Bàng Môn Tả Đạo
Chương 9
Nhà?
Lưu Ngọc đem điều này mạc niệm một lần, lại đột nhiên nhớ tới rừng hoa đào đang nở rộ, gian trúc ốc cong vẹo……Nguyên nhân là vì ở bên cạnh người này, y mới có một nơi…..có thể trở về.
Giả dối!
Tất cả đều là ta lừa gạt tự biên soạn lên!
Lưu Ngọc trong lòng hô to, nhưng lại luyến tiếc buông tay.
Thiên hạ rộng lớn, chỉ có người ngốc nghếch này trảo ngư cho y vui.
Thiện hạ rộng lớn, chỉ có người này lao đến bảo hộ y.
Cho dù là giả thì đã sao?
Y mấy năm nay hãm hại, lừa gạt, không biết đã theo bao nhiêu người thâu (trộm) ít nhiều đồ vật này nọ, lúc này có thể hơi tham lam một chút, ngay cả tâm tư của thần tiên cũng muốn trộm?
Lưu Ngọc nghĩ vậy, bất giác nở nụ cười, miệng lại lộ ra cay đắng. Bích Linh nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu liếc một cái nhìn xem Lưu Ngọc, bộ dạng kia vẫn là thở phì phì, liền đưa tay cầm chặt thêm một chút, tựa hồ thực sợ Lưu Ngọc chạy trốn.
Hai người yên lặng đi về phía trước.
Bốn phía tĩnh lặng lợi hại, sơn đạo gập ghềnh khó đi.
Bọn họ tay trong tay, rồi rất lâu sau đó, đã gần hừng đông (bình minh) mới trở lại gian trúc ốc ngoài thành Dương Châu. Ngoài phòng vẫn là hoa đào diễm lệ. Lưu Ngọc đột nhiên phát hiện, chính mình đã vô thức tưởng niệm nơi này là “ nhà”.Bất quá còn chưa kịp nhìn xem vài lần, đã bị Bích Linh một phen lôi vào trong nhà, thật mạnh ném tới trên giường.
Bích Linh tuỳ tiện đem cửa phá tung, chính mình đã ở bên mép giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy cánh tay, bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc. Con ngươi xưa nay lạnh như băng, giờ phút này lại đong đầy cảm tình phức tạp,nghiêm túc nhận thức, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, quyết định chủ ý sẽ không bao giờ để Lưu Ngọc rời đi.
Nhìn xem tư thế, thật giống như Lưu Ngọc biến thành con cá trong nước, còn Bích Linh lại giống như con miêu đang một lòng thủ (phòng thủ, trông coi).
Lưu Ngọc càng nhìn càng thấy hắn như vậy thật thú vị, không khỏi cúi đầu bật cười. Bích Linh lập tức trừng mắt, hung tợn hỏi:
“Cười cái gì?”
“ Ngươi sinh khí?”
“Hừ”
“ Ngươi định như vậy thủ ta cả đời?”
“Hừ”
“Thực xin lỗi, ta lần sau….không dám nữa”
“Hừ”
Bích Linh càng không để ý, Lưu Ngọc lại càng cười đến vui vẻ, chậm rãi tiếp cận, tựa đầu cọ vào trong ngực Bích Linh. Bích Linh thần sắc biến đổi, động tác cứng ngắc nâng tay lên, buông, lại nâng tay, cuối cùng ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, nhẹ nhành vuốt ve.
Lúc này sắc trời đã muốn sáng hắn. Lưu Ngọc căn bản vẫn chưa chịu trọng thương, chính là thời điểm bị quăng đến quăng đi da có chút xước, trên gương mặt còn mấy vết máu, nhưng ở dưới ánh mặt trời, lại khó tránh khỏi có chút đáng sợ.
Bích Linh nhất nhị thanh sở, con ngươi mị mị ( hí hí – này là nghĩ của nó chứ không phải ta cười không đúng nơi quy định đâu nha @~@), nổi lên sát khí, âm thanh lạnh lùng nói:
“Không nên tha cho con xà yêu kia”
Ngay sau đó lại nhăn mặt nhăn mày, nâng tay nhu nhu thái dương chính mình, khuôn mặt tuấn mỹ hơi vặn vẹo. Lưu Ngọc hoảng sợ, vội hỏi:
“Sao vậy? Ngươi cũng bị thương?” Bích Linh khoát tay nói:
“Đầu có chút đau”
“ Có phải do một đêm không ngủ? Ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi”
Bích Linh ngồi bất động, đột nhiên nói một câu:
“Ta thử hồi tường lại chuyện tình trước đây”
“ Di?” Lưu Ngọc hô hấp cứng lại, lòng bàn tay nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
“ Nghĩ muốn, có nhớ được gì không?”
“ Không có” Bích Linh lắc lắc đầu, biểu tình vẫn là thản nhiên, một chữ một chứ hỏi:
“ Ta nếu là khôi phục trí nhớ, ngươi có đúng hay không sẽ không lại rời đi chứ?” Nói xong thẳng nhìn chằm chằm Lưu Ngọc. Ánh mắt sâu thẳm như nước, giống như có thể nhìn thấu đến tận tâm. Lưu Ngọc trong lòng như có đồ vật này nọ bị đánh vỡ, nơi nơi đều tràn ngập chua xót cùng cay đắng, kinh ngạc đến nói không nên lời.
Bích Linh ôm càng thêm chặt nói:
“Vì cái gì phải đi? Ta thời điểm ngày hôm qua tỉnh lại, tìm khắp nơi làm sao cũng không thấy ngươi….ngư bắt được đều đã chết…. Thái dương xuống núi, ngươi còn không trở về…. Ta nói phải bảo về ngươi, kết quả ngươi vẫn là bị thương…..”
Hắn nói năng lôn xộn, Lưu Ngọc thế nhưng lại hiểu được tất cả.
Người này không có trí nhớ, mắt trước mắt sau chỉ thấy mình, toàn tâm toàn ý tín nhiệm….cũng chỉ có mình.
Y làm sao có thể như vậy nhẫn tâm, mặc kệ bỏ lại hắn?
Lưu Ngọc trừng lớn con ngươi, đem sương mù dày đặc trong đáy mắt bức trở về, ngẩng đầu hôn lên môi Bích Linh, thì thào nói nhỏ:
“Ta sau này sẽ mãi mãi bồi bên cạnh ngươi, không bao giờ nữa….. ly khai”
Bích Linh lại vẫn là nhíu mày, hiển nhiên là không tin, cẩn thận suy nghĩ thật lâu, mới nói:
“Vậy ngươi theo ta cùng đi trảo ngư”
Quả nhiên, lúc nào cũng phải thủ bên người Lưu Ngọc, như vậy mới có thể yên tâm.
Lưu Ngọc nhịn không được cười rộ lên, tiếp tục hôn môi, nói:
“ Hảo, bất quá, hôm nay tạm thời không ăn ngư”
“ Vậy ăn cái gì?”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng cười không nói, còn nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trong phòng nhất thời tối sầm “ phịch” “ phịch” hai tiếng vang nhỏ, lỗ tai lông xù cũng đuôi đều xông ra.
Bích Linh nhìn đến ngẩn ngơ, con ngươi chuyển thâm vài phần.
Lưu Ngọc lắc lắc cái đuôi, dùng cái đuôi quấy nhiễu lòng bàn tay Bích Linh, con ngươi màu xanh trong tràn ngập lưu quang, nghiêng đầu cười nói:
“Ngươi thích bộ dạng này của ta, có phải không?” khi nói chuyện, đôi tai lông xù run rẩy.
Hô hấp Bích Linh càng ngày càng dồn dập. Hắn thân thủ sờ lỗ tai Lưu Ngọc, cúi đầu đáp lại hôn môi, nhẹ nhàng nói:
“Ân, ta thích ngươi” kia âm thanh lạnh lùng thản nhiên, lại dấu diếm vô vạn nhu tình.
Hai người chậm rãi ngã nằm xuống giường.
Bích Linh chặt chẽ ôm thiếu niên vào ngực, một đường hôn môi đi xuống, vẫn là không biết nặng nhẹ, lực đạo kinh người, tựa hồ như muốn đem Lưu Ngọc tiến vào trong thân thể.
Lưu Ngọc chính là mỉm cười.
Y vẫn như cũ thấy sợ hãi.
Bích Linh không có khả năng mãi mãi mất trí nhớ, một khi trí nhớ đựoc khôi phục, tất cả tình yêu đều tan thành mây khói
Nhưng y không thể môt lần nữa trốn đi.
Tâm tư y từng chút một rơi vào tay giặc……
Không còn đường thoát.
Thình thịch
Bích Linh càng ôm càng chặt, hai người trùng tiếng tim đập, không bao giờ nữa…..phân ly.
Lưu Ngọc bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Y đã từng lừa gạt rất nhiều người, biết được kết cục khi lời nói dối bị vạch trần, nhưng y lại tuyệt không sợ hãi.
Ai bảo ta thích hắn chứ?
Cho dù phía trước là vạn trượng vực sâu, y cũng tình nguyện thả người nhảy xuống.
Thật sự
Cho dù Bích Linh là tảng đá, cũng là giữa thiên thiên vạn vạn tảng đá, Lưu Ngọc y duy nhất cũng chỉ thích một khối.
Lưu Ngọc đem điều này mạc niệm một lần, lại đột nhiên nhớ tới rừng hoa đào đang nở rộ, gian trúc ốc cong vẹo……Nguyên nhân là vì ở bên cạnh người này, y mới có một nơi…..có thể trở về.
Giả dối!
Tất cả đều là ta lừa gạt tự biên soạn lên!
Lưu Ngọc trong lòng hô to, nhưng lại luyến tiếc buông tay.
Thiên hạ rộng lớn, chỉ có người ngốc nghếch này trảo ngư cho y vui.
Thiện hạ rộng lớn, chỉ có người này lao đến bảo hộ y.
Cho dù là giả thì đã sao?
Y mấy năm nay hãm hại, lừa gạt, không biết đã theo bao nhiêu người thâu (trộm) ít nhiều đồ vật này nọ, lúc này có thể hơi tham lam một chút, ngay cả tâm tư của thần tiên cũng muốn trộm?
Lưu Ngọc nghĩ vậy, bất giác nở nụ cười, miệng lại lộ ra cay đắng. Bích Linh nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu liếc một cái nhìn xem Lưu Ngọc, bộ dạng kia vẫn là thở phì phì, liền đưa tay cầm chặt thêm một chút, tựa hồ thực sợ Lưu Ngọc chạy trốn.
Hai người yên lặng đi về phía trước.
Bốn phía tĩnh lặng lợi hại, sơn đạo gập ghềnh khó đi.
Bọn họ tay trong tay, rồi rất lâu sau đó, đã gần hừng đông (bình minh) mới trở lại gian trúc ốc ngoài thành Dương Châu. Ngoài phòng vẫn là hoa đào diễm lệ. Lưu Ngọc đột nhiên phát hiện, chính mình đã vô thức tưởng niệm nơi này là “ nhà”.Bất quá còn chưa kịp nhìn xem vài lần, đã bị Bích Linh một phen lôi vào trong nhà, thật mạnh ném tới trên giường.
Bích Linh tuỳ tiện đem cửa phá tung, chính mình đã ở bên mép giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy cánh tay, bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc. Con ngươi xưa nay lạnh như băng, giờ phút này lại đong đầy cảm tình phức tạp,nghiêm túc nhận thức, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, quyết định chủ ý sẽ không bao giờ để Lưu Ngọc rời đi.
Nhìn xem tư thế, thật giống như Lưu Ngọc biến thành con cá trong nước, còn Bích Linh lại giống như con miêu đang một lòng thủ (phòng thủ, trông coi).
Lưu Ngọc càng nhìn càng thấy hắn như vậy thật thú vị, không khỏi cúi đầu bật cười. Bích Linh lập tức trừng mắt, hung tợn hỏi:
“Cười cái gì?”
“ Ngươi sinh khí?”
“Hừ”
“ Ngươi định như vậy thủ ta cả đời?”
“Hừ”
“Thực xin lỗi, ta lần sau….không dám nữa”
“Hừ”
Bích Linh càng không để ý, Lưu Ngọc lại càng cười đến vui vẻ, chậm rãi tiếp cận, tựa đầu cọ vào trong ngực Bích Linh. Bích Linh thần sắc biến đổi, động tác cứng ngắc nâng tay lên, buông, lại nâng tay, cuối cùng ôm sát thắt lưng Lưu Ngọc, nhẹ nhành vuốt ve.
Lúc này sắc trời đã muốn sáng hắn. Lưu Ngọc căn bản vẫn chưa chịu trọng thương, chính là thời điểm bị quăng đến quăng đi da có chút xước, trên gương mặt còn mấy vết máu, nhưng ở dưới ánh mặt trời, lại khó tránh khỏi có chút đáng sợ.
Bích Linh nhất nhị thanh sở, con ngươi mị mị ( hí hí – này là nghĩ của nó chứ không phải ta cười không đúng nơi quy định đâu nha @~@), nổi lên sát khí, âm thanh lạnh lùng nói:
“Không nên tha cho con xà yêu kia”
Ngay sau đó lại nhăn mặt nhăn mày, nâng tay nhu nhu thái dương chính mình, khuôn mặt tuấn mỹ hơi vặn vẹo. Lưu Ngọc hoảng sợ, vội hỏi:
“Sao vậy? Ngươi cũng bị thương?” Bích Linh khoát tay nói:
“Đầu có chút đau”
“ Có phải do một đêm không ngủ? Ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi”
Bích Linh ngồi bất động, đột nhiên nói một câu:
“Ta thử hồi tường lại chuyện tình trước đây”
“ Di?” Lưu Ngọc hô hấp cứng lại, lòng bàn tay nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
“ Nghĩ muốn, có nhớ được gì không?”
“ Không có” Bích Linh lắc lắc đầu, biểu tình vẫn là thản nhiên, một chữ một chứ hỏi:
“ Ta nếu là khôi phục trí nhớ, ngươi có đúng hay không sẽ không lại rời đi chứ?” Nói xong thẳng nhìn chằm chằm Lưu Ngọc. Ánh mắt sâu thẳm như nước, giống như có thể nhìn thấu đến tận tâm. Lưu Ngọc trong lòng như có đồ vật này nọ bị đánh vỡ, nơi nơi đều tràn ngập chua xót cùng cay đắng, kinh ngạc đến nói không nên lời.
Bích Linh ôm càng thêm chặt nói:
“Vì cái gì phải đi? Ta thời điểm ngày hôm qua tỉnh lại, tìm khắp nơi làm sao cũng không thấy ngươi….ngư bắt được đều đã chết…. Thái dương xuống núi, ngươi còn không trở về…. Ta nói phải bảo về ngươi, kết quả ngươi vẫn là bị thương…..”
Hắn nói năng lôn xộn, Lưu Ngọc thế nhưng lại hiểu được tất cả.
Người này không có trí nhớ, mắt trước mắt sau chỉ thấy mình, toàn tâm toàn ý tín nhiệm….cũng chỉ có mình.
Y làm sao có thể như vậy nhẫn tâm, mặc kệ bỏ lại hắn?
Lưu Ngọc trừng lớn con ngươi, đem sương mù dày đặc trong đáy mắt bức trở về, ngẩng đầu hôn lên môi Bích Linh, thì thào nói nhỏ:
“Ta sau này sẽ mãi mãi bồi bên cạnh ngươi, không bao giờ nữa….. ly khai”
Bích Linh lại vẫn là nhíu mày, hiển nhiên là không tin, cẩn thận suy nghĩ thật lâu, mới nói:
“Vậy ngươi theo ta cùng đi trảo ngư”
Quả nhiên, lúc nào cũng phải thủ bên người Lưu Ngọc, như vậy mới có thể yên tâm.
Lưu Ngọc nhịn không được cười rộ lên, tiếp tục hôn môi, nói:
“ Hảo, bất quá, hôm nay tạm thời không ăn ngư”
“ Vậy ăn cái gì?”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng cười không nói, còn nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trong phòng nhất thời tối sầm “ phịch” “ phịch” hai tiếng vang nhỏ, lỗ tai lông xù cũng đuôi đều xông ra.
Bích Linh nhìn đến ngẩn ngơ, con ngươi chuyển thâm vài phần.
Lưu Ngọc lắc lắc cái đuôi, dùng cái đuôi quấy nhiễu lòng bàn tay Bích Linh, con ngươi màu xanh trong tràn ngập lưu quang, nghiêng đầu cười nói:
“Ngươi thích bộ dạng này của ta, có phải không?” khi nói chuyện, đôi tai lông xù run rẩy.
Hô hấp Bích Linh càng ngày càng dồn dập. Hắn thân thủ sờ lỗ tai Lưu Ngọc, cúi đầu đáp lại hôn môi, nhẹ nhàng nói:
“Ân, ta thích ngươi” kia âm thanh lạnh lùng thản nhiên, lại dấu diếm vô vạn nhu tình.
Hai người chậm rãi ngã nằm xuống giường.
Bích Linh chặt chẽ ôm thiếu niên vào ngực, một đường hôn môi đi xuống, vẫn là không biết nặng nhẹ, lực đạo kinh người, tựa hồ như muốn đem Lưu Ngọc tiến vào trong thân thể.
Lưu Ngọc chính là mỉm cười.
Y vẫn như cũ thấy sợ hãi.
Bích Linh không có khả năng mãi mãi mất trí nhớ, một khi trí nhớ đựoc khôi phục, tất cả tình yêu đều tan thành mây khói
Nhưng y không thể môt lần nữa trốn đi.
Tâm tư y từng chút một rơi vào tay giặc……
Không còn đường thoát.
Thình thịch
Bích Linh càng ôm càng chặt, hai người trùng tiếng tim đập, không bao giờ nữa…..phân ly.
Lưu Ngọc bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Y đã từng lừa gạt rất nhiều người, biết được kết cục khi lời nói dối bị vạch trần, nhưng y lại tuyệt không sợ hãi.
Ai bảo ta thích hắn chứ?
Cho dù phía trước là vạn trượng vực sâu, y cũng tình nguyện thả người nhảy xuống.
Thật sự
Cho dù Bích Linh là tảng đá, cũng là giữa thiên thiên vạn vạn tảng đá, Lưu Ngọc y duy nhất cũng chỉ thích một khối.
Bình luận truyện