Băng Tuyết Hoa

Chương 50: Lâm vào trầm mê



Y phục mỏng manh như màn sa dường như đem dáng người của nàng dưới ánh sáng càng thêm lung linh huyễn hoặc. Mái tóc đen óng xõa tung rủ trước ngực nàng, cổ áo chảy xuống đến bờ vai tròn trịa cùng chiếc yếm trắng kia, dưới sự che chắn mập mờ của mái tóc đen huyền mang lại sự đối lập màu sắc khiến lòng người mê mẩn cỡ nào.

Hàn Băng Băng hốt hoảng nắm lấy chăn bống kéo lên che lấy cơ thể, gương mặt từ gò má đến vành tai của nàng đều nhuốm một màu đỏ hồng.

– Không được nhìn.

– Băng Nhi.

– Chàng không được lại đây.

Đem chăn bông gói mình lại thật kỹ, nàng vô thức lui về phía sau, cách xa hắn một chút tìm kiếm sự an toàn. Nhưng lại lùi quá xa…

– Á…

Một mùi hương mang đậm khí chất vương giả ập vào giác quan của nàng, thân thể mau chóng được kéo về đằng trước, thanh âm trầm nhẹ mang theo gió lốc của sự tức giận vang lên trên đầu nàng.

– Băng Nhi! Nàng không thể ngoan ngoãn một chút hay sao?

Hàn Băng Băng hoảng hồn túm lấy áo hắn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa thì đã ngã xuống rồi, tuy bên dưới sàn nhà toàn bộ đều được lót bằng thảm lông thú, có ngã cũng sẽ không để lại vết thương, nhưng không có nghĩa là sẽ không đau.

Chợt ý thức được bản thân mình y phục không chỉnh tề bị ôm trong ngực hắn, Hàn Băng Băng lại bắt đầu lộn xộn.

– Chàng… chàng mau buông em ra.

Tần Viễn Kỳ cau chặt mày.

Giỏi lắm! Cô gái này, đây là cách nàng đối xử với ân nhân cứu mạng sao? Vừa nãy hắn nhanh tay cứu được nàng không một phen rớt xuống làm bầm da đau đớn, nàng đã không cảm ơn hắn thì thôi, lại còn đuổi hắn như đuổi quỷ?

– Được! – Hắn vô cùng khó chịu, thật sự như ý nàng buông tay.

– A… – Trọng lực bị hút xuống nhanh chóng, Hàn Băng Băng lập tức hoảng sợ theo quán tính ôm chặt lấy cổ hắn.

– Tần Viễn Kỳ! Chàng là cố ý.

– Ta cố ý? Ta chính là cố ý thì thế nào? Nàng không phải bảo ta buông tay sao?

Cái này….

Hàn Băng Băng không phản bác được. Đúng là nàng có nói câu này, nhưng hắn sao lại quá hợp tác đem nàng thả xuống ở nơi nguy hiểm như vậy chứ.

– Sao rồi? Mới sáng sớm đã không nỡ rời xa ta thế sao? – Hắn cất tiếng trêu chọc.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nóng bừng như lửa, bản thân bây giờ giống như con koala bám dính trên người hắn, thả ra cũng không được mà giữ nguyên cũng không xong. Hơi thở nóng ấm của hắn phá xuống khiến vành tai khiến nàng cảm thấy nhộn nhạo, lời nói cũng trở nên mềm yếu.

– Viễn Kỳ…

Tần Viễn Kỳ không trả lời, chỉ hừ một tiếng xem như có nghe thấy.

– Chàng có thể….

– Hửm? – Hắn nhướn mày nhìn xuống.

Hàn Băng Băng bị hắn nhìn đến mức chỉ biết cúi gằm mặt xuống, cất giọng lí nhí. – Chàng có thể… kéo em trở về không?

– Không thể! – Hắn trả lời thẳng thừng, cánh tay vòng quanh eo nàng ôm sát lại khiến cả hai càng thêm dán vào nhau – Ta thấy chúng ta hiện tại không có gì là không tốt.

Tốt mới là lạ.

Tư thế của hai người hiện tại, thực sự là vô cùng không tốt. Nhiệt độ từ hai làn da áp lên nhau qua lớp trung y mỏng manh xộc xệch khiến toàn thân nàng không còn sức lực. Sự áp đảo mạnh mẽ trời sinh của nam nhân khiến bản năng nữ nhi của nàng nhanh chóng được cảnh báo.

Trước đây nàng đã từng được nghe nói, nam nhân vào buổi sáng tỉnh dậy tinh lực sẽ vô cùng sung mãn. Vào thời điểm này… trăm ngàn lần không nên kích thích hắn.

Thời điểm này… nam nhân rất dễ kích động mà trở thành cầm thú.

Mặc dù Tần Viễn Kỳ nàng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng với tính cách tà ác của hắn… chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Vì vậy nên, nữ chính của chúng ta rất biết điều mà dịu dàng nhỏ nhẹ.

– Cầu chàng.

– Ồ!!! – Tần Viễn Kỳ hứng thú nhìn nàng, bạc môi ghé sát bên vành tai đỏ ứng của nàng, tiếng nói mang theo ý cười mê hoặc. – Bảo bối! Biết sai rồi?

Hàn Băng Băng cắn chặt cánh môi đỏ mọng, không còn cách nào khác ngoài gật đầu.

– Ngoan! – Hắn cười nhẹ hôn lên gò má nàng, thân thể to lớn hơi vui về sau để nàng dựa sát trên ngực mình. Khóe môi mê hoặc hôn theo gò má nàng xuống đến cằm, từng chút từng chút khiến tâm trí nàng phút chốc trở nên bối rối. – Băng Nhi! Nàng muốn báo đáp ta thế nào?

– Báo đáp? – Nàng mơ hồ hổi, khuôn mặt gần sát trước mặt khiến nàng khó mà suy nghĩ minh mẫn được, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng – Cám ơn chàng.

– Như vậy quá ít rồi. – Bàn tay hắn cầm lấy tay nàng trên cổ mình áp vào má, bạc môi của hắn hé mở đặt vào lòng bàn tay nhẵn mịn của nàng một nụ hôn.

Hàn Băng Băng trong phút chốc rung động.

Bình thường không phải nam nhân đều hôn lên mu bàn tay của nữ nhân sao? Nàng không rõ vì sao Tần Viễn Kỳ mỗi lần cầm tay nàng đều là hôn vào lòng bàn tay. Mà vào lúc ấy, ánh mắt của hắn nhìn nàng luôn rất nóng bỏng, rất trực tiếp khiến lồng ngực của nàng như bị thiêu đốt mà nóng lên. Nàng luôn có cảm giác vào lúc như vậy, động tác của hắn mang đậm tính ý, mang đậm trân trọng cùng hứa hẹn, so với một câu ” ta yêu nàng” hay bất cứ ngôn từ nào đều có sức thuyết phục lòng người hơn.

Đầu ngón tay cảm thấy ẩm ướt, Hàn Băng Băng lúc này mới nhận ra. Tần Viễn Kỳ hôm nay không đơn giản chỉ là hôn. Bờ môi hắn mơn man làn da trên tay nàng, đến ngón tay mút nhẹ rồi khẽ liếm, thậm chí còn đứa ngón tay nàng vào miệng cắn.

Toàn thân nàng nóng ran, trái tim theo hành vi gợi tình của hắn mà nhảy loạn trong lồng ngực, tiếng nói cũng trở nên run run.

– Viễn… Viễn Kỳ…

– Ừm. – Đáp nhẹ một tiếng, bờ môi mỏng ghé sát bên môi nàng mê đắm hôn lên.

Hắn hôn thực sâu, dây dưa tình ý khiến toàn thân nàng mềm nhũn, căn bản cũng quên đi bản thân mình muốn nói cái gì, chỉ biết ngây ngô theo nụ hôn nồng nhiệt của hắn mà e lệ đáp lại. Vòng eo bị cánh tay mạnh mẽ siết thật chặt, ngón tay âm áp của hắn vuốt nhẹ bờ vai thon nhỏ, ôm theo nàng xoay mình lại nằm xuống giường.

Hàng mi của Tần Viễn Kỳ gợi mở, ngắm nhìn nét mặt mê man chìm đắm của nàng, ngọn lửa chìm sâu nơi đồng tử trong phút chốc bùng cháy.

Nụ hôn của hắn càng thêm mãnh liệt, hoàn toàn đánh cắp ý thức của nàng. Tần Viễn Kỳ vây nàng trong ngực, hơi dướn người lên đem thân thể mềm mại của nàng dán sát vào người hắn. Y phục vốn đã không chỉnh tề của nàng dần trôi xuống nửa người khiến dáng người nõn nà cách một lớp vải yếm trở nên tràn đầy cám dỗ. Hắn dễ dàng tháo ra đai lưng lỏng lẻo trên người nàng, ngón tay gạt mở vạt áo chạm đến làn da trơn láng từ từ ve vuốt.

Bầu không khí loãng nhạt chèn ép khiến Hàn Băng Băng khó khăn hít thở, hơi thở của hắn xâm chiếm toàn bộ không gian đem đến cho nàng áp lực nặng nề, đôi tay nhỏ bé đỡ lấy cằm hắn, không còn cách nào khác phải ngửa đầu lên tìm cách hít thở, vô thức khiến nụ hôn của Tần Viễn Kỳ trượt xuống cằm nàng, xuống cổ… để lại trên cần cổ trắng nõn biết bao dấu hôn đỏ hồng.

Cặp mắt nàng tràn ngập sương mù, khung cảnh nhìn thấy cũng chỉ mà một màu tím mơ hồ huyễn hoặc khiến nàng không thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ cảm thấy toàn thân từng nơi từng chỗ đều nóng cháy như lửa thiêu, còn có cảm giác chìm đắm không rõ ràng giống như mất đi khống chế khiến nàng dâng lên bất an không rõ…

– Không…

Nàng mơ hồ bật lên thành tiếng, thanh âm yếu ớt lại mang tác dụng ngược lại.

Tần Viễn Kỳ hôn từ cằm nàng lên trên, chiếm lên cánh môi đỏ mọng của nàng. Đồng tử đậm đặc dục vọng như muốn đem nàng toàn bộ nuốt chửng. Trong lúc răng môi dây dưa, lưỡi hắn dễ dàng tách qua hàm răng trắng noãn tìm đến chiếc lưỡi mềm ướt át của nàng câu cuốn triền miên, say đắm cướp đoạt sự ngọt ngào mà hắn khao khát muốn độc chiếm.

Tháo mở trung y, thân thể tinh tráng của hắn áp xuống từng tấc trên người nàng, bàn tay ấm áp tôn thờ vẽ lên dáng người uyển chuyển của nàng, cảm nhận sự trơn mượt như tơ lụa cẩm vân khiến lòng người mê loạn.

– Băng Nhi… – Hắn cất giọng trầm khàn, thanh âm chất chứa bao nhiêu khát vọng cùng sự kìm nén. Bờ môi hôn lên vành tai non mịn khẽ cắn, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thiếu nữ tựa như nụ tường vi khẽ run rẩy trong ngực mình. Đáy lòng hắn tràn ngập đắm đuối cùng si mê.

Thanh âm của hắn lôi lý trí tưởng chừng như trôi đi của nàng dần tìm trở lại. Trong vòng tay cùng sự âu yếm của hắn khiến toàn thân nàng nóng ran như lửa, Hàn Băng Băng sợ hãi đan ngón tay vào mái tóc hắn, khó khăn tìm lại thanh âm của mình.

– Đừng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện