Bảo Bối Giá Trên Trời: Daddy, Cầu Hôn Lần Thứ 99
Chương 52
Editor: May
Ngay cả vách tường phòng tắm đều thiếu chút nữa bị anh đánh ra một cái động.
Mà cô - đầu sỏ gây tội, tự nhiên cũng không tốt đến đâu.
“Được rồi, cho cháu đi, bác đi xuống trước đi”
Đường Tâm Niệm bất động thanh sắc tiếp nhận ‘ đồ bổ ’ trong tay quản gia.
“À, được”.
Đường Tâm Niệm bưng đồ bổ lên lầu, nhưng không có tiến vào phòng ngủ, mà là từ chỗ cửa sổ hành lang đổ toàn bộ đồ bên trong ra ngoài, tiếp theo mang chén không vào bên trong phòng ngủ.
Nhưng lúc cô đi tới, biểu tình ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì giờ phút này, Tần Lệ Tước đang thần sắc lười biếng nằm nghiêng ở nơi đó, thân hình cao lớn gần như đều bá chiếm cả cái giường.
“Này, đã nói tôi ngủ giường!”
Đường Tâm Niệm ném chén trong taytới trên bàn, một tay chống eo, một tay chỉ vào người đàn ông trên giường lớn.
“Sao anh lại có thể nói chuyện không giữ lời vậy!”.
Dựa vào cái gì mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này đều bắt cô ngủ sô pha?
Ánh mắt Tần Lệ Tước lạnh lạnh, bàn tay to cầm ngón tay vươn tới của cô, kéo qua, thân thể Đường Tâm Niệm lập tức theo lực đạo của anh nhào tới, trực tiếp ghé vào trên người Tần Lệ Tước.
Bắp đùi của anh động một cái, trong nháy mắt, Tần Lệ Tước gắt gao áp chế cô dưới thân.
“Làm…… Làm cái gì”
Đường Tâm Niệm trừng lớn mắt nhìn một màn trước mặt, mà thân thể của cô càng là không thể động đậy.
“Đều nói qua ngủ, hiện tại tới hỏi tôi làm cái gì có phải quá muộn rồi không? Hửm?”
Một bàn tay to của Tần Lệ Tước kiềm chế cô, ngón tay mượt mà từ gương mặt cô, cổ, không chút để ý xẹt qua.
Đầu ngón tay của anh như là mang theo ma lực nào đó, thân thể của cô bay lên tầng tầng cảm giác tê dại.
“Này, này, Tần Lệ Tước, anh đừng lộn xộn”
Đường Tâm Niệm kêu sợ hãi ra tiếng, bên trong mắt đồng thanh triệt tựa như nước suối nhiễm tầng tầng sợ hãi.
Đúng, là sợ hãi, anh nhìn rõ ràng.
Tuy rằng lúc trước Đường Tâm Niệm cũng sợ anh, nhưng lúc câu dẫn anh tuyệt đối là một ngoại lệ.
“Đường Tâm Niệm, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng là chức trách của cô”
Anh không chút để ý mở nút áo của cô.
Da thịt tuyết trắng như sữa bò lộ ra ngoài, như là một khối ngọc dương chi cực tốt, xúc cảm cực tốt, ánh mắt Tần Lệ Tước dần thâm thúy.
Từ ngày đó qua đi, anh thật đúng là chưa từng thưởng thức cô như vậy.
Ngay cả vách tường phòng tắm đều thiếu chút nữa bị anh đánh ra một cái động.
Mà cô - đầu sỏ gây tội, tự nhiên cũng không tốt đến đâu.
“Được rồi, cho cháu đi, bác đi xuống trước đi”
Đường Tâm Niệm bất động thanh sắc tiếp nhận ‘ đồ bổ ’ trong tay quản gia.
“À, được”.
Đường Tâm Niệm bưng đồ bổ lên lầu, nhưng không có tiến vào phòng ngủ, mà là từ chỗ cửa sổ hành lang đổ toàn bộ đồ bên trong ra ngoài, tiếp theo mang chén không vào bên trong phòng ngủ.
Nhưng lúc cô đi tới, biểu tình ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì giờ phút này, Tần Lệ Tước đang thần sắc lười biếng nằm nghiêng ở nơi đó, thân hình cao lớn gần như đều bá chiếm cả cái giường.
“Này, đã nói tôi ngủ giường!”
Đường Tâm Niệm ném chén trong taytới trên bàn, một tay chống eo, một tay chỉ vào người đàn ông trên giường lớn.
“Sao anh lại có thể nói chuyện không giữ lời vậy!”.
Dựa vào cái gì mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này đều bắt cô ngủ sô pha?
Ánh mắt Tần Lệ Tước lạnh lạnh, bàn tay to cầm ngón tay vươn tới của cô, kéo qua, thân thể Đường Tâm Niệm lập tức theo lực đạo của anh nhào tới, trực tiếp ghé vào trên người Tần Lệ Tước.
Bắp đùi của anh động một cái, trong nháy mắt, Tần Lệ Tước gắt gao áp chế cô dưới thân.
“Làm…… Làm cái gì”
Đường Tâm Niệm trừng lớn mắt nhìn một màn trước mặt, mà thân thể của cô càng là không thể động đậy.
“Đều nói qua ngủ, hiện tại tới hỏi tôi làm cái gì có phải quá muộn rồi không? Hửm?”
Một bàn tay to của Tần Lệ Tước kiềm chế cô, ngón tay mượt mà từ gương mặt cô, cổ, không chút để ý xẹt qua.
Đầu ngón tay của anh như là mang theo ma lực nào đó, thân thể của cô bay lên tầng tầng cảm giác tê dại.
“Này, này, Tần Lệ Tước, anh đừng lộn xộn”
Đường Tâm Niệm kêu sợ hãi ra tiếng, bên trong mắt đồng thanh triệt tựa như nước suối nhiễm tầng tầng sợ hãi.
Đúng, là sợ hãi, anh nhìn rõ ràng.
Tuy rằng lúc trước Đường Tâm Niệm cũng sợ anh, nhưng lúc câu dẫn anh tuyệt đối là một ngoại lệ.
“Đường Tâm Niệm, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng là chức trách của cô”
Anh không chút để ý mở nút áo của cô.
Da thịt tuyết trắng như sữa bò lộ ra ngoài, như là một khối ngọc dương chi cực tốt, xúc cảm cực tốt, ánh mắt Tần Lệ Tước dần thâm thúy.
Từ ngày đó qua đi, anh thật đúng là chưa từng thưởng thức cô như vậy.
Bình luận truyện