Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 163: Sáng sớm hoan ái (H)
Edit: Hanri
Beta: minhhy299
“Này ——" Mục Thiên Thành không vui, "Chạy trốn thì sao gọi là anh hùng hảo hán?"
"Anh thừa nhận anh tứ chi không có phát triển như em."
Mục Thiên Thành cắn răng: "Anh muốn nói ý nghĩ em đơn giản là được rồi."
"Đừng cãi nhau......" Mục lão gia chậm rãi mở lời.
Mục Thiên Thành lười quản, dù sao hắn thực thích phương thức rèn luyện thân thể này. Về phần anh họ, mặc kệ anh ấy!
-
Uyển Tình vừa mặc áo lông, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Cô sửng sốt một chút, bỏ áo khoác xuống bước qua, nhẹ nhàng kéo cánh cửa một cái.
Mục Thiên Dương đứng bên ngoài, hai mắt như diều hâu nhìn chằm chằm vào cô. Cô hơi kinh hãi, đang muốn lùi bước, hắn đã vươn tay ra, một tay bế lấy cô đi ra ngoài.
"A ——" Uyển Tình kinh hô.
Hắn bỗng nhiên hôn cô, nuốt tiếng ngân vào miệng mình.
Thiên Tuyết đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thấy hai người ngoài cửa, có chút phản ứng không kịp.
Mục Thiên Dương nhìn cô ( Thiên Tuyết), chậm rãi đóng cửa lại. Thiên Tuyết không thể nhịn được nữa thở dài một tiếng, rồi nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình đi vào phòng mình, ấn cô tại cánh cửa liền hôn. Uyển Tình vùng vẫy vài cái, nhớ tới mình không có quyền phản kháng, thì thả lỏng, tiếp nhận hắn.
Hắn hôn mặt của cô, ôm cô đến giường, cởi toàn bộ quần áo cô vừa mặc vào xuống. Uyển Tình rất sợ, vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao bây giờ? Cô dùng hai tay chống đỡ hắn: "Em...... Em chưa uống thuốc."
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, nói: "Chờ một chút."
Hắn xuống giường, khoác hờ một bộ quần áo rồi rời khỏi phòng. Vào phòng Mục Thiên Thành, tìm một vòng đều không thu hoạch được gì. Đột nhiên nhớ tới trong phòng dành cho khách hiện tại có một người, liền đi qua đó.
Mở cửa, thấy trên giường có người, hắn nhìn mà như không thấy, trực tiếp bước qua mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.
Người trên giường đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Mượn hai bộ bảo hiểm!" Mục Thiên Dương bình tĩnh nói, cầm lấy hộp giấy bên trong ngăn kéo, lưu loát rút ra, thấy có bốn năm kiểu dáng, dứt khoát tịch thu toàn bộ.
Văn Sâm chậm rãi kéo chăn qua khỏi đầu mình, xem mình đã chết.
Mục Thiên Dương cũng coi như hắn đã chết, hoàn toàn không để ý tới hắn, cầm áo mưa đi nhanh về phòng.
Uyển Tình nằm đưa lưng về cánh cửa, đang ngẩn người. Hắn xốc chăn lên vào trong nằm, từ phía sau lưng ôm cô, thân hình nóng rực bao bọc lấy cô.
"Hô ——" Hắn thỏa mãn thở dài, lật người cô lại, cúi đầu hôn lên trán cô, ánh mắt, cái mũi, môi......
Hôn trong chốc lát, nhu cầu của hắn có chút không thoả mãn. Dù sao lâu như vậy không được giải tỏa, phải nhanh một chút mới được. Hắn trực tiếp đưa tay đến giữa chân cô vuốt ve, Uyển Tình sợ hắn còn nói mình chưa đủ ẩm ướt, ngoan ngoãn đem chân mở ra, giúp động tác của hắn càng thuận lợi. Hành động lạ lẫm này, lấy lòng hắn, hắn có chút kích động, xuyên ngón tay vào.
"Ừ......" Uyển Tình khó chịu rên rỉ thở dốc.
"Ngoan, không có việc gì." Hắn nhẹ giọng an ủi, động tác mềm nhẹ, cảm giác cô ý chừng đã ẩm ướt, liền nhanh chóng mang bao vào, cảm giác tiêu hồn từ lâu công chiếm suy nghĩ hắn .
......
Mục Thiên Thành tập thể dục buổi sáng xong, trở về phòng tắm rửa thân thể, thay quần áo sạch sẽ. Một lát muốn đi trường bắn bắn bia, phải ăn mặc thoải mái một chút. Thay quần áo xong, hắn đi phòng dành cho khách, thấy Văn Sâm che đầu ngủ, liền kéo chăn ra: "Để không khí ngộp như vậy không tốt, dễ sinh bệnh lắm."
Văn Sâm lườm hắn một cái, mặt không chút thay đổi ngồi xuống, mặc quần áo.
Mục Thiên Thành bĩu môi, đứng ở một bên sờ đông sờ tây. Đột nhiên thấy ngăn kéo hở một khúc, kéo ra vừa vặn thấy, hộp bộ bảo hiểm bị thay đổi vị trí, hình như bên trong có gì đó không đúng lắm.
Cầm lên —— Ơ? Trống lô trống lốc? Như thế nào trống không?
Hắn dốc dốc hai lần, chính là không có cái nào rớt xuống, liền nhìn Văn Sâm. Văn Sâm đưa lưng về phía hắn mặc quần: "Tổng giám đốc vừa mới tới."
"Hắn ——" Mục Thiên Thành thở hốc vì kinh ngạc, bỗng dung lửa giận ngập đầu, "Hắn đem em, em...... Các người ——"
Văn Sâm sửng sốt, quay đầu lạnh lùng nói: "Hắn cầm toàn bộ đi rồi!"
"A?" Mục Thiên Thành sửng sốt một chút, hiểu được, cơn tức tan thành mây khói, tiếp tục dốc dốc cái hộp, vẫn ngóng một cái rơi ra, "Đây chính là sáu cái đó...... tội nghiệp chị dâu nhỏ!"
"......"
Mục Thiên Thành suy sụp nửa ngày, vừa nhìn Văn Sâm mặc quần áo , vừa buồn bực: "Quá độc ác! Cũng không để lại cho tôi hai cái!"
......
Sáng sớm trời đông giá rét, bên ngoài lạnh lẽo thấu xương, bên trong lại bởi vì nam nữ hoan ái một màn lửa nóng. Toàn bộ phòng, đều là hơi thở bỏng người, toàn bộ tiếng rên rỉ thở dốc như ma chú xuyên thủng tai người.
Uyển Tình quỳ ghé vào trên giường, thừa nhận tiến công phía sau một lần lại một lần càng mãnh liệt hơn.
"Ô......" Uyển Tình cắn gối, tứ chi phát run. Cô không dám phát ra âm thanh, sợ bị người Mục gia nghe được. Nếu bị người phát hiện, thấy cô cùng hắn trên giường, sẽ có hậu quả gì, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Mục Thiên Dương nắm thắt lưng của cô, không biết đã rút ra đưa vào bao nhiêu lần. Đây đã là màn thứ hai, nhưng hắn không nỡ phóng thích. Hắn không thể lại làm ba màn, đã tám giờ rồi...... Làm nhiều quá, cô cũng mệt mỏi.
Thấy bộ dáng cô vậy nhu nhược đáng thương như vậy, hắn ngừng lại.
Uyển Tình run run, biết hắn chưa kết thúc, dè dặt nói: "Đã trễ rồi......"
Mục Thiên Dương đột nhiên rút ra, xoay cô lại đối mặt mình, từ chính diện cô tiến vào.
"A ——" Uyển Tình kêu một tiếng.
Hắn ôm chặt cô, xuống giường: "Ôm chặt anh, vòng quanh thắt lưng của anh."
Đáy mắt Uyển Tình có kinh sợ: "Không nên......" Hắn còn muốn giở trò gì?
"Ngoan......" Hắn hôn môi cô, "Anh ôm em đến phòng tắm, tắm rửa một chút là ổn rồi."
"Nhưng mà anh....." Anh còn không có phóng thích ra.
"Nghe lời!" Giọng Mục Thiên Dương hơi trầm xuống.
Uyển Tình vội vàng vòng quanh lưng hắn.
Hắn ôm lấy cô, đỉnh hướng lên trên, làm cho mình cắm vào càng sâu.
"Ừm......" Uyển Tình nắm chặt bờ vai của hắn.
Hắn đi đến phòng tắm, từng bước đi, đều nhập đỉnh vào chỗ sâu nhất của cô. Uyển Tình cắn chặt răng, bắt đầu ở trên người hắn phát run. Đi đến cửa phòng tắm, thân mình cô bỗng dưng cương một chút, sau đó kịch liệt co rút, đồng thời cũng nhịn không được kêu ra tiếng.
"Gọi anh!" Mục Thiên Dương nói.
"Thiên Dương......" Uyển Tình run run cao giọng kêu, "A...... A...... Thiên Dương......"
Ánh mắt Mục Thiên Dương đỏ lên, đứng yên một chỗ, giống như phát điên chạy nước rút: "Thích không? Thoải mái sao?"
"A a a......" Uyển Tình bị khoái cảm bao phủ, rơi nước mắt, "Thích...... Thoải…., thoải mái...... Ừm...... A......"
Rốt cục, hắn cũng đạt tới đỉnh, chậm rãi chấm dứt trận ma sát giao hợp này của hai người.
Nghỉ ngơi vài phút, hắn ôm cô dùng tốc độ cá tiến vào hang, dùng nước ấm cọ rửa thân thể của cô, trìu mến hôn vai của cô: "Em trở về phòng ngủ tiếp một lát, Thiên Tuyết sẽ giúp em, không cần lo lắng."
"Ừ......" Cô đưa lưng về phía hắn ghé vào bồn tắm lớn, không muốn nhúc nhích chút nào.
Hắn tiếp tục hôn cô, giống hôn thế nào cũng không đủ. Đột nhiên, hắn cười: "Đã lâu không chạm vào em, thật sự là ngọt người chết......"
"Anh......" Uyển Tình co người lại, không nói gì.
Beta: minhhy299
“Này ——" Mục Thiên Thành không vui, "Chạy trốn thì sao gọi là anh hùng hảo hán?"
"Anh thừa nhận anh tứ chi không có phát triển như em."
Mục Thiên Thành cắn răng: "Anh muốn nói ý nghĩ em đơn giản là được rồi."
"Đừng cãi nhau......" Mục lão gia chậm rãi mở lời.
Mục Thiên Thành lười quản, dù sao hắn thực thích phương thức rèn luyện thân thể này. Về phần anh họ, mặc kệ anh ấy!
-
Uyển Tình vừa mặc áo lông, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Cô sửng sốt một chút, bỏ áo khoác xuống bước qua, nhẹ nhàng kéo cánh cửa một cái.
Mục Thiên Dương đứng bên ngoài, hai mắt như diều hâu nhìn chằm chằm vào cô. Cô hơi kinh hãi, đang muốn lùi bước, hắn đã vươn tay ra, một tay bế lấy cô đi ra ngoài.
"A ——" Uyển Tình kinh hô.
Hắn bỗng nhiên hôn cô, nuốt tiếng ngân vào miệng mình.
Thiên Tuyết đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thấy hai người ngoài cửa, có chút phản ứng không kịp.
Mục Thiên Dương nhìn cô ( Thiên Tuyết), chậm rãi đóng cửa lại. Thiên Tuyết không thể nhịn được nữa thở dài một tiếng, rồi nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình đi vào phòng mình, ấn cô tại cánh cửa liền hôn. Uyển Tình vùng vẫy vài cái, nhớ tới mình không có quyền phản kháng, thì thả lỏng, tiếp nhận hắn.
Hắn hôn mặt của cô, ôm cô đến giường, cởi toàn bộ quần áo cô vừa mặc vào xuống. Uyển Tình rất sợ, vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao bây giờ? Cô dùng hai tay chống đỡ hắn: "Em...... Em chưa uống thuốc."
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, nói: "Chờ một chút."
Hắn xuống giường, khoác hờ một bộ quần áo rồi rời khỏi phòng. Vào phòng Mục Thiên Thành, tìm một vòng đều không thu hoạch được gì. Đột nhiên nhớ tới trong phòng dành cho khách hiện tại có một người, liền đi qua đó.
Mở cửa, thấy trên giường có người, hắn nhìn mà như không thấy, trực tiếp bước qua mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.
Người trên giường đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Mượn hai bộ bảo hiểm!" Mục Thiên Dương bình tĩnh nói, cầm lấy hộp giấy bên trong ngăn kéo, lưu loát rút ra, thấy có bốn năm kiểu dáng, dứt khoát tịch thu toàn bộ.
Văn Sâm chậm rãi kéo chăn qua khỏi đầu mình, xem mình đã chết.
Mục Thiên Dương cũng coi như hắn đã chết, hoàn toàn không để ý tới hắn, cầm áo mưa đi nhanh về phòng.
Uyển Tình nằm đưa lưng về cánh cửa, đang ngẩn người. Hắn xốc chăn lên vào trong nằm, từ phía sau lưng ôm cô, thân hình nóng rực bao bọc lấy cô.
"Hô ——" Hắn thỏa mãn thở dài, lật người cô lại, cúi đầu hôn lên trán cô, ánh mắt, cái mũi, môi......
Hôn trong chốc lát, nhu cầu của hắn có chút không thoả mãn. Dù sao lâu như vậy không được giải tỏa, phải nhanh một chút mới được. Hắn trực tiếp đưa tay đến giữa chân cô vuốt ve, Uyển Tình sợ hắn còn nói mình chưa đủ ẩm ướt, ngoan ngoãn đem chân mở ra, giúp động tác của hắn càng thuận lợi. Hành động lạ lẫm này, lấy lòng hắn, hắn có chút kích động, xuyên ngón tay vào.
"Ừ......" Uyển Tình khó chịu rên rỉ thở dốc.
"Ngoan, không có việc gì." Hắn nhẹ giọng an ủi, động tác mềm nhẹ, cảm giác cô ý chừng đã ẩm ướt, liền nhanh chóng mang bao vào, cảm giác tiêu hồn từ lâu công chiếm suy nghĩ hắn .
......
Mục Thiên Thành tập thể dục buổi sáng xong, trở về phòng tắm rửa thân thể, thay quần áo sạch sẽ. Một lát muốn đi trường bắn bắn bia, phải ăn mặc thoải mái một chút. Thay quần áo xong, hắn đi phòng dành cho khách, thấy Văn Sâm che đầu ngủ, liền kéo chăn ra: "Để không khí ngộp như vậy không tốt, dễ sinh bệnh lắm."
Văn Sâm lườm hắn một cái, mặt không chút thay đổi ngồi xuống, mặc quần áo.
Mục Thiên Thành bĩu môi, đứng ở một bên sờ đông sờ tây. Đột nhiên thấy ngăn kéo hở một khúc, kéo ra vừa vặn thấy, hộp bộ bảo hiểm bị thay đổi vị trí, hình như bên trong có gì đó không đúng lắm.
Cầm lên —— Ơ? Trống lô trống lốc? Như thế nào trống không?
Hắn dốc dốc hai lần, chính là không có cái nào rớt xuống, liền nhìn Văn Sâm. Văn Sâm đưa lưng về phía hắn mặc quần: "Tổng giám đốc vừa mới tới."
"Hắn ——" Mục Thiên Thành thở hốc vì kinh ngạc, bỗng dung lửa giận ngập đầu, "Hắn đem em, em...... Các người ——"
Văn Sâm sửng sốt, quay đầu lạnh lùng nói: "Hắn cầm toàn bộ đi rồi!"
"A?" Mục Thiên Thành sửng sốt một chút, hiểu được, cơn tức tan thành mây khói, tiếp tục dốc dốc cái hộp, vẫn ngóng một cái rơi ra, "Đây chính là sáu cái đó...... tội nghiệp chị dâu nhỏ!"
"......"
Mục Thiên Thành suy sụp nửa ngày, vừa nhìn Văn Sâm mặc quần áo , vừa buồn bực: "Quá độc ác! Cũng không để lại cho tôi hai cái!"
......
Sáng sớm trời đông giá rét, bên ngoài lạnh lẽo thấu xương, bên trong lại bởi vì nam nữ hoan ái một màn lửa nóng. Toàn bộ phòng, đều là hơi thở bỏng người, toàn bộ tiếng rên rỉ thở dốc như ma chú xuyên thủng tai người.
Uyển Tình quỳ ghé vào trên giường, thừa nhận tiến công phía sau một lần lại một lần càng mãnh liệt hơn.
"Ô......" Uyển Tình cắn gối, tứ chi phát run. Cô không dám phát ra âm thanh, sợ bị người Mục gia nghe được. Nếu bị người phát hiện, thấy cô cùng hắn trên giường, sẽ có hậu quả gì, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Mục Thiên Dương nắm thắt lưng của cô, không biết đã rút ra đưa vào bao nhiêu lần. Đây đã là màn thứ hai, nhưng hắn không nỡ phóng thích. Hắn không thể lại làm ba màn, đã tám giờ rồi...... Làm nhiều quá, cô cũng mệt mỏi.
Thấy bộ dáng cô vậy nhu nhược đáng thương như vậy, hắn ngừng lại.
Uyển Tình run run, biết hắn chưa kết thúc, dè dặt nói: "Đã trễ rồi......"
Mục Thiên Dương đột nhiên rút ra, xoay cô lại đối mặt mình, từ chính diện cô tiến vào.
"A ——" Uyển Tình kêu một tiếng.
Hắn ôm chặt cô, xuống giường: "Ôm chặt anh, vòng quanh thắt lưng của anh."
Đáy mắt Uyển Tình có kinh sợ: "Không nên......" Hắn còn muốn giở trò gì?
"Ngoan......" Hắn hôn môi cô, "Anh ôm em đến phòng tắm, tắm rửa một chút là ổn rồi."
"Nhưng mà anh....." Anh còn không có phóng thích ra.
"Nghe lời!" Giọng Mục Thiên Dương hơi trầm xuống.
Uyển Tình vội vàng vòng quanh lưng hắn.
Hắn ôm lấy cô, đỉnh hướng lên trên, làm cho mình cắm vào càng sâu.
"Ừm......" Uyển Tình nắm chặt bờ vai của hắn.
Hắn đi đến phòng tắm, từng bước đi, đều nhập đỉnh vào chỗ sâu nhất của cô. Uyển Tình cắn chặt răng, bắt đầu ở trên người hắn phát run. Đi đến cửa phòng tắm, thân mình cô bỗng dưng cương một chút, sau đó kịch liệt co rút, đồng thời cũng nhịn không được kêu ra tiếng.
"Gọi anh!" Mục Thiên Dương nói.
"Thiên Dương......" Uyển Tình run run cao giọng kêu, "A...... A...... Thiên Dương......"
Ánh mắt Mục Thiên Dương đỏ lên, đứng yên một chỗ, giống như phát điên chạy nước rút: "Thích không? Thoải mái sao?"
"A a a......" Uyển Tình bị khoái cảm bao phủ, rơi nước mắt, "Thích...... Thoải…., thoải mái...... Ừm...... A......"
Rốt cục, hắn cũng đạt tới đỉnh, chậm rãi chấm dứt trận ma sát giao hợp này của hai người.
Nghỉ ngơi vài phút, hắn ôm cô dùng tốc độ cá tiến vào hang, dùng nước ấm cọ rửa thân thể của cô, trìu mến hôn vai của cô: "Em trở về phòng ngủ tiếp một lát, Thiên Tuyết sẽ giúp em, không cần lo lắng."
"Ừ......" Cô đưa lưng về phía hắn ghé vào bồn tắm lớn, không muốn nhúc nhích chút nào.
Hắn tiếp tục hôn cô, giống hôn thế nào cũng không đủ. Đột nhiên, hắn cười: "Đã lâu không chạm vào em, thật sự là ngọt người chết......"
"Anh......" Uyển Tình co người lại, không nói gì.
Bình luận truyện