Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 170: Được cứu?



Edit: minhhy299

Uyển Tình hoảng sợ rút lui từng bước, xoay người bỏ chạy.

Đây là bãi đỗ xe, có đầy đủ loại kiểu dáng xe nổi tiếng, có ít đang ở chậm rãi ra bên ngoài, có ít đang chạy vào trong. Cô bối rối chạy, vài lần thiếu chút nữa đụng vào, chọc cho tài xế kêu to: "Sao lại thế này? Đây là bãi đỗ xe, không nên chạy loạn!"

Những người lái xe này cũng không là xe của mình, chính là nhân viên ở bãi đậu xe mà Bất Dạ Thành mướn, một đám đều sợ cô đụng xe sẽ hỏng rồi, mở miệng rất không khách khí.

Uyển Tình căn bản không để ý được nhiều như vậy, chạy theo phương hướng ô tô ra khỏi.

Thải Nghiên sợ bị người thấy, không có lại đuổi theo, lôi kéo Chu Khải Quốc: "Chúng ta đi lên trước chặn cô ta! Cô ta trúng thuốc, chạy không xa, không có anh, cũng sẽ bị người khác kiểm tiện nghi."

Chu Khải Quốc gật đầu: "Đợi lát nữa nhìn cô chạy trốn ở đâu, chúng ta lặng lẽ đi theo cô ta, đến thời điểm cô ta chịu không nổi kêu muốn."

Thải Nghiên gật đầu: "Em cùng đi với anh!"

-

Uyển Tình chịu đựng đau và cả người khô nóng, lén lút chuồn khỏi bãi đỗ xe. Hiện tại, quyết không thể cho gì nam nhân nhìn thấy bộ dáng của cô. Nếu bị đối phương nhìn ra cô trúng thuốc, rất có khả năng không phải cứu cô, thay vào đó......

Cô rùng mình một cái, vượt qua từ một góc hẻo lánh. Đi hơn nữa ngày rồi, đi vào một đường cái có đủ loại ngô đồng. Lúc này, ngô đồng trụi lủi, bông tuyết từ giữa cành bay xuống.

Hai mắt cô đầy sương mù, có chút thấy không rõ cảnh tượng trước mắt.

Tựa hồ đã khuya, cô muốn chạy nhanh về nhà, về nhà thì tốt rồi...... Về nhà liền an toàn......

Cô đi một trận rồi, phát hiện đường này thật sự u tĩnh, ngẫu nhiên có ô tô đi ngang qua, đều là xe tư gia xa hoa.

Cô ngừng lại, nhìn nhìn bốn phía, không có náo nhiệt cửa hàng mặt tiền, hai bên đường cơ hồ đều là tường. Nơi này rất hẻo lánh, cô không nên đến, cô hẳn là tìm nơi nhiều người, bắt một chiếc tắc xi...... Không! Tắc xi không an toàn, ai biết lái xe có thể phát hiện cô khác thường hay không?

Cô có tìm một chiếc xe buýt, nơi đó nhiều người, sẽ không có người ăn cô?

Đúng, chính là như vậy!

Uyển Tình xoay người, dọc theo đường cũ trở về. Chỉ cần đi đến nơi nhiều người, cô sẽ không sợ.

Cô cắn răng, vừa đi vừa phát run. Trên mặt rất lạnh, thân thể dưới quần áo cũng đã ướt mồ hôi. Càng chạy, ý chí của cô càng bạc nhược, cô thật hy vọng Mục Thiên Dương hiện tại ở trong này, tùy hắn yêu mình thế nào......

Không!

Cô lắc lắc đầu, lại đẩy ống tay áo ra, dùng vỡ thủy tinh ở phía trên tìm một đường. Cô không thể sa đọa như vậy, cô phải tỉnh lại......

Đột nhiên, chiếc xe quen thuộc chậm rãi mở ra, cô bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhận ra là xe của Đinh Thải Nghiên. Cô cả kinh, lập tức xoay người, vịn tường bước nhanh về phía trước.

Trời đã tối rồi, nơi này lại không có đèn đường, hy vọng cô không thấy mình!

Uyển Tình xiết chặt thủy tinh trên tay, chạy nhanh lên.

Đi đến ngã tư đường, cô dừng lại một lát, hiện tại đi đâu?

Nghe thấy âm thanh động cơ càng ngày càng gần, cô cắn răng một cái, quẹo qua góc đường, thấy có lối rẽ, lại quẹo cua. Chỉ cần có một lần bọn họ không đuổi kịp mình, bọn họ liền đoán không được phương hướng của mình.

Dược tính càng ngày càng ảnh hưởng cô, cô dần dần kiên trì không được, vô lực té trên mặt đất. Cô khó chịu mấp máy trên mặt đất, muốn dùng tay an ủi mình.

Cô cắn răng, hung hăng cắn, nắm chặt thủy tinh, lấy tay bóp mình, để mình bảo trì thanh tỉnh và lý trí. Đúng lúc này, phía trước mấy chiếc xe chậm rãi dừng lại, cô hoảng sợ, chậm rãi đứng lên, vừa vịn tường, lại vô lực yếu đuối ngã xuống.

"Ô......" Cô cắn răng rên rỉ thở dốc, "Cứu mạng...... Không nên......"

Ô tô chậm rãi dừng lại bên người cô, cô ngẩng đầu, thấy nam nhân trong ô tô thuần một sắc, cả kinh sắc mặt trắng bệch, giãy dụa đứng lên, muốn đào tẩu.

Quyết không thể rơi vào tay bọn họ! Bằng không cô không dám tưởng tượng vận mệnh của mình!

"Lão đại......" Cầm đầu một chiếc trong xe, nam nhân ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xin chỉ thị nam nhân ở sau cúi đầu chơi bài.

"Mặc kệ." Nam nhân chơi bài nói.

Nam nhân phía trước liền dâng lên cửa kính xe, nói với lái xe: "Lái xe."

Ba chiếc xe chậm rãi chạy đi, Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm, lại té trên mặt đất.

"Lão đại." Trong chiếc xe đầu tiên, vẫn đang là nam nhân ở ghế lái phụ, quay đầu nói, "Cái kia nữ nhân tôi đã thấy."

Xôn xao! Xôn xao! Xôn xao! Âm thanh xào bài!

"Noel đó, cô ấy và Mục Thiên Dương đến sòng bạc."

"Hả?" Nam nhân đằng sau rốt cục ngẩng đầu, "Là ai?"

Nam nhân nhún nhún vai: "Mục Thiên Dương dẫn theo hai nữ nhân đi, đều không có Trương Dương, cũng không có cố ý che giấu. Trong đó một là cô em gái, cái này không phải."

Nam nhân xào bài —— Âu Kì Thắng —— mở môi hồng đào nói: "Mang đi!"

Nam nhân phía trước vừa nghe, lấy di động ra bấm một dãy số: "Mang nữ nhân vừa rồi kia theo xe!"

Vừa dứt lời, một chiếc xe cuối cùng liền ngừng lại, ngay sau đó một nam nhân đi ra, quay đầu ôm lấy Uyển Tình.

Uyển Tình trợn mắt nhìn thoáng qua, tay nắm thủy tinh muốn chém qua. Hắn thản nhiên liếc sang, không chút nào để vào mắt. Ôm cô lên xe, bắt cổ tay cô hơi hơi dùng lực, khiến để cô nới lỏng thủy tinh xuống.

Phanh một tiếng, cửa xe mở ra, ô tô đi vềphía trước.

Uyển Tình thấy đối phương không có để ý đến mình, cũng chậm chậm di động thân mình, lui đến một góc sáng sủa, muốn cách hắn xa một chút. Nam nhân mắt nhìn phía trước, nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái.

Nhưng cô vẫn là sợ hãi, hai tay gắt gao nắm thành quyền, ấn vào miệng vết thương ở lòng tay, để mình bảo trì thanh tỉnh. Cô áp mặt gương nóng bừng lên cửa kính xe, cho thủy tinh lạnh như băng giảm bớt độ ấm trên mặt mình. Đột nhiên, phía trước một chiếc ô tô màu đỏ lái tới, cô bỗng nhiên quay lưng, hạ thấp người, sợ bị Đinh Thải Nghiên thấy.

Chờ ô tô của Đinh Thải Nghiên chạy qua, cô chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn từ sau cửa kính xe.

Nam nhân bên cạnh phát hiện cô khác thường, quay đầu nhớ kỹ dãy số biển số xe của Đinh Thải Nghiên. Chờ tí nữa phải báo cáo cho lão đại!

Ô tô dừng ở bãi đỗ xe Bất Dạ Thành, Uyển Tình trợn mắt nhìn thoáng qua, không nhận ra. Nam nhân bên cạnh ôm cô xuống xe, cô cắn răng muốn đẩy ra: "Không nên...... Thả tôi......"

Không có người để ý cô, đoàn người im lặng đi vào thang máy, lên lầu 18, tiến vào khu vực làm công của Bất Dạ Thành.

Đi vào phòng nghỉ, Uyển Tình bị đặt ở trên sô pha. Âu Kì Thắng thấy đầy người cô là máu, nói: "Kêu bác sĩ."

Bác sĩ rất nhanh đã đến, xử lý miệng vết thương cho Uyển Tình, Uyển Tình biết chung quanh có người, vẫn cắn răng kiên trì, không cho mình phát ra một chút âm thanh ái muội.

Bác sĩ nhìn miệng vết thương trên cánh tay cô, chậc chậc lắc đầu: "Lại có thể dùng biện pháp hung ác như vậy bảo trì trong sạch! Bất quá, chỉ sợ kiên trì không đến cuối cùng, vẫn cần có nam nhân mới được."

Giống như ứng lời nói của hắn, Uyển Tình ngay sau đó liền phát ra một tiếng rên rỉ thở dốc: "A......"

Âu Kì Thắng ngẩng đầu, nhìn nhìn thủ hạ chung quanh.

Mọi người cả kinh, theo bản năng lui về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện