Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 57: Nam nhân già



Bỗng một ngày kia, chỉ có một chiếc xe đến đây đón người. Thiên Tuyết kỳ quái, chẳng lẽ muốn cho người ta thấy cô cùng Đinh Uyển Tình đi trên cùng chiếc xe? Nếu vậy cô sẽ trực tiếp nói cho mọi người biết Đinh Uyển Tình là tình nhân của anh cô!

Quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Uyển Tình, thấy cô cầm theo sách, xuyên qua hàng xe trùng điệp, đi thẳng về phía trước, giống như không có xe đi vậy.

Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu nhíu mày, đi đến hướng ô tô. Không nghĩ tới, hôm nay Mục Thiên Dương lại tự mình tới đón. Thiên Tuyết vui vẻ, ngồi vào bên người hắn, thấy hắn đang nhìn công văn, bộ dáng giống như rất chăm chú. cô nhìm chăm chăm một cái, rậm rạp chằng chịt đều là chữ, hoàn toàn không có hứng thú.

Trong dòng xe cộ chật chội, ô tô chậm rãi đi về phía trước. Thiên Tuyết hỏi: "Không đợi Đinh Uyển Tình sao?"

"Như thế nào, em muốn cô ấy đi chung?" Mục Thiên Dương thu hồi công văn.

"Thôi đi! Ai nghĩ đến cô ta? Chỉ là không có ai cho em khi dễ, trong lòng có chút không thoải mái!" Lúc này, cô thấy Uyển Tình đứng ở dưới trạm xe buýt, kinh ngạc hỏi, "Cô ta đang làm gì thế?"

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, nói: "Cô ấy phải về nhà."

Thiên Tuyết sửng sốt: "Nguyên lai cô ta cũng có nhà a!"

"Ai không có nhà? Cũng không phải từ trong đá mà sinh ra!"

"Em còn nghĩ cô ta là vật tư hữu của anh chứ!" Thiên Tuyết đột nhiên nói một câu, "Chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi!"

Mục Thiên Dương sặc, giận dữ hỏi: "Em học được ở nơi nào?"

"Ách......" Thiên Tuyết mặt đỏ lên, ấp úng trả lời, "Ngôn tình tiểu thuyết......"

"Ít xem những thứ kia đi!" Còn " Chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi", đây là lời mà một thiên kim tiểu thư nên nói sao?

"Hừ...... Em cũng không tin côta không xem những thứ này." Thiên Tuyết bất mãn lẩm bẩm.

Đột nhiên, mắt Mục Thiên Dương nhíu lại. Thiên Tuyết cảm giác quanh mình tràn ngập hơi thở nguy hiểm, rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là Uyển Tình nói chuyện cùng với một nam sinh.

Thiên Tuyết vui sướng khi người gặp họa cười, nói: "Đó là người anh tuấn nhất ban chúng em, ba hắn là luật sư, mẹ làm trong bộ giáo dục, ông nội là tư lệnh quân khu. Hai thúc thúc, một người trong bộ đội, một người làm ở toà thị chính, đệ tử tiêu chuẩn của cán bộ cao cấp!"

Uyển Tình tránh nam sinh kia như rắn rết, thấy xe buýt tới gần, lập tức nhảy lên. Cái gọi là đệ tử của cán bộ cao cấp, chỉ có thể nhìn mà than thở.

Mục Thiên Dương thấy, sắc mặt dịu đi, liếc mắt trắng Thiên Tuyết một cái: "Anh hỏi em sao?"

Thiên Tuyết gật đầu như trống bỏi: "Em chỉ nhắc nhở anh mà thôi, hắn giống như rất thích Uyển Tình. Tuy rằng em không biết Uyển Tình sao lại ở cùng anh, nhưng nhìn giống như cô ấy không tình nguyện. Chuyện này dùng ngón chân đầu cũng có thể nghĩ đến, một nữ hài tử mười bảy mười tám tuổi sẽ coi trọng một nam nhân già sao, hoặc là là bị bức bách, hoặc là vì tiền, tổng sẽ không vì tình yêu? Nếu cô tìm kiếm trợ giúp ở một người đẹp trai, anh sao lại có thể yêu ——"

"Em nói ai là nam nhân già?!" Mục Thiên Dương nguy hiểm cắt đứt lời cô.

Cô cứng lại, cười mỉa nói: "Em đây là dùng biện pháp nói quá! Anh so với cô ấy lớn hơn cả mười tuổi, có thể nói như vậy thôi......"

"Mười tuổi tính là cái gì?" Mục Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi. Hắn mới 27 tuổi, rõ ràng rất trẻ, hắn rõ ràng đang ở độ tuổi sung mãn nhất!

"Không tính là cái gì, dù sao các người nên chia tay đi thôi!" Thiên Tuyết hừ lạnh, "Bất quá thời điểm anh cùng nữ nhân hai mươi tuổi khác ở cùng còn coi được, cô ấy mới mười mấy tuổi, còn chưa có trưởng thành, như vậy tưởng tượng, quả thực là hai người ở hai thế giới!"

"Tin hay không anh ném em xuống?!"

"......" Thiên Tuyết ngoan ngoãn câm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện