Bảo Bối Con Là Ai

Chương 15



Nhà trẻ tan học sớm, lúc Lăng Húc đánh xe đến dưới công ty của Lăng Dịch thì công ty vẫn chưa tan tầm.

Bí thư lần trước gặp qua một lần tự mình xuống dưới đón Lăng Húc.

Lăng Dịch có hai bí thư, một nam một nữ, tuổi cũng không lớn, cô gái tới đón Lăng Húc tên là Dư Mi. Lần trước nghe Lăng Húc tự xưng là em trai của Lăng Dịch, Dư Mi còn chưa tin tưởng, nhưng đến bây giờ cô đã không còn gì để hoài nghi.

Tổng giám đốc Lăng chẳng những gọi cô xuống dưới đón người, còn để cô mang theo ví xuống trả tiền xe, Dư Mi cảm thấy như đang giúp ông chủ đón con trai vậy.

Tới nơi, Lăng Húc xuống xe bế Thiên Thiên xuống.

Dư Mi vội chạy tới hỏi lái xe bao nhiêu tiền.

Thanh toán tiền xe ngẩng đầu lên, Dư Mi nhìn thấy Lăng Húc đang cười hì hì nhìn cô, nói với cô: “Chào người đẹp.”

Dư Mi bị cậu cười đến có chút ngại ngùng, cũng vội vàng cười nói: “Lăng tiên sinh, chào anh, xin theo tôi đi lên, tổng giám đốc Lăng đang chờ anh.”

“Được rồi, ” Lăng Húc đáp, sau đó ôm Thiên Thiên cùng Dư Mi đồng thời đi vào công ty.

Tuy rằng còn chưa tới giờ tan tầm nhưng trong đại sảnh người đến người đi đã bắt đầu náo nhiệt. Lăng Húc ôm con trai tiến vào thang máy hấp dẫn không ít ánh mắt.

Dư Mi nhìn không chớp mắt nhìn cửa thang máy, vươn tay đẩy một chút đặt tại mũi thượng kính mắt.

Mọi người đều biết Dư Mi là bí thư của tổng giám đốc, cô tự mình dẫn người đi lên nhất định là đi gặp ông chủ, nhưng nhìn Lăng Húc như thế thực khó tưởng tượng cậu là hộ khách lớn gì, hơn nữa trong tay của cậu còn ôm một đứa bé.

Nhưng đứa bé này thật sự là xinh đẹp.

Bên cạnh có hai cô gái trẻ nhìn chằm chằm Thiên Thiên, thấy nó nhìn qua mình, các cô còn mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

Thiên Thiên không am hiểu ứng phó người xa lạ, nó tựa đầu vào trên vai Lăng Húc.

Lăng Húc giơ tay lên sờ sờ mặt của nó.

Dư Mi mang theo Lăng Húc đến văn phòng Lăng Dịch, nói cho cậu biết bây giờ Lăng Dịch còn ở phòng họp nhỏ bên cạnh, để cậu đi vào bên trong phòng làm việc của Lăng Dịch chờ một chút.

Trong phòng làm việc mở đèn nhưng không có người.

Sau khi Lăng Húc đi vào, đặt Thiên Thiên ở trên ghế sa lông, chính mình đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn xung quanh trong chốc lát, sau đó kéo ghế của Lăng Dịch ra, đặt mông ngồi lên trên.

Ghế làm việc của Lăng Dịch rộng lớn mà thoải mái, Lăng Húc giãn ra cánh tay duỗi thắt lưng làm biếng, cười ngây ngô hai tiếng.

Vừa lúc Dư Mi cầm trong tay hai ly nước đẩy cửa ra tiến vào thấy được một màn này.

Lăng Húc cảm thấy chính mình nhất định thật ngốc.

Nhưng Dư Mi chỉ mỉm cười một chút, đi đến bên cạnh bàn để ly xuống, còn thấp giọng hỏi Thiên Thiên muốn uống nước hay không.

Thiên Thiên nhìn thoáng qua Lăng Húc, gật gật đầu.

Lúc này Lăng Húc mới nó: “Uống cái gì? Tôi cũng muốn uống.”

Dư Mi ngẩn người, chần chờ nói rằng: “Anh muốn uống cái gì?”

Lăng Húc nói: “Nước ngọt.”

Đại khái Dư Mi chưa từng gặp qua người khách nào yêu cầu uống nước ngọt, tuy rằng kinh ngạc một chút nhưng vẫn không từ chối.

Lúc cô sắp đi ra ngoài Lăng Húc lại bổ sung một câu: “Tôi muốn Cocacola, không cần thứ khác.”

Dư Mi ngốc ngốc gật đầu, “Được.”

Lăng Húc ngồi ở trên ghế, chuyển vòng đối mặt với cửa sổ thủy tinh, thở dài đưa tay dán ở trên, nhìn ra xa xa.

Thiên Thiên ngồi trên ghế sa lông ngáp một cái to.

“Mệt sao?” Lăng Húc chuyển lại đây hỏi nó.

Sáng hôm nay Thiên Thiên đánh nhau với Quan An Dung, giữa trưa ngủ cũng không được ngon giấc, lúc này mắt đã có chút mơ màng.

Lăng Húc nói: “Ngủ một lát đi.”

Thiên Thiên nghiêng thân mình ngã xuống ghế sa lông.

Văn phòng mở điều hòa, Thiên Thiên chỉ mặc một cái áo ngắn tay. Lăng Húc có kinh nghiệm không dám để cậu bé cảm lạnh nữa, vì thế đứng lên muốn tìm cái gì đó đắp cho nó.

Sau đó cậu phát hiện bên trái văn phòng còn có một cái cửa, đi qua vặn nắm tay phát hiện cửa không khóa, mở ra cách vách là một gian phòng nghỉ, trung gian có một cái giường lớn, ở trên còn có chăn.

Vì thế Lăng Húc trở lại bên cạnh sô pha bế Thiên Thiên đi qua đặt ở trên giường, cởi giầy cho nó, kéo chăn qua.

Lúc Thiên Thiên đi ngủ Lăng Húc vẫn trở lại văn phòng bên ngoài chờ đợi.

Một lát sau, Dư Mi thật sự đưa cocacola cậu muốn vào cho cậu, nhìn thấy Thiên Thiên không ở đây, Dư Mi hiếu kỳ hỏi một tiếng.

Lăng Húc đưa ngón trỏ lên bên môi, nói: “Suỵt, ngủ.”

Động tác của Dư Mi ngừng một chút, lập tức kinh ngạc nhìn về phía phòng nghỉ, trong lòng nghĩ Lăng Húc quá không khách khí, bình thường Lăng Dịch không thích nhất là người khác động vào đồ của anh, không biết lát nữa anh trở về có tức giận hay không.

Nhưng dù Lăng Dịch sẽ tức giận, bây giờ Dư Mi cũng không dám mở miệng để Lăng Húc ôm đứa bé đi ra, cô chỉ có thể xấu hổ cười gượng hai tiếng, rõ ràng làm như mình không biết gì, mở cửa đi ra ngoài.

Lăng Húc chán đến chết mà đợi hơn mười phút, Lăng Dịch mới từ bên ngoài trở về văn phòng, hơn nữa lúc anh đẩy cửa tiến vào văn phòng còn đang nói chuyện điện thoại với người ta. Anh quay đầu liếc Lăng Húc ngồi trên ghế sa lông một cái, sau đứng ở bên cạnh bàn làm việc nói chuyện điện thoại mấy phút đồng hồ.

Cúp điện thoại, Lăng Dịch nhìn về phía Lăng Húc, “Em tới lúc nào?”

Lăng Húc nói: “Đã đợi hơn nửa tiếng rồi.”

Lăng Dịch bắt đầu thu dọn văn kiện trên bàn, “Thực nhanh, anh đã gọi người đặt chỗ rồi, chờ anh thu dọn một chút chúng ta liền xuất phát.” Nói xong, anh lại ngẩng đầu có chút kỳ lạ mà liếc Lăng Húc một cái, “Một mình em?”

Lăng Húc lắc đầu, dùng ống hút hút nước ngọt, “Thiên Thiên mệt, em ôm nó vào phòng của anh đi ngủ.”

Lăng Dịch nghe vậy, nhìn về phía phòng nghỉ, động tác trên tay hơi tạm dừng trong chốc lát, nhưng không nói thêm gì, thu dọn xong đồ đạt sau đó nói với Lăng Húc: “Đi thôi, gọi con trai em dậy.”

Lăng Húc đi gọi Thiên Thiên rời giường, nhưng Thiên Thiên đã ngủ say, ghé vào trên vai Lăng Húc nửa ngày không thể tỉnh táo lại.

Đã đi xuống bãi đỗ xe lên xe của Lăng Dịch, Lăng Húc nói thầm bên tai Thiên Thiên: “Tỉnh, ăn lẩu.”

Thiên Thiên mở mắt ra một đường chỉ, nhìn thấy Lăng Dịch ngồi ở bên cạnh, nó mơ hồ một chút, hơi thanh tỉnh.

Lăng Dịch đặt chỗ ở quán lẩu ngay bên cạnh công ty không xa, không tính sa hoa nhưng khung cảnh rất không tồi, hơn nữa Lăng Dịch nói cho Lăng Húc biết quán này hương vị tốt.

Bọn họ đặt một gian nhỏ, tài xế lái xe để bọn họ xuống cửa quán lẩu nhưng không cùng tiến vào.

Lăng Húc nhìn tài xế lái xe đi, kỳ lạ hỏi: “Anh ta không vào ăn luôn sao?”

Lăng Dịch nói: “Không, chỉ có chúng ta.”

Một gian phòng nhỏ, ba người, một nồi lẩu.

Thiên Thiên ngồi tại chỗ muốn đứng lên nhìn vào trong nồi, Lăng Húc đùa: “Ném con vào nấu luôn.”

Lăng Dịch vừa cầm thực đơn gọi món ăn, vừa vươn tay chắn Thiên Thiên một chút, không cho nó dò đầu vào nồi.

Thiên Thiên cúi đầu nhìn cánh tay Lăng Dịch, lại nhìn nhìn mặt Lăng Dịch.

Lăng Dịch vẫn luôn không có biểu cảm gì, gọi xong đồ ăn để Lăng Húc nhìn lại, Lăng Húc vừa thấy đồ mình thích ăn đã gọi hết, vì thế hỏi Thiên Thiên: “Con muốn ăn cái gì?”

Thiên Thiên nói: “Bánh bao.”

Lăng Húc nói với nó: “Không có bánh bao, gọi cho con bánh trôi thịt ha.”

Đưa thực đơn lại cho người bán hàng, Lăng Húc nhìn về phía Lăng Dịch, nói: “Anh, anh còn nhớ rõ em thích ăn cái gì à.”

Lăng Dịch nâng ly trà lên nhấp một hơi, hỏi cậu: “Thế nào?”

Lăng Húc hiểu Lăng Dịch là lo lắng tâm tình của cậu, thật ra Lăng Dịch không đề cập tới còn tốt, nhắc tới trong lòng cậu nhịn không được cảm thấy khổ sở, cậu nói: “Còn thế nào? Không cần suy nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều trong lòng khó chịu.”

Lăng Dịch rũ mắt, đặt ly trà lại trên bàn.

Nói lên cái này, Lăng Húc nhớ tới một sự kiện, vốn ngày hôm qua cậu nên hỏi Lăng Dịch: “Em đi thăm ba được không?”

Ba của bọn họ đã qua đời, cái cậu gọi là đi thăm cũng chính là đi bái tế.

Thật ra tiết thanh minh năm nay Lăng Húc đã đi tế bái ba, nhưng giờ cậu đã hoàn toàn không có đoạn ký ức kia, chỉ cảm thấy chính mình hẳn phải đi xem.

Lăng Dịch nghe vậy, nói rằng: “Đi thôi, có thời gian anh mang em đi.” Sau đó anh nhìn về phía Thiên Thiên, hơi một do dự mới nói, “Đem con trai em đi theo nữa.”

Thật ra rất khó nói ba nhìn thấy Lăng Húc sẽ có tâm tình gì, nhưng làm cha con hơn mười năm, tình cảm chung quy vẫn có, Lăng Húc có con trai, Lăng Dịch cũng cho rằng cậu nên để ba gặp mặt.

Lăng Húc gật gật đầu.

Người bán hàng thực nhanh đưa đồ ăn lên.

Lăng Húc đã sớm cảm thấy đói bụng, Thiên Thiên vừa rồi ngủ một giấc, hiện tại cũng một lòng nhìn nồi chờ ăn.

Chỉ có Lăng Dịch không nhanh không vội, nhìn Lăng Húc vội vội vàng vàng đảo đồ ăn trong nồi liền nói: “Không đủ có thể gọi thêm.”

Lăng Húc liên tục gật đầu.

“Bây giờ làm việc đó em thấy vui vẻ sao?” Lăng Dịch hỏi cậu.

Lăng Húc vừa gắp đồ ăn cho Thiên Thiên, vừa gắp đồ ăn cho mình, vội không kịp, còn phải trả lời vấn đề của Lăng Dịch. Nói thật, cậu không cảm thấy không thích, chỉ là có chuyện để làm mà thôi, hơn nữa đôi khi nhìn thấy bánh mì ra lò còn có cảm giác rất thành công.

Nhưng công việc này hoàn toàn khác với lý tưởng ban đầu của cậu.

Lý tưởng ban đầu của cậu là gì? Hiện tại Lăng Húc có chút nghĩ không ra, thật ra lúc còn học trung học cậu vẫn thường xuyên nghĩ đến, bởi vì người lớn lên dễ nhìn, cho nên đã từng nghĩ làm điện ảnh ca hát linh tinh, nhưng những việc đó chung quy không hiện thực, kế thừa siêu thị trong nhà cậu cũng nghĩ tới, nhưng khi đó một ngày một ý tưởng, vẫn chưa đi đến một bước thi đại học, cho nên cái gì cũng chưa xác định xuống.

Hiện giờ Lăng Dịch đột nhiên hỏi cậu, cậu có chút không biết nên nói như thế nào.

Thiên Thiên còn theo dõi thức ăn trong đũa của cậu.

Cậu nhanh chóng gắp thức ăn cho Thiên Thiên, nói với Lăng Dịch: “Cũng được, không có gì.”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Nghĩ đến Duyệt Cấu sao?”

Lăng Húc ngây ngẩn cả người, nhìn Lăng Dịch.

Lăng Dịch đang chờ đáp án của cậu.

Lăng Húc nhìn Lăng Dịch trong chốc lát, đột nhiên phát hiện trong bát anh trống không. Cho tới bây giờ, Lăng Dịch chỉ uống chút trà cái gì cũng chưa ăn, chỉ nhìn Lăng Húc và Thiên Thiên ăn.

Vì thế Lăng Húc gắp cho Lăng Dịch một đũa thịt bò.

Lăng Dịch đành phải bưng bát tới đón, Lăng Húc lại gắp thêm mấy đũa cho anh ăn, nói: “Anh, anh cũng ăn đi.”

Không trả lời vấn đề có muốn đến Duyệt Cấu hay không, Lăng Húc chuyển đề tài thực nhanh liền quên.

Một lát sau cậu nghe được Thiên Thiên no mà nấc lên, quay đầu nhìn nó, nói: “Con đừng ăn nữa, ăn nhiều cẩn thận tiêu chảy.”

Nói xong, Lăng Húc cảm thấy mình cũng có chút no căng, cậu đứng lên nói muốn đi vệ sinh.

Chờ đến khi Lăng Húc đi rồi, bên trong phòng chỉ còn lại hai người Thiên Thiên cùng Lăng Dịch.

Thật ra Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên vẫn luôn là có chút lạnh nhạt, Lăng Húc cảm giác không ra, bởi vì cậu cảm thấy anh mình luôn lạnh mặt tâm nhiệt, trước kia cũng thường xuyên gọi cậu lăn không để ý tới cậu, nhưng thật ra đối xử với cậu thực tốt.

Nhưng Thiên Thiên nhiều ít có thể cảm giác ra, không phải ác ý, nói như thế nào nhỉ, chỉ là nếu mà thích thì sẽ thường thường đùa nó nói chuyện với nó, nhưng Lăng Dịch rõ ràng là lạnh nhạt.

Thiên Thiên còn đang nất, nhất thời có chút không kiềm được.

Lăng Dịch vươn tay bưng ly nước cho nó, nói: “Uống nước.”

Thiên Thiên liếc anh một cái, dùng hai tay nhỏ bé ôm lấy ly nước.

Lăng Dịch dùng giọng nói ôn hòa hỏi: “Mẹ cháu đâu?”

Thiên Thiên ôm ly nước uống nhưng trong lòng lại cảnh giác, nó ghét nhất người ta hỏi mẹ nó, bởi vì nó không có mẹ. Bạn đang �

Lăng Dịch thấy nó không trả lời, vì thế hỏi một vấn đề khác: “Mẹ cháu là người thế nào?”

Lúc này Thiên Thiên lập tức nói: “Mẹ cháu là người xinh đẹp nhất, mẹ thực dịu dàng.”

Lăng Dịch nghe vậy, cười nhẹ một tiếng không tiếng động mà thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện