Băng Tuyết Hoa

Chương 20: Đêm giông tố



Hắn?!

Hắn là đang nói người nào thế?!

– Ta sang ngủ với Liễu Nhi. Ta… – Lời chưa nói hết thì cánh tay nàng đã bị Tần Viễn Kỳ kéo lại, mạnh mẽ giữ lấy. Hơi thở nóng hầm hập của hắn phả xuống gương mặt nàng, mang theo nồng đậm men rượu.

– Nàng muốn đi tìm hắn?! Đừng có hòng. – Hắn gằn giọng giận dữ, mạnh tay nắm lấy gáy nàng kéo lại, điên cuồng hôn lên môi nàng.

– Ưm… Vương… ngươi say rồi.. – Hàn Băng Băng khó khăn nói ra mấy chữ, cố gắng đẩy hắn ra nhưng không thể. Hơi men trên người hắn bao vây lấy nàng khiến trí óc nàng mê loạn, tứ chi bắt đầu tê cứng lại.

Tần Viễn Kỳ vòng tay ôm ngang eo nàng, bế xốc nàng lên đi thẳng vào trong phòng. Đóng sầm cửa lại, hắn ôm theo nàng bước nhanh đến chiếc giường lụa. Lưỡi hắn ở trong cái miệng nhỏ nhắn không ngừng trở mình tham lam cướp đi hơi thở mềm mỏng, đến một chút kháng cự cũng không cho phép.

Tấm lưng đột nhiên cảm thấy mềm mại, toàn thân đã bị hắn đặt lên giường, Hàn Băng Băng hoảng sợ vùng thoát nhưng thân hình to lớn của hắn đã nhanh chóng đè xuống.

– Tần Viễn Kỳ! Ngươi buông ra. – Hai tay của nàng bị hắn nắm lấy áp xuống giường không cho phép cựa quậy. Hàn Băng hét lên, tất thảy ý nghĩ tốt đẹp về hắn sáng nay đều toàn bộ bị quét sạch – Ngươi định làm gì?!

Sắc mặt hắn thâm trầm quỷ dị, bàn tay xấu xa siết chặt thân thể nàng trong lòng. Bờ môi tân công mãnh liệt chiếc cổ trắng ngần không ngừng cắn nuốt mang theo hơi thở dồn dập nóng bỏng khiến Hàn Băng Băng rủn rẩy từng hồi.

– Ngươi… A – Môi hắn phủ lên môi nàng, nuốt xuống tất thảy những lời kháng nghị. Nhưng trên đôi môi mỏng của nàng cảm giác được sự đau đớn. Chết tiệt! Đây đâu phải là hôn, hắn là đang cắn nàng.

Tần Viễn Kỳ ôm thân thể mềm mại của Hàn Băng Băng lên áp sát vào người hắn, khiến cả hai không còn một khe hở. Bờ môi hắn dồn xuống môi nàng biết bao những cái hôn trừng phạt rồi nhanh chóng trượt một đường xuống hõm cổ ấm nồng.

– Ngươi điên rồi! – Nàng cố gắng đẩy hắn ra, trốn tránh những cái hôn mê dại của hắn. Hắn cường bạo nàng, tên hỗn đàn này hôm nay tự dưng lên cơn muốn cường bạo nàng.

– Phải! Ta điên rồi. – Hắn quát lại nàng, cánh tay mạnh mẽ ghì chặt lấy thân thể cửa nữ nhân dưới thân. Ánh mắt lóe lên ngọn lửa ham muốn vô cùng rõ ràng cùng mãnh liệt – Ta bị nàng làm cho điên rồi đây.

Bàn tay to lớn của hắn men theo cái eo nhỏ của nàng lần đến vạt váy, lôi kéo thắt lưng. Ngay lập tức y phục trên người Hàn Băng Băng trở nên xộc xệch, hàn khí cũng theo đó mà ùa vào da thịt. Bàn tay hắn cũng thô bạo luồn vào tầng tầng lớp lớp y phục mà chạm đến làn da mềm mại.

– Đừng… – Từ khóe mắt của Hàn Băng Băng rơi xuống một giọt lệ. Nàng đau khổ cắn môi nén xuống tiếng nức nở. Hắn sao có thể đối xử với nàng như vậy?! Hắn như thế nào có thể…

Sao có thể cưỡng bức nàng thế này chứ?!

Là một cô gái nàng cũng có một mong muốn. Lần đầu tiên … nàng cũng muốn cùng với người mình yêu.

Tiếng nói nghẹn ngào mang theo uất ức của nàng khiến Tần Viễn Kỳ có chút tỉnh lại, động tác của hắn cũng chậm đi. Hắn buông hai tay đang bị kiềm giữ của nàng ra, thương tiếc lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Bờ môi hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, giọng nói cũng khàn đi – Nàng là của ta…

Những cái hôn của hắn cũng dần mở rộng lãnh thổ, công thành đoạt đất lên vành tai nàng, miên man xuống bả vai trắng nõn. Vải áo mỏng manh cũng theo nụ hôn của hắn mà bị kéo xuống lộ ra da thịt nõn nà, động tác của hắn ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn… chậm rãi khiêu khích phản ứng nơi nàng.

Hàn Băng Băng đờ đẫn rơi nước mắt, nhắm chặt hàng mi im lặng không nhúc nhích.

– Băng Nhi… – Hắn nắm lấy bàn tay nàng nhẹ nhàng hôn lên, lưu luyến đan vào ngón tay thanh mảnh. Lời nói kím nén thốt lên trong cái hôn nồng nàn – Ở lại bên cạnh ta, lưu lại bên cạnh ta có được không?!

Nàng sững người mở lớn mắt. Ở bên cạnh hắn? Không thể, không thể nào.

– Không… – Hàn Băng Băng thu gom ý chí còn sót lại, không rõ sức lực ở nơi đâu đẩy hắn ra, thẳng cước đạp hắn xuống giường.

– Nàng… – Tần Viễn Kỳ tức giận trừng mắt nhìn nàng. Động tác của nàng khiến cơn say của hắn tỉnh đến nửa phần, tâm tình tựa như bị một chậu nước lạnh hắt vào trôi sạch ham muốn.

– Cút! Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa… – Nàng kéo lấy y phục ôm chặt thân mình, uất hận gào lên.

– Nàng không có tư cách nói với bổn vương như vậy.

– Ta lấy tư cách con người để nói với một tên sát nhân như ngươi. – Sao lại có thể quên được ngày ấy hắn tàn nhẫn áp đặt với bản thân thế nào? Sao có thể quên được, tất thảy chỉ vì cảm xúc gần đây bị hắn lung lạc ý chí, làm nàng xuất hiện những ý nghĩ tốt về hắn. Nàng rõ ràng là phải ghét hắn, hận hắn. Như thế nào có thể động lòng?! Là nàng sai, nàng nhầm lẫn rồi.

Tần Viễn Kỳ nhìn dáng người nhỏ bé của nàng co lại bên giường, trong lòng hỏa khí dâng lên không biết phải giải phóng đi đâu. Hắn siết chặt nắm tay, hùng hổ đập cửa phất tay áo bỏ đi.

Để lại mình nàng trên chiếc giường lụa không ngừng nức nở. Nhìn chăn gối nhàu nát vương vấn hơi ấm của hắn, còn có mùi rượu nồng nặc cùng phấn son lầu xanh. Tất thảy minh chứng cho việc hắn vừa ở nơi này, tất thảy hành động đối xử với nàng của hắn… là thật.

Hàn Băng Băng ôm lấy thân thể mảnh mai, ánh nến nhập nhoạng mờ ảo chiếu lên da thịt trắng hồng còn in lại không ít những dấu hôn ngân. Nàng run run kéo lại y phục không còn nguyên vẹn, không ngăn được hai hàng nước mắt lăn dài nóng hổi đang trượt xuống trên gò má, len lỏi vào miệng mang theo vị mặn chát.

Vì sao?!

Nàng đau lòng, nàng căm hận, nàng chán ghét con người đó.

Nhưng lúc này, tại sao lại dâng lên vô vàn thất vọng?!

Tất thảy chỉ vì biểu hiện quan tâm dịu dàng của hắn, còn có sự ôn nhu của hắn. Còn có hình ảnh hắn vùi đầu vào đống công văn chăm chú đọc từng bản một, đau đầu bóp trán suy nghĩ từng vấn đề. Thấy hắn lo lắng cho sự an toàn của mình mà suy nghĩ tới lui, nàng đã nghĩ đến việc: biết đâu, hắn thực sự là một người tốt. Biết đâu hắn có nguyên nhân của mình, biết đâu hắn có nỗi khổ riêng, biết đâu… nàng đã sai?!

Nàng thực sự hi vọng là mình sai, hi vọng những điều nàng nghĩ về hắn lúc ấy là hoàn toàn đúng, hi vọng cái ngày ấy hắn tìm người tuyển thê, tất thảy những việc hắn làm… là vì một bí mật nào đó.

Vậy mà bao nhiêu hi vọng nhỏ nhoi được nàng dấy lên lại bị hắn giẫm lên một cách không thương tiếc. Nàng hận bản thân mình ngu dốt, chỉ vì một phút yếu lòng mà nghĩ sai về hắn. Chỉ vì một phút lung lạc mà đối với hắn nảy sinh một chút tình cảm.

Đêm đen, tiếng thổn thức nho nhỏ của nàng thoát ra nghe thực lạnh lẽo mà đau thương, khiến căn phòng đêm càng thêm giá lạnh.

– Tiểu thư! Tiểu thư làm sao vậy?! – Liễu Nhi từ đâu chạy vào phòng bước nhanh đến bên giường. Nàng đang ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau nên chạy qua xem thử, sang tới nơi mới thấy chủ tử lại ngồi co ro trên giường khóc lóc như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!

– Tiểu thư! – Liễu Nhi hốt hoảng lay lay chủ nhân. Tiểu thư nhà nàng vẫn khóc như vậy, lệ ấm rơi xuống vải áo. – Tiểu thư! Người đừng làm Liễu Nhi sợ. Tiểu thư!

Tiểu thư của nàng bình thường kiên cường như vậy, sao hôm nay lại thê thảm đến mức này?!

– Liễu Nhi! Ta muốn rời khỏi đây… – Hàn Băng Băng nghẹn ngào túm lấy tay áo Liễu Nhi nói lên mấy chữ. Người ấy thực sự điên rồi, hôm nay nàng may mắn thoát được một lần. Nếu tiếp tục ở lại nơi này, nàng không đoán chắc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

– Tiểu thư…

– Ta không muốn ở lại nơi này thêm một giây một khắc nào nữa….

Thực sự… không thể chịu đựng được nữa rồi.

– Vậy để ta giúp ngươi. – Tiếng nói lạ lẫm từ trên mái nhà truyền xuống, chớp nhoáng lướt qua một mảng đen. Một hắc y nhân cũng từ đó mà lừng lững xuất hiện.

– Ngươi là ai?! – Hàn Băng Băng thu rút chút bình tĩnh trở về, ngưng lại nước mắt nhẹ giọng hỏi. Người này đêm hôm lại xông vào vương phủ, lại lén lút như vậy…

Hắc y nhân cười quỷ dị, trên người y tỏa ra sự u ám đáng sợ bước gần đến bên giường. Liễu nhi bên cạnh Hàn Băng Băng run lên bần bật, can đảm hít lấy một ngụm khí lạnh đứng lên che chắn cho chủ tử.

– Ngươi mau ra khỏi phòng của tiểu thư ta.

– Ta đến là để bắt người, đương nhiên lúc đi cũng phải mang người theo – Giọng nói của y ngạo nghễ kiêu ngạo, chớp nhoáng y lao về phía Liễu Nhi vung tay áo một cái. Một làn khói xám tản ra từ vạt áo của y bám lấy Liễu Nhi, khiến nàng chưa kịp hô lên một tiếng thì đã ngã xuống bất tỉnh.

– Ngươi làm gì nàng?! – Hàn Băng Băng ôm thấy thân người Liễu Nhi đổ sạp xuống, không khỏi kinh sợ lùi người vào thành giường.

– Tiểu nha đầu đó chỉ ngủ hai canh giờ sẽ tỉnh. Ta vốn dĩ định đến đàm đạo với Bắc Thành Vương gia … – Y túm lấy người nàng kéo đến – Nên đành ủy khuất ngươi trở thành mồi nhử cho ta vậy.

– Ngươi… – Nàng chưa kịp phản kháng lại thì đã bị y điểm huyệt, toàn thân nhẹ tênh không còn cảm giác đổ rạp xuống.

Hắc y nhân nhanh chóng nàng khoác lên vai, y hé lộ nụ cười thâm trầm. Bắt được nữ nhân này, còn sợ Tần Viễn Kỳ không tới hay sao? Chỉ cần tên vương gia đó tới, y sẽ có kịch hay để xem.

Y hoan hỉ vác theo nàng xoay người định rời đi tì bất chợt một ánh kim sáng lên, mũi kiếm sắc lẻm chỉa vào cổ y.

– Buông nàng ra. – Minh Vũ lạnh lùng ra lệnh. Hắn không ngờ chỉ vì vô tình nghe được tiếng động ở phía Huyền Lâm Viện mà xộng đến đây. Thấy được vương gia tức giận đẩy cửa bước ra, tâm trí hắn trống rỗng. Nhưng dường như ngay sau đó lại phát hiện một bóng đen lởn vởn ở phòng Hàn Băng Băng. Bộ dáng lén lút cùng thân thủ cao cường khiến Minh Vũ dấy lên bất an mà lao vào.

– A! Thì ra là cận vệ của Bắc Thành Vương.

– Bớt nói nhảm đi! Ngươi là ai?! – Minh Vũ tức giận chĩa thẳng mũi kiếm về phía y.

Hắc y nhân cười khùng khục, mở miệng bật ra ba chữ – Loạn Độc Y.

– Là ngươi?! – Minh Vũ nheo mắt. Kẻ gây nên hàng loạt những vụ thảm sát ở Bắc Thành chính là y. Hàn tiểu thư rơi vào tay y, chỉ e lành ít dữ nhiều. – Loạn Độc Y! Buông nàng ra.

Y nhìn nữ nhân trên tay mình, ánh mắt mang đầy ẩn ý lướt sang Minh Vũ – Ngươi cũng muốn nàng?!

– Nhiều lời! – Minh Vũ tức giận thằng đường kiếm lao đến toan cướp Hàn Băng Băng trở lại. Nhưng Loạn Độc Y nhanh chóng tránh được tung về phía hắn một làn khói trắng. Minh Vũ cũng vì trúng phải mê hương mà đổ rạp xuống

– Rất tốt! Hai nam nhân động lòng vì một nữ nhân. – Loạn Độc Y cười lớn, mang theo hai người một nam một nữ lao ra khỏi Huyền Lâm Viện – Ha ha ha… Tần Viễn Kỳ, hẹn mai gặp lại.

.

.

” Xoảng…”

” Rầm rầm…”

Đám gia nhân quỳ sạp thành hàng bên ngoài Thiên Phong Cơ nghe thấy từng đợt chấn động trong phòng đều run bần bật, tuyệt đối không dám ho he nửa lời. Sợ hãi chọc giận đến vị chủ tử đang tức giận lôi đình kia. Tần Viễn Kỳ nộ khí dâng lên, quơ chân đạp đổ bình sứ trong thư phòng. Thiên Phong Cơ hôm nay tựa như bị bão tố quét qua, không còn bất cứ thứ nào còn nguyên vẹn hình hài. Tất thảy là một đống vỡ nát hỗn độn.

” Ta lấy tư cách của con người để nói chuyện vứi một tên sát nhân như ngươi!”

– Đáng chết! – Hắn phẫn nộ vung tay, toàn bộ đồ vật trên bàn đều một phen rơi loảng xoảng xuống sàn nhà, gây lên những tiếng động ing tai nhức óc.

Hôm nay hắn uống quá nhiều, nhiều đến mức hắn cũng không nhứ được bản thân mình hồi phủ khi nào, càng không hiểu vì sao lại ngốc nghếch bước đến Huyền Lâm Viện.

Hắn thậm chí còn gây lên một chuyện cầm thú như vậy. Hắn thương tổn nàng, còn khiến nàng rơi lệ…

Hắn quả thực là say đến điên rồi.

Tất thảy chỉ vì hắn nghĩ quá nhiều đến việc chiều nay, trong lòng dâng lên tức giận cùng ghen tị đối với Minh Vũ. Khiến hắn uống say đến mức mất đi tự chủ, làm nên hành động không đúng đối với nàng. Bản thân hắn lúc ấy khi đã chìm trong cơn say, trong đầu chỉ nhớ lại duy nhất một ý nghĩ.

” Hắn không muốn nàng rời đi. ”

Nàng gọi hắn là kẻ sát nhân. Thời điểm nàng nói ra câu ấy, trên nét mặt nàng hiện rõ sự uất hận cùng khinh bỉ đến cỡ nào. Nhìn vào đôi mắt ấy của nàng, tim hắn tựa như bị một thứ gì đó sắc nhọn cắm phập vào. Đau đến không thể thở được.

Tại sao?! Hắn ban đầu giữ nàng lại bên mình hoàn toàn là vì lợi dụng nàng, muốn dùng nàng vào kế hoạch của hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn vì giữ nàng ở lại bên mình mà không dưới một lần dùng thủ đoạn, áp chế ép buộc. Thời điểm nghe tin nàng bỏ trốn thực sự khiến hắn tức giận đến mưc muốn đem thân thể mảnh khảnh ấy xé nét. Nhưng cuối cùng vẫn giữ nàng bên mình, thậm chí… thậm chí đã đem chính chân tình của bản thân mà đối đãi.

Hắn làm tất cả mọi thứ, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào? Vì cái gì nàng đối với hắn… một chút cảm giác cũng không có?!

Mệt mỏi nằm gục đầu xuống bàn tự hỏi chính mình. Hắn đối với nàng là thứ cảm giác gì, chính hắn vẫn chưa nghiệm ra được. Chẳng nhẽ chỉ đơn thuần vì thưởng thức sự thông tuệ của nàng, chỉ đơn giản vì từ trước đến nay đối với nữ nhân hắn luôn dễ dàng chiếm được nên lần dầu tiên gặp phải một nữ nhân như nàng hắn mới có cảm giác đặc biệt sao?!

Nhưng thời điểm nước mắt nàng rơi xuống, hắn lại không khống chế được mà đau lòng.

Cái thứ tình cảm kỳ quái này, rốt cuộc là xuất hiện từ khi nào?! Tại sao lại đeo bám tra tấn hắn như vậy.

– Băng Nhi…

Tần Viễn Kỳ nỉ non tên nàng trong mộng. Trái tim tựa như bị dày vò thống khổ mà đau đớn, khó khăn thiếp đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện