Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 561: Tiểu ma tinh
“Ách...” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vấn đề con cái, thật sự là hại người.
Mục Thiên Dương nói: “Đại khái nói đến, là như vậy không tồi, thế nhưng vẫn có chênh lệch nho nhỏ...”
“Con phải làm chị!” Đinh Đinh nói, lôi kéo Đương Đương thương lượng: “Đương Đương, về sau để em làm chị có được không? Anh cũng đã làm anh lâu như thế rồi, về sau để cho em làm chị.”
“Ôi chao, ai ôi chao, ôi...” Uyển Tình kêu to: “Không thể như vậy!”
“Ba ba...” Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương chỉ có trái tim nhỏ nhảy bùm bùm, nhìn mọi người lại nhìn Đuowng Đương.
Đương Đương biết anh sắp đồng ý với em gái, lập tức kêu lên: “Không được, con là anh.”
Ba ba đúng là không có tiết tháo, em gái làm nũng một chút, một chút thương cảm, ba liền đồng ý luôn, Tuy nhiên... Tuy chính mình cũng không thể chịu nổi em gái như thế, cũng chuyện gì cũng sẽ đồng ý, nhưng chỉ một kiểu duy nhất, tuyệt đối không đồng ý, bé là anh, cả đời là anh.
Đinh Đinh mếu máo miệng, liền muốn khóc.
Thiên Tuyết vội nói: “Được, được, trước tiên thổi nến đi, lại cháy bây giờ!”
“Được được, lát nữa chúng ta lại nói tiếp...” Uyển Tình nói: “Tới tới tới, hát chúc mừng sinh nhật.”
Sau khi hát xong, một người đưa bánh ngọt, Đinh Đinh đi đến trước mắt Đương Đương: “Anh, bánh ngọt đưa cho anh ăn, anh để em làm chị có được không, em muốn là người lớn.”
“Em là người nhỏ.”
Anh cho em đi, về sau em sẽ chăm sóc anh, giống chị Kiều Kiều chăm sóc chúng ta.”
Đương Đương lắc đầu.
Đinh Đinh đành phải đi tìm Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ôm cô trở về tìm Đương Đương: “Đương Đương, con để cho Đinh Đinh một ngày làm chị được không?”
Bỗng dưng Đương Đương đứng lên, thở phì phì nhìn anh, anh không muốn đắc tội con gái, cũng không nghĩ sẽ đắc tội con trai sao, lập tức nói: “Được, được, không công bằng, không công bằng!”
“Anh đồng ý với em đi.” Đinh Đinh nói.
“Anh...”
Đương Đương nói với Đinh Đinh: “Tìm ba hỗ trợ, xấu hổ.”
“Em...” Đinh Đinh tránh mục Thiên Dương ra, chính nghĩa ngôn từ nói: “Tự bản thân em cũng làm được.”
Mục Thiên Dương: “...” Lão tử nợ các người sao...
“Tới đây, chụp ảnh với cô!” Thiên Tuyết đã chạy tới, ôm lấy Đinh Đinh: “Các cháu không cần náo loạn, cộng lại đều đã bốn mươi tuổi, mau tới đây chụp ảnh gia didnhf1”
Mục Thiên Dương buồn bực theo sát đi qua. Anh không so đo với trẻ con, khi chụp ảnh cười đến cưc kỳ vui vẻ. Với anh mà nói, vợ con đều có, hiện tại vạn sự sung túc, không có gì hay phiền não.
Đinh Đinh Đương Đương liền bất đồng, bọn chúng còn nhỏ tuổi, não có chuyện khác, một chút việc nhỏ đều phải để lại, cho nên đều đã mất hứng.
Hai đứa mỗi đứa một bên, ai cũng không để ý ai, biến thành người ngắm nghía cực kỳ bất đắc dĩ: “bảo bối, Tiểu thọ tinh, nơi này không hấp dẫn được lực chú ý sao.”
Uyển Tình xoa mặt hai đứa: “Ngoan nào, lát nữa lại tức giận, giờ chụp ảnh đã.”
“A...” Hai người lập tức ngồi thẳng, lại vẫn vụng trộm lẫn nhau, thế nhưng lại cười tươi như hoa với máy chụp ảnh.
Sau khi chụp xong, lại vô cùng nghe lời tiếp tục nổi giận, kiêu ngạo khiến một đám người lớn cười ngất.
Vài ngày sau, Đinh Đinh biến đổi nhiều phương pháp để cho Đương Đương thừa nhận mình là chị, thế nhưng... đều thất bại.
Ví như lúc này, cô bé ngồi trên ghế xem ti vi, thấy Đương Đương cầm súng bắn nước từ ngoài sân đi vào, kêu lên: “Đương Đương, giúp em lấy kem...”
Uyển Tình không chó phép bọn chúng cơm tới há mồm, bình thường muốn ăn gì, đều phải tự đi tìm người giúp việc, nói “Xin hãy giúp cháu”, “cảm ơn”. Cho nên lúc này, bé kêu hô rất lớn, người hầu cũng sẽ không bưng lại cho bé.
“Đương Đương... em lấy giúp chị.”
Đương đương không để ý đến.
Bé hô vài tiếng, bất đắc dĩ nói: “Anh, em muốn ăn kem.”
Đương Đương cười, lập tức chạy tới nhà bếp.
Đinh Đinh suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn: Anh quá thông minh, một chút cũng không lừa gạt được anh.
Đương Đương cầm một thìa nhỏ kem đưa tới: “Nào, một ngày chỉ được ăn hai cái, đây là cái cuối cùng rồi.”
Đinh Đinh tiếp nhận nói: “Anh cho em ăn tiếp có được không?”
“Mẹ nói không được.”
Đinh Đinh chỉ có thể thở dài, mẹ luôn muốn quản bọn chúng. Ba và anh tuy rất chiều cô, nhưng vẫn không dám không nghe lời mẹ. Hóa ra mẹ lợi hại như thế, về sau bé cũng muốn làm mẹ, như vậy, anh cũng không dám nghe lời mình, bé có thể là chị rồi...
Uyển Tình từ ngoài tiến vào, nhíu mày: “Sao con lại ăn cái này, hôm nay không nóng, giảm một cái...”
Đinh Đinh đưa kem cho cô: “Cho mẹ ăn.” Hôm nay mọi người tới Kim gia ăn thịt nướng, bên ngoài đã bay tới mùi thịt nướng, bé muốn đi ăn.
Biết nữ chi bằng mẫu, cô bé đảo mắt một vòng, Uyển Tình đã biết bé muốn làm gì! Thế nhưng lạnh như băng gì đó không thể ăn nhiều, tuy là nhà mình làm, nhưng ăn nhiều cũng không tốt.
“Đi được, ra ngoài đi, đi chậm một chút.” Uyển Tình tiếp nhậ phần kem còn lại: “Đều bị cô con phá hủy, chỉ biết ăn thôi...
“Hì hì...” Đinh Đinh cười, lui ra sau: “Đương Đương, chúng ta đi ăn thịt nướng...”
“Con dế...” Đương Đương lớn tiếng nói.
“Đương Đương! Đương Đương!”
Đương Đương hoàn toàn không để ý đến...
Đinh đinh đành phải nói: “Được rồi, anh, anh không muốn thì thôi...”
“Không con dế, sẽ không để ý!”
“Hừ!”
Uyển Tình đau đầu nói: “Các con đúng là hai tiểu ma tinh!”
Kim lão phu nhân từ trên lầu đi xuống dưới, cười nói: “Tiểu ma tinh vừa mới bắt đầu nghịch ngợm, về sau sẽ càng khiến cháu thêm đau đầu!”
Uyển Tình lập tức đi đỡ bà: “Cháu nói chờ bọn chúng đủ bốn tuổi mới đưa đi nhà trẻ, hiện giờ càng ngày càng náo loạn, cháu muốn đưa đi sớm một chút!”
“Nhà trẻ có gì tốt? Chúng ta cũng không phải không thể trông!” Trên một điểm này, Kim lão phu nhân và Mục Thiên Dương giống nhau, đều không bỏ được bọn trẻ.
Mục Thiên Dương là không nghĩ muốn bóp chết thiên tính của trẻ quá sớm,...
Thế nhưng, kế hoạch biến hóa khó lường. nếu con muốn đi nhà trẻ thì sao?
Kiều Kiều đã được nghỉ hà, qua đây chơi một chút, lão phu nhân liền muốn giữ cô bé lại đến khi hết nghỉ hà. Biệt thự của Kim gia, bình thường vắn người, có mấy đứa trẻ đến náo nhiệt hẳn lên.
Đinh Đinh Đương Đương thường đến khu vui chơi công cộng chơi đùa, nhận thức được bạn mới, có những bạn mới đã đến nhà trẻ, thường kể chuyện “giáo viên của tớ như thế nào”, “trong nhà trẻ những bạn khác như thế nào”. Hai đứa đã sớm tò mò, chỉ là cho tới bây giờ không nghĩ qua.
Sau khi Kiều Kiều đi tới, dạy bọn chúng viết chữ, chính mình cũng làm bài tập, hai đứa hỏi: “Chị đang làm gì?”
“Làm bài tập.”
“Bài tập là cái gì?”
“Cô giáo giao cho.”
“Cô giáo ở nhà trẻ à?”
Mục Thiên Dương nói: “Đại khái nói đến, là như vậy không tồi, thế nhưng vẫn có chênh lệch nho nhỏ...”
“Con phải làm chị!” Đinh Đinh nói, lôi kéo Đương Đương thương lượng: “Đương Đương, về sau để em làm chị có được không? Anh cũng đã làm anh lâu như thế rồi, về sau để cho em làm chị.”
“Ôi chao, ai ôi chao, ôi...” Uyển Tình kêu to: “Không thể như vậy!”
“Ba ba...” Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương chỉ có trái tim nhỏ nhảy bùm bùm, nhìn mọi người lại nhìn Đuowng Đương.
Đương Đương biết anh sắp đồng ý với em gái, lập tức kêu lên: “Không được, con là anh.”
Ba ba đúng là không có tiết tháo, em gái làm nũng một chút, một chút thương cảm, ba liền đồng ý luôn, Tuy nhiên... Tuy chính mình cũng không thể chịu nổi em gái như thế, cũng chuyện gì cũng sẽ đồng ý, nhưng chỉ một kiểu duy nhất, tuyệt đối không đồng ý, bé là anh, cả đời là anh.
Đinh Đinh mếu máo miệng, liền muốn khóc.
Thiên Tuyết vội nói: “Được, được, trước tiên thổi nến đi, lại cháy bây giờ!”
“Được được, lát nữa chúng ta lại nói tiếp...” Uyển Tình nói: “Tới tới tới, hát chúc mừng sinh nhật.”
Sau khi hát xong, một người đưa bánh ngọt, Đinh Đinh đi đến trước mắt Đương Đương: “Anh, bánh ngọt đưa cho anh ăn, anh để em làm chị có được không, em muốn là người lớn.”
“Em là người nhỏ.”
Anh cho em đi, về sau em sẽ chăm sóc anh, giống chị Kiều Kiều chăm sóc chúng ta.”
Đương Đương lắc đầu.
Đinh Đinh đành phải đi tìm Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ôm cô trở về tìm Đương Đương: “Đương Đương, con để cho Đinh Đinh một ngày làm chị được không?”
Bỗng dưng Đương Đương đứng lên, thở phì phì nhìn anh, anh không muốn đắc tội con gái, cũng không nghĩ sẽ đắc tội con trai sao, lập tức nói: “Được, được, không công bằng, không công bằng!”
“Anh đồng ý với em đi.” Đinh Đinh nói.
“Anh...”
Đương Đương nói với Đinh Đinh: “Tìm ba hỗ trợ, xấu hổ.”
“Em...” Đinh Đinh tránh mục Thiên Dương ra, chính nghĩa ngôn từ nói: “Tự bản thân em cũng làm được.”
Mục Thiên Dương: “...” Lão tử nợ các người sao...
“Tới đây, chụp ảnh với cô!” Thiên Tuyết đã chạy tới, ôm lấy Đinh Đinh: “Các cháu không cần náo loạn, cộng lại đều đã bốn mươi tuổi, mau tới đây chụp ảnh gia didnhf1”
Mục Thiên Dương buồn bực theo sát đi qua. Anh không so đo với trẻ con, khi chụp ảnh cười đến cưc kỳ vui vẻ. Với anh mà nói, vợ con đều có, hiện tại vạn sự sung túc, không có gì hay phiền não.
Đinh Đinh Đương Đương liền bất đồng, bọn chúng còn nhỏ tuổi, não có chuyện khác, một chút việc nhỏ đều phải để lại, cho nên đều đã mất hứng.
Hai đứa mỗi đứa một bên, ai cũng không để ý ai, biến thành người ngắm nghía cực kỳ bất đắc dĩ: “bảo bối, Tiểu thọ tinh, nơi này không hấp dẫn được lực chú ý sao.”
Uyển Tình xoa mặt hai đứa: “Ngoan nào, lát nữa lại tức giận, giờ chụp ảnh đã.”
“A...” Hai người lập tức ngồi thẳng, lại vẫn vụng trộm lẫn nhau, thế nhưng lại cười tươi như hoa với máy chụp ảnh.
Sau khi chụp xong, lại vô cùng nghe lời tiếp tục nổi giận, kiêu ngạo khiến một đám người lớn cười ngất.
Vài ngày sau, Đinh Đinh biến đổi nhiều phương pháp để cho Đương Đương thừa nhận mình là chị, thế nhưng... đều thất bại.
Ví như lúc này, cô bé ngồi trên ghế xem ti vi, thấy Đương Đương cầm súng bắn nước từ ngoài sân đi vào, kêu lên: “Đương Đương, giúp em lấy kem...”
Uyển Tình không chó phép bọn chúng cơm tới há mồm, bình thường muốn ăn gì, đều phải tự đi tìm người giúp việc, nói “Xin hãy giúp cháu”, “cảm ơn”. Cho nên lúc này, bé kêu hô rất lớn, người hầu cũng sẽ không bưng lại cho bé.
“Đương Đương... em lấy giúp chị.”
Đương đương không để ý đến.
Bé hô vài tiếng, bất đắc dĩ nói: “Anh, em muốn ăn kem.”
Đương Đương cười, lập tức chạy tới nhà bếp.
Đinh Đinh suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn: Anh quá thông minh, một chút cũng không lừa gạt được anh.
Đương Đương cầm một thìa nhỏ kem đưa tới: “Nào, một ngày chỉ được ăn hai cái, đây là cái cuối cùng rồi.”
Đinh Đinh tiếp nhận nói: “Anh cho em ăn tiếp có được không?”
“Mẹ nói không được.”
Đinh Đinh chỉ có thể thở dài, mẹ luôn muốn quản bọn chúng. Ba và anh tuy rất chiều cô, nhưng vẫn không dám không nghe lời mẹ. Hóa ra mẹ lợi hại như thế, về sau bé cũng muốn làm mẹ, như vậy, anh cũng không dám nghe lời mình, bé có thể là chị rồi...
Uyển Tình từ ngoài tiến vào, nhíu mày: “Sao con lại ăn cái này, hôm nay không nóng, giảm một cái...”
Đinh Đinh đưa kem cho cô: “Cho mẹ ăn.” Hôm nay mọi người tới Kim gia ăn thịt nướng, bên ngoài đã bay tới mùi thịt nướng, bé muốn đi ăn.
Biết nữ chi bằng mẫu, cô bé đảo mắt một vòng, Uyển Tình đã biết bé muốn làm gì! Thế nhưng lạnh như băng gì đó không thể ăn nhiều, tuy là nhà mình làm, nhưng ăn nhiều cũng không tốt.
“Đi được, ra ngoài đi, đi chậm một chút.” Uyển Tình tiếp nhậ phần kem còn lại: “Đều bị cô con phá hủy, chỉ biết ăn thôi...
“Hì hì...” Đinh Đinh cười, lui ra sau: “Đương Đương, chúng ta đi ăn thịt nướng...”
“Con dế...” Đương Đương lớn tiếng nói.
“Đương Đương! Đương Đương!”
Đương Đương hoàn toàn không để ý đến...
Đinh đinh đành phải nói: “Được rồi, anh, anh không muốn thì thôi...”
“Không con dế, sẽ không để ý!”
“Hừ!”
Uyển Tình đau đầu nói: “Các con đúng là hai tiểu ma tinh!”
Kim lão phu nhân từ trên lầu đi xuống dưới, cười nói: “Tiểu ma tinh vừa mới bắt đầu nghịch ngợm, về sau sẽ càng khiến cháu thêm đau đầu!”
Uyển Tình lập tức đi đỡ bà: “Cháu nói chờ bọn chúng đủ bốn tuổi mới đưa đi nhà trẻ, hiện giờ càng ngày càng náo loạn, cháu muốn đưa đi sớm một chút!”
“Nhà trẻ có gì tốt? Chúng ta cũng không phải không thể trông!” Trên một điểm này, Kim lão phu nhân và Mục Thiên Dương giống nhau, đều không bỏ được bọn trẻ.
Mục Thiên Dương là không nghĩ muốn bóp chết thiên tính của trẻ quá sớm,...
Thế nhưng, kế hoạch biến hóa khó lường. nếu con muốn đi nhà trẻ thì sao?
Kiều Kiều đã được nghỉ hà, qua đây chơi một chút, lão phu nhân liền muốn giữ cô bé lại đến khi hết nghỉ hà. Biệt thự của Kim gia, bình thường vắn người, có mấy đứa trẻ đến náo nhiệt hẳn lên.
Đinh Đinh Đương Đương thường đến khu vui chơi công cộng chơi đùa, nhận thức được bạn mới, có những bạn mới đã đến nhà trẻ, thường kể chuyện “giáo viên của tớ như thế nào”, “trong nhà trẻ những bạn khác như thế nào”. Hai đứa đã sớm tò mò, chỉ là cho tới bây giờ không nghĩ qua.
Sau khi Kiều Kiều đi tới, dạy bọn chúng viết chữ, chính mình cũng làm bài tập, hai đứa hỏi: “Chị đang làm gì?”
“Làm bài tập.”
“Bài tập là cái gì?”
“Cô giáo giao cho.”
“Cô giáo ở nhà trẻ à?”
Bình luận truyện