, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, tay phải ôm ngực, ngay tại vị trí đó có dấu hiệu bị đông cứng trông giống như chiêu thức băng hệ vừa đánh trúng nơi đó vậy.
“Hỏa Long công tử, sao trông công tử có vẻ như vừa trải qua trận chiến sinh tử vậy?” Băng Linh nhìn thấy bộ dạng của Hỏa Long liền khúc khích cười rồi hỏi.
“Còn ai ngoài nàng ta! ta đây có ý tốt chữa trị cho nàng ấy vậy mà nàng ấy nỡ lòng nào vừa tỉnh dậy đã trả ơn cho ta bằng một băng chưởng tí chút nữa đã lấy mạng của ta luôn rồi!” Hỏa Long bức xúc đáp.
“Ngươi… là tên vô lại, xấu xa… ngươi… ngươi lợi dụng lúc ta không hay biết gì liền chiếm lấy thân thể của ta! ngươi là tên bỉ ổi, ta hận ngươi!” Băng Liên vừa nghe thấy giọng của Hỏa Long liền đỏ bừng mặt lên, quay lại mắng xối xả.
“Được, được lắm, thì ra đây là cách Băng Tộc của cô báo đáp ơn cứu mạng. Đã vậy thì ta xin cáo từ. Sau này xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cô… cô đúng là đồ… không biết điều!!!” Hỏa Long nghe những lời đó từ Băng Liên, hỏa nô xông lên tới não lập tức bao nhiêu bực tức trong lòng liền tuôn trào ra như núi lửa bùng nổ.
“A… chuyện này … xin Hỏa Long công tử dừng bước. Có lẽ tiểu thư của chúng tôi chưa biết chuyện gì xảy ra nên có phản ứng hơi thái quá mong công tử đừng để bụng. Chuyện này đối với nữ nhân mà nói quả thật cực kỳ trọng yếu.” Băng Châu nhanh trí lên tiếng thanh minh.
“Băng Châu đại tổng quản để hắn đi đi, đừng để hắn xuất hiện trước mặt con nữa!” Băng Liên gào lên đầy giận dữ.
“Băng Liên! mau bình tĩnh lại. Con mau lui vào trong đi, đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho con sau!” Băng Châu chợt quát lớn.
“Đúng đó cháu à, mau vào trong cùng bà nào. Ta sẽ giải thích mọi chuyện cho cháu. Chàng thanh niên này không hoàn toàn xấu như cháu đã nghĩ đâu.” lão bà Băng Chúc dỗ dành Băng Liên rồi dìu cô nàng vào phía trong cung điện.
Khi thấy Băng Liên cùng Băng Chúc đã đi khuất, lúc này Băng Châu mới mời Hỏa Long ngồi xuống và hỏi rõ sự tình. Sau khi nghe Hỏa Long thuật lại sự việc thì Băng Châu bỗng đưa tay che miệng, cười khúc khích.
“Tất cả chỉ có vậy, cô nói xem ta có đáng bị đối xử một cách khinh miệt như vậy không? giờ hỏa nguyên trong cơ thể bị tiêu hao quá nửa, không biết khi nào mới phục hồi lại như trước. Đã vậy còn lãnh một chưởng của cô nương kia. Thật đúng là xui xẻo mà!” Hỏa Long bực bội nói.
“Mong công tử bớt nóng giận, khi nữ vương quay trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo mọi việc lại với người. Chắc chắn Thủy Quốc ta sẽ có đền bù xứng đáng cho công tử.” Băng Châu nhẹ nhàng nói.
“Hừ, thù lao ta không cần. Chỉ cần các người nói rõ mọi việc lấy lại công bằng cho ta là được. Giờ mọi việc đã xong, ta xin phép cáo từ!” Hỏa Long bật đứng dậy, chắp tay cáo từ.
“Để ta cho người hộ tống công tử về Hỏa Quốc…” Băng Châu nói với theo.
“Không cần, ta tự về được!” Hỏa Long dứt khoát từ chối.
Sau đó Hỏa Long liền lao người đi. Tốc độ di chuyển rất nhanh chỉ loáng cái đã ra khỏi cung điện, sau đó lao vào bên trong khu rừng.
Băng Châu không yên tâm nên nhờ Băng Ngọc đi theo sau bảo vệ cho Hỏa Long cho đến khi anh ta về với Hỏa Quốc. Dù gì thì cũng không thể để một người chưa đột phá lên Đại Tiên cảnh giới đi một mình trong khu rừng linh thú kia được. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì bọn họ không biết phải nói sao với Hỏa Sư quốc vương.
“Không biết cô ta nghĩ sao lại đánh mình mạnh đến vậy. Mình có làm gì cô ta đâu? phụ nữ quả thật quá khó hiểu.” Trên đường đi, Hỏa Long lầm bầm trong miệng, cảm giác bực tức và khó chịu liên tục trào dâng trong tâm trí anh ta.
“Nhưng nghĩ lại thì… đúng là ta cũng chiếm được không ít chỗ lợi trong việc này. Có điều cũng không đến nỗi đáng phải nhận một chưởng nặng như vậy!” vừa nghĩ đến chuyện trong băng thất, Hỏa Long bỗng cảm thấy rạo rực cả người.
“Bỏ đi, dù sao cũng đã qua rồi, giờ phải mau chóng về kiếm phụ vương xem tình hình hiện giờ đang ra sao rồi…”
Loại bỏ tạp niệm trong đầu, Hỏa Long tập trung lao nhanh về phía Hỏa Quốc. Trên đường đi qua những trụ lính canh của Thủy Quốc đều có thể dễ dàng vượt qua do trước đó đã nhận được truyền âm của Băng Châu, vì thế đoạn đường về Hỏa Quốc của Hỏa Long diễn ra vô cùng thuận lợi.
Trải qua gần ba canh giờ, Hỏa Long cuối cùng cũng đã về đến Hỏa Quốc. Ngay sau đó liền lao về phía cung điện tìm phụ vương Hỏa Sư của anh.
Trong cung điện giờ đây đang có rất nhiều cường giả Hỏa Quốc đang tập trung tại sảnh đại điện, một bầu không khí vô cùng căng thẳng bao trùm toàn bộ những người đang có mặt nơi đây.
Trông thấy Hỏa Long về tới, Hỏa Sư vui mừng mỉm cười. Kế đến liền hỏi thăm tình hình sự việc phía bên Thủy Quốc cùng sức khỏe của Băng Liên.
Sau khi nghe Hỏa Long hậm hực kể lại toàn bộ sự việc, cả hoàng cung được dịp bò lăn ra cười, vô tình phá tan được bầu không khí sôi sục lúc trước.
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi cũng không ngờ phải không? Làm gì có chuyện chiếm tiện nghi xong rồi còn mong chờ được họ cảm kích. Thật là tức cười quá đi mất!” Hỏa Lân là người đắc chí nhất khi nghe tin Hỏa Long bị Băng Liên đánh cho một chưởng chí mạng.
“Thôi nào Lân nhi, con phải an ủi đệ đệ mình mới phải chứ. Nó còn trẻ người non dạ, làm gì đã biết trước việc này!” Hỏa Sư miệng thì nhắc nhở Hỏa Lân nhưng lại lấy tay ôm miệng cười thích thú.
Hỏa Long giờ đây không còn cách nào khác ngoài việc đứng chịu trận, mặt anh ta đỏ ửng lên vì xấu hổ và tức giận. Không ngờ kể chuyện buồn mà bọn người này lại cười như kể chuyện hài vậy.
Mãi một lúc sau, khi mọi người đã cười hả hê rồi thì Hỏa Sư mới khẽ hắng giọng vài tiếng để chỉnh đốn không gian trong đại điện. Kế đến ông ta liền quay lại sự kiện chính của cuộc họp lần này.
Qua lời của Hỏa Sư, Hỏa Long đã nắm được đại khái tình huống hiện giờ. Không ngờ thời gian chuẩn bị của trận đại chiến này lại diễn ra gấp rút trong thời gian ngắn như vậy.
“Phụ vương, con muốn tham gia trận đánh này có được không?” Hỏa Long nghiêm túc nói.
“Không được, lần này cực kỳ nguy hiểm, cả con và Lân nhi đều không được đi, hai đứa phải thay ta thủ hộ vương quốc trong khi ta đi vắng. Chưa kể hiện giờ con đang tổn thương bản nguyên trong cơ thể cần có thời gian phục hồi.” Hỏa Sư lắc đầu, khoát tay từ chối yêu cầu của Hỏa Long.
Nghe vậy Hỏa Long chỉ còn biết cúi đầu chấp nhận. Quả thật năng lực của anh ta chưa đủ cường đại, đã thế còn đang có thương thế trên người.
Sau đó Hỏa Sư phổ biến kế hoạch tiến quân vào sáng sớm mai, dặn mọi người phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, sau đó giải tán.
Khi mọi người đã đi hết, Hỏa Sư mới xoay qua nói với Hỏa Lân và Hỏa Long.
“Hai đứa ở lại nhớ khi nào có biến phải lập tức truyền hỏa lực vào miếng ngọc này. Lúc đó dù ở đâu ta cũng sẽ quay trở về. Tất nhiên trước khi đi ta sẽ để lại một cổng không gian đề phòng bất trắc. Lần này ta đã nhờ đến ông các con và những trưởng lão Hỏa Tộc hỗ trợ việc thủ hộ Hỏa Quốc nên hai đứa không cần quá lo lắng.”
“Phụ vương chớ lo, đã có con ở đây, mọi việc cứ giao cho con!” Hỏa Lân tự tin đáp.
“Được, ta trông cậy vào con, nhớ coi chừng tiểu đệ của con, đừng để nó chạy lung tung.” Ánh mắt đầy nghi ngờ đảo về phía Hỏa Long.
“Con có phải con nít đâu mà phải căn dặn kỹ như vậy. Phụ vương nhớ phải bảo trọng.” Hỏa Long lườm mắt rồi bĩu môi nói.
Hỏa Sư chỉ mỉm cười rồi đi về phòng. Hỏa Lân sau đó cũng rời đi. Lúc này chỉ còn lại Hỏa Long, anh ta liền chạy đi kiếm Tiểu Trư để hỏi chuyện.
Vừa đến trước khu vực phòng Tiểu Trư thì tiếng ngáy khủng khiếp của Tiểu Trư đã vang vọng ra tận ngoài sân. Tên linh thú này đúng là thứ xấu tính xấu nết mà!
Một cước tung ra đã làm cho hai cánh cửa bung ra hai bên. Phía bên trong Tiểu Trư cũng là bị âm thanh đó làm cho giật mình bật dậy.
“Ai? a… là lão đại, lão đại đã về rồi!” Tiểu Trư vừa trông thấy Hỏa Long liền mừng rỡ nhảy phóc lên người Hỏa Long khiến Hỏa Long ngã phịch xuống sàn nhà.
“Tên ngốc này, ngươi tưởng mình nhẹ lắm sao, mau đứng dậy!” Hỏa Long tức giận mắng.
“Hì hì, gặp lại lão đại em mừng quá nên quên mất…” Tiểu Trư nhe răng cười trừ.
“Mau kể ta nghe chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ta không có ở đây!” Hỏa Long ra lệnh.
Nghe vậy Tiểu Trư liền nhanh nhảu ngồi kể liên miên bất tận, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều được Tiểu Trư kể ra hết không chừa một chi tiết nào, thỉnh thoảng còn phóng đại lên đôi chút để thêm phần hấp dẫn.
“Ra vậy, vậy ta đã nắm được mọi việc rồi, giờ là lúc chuẩn bị thực hiện kế hoạch tiếp theo thôi…” Hỏa Long thầm mỉm cười.
Bình luận truyện