Băng Phách Hàn Quang Kiếm
Chương 9: U cốc hàn tuyền khốn hào kiệt
Từ Kathmandu đến thành Bột Đề Cương khoảng hơn năm trăm dặm, nếu đi trong mười ngày thì mỗi ngày đi khoảng năm, sáu mươi dặm, nhưng vì đây là cao nguyên, sức khỏe Ba Lặc tuy tốt nhưng vẫn là người lớn tuổi, đi một dặm lại cần nghỉ một chút. Mỗi ngày phải đi từ sáng sớm đến lúc mặt trời lặn mới đủ năm mươi, sáu mươi dặm. Quế Hoa Sinh nhân dịp thưởng thức phong cảnh ven đường.
Đến ngày thứ bảy, thoáng thấy phía trước không còn đường, chỉ có một cây cầu treo giữa hai mỏm núi, gió thổi xích sắt chạm nhau lanh canh, phía dưới là u cốc sâu không thấy đáy, bên cạnh là thác nước đổ xuống dưới, ánh nắng chiếu vào hơi nước, khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng ẩn hiện trong sương khói mờ mịt, cảnh đẹp tuyệt vời nhưng cũng khiến người khác không lạnh mà run.
Quế Hoa Sinh nói:
- Lão trượng, tôi cõng người qua.
Ba Lặc đáp:
- Không cần, trong nước ta đâu đâu cũng có cầu treo giống thế này, dài gấp hai mươi lần cây cầu này. Bọn ta rất quen thuộc, ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ đi trước, ta ngồi nghỉ một lát sẽ đi theo.
Quế Hoa Sinh nghe vậy thì đi trước, y khinh công tuyệt đỉnh, không sợ nguy hiểm, không ngờ đi đến giữa đường thì dây sắt rung động dữ dội. Quế Hoa Sinh định thần nhìn lại, thấy phía bên kia có một tăng nhân to lớn, mặt đen như than đang ra sức rung lắc dây treo cầu. Y quát to:
- Đại hòa thượng, ngươi định làm gì?
Người kia không đáp, bàn tay to lớn đè xích sắt xuống rồi bỏ tay ra, xích sắt chịu lực trầm xuống rồi bật mạnh lên. Quế Hoa Sinh giận dữ quát:
- Ta và ngươi không quen không biết, ngươi lại muốn hại ta!
Nói rồi nhún mũi chân phóng lên không, khi rơi xuống thì điểm chân vào xích sắt lấy đà phóng lên tiếp. Đây là khinh công thượng thừa Tinh Đình Điểm Thủy. Quế Hoa Sinh nhô lên hụp xuống mấy lần thì đã sắp sang bờ bên kia. Quái nhân kia bỗng cười lớn, cũng phi thân lên đánh về phía Quế Hoa Sinh. Cả người Quế Hoa Sinh đang ở trên không, chân trái đạp chân phải lấy đà xoay người, song chưởng bật ra, hét lớn một tiếng:
- Xuống cho ta!
Chưởng lực của quái tăng mặt đen hùng hồn phi thường không kém y chút nào. Bốn chưởng giao nhau, cả người Quế Hoa Sinh như đá rơi xuống thác nước, bên tai là tiếng nước ầm ầm đập vào đá. Y thầm kêu:
- Không xong!
Trong lúc nguy cấp, y lộn người đầu dưới chân trên, liếc mắt thật nhanh xung quanh tìm điểm tựa, nhưng sương khói mờ mịt, làm sao thấy rõ. Đột nhiên y cảm thấy có một nguồn lực đẩy tới. Quế Hoa Sinh rơi vào thác nước, tuy là anh hùng tuyệt thế nhưng làm sao chống nổi sức mạnh thiên nhiên? Y chỉ đành ngậm miệng nín thở, một lúc sau, áp lực giảm đi, hình như đã đến chỗ nước nông.
Y bật người lên không, thở hắt ra, mở mắt nhìn quanh, trước mắt là hang đá, cỏ xanh mướt mát, hoa cỏ cây cối chen chúc, quay đầu nhìn thì thác nước kia như một tấm màn chắn trước cửa động. Hóa ra y đã bị thác nước đẩy đến một u cốc không có đường ra.
Cả người Quế Hoa Sinh ướt đẫm, đang tìm cách ra ngoài thì bỗng nghe có tiếng người cười ha hả. Y nhìn ra, chính là quái tăng mặt đen nọ, cả người cũng ướt sũng, thì ra hắn cũng rơi xuống, bị thác nước đẩy đến đây. Quế Hoa Sinh cả giận, gằn giọng:
- Ngươi là ai, tại sao lại muốn hại ta?
Quái tăng kia nghe không hiểu tiếng Nepal của y, chỉ cười lớn, nói một tràng. Quế Hoa Sinh từng ở chung với vương tử Nhã Đức Tinh, có biết sơ qua tiếng Ấn Độ, nhưng cũng không hiểu đối phương nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe được trong lời nói của hắn có ba chữ Nhã Đức Tinh. Quế Hoa Sinh hơi ngạc nhiên, giơ hai ngón tay, hỏi:
- Người nói Nhã Đức Tinh làm sao?
Thế tay của Quế Hoa Sinh biểu hiện y và Nhã Đức Tinh là bằng hữu, quái tăng kia lắc đầu, hừ một tiếng, tỏ ý không tin. Quế Hoa Sinh bèn làm tư thế nâng người dưới đất lên, miệng nói:
- Nhã Đức Tinh là do ta cứu, ngươi có hiểu không?
Quái tăng không hiểu tiếng Nepal, nhưng nghe được ba chữ "Nhã Đức Tinh" từ miệng Quế Hoa Sinh, lại nhìn tư thế của y, lờ mờ đoán được ý của đối phương, hắn ngẩn người, lắc đầu xua tay, miệng nói một tràng. Quế Hoa Sinh chỉ nghe được vài chữ "lừa người", "không cho ngươi đi" lõm bõm trong lời nói của hắn.
Quế Hoa Sinh nghi ngờ trong bụng, thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Nhã Đức Tinh có chuyện gì sao? Nhưng sao lại tính lên đầu ta?"
Xem biểu hiện của quái tăng thì có lẽ hắn cho rằng Quế Hoa Sinh hại Nhã Đức Tinh, nhưng hai bên không cùng ngôn ngữ, Quế Hoa Sinh không có cách nào giải thích, nhủ thầm, "Chỉ có cách phải ra khỏi đây, dẫn hắn đến vương cung mới có thể nói rõ."
Chủ ý đã quyết, y liền bước về phía cửa động. Quái tăng mặt đen liền phóng ra, hét lớn:
- Không cho ngươi đi ra!
Song chưởng đẩy một cái, Quế Hoa Sinh lảo đảo bước lui vài bước, suýt té ngã. Luận về công lực, hai bên ngang nhau, nhưng Quế Hoa Sinh bị chưởng lực chấn ngã xuống trước, lại bị thác nước đổ thẳng xuống người, chưa khôi phục như cũ nên khí lực lúc này kém hơn.
Quế Hoa Sinh nổi giận, nói:
- Ta không thể không ra ngoài!
Nói rồi đưa tay lên hông, Đằng Giao bảo kiếm vẫn còn ở đó, chưa bị nước cuốn đi mất. Quế Hoa Sinh rút bảo kiếm, chỉ về phía quái tăng, quát lên:
- Tránh ra!
Quái tăng mặt đen đứng im như đá tảng, miệng chỉ lặp lại câu nói ban nãy:
- Không cho ngươi đi ra!
Quế Hoa Sinh không còn cách nào khác, bảo kiếm khua nửa vòng tròn, kiếm quang lóe ra, y nhủ thầm, "Xem ngươi có chịu nhường đường hay không?"
Kiếm hoa vừa xuất hiện, quái tăng cũng rút ra một thanh quái đao, đao đen nhánh không thấy lưỡi, thân đao hơi cong, trên chuôi đao khảm bảo thạch sáng lấp lánh. Quế Hoa Sinh xuất chiêu Tuyết Hoa Cái Đỉnh, chiêu này vốn là chiêu hộ thân, y chỉ định xông ra ngoài, không có ý hại người, nhưng tăng nhân kia không biết, thấy kiếm quang lao tới thì vung đao đón đỡ.
Chỉ nghe choang một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, Quế Hoa Sinh cảm thấy hổ khẩu đau đớn vô cùng, bảo kiếm suýt nữa đã rơi khỏi tay. Y giật mình, thanh đao này không có gì đặc biệt, không ngờ lại nặng như vậy. Quái tăng mặt đen kia đã lùi lại, miệng hô thất thanh. Thanh đao của hắn dùng thép tốt luyện thành, thêm vào mười mấy loại kim loại hiếm mà rèn nên, nặng bảy mươi hai cân, lại bị Đằng Giao bảo kiếm chém mẻ một miếng, việc này thật là ngoài ý liệu của hắn.
Quế Hoa Sinh thấy thế thì vui mừng, biết bảo đao của hắn tuy quái dị nhưng bảo kiếm của mình vẫn khắc chế được, liền nhảy ra xa, bảo kiếm đẩy ngang, một chiêu Mãnh Hổ Đoạt Lộ xông ra bên ngoài.
Quái tăng giận dữ vô cùng, người nghiêng sang một bên, rút ra một cây phất trần, tay trái cầm đao, tay phải nắm phất trần, miệng quát một tiếng, phất trần đến trước, quét vào mặt đối thủ.
Quế Hoa Sinh là đại hành gia võ học, thấy hắn nhẹ nhàng phất một cái, đuôi phất trần tụ lại như bút sắt mang theo kình phong ào ạt, thì biết bên trong có ẩn tiềm lực. Đằng Giao bảo kiếm liền hóa thành một đạo ngân hồng, định chém đứt phất trần của đối thủ. Nhưng ngay khi hai vũ khí chạm nhau, đuôi phất trần liền tản ra, ngàn vạn sợi thép mỏng như biến thành phi châm nhỏ xíu đâm vào huyệt đạo của Quế Hoa Sinh.
Đối mặt với quái chiêu, Quế Hoa Sinh bất ngờ không ít, may công lực của y thâm hậu, cơ cảnh hơn người, vừa thấy không ổn liền vận công phong kín huyệt đạo lại trong nháy mắt. Sau đó y dùng một chiêu Phong Quát Lạc Hoa, cả người lùi lại, thoát ra khỏi phạm vi tấn công của phất trần, trở tay đánh ngược lại một kiếm chém vào quái đao. nói thì chậm, mấy chiêu qua lại nhanh như chớp, ánh kiếm vừa lướt qua đã chém bớt chuôi phất trần, khiến quái tăng rống lên giận dữ, chồm người chạy theo Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh chém đứt chuôi phất trần nhưng trên người cũng có bảy chỗ bị đâm trúng. Tuy đã phong bế huyệt đạo nhưng vẫn bị rách da chảy máu, y kinh hãi, nghĩ thầm, "Không biết quái tăng này ở đâu ra, không chỉ có công lực thâm hậu còn thêm binh khí quái dị, xem ra không kém Đề Ma Đạt Đa bao nhiêu!"
Chỉ thấy quái tăng Ấn Độ múa đao như gió, gào thét đuổi theo phía sau. Quế Hoa Sinh không đoán được lộ số của đối thủ, chỉ còn cách thủ thế. Hai người công lực ngang nhau, binh khí sử dụng đều là bảo vật hiếm thấy trên đời, nên đánh ngang tay với nhau. Tăng nhân kia không công vào được, Quế Hoa Sinh cũng không thể xông ra ngoài. Hai người đánh đến lúc mệt nhoài mới dừng tay. Lúc này mặt trời đã lặn, đáy vực sâu không thấy ánh mặt trời. Quái tăng đó liền khoanh chân ngồi xuống, chỉ nói đi nói lại một câu:
- Không cho ngươi đi ra!
Quế Hoa Sinh không để ý tới hắn, một mình đi sâu vào u cốc, bên trong, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi. Y đi thêm một chút nữa thì phát hiện ra một dòng suối nhỏ, nước suối xanh biếc mát lạnh. Quế Hoa Sinh mỉm cười, tự nói:
- Chỗ này không tệ, nếu không có kỳ ngộ hôm nay, ta làm sao biết đến tiên cảnh thế này.
Y ăn lương khô mang theo trên người, uống một chút nước suối, nước suối thơm mát, uống vào sảng khoái tâm can.
Đêm đó Quế Hoa Sinh ngồi khoanh chân tĩnh tọa, nhắm mắt dưỡng thần, không dám ngủ say. Quái tăng mặt đen không đến quấy rầy y, cả đêm vô sự. Sáng hôm sau, Quế Hoa Sinh bước đến gần cửa động, quái tăng kia cũng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, vừa nghe tiếng bước chân của Quế Hoa Sinh đến gần liền lập tức đứng dậy xua tay, miệng lặp lại câu nói quen thuộc:
- Không cho ngươi đi ra!
Quế Hoa Sinh cảm thấy vô cùng kỳ quái, tự nhủ, "Tại sao hắn không cho ta đi ra? Nếu hắn cho rằng ta hại Nhã Đức Tinh thì đã liều mạng với ta mới đúng. Lẽ nào giam ta ở đây là cách hắn trả thù hay sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được nguyên nhân bên trong, Quế Hoa Sinh lùi lại, thấy hắn không có ý định hại mình thì quay lại con suối nhỏ, ăn hết số lương khô cuối cùng, uống mấy ngụm nước suối, thầm nghĩ, "Không biết Ba Lặc bên ngoài thế nào rồi, chắc là đang lo lắng lắm. Hòa thượng Ấn Độ này không cho ta đi ra ngoài nhưng không phải là ta không thể tự ra ngoài được."
Hôm qua Quế Hoa Sinh đã đánh nhau với quái tăng mặt đen hơn nửa ngày trời, cũng hiểu hơn về võ công của hắn, lại thêm một đêm suy nghĩ, y muốn dùng thử bảy mươi hai thức Phục Ma kiếm trong Đạt Ma kiếm pháp với đối thủ, liền đi ra ngoài đối mặt với quái tăng.
Bảy mươi hai thức Phục Ma kiếm uy mãnh tuyệt luân, Quế Hoa Sinh ác đấu với quái tăng đã chiếm được thượng phong trong nửa canh giờ đầu tiên, bức hắn liên tiếp lùi về phía cửa động, nhưng sau đó lại bình thủ, đánh đến nửa ngày vẫn bất phân thắng bại. Quế Hoa Sinh lấy làm lạ, thầm nghĩ, "Hôm qua đã biết công lực ta và hắn tương đương nhau. Hôm nay kiếm pháp của ta đã chiếm thượng phong, hắn lại không ăn uống gì nhưng tinh thần không có vẻ mệt mỏi. Lẽ nào chỉ trong một đêm mà công lực của hắn lại tăng lên, trong khi công lực của ta biến mất?"
Đánh đến khi mặt trời lặn, Quế Hoa Sinh vừa đói vừa khát, để cho quái tăng kia bức lui sâu vào trong. Y đành dừng tay, quay trở về chỗ hôm qua. Lương khô đã hết, cũng may trong suối có cá, Quế Hoa Sinh liền bắt mấy con cá nhỏ nướng ăn.
Cá nhỏ trong suối rất nhiều, thịt rất ngon, Quế Hoa Sinh thầm nghĩ: "Ta có bị nhốt ở đây nửa năm hay một năm cũng không chết đói."
Qua hai ngày quan sát, quái tăng kia hình như chỉ muốn cản chân không cho y ra ngoài, ngoài ra không hề có ý hại y, Quế Hoa Sinh yên tâm đi ngủ. Ngày thứ ba, y tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần rất khỏe khoắn, thầm nghĩ, "Hôm qua ta có thể đánh thắng, cuối cùng bị hắn bức lui, có lẽ là do không được ngủ ngon."
Nghĩ rồi liền ra ngoài khiêu chiến quái tăng. Kết quả vẫn như hôm qua, ban đầu thừa thế xông lên, ép đối thủ lùi về sau, nhưng vẫn không ép hắn đến được cửa động, lại bị hắn thủ vững tại đó. Chỉ mới ba canh giờ Quế Hoa Sinh đã cảm thấy khí lực suy giảm, đành ngưng chiến, trở lại chỗ cũ. Y càng nghĩ càng thấy quái lạ, "Hôm nay ta còn không bằng hôm qua, hôm qua bức hắn lui đến cửa động hắn mới xoay chuyển tình thế, lại còn đánh được hơn nửa ngày, hai bên kiệt lực mới ngưng chiến. Hôm nay chỉ mới đánh có ba canh giờ, hơn nữa, hắn còn đánh thêm được."
Từ đó mỗi ngày Quế Hoa Sinh đều đấu với quái tăng một trận. Ngộ tính của y đối với võ học cực cao, mấy ngày khổ đấu đã hiểu ra không ít về nội công Phật môn Ấn Độ của tăng nhân kia. Những chiêu số quái lạ dần trở nên quen thuộc với Quế Hoa Sinh, có thể ứng phó dễ dàng, bản thân y cũng cảm thấy thu hoạch không ít. Nhưng theo lý mà nói, công lực tuy không tăng nhanh nhưng cũng sẽ không giảm đi, kết hợp với chiêu thức thượng thừa càng có lợi thế hơn đối phương. Nói ra thật kỳ quái, công lực của y càng lúc càng tệ, đến ngày thứ mười, Quế Hoa Sinh chỉ đánh được với đối thủ một canh giờ đã mệt hết sức. Khi đó y đang sử dụng mười bảy thức Đại Tu Di trong Đạt Ma kiếm pháp, hoàn toàn phong chết đường lui của quái tăng, nhưng y xuất kiếm vô lực, mắt nhìn đối phương tùy ý ra tay, hóa giải kiếm chiêu ảo diệu trong chớp mắt. Quế Hoa Sinh nóng ruột, nhưng không nghĩ ra cách nào khác. Thêm một lúc nữa, y thấy không ổn, tranh thủ một sơ hở của đối phương, y liền mạo hiểm, dùng hết sức lực xuất ra một chiêu sát thủ Ưng Kích Trường Không. Lúc bình thường, chiêu kiếm này có thể khoét một lỗ trên người địch thủ, nhưng hiện giờ lực bất tòng tâm, kiếm thế không đủ nhanh, mũi kiếm chỉ còn cách ngực tăng nhân kia một chút thì bị hắn dùng phất trần nhẹ nhàng cuốn một cái, hất Đằng Giao bảo kiếm khỏi tay Quế Hoa Sinh, rơi xuống đất.
Quái tăng cười lớn, bỏ ra cửa động ngồi khoanh chân tĩnh tọa, không hề để ý tới đối phương.
Quế Hoa Sinh lượm bảo kiếm, suy nghĩ trong đầu loạn thành một đống. Mấy ngày nay đã phát hiện ra, không phải công lực quái tăng kia cao lên mà công lực bản thân ngày càng giảm xuống. Y đang giữa lúc thanh xuân khoẻ mạnh, vì sao lại có chuyện đó xảy ra?
Sau lần bại trận đó, mấy ngày liên tiếp Quế Hoa Sinh không dám khiêu chiến, chỉ khổ luyện nội công. Nguyên lý võ học đã hiểu thêm không ít, nhưng chuyện kỳ quái nhất là chân khí không còn lưu chuyển trôi chảy như trước đây nữa. Đến một buổi sáng, khi y bắt cá trong suối, cảm thấy nước suối cực kỳ lạnh giá, đến nỗi y không thể chịu nổi rụt tay lại. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Chỉ có một cách giải thích duy nhất, công lực của Quế Hoa Sinh đã yếu đến nỗi không thể chống lại hơi lạnh của nước suối. Trước đây, ngay cả kỳ hàn trong băng quật còn chưa làm khó được y, nay đến cả việc bắt cá để sinh tồn trong dòng suối nhỏ mà đã phát lạnh, Quế Hoa Sinh bất giác nản lòng thoái chí.
Mấy ngày nữa trôi qua, bây giờ đến cả tảng đá lớn, y cũng không thể dịch chuyển nổi. Tuy y không có cảm giác mệt mỏi, nhưng sức lực hiện giờ còn không thể so bì với nam tử bình thường. Khi biết rõ công lực bản thân gần như mất hết, Quế Hoa Sinh buồn bã vô cùng, đau lòng tưởng chết!
Y ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chiều đỏ tươi như máu, ngậm ngùi than thở:
- Lại một ngày nữa trôi qua.
Từ khi phát hiện công lực bị tiêu giảm, y không còn để tâm đến ngày tháng, thật sự không biết đã ở trong u cốc bao lâu.
Mắt xem mặt trời lặn hoa tàn, trăm ngàn suy nghĩ đan xen trong đầu y:
- Chẳng lẽ ta sẽ bị giam ở đây đến già? Bị nhốt trong u cốc này, tự sinh tự diệt, không ai biết đến hay sao?
Nghĩ đến đó thì đặt tay lên chuôi kiếm, định tự sát.
Trong thoáng chốc, hình bóng Hoa Ngọc công chúa vụt qua trong tâm tưởng, Quế Hoa Sinh thở dài, tra bảo kiếm vào vỏ, nhủ thầm, "Ta không thể chết được!"
Gió chiều thổi tới, mang theo tiếng cười của quái tăng mặt đen kia. Đã nhiều ngày Quế Hoa Sinh chưa giao thủ với hắn, nay nghe được tiếng cười ấy, y căm hận cực điểm, nhảy lên một tản nham thạch gần đó quan sát, chỉ thấy tăng nhân Ấn Độ đó múa đao vun vút. Tuy công lực không còn nhưng Quế Hoa Sinh vẫn là đại hành gia võ học, nhìn qua một lúc, nhủ thầm, "Hóa ra hắn cũng lĩnh ngộ không ít từ Đạt Ma kiếm pháp của ta. Xem ra ta và hắn ác đấu mười ngày không phải hoàn toàn vô ích."
Y vốn hùng tâm chí lớn, mong cầu được tuyệt thế võ công, thu hoạch hơn một năm nay không ít nên cũng an ủi trong lòng một chút, thù hận với quái tăng kia giảm đi mấy phần. Nhưng thể lực suy nhược, thân giam trong u cốc, cho dù có thấu đáo được võ học thượng thừa thì có ích gì?
Tăng nhân kia múa đao vun vút, tùy ý chém xuống, lưỡi đao tóe lửa, nham thạch vỡ đôi. Quế Hoa Sinh tự hỏi:
- Tại sao công lực của ta mất hết mà hắn lại không suy giảm chút nào?
Lại thầm nghĩ, "Nếu bây giờ hắn muốn lấy tính mạng của ta thì sẽ chẳng hề phí sức chút nào!"
Nghĩ đến đó càng cảm thấy tiếng cười của đối thủ thật đáng ghét, y quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.
Vài ngày nữa trôi qua, thể chất của Quế Hoa Sinh càng suy nhược. Khi mới đến, y còn dùng tay bắt cá, sau thấy nước suối quá lạnh, đành làm một xiên gỗ xiên cá. Hôm nay, đến cả việc nhấc xiên gỗ lên y cũng cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay y đã không đâm được một con cá nào. Quế Hoa Sinh thân mang tuyệt kỹ, bây giờ lâm cảnh khốn đốn, bi thương trong lòng dâng lên, tuyệt vọng nằm xoài bên suối, thầm thở dài.
Chợt y nghe có tiếng lép bép, hình như có người đang đi đến, Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Chẳng lẽ tăng nhân Ấn Độ kia đến à?"
Y mở mắt nhìn lên, tưởng chừng như đang nằm mơ, người đến là Ba Lặc, nhưng quần áo lão rách nát, chân tay đều có vết thương, hai mắt lấp lánh, tinh thần sung mãn.
Quế Hoa Sinh vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi:
- Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Lão trượng làm sao đến được đây?
Ba Lặc đáp:
- Ta đến từ lối sau sơn đạo.
Phía sau u cốc là vách núi cheo leo ngàn trượng, gai góc bụi rậm khắp nơi, dù Quế Hoa Sinh chưa mất hết công lực cũng không dám nghĩ đến con đường đào tẩu này. Y nghe Ba Lặc nói vậy, không khỏi tròn mắt lên nhìn lão. Ba Lặc cười nói:
- Ta vốn không biết phía sau núi có đường thông đến đây, may mà chùa Mã Thanh Lặc có một tăng nhân bốc vác đã từng từng tới u cốc hái thuốc, hắn nói cho ta biết mặt sau ngọn núi có sơn động rất sâu, con suối bên ngoài u cốc nước chảy xiết, có thể dùng bè gỗ vào trong động. Khi ra khỏi sơn động có một lối đi rất hẹp có thể thông tới đây. Có điều đường đi khó cực kì, ta bò hai ngày hai đêm mới tới. Xem này, xiêm y đều rách hết rồi.
Quế Hoa Sinh có nhiều câu muốn hỏi, nhưng tạm thời bỏ qua một bên, nhanh miệng hỏi trước một chuyện:
- Xin lão trượng xem thử tôi bị bệnh gì?
Ba Lặc cười nói:
- Không cần lo lắng, ngươi không có bệnh!
Quế Hoa Sinh xốc lại tinh thần, bật người lên hỏi thảng thốt:
- Tôi không có bệnh gì sao?
Nói rồi vung tay một cái, cảm thấy vẫn yếu như cũ, cụt hứng nói:
- Tôi không tin!
Ba Lặc ấn y ngồi xuống, nói:
- Ngươi cảm thấy thân thể hư nhuyễn, tứ chi không còn chút sức lực nào, đúng không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Còn không phải là bệnh sao?
Ba Lặc đáp:
- Không, không phải bệnh. Nguyên do là vì ngươi uống nước suối lạnh. Nước suối mát lạnh dễ chịu, nhưng khí âm hàn của nó làm hao tổn thân thể. Trước đây nước ta có một học giả chuyên nghiên cứu dược vật, từng đến nơi này xem xét. Có người nói nơi này địa chất đặc biệt, nước suối ở đây không có một số khoáng chất. Người đó thả một số cá con xuống đây, sau khi cá lớn thì bắt lên xem xét, cá đều không có xương sống.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Chẳng trách cá trong suối thơm ngon như vậy, tôi còn tưởng là loại cá quý hiếm không xương nào đó, hóa ra là cá do vị học giả kia thả xuống vẫn còn sinh sôi đến hôm nay.
Ba Lặc nói tiếp:
- Cho nên chỉ cần ngươi ra khỏi u cốc này, không cần uống thuốc, chừng nửa năm một năm sau thì cơ thể sẽ trở lại như cũ, khôi phục công lực.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Chỉ sợ tên Ấn Độ kia không cho tôi ra ngoài, công lực của hắn không thấp đâu.
Ba Lặc hỏi:
- Tên Ấn Độ nào? Có phải là kẻ đánh ngươi rơi xuống đây khi trước không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Đúng vậy.
Rồi kể lại cho Ba Lặc nghe chuyện từ đó đến nay. Ba Lặc nói:
- Có lẽ hắn nương theo lực đẩy thác nước mà đến được đây, không bị ảnh hưởng đến cơ thể. Nhưng nghe ngươi nói ta cũng hồ đồ luôn rồi, tại sao hắn lại không cho ngươi ra ngoài?
Quế Hoa Sinh nói:
- Tôi tưởng lão trượng bên ngoài đã rõ hết đầu đuôi rồi.
Ba Lặc nói tiếp:
- Ta cho rằng vương tử phái người hại ngươi, nhưng ở đâu ra một tăng nhân Ấn Độ võ công cao thế này?
Quế Hoa Sinh hỏi:
- Vương tử nào?
Ba Lặc đáp:
- Tất nhiên là vương tử của nước ta.
Ngày đó, khi Ba Lặc thấy Quế Hoa Sinh rơi xuống hang sâu, kinh hãi vô cùng, nhưng lão không biết võ công, không thể nào cứu được, chỉ còn cách tự mình đến thành Bột Đề Cương xem bệnh cho trụ trì chùa Mã Thanh Lặc. Đến đó rồi mới biết, vương tử bảo lão đến chữa bệnh cho trụ trì. Vương tử còn dặn trụ trì sau khi khỏi bệnh rồi thì giữ lão lại, phong làm thái y. Ba Lặc vốn là đệ nhất danh y ở Nepal, phong thái y là chuyện bình thường. Vì đã được vương tử dặn trước nên sau khi hết bệnh, trụ trì giữ Ba Lặc lại không cho đi, bảo là chờ vương tử đến đón. Vương tử lại trễ nải không chịu đến. Ba Lặc thấy mọi chuyện kỳ lạ, lạ biết xung quanh trụ trì cũng có chân tay thân tín của vương tử, nên không dám thỉnh chủ trì phái người đi cứu Quế Hoa Sinh.
May trong chùa có một tăng nhân cấp thấp rất thân với lão, nói cho lão biết về sơn đạo bí mật sau núi. Ba Lặc được gã giúp đỡ, lặng lẽ trốn khỏi chùa Mã Thanh Lặc. Quế Hoa Sinh nghe xong, kinh hãi nói:
- Nói như vậy thì tôi bị giam ở đây đã vài tháng rồi sao?
Ba Lặc lần tay nhẩm tính, bùi ngùi than thở:
- Từ đây đến lúc tuyển phò mã còn có ba ngày, không kịp cho ngươi rồi!
Quế Hoa Sinh khó chịu trong lòng, gượng cười nói:
- Tôi nếu chạy thoát khỏi đây đã là may mắn lắm rồi, làm gì còn dám vọng tưởng cầu hôn công chúa?
Ba Lặc nói tiếp:
- Với thể lực của ngươi, có thể vượt qua sơn đạo kia. May ta có mang theo nhân sâm từ quý quốc, vật này vốn để dành cứu bệnh nguy cấp. Ngươi mau ăn vào, giữ vững tinh thần, có thể chống đỡ được hai ba khắc.
Quế Hoa Sinh nhai nhân sâm, miệng nói:
- Được rồi, quái tăng Ấn Độ kia không phát hiện ra, mau chạy đi thôi!
Hai người rón rén bước đi, nương theo cây cối bụi rậm che chắn. Đến được chân núi, Quế Hoa Sinh đang vui mừng thì nghe tiếng cười quái dị, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quái tăng kia đang chạy gần đến nơi.
Hắn lặp lại câu nói cũ:
- Không cho ngươi đi ra!
Ba Lặc hiểu một chút tiếng Ấn Độ, vội vàng nói:
- Vương tử của các ngươi hiện đang ở trong cung, gã là hảo hữu của Quế tiên sinh đây. Nếu ngươi không tin, ta có thể dẫn ngươi đến nói chuyện với gã.
Tăng nhân kia lắc đầu:
- Không được, ra ngoài rồi ta không có cách nào bắt hắn lại được, trừ khi ngươi dẫn vương tử đến gặp ta.
Quế Hoa Sinh xem thần sắc của bọn họ, biết tăng nhân mặt đen nhất định sẽ không thả y, không khỏi thở dài một tiếng:
- Được rồi, xem ra số mệnh đã an bài, muốn ta chết trong u cốc!
Nói rồi định đập đầu vào đá tự sát, không ngờ quái tăng kia lật tay kéo y lại. Quế Hoa Sinh cả giận:
- Không cho ta ra ngoài, lại còn cản ta tìm chết nữa sao?
Quái tăng kia không hiểu y nói gì, vẫn chỉ lặp đi lặp lại một câu nói:
- Không cho ngươi đi ra!
Đúng lúc này chợt nghe một tiếng niệm phật, một giọng nói già nua vang lên, Ba Lặc nghe được, đó là tiếng Ấn Độ:
- A Già La, chớ có vô lễ.
Quế Hoa Sinh lại nghe có giọng Nhã Đức Tinh:
- Quế huynh có sao không? Tiểu đệ đã đến đây rồi!
Tăng nhân kia thả Quế Hoa Sinh ra, khoanh tay cúi đầu, đầy mặt vẻ sợ hãi. Quế Hoa Sinh ngẩng đầu lên, thấy Nhã Đức Tinh và một lão tăng Ấn Độ râu tóc trắng xóa đứng trước mặt. Y cứ ngỡ đang nằm mộng, không ngờ tăng nhân kia vừa nhắc đến Nhã Đức Tinh, Nhã Đức Tinh đã xuất hiện ngay lập tức.
Nhã Đức Tinh nói:
- Vị này là gia sư Long Diệp thượng nhân.
Quế Hoa Sinh vừa mừng vừa sợ, vội vàng hành lễ. Long Diệp thượng nhân đứng cách y khoảng một trượng, hai tay đưa ra như đỡ lấy y, Quế Hoa Sinh cảm thấy một luồng lực nhu hòa nâng dậy. Lực tuy nhẹ nhàng nhưng y không cưỡng lại được. Quế Hoa Sinh không khỏi bất ngờ, thầm nghĩ, "Long Diệp thượng nhân quả nhiên danh bất hư truyền, chân lực này còn tinh thuần hơn Kim Cương chưởng lực, Thất kiếm Thiên Sơn đã lần lượt ra đi, nhìn lại trong quan nội hiện nay, người có nội công thượng thừa như vậy chỉ sợ không còn ai."
Long Diệp thượng nhân dùng Hán ngữ nói với Quế Hoa Sinh:
- Tệ sư đệ vô lễ, lão nạp thay hắn bồi tội.
Quế Hoa Sinh bây giờ mới biết quái tăng kia là sư đệ của Long Diệp thượng nhân, không khỏi ngạc nhiên, vì công lực của bọn họ cách nhau quá xa. Y có chỗ không biết, Long Diệp thượng nhân hơn sư đệ đến ba mươi tuổi, hơn nữa A Già La theo đạo Bà La Môn. Tuy cùng được sư phụ truyền thụ võ công thượng thừa nhưng A Già La làm sao so được với Long Diệp thượng nhân đã diệu ngộ phật pháp, trí tuệ hơn người hiểu thấu đáo võ công?
Quế Hoa Sinh nói:
- A Già La đại sư chỉ là nhất thời hiểu lầm, vãn bối không trách.
Long Diệp đại sư nói:
- Ngươi lòng dạ rộng rãi, rất có phật căn, người sư đệ này của ta tu hành mấy chục năm vẫn không thể bỏ qua một niệm tham sân si, không thể không trách phạt.
Dứt lời quay người sang phía A Già La, nói rõ ngọn nguồn với hắn.
Bên này Nhã Đức Tinh kể lại đầu đuôi cho Quế Hoa Sinh nghe. Hóa ra quốc vương của gã có chuyện, A Già La phụng lệnh quốc vương Ấn Độ đến triệu Nhã Đức Tinh quay về, đến Nepal khi gã còn đang hôn mê. Vương tử Nepal lừa A Già La, nói rằng Nhã Đức Tinh bị Quế Hoa Sinh đả thương, vẽ lại tướng mạo Quế Hoa Sinh cho hắn xem. A Già La giận dữ, muốn tìm Quế Hoa Sinh báo thù.
Vương tử Nepal nói với A Già La, thiếu niên Trung Quốc này võ công cực cao, không thể khinh địch, còn nói cho hắn biết Quế Hoa Sinh và Ba Lặc đang trên đường đến thành Bột Đề Cương, họ nhất định sẽ đi qua cầu treo, bảo A Già La chờ sẵn ở đó để đánh lén. Vương tử có nhắc đến u cốc bí mật dưới chân núi, bảo là nếu không đánh lại thì chỉ cần giam Quế Hoa Sinh dưới u cốc thì sẽ dễ dàng giết đi.
A Già La không yên lòng, trước khi đi có vào cung thăm Nhã Đức Tinh một lần. Lần này vương tử Nepal không ở đó, lại đúng lúc Nhã Đức Tinh tỉnh lại, vừa nghe A Già La kể lại độc kế, Nhã Đức Tinh vừa sợ vừa vội, nói nhanh:
- Nếu ông làm thiếu niên đó bị thương thì ta không bao giờ nhận ông làm sư thúc, và cũng vĩnh viễn không trở về cố hương.
Sau khi Nhã Đức Tinh bị Đề Ma Đạt Đa đánh trọng thương, thân thể cực yếu, nói xong mấy câu liền hôn mê. A Già La không hiểu chút nào, hắn tuy không tin lời vương tử Nepal nói hoàn toàn là sự thật, nhưng với thân phận vương tử thì dù Ngạch Nhĩ Đô có thù riêng với Quế Hoa Sinh cũng sẽ không mượn tay hắn trả thù. Nghĩ đi nghĩ lại, A Già La cho rằng vương tử Nhã Đức Tinh muốn lấy khẩu cung hoặc đích thân trả thù Quế Hoa Sinh.
Đồng thời ngự y thấy Nhã Đức Tinh lại hôn mê sau khi nói chuyện với A Già La, bọn họ không hiểu tiếng Ấn Độ, không biết hai người đã nói cái gì, nhưng bực mình vì hắn kích động bệnh nhân, lập tức đưa Nhã Đức Tinh vào tịnh thất, nghiêm cấm người ngoài làm phiền. Cho nên A Già La đành lưu lại một phong thư cho Nhã Đức Tinh, rồi vội vã rời đi.
A Già La theo đường nhỏ, chờ đợi Quế Hoa Sinh trước cầu treo, định tập kích Quế Hoa Sinh, không ngờ công lực Quế Hoa Sinh tương đương với hắn, cả hai đều rơi xuống đáy u cốc. May mà Nhã Đức Tinh đã nói trước, nên A Già La chỉ giữ Quế Hoa Sinh lại trong cốc, không có ý làm hại tính mạng y.
Nhã Đức Tinh kể lại xong, mỉm cười nói:
- Có một chuyện quan trọng hơn, ba ngày nữa là thi tuyển phò mã. Quốc vương Nepal nói, lần này dù thế nào đi nữa cũng sẽ chọn ra một phò mã, cho dù tất cả mọi người đều không qua được tiêu chuẩn của công chúa thì vẫn sẽ chọn người ưu tú nhất. Quế huynh, ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này. Bây giờ ta đã rõ ràng, công chúa chỉ yêu một mình ngươi!
Quế Hoa Sinh cười khổ nói:
- Tiểu đệ có thể chạy thoát đã là may mắn, thật không dám vọng tưởng đến việc cầu hôn.
Nhã Đức Tinh hỏi:
- Vì sao vậy? Huynh đài nếu xem tiểu đệ là bằng hữu, xin nói thẳng ra.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Thứ nhất, tiểu đệ không có báo danh, thứ hai, chỉ còn lại ba ngày, tiểu đệ không kịp về đến đó.
Nhã Đức Tinh bật cười:
- Tiểu đệ thay huynh báo danh từ trước rồi. Công chúa đã nhận lễ vật tuyết liên Thiên Sơn. Hiện giờ huynh đã là giai tế trong lòng quốc vương rồi đó.
Khi Nhã Đức Tinh khỏe lại, đã tán dương Quế Hoa Sinh trước mặt quốc vương, quốc vương biết Nhã Đức Tinh sắp về nước, công chúa lại si luyến Quế Hoa Sinh, đành để theo ý công chúa.
Nhã Đức Tinh lại cười nói:
- Huynh sợ ba ngày nữa không về được đến Kathmandu phải không? Đừng lo lắng, chỉ cần công lực huynh hồi phục, mấy trăm dặm lộ trình đáng là gì? Huynh gặp họa vì tiểu đệ, lại được gặp tiểu đệ trong lúc huynh bị khốn ở đây, thật là nhân họa đắc phúc!
Long Diệp đại sư tiếp lời:
- Sư đệ của ta giam ngươi trong cốc, hại người mất hết công lực, bây giờ lão nạp sẽ bồi tội, khôi phục công lực cho ngươi.
Dứt lời áp tay vào bối tâm Quế Hoa Sinh, Quế Hoa Sinh lập tức cảm thấy một luồng nhiệt khí tràn vào cơ thể.
Long Diệp đại sư nói tiếp:
- Bây giờ ta sẽ dùng Bì La Thông Quan đại pháp của Phật môn tăng cường nội lực cho ngươi, cách này công hiệu hơn cách thôi cung quá huyết ở Trung Quốc. Nội công thượng thừa tuy có chút khác biệt nhưng nguyên lý chung là như thế. Ngươi không biết công phu Du Già, có thể dùng cách thổ nạp phối hợp với ta.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Hơn nửa tháng ở đây, được A Già La đại sư chỉ giáo, tuy không dám nói hiểu thấu đáo nội công thượng thừa Ấn Độ, nhưng cũng có một chút tự tin.
Long Diệp đại sư cười nói:
- Ngươi thật là có tuệ căn với võ học, trong công phu Du Già có một thức, gọi là Thác Ngọc Tuyền, ngươi biết không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Vâng, có biết một chút.
Long Diệp đại sư bảo:
- Tốt!
Rồi nói Quế Hoa Sinh lộn người, đầu dưới chân trên, song chưởng áp vào lòng bàn chân y, nội lực tinh thuần cuồn cuộn đổ vào người Quế Hoa Sinh, giúp y khôi phục chân lực. Huyệt đạo gót chân là huyệt Dũng Tuyền, còn gọi là huyệt Ngọc Tuyền, người tiếp nhận lộn người, đầu dưới chân trên nên gọi là "Thác Ngọc Tuyền".
Long Diệp đại sư vừa giúp Quế Hoa Sinh khôi phục chân lực, lại vừa chỉ điểm khẩu quyết nội công Du Già cho y. Quế Hoa Sinh nhất tâm lĩnh hội, thử vận công, cảm giác luồng nội lực nhu hòa từ huyệt Dũng Tuyền bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Y cảm thấy thoải mái vô cùng, sau thời gian một bữa cơm, chân lực đã tràn khắp cơ thể, khí thấu trùng quan. Long Diệp đại sư khẽ mỉm cười:
- Cư sĩ thử công lực xem sao.
Nói rồi thu song chưởng lại. Hai tay Quế Hoa Sinh đang chống xuống đất liền bật người lại, tiện tay nhặt một viên đá lên bóp nát. Công lực y không những đã khôi phục, hơn nữa còn mạnh hơn hẳn lúc trước, chuyện đáng mừng nhất chính là qua những ngày ác chiến với A Già La, lại được Long Diệp đại sư chỉ điểm, giờ đây y đã thấu đáo nội công thượng thừa cả hai phái Trung Quốc, Ấn Độ, dung hợp thông suốt, trở thành đại gia võ học. Đó là chuyện về sau, tạm thời chưa nói đến.
Quế Hoa Sinh nhân họa đắc phúc, chân thành bái tạ Long Diệp đại sư. Long Diệp đại sư nói:
- Không cần đa lễ, ngươi cần phải đi rồi. Sơn đạo phía sau cốc khó đi, lại mất thời gian. Đi theo đường thác nước vẫn là nhanh nhất.
Quế Hoa Sinh nhìn Ba Lặc, thầm nhủ, "Dựa vào võ công của ta và A Già La, có thể đi qua thác nước, bị ướt một chút vẫn không sao, nhưng Ba Lặc tuổi già sức yếu, làm sao chịu nổi lực ép của nước?"
Long Diệp đại sư tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của y, hơi mỉm cười, từ tốn nói:
- Đừng lo, cứ đi theo ta!
Lúc này Quế Hoa Sinh mới chợt nhớ ra, Nhã Đức Tinh và Long Diệp đại sư vào đây từ phía thác nước. Y nhìn hai người họ, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Long Diệp đại sư dẫn đầu đến trước thác nước, song chưởng hợp thành chữ thập rồi phất ra hai bên, thác nước cũng theo chưởng thế của lão mà tách ra. Quế Hoa Sinh thán phục không ngớt, nhủ thầm, "Thật là tuyệt thế thần công, Lăng Vị Phong đại hiệp có phục sinh e rằng cũng chỉ đến mức này mà thôi."
Một nhóm năm người bước qua thác nước, Long Diệp đại sư cõng Ba Lặc lên vai, nhẹ nhàng leo lên vách núi cheo leo. Quế Hoa Sinh chờ mọi người lên hết rồi mới bắt đầu thi triển khinh công thượng thừa, lên sau cùng. Cuối cùng vẫn là Long Diệp đại sư lên trước nhất, hồi lâu sau mới thấy Quế Hoa Sinh, A Già La, Nhã Đức Tinh lần lượt đến nơi.
Quế Hoa Sinh bị giam trong u cốc hơn một tháng, lúc này thấy lại ánh mặt trời, cứ ngỡ đang nằm mơ. Nhã Đức Tinh nói:
- Lần này có thể kết bằng hữu với Quế huynh, thâm tình sâu nặng, kiếp này không bao giờ quên.
Gã lưu luyến với Quế Hoa Sinh, không muốn từ biệt. Quế Hoa Sinh cũng quyến luyến vị bằng hữu dị quốc này. Trước khi chia tay, Nhã Đức Tinh nói:
- Tiểu đệ biết rằng người cầu hôn công chúa rất nhiều, trong đó chỉ có võ sĩ người Ba Tư Đặng Nam Già có võ công cao nhất, huynh đài nên cẩn thận.
Quế Hoa Sinh bái biệt Long Diệp đại sư và Nhã Đức Tinh, ngày đêm trở lại Kathmandu vừa đúng đêm cuối cùng trước ngày tuyển phò mã.
Đến ngày thứ bảy, thoáng thấy phía trước không còn đường, chỉ có một cây cầu treo giữa hai mỏm núi, gió thổi xích sắt chạm nhau lanh canh, phía dưới là u cốc sâu không thấy đáy, bên cạnh là thác nước đổ xuống dưới, ánh nắng chiếu vào hơi nước, khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng ẩn hiện trong sương khói mờ mịt, cảnh đẹp tuyệt vời nhưng cũng khiến người khác không lạnh mà run.
Quế Hoa Sinh nói:
- Lão trượng, tôi cõng người qua.
Ba Lặc đáp:
- Không cần, trong nước ta đâu đâu cũng có cầu treo giống thế này, dài gấp hai mươi lần cây cầu này. Bọn ta rất quen thuộc, ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ đi trước, ta ngồi nghỉ một lát sẽ đi theo.
Quế Hoa Sinh nghe vậy thì đi trước, y khinh công tuyệt đỉnh, không sợ nguy hiểm, không ngờ đi đến giữa đường thì dây sắt rung động dữ dội. Quế Hoa Sinh định thần nhìn lại, thấy phía bên kia có một tăng nhân to lớn, mặt đen như than đang ra sức rung lắc dây treo cầu. Y quát to:
- Đại hòa thượng, ngươi định làm gì?
Người kia không đáp, bàn tay to lớn đè xích sắt xuống rồi bỏ tay ra, xích sắt chịu lực trầm xuống rồi bật mạnh lên. Quế Hoa Sinh giận dữ quát:
- Ta và ngươi không quen không biết, ngươi lại muốn hại ta!
Nói rồi nhún mũi chân phóng lên không, khi rơi xuống thì điểm chân vào xích sắt lấy đà phóng lên tiếp. Đây là khinh công thượng thừa Tinh Đình Điểm Thủy. Quế Hoa Sinh nhô lên hụp xuống mấy lần thì đã sắp sang bờ bên kia. Quái nhân kia bỗng cười lớn, cũng phi thân lên đánh về phía Quế Hoa Sinh. Cả người Quế Hoa Sinh đang ở trên không, chân trái đạp chân phải lấy đà xoay người, song chưởng bật ra, hét lớn một tiếng:
- Xuống cho ta!
Chưởng lực của quái tăng mặt đen hùng hồn phi thường không kém y chút nào. Bốn chưởng giao nhau, cả người Quế Hoa Sinh như đá rơi xuống thác nước, bên tai là tiếng nước ầm ầm đập vào đá. Y thầm kêu:
- Không xong!
Trong lúc nguy cấp, y lộn người đầu dưới chân trên, liếc mắt thật nhanh xung quanh tìm điểm tựa, nhưng sương khói mờ mịt, làm sao thấy rõ. Đột nhiên y cảm thấy có một nguồn lực đẩy tới. Quế Hoa Sinh rơi vào thác nước, tuy là anh hùng tuyệt thế nhưng làm sao chống nổi sức mạnh thiên nhiên? Y chỉ đành ngậm miệng nín thở, một lúc sau, áp lực giảm đi, hình như đã đến chỗ nước nông.
Y bật người lên không, thở hắt ra, mở mắt nhìn quanh, trước mắt là hang đá, cỏ xanh mướt mát, hoa cỏ cây cối chen chúc, quay đầu nhìn thì thác nước kia như một tấm màn chắn trước cửa động. Hóa ra y đã bị thác nước đẩy đến một u cốc không có đường ra.
Cả người Quế Hoa Sinh ướt đẫm, đang tìm cách ra ngoài thì bỗng nghe có tiếng người cười ha hả. Y nhìn ra, chính là quái tăng mặt đen nọ, cả người cũng ướt sũng, thì ra hắn cũng rơi xuống, bị thác nước đẩy đến đây. Quế Hoa Sinh cả giận, gằn giọng:
- Ngươi là ai, tại sao lại muốn hại ta?
Quái tăng kia nghe không hiểu tiếng Nepal của y, chỉ cười lớn, nói một tràng. Quế Hoa Sinh từng ở chung với vương tử Nhã Đức Tinh, có biết sơ qua tiếng Ấn Độ, nhưng cũng không hiểu đối phương nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe được trong lời nói của hắn có ba chữ Nhã Đức Tinh. Quế Hoa Sinh hơi ngạc nhiên, giơ hai ngón tay, hỏi:
- Người nói Nhã Đức Tinh làm sao?
Thế tay của Quế Hoa Sinh biểu hiện y và Nhã Đức Tinh là bằng hữu, quái tăng kia lắc đầu, hừ một tiếng, tỏ ý không tin. Quế Hoa Sinh bèn làm tư thế nâng người dưới đất lên, miệng nói:
- Nhã Đức Tinh là do ta cứu, ngươi có hiểu không?
Quái tăng không hiểu tiếng Nepal, nhưng nghe được ba chữ "Nhã Đức Tinh" từ miệng Quế Hoa Sinh, lại nhìn tư thế của y, lờ mờ đoán được ý của đối phương, hắn ngẩn người, lắc đầu xua tay, miệng nói một tràng. Quế Hoa Sinh chỉ nghe được vài chữ "lừa người", "không cho ngươi đi" lõm bõm trong lời nói của hắn.
Quế Hoa Sinh nghi ngờ trong bụng, thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Nhã Đức Tinh có chuyện gì sao? Nhưng sao lại tính lên đầu ta?"
Xem biểu hiện của quái tăng thì có lẽ hắn cho rằng Quế Hoa Sinh hại Nhã Đức Tinh, nhưng hai bên không cùng ngôn ngữ, Quế Hoa Sinh không có cách nào giải thích, nhủ thầm, "Chỉ có cách phải ra khỏi đây, dẫn hắn đến vương cung mới có thể nói rõ."
Chủ ý đã quyết, y liền bước về phía cửa động. Quái tăng mặt đen liền phóng ra, hét lớn:
- Không cho ngươi đi ra!
Song chưởng đẩy một cái, Quế Hoa Sinh lảo đảo bước lui vài bước, suýt té ngã. Luận về công lực, hai bên ngang nhau, nhưng Quế Hoa Sinh bị chưởng lực chấn ngã xuống trước, lại bị thác nước đổ thẳng xuống người, chưa khôi phục như cũ nên khí lực lúc này kém hơn.
Quế Hoa Sinh nổi giận, nói:
- Ta không thể không ra ngoài!
Nói rồi đưa tay lên hông, Đằng Giao bảo kiếm vẫn còn ở đó, chưa bị nước cuốn đi mất. Quế Hoa Sinh rút bảo kiếm, chỉ về phía quái tăng, quát lên:
- Tránh ra!
Quái tăng mặt đen đứng im như đá tảng, miệng chỉ lặp lại câu nói ban nãy:
- Không cho ngươi đi ra!
Quế Hoa Sinh không còn cách nào khác, bảo kiếm khua nửa vòng tròn, kiếm quang lóe ra, y nhủ thầm, "Xem ngươi có chịu nhường đường hay không?"
Kiếm hoa vừa xuất hiện, quái tăng cũng rút ra một thanh quái đao, đao đen nhánh không thấy lưỡi, thân đao hơi cong, trên chuôi đao khảm bảo thạch sáng lấp lánh. Quế Hoa Sinh xuất chiêu Tuyết Hoa Cái Đỉnh, chiêu này vốn là chiêu hộ thân, y chỉ định xông ra ngoài, không có ý hại người, nhưng tăng nhân kia không biết, thấy kiếm quang lao tới thì vung đao đón đỡ.
Chỉ nghe choang một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, Quế Hoa Sinh cảm thấy hổ khẩu đau đớn vô cùng, bảo kiếm suýt nữa đã rơi khỏi tay. Y giật mình, thanh đao này không có gì đặc biệt, không ngờ lại nặng như vậy. Quái tăng mặt đen kia đã lùi lại, miệng hô thất thanh. Thanh đao của hắn dùng thép tốt luyện thành, thêm vào mười mấy loại kim loại hiếm mà rèn nên, nặng bảy mươi hai cân, lại bị Đằng Giao bảo kiếm chém mẻ một miếng, việc này thật là ngoài ý liệu của hắn.
Quế Hoa Sinh thấy thế thì vui mừng, biết bảo đao của hắn tuy quái dị nhưng bảo kiếm của mình vẫn khắc chế được, liền nhảy ra xa, bảo kiếm đẩy ngang, một chiêu Mãnh Hổ Đoạt Lộ xông ra bên ngoài.
Quái tăng giận dữ vô cùng, người nghiêng sang một bên, rút ra một cây phất trần, tay trái cầm đao, tay phải nắm phất trần, miệng quát một tiếng, phất trần đến trước, quét vào mặt đối thủ.
Quế Hoa Sinh là đại hành gia võ học, thấy hắn nhẹ nhàng phất một cái, đuôi phất trần tụ lại như bút sắt mang theo kình phong ào ạt, thì biết bên trong có ẩn tiềm lực. Đằng Giao bảo kiếm liền hóa thành một đạo ngân hồng, định chém đứt phất trần của đối thủ. Nhưng ngay khi hai vũ khí chạm nhau, đuôi phất trần liền tản ra, ngàn vạn sợi thép mỏng như biến thành phi châm nhỏ xíu đâm vào huyệt đạo của Quế Hoa Sinh.
Đối mặt với quái chiêu, Quế Hoa Sinh bất ngờ không ít, may công lực của y thâm hậu, cơ cảnh hơn người, vừa thấy không ổn liền vận công phong kín huyệt đạo lại trong nháy mắt. Sau đó y dùng một chiêu Phong Quát Lạc Hoa, cả người lùi lại, thoát ra khỏi phạm vi tấn công của phất trần, trở tay đánh ngược lại một kiếm chém vào quái đao. nói thì chậm, mấy chiêu qua lại nhanh như chớp, ánh kiếm vừa lướt qua đã chém bớt chuôi phất trần, khiến quái tăng rống lên giận dữ, chồm người chạy theo Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh chém đứt chuôi phất trần nhưng trên người cũng có bảy chỗ bị đâm trúng. Tuy đã phong bế huyệt đạo nhưng vẫn bị rách da chảy máu, y kinh hãi, nghĩ thầm, "Không biết quái tăng này ở đâu ra, không chỉ có công lực thâm hậu còn thêm binh khí quái dị, xem ra không kém Đề Ma Đạt Đa bao nhiêu!"
Chỉ thấy quái tăng Ấn Độ múa đao như gió, gào thét đuổi theo phía sau. Quế Hoa Sinh không đoán được lộ số của đối thủ, chỉ còn cách thủ thế. Hai người công lực ngang nhau, binh khí sử dụng đều là bảo vật hiếm thấy trên đời, nên đánh ngang tay với nhau. Tăng nhân kia không công vào được, Quế Hoa Sinh cũng không thể xông ra ngoài. Hai người đánh đến lúc mệt nhoài mới dừng tay. Lúc này mặt trời đã lặn, đáy vực sâu không thấy ánh mặt trời. Quái tăng đó liền khoanh chân ngồi xuống, chỉ nói đi nói lại một câu:
- Không cho ngươi đi ra!
Quế Hoa Sinh không để ý tới hắn, một mình đi sâu vào u cốc, bên trong, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi. Y đi thêm một chút nữa thì phát hiện ra một dòng suối nhỏ, nước suối xanh biếc mát lạnh. Quế Hoa Sinh mỉm cười, tự nói:
- Chỗ này không tệ, nếu không có kỳ ngộ hôm nay, ta làm sao biết đến tiên cảnh thế này.
Y ăn lương khô mang theo trên người, uống một chút nước suối, nước suối thơm mát, uống vào sảng khoái tâm can.
Đêm đó Quế Hoa Sinh ngồi khoanh chân tĩnh tọa, nhắm mắt dưỡng thần, không dám ngủ say. Quái tăng mặt đen không đến quấy rầy y, cả đêm vô sự. Sáng hôm sau, Quế Hoa Sinh bước đến gần cửa động, quái tăng kia cũng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, vừa nghe tiếng bước chân của Quế Hoa Sinh đến gần liền lập tức đứng dậy xua tay, miệng lặp lại câu nói quen thuộc:
- Không cho ngươi đi ra!
Quế Hoa Sinh cảm thấy vô cùng kỳ quái, tự nhủ, "Tại sao hắn không cho ta đi ra? Nếu hắn cho rằng ta hại Nhã Đức Tinh thì đã liều mạng với ta mới đúng. Lẽ nào giam ta ở đây là cách hắn trả thù hay sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được nguyên nhân bên trong, Quế Hoa Sinh lùi lại, thấy hắn không có ý định hại mình thì quay lại con suối nhỏ, ăn hết số lương khô cuối cùng, uống mấy ngụm nước suối, thầm nghĩ, "Không biết Ba Lặc bên ngoài thế nào rồi, chắc là đang lo lắng lắm. Hòa thượng Ấn Độ này không cho ta đi ra ngoài nhưng không phải là ta không thể tự ra ngoài được."
Hôm qua Quế Hoa Sinh đã đánh nhau với quái tăng mặt đen hơn nửa ngày trời, cũng hiểu hơn về võ công của hắn, lại thêm một đêm suy nghĩ, y muốn dùng thử bảy mươi hai thức Phục Ma kiếm trong Đạt Ma kiếm pháp với đối thủ, liền đi ra ngoài đối mặt với quái tăng.
Bảy mươi hai thức Phục Ma kiếm uy mãnh tuyệt luân, Quế Hoa Sinh ác đấu với quái tăng đã chiếm được thượng phong trong nửa canh giờ đầu tiên, bức hắn liên tiếp lùi về phía cửa động, nhưng sau đó lại bình thủ, đánh đến nửa ngày vẫn bất phân thắng bại. Quế Hoa Sinh lấy làm lạ, thầm nghĩ, "Hôm qua đã biết công lực ta và hắn tương đương nhau. Hôm nay kiếm pháp của ta đã chiếm thượng phong, hắn lại không ăn uống gì nhưng tinh thần không có vẻ mệt mỏi. Lẽ nào chỉ trong một đêm mà công lực của hắn lại tăng lên, trong khi công lực của ta biến mất?"
Đánh đến khi mặt trời lặn, Quế Hoa Sinh vừa đói vừa khát, để cho quái tăng kia bức lui sâu vào trong. Y đành dừng tay, quay trở về chỗ hôm qua. Lương khô đã hết, cũng may trong suối có cá, Quế Hoa Sinh liền bắt mấy con cá nhỏ nướng ăn.
Cá nhỏ trong suối rất nhiều, thịt rất ngon, Quế Hoa Sinh thầm nghĩ: "Ta có bị nhốt ở đây nửa năm hay một năm cũng không chết đói."
Qua hai ngày quan sát, quái tăng kia hình như chỉ muốn cản chân không cho y ra ngoài, ngoài ra không hề có ý hại y, Quế Hoa Sinh yên tâm đi ngủ. Ngày thứ ba, y tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần rất khỏe khoắn, thầm nghĩ, "Hôm qua ta có thể đánh thắng, cuối cùng bị hắn bức lui, có lẽ là do không được ngủ ngon."
Nghĩ rồi liền ra ngoài khiêu chiến quái tăng. Kết quả vẫn như hôm qua, ban đầu thừa thế xông lên, ép đối thủ lùi về sau, nhưng vẫn không ép hắn đến được cửa động, lại bị hắn thủ vững tại đó. Chỉ mới ba canh giờ Quế Hoa Sinh đã cảm thấy khí lực suy giảm, đành ngưng chiến, trở lại chỗ cũ. Y càng nghĩ càng thấy quái lạ, "Hôm nay ta còn không bằng hôm qua, hôm qua bức hắn lui đến cửa động hắn mới xoay chuyển tình thế, lại còn đánh được hơn nửa ngày, hai bên kiệt lực mới ngưng chiến. Hôm nay chỉ mới đánh có ba canh giờ, hơn nữa, hắn còn đánh thêm được."
Từ đó mỗi ngày Quế Hoa Sinh đều đấu với quái tăng một trận. Ngộ tính của y đối với võ học cực cao, mấy ngày khổ đấu đã hiểu ra không ít về nội công Phật môn Ấn Độ của tăng nhân kia. Những chiêu số quái lạ dần trở nên quen thuộc với Quế Hoa Sinh, có thể ứng phó dễ dàng, bản thân y cũng cảm thấy thu hoạch không ít. Nhưng theo lý mà nói, công lực tuy không tăng nhanh nhưng cũng sẽ không giảm đi, kết hợp với chiêu thức thượng thừa càng có lợi thế hơn đối phương. Nói ra thật kỳ quái, công lực của y càng lúc càng tệ, đến ngày thứ mười, Quế Hoa Sinh chỉ đánh được với đối thủ một canh giờ đã mệt hết sức. Khi đó y đang sử dụng mười bảy thức Đại Tu Di trong Đạt Ma kiếm pháp, hoàn toàn phong chết đường lui của quái tăng, nhưng y xuất kiếm vô lực, mắt nhìn đối phương tùy ý ra tay, hóa giải kiếm chiêu ảo diệu trong chớp mắt. Quế Hoa Sinh nóng ruột, nhưng không nghĩ ra cách nào khác. Thêm một lúc nữa, y thấy không ổn, tranh thủ một sơ hở của đối phương, y liền mạo hiểm, dùng hết sức lực xuất ra một chiêu sát thủ Ưng Kích Trường Không. Lúc bình thường, chiêu kiếm này có thể khoét một lỗ trên người địch thủ, nhưng hiện giờ lực bất tòng tâm, kiếm thế không đủ nhanh, mũi kiếm chỉ còn cách ngực tăng nhân kia một chút thì bị hắn dùng phất trần nhẹ nhàng cuốn một cái, hất Đằng Giao bảo kiếm khỏi tay Quế Hoa Sinh, rơi xuống đất.
Quái tăng cười lớn, bỏ ra cửa động ngồi khoanh chân tĩnh tọa, không hề để ý tới đối phương.
Quế Hoa Sinh lượm bảo kiếm, suy nghĩ trong đầu loạn thành một đống. Mấy ngày nay đã phát hiện ra, không phải công lực quái tăng kia cao lên mà công lực bản thân ngày càng giảm xuống. Y đang giữa lúc thanh xuân khoẻ mạnh, vì sao lại có chuyện đó xảy ra?
Sau lần bại trận đó, mấy ngày liên tiếp Quế Hoa Sinh không dám khiêu chiến, chỉ khổ luyện nội công. Nguyên lý võ học đã hiểu thêm không ít, nhưng chuyện kỳ quái nhất là chân khí không còn lưu chuyển trôi chảy như trước đây nữa. Đến một buổi sáng, khi y bắt cá trong suối, cảm thấy nước suối cực kỳ lạnh giá, đến nỗi y không thể chịu nổi rụt tay lại. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Chỉ có một cách giải thích duy nhất, công lực của Quế Hoa Sinh đã yếu đến nỗi không thể chống lại hơi lạnh của nước suối. Trước đây, ngay cả kỳ hàn trong băng quật còn chưa làm khó được y, nay đến cả việc bắt cá để sinh tồn trong dòng suối nhỏ mà đã phát lạnh, Quế Hoa Sinh bất giác nản lòng thoái chí.
Mấy ngày nữa trôi qua, bây giờ đến cả tảng đá lớn, y cũng không thể dịch chuyển nổi. Tuy y không có cảm giác mệt mỏi, nhưng sức lực hiện giờ còn không thể so bì với nam tử bình thường. Khi biết rõ công lực bản thân gần như mất hết, Quế Hoa Sinh buồn bã vô cùng, đau lòng tưởng chết!
Y ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chiều đỏ tươi như máu, ngậm ngùi than thở:
- Lại một ngày nữa trôi qua.
Từ khi phát hiện công lực bị tiêu giảm, y không còn để tâm đến ngày tháng, thật sự không biết đã ở trong u cốc bao lâu.
Mắt xem mặt trời lặn hoa tàn, trăm ngàn suy nghĩ đan xen trong đầu y:
- Chẳng lẽ ta sẽ bị giam ở đây đến già? Bị nhốt trong u cốc này, tự sinh tự diệt, không ai biết đến hay sao?
Nghĩ đến đó thì đặt tay lên chuôi kiếm, định tự sát.
Trong thoáng chốc, hình bóng Hoa Ngọc công chúa vụt qua trong tâm tưởng, Quế Hoa Sinh thở dài, tra bảo kiếm vào vỏ, nhủ thầm, "Ta không thể chết được!"
Gió chiều thổi tới, mang theo tiếng cười của quái tăng mặt đen kia. Đã nhiều ngày Quế Hoa Sinh chưa giao thủ với hắn, nay nghe được tiếng cười ấy, y căm hận cực điểm, nhảy lên một tản nham thạch gần đó quan sát, chỉ thấy tăng nhân Ấn Độ đó múa đao vun vút. Tuy công lực không còn nhưng Quế Hoa Sinh vẫn là đại hành gia võ học, nhìn qua một lúc, nhủ thầm, "Hóa ra hắn cũng lĩnh ngộ không ít từ Đạt Ma kiếm pháp của ta. Xem ra ta và hắn ác đấu mười ngày không phải hoàn toàn vô ích."
Y vốn hùng tâm chí lớn, mong cầu được tuyệt thế võ công, thu hoạch hơn một năm nay không ít nên cũng an ủi trong lòng một chút, thù hận với quái tăng kia giảm đi mấy phần. Nhưng thể lực suy nhược, thân giam trong u cốc, cho dù có thấu đáo được võ học thượng thừa thì có ích gì?
Tăng nhân kia múa đao vun vút, tùy ý chém xuống, lưỡi đao tóe lửa, nham thạch vỡ đôi. Quế Hoa Sinh tự hỏi:
- Tại sao công lực của ta mất hết mà hắn lại không suy giảm chút nào?
Lại thầm nghĩ, "Nếu bây giờ hắn muốn lấy tính mạng của ta thì sẽ chẳng hề phí sức chút nào!"
Nghĩ đến đó càng cảm thấy tiếng cười của đối thủ thật đáng ghét, y quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.
Vài ngày nữa trôi qua, thể chất của Quế Hoa Sinh càng suy nhược. Khi mới đến, y còn dùng tay bắt cá, sau thấy nước suối quá lạnh, đành làm một xiên gỗ xiên cá. Hôm nay, đến cả việc nhấc xiên gỗ lên y cũng cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay y đã không đâm được một con cá nào. Quế Hoa Sinh thân mang tuyệt kỹ, bây giờ lâm cảnh khốn đốn, bi thương trong lòng dâng lên, tuyệt vọng nằm xoài bên suối, thầm thở dài.
Chợt y nghe có tiếng lép bép, hình như có người đang đi đến, Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Chẳng lẽ tăng nhân Ấn Độ kia đến à?"
Y mở mắt nhìn lên, tưởng chừng như đang nằm mơ, người đến là Ba Lặc, nhưng quần áo lão rách nát, chân tay đều có vết thương, hai mắt lấp lánh, tinh thần sung mãn.
Quế Hoa Sinh vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi:
- Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Lão trượng làm sao đến được đây?
Ba Lặc đáp:
- Ta đến từ lối sau sơn đạo.
Phía sau u cốc là vách núi cheo leo ngàn trượng, gai góc bụi rậm khắp nơi, dù Quế Hoa Sinh chưa mất hết công lực cũng không dám nghĩ đến con đường đào tẩu này. Y nghe Ba Lặc nói vậy, không khỏi tròn mắt lên nhìn lão. Ba Lặc cười nói:
- Ta vốn không biết phía sau núi có đường thông đến đây, may mà chùa Mã Thanh Lặc có một tăng nhân bốc vác đã từng từng tới u cốc hái thuốc, hắn nói cho ta biết mặt sau ngọn núi có sơn động rất sâu, con suối bên ngoài u cốc nước chảy xiết, có thể dùng bè gỗ vào trong động. Khi ra khỏi sơn động có một lối đi rất hẹp có thể thông tới đây. Có điều đường đi khó cực kì, ta bò hai ngày hai đêm mới tới. Xem này, xiêm y đều rách hết rồi.
Quế Hoa Sinh có nhiều câu muốn hỏi, nhưng tạm thời bỏ qua một bên, nhanh miệng hỏi trước một chuyện:
- Xin lão trượng xem thử tôi bị bệnh gì?
Ba Lặc cười nói:
- Không cần lo lắng, ngươi không có bệnh!
Quế Hoa Sinh xốc lại tinh thần, bật người lên hỏi thảng thốt:
- Tôi không có bệnh gì sao?
Nói rồi vung tay một cái, cảm thấy vẫn yếu như cũ, cụt hứng nói:
- Tôi không tin!
Ba Lặc ấn y ngồi xuống, nói:
- Ngươi cảm thấy thân thể hư nhuyễn, tứ chi không còn chút sức lực nào, đúng không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Còn không phải là bệnh sao?
Ba Lặc đáp:
- Không, không phải bệnh. Nguyên do là vì ngươi uống nước suối lạnh. Nước suối mát lạnh dễ chịu, nhưng khí âm hàn của nó làm hao tổn thân thể. Trước đây nước ta có một học giả chuyên nghiên cứu dược vật, từng đến nơi này xem xét. Có người nói nơi này địa chất đặc biệt, nước suối ở đây không có một số khoáng chất. Người đó thả một số cá con xuống đây, sau khi cá lớn thì bắt lên xem xét, cá đều không có xương sống.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Chẳng trách cá trong suối thơm ngon như vậy, tôi còn tưởng là loại cá quý hiếm không xương nào đó, hóa ra là cá do vị học giả kia thả xuống vẫn còn sinh sôi đến hôm nay.
Ba Lặc nói tiếp:
- Cho nên chỉ cần ngươi ra khỏi u cốc này, không cần uống thuốc, chừng nửa năm một năm sau thì cơ thể sẽ trở lại như cũ, khôi phục công lực.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Chỉ sợ tên Ấn Độ kia không cho tôi ra ngoài, công lực của hắn không thấp đâu.
Ba Lặc hỏi:
- Tên Ấn Độ nào? Có phải là kẻ đánh ngươi rơi xuống đây khi trước không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Đúng vậy.
Rồi kể lại cho Ba Lặc nghe chuyện từ đó đến nay. Ba Lặc nói:
- Có lẽ hắn nương theo lực đẩy thác nước mà đến được đây, không bị ảnh hưởng đến cơ thể. Nhưng nghe ngươi nói ta cũng hồ đồ luôn rồi, tại sao hắn lại không cho ngươi ra ngoài?
Quế Hoa Sinh nói:
- Tôi tưởng lão trượng bên ngoài đã rõ hết đầu đuôi rồi.
Ba Lặc nói tiếp:
- Ta cho rằng vương tử phái người hại ngươi, nhưng ở đâu ra một tăng nhân Ấn Độ võ công cao thế này?
Quế Hoa Sinh hỏi:
- Vương tử nào?
Ba Lặc đáp:
- Tất nhiên là vương tử của nước ta.
Ngày đó, khi Ba Lặc thấy Quế Hoa Sinh rơi xuống hang sâu, kinh hãi vô cùng, nhưng lão không biết võ công, không thể nào cứu được, chỉ còn cách tự mình đến thành Bột Đề Cương xem bệnh cho trụ trì chùa Mã Thanh Lặc. Đến đó rồi mới biết, vương tử bảo lão đến chữa bệnh cho trụ trì. Vương tử còn dặn trụ trì sau khi khỏi bệnh rồi thì giữ lão lại, phong làm thái y. Ba Lặc vốn là đệ nhất danh y ở Nepal, phong thái y là chuyện bình thường. Vì đã được vương tử dặn trước nên sau khi hết bệnh, trụ trì giữ Ba Lặc lại không cho đi, bảo là chờ vương tử đến đón. Vương tử lại trễ nải không chịu đến. Ba Lặc thấy mọi chuyện kỳ lạ, lạ biết xung quanh trụ trì cũng có chân tay thân tín của vương tử, nên không dám thỉnh chủ trì phái người đi cứu Quế Hoa Sinh.
May trong chùa có một tăng nhân cấp thấp rất thân với lão, nói cho lão biết về sơn đạo bí mật sau núi. Ba Lặc được gã giúp đỡ, lặng lẽ trốn khỏi chùa Mã Thanh Lặc. Quế Hoa Sinh nghe xong, kinh hãi nói:
- Nói như vậy thì tôi bị giam ở đây đã vài tháng rồi sao?
Ba Lặc lần tay nhẩm tính, bùi ngùi than thở:
- Từ đây đến lúc tuyển phò mã còn có ba ngày, không kịp cho ngươi rồi!
Quế Hoa Sinh khó chịu trong lòng, gượng cười nói:
- Tôi nếu chạy thoát khỏi đây đã là may mắn lắm rồi, làm gì còn dám vọng tưởng cầu hôn công chúa?
Ba Lặc nói tiếp:
- Với thể lực của ngươi, có thể vượt qua sơn đạo kia. May ta có mang theo nhân sâm từ quý quốc, vật này vốn để dành cứu bệnh nguy cấp. Ngươi mau ăn vào, giữ vững tinh thần, có thể chống đỡ được hai ba khắc.
Quế Hoa Sinh nhai nhân sâm, miệng nói:
- Được rồi, quái tăng Ấn Độ kia không phát hiện ra, mau chạy đi thôi!
Hai người rón rén bước đi, nương theo cây cối bụi rậm che chắn. Đến được chân núi, Quế Hoa Sinh đang vui mừng thì nghe tiếng cười quái dị, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quái tăng kia đang chạy gần đến nơi.
Hắn lặp lại câu nói cũ:
- Không cho ngươi đi ra!
Ba Lặc hiểu một chút tiếng Ấn Độ, vội vàng nói:
- Vương tử của các ngươi hiện đang ở trong cung, gã là hảo hữu của Quế tiên sinh đây. Nếu ngươi không tin, ta có thể dẫn ngươi đến nói chuyện với gã.
Tăng nhân kia lắc đầu:
- Không được, ra ngoài rồi ta không có cách nào bắt hắn lại được, trừ khi ngươi dẫn vương tử đến gặp ta.
Quế Hoa Sinh xem thần sắc của bọn họ, biết tăng nhân mặt đen nhất định sẽ không thả y, không khỏi thở dài một tiếng:
- Được rồi, xem ra số mệnh đã an bài, muốn ta chết trong u cốc!
Nói rồi định đập đầu vào đá tự sát, không ngờ quái tăng kia lật tay kéo y lại. Quế Hoa Sinh cả giận:
- Không cho ta ra ngoài, lại còn cản ta tìm chết nữa sao?
Quái tăng kia không hiểu y nói gì, vẫn chỉ lặp đi lặp lại một câu nói:
- Không cho ngươi đi ra!
Đúng lúc này chợt nghe một tiếng niệm phật, một giọng nói già nua vang lên, Ba Lặc nghe được, đó là tiếng Ấn Độ:
- A Già La, chớ có vô lễ.
Quế Hoa Sinh lại nghe có giọng Nhã Đức Tinh:
- Quế huynh có sao không? Tiểu đệ đã đến đây rồi!
Tăng nhân kia thả Quế Hoa Sinh ra, khoanh tay cúi đầu, đầy mặt vẻ sợ hãi. Quế Hoa Sinh ngẩng đầu lên, thấy Nhã Đức Tinh và một lão tăng Ấn Độ râu tóc trắng xóa đứng trước mặt. Y cứ ngỡ đang nằm mộng, không ngờ tăng nhân kia vừa nhắc đến Nhã Đức Tinh, Nhã Đức Tinh đã xuất hiện ngay lập tức.
Nhã Đức Tinh nói:
- Vị này là gia sư Long Diệp thượng nhân.
Quế Hoa Sinh vừa mừng vừa sợ, vội vàng hành lễ. Long Diệp thượng nhân đứng cách y khoảng một trượng, hai tay đưa ra như đỡ lấy y, Quế Hoa Sinh cảm thấy một luồng lực nhu hòa nâng dậy. Lực tuy nhẹ nhàng nhưng y không cưỡng lại được. Quế Hoa Sinh không khỏi bất ngờ, thầm nghĩ, "Long Diệp thượng nhân quả nhiên danh bất hư truyền, chân lực này còn tinh thuần hơn Kim Cương chưởng lực, Thất kiếm Thiên Sơn đã lần lượt ra đi, nhìn lại trong quan nội hiện nay, người có nội công thượng thừa như vậy chỉ sợ không còn ai."
Long Diệp thượng nhân dùng Hán ngữ nói với Quế Hoa Sinh:
- Tệ sư đệ vô lễ, lão nạp thay hắn bồi tội.
Quế Hoa Sinh bây giờ mới biết quái tăng kia là sư đệ của Long Diệp thượng nhân, không khỏi ngạc nhiên, vì công lực của bọn họ cách nhau quá xa. Y có chỗ không biết, Long Diệp thượng nhân hơn sư đệ đến ba mươi tuổi, hơn nữa A Già La theo đạo Bà La Môn. Tuy cùng được sư phụ truyền thụ võ công thượng thừa nhưng A Già La làm sao so được với Long Diệp thượng nhân đã diệu ngộ phật pháp, trí tuệ hơn người hiểu thấu đáo võ công?
Quế Hoa Sinh nói:
- A Già La đại sư chỉ là nhất thời hiểu lầm, vãn bối không trách.
Long Diệp đại sư nói:
- Ngươi lòng dạ rộng rãi, rất có phật căn, người sư đệ này của ta tu hành mấy chục năm vẫn không thể bỏ qua một niệm tham sân si, không thể không trách phạt.
Dứt lời quay người sang phía A Già La, nói rõ ngọn nguồn với hắn.
Bên này Nhã Đức Tinh kể lại đầu đuôi cho Quế Hoa Sinh nghe. Hóa ra quốc vương của gã có chuyện, A Già La phụng lệnh quốc vương Ấn Độ đến triệu Nhã Đức Tinh quay về, đến Nepal khi gã còn đang hôn mê. Vương tử Nepal lừa A Già La, nói rằng Nhã Đức Tinh bị Quế Hoa Sinh đả thương, vẽ lại tướng mạo Quế Hoa Sinh cho hắn xem. A Già La giận dữ, muốn tìm Quế Hoa Sinh báo thù.
Vương tử Nepal nói với A Già La, thiếu niên Trung Quốc này võ công cực cao, không thể khinh địch, còn nói cho hắn biết Quế Hoa Sinh và Ba Lặc đang trên đường đến thành Bột Đề Cương, họ nhất định sẽ đi qua cầu treo, bảo A Già La chờ sẵn ở đó để đánh lén. Vương tử có nhắc đến u cốc bí mật dưới chân núi, bảo là nếu không đánh lại thì chỉ cần giam Quế Hoa Sinh dưới u cốc thì sẽ dễ dàng giết đi.
A Già La không yên lòng, trước khi đi có vào cung thăm Nhã Đức Tinh một lần. Lần này vương tử Nepal không ở đó, lại đúng lúc Nhã Đức Tinh tỉnh lại, vừa nghe A Già La kể lại độc kế, Nhã Đức Tinh vừa sợ vừa vội, nói nhanh:
- Nếu ông làm thiếu niên đó bị thương thì ta không bao giờ nhận ông làm sư thúc, và cũng vĩnh viễn không trở về cố hương.
Sau khi Nhã Đức Tinh bị Đề Ma Đạt Đa đánh trọng thương, thân thể cực yếu, nói xong mấy câu liền hôn mê. A Già La không hiểu chút nào, hắn tuy không tin lời vương tử Nepal nói hoàn toàn là sự thật, nhưng với thân phận vương tử thì dù Ngạch Nhĩ Đô có thù riêng với Quế Hoa Sinh cũng sẽ không mượn tay hắn trả thù. Nghĩ đi nghĩ lại, A Già La cho rằng vương tử Nhã Đức Tinh muốn lấy khẩu cung hoặc đích thân trả thù Quế Hoa Sinh.
Đồng thời ngự y thấy Nhã Đức Tinh lại hôn mê sau khi nói chuyện với A Già La, bọn họ không hiểu tiếng Ấn Độ, không biết hai người đã nói cái gì, nhưng bực mình vì hắn kích động bệnh nhân, lập tức đưa Nhã Đức Tinh vào tịnh thất, nghiêm cấm người ngoài làm phiền. Cho nên A Già La đành lưu lại một phong thư cho Nhã Đức Tinh, rồi vội vã rời đi.
A Già La theo đường nhỏ, chờ đợi Quế Hoa Sinh trước cầu treo, định tập kích Quế Hoa Sinh, không ngờ công lực Quế Hoa Sinh tương đương với hắn, cả hai đều rơi xuống đáy u cốc. May mà Nhã Đức Tinh đã nói trước, nên A Già La chỉ giữ Quế Hoa Sinh lại trong cốc, không có ý làm hại tính mạng y.
Nhã Đức Tinh kể lại xong, mỉm cười nói:
- Có một chuyện quan trọng hơn, ba ngày nữa là thi tuyển phò mã. Quốc vương Nepal nói, lần này dù thế nào đi nữa cũng sẽ chọn ra một phò mã, cho dù tất cả mọi người đều không qua được tiêu chuẩn của công chúa thì vẫn sẽ chọn người ưu tú nhất. Quế huynh, ngươi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này. Bây giờ ta đã rõ ràng, công chúa chỉ yêu một mình ngươi!
Quế Hoa Sinh cười khổ nói:
- Tiểu đệ có thể chạy thoát đã là may mắn, thật không dám vọng tưởng đến việc cầu hôn.
Nhã Đức Tinh hỏi:
- Vì sao vậy? Huynh đài nếu xem tiểu đệ là bằng hữu, xin nói thẳng ra.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Thứ nhất, tiểu đệ không có báo danh, thứ hai, chỉ còn lại ba ngày, tiểu đệ không kịp về đến đó.
Nhã Đức Tinh bật cười:
- Tiểu đệ thay huynh báo danh từ trước rồi. Công chúa đã nhận lễ vật tuyết liên Thiên Sơn. Hiện giờ huynh đã là giai tế trong lòng quốc vương rồi đó.
Khi Nhã Đức Tinh khỏe lại, đã tán dương Quế Hoa Sinh trước mặt quốc vương, quốc vương biết Nhã Đức Tinh sắp về nước, công chúa lại si luyến Quế Hoa Sinh, đành để theo ý công chúa.
Nhã Đức Tinh lại cười nói:
- Huynh sợ ba ngày nữa không về được đến Kathmandu phải không? Đừng lo lắng, chỉ cần công lực huynh hồi phục, mấy trăm dặm lộ trình đáng là gì? Huynh gặp họa vì tiểu đệ, lại được gặp tiểu đệ trong lúc huynh bị khốn ở đây, thật là nhân họa đắc phúc!
Long Diệp đại sư tiếp lời:
- Sư đệ của ta giam ngươi trong cốc, hại người mất hết công lực, bây giờ lão nạp sẽ bồi tội, khôi phục công lực cho ngươi.
Dứt lời áp tay vào bối tâm Quế Hoa Sinh, Quế Hoa Sinh lập tức cảm thấy một luồng nhiệt khí tràn vào cơ thể.
Long Diệp đại sư nói tiếp:
- Bây giờ ta sẽ dùng Bì La Thông Quan đại pháp của Phật môn tăng cường nội lực cho ngươi, cách này công hiệu hơn cách thôi cung quá huyết ở Trung Quốc. Nội công thượng thừa tuy có chút khác biệt nhưng nguyên lý chung là như thế. Ngươi không biết công phu Du Già, có thể dùng cách thổ nạp phối hợp với ta.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Hơn nửa tháng ở đây, được A Già La đại sư chỉ giáo, tuy không dám nói hiểu thấu đáo nội công thượng thừa Ấn Độ, nhưng cũng có một chút tự tin.
Long Diệp đại sư cười nói:
- Ngươi thật là có tuệ căn với võ học, trong công phu Du Già có một thức, gọi là Thác Ngọc Tuyền, ngươi biết không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Vâng, có biết một chút.
Long Diệp đại sư bảo:
- Tốt!
Rồi nói Quế Hoa Sinh lộn người, đầu dưới chân trên, song chưởng áp vào lòng bàn chân y, nội lực tinh thuần cuồn cuộn đổ vào người Quế Hoa Sinh, giúp y khôi phục chân lực. Huyệt đạo gót chân là huyệt Dũng Tuyền, còn gọi là huyệt Ngọc Tuyền, người tiếp nhận lộn người, đầu dưới chân trên nên gọi là "Thác Ngọc Tuyền".
Long Diệp đại sư vừa giúp Quế Hoa Sinh khôi phục chân lực, lại vừa chỉ điểm khẩu quyết nội công Du Già cho y. Quế Hoa Sinh nhất tâm lĩnh hội, thử vận công, cảm giác luồng nội lực nhu hòa từ huyệt Dũng Tuyền bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Y cảm thấy thoải mái vô cùng, sau thời gian một bữa cơm, chân lực đã tràn khắp cơ thể, khí thấu trùng quan. Long Diệp đại sư khẽ mỉm cười:
- Cư sĩ thử công lực xem sao.
Nói rồi thu song chưởng lại. Hai tay Quế Hoa Sinh đang chống xuống đất liền bật người lại, tiện tay nhặt một viên đá lên bóp nát. Công lực y không những đã khôi phục, hơn nữa còn mạnh hơn hẳn lúc trước, chuyện đáng mừng nhất chính là qua những ngày ác chiến với A Già La, lại được Long Diệp đại sư chỉ điểm, giờ đây y đã thấu đáo nội công thượng thừa cả hai phái Trung Quốc, Ấn Độ, dung hợp thông suốt, trở thành đại gia võ học. Đó là chuyện về sau, tạm thời chưa nói đến.
Quế Hoa Sinh nhân họa đắc phúc, chân thành bái tạ Long Diệp đại sư. Long Diệp đại sư nói:
- Không cần đa lễ, ngươi cần phải đi rồi. Sơn đạo phía sau cốc khó đi, lại mất thời gian. Đi theo đường thác nước vẫn là nhanh nhất.
Quế Hoa Sinh nhìn Ba Lặc, thầm nhủ, "Dựa vào võ công của ta và A Già La, có thể đi qua thác nước, bị ướt một chút vẫn không sao, nhưng Ba Lặc tuổi già sức yếu, làm sao chịu nổi lực ép của nước?"
Long Diệp đại sư tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của y, hơi mỉm cười, từ tốn nói:
- Đừng lo, cứ đi theo ta!
Lúc này Quế Hoa Sinh mới chợt nhớ ra, Nhã Đức Tinh và Long Diệp đại sư vào đây từ phía thác nước. Y nhìn hai người họ, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Long Diệp đại sư dẫn đầu đến trước thác nước, song chưởng hợp thành chữ thập rồi phất ra hai bên, thác nước cũng theo chưởng thế của lão mà tách ra. Quế Hoa Sinh thán phục không ngớt, nhủ thầm, "Thật là tuyệt thế thần công, Lăng Vị Phong đại hiệp có phục sinh e rằng cũng chỉ đến mức này mà thôi."
Một nhóm năm người bước qua thác nước, Long Diệp đại sư cõng Ba Lặc lên vai, nhẹ nhàng leo lên vách núi cheo leo. Quế Hoa Sinh chờ mọi người lên hết rồi mới bắt đầu thi triển khinh công thượng thừa, lên sau cùng. Cuối cùng vẫn là Long Diệp đại sư lên trước nhất, hồi lâu sau mới thấy Quế Hoa Sinh, A Già La, Nhã Đức Tinh lần lượt đến nơi.
Quế Hoa Sinh bị giam trong u cốc hơn một tháng, lúc này thấy lại ánh mặt trời, cứ ngỡ đang nằm mơ. Nhã Đức Tinh nói:
- Lần này có thể kết bằng hữu với Quế huynh, thâm tình sâu nặng, kiếp này không bao giờ quên.
Gã lưu luyến với Quế Hoa Sinh, không muốn từ biệt. Quế Hoa Sinh cũng quyến luyến vị bằng hữu dị quốc này. Trước khi chia tay, Nhã Đức Tinh nói:
- Tiểu đệ biết rằng người cầu hôn công chúa rất nhiều, trong đó chỉ có võ sĩ người Ba Tư Đặng Nam Già có võ công cao nhất, huynh đài nên cẩn thận.
Quế Hoa Sinh bái biệt Long Diệp đại sư và Nhã Đức Tinh, ngày đêm trở lại Kathmandu vừa đúng đêm cuối cùng trước ngày tuyển phò mã.
Bình luận truyện