Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 88: Thư phòng của gia gia (H)
Ừm, về sau cho cô uống uống một ít rượu là lựa chọn không tồi.
Uyển Tình leo lên lưng hắn, hoàn toàn dán lên người hắn, cơ hồ không hít được một ngụm không khí mới mẻ.
Thẳng đến đại não cô thiếu dưỡng khí, hắn mới chưa thỏa mãn mà rời khỏi, nhưng không có rời đi thân thể của cô, mà môi hôn xuống phía dưới. Cô mặc chính là lễ phục dạ hội cúp ngực, hắn hôn xương quai xanh của cô, hôn da thịt lỏa lồ nơi ngực cô, một bàn tay để lên ngực cô xoa nắn.
"Ừ...... Đừng...... Đừng như vậy." Uyển Tình bắt lấy tay hắn, "Bị người thấy......"
"Đây là nhà của anh." Mục Thiên Dương nói, "Ngoan, không phải muốn anh, anh sẽ thỏa mãn em, thỏa mãn nổi khổ tương tư của em."
"Không......" Uyển Tình kháng cự.
"Em không muốn anh?" Mục Thiên Dương giọng điệu nguy hiểm.
"Muốn! Tôi muốn!" Uyển Tình vội vàng trả lời.
Mục Thiên Dương vừa lòng cười, nhấc váy cô lên, bức bách hai chân cô tách ra hai bên người mình: "Muốn anh làm sao? Hử?"
"Thiên Dương, anh không nên như vậy......"
Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô đưa về dưới háng mình, cô đụng tới một khối nhô ra, sợ tới mức co rụt lại.
"Muốn nó sao? Bảo bối." Mục Thiên Dương ngậm hôn viền tai cô, đầu lưỡi ái muội trêu chọc xoay tròn giữa lỗ tai cô, bàn tay to di động giữa hai chân, cách một cái quần nhỏ đè ép đóa hoa của cô.
"Đừng......" Uyển Tình sợ hãi run rẩy.
"Bảo bối, em còn không có nói cho anh biết mà, em muốn nó sao?"
Uyển Tình gắt gao níu tây trang của hắn, từ từ nhắm hai mắt nói: "Muốn…" Trừ bỏ đáp án này, cô có lựa chọn khác sao?
Mục Thiên Dương dừng động tác một chút, thấp giọng thở hổn hển một tiếng, kích động gặm cắn cổ của cô.
"Không cần! Không cần!" Uyển Tình kêu to, "Không thể cắn nơi đó." Sẽ lưu lại dấu, bên ngoài người nhiều như vậy, không thể làm cho người ta thấy.
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, không có ngẩng đầu nói: "Xin lỗi..."
Hắn kéo áo sơ-mi của mình, đem cởi bỏ dây lưng, kéo khóa xuống, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô tới: "Đến, đưa vào đi, sờ sờ nó, xoa xoa nó..."
"Tôi không muốn!" Uyển Tình hoảng sợ lắc đầu.
"Em cũng không phải chưa làm qua!" Mục Thiên Dương quát khẽ, "Em không phải muốn nó? Vậy làm một chút chuyện nó muốn!"
Uyển Tình nhìn hắn, thương tâm lắc đầu: "Thiên Dương...... Không nên như vậy."
"Vậy em muốn anh thế nào?" Mục Thiên Dương âm thanh như băng, "Anh không ở đây, em sẽ không tự giác? Muốn một mình chạy về nhà! Không có mệnh lệnh của anh, em dám về nhà?"
"Tôi......" Uyển Tình cảm thấy oan uổng, "Đó là......"
"Là cái gì? Em còn để ý hay không?"
"Ô...... Thiên Dương......" Uyển Tình nắm lấy áo hắn, run rẩy nói, "Đừng ở chỗ này vào trong có được hay không?"
"Hay là ở nhà trừng phạt em quá dễ dàng, em sẽ không nhớ lâu!" Mục Thiên Dương nói xong, rất nhanh nâng mông của cô lên, lột quần xuống, cứng rắn đưa cái của mình vào.
"A ——" Uyển Tình buồn bực kêu một tiếng, "Đau......"
"Chuẩn bị cho em lâu như vậy, em cũng không ẩm ướt, xứng đáng!" Mục Thiên Dương nói xong, rời khỏi, thối lui đến miệng huyệt, lại mãnh liệt va chạm vào.
"Đừng!" Uyển Tình che miệng lại, một bàn tay gắt gao níu lấy bả vai hắn, miễn cho mình cầm cự không được ngã về phía sau.
Ánh mắt Mục Thiên Dương khóa lại hai mắt của cô, cô phát hiện hắn nhìn mình, yên lặng buông tay, làm cho tiếng rên rỉ từ trong miệng tràn ra.
Hắn vừa lòng nhướn mi, tiếp tục thẳng tiến.
"Ừ......" Uyển Tình chôn đầu vào người hắn, thừa nhận chưa từng có va chạm càng ngày càng mãnh liệt.
Ra ra vào vào, rốt cục gợi lên tình triều của cô, làm cho cô chảy ra mật dịch.
"Có cảm giác " Mục Thiên Dương cười nhẹ một tiếng.
Uyển Tình khổ sở nhìn nút thắt trước ngực hắn, tưởng tượng hiện tại trong tay có một cây đao, là có thể giết chết hắn…
Mục Thiên Dương đột nhiên va chạm mạnh, cô kêu a một tiếng, vội vàng hạ giọng, sợ bị người nghe thấy.
"Cư nhiên phân tâm?" Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, "Muốn cái gì? Làm cho em chảy nước không ngừng, em còn muốn người khác?"
"Tôi không có…" Uyển Tình biện hộ, "Trừ người ra, tôi nhận thức ai —— a......"
"Cư nhiên còn dám nói sạo?"
"Đừng… Ách… Chuyện… Chuyện này không phải nói sạo… A… Thiên Dương… Nhẹ, nhẹ một chút…"
Mục Thiên Dương đột nhiên luân phiên độc ác đụng hơn chục cái, mạnh rút ra, lật người cô qua, cho cô nằm sấp trên bàn học, lại từ phía sau tiến vào.
Cái tư thế này làm, hắn mẫn cảm, cô cũng mẫn cảm. Tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn, hắn sợ đưa tới người khác, đưa tay che miệng cô lại, rồi sau đó duỗi hai ngón tay vào trong miệng cô, đè nặng cái lưỡi mềm mại của cô, làm cô chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Hắn đối với cô luôn luôn quý trọng, dù sinh khí đi nữa, hay trừng phạt, nhiều lắm cũng tình thú một chút, cũng không có chân chính nhục nhã cô qua. Cho dù chỉ dùng ngón tay sờ đầu lưỡi của cô, hắn đều không độc ác được…
Nhưng lúc này, bị dục vọng khống chế, ngón tay rốt cục nhịn không được ở trong khoang họng cô quấy đảo. Uyển Tình mâu thuẫn theo bản năng, lại giống ở đáp lại hắn. Hắn kích động phải cả người tê dại, luân phiên ra vào một lúc sau, một cái giật mình, run run phóng ra ngoài.
"Đừng...... Khụ......"
Nghe được thiên hạ trước người có âm thanh khó chịu, hắn vội vàng rút ngón tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể của cô, ở bên tai cô hỏi: "Thế nào, không có việc gì chứ?"
Uyển Tình cả người đều nhanh tán cái, không có nghe ra quan tâm trong giọng nói của hắn, phản xạ có điều kiện mà ừ một tiếng.
Mục Thiên Dương không vội rời khỏi, đem cô cùng mình dán nhanh một chút, hôn lên vai cô một cái, rất nhanh, rất nhẹ, giống như con bướm múa trên nụ hoa: "Vừa mới rồi hơi kích động một chút… Trong chốc lát anh cho A Thành đưa em quay về biệt thự bên kia, em chờ anh, chúng ta từ từ sẽ đến." Nhiều như vậy ngày không chạm vào cô, hắn há có thể một lần này ăn no sao?
Uyển Tình giật mình, muốn nói mình phải về nhà, do dự một chút nhịn xuống. Lúc này nói, không thể nghi ngờ đổ thêm dầu vào lửa. Chờ hầu hạ hắn thư thái, tỷ lệ thành công lớn một chút......
Mục Thiên Dương phát hiện phản ứng của cô, biết suy nghĩ trong lòng cô, muốn nói cho cô biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn, ngày mai hắn có thể thả cô về nhà. Nhịn cả tháng, hắn còn nhịn được, chỉ cần cô nghe lời, biết khi nào nên trở lại bên người hắn.
Nhưng hắn chung quy cũng không nói gì. Hắn không thể mất thể diện.
Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra. Hai người hoảng sợ, Uyển Tình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hoàn hảo Mục Thiên Dương đúng lúc đè cô lại. Tuy rằng bọn họ tư thế ái muội, nhưng tốt xấu, quần áo thoạt nhìn đều còn chỉnh tề.
Hai người ngẩng đầu, thấy Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nhướng mày, đóng cửa thật nhanh, gầm nhẹ: "Các người điên rồi phải không? Đây là Mục gia, còn là thư phòng của gia gia!"
Uyển Tình sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thư phòng của Mục lão thái gia?
Mục Thiên Dương gắt gao giữ chặt cô lại: "Đừng nhúc nhích! Em muốn một thứ gì đó tràn ra ngoài bị Thiên Tuyết thấy sao?"
"Anh......" Uyển Tình hít sâu một hơi, chỉ vào hắn thiếu chút nữa thở không nổi. Cô ngã ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Mục Thiên Dương! Anh còn biết xấu hổ không?"
"Đi ra ngoài!" Mục Thiên Dương bạc môi khẽ mở, cúi đầu mà phun ra hai chữ.
Thiên Tuyết trừng mắt lớn, giống như không kịp phản ứng lại.
"Đi ra ngoài." Mục Thiên Dương trầm thấp mà hữu lực lặp lại.
Uyển Tình leo lên lưng hắn, hoàn toàn dán lên người hắn, cơ hồ không hít được một ngụm không khí mới mẻ.
Thẳng đến đại não cô thiếu dưỡng khí, hắn mới chưa thỏa mãn mà rời khỏi, nhưng không có rời đi thân thể của cô, mà môi hôn xuống phía dưới. Cô mặc chính là lễ phục dạ hội cúp ngực, hắn hôn xương quai xanh của cô, hôn da thịt lỏa lồ nơi ngực cô, một bàn tay để lên ngực cô xoa nắn.
"Ừ...... Đừng...... Đừng như vậy." Uyển Tình bắt lấy tay hắn, "Bị người thấy......"
"Đây là nhà của anh." Mục Thiên Dương nói, "Ngoan, không phải muốn anh, anh sẽ thỏa mãn em, thỏa mãn nổi khổ tương tư của em."
"Không......" Uyển Tình kháng cự.
"Em không muốn anh?" Mục Thiên Dương giọng điệu nguy hiểm.
"Muốn! Tôi muốn!" Uyển Tình vội vàng trả lời.
Mục Thiên Dương vừa lòng cười, nhấc váy cô lên, bức bách hai chân cô tách ra hai bên người mình: "Muốn anh làm sao? Hử?"
"Thiên Dương, anh không nên như vậy......"
Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô đưa về dưới háng mình, cô đụng tới một khối nhô ra, sợ tới mức co rụt lại.
"Muốn nó sao? Bảo bối." Mục Thiên Dương ngậm hôn viền tai cô, đầu lưỡi ái muội trêu chọc xoay tròn giữa lỗ tai cô, bàn tay to di động giữa hai chân, cách một cái quần nhỏ đè ép đóa hoa của cô.
"Đừng......" Uyển Tình sợ hãi run rẩy.
"Bảo bối, em còn không có nói cho anh biết mà, em muốn nó sao?"
Uyển Tình gắt gao níu tây trang của hắn, từ từ nhắm hai mắt nói: "Muốn…" Trừ bỏ đáp án này, cô có lựa chọn khác sao?
Mục Thiên Dương dừng động tác một chút, thấp giọng thở hổn hển một tiếng, kích động gặm cắn cổ của cô.
"Không cần! Không cần!" Uyển Tình kêu to, "Không thể cắn nơi đó." Sẽ lưu lại dấu, bên ngoài người nhiều như vậy, không thể làm cho người ta thấy.
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, không có ngẩng đầu nói: "Xin lỗi..."
Hắn kéo áo sơ-mi của mình, đem cởi bỏ dây lưng, kéo khóa xuống, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô tới: "Đến, đưa vào đi, sờ sờ nó, xoa xoa nó..."
"Tôi không muốn!" Uyển Tình hoảng sợ lắc đầu.
"Em cũng không phải chưa làm qua!" Mục Thiên Dương quát khẽ, "Em không phải muốn nó? Vậy làm một chút chuyện nó muốn!"
Uyển Tình nhìn hắn, thương tâm lắc đầu: "Thiên Dương...... Không nên như vậy."
"Vậy em muốn anh thế nào?" Mục Thiên Dương âm thanh như băng, "Anh không ở đây, em sẽ không tự giác? Muốn một mình chạy về nhà! Không có mệnh lệnh của anh, em dám về nhà?"
"Tôi......" Uyển Tình cảm thấy oan uổng, "Đó là......"
"Là cái gì? Em còn để ý hay không?"
"Ô...... Thiên Dương......" Uyển Tình nắm lấy áo hắn, run rẩy nói, "Đừng ở chỗ này vào trong có được hay không?"
"Hay là ở nhà trừng phạt em quá dễ dàng, em sẽ không nhớ lâu!" Mục Thiên Dương nói xong, rất nhanh nâng mông của cô lên, lột quần xuống, cứng rắn đưa cái của mình vào.
"A ——" Uyển Tình buồn bực kêu một tiếng, "Đau......"
"Chuẩn bị cho em lâu như vậy, em cũng không ẩm ướt, xứng đáng!" Mục Thiên Dương nói xong, rời khỏi, thối lui đến miệng huyệt, lại mãnh liệt va chạm vào.
"Đừng!" Uyển Tình che miệng lại, một bàn tay gắt gao níu lấy bả vai hắn, miễn cho mình cầm cự không được ngã về phía sau.
Ánh mắt Mục Thiên Dương khóa lại hai mắt của cô, cô phát hiện hắn nhìn mình, yên lặng buông tay, làm cho tiếng rên rỉ từ trong miệng tràn ra.
Hắn vừa lòng nhướn mi, tiếp tục thẳng tiến.
"Ừ......" Uyển Tình chôn đầu vào người hắn, thừa nhận chưa từng có va chạm càng ngày càng mãnh liệt.
Ra ra vào vào, rốt cục gợi lên tình triều của cô, làm cho cô chảy ra mật dịch.
"Có cảm giác " Mục Thiên Dương cười nhẹ một tiếng.
Uyển Tình khổ sở nhìn nút thắt trước ngực hắn, tưởng tượng hiện tại trong tay có một cây đao, là có thể giết chết hắn…
Mục Thiên Dương đột nhiên va chạm mạnh, cô kêu a một tiếng, vội vàng hạ giọng, sợ bị người nghe thấy.
"Cư nhiên phân tâm?" Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, "Muốn cái gì? Làm cho em chảy nước không ngừng, em còn muốn người khác?"
"Tôi không có…" Uyển Tình biện hộ, "Trừ người ra, tôi nhận thức ai —— a......"
"Cư nhiên còn dám nói sạo?"
"Đừng… Ách… Chuyện… Chuyện này không phải nói sạo… A… Thiên Dương… Nhẹ, nhẹ một chút…"
Mục Thiên Dương đột nhiên luân phiên độc ác đụng hơn chục cái, mạnh rút ra, lật người cô qua, cho cô nằm sấp trên bàn học, lại từ phía sau tiến vào.
Cái tư thế này làm, hắn mẫn cảm, cô cũng mẫn cảm. Tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn, hắn sợ đưa tới người khác, đưa tay che miệng cô lại, rồi sau đó duỗi hai ngón tay vào trong miệng cô, đè nặng cái lưỡi mềm mại của cô, làm cô chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Hắn đối với cô luôn luôn quý trọng, dù sinh khí đi nữa, hay trừng phạt, nhiều lắm cũng tình thú một chút, cũng không có chân chính nhục nhã cô qua. Cho dù chỉ dùng ngón tay sờ đầu lưỡi của cô, hắn đều không độc ác được…
Nhưng lúc này, bị dục vọng khống chế, ngón tay rốt cục nhịn không được ở trong khoang họng cô quấy đảo. Uyển Tình mâu thuẫn theo bản năng, lại giống ở đáp lại hắn. Hắn kích động phải cả người tê dại, luân phiên ra vào một lúc sau, một cái giật mình, run run phóng ra ngoài.
"Đừng...... Khụ......"
Nghe được thiên hạ trước người có âm thanh khó chịu, hắn vội vàng rút ngón tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể của cô, ở bên tai cô hỏi: "Thế nào, không có việc gì chứ?"
Uyển Tình cả người đều nhanh tán cái, không có nghe ra quan tâm trong giọng nói của hắn, phản xạ có điều kiện mà ừ một tiếng.
Mục Thiên Dương không vội rời khỏi, đem cô cùng mình dán nhanh một chút, hôn lên vai cô một cái, rất nhanh, rất nhẹ, giống như con bướm múa trên nụ hoa: "Vừa mới rồi hơi kích động một chút… Trong chốc lát anh cho A Thành đưa em quay về biệt thự bên kia, em chờ anh, chúng ta từ từ sẽ đến." Nhiều như vậy ngày không chạm vào cô, hắn há có thể một lần này ăn no sao?
Uyển Tình giật mình, muốn nói mình phải về nhà, do dự một chút nhịn xuống. Lúc này nói, không thể nghi ngờ đổ thêm dầu vào lửa. Chờ hầu hạ hắn thư thái, tỷ lệ thành công lớn một chút......
Mục Thiên Dương phát hiện phản ứng của cô, biết suy nghĩ trong lòng cô, muốn nói cho cô biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn, ngày mai hắn có thể thả cô về nhà. Nhịn cả tháng, hắn còn nhịn được, chỉ cần cô nghe lời, biết khi nào nên trở lại bên người hắn.
Nhưng hắn chung quy cũng không nói gì. Hắn không thể mất thể diện.
Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra. Hai người hoảng sợ, Uyển Tình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hoàn hảo Mục Thiên Dương đúng lúc đè cô lại. Tuy rằng bọn họ tư thế ái muội, nhưng tốt xấu, quần áo thoạt nhìn đều còn chỉnh tề.
Hai người ngẩng đầu, thấy Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nhướng mày, đóng cửa thật nhanh, gầm nhẹ: "Các người điên rồi phải không? Đây là Mục gia, còn là thư phòng của gia gia!"
Uyển Tình sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thư phòng của Mục lão thái gia?
Mục Thiên Dương gắt gao giữ chặt cô lại: "Đừng nhúc nhích! Em muốn một thứ gì đó tràn ra ngoài bị Thiên Tuyết thấy sao?"
"Anh......" Uyển Tình hít sâu một hơi, chỉ vào hắn thiếu chút nữa thở không nổi. Cô ngã ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Mục Thiên Dương! Anh còn biết xấu hổ không?"
"Đi ra ngoài!" Mục Thiên Dương bạc môi khẽ mở, cúi đầu mà phun ra hai chữ.
Thiên Tuyết trừng mắt lớn, giống như không kịp phản ứng lại.
"Đi ra ngoài." Mục Thiên Dương trầm thấp mà hữu lực lặp lại.
Bình luận truyện