Băng Tuyết Hoa

Chương 46



Trong Huyền Lâm Viện, thiếu nữ áo trắng ưu nhã ngồi chải tóc, mái tóc mềm mại chảy xiết như thác đổ theo mỗi đường lược ngà rủ xuống, xinh đẹp vô cùng. Một a đầu khả ái bước từ ngoài cửa vào, trên tay còn cầm theo một rổ bánh thơm phưng phức.

– Tiểu thư! Người mau tới dùng điểm tâm.

– Được! , – Hàn Băng Băng vấn hờ mái tóc đen dài đứng dậy đi về phía bàn. Cầm lên một chiếc bánh nóng hổi thơm phức cắn vào miệng, sự ngọt ngào tan ngay ở đầu lưỡi khiến người ta say mê cũng không thể khiến nàng vui lên được.

Nàng phiền muộn thở dài.

Viễn Kỳ đang bận xử lý công văn, về phần nàng… thời gian không có hắn bên cạnh thực sự vô cùng nhàm chán. Suy nghĩ rồi suy nghĩ, bây giờ hắn không giam lỏng nàng nữa, cũng không nói là nàng không thể xuất phủ.

Thậm chí trước đây còn hứa hẹn cho nàng tùy ý ra ngoài.

Lời này trước đây hắn đã nói rất lâu, nhưng vì xảy ra quá nhiều chuyện, dường như trong lòng hắn lại xuất hiện điều không đành lòng để nàng rời khỏi tầm mắt hắn, nên đến bây giờ điều đó vẫn chưa thể thực hiện.

Khẽ cau mày, hay là hôm nay nàng ra ngoài chơi một chuyến?

Viễn Kỳ đang bận xử lý công việc, chỉ cần nàng quay về sớm hơn hắn tới Huyền Lâm Viện là sẽ không sao rồi.

Nghĩ là làm ngay, Hàn Băng Băng liền hỏi Liễu Nhi – Em có muốn xuất phủ không?

Liễu Nhi a một tiếng, cười rạng rỡ – Dạ muốn. Tiểu thư! Bắc Thành ngày hôm nay còn có lễ hội thả đèn, tiểu thư có muốn đi xem không?

Hội thả đèn?

Thần sắc ảm đạm của Hàn Băng Băng tươi tỉnh trong phút chốc.

– Được! – Nàng ngay lập tức muốn đứng dậy sửa soạn. Liễu Nhi giúp chủ tử khoác lên chiếc áo lụa, không thể không hỏi – Tiểu thư! Người không nói trước với vương gia một tiếng sao?

Để tránh việc vương gia đến tìm tiểu thư mà không thấy người. Nếu không nói trước hậu quả lỡ người tức giận thì,,,

Nghĩ đến thôi nàng cũng muốn toát một trận mồ hôi lạnh,

– Ta sẽ để lại lời nhắn cho hắn, em đừng lo lắng. Chúng ta chỉ đi một lát rồi quay về.

Nàng phải đi hưởng thụ một chút không khí náo nhiệt bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục ở lại trong vương phủ, nàng sẽ ngột ngạt với sự kìm hãm này mất.

.

.

Hội thả đèn ở Bắc Thành, không đơn giản chỉ là náo nhiệt.

Hàn Băng Băng hào hứng nhìn những gian hàng bán những sản phẩm được làm bằng tay vô cùng tinh xảo mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên truyền hình. Đường phố trù phú nhộn nhịp, ai nấy đều mặc xiêm y đẹp đẽ cùng nhau cười nói rôm rả. Mùi hương của những đồ ăn vặt được bày bán ven đường bay vào mũi nàng, tất thảy đều là sự mỹ lệ chân thực nhất.

Nàng không khỏi đối với Tần Viễn Kỳ cảm thán không thôi. Hắn đem vùng đất của mình cai quản phát triển thịnh vượng như vậy… quả thực mất không ít công sức cùng tâm huyết. Nàng đã nghe Liễu Nhi nói qua, tài phú ở Bắc Thành do hắn cai quản tuyệt đối với Kinh Thành không hề thua kém. Giống như chính bản thân mình tạo nên một vùng đất riêng dưới sự phân phó của thánh thượng Thiên Diệp Quốc.

Hắn quả nhiên thực lợi hại.

Hàn Băng Băng hào hứng nghĩ, trong dòng suy nghĩ chợt lướt qua một chuyện nào đó… hai gò má của nàng không rõ vì sao mà trong phút chốc trở nên đỏ hồng.

.

– Băng Nhi! Nàng đem ta nắm giữ được trong tay, không phải là cũng đem toàn bộ những gì ta có ôm vào lòng rồi sao?

.

Nàng mím môi ngượng ngùng, khẽ đối với hắn mắng một tiếng.

Nam nhân, chính là dẻo miệng.

– Tiểu thư! – Liễu Nhi ở bên cạnh chợt cắt đứt suy nghĩ miên man của nàng, tiểu a đầu chỉ vào một gian hàng bán tượng đất bên lề đường, hưng phấn gọi – Cái kia… chúng ta ghé qua xem đi.

– Được.

– Cô nương! Lại đây xem hàng đi. – Lão bản vui vẻ hướng tới nàng chào mời, đem những hình tượng đất màu sắc tinh xảo đưa lên cho nàng xem.

– Đẹp quá. – Hàn Băng Băng vui thích cầm lên một bức tượng nam hài, nét mặt tròn trắng khả ái. Khuôn mặt đáng yêu làm mặt lạnh cùng chân mày cau chặt kia khiến nàng bất giác bật cười.

Cái này thực giống hắn.

Liễu Nhi nhìn tượng đất trong tay chủ tử, bất ngờ hô nhẹ – Tiểu thư! Nhìn nó thực giống vương gia.

– Em cũng thấy vậy à?

Quả thực là vô cùng giống mà.

– Lão bản! Ta mua cái này. – Nàng cười nhẹ, ngón tay vuốt ve đường nét khả ái trên mặt tượng đất.

Hàn Băng Băng nâng niu tượng đất trong tay, không khỏi nghĩ tới. Nếu Tần Viễn Kỳ nhìn thấy cái này, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.

Có khi nào vẻ mặt sẽ tái diễn giống hệt không?

– Tiểu thư! Tiểu thư. – Liễu Nhi lại cắt ngang suy nghĩ của nàng – Tiểu thư xem bên kia.

Ánh mắt nàng lại bị thu hút theo, ngay lập tức cũng trở nên hào hứng.

– Chúng ta qua đó xem.

Hai bóng dáng xinh đẹp cứ như vậy hòa vào dòng người tấp nập ồn ã, mê đắm trong những điều mới lạ mà cả hai lần đầu tiếp xúc tới.

Thời gian cứ như vậy dần trôi qua, bóng nắng cũng dần rũ xuống, ánh hoàng hôn tắt dần đi nhường chỗ cho bóng đêm đen kịt.

Trong phủ duệ uy nghiêm, nam nhân tuấn lãnh thâm trầm ngồi trên trường kỷ, ánh mắt hắn thâm sâu lướt qua căn phòng một lượt, hơi thở của hắn ẩn chứa sự nguy hiểm đang dần dần dậy sóng, tờ giấy trong tay đã bị hắn bóp nát từ bao giờ, trên mặt giấy còn lưu lại dấu vết của hàng chữ tề tề chỉnh chỉnh.

Viễn Kỳ! Em hôm nay cùng Liễu Nhi xuất phủ xem lễ hội một chút. Em sẽ về sớm, chàng đừng lo lắng.

Băng Nhi.

.

Tần Viễn Kỳ bực bội trong mình, mắt nhìn ra sắc trời đen kịt bên ngoài, cỗ khi tức trong lồng ngực không phân rõ rốt cuộc là lo lắng hay tức giận.

Về sớm? Bây giờ đã qua hoàng hôn rồi.

Hắn thực không hiểu, bên ngoài rốt cuộc có điều gì hấp dẫn nàng đến thế? Khiến Băng Nhi ham vui đến mức dường như quên đi nam nhân của nàng là hắn vẫn ở trong phòng chờ nàng suốt một ngày.Tâm trí của hắn bất anvì nàng mà không màng đến ăn uống. Đợi cả ngày vẫn chưa thấy nàng quay về, hắn càng lúc càng nổi giận, lo lắng cũng dần dần từ đó mà tăng lên nhanh chóng.

Chết tiệt! Hắn không chờ được nữa.

Tần Viễn Kỳ dứt khoát đứng dậy. Hắn phải đi tìm nàng, đến khi gặp nhất định hắn phải chỉnh đốn nàng một trận. A đầu này, quả nhiên càng ngày càng vô pháp vô thiên.

” Cạch”

Hắn sững lại ngay ở cửa, nheo lại cặp mắt phượng nhìn nữ nhân bộ dáng hốt hoảng trước mặt.

– Đã biết quay về rồi?

Nhìn thấy nàng, lo lắng trong lòng hắn mau chóng biến mất, nhưng lửa giận theo đà mà bùng lên.

Hắn nên phạt nàng thế nào?

Quả thực nên suy nghĩ thực kỹ.

– Vương gia. – Liễu Nhi sợ hãi cúi gằm mặt xuống, sống lưng giấu diếm run rẩy ướt mượt mồ hôi lạnh.

Làm thế nào bây giờ? Vương gia dường như rất tức giận.

– Đây là một lát của nàng? – Hắn nghiến răng thốt lên. Nàng có biết hắn ở trong phòng nàng một ngày lo lắng đến nhường nào? Năm lần bảy lượt muốn phân phó gia nhân tìm nàng quay về. Nhưng hắn một lần lại một lần nhịn xuống.

Hắn tin tưởng nàng, hắn không muốn nàng mất hứng.

– Vương gia… – Liễu Nhi ấp úng, nghĩ muốn thay chủ tử của mình biện hộ một chút. – Đó là…

– Em lui xuống đi. – Hàn Băng Băng thấp giọng ra lệnh.

Liễu Nhi lo lắng nhìn vương gia một cái, không khỏi rùng mình sợ hãi rút ra khỏi phòng. Trong lòng âm thầm vì tiểu thư mà cầu an. Có lẽ là sẽ không sao đâu, vương gia cưng chiều tiểu thư như vậy, chắc sẽ không trách phạt tiểu thư đâu.

.

Hàn Băng Băng không sợ hãi nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú đang giận dữ kia, nàng không nghĩ nói gì… chỉ bước lên ôm chặt lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực ấm áp.

– Băng Nhi! Ta đang hỏi nàng. – Hắn không nghĩ dễ dàng thỏa hiệp với nàng như vậy. Hắn phải chấn chỉnh lại nàng, nếu không lần sau nàng lại xuất phủ như vậy hắn cũng sẽ không thể yên tâm mà ngồi yên một chỗ nữa. – Nàng đừng nghĩ chỉ cần…

– Em xin lỗi. – Nàng thấp giọng nói, lưu luyến hơi ấm trên thân nhiệt của hắn… an toàn biết bao nhiêu.

– Sao có thể xuất phủ mà không nói lời nào với ta? – Âm điệu của hắn mềm mỏng đi không ít – Nếu xảy ra bất trắc gì, nàng nói ta phải làm thế nào?

Cảm giác bất đắc dĩ dâng tràn trong lồng ngực. Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn trở nên thận trọng từng bước mà nâng niu bao bọc một người như thế. Nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Hắn ngày ngày đêm đêm không lúc nào thôi lo lắng về nàng. Đối với nàng, hắn vẫn là không biết phải làm thế nào mới tốt.

– Em đã về rồi. – Nàng ôm lấy gương mặt tuấn tú trước mặt cười dịu dàng, cố gắng giảm bớt căng thẳng của hắn. – Chàng đừng tức giận.

Mắng khẽ trong lòng, Tần Viễn Kỳ rốt cuộc cũng không tài nào đem những lời trách mắng đã suy nghĩ cả ngày trời nói ra miệng. Hắn bất lực ôm siết lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, khuôn mặt tuấn tú vùi sâu vào hõm vai ấm nồng của nàng khẽ trách – Ta nên làm sao với nàng bây giờ?

Hắn nên làm gì? Giam giữ nàng? Trói nàng lại bên người, không cho phép nàng cách ly hắn dù chỉ một bước tránh cho đêm dài lắm mộng?

Hắn rốt cuộc từ khi nào trở nên mềm lòng như thế này rồi?

Hàn Băng Băng ôm chặt lấy hắn. Nàng không cách nào nói với hắn, hôm nay trên đường phố nàng bị một nam nhân chặn đường trêu ghẹo càn rỡ, suýt nữa thì không thể quay về, suýt nữa không thể an ổn mà trốn tránh trong lồng ngực ấm áp của hắn.

Nàng hôm nay… chỉ thiếu một chút nữa thì sẽ lại một lần nữa bị bắt đi.

Nghĩ đến con búp bê sứ thật giống hắn vỡ tan dưới mặt đất, Hàn Băng Băng cố gắng khắc chế sự run sợ trong lòng, càng thêm chôn sâu vào ngực hắn.

Tần Viễn Kỳ nghiêng đầu hôn sâu lên gò má nàng, nỗi buồn phiền trong lòng khó mà dùng một, hai lời mà nói hết. Nàng làm sao biết hắn bất an đến nhường nào, ngày ngày ôm nàng trong ngực cũng không thể cảm thấy yên lòng. Con chim nhỏ xinh đẹp này yêu thích không khí bên ngoài đến thế, hắn lại không đành lòng giam giữ nàng. Nhưng dung mạo của nàng lại mê người như vậy, dụ dỗ như vậy, khiến hắn nhiều lúc thực chỉ muốn đem nàng khóa lại trong lòng, tuyệt đối không cho bất kỳ ai có thể nhìn thấy.

– Băng Nhi! Nàng nói xem ta nên phạt nàng thế nào?

Hàn Băng Băng nhìn hắn thật lâu, ngón tay di theo từng đường nét trên gương mặt hắn. Dường như đối với lời cảnh cáo của hắn không chút nào để ý, cánh môi mềm mại ghé bên tai hắn thì thầm.

– Em yêu chàng.

Trong một thoáng trôi qua, nàng chỉ muốn nói điều này cho hắn biết.

Chỉ một câu nói, đủ khiến cho Tần Viễn Kỳ không tài nào nghĩ được bất kỳ điều gì khác.

Hắn thất bại thở dài, rốt cuộc không cách nào đối với nàng xử phạt. Bàn tay to lớn đan vào mái tóc dưới gáy nàng nâng lên, mê đắm mà hôn xuống làn môi mềm mại ngọt ngào kia.

Nữ nhân… chính là nhược điểm chí mạng.

Chỉ cần nàng đối với hắn cười một cái, dù trước đó nàng có làm sai cái gì, cũng dễ dàng khiến hắn đối với nàng không có phương pháp nào trách móc.

– Từ sau đừng một mình ra ngoài như vậy, rất nguy hiểm.

– Vâng!

Ôm nàng trong lòng, dịu dàng hỏi – Đã ăn gì chưa?

Cái đầu nhỏ gác trong ngực hắn lắc đầu.

– Vậy ta cùng nàng dùng bữa.

Cả ngày hôm nay hắn cũng chưa có ăn gì, bây giờ tảng đá trong ngực được thả xuống, hắn cũng bắt đầu cảm thấy có chút đói bụng.

Vẫn là dùng điểm tâm thôi,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện