Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 210: Em tới đeo
Uyển Tình giao ca một chút, Thiên Tuyết liền lôi kéo cô xông ra ngoài. Sau khi lên xe, Uyển Tình quát to một tiếng: “A! Tớ còn chưa thay quần áo!” Bình thường cô đều chuẩn bị một bộ quần áo trong cửa hàng, tan việc sẽ liền thay đổi. Hôm nay lại xuất phát từ Mục gia, đến giờ làm sẽ mặc quàn áo làm việc, căn bản là không mang theo bộ khác.
Thiên Tuyết nhìn nhìn, kéo tạp dề trước người cô nói: “Nếu anh hỏi, cậu nói cậu mới mua!”
Uyển Tình nghĩ nghĩ, cũng chỉ biết như vậy thôi.
Trở lại biệt thự, Thấy Mục Thiên Thành ở trong phòng khách chơi bài. Hắn cầm bài đánh, một tầng một tầng đánh trên bàn trà. Người khác đều xếp thành hình kim tử tháp, hắn thì xếp không biết ra hình dạng gì, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, quả nhiên là con trâu thực hiện.
Thiên Tuyết bước qua, thổi ra một hơi, bên trong bài ít khi đánh hỗn loạn, bay đầy đất.
Mục Thiên Thành không nói gì nhìn cô: “Anh nghĩ nên chụp ảnh lại phóng to rồi úp lên mạng.”
“Anh thật nhàm chán?” Tốt xấu gì cũng cầm súng để mở xe tăng, lại có thể chơi loại này, anh không biết như vậy sẽ hạ giá sao?”
Mục Thiên Thành nhặt bài lên, tiếp tục đánh. Thiên Tuyết đẩy đẩy hắn: “Anh ấy đâu? Anh ấy không có về, anh gạt em?”
“Trên lầu.” Mục Thiên Thành bất mãn liếc cô.
Thiên Tuyết tức giận đến muốn đánh nhau với hắn, nói với Uyển Tình: “Cậu đi lên trước nhìn xem thử, có việc thì gọi mình và anh ấy!’
“Đừng!” Mục Thiên Thành nói, “Chị dâu nhỏ, có việc gì cũng đừng gọi chúng tôi, anh họ sẽ không làm gì chị. Khụ ~ Nhiều nhất giữ chị như thế….”
Uyển Tình trừng mắt hắn một cái, kinh hồn táng đảm đi lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra, không nhìn thấy người, cô thở dài một hơi, đi vài bước đến tủ thay quần áo, muốn thay quần áo mà hắn thích. Đi vào, chỉ thấy hành lý của hắn đặt trong tủ, cẩn thận nghe, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến.
Cô bất đắc dĩ thở dài, mở valy của hắn ra, sửa sang lại hành lý của hắn. Lúc này, đột nhiên nhớ tới lời nói của Thiên Tuyết: đoạt lấy anh mình….
Trong lòng cô vừa động, muốn doạt như thế nào? Lấy danh nghĩa là yêu, anh ta có thể khinh thường cô hay không? Cho dù thành công, yêu thật sự có thể khống chế một người sao? Trọng yếu nhất là, cô muốn có tự do, chứ không phải là muốn đứng bên cạnh hắn cho những người khác hâm mộ hoặc đố kỵ.
Phương pháp này không thể thực hiện được. Nếu hắn tin, cô đi không được; nếu hắn tin, cô lại đi, thì đó gọi là phản bội, khẳn định sẽ bị hắn trả thù.
Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Uyển Tình đứng lên, thân thể đột nhiên lung lay một chút.
Ngồi chồm hổm lâu quá, chân hơi tê….
Mục Thiên Dương bọc khăn tắm, vừa lau đầu vừa đi lại, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân hơi tê.” Uyển Tình nhỏ giọng nói.
Mục Thiên Dương cẩn thận đánh giá cô, thấy cô lại mặc quần áo bình thường, nghĩ đến cô về nhà gặp Từ Khả Vi. Niệm tình ngày hôm qua cô bị sợ hãi, hắn không so đo với cô, thản nhiên ra lệnh: “Đi tắm rửa.”
Mặt Uyển Tình nóng lên. Tắm rửa có ý nghĩa gì, cô tự nhiên biết.
Cô gật nhẹ đầu, lập tức đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, măc quần áo trên người, bên trong cái gì cũng không mặc. Đây là thói quen của hắn, hắn không thích cô bọc kín mình, như vậy biểu thị ý nghĩa cự tuyệt.
Đi vào phòng ngủ, thấy hắn ngồi ở trên giường, tóc đã khô một nửa, nhưng còn hơi ẩm tản ra. Uyển Tình lên giường, xốc chăn lên ngồi bên cạnh hắn. Hắn xoay qua, đưa tay vuốt mặt cô, xoay đầu cô qua, hôn lên.
Ôn nhu hôn, dần dần sâu hơn, thẳng đến không phân biệt được gì, quấn quýt si mê làm lòng người hoảng sợ. Uyền Tình dần dần hô hấp không kịp, cái loại cảm giác hít thở không thông, cho cô nhớ tới cảm giác ở trong nước ngày hôm qua, sợ tới mức khóc lên, tay chân luống cuống đẩy hắn ra.
“Ô……” Uyển Tình ghé vào một bên, cả người phát run.
Mục Thiên Dương cũng không có tức giận, hắn đoán được là có chuyện gì, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, gần sát bên tai cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Uyển Tình lắc đầu, xoay người nhìn hắn, có chút sợ hãi: “Không có việc gì…..” Cô vừa có động tác, có thể làm hắn tức giận hay không?
“Chúng ta tiếp tục.” Mục Thiên Dương cũng không tức giận, cho cô nằm thẳng xuống dưới, bắt đầu ôn nhu phủ lên người yêu thương. Chờ thời điểm cô động tình, hắn từ ngăn kéo đầu giường cầm bao cao su ra, dừng một chút, đưa tới mặt cô.
Uyển Tình sửng sốt, không rõ cho nên nhìn hắn.
Hắn cứ giơ mũ như vậy, nói cũng không nói nhìn chẳm chẳm cô. Cô hiểu được, chậm rãi đứng lên, lấy mũ từ trong tay hắn, tuyệt không dám nhìn hắn.
Cô cúi đầu, cầm mũ lật qua lật lại nhìn mấy lần, thoáng nhìn về phía bên cạnh, thấy hắn đã tháo khăn tắm, thân thể to lớn lộ ra ngoài không sót chút nào. Mà đồ trên tay này, phải đeo vào một chỗ vô cùng lồi ra kia trên thân thể hắn.
Vấn đề là…… Cô không biết đeo như thế nào. Bình thường thời điểm hắn mang, cô đều cố ý không nhìn, hơn nữa động tác hắn cũng nhanh, cô căn bản không biết thao tác như thế nào.
Mục thiên Dương nhìn cô, cũng không gấp. Dù sao, cô nhiểu nhất chỉ chậm một chút, lại không dám không làm. Đây là điều hắn bi ai nhất, hắn biết cô sợ mình…..Hắn không nên la lớn, lời của hắn hết thảy đều là mệnh lệnh cô cũng sẽ không dám không tuân theo.
Uyển Tình rối rắm nửa ngày, sắc mặt đã hồng lên. Cô căn bản không có nghĩ tới không làm, quá nhiều kinh nghiệm nói với cô như vậy không có khả năng. Cô chậm rãi xé mở gói to ra, cầm lấy cái gì đó bên trong. Không nghĩ tới, cái này trơn trượt, có chút dầu mỡ, sờ vào tay có chút không thoải mái, có cảm giác thật dơ…..
Rối rắm một lát, cô do dự không biết đeo lên cho hắn như thế nào. Vụng trộm nhìn hắn một cái, là muốn cô tự đeo như vậy sao? Có thể làm hay không?
Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của cô, không biết sao tâm tình tốt lắm, đuôi mắt khóe miệng đều nhịn không được có ý cười. Hắn cầm hộp đồ bảo hộ lên, từ bên trong lấy ra tờ giấy sử dụng đưa cho cô.
Cô vừa thấy, 囧…Còn có hướng dẫn sử dụng……
Cô nhận lấy, cũng không quản hắn là đang cấp bách phát tiết hay không, liền cúi đầu nghiêm túc chăm chú nhìn qua.
A---- Thì ra có cách nhiều chỗ tốt như vậy sao! Xác xuất thành công cũng vô cùng lớn!
Lấy tốc độ rùa bò nhìn hết văn bản, rốt cuộc cũng tới hình vẽ phương pháp sử dụng mà cô không muốn đối mặt. Cô cắn môi, không tình nguyện nhìn hết, bản thân hơi nhích gần về phía nửa thân dưới của hắn, sau đó đỏ mặt, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn vật đang cương cứng của hắn, đưa bao chậm rãi đội lên. Sau đó, cô nghe thấy Mục Thiên Dương thở gấp, cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt hắn tràn đầy dục hỏa, trên mặt có một tầng đỏ sậm.
“Nhanh một chút.” Hắn khàn khàn nói.
Tay Uyển Tình run lên, bổng nhiên cầm vật cứng rắn một cái.
“Hê----“ Mục Thiên Dương thở dốc vì kinh ngạc, cắn răng nhìn cô, “Em…..”
“Tôi” Uyển Tình vội vàng thu hồi tay, “Thật xin lổi! Thật xin lỗi!”
“Chuẩn bị cho tốt.” Mục Thiên Dương giận tái mặt.
Uyển Tình vừa thấy chỉ đeo một nữa, vội vàng cho hắn chuẩn bị cho tốt.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, bỗng nhiên đặt cô dưới thân, hung tợn nói: “Em cố ý có phải không?”
“Tôi không có!” Uyển Tình vội la lên.
Nhìn ánh mắt cô vô tội và khiếp sợ, hắn liền nhịn không được, tiến vào mạnh một cái.
Thiên Tuyết nhìn nhìn, kéo tạp dề trước người cô nói: “Nếu anh hỏi, cậu nói cậu mới mua!”
Uyển Tình nghĩ nghĩ, cũng chỉ biết như vậy thôi.
Trở lại biệt thự, Thấy Mục Thiên Thành ở trong phòng khách chơi bài. Hắn cầm bài đánh, một tầng một tầng đánh trên bàn trà. Người khác đều xếp thành hình kim tử tháp, hắn thì xếp không biết ra hình dạng gì, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, quả nhiên là con trâu thực hiện.
Thiên Tuyết bước qua, thổi ra một hơi, bên trong bài ít khi đánh hỗn loạn, bay đầy đất.
Mục Thiên Thành không nói gì nhìn cô: “Anh nghĩ nên chụp ảnh lại phóng to rồi úp lên mạng.”
“Anh thật nhàm chán?” Tốt xấu gì cũng cầm súng để mở xe tăng, lại có thể chơi loại này, anh không biết như vậy sẽ hạ giá sao?”
Mục Thiên Thành nhặt bài lên, tiếp tục đánh. Thiên Tuyết đẩy đẩy hắn: “Anh ấy đâu? Anh ấy không có về, anh gạt em?”
“Trên lầu.” Mục Thiên Thành bất mãn liếc cô.
Thiên Tuyết tức giận đến muốn đánh nhau với hắn, nói với Uyển Tình: “Cậu đi lên trước nhìn xem thử, có việc thì gọi mình và anh ấy!’
“Đừng!” Mục Thiên Thành nói, “Chị dâu nhỏ, có việc gì cũng đừng gọi chúng tôi, anh họ sẽ không làm gì chị. Khụ ~ Nhiều nhất giữ chị như thế….”
Uyển Tình trừng mắt hắn một cái, kinh hồn táng đảm đi lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra, không nhìn thấy người, cô thở dài một hơi, đi vài bước đến tủ thay quần áo, muốn thay quần áo mà hắn thích. Đi vào, chỉ thấy hành lý của hắn đặt trong tủ, cẩn thận nghe, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến.
Cô bất đắc dĩ thở dài, mở valy của hắn ra, sửa sang lại hành lý của hắn. Lúc này, đột nhiên nhớ tới lời nói của Thiên Tuyết: đoạt lấy anh mình….
Trong lòng cô vừa động, muốn doạt như thế nào? Lấy danh nghĩa là yêu, anh ta có thể khinh thường cô hay không? Cho dù thành công, yêu thật sự có thể khống chế một người sao? Trọng yếu nhất là, cô muốn có tự do, chứ không phải là muốn đứng bên cạnh hắn cho những người khác hâm mộ hoặc đố kỵ.
Phương pháp này không thể thực hiện được. Nếu hắn tin, cô đi không được; nếu hắn tin, cô lại đi, thì đó gọi là phản bội, khẳn định sẽ bị hắn trả thù.
Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Uyển Tình đứng lên, thân thể đột nhiên lung lay một chút.
Ngồi chồm hổm lâu quá, chân hơi tê….
Mục Thiên Dương bọc khăn tắm, vừa lau đầu vừa đi lại, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân hơi tê.” Uyển Tình nhỏ giọng nói.
Mục Thiên Dương cẩn thận đánh giá cô, thấy cô lại mặc quần áo bình thường, nghĩ đến cô về nhà gặp Từ Khả Vi. Niệm tình ngày hôm qua cô bị sợ hãi, hắn không so đo với cô, thản nhiên ra lệnh: “Đi tắm rửa.”
Mặt Uyển Tình nóng lên. Tắm rửa có ý nghĩa gì, cô tự nhiên biết.
Cô gật nhẹ đầu, lập tức đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, măc quần áo trên người, bên trong cái gì cũng không mặc. Đây là thói quen của hắn, hắn không thích cô bọc kín mình, như vậy biểu thị ý nghĩa cự tuyệt.
Đi vào phòng ngủ, thấy hắn ngồi ở trên giường, tóc đã khô một nửa, nhưng còn hơi ẩm tản ra. Uyển Tình lên giường, xốc chăn lên ngồi bên cạnh hắn. Hắn xoay qua, đưa tay vuốt mặt cô, xoay đầu cô qua, hôn lên.
Ôn nhu hôn, dần dần sâu hơn, thẳng đến không phân biệt được gì, quấn quýt si mê làm lòng người hoảng sợ. Uyền Tình dần dần hô hấp không kịp, cái loại cảm giác hít thở không thông, cho cô nhớ tới cảm giác ở trong nước ngày hôm qua, sợ tới mức khóc lên, tay chân luống cuống đẩy hắn ra.
“Ô……” Uyển Tình ghé vào một bên, cả người phát run.
Mục Thiên Dương cũng không có tức giận, hắn đoán được là có chuyện gì, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, gần sát bên tai cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Uyển Tình lắc đầu, xoay người nhìn hắn, có chút sợ hãi: “Không có việc gì…..” Cô vừa có động tác, có thể làm hắn tức giận hay không?
“Chúng ta tiếp tục.” Mục Thiên Dương cũng không tức giận, cho cô nằm thẳng xuống dưới, bắt đầu ôn nhu phủ lên người yêu thương. Chờ thời điểm cô động tình, hắn từ ngăn kéo đầu giường cầm bao cao su ra, dừng một chút, đưa tới mặt cô.
Uyển Tình sửng sốt, không rõ cho nên nhìn hắn.
Hắn cứ giơ mũ như vậy, nói cũng không nói nhìn chẳm chẳm cô. Cô hiểu được, chậm rãi đứng lên, lấy mũ từ trong tay hắn, tuyệt không dám nhìn hắn.
Cô cúi đầu, cầm mũ lật qua lật lại nhìn mấy lần, thoáng nhìn về phía bên cạnh, thấy hắn đã tháo khăn tắm, thân thể to lớn lộ ra ngoài không sót chút nào. Mà đồ trên tay này, phải đeo vào một chỗ vô cùng lồi ra kia trên thân thể hắn.
Vấn đề là…… Cô không biết đeo như thế nào. Bình thường thời điểm hắn mang, cô đều cố ý không nhìn, hơn nữa động tác hắn cũng nhanh, cô căn bản không biết thao tác như thế nào.
Mục thiên Dương nhìn cô, cũng không gấp. Dù sao, cô nhiểu nhất chỉ chậm một chút, lại không dám không làm. Đây là điều hắn bi ai nhất, hắn biết cô sợ mình…..Hắn không nên la lớn, lời của hắn hết thảy đều là mệnh lệnh cô cũng sẽ không dám không tuân theo.
Uyển Tình rối rắm nửa ngày, sắc mặt đã hồng lên. Cô căn bản không có nghĩ tới không làm, quá nhiều kinh nghiệm nói với cô như vậy không có khả năng. Cô chậm rãi xé mở gói to ra, cầm lấy cái gì đó bên trong. Không nghĩ tới, cái này trơn trượt, có chút dầu mỡ, sờ vào tay có chút không thoải mái, có cảm giác thật dơ…..
Rối rắm một lát, cô do dự không biết đeo lên cho hắn như thế nào. Vụng trộm nhìn hắn một cái, là muốn cô tự đeo như vậy sao? Có thể làm hay không?
Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của cô, không biết sao tâm tình tốt lắm, đuôi mắt khóe miệng đều nhịn không được có ý cười. Hắn cầm hộp đồ bảo hộ lên, từ bên trong lấy ra tờ giấy sử dụng đưa cho cô.
Cô vừa thấy, 囧…Còn có hướng dẫn sử dụng……
Cô nhận lấy, cũng không quản hắn là đang cấp bách phát tiết hay không, liền cúi đầu nghiêm túc chăm chú nhìn qua.
A---- Thì ra có cách nhiều chỗ tốt như vậy sao! Xác xuất thành công cũng vô cùng lớn!
Lấy tốc độ rùa bò nhìn hết văn bản, rốt cuộc cũng tới hình vẽ phương pháp sử dụng mà cô không muốn đối mặt. Cô cắn môi, không tình nguyện nhìn hết, bản thân hơi nhích gần về phía nửa thân dưới của hắn, sau đó đỏ mặt, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn vật đang cương cứng của hắn, đưa bao chậm rãi đội lên. Sau đó, cô nghe thấy Mục Thiên Dương thở gấp, cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt hắn tràn đầy dục hỏa, trên mặt có một tầng đỏ sậm.
“Nhanh một chút.” Hắn khàn khàn nói.
Tay Uyển Tình run lên, bổng nhiên cầm vật cứng rắn một cái.
“Hê----“ Mục Thiên Dương thở dốc vì kinh ngạc, cắn răng nhìn cô, “Em…..”
“Tôi” Uyển Tình vội vàng thu hồi tay, “Thật xin lổi! Thật xin lỗi!”
“Chuẩn bị cho tốt.” Mục Thiên Dương giận tái mặt.
Uyển Tình vừa thấy chỉ đeo một nữa, vội vàng cho hắn chuẩn bị cho tốt.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, bỗng nhiên đặt cô dưới thân, hung tợn nói: “Em cố ý có phải không?”
“Tôi không có!” Uyển Tình vội la lên.
Nhìn ánh mắt cô vô tội và khiếp sợ, hắn liền nhịn không được, tiến vào mạnh một cái.
Bình luận truyện