Băng Tuyết Hoa

Chương 96



Hàn Băng Băng nhẹ nhàng vén lên mái tóc dán trên lưng, một vệt tím thật dài hằn rõ từng lằn dây hiện ra trước mắt Tần Viễn Kỳ, cầm giữ đôi chân đang vô thức bước tới bên nàng. Hắn nhìn thật kỹ vào vết bầm tím kia, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy y phục trên tay tự nhiên nắm chặt.

Không cần hỏi, hắn cũng có thể nghĩ ra được vết thương đó vì sao mà có.

Biết rõ rồi, hắn lại càng tự trách mình hơn.

Vết thương đó giống như cái giá mà nàng phải trả vì ở bên cạnh hắn, bị biết bao kẻ mưu tính ám hại. Nhưng nó lại khiến hắn không khỏi hoảng hốt, từng lằn tím giống như sự cố chấp cùng long chiếm hữu của hắn mạnh mẽ quấn siết lấy nàng. Hắn không chịu buông, càng không chịu nới lỏng, ích kỷ khống chế chiếm hữu đến mức khiến nàng bị thương cũng không hề hay biết.

Lồng ngực hắn nóng lên đặt y phục trên tay xuống, đôi chân bước nhanh tới dang rộng đôi tay ôm lấy bờ vai trần của nàng, cúi đầu chôn sâu vào hõm vai của nàng nhẹ nhàng hôn lên.

– Băng Nhi.

Là ta có lỗi với nàng…

Hàn Băng Băng hoảng hốt nắm lấy tay hắn. Cơ thể nàng nằm gọn trong vòng tay của hắn, hai má vốn đã vì ngâm dưới ôn tuyền mà trở nên hồng hào lại nhuốm thêm một tầng xấu hổ, lúng túng che đi cảnh xuân trước ngực.

– Viễn Kỳ… sao chàng lại vào đây?

Hắn không phải là đã nói sẽ ở bên ngoài đợi nàng hay sao?

Tần Viễn Kỳ vuốt nhẹ theo đường hằn của dây thừng trên người nàng, trong đôi mắt phượng không hề giấu được nỗi lòng luyến tiếc. Hàn Băng Băng nhìn động tác của hắn, lúc này mới phát hiện ra vết tím trên người. Nàng muốn đưa tay che lại nhưng không được, chỉ có thể cúi đầu nhích lui thân mình.

– Cái này… – Là vết bầm do lúc đó bị trói lại mà có sao? Nàng không có chút cảm giác đau đớn nào nên không phát hiện ra, không ngờ dấu vết lại rõ ràng đến mức này…

Trên lưng cảm nhận được một bờ môi áp xuống hôn lên dấu vết trên lưng nàng. Nàng cảm nhận được rõ hắn vì nàng mà cảm thấy đau lòng. Hàn Băng Băng không né tránh nữa, tay nắm lấy bàn tay ấm áp đang ôm lấy vai nàng mà nói.

– Viễn Kỳ, em không đau…

Thật sự, không đau chút nào cả…

– Ừ… – Nam nhân sau lưng nàng đáp lại một tiếng nhẹ nhàng. Vốn nghĩ rằng hắn sẽ buông nàng ra, nhưng vòng tay ôm nàng của hắn siết lại càng chặt hơn. Bạc môi của hắn mơn man cần cổ tới gò má đỏ bừng của nàng, quyến luyến hôn. Bàn tay lớn xoay gương mặt xinh đẹp của nàng lại đối diện với hắn, mơn trớn bờ môi của nàng. Đôi môi nàng đỏ mọng lại lấp lánh ánh nước,kiều diễm mê hoặc đến nỗi Tần Viễn Kỳ kiềm lòng không được mà muốn hôn lên.

Tần Viễn Kỳ áp môi lên môi nàng, nhắm mắt lại che đi sóng ngầm trong đồng tử đen tuyền. Làn môi mềm dưới môi hắn run lên, giống như tâm tư của chính nàng vì hành động bất chợt của hắn mà trở nên hỗn loạn. Nàng không tránh, cũng không phản kháng, nhưng hàng mi ướt át đang nhắm lại không ngừng rung rung, bàn tay trắng nõn nắm lấy ngực áo hắn níu lại thật chặt.

Ngón tay ấm áp của hắn vuốt nhẹ gò má nàng, thanh âm trầm nhẹ dịu dàng thốt lên trên môi nàng – Đừng sợ…

“Bảo bối, đừng sợ ta. Ta chưa từng muốn gây tổn thương cho nàng, chưa bao giờ muốn…”

Hơn bất kỳ ai trên đời này, hắn thành tâm thật ý muốn đem nàng ôm vào ngực mà bảo vệ yêu thương, để không ai có thể tổn thương nàng… Nhưng dù nghĩ như vậy, trăm phương ngàn kế đem nàng bảo vệ cũng có ích gì, hắn vẫn khiến nàng vì hắn mà hết lần này đến lần khác bị kẻ khác ám hại, hắn luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, nhưng không ngờ rằng mối nguy hiểm nhất đối với nàng hết lần này đến lần khác lại chính là bản thân mình…

Hắn thật sự… không xứng là nam nhân của nàng.

– Băng Nhi…

Nơi này, rừng trúc, bên hồ nước không ngừng bốc hơi, hắn ôm lấy nàng dùng sức mà hôn. Ôm lấy than thể mềm yếu đầy mê người ở trong lòng, hắn không khỏi nhớ đến một ngày này trong quá khứ, hắn cũng ở trong rừng trúc này, bên một bờ suối bạo liệt ôm lấy nàng, đau đớn mà bày tỏ. Người con gái trong lòng hắn khi ấy cũng yếu ớt như bây giờ, vết thương trên tấm thân mỏng manh của nàng chảy máu đầm đìa, tâm tư bị hắn quấy nhiễu chèn ép đến mức không ngừng rơi nước mắt.

“ Viễn Kỳ, ngươi thả cho ta đi đi…”

Nàng đã từng, không chỉ một lần cầu xin hắn buông tha cho nàng…

Còn hắn thì sao…?

Hắn khi đó đã nghĩ cái gì…?

Tần Viễn Kỳ ôm theo thân thể của Hàn Băng Băng chậm rãi xoay người, đặt nàng nằm lên tấm trường bào. Cơ thể nàng dưới ánh trăng đẹp đến mê hồn, giống như một đóa hoa lấp lánh không ngừng rung động, cũng giống như nữ yêu chỉ xuất hiện trong đêm tối sương mù, quyến rũ hắn, lôi kéo hắn, rồi từ khi nào nuốt trọn linh hồn của hắn theo nàng mà đi…

A… hắn nhớ rồi…

Khi đó, hắn đã nghĩ rằng…

Người con gái này, hắn muốn có…

Không cần biết nàng muốn hay không, không cần biết phải khó khăn thế nào, cũng không cần biết phải sử dụng biết bao nhiêu thủ đoạn tâm tư, hắn nhất định phải có được nàng…

Hôn lên khóe mắt nàng, ngón tay hắn nâng cằm nàng lên hôn xuống. Bờ môi mỏng miết lấy môi nàng rồi tách ra, mạnh mẽ xâm chiếm bắt lấy ngọt ngào cùng hô hấp của nàng. Trong từng cái hôn nồng nàn, nhịp thở của hắn cũng vì nàng mà nặng nề thêm, cơ thể to lớn của hắn áp sát trên người nàng mà nhẹ nhàng cọ xát, đôi tay cũng không kiềm được mà đi theo đường cong mê người không ngừng ve vuốt.

– Viễn Kỳ… đừng… – Thanh âm của nàng đứt quãng thốt lên lại bị hắn lấp mất, từng nơi trên cơ thể vừa mới được ngâm nước nóng trở nên vô cùng mẫn cảm bị hắn chạm lên mà không ngừng run rẩy. Xung quanh hơi nước nóng bỏng mơ hồ, tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi qua rừng trúc xào xạc khiến tinh thần của nàng càng trở nên hoảng loạn.

Hắn, hắn, hắn… hắn thật sự định muốn nàng ở nơi này hay sao?

Nhưng nơi này… nơi này… nơi này là bên ngoài mà…

Lòng nàng ngập tràn sợ hãi cùng xấu hổ. Qua từng lớp y phục, nàng có thể cảm nhận được rõ rang khát vọng của hắn. Rất mạnh mẽ, rất cấp thiết, rất nóng bỏng… ánh mắt của hắn nhìn nàng không chút nào che giấu khao khát của bản thân khiến nàng dù hoảng sợ đến đâu cũng không có chỗ nào để trốn thoát. Hàn Băng Băng gấp đến phát khóc, nắm lấy tay hắn không ngừng lắc đầu…

Tần Viễn Kỳ hôn lên môi nàng, bàn tay xoay lại nắm lấy tay nàng đè xuống. Nhịp thở của hắn đậm đặc hương vị của dục vọng ở trên môi nàng mê say vấn vít, đem toàn bộ phản kháng của nàng đánh tan thành nước…

– Băng Nhi, đừng sợ, nơi này chỉ có hai chúng ta… – Bạc môi của hắn ngậm nhẹ bên vành tai nàng khẽ cắn, vươn đầu lưỡi liếm vào da thịt non mềm làm nàng chịu không được mà run rẩy – Đêm nay đừng từ chối ta, được không?

Lời nói thốt ra, cũng không đợi nàng đáp lại, Tần Viễn Kỳ trực tiếp dùng chính mình cuốn lấy thân thể nàng hôn say đắm. Hắn xấu xa, sớm biết tình cảm của nàng dành cho hắn đã vượt qua lý trí từ lâu, tâm trí không thể từ chối hắn, cơ thể càng không cưỡng lại được hắn khao khát yêu thương.

Đôi mắt ngập nước của nàng nhìn ánh trăng mờ nhòa trên cao, lý trí cùng kháng cự giống như vầng trăng tròn trên cao kia dần dần bị mây mù che lấp, đôi tay thon dài của nàng nắm lấy bờ vai hắn, hơi thở mềm mại mà gấp gáp vờn quanh nhịp thở nặng nề nóng bỏng của hắn, quyến luyến khó dứt mà quấn lấy nhau. Y phục thả xuống, hình ảnh của hắn dưới bầu trời đêm kia trong mắt nàng mang theo sự mạnh mẽ trời sinh của nam nhân không chút nào che giấu khiến nàng mê muội mà trầm luân,

Da thịt nhẵn nhụi áp sát lên nhau, nhiệt độ thân thể cũng dần dần bốc cháy, Sự kiềm chế của kẻ nào đó vỡ vụn trong đêm, bờ môi hôn một đường thật dài xuống cần cổ trơn mượt của nàng đến bầu ngực non mềm, không nhịn được mà dày xéo một trận. Đôi tay thô ráp của hắn mơn trớn từng nơi trên thân thể nàng khiến tấm thân xinh đẹp của nàng dưới thân hắn run rẩy không thôi, tiếng rên rỉ thở gấp không nhịn được mà thoát ra khỏi bờ môi mềm mại…

Mạnh mẽ mà ôn nhu tách đôi chân thon dài của nàng ra, thân thể nam tính dán xuống…

– A… – Hàn Băng Băng không nhịn được mà kêu ra tiếng. Nắm chặt lấy bả vai hắn, tấm lưng trắng muốt của nàng vô thức mà cong lên, rõ ràng là không chịu nổi sự chiếm đoạt cường hãn của hắn, nhưng lại như vô tình mà quyến rũ đón nhận…

Bên ôn tuyền ẩm ướt, không gian tràn ngập âm thanh của nhục dục, cánh tay mạnh mẽ của Tần Viễn Kỳ ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lồng ngực rắn chắc ép chặt lên ngực nàng, cơ bụng cọ xát đầy kịch liệt, từng giọt nước ngưng tụ trên lồng ngực hắn rơi xuống cơ thể nàng lăn xuống đất không rõ là mô hôi hay là hơi nước trong hồ. Hắn rải xuống biết bao nụ hôn xuốn cổ và bờ vai của nàng, lưu lại trên làn da trắng biết bao dấu hôn ngân. Thân thể của nàng mềm mại như hoa, tư vị lại ngọt ngào như mật khiến hắn dù có đoạt lấy biết bao nhiêu cũng không thấy đủ, bao nhiêu cũng không thấy thỏa mãn.

– Băng Nhi… – Hắn si mê mà thốt lên, bờ môi nóng bỏng ghé sát bên môi nàng cấp thiết cuốn lấy lưỡi nàng mà triền miên dây dưa. Đôi chân nàng cuốn lấy thất lưng hắn, tự nguyện dâng lên môi thơm, cơ thể mềm nhũn như kẹo mạch dung túng hắn cường hãn cướp đoạt đòi hỏi. Trong đêm, tiếng rên rỉ ngắt quãng của nàng vang lên vô cùng rõ ràng, lại mang theo vài phần yếu ớt và quyến rũ gọi lên tên hắn, triệt để đem Tần Viễn Kỳ ép đến phát điên.

Đêm nay hắn trước mặt nàng không chút nào che giấu mà phóng túng hoàn toàn, giống như một con thú hoang đói khát muốn đem nàng là con mồi ngon miệng thỏa sức mà cắn xé từng chút một…

Hàn Băng Băng  bị hắn quấn quýt đến lúc nào cũng không nhớ rõ, đêm khuya khi mơ hồ tỉnh lại cơ thể đã nằm trên giường từ bao giờ. Màn giường xa lạ, vươn tay sang bên cạnh không có người khiến nàng tỉnh táo thêm vài phần. Chăn đệm tuy vẫn còn ấm áp nhưng lại không thấy hắn, nàng không yên lòng mở chăn khoác y phục lên người mà đi ra ngoài.

Nam nhân kia đứng dưới mái hiên im lặng không nhúc nhích, ánh mắt hắn sâu thẳm như muốn xuyên qua màn đêm không rõ đang suy tính điều gì. Dường như trong tâm tư hắn có điều phiền muộn, cặp mày kiếm kia dù không nhăn lại nhưng lại trĩu nặng nhiều suy tư.

Một đôi tay mềm mại vòng quanh ôm lấy thắt lưng hắn, phút chốc đem tâm tình nặng nề trong lòng hắn đánh tan đi phân nửa. Tần Viễn Kỳ cười nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang ôm lấy mình mà vuốt ve.

– Sao lại dậy rồi?

– Chàng đang nghĩ gì vậy? – Nghĩ đến chuyên tâm như vậy, đến cả nàng đi tới sau lưng cũng không biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện