Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 202: Có ý nghĩa với hắn
Thiên Tuyết trằm mặt một lát: “Anh, anh đừng như vậy…..”
“Anh biết em tốt với cô ấy, em giúp anh chiếu cố cô ấy! Bằng không đừng trách anh thu thập em!”
Thiên Tuyết có chút sợ hãi, vội vàng tắt điện thoại.
Mục Thiên Dương bỏ điện thoại xuống, cả người phát run. Cho dù đã biết sự thật, hắn vẫn thấy khó chịu,và phẫn nộ. Bỗng nhiên hắn đứng lên, lấy vali ra, muốn thu xếp lại.
Xếp được vài bộ quần áo vào, lại dừng lại.
Hiện tại trở về làm gì? Còn không bằng yên tĩnh một chút.
Hắn rất dễ bị cô làm ảnh hưởng cảm xúc, hắn phải học cách khống chế mình. Hắn bình tâm lại, muốn bước một bước tốt không thể xúc động, như vậy sẽ làm rối loạn trận tuyến. Hắn phải trả giá nhiều như vậy, quyết không thể thua!
Bỏ vali ra, hắn ngồi xuống, di động lại vang lên.Vừa nhìn thấy là Uyển Tình gọi tới, tay hắn giật giật, không nghe điện thoại. Nghe sẽ nói cái gì? Mắng cô? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không thể nghĩ được mình sẽ nói cái gì, chỉ có thể chờ hết chuông điện thoại. Một lát sau, tiếng chuông lại vang lên.
-
Thiên Tuyết lấy nước xong lên lầu, thấy Uyển Tình cầm điện thoại đứng ở cửa gọi điện, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh ấy không nghe máy.” Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết uống một ngụm nước, nghĩ nghĩ nói: “Mình nghĩ anh ấy sẽ không nghe.”
“Vậy làm sao bây giờ? “
“Tiếp tục gọi.”
“A?”
“Cậu liền để chế độ tự gọi lại, gọi đến khi nghe máy thì thôi!”
“Nhưng mà…..”
“Nghe mình! Được rồi!” Thiên tuyết vào cửa, “Trở vào ngủ đi! Đừng quên để chế độ tự động gọi!”
“Vạn nhất…….Vạn nhất tớ đang ngủ, anh ấy nghe điện thoại thì sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, đến khi cậu ngủ mà không có nghe máy, vậy thì tuyết đối sẽ không nghe!”
“Vậy tại sao lại muốn tớ gọi?”
Thiên Tuyết nhìn xem thường: “Việc này đối với anh ấy có ý nghĩ! Dù sao cậu nghe tớ là được rồi.”
Uyển Tình thở dài, đành phải làm theo. Ngày hôm sau thức dậy, quà nhiên không nghe máy. Bất quá,ở HongKong tâm tình Mục Thiên Dương quả nhiên tốt lên rất nhiều.
Uyển Tình vẫn đi làm như thường, dự định qua hai ngày nữa sẽ về nhà. Giờ tan tầm, phát hiện điện toại có hai cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại cố định. Cô cả kinh, biết là Từ Khả Vi đã về nhà, vội vàng gọi lại.
“Mẹ, người về nghỉ phép sao?”
“Đúng vậy, mẹ nghe khách nói con gái bà ấy có thông báo trúng tuyển, cũng nhớ con không kém, trở về nhìn xem, không nghĩ tới đúng là như vậy, con thế nào lại không về nhà?”
“A….Gần đây làm về trễ, buỗi tối đều 9 giờ mới tan việc, tối khi tan việc con về nhà Thiên Tuyết ở, nhà cô gần với chỗ con làm việc.”
“Hà, vậy à. Vậy con khi nào thì trở về?”
“Lập tức trở về, con đi xin phép cửa hàng trưởng, xin phép ngày mai nghỉ.”
“Tốt. Không cần vội, mẹ chờ con trở về.”
“Dạ.” Uyển Tình đã ra khỏi cửa hàng trà sữa, sau khi tắt điện thoại, lại quay trở lại. Xác định xin nghỉ phép được, cô lại gọi điện thoại cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết chắc là đi dạo gần đây, cô gọi điện nói phải về nhà, cũng không quan tâm Thiên Tuyết oán giận như thế nào, liền vội vàng đón xe điện ngầm.
Về đến nhà, ngưởi được mùi thơm từ phòng bếp bay ra, chỉ biết là Từ Khả Vi lại làm đồ ăn ngon.
Cô lấy trên bàn chuyển phát nhanh, có vẻ hơi kích động mở ra, thấy được thông báo trúng tuyển. Không nghĩ tới, liền một tờ giấy như vậy. Cô đột nhiên cảm thấy, cũng không có gì hay ho. Trái lại lấy ra thẻ và giới thiệu, khiến cô nhìn thật lâu.
Cô cầm thông báo trúng tuyển, đi vào bếp, phòng tới trước mắt Từ Khả Vi: “Mẹ, nhìn xem!”
Từ Khả Vi vội vàng tắt bếp, đưa tay xoa xoa đầu cô, liên cầm lấy nhìn qua. Nhìn hồi lâu, khóe mắt ướt ướt, vuốt mặt Uyển Tình: “Con vất vả rồi.”
“Mẹ mới vất vả hơn con.” Uyển Tình nói, “Được rồi, con nấu cơm, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
Từ Khả Vi gật đầu, cầm thông báo trúng tuyển của cô đi ra ngoài. Trong chốc lát cầm tạp dề ở cửa hàng Uyển tình đi vào, lại hỏi: “Ở đâu con có tạp dề này?”
Uyển Tình nhìn thoáng qua: “Là đồng phục của con! Còn có trên người nữa, một lát sẽ thay ra giặt sạch sẽ, còn phải mặc đi làm.”
Từ Khả Vi cầm tạp dề đặt lên người cô xem xét, cười nói: “Rất xinh đẹp, cửa hàng đó cũng rất nề nếp.”
“Như vậy không tốt sao? Nề nếp như vậy khách hàng mới thích đến, cười đều thích lộ tám cái răng giống với tiếp viên hàng không.”
Uyển Tình ở nhà nghỉ phép một ngày, tiếp tục đi làm, Từ Khả Vi cũng vậy. Hai người củng hẹn về sau cùng nhau xin nghỉ phép. Uyển Tình nói: “Cuối tuần không thể nghĩ! Cuối tuần rất đông khách.”
“Cửa hàng bán hoa cũng không kém nhiều lắm, thời diểm Thất Tịch càng không thể nghỉ!’
“Sắp đến Thất Tịch sao.” Uyển Tình nói.
Sau khi trở về, cô vẫn cho là Mục Thiên Dương sẽ gọi điện thoại lại, nhưng vẫn không có thấy, vì vậy cô cũng không gọi lại.
Ngày mai sinh nhật Thiên Tuyết, hắn còn không trở về. Cô nghĩ, có lẽ hắn sẽ trở về, chỉ là không có đến biệt thự này mà thôi.
Sau khi tan việc, cùng với Thiên Tuyết đi tới Mục gia. Mục lão gia lúc trước nhắc đến cô rất nhiều lần, Thiên Tuyết nói: “Người ta cũng có việc, chờ khi sinh nhật con, kêu cậu đến ở hai ngày cũng không tồi!”
Mục lão gia từ bỏ, thầm nghĩ: “Nếu đứa nhỏ này ở nhà Mục gia thì tốt rồi, có thể mỗi ngày cùng ông….
Đến Mục gia, Uyển Tình vẫn đang cùng Mục lão gia chơi cờ. Sao hai ván cờ, Mục lão gia hỏi: “Con có học chơi sao? “
Uyển Tình gật đầu: “Gần đây có học trên mạng, trên mạng có trò chơi cờ vây.”
“A, vậy không sai.” Mục lão gia lập tức nói với Thiên Tuyết, “Con ngày mai cho ông mượn máy tính, tìm trò chơi kia! Thời điểm các con không chơi cùng ông, ông có thể tự mình chơi!”
“Được được rồi, sắp xếp cho ông.” Thiên Tuyết nói, “Bất quá người trên mạng chơi khồng lợi hại hơn ông, sợ ông chơi mãi sẽ nghiện!”
“Vậy cũng đỡ hơn không được chơi.” Mục lão gia hừ một tiếng, bắt đầu chiến đấu với Uyển Tình.
Sáng sớm hôm sau, ba người cùng đi câu cá. Địa phương nhỏ kia có thể câu cá, cũng không xa lắm, ba người liền xách cần câu đi theo dòng nước chảy. Thiên Tuyết và Uyển Tình mang theo đồ che nắng, mặc quần bò, nhìn thật có sức sống, làm cho các thanh niên câu cá xung quanh đều nhìn các cô.
Người lớn tuồi lắc đầu hỏi Mục lão gia: “Mục lão gia, ông khi nào lại có thêm một cô cháu gái?”
Mục lão gia không được cao hứng nói: “Là bạn học cháu gái ta!”
“Nhà ai?”
Mục lão gia ngẩng ra, nói: “Là thương gia.” Ông có điền tra qua gia đình Uyển Tình, đã biết thân thế Uyển Tình, xem Đinh Chí Cương rất không cao, đối với Uyển Tình thấy đau lòng thay cô! Về phần Đinh Thải Nghiên, chỉ có thở dài, ai kêu cô là cháu dâu do ông chọn! Sau khi Thải Nghiên gả vào đây, Uyển Tình chính là thân thích của Mục gia, về sau hôn nhân đại sự của cô, ông cũng có thể giúp đỡ một chút, nhất định phải gã cô cho nam nhân đáng tin cậy!
Câu cá xong trở về ăn cơm trưa, phát hiện Đinh Thải Nghiên đến đây.
Uyển Tình thấy cô tới đây, không tự chủ nhìn một vòng xung quanh, nghĩ cô cùng đến với Mục Thiên Dương. Nhưng không thấy được người, chắc là ở trong phòng.
Uyển Tình lại nhìn về phía Đinh Thải Nghiên, oán hận cắn răng, ánh mắt cô (Uyển Tình) nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng. Cô (Uyển Tình) cũng không quên chuyện cô (Thải Nghiên) bỏ thuốc.
“Anh biết em tốt với cô ấy, em giúp anh chiếu cố cô ấy! Bằng không đừng trách anh thu thập em!”
Thiên Tuyết có chút sợ hãi, vội vàng tắt điện thoại.
Mục Thiên Dương bỏ điện thoại xuống, cả người phát run. Cho dù đã biết sự thật, hắn vẫn thấy khó chịu,và phẫn nộ. Bỗng nhiên hắn đứng lên, lấy vali ra, muốn thu xếp lại.
Xếp được vài bộ quần áo vào, lại dừng lại.
Hiện tại trở về làm gì? Còn không bằng yên tĩnh một chút.
Hắn rất dễ bị cô làm ảnh hưởng cảm xúc, hắn phải học cách khống chế mình. Hắn bình tâm lại, muốn bước một bước tốt không thể xúc động, như vậy sẽ làm rối loạn trận tuyến. Hắn phải trả giá nhiều như vậy, quyết không thể thua!
Bỏ vali ra, hắn ngồi xuống, di động lại vang lên.Vừa nhìn thấy là Uyển Tình gọi tới, tay hắn giật giật, không nghe điện thoại. Nghe sẽ nói cái gì? Mắng cô? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không thể nghĩ được mình sẽ nói cái gì, chỉ có thể chờ hết chuông điện thoại. Một lát sau, tiếng chuông lại vang lên.
-
Thiên Tuyết lấy nước xong lên lầu, thấy Uyển Tình cầm điện thoại đứng ở cửa gọi điện, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh ấy không nghe máy.” Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết uống một ngụm nước, nghĩ nghĩ nói: “Mình nghĩ anh ấy sẽ không nghe.”
“Vậy làm sao bây giờ? “
“Tiếp tục gọi.”
“A?”
“Cậu liền để chế độ tự gọi lại, gọi đến khi nghe máy thì thôi!”
“Nhưng mà…..”
“Nghe mình! Được rồi!” Thiên tuyết vào cửa, “Trở vào ngủ đi! Đừng quên để chế độ tự động gọi!”
“Vạn nhất…….Vạn nhất tớ đang ngủ, anh ấy nghe điện thoại thì sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, đến khi cậu ngủ mà không có nghe máy, vậy thì tuyết đối sẽ không nghe!”
“Vậy tại sao lại muốn tớ gọi?”
Thiên Tuyết nhìn xem thường: “Việc này đối với anh ấy có ý nghĩ! Dù sao cậu nghe tớ là được rồi.”
Uyển Tình thở dài, đành phải làm theo. Ngày hôm sau thức dậy, quà nhiên không nghe máy. Bất quá,ở HongKong tâm tình Mục Thiên Dương quả nhiên tốt lên rất nhiều.
Uyển Tình vẫn đi làm như thường, dự định qua hai ngày nữa sẽ về nhà. Giờ tan tầm, phát hiện điện toại có hai cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại cố định. Cô cả kinh, biết là Từ Khả Vi đã về nhà, vội vàng gọi lại.
“Mẹ, người về nghỉ phép sao?”
“Đúng vậy, mẹ nghe khách nói con gái bà ấy có thông báo trúng tuyển, cũng nhớ con không kém, trở về nhìn xem, không nghĩ tới đúng là như vậy, con thế nào lại không về nhà?”
“A….Gần đây làm về trễ, buỗi tối đều 9 giờ mới tan việc, tối khi tan việc con về nhà Thiên Tuyết ở, nhà cô gần với chỗ con làm việc.”
“Hà, vậy à. Vậy con khi nào thì trở về?”
“Lập tức trở về, con đi xin phép cửa hàng trưởng, xin phép ngày mai nghỉ.”
“Tốt. Không cần vội, mẹ chờ con trở về.”
“Dạ.” Uyển Tình đã ra khỏi cửa hàng trà sữa, sau khi tắt điện thoại, lại quay trở lại. Xác định xin nghỉ phép được, cô lại gọi điện thoại cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết chắc là đi dạo gần đây, cô gọi điện nói phải về nhà, cũng không quan tâm Thiên Tuyết oán giận như thế nào, liền vội vàng đón xe điện ngầm.
Về đến nhà, ngưởi được mùi thơm từ phòng bếp bay ra, chỉ biết là Từ Khả Vi lại làm đồ ăn ngon.
Cô lấy trên bàn chuyển phát nhanh, có vẻ hơi kích động mở ra, thấy được thông báo trúng tuyển. Không nghĩ tới, liền một tờ giấy như vậy. Cô đột nhiên cảm thấy, cũng không có gì hay ho. Trái lại lấy ra thẻ và giới thiệu, khiến cô nhìn thật lâu.
Cô cầm thông báo trúng tuyển, đi vào bếp, phòng tới trước mắt Từ Khả Vi: “Mẹ, nhìn xem!”
Từ Khả Vi vội vàng tắt bếp, đưa tay xoa xoa đầu cô, liên cầm lấy nhìn qua. Nhìn hồi lâu, khóe mắt ướt ướt, vuốt mặt Uyển Tình: “Con vất vả rồi.”
“Mẹ mới vất vả hơn con.” Uyển Tình nói, “Được rồi, con nấu cơm, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
Từ Khả Vi gật đầu, cầm thông báo trúng tuyển của cô đi ra ngoài. Trong chốc lát cầm tạp dề ở cửa hàng Uyển tình đi vào, lại hỏi: “Ở đâu con có tạp dề này?”
Uyển Tình nhìn thoáng qua: “Là đồng phục của con! Còn có trên người nữa, một lát sẽ thay ra giặt sạch sẽ, còn phải mặc đi làm.”
Từ Khả Vi cầm tạp dề đặt lên người cô xem xét, cười nói: “Rất xinh đẹp, cửa hàng đó cũng rất nề nếp.”
“Như vậy không tốt sao? Nề nếp như vậy khách hàng mới thích đến, cười đều thích lộ tám cái răng giống với tiếp viên hàng không.”
Uyển Tình ở nhà nghỉ phép một ngày, tiếp tục đi làm, Từ Khả Vi cũng vậy. Hai người củng hẹn về sau cùng nhau xin nghỉ phép. Uyển Tình nói: “Cuối tuần không thể nghĩ! Cuối tuần rất đông khách.”
“Cửa hàng bán hoa cũng không kém nhiều lắm, thời diểm Thất Tịch càng không thể nghỉ!’
“Sắp đến Thất Tịch sao.” Uyển Tình nói.
Sau khi trở về, cô vẫn cho là Mục Thiên Dương sẽ gọi điện thoại lại, nhưng vẫn không có thấy, vì vậy cô cũng không gọi lại.
Ngày mai sinh nhật Thiên Tuyết, hắn còn không trở về. Cô nghĩ, có lẽ hắn sẽ trở về, chỉ là không có đến biệt thự này mà thôi.
Sau khi tan việc, cùng với Thiên Tuyết đi tới Mục gia. Mục lão gia lúc trước nhắc đến cô rất nhiều lần, Thiên Tuyết nói: “Người ta cũng có việc, chờ khi sinh nhật con, kêu cậu đến ở hai ngày cũng không tồi!”
Mục lão gia từ bỏ, thầm nghĩ: “Nếu đứa nhỏ này ở nhà Mục gia thì tốt rồi, có thể mỗi ngày cùng ông….
Đến Mục gia, Uyển Tình vẫn đang cùng Mục lão gia chơi cờ. Sao hai ván cờ, Mục lão gia hỏi: “Con có học chơi sao? “
Uyển Tình gật đầu: “Gần đây có học trên mạng, trên mạng có trò chơi cờ vây.”
“A, vậy không sai.” Mục lão gia lập tức nói với Thiên Tuyết, “Con ngày mai cho ông mượn máy tính, tìm trò chơi kia! Thời điểm các con không chơi cùng ông, ông có thể tự mình chơi!”
“Được được rồi, sắp xếp cho ông.” Thiên Tuyết nói, “Bất quá người trên mạng chơi khồng lợi hại hơn ông, sợ ông chơi mãi sẽ nghiện!”
“Vậy cũng đỡ hơn không được chơi.” Mục lão gia hừ một tiếng, bắt đầu chiến đấu với Uyển Tình.
Sáng sớm hôm sau, ba người cùng đi câu cá. Địa phương nhỏ kia có thể câu cá, cũng không xa lắm, ba người liền xách cần câu đi theo dòng nước chảy. Thiên Tuyết và Uyển Tình mang theo đồ che nắng, mặc quần bò, nhìn thật có sức sống, làm cho các thanh niên câu cá xung quanh đều nhìn các cô.
Người lớn tuồi lắc đầu hỏi Mục lão gia: “Mục lão gia, ông khi nào lại có thêm một cô cháu gái?”
Mục lão gia không được cao hứng nói: “Là bạn học cháu gái ta!”
“Nhà ai?”
Mục lão gia ngẩng ra, nói: “Là thương gia.” Ông có điền tra qua gia đình Uyển Tình, đã biết thân thế Uyển Tình, xem Đinh Chí Cương rất không cao, đối với Uyển Tình thấy đau lòng thay cô! Về phần Đinh Thải Nghiên, chỉ có thở dài, ai kêu cô là cháu dâu do ông chọn! Sau khi Thải Nghiên gả vào đây, Uyển Tình chính là thân thích của Mục gia, về sau hôn nhân đại sự của cô, ông cũng có thể giúp đỡ một chút, nhất định phải gã cô cho nam nhân đáng tin cậy!
Câu cá xong trở về ăn cơm trưa, phát hiện Đinh Thải Nghiên đến đây.
Uyển Tình thấy cô tới đây, không tự chủ nhìn một vòng xung quanh, nghĩ cô cùng đến với Mục Thiên Dương. Nhưng không thấy được người, chắc là ở trong phòng.
Uyển Tình lại nhìn về phía Đinh Thải Nghiên, oán hận cắn răng, ánh mắt cô (Uyển Tình) nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng. Cô (Uyển Tình) cũng không quên chuyện cô (Thải Nghiên) bỏ thuốc.
Bình luận truyện