Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 21: Cảm giác lãnh thổ cực kỳ mãnh liệt
Vào đến phòng tắm, Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên phát hiện, người kia đã chuẩn bị cho cô một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân, đều làđồ mới cả.
Wow… Loại đãi ngộđặc biệt này cũng chỉ có khách sạn năm sao mới có thôi!
Quả thật là một người đàn ông vừa ấm áp vừa vô cùng chu đáo!
Nếu không phải anh đứng về phía Hứa Tấn Sơn và Sở Vũ Hách, ở phe đối lập với cô, thì cô cũng thật sự muốn tìm một người bạn trai giống như anh.
Ngoài ra, Hứa Hi Ngôn còn phát hiện ra một chiếc túi xách trên bệ, bên trong có một chiếc áo phông cổ chữ V với một chiếc quần jean thụng, thoạt nhìn rất giống một bộáo quần bình thường. Vì chúng đều đã bị gỡ mác nên cô không nhìn được giá.
Tuy nhiên, Hứa Hi Ngôn khá mẫn cảm với thời trang. Từ một từđơn giản trên đường may bên cạnh, cô nhận ra được đây là sản phẩm của "Lord" - một thương hiệu của Ý rất xa xỉ. Khi dịch ra tiếng Việt, nó có nghĩa là"Chúa tể" và có một câu châm ngôn nổi tiếng là: Vị vua khiêm tốn, tùy tâm làm theo ý của mình.
Chỉ là một chiếc áo phông đơn giản vậy thôi nhưng giá trị không dưới năm con sốđâu.
Bản thân Hứa Hi Ngôn cũng rất thích phong cách thiết kế của Lord, màđiều bất ngờ là bộáo quần này lại rất vừa với cô, giống nhưđược đặt may theo sốđo của cô vậy.
Hứa Hi Ngôn nhớ lại, chẳng trách lúc trước vẫn luôn cảm thấy bộáo phông và quần jean thụng chẳng có quy cách gì trên người Elvis ban nãy lại rất có cá tính, thì ra cũng là nhãn hiệu Lord này.
Sau khi súc miệng rửa mặt và thay áo quần xong, Hứa Hi Ngôn sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm. Côđi ngang qua phòng khách, tìm đường đến phòng ăn, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Hoắc Vân Thâm.
Anh ngồi trước bàn ăn, đang đọc báo số ra ngày hôm nay.
Hứa Hi Ngôn chúý thấy vật dụng trong căn phòng đều được đặc biệt chỉnh sửa lại, ví dụ như vật dụng làm bếp, bàn ăn, và cả ghế.
Độ cao của những thứ này đều có thểđiều chỉnh theo ý muốn, có thể hạ thấp xuống để với tay lên được, chắc làđể thuận tiện cho một người ngồi xe lăn như anh.
Hứa Hi Ngôn đảo mắt nhìn những vật dụng làm bếp trong phòng cùng với bữa sáng đặt ngay ngắn trên bàn, nhịn không được hỏi một câu: "Bữa sáng này là do anh làm sao?"
Hoắc Vân Thâm nghe thấy giọng cô liền đặt báo xuống, ngước đôi mắt lạnh lùng thu hút lên, cười khẽ: "Ừ."
"…" Hứa Hi Ngôn khó tin nhìn anh, anh còn biết nấu ăn ư?
Anh đã như vậy rồi còn tự mình nấu ăn sao?
Cô không cóý xem thường người khuyết tật, chỉ nghĩ với địa vị và hoàn cảnh hiện giờ của anh, lẽ ra nên thuê bảo mẫu hoặc osin đến chăm sóc mới đúng.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm nhìn cô với vẻ thưởng thức, anh rất thích dáng vẻ tươi tắn giản đơn của cô lúc này.
Bộđồ trên người cô có cùng nhãn hiệu và cùng kiểu mẫu với anh, chỉ khác mỗi màu sắc. Cô không thể biết được đây là mẫu trang phục tình nhân mà anh đặc biệt chuẩn bị.
"Mời ngồi."
Anh ra dấu tay, mời cô lại ngồi.
Thật ra Hứa Hi Ngôn định chào anh rồi rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi đến và ngồi xuống.
Độ cao của bàn thấp hơn chút so với bình thường, gần bằng bàn ăn cơm của Anh Bảo. Hứa Hi Ngôn rất quen thuộc ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
"Bình thường đều là anh tự nấu ăn sao? Sao anh không thuê người làm?"
"Tôi không thích người lạ ra vào chỗở của mình."
Anh là một người đàn ông có tính sở hữu lãnh thổ vô cùng mãnh liệt, ghét người lạđến gần địa bàn của mình.
Hoắc Vân Thâm không thích giao tiếp với người khác. Lúc còn ở nước ngoài, trừ những lúc quay phim thì phần lớn thời gian anh đều ở một mình.
Vì vậy anh mới biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề cũng có thể xem là khá.
"…" Hứa Hi Ngôn cảm thấy hơi lạ, anh không thích người lạđến nhà anh, vậy mang cô về nhà là cóý gì?
Lẽ nào đối với anh, cô không còn được xem là người xa lạ nữa?
Mà nghĩ lại thấy cũng đúng, côđãở nhà anh một đêm, mặc áo của anh, ngủ trên giường của anh, như vậy cũng có thể tính là khá quen thuộc rồi nhỉ?
…
Wow… Loại đãi ngộđặc biệt này cũng chỉ có khách sạn năm sao mới có thôi!
Quả thật là một người đàn ông vừa ấm áp vừa vô cùng chu đáo!
Nếu không phải anh đứng về phía Hứa Tấn Sơn và Sở Vũ Hách, ở phe đối lập với cô, thì cô cũng thật sự muốn tìm một người bạn trai giống như anh.
Ngoài ra, Hứa Hi Ngôn còn phát hiện ra một chiếc túi xách trên bệ, bên trong có một chiếc áo phông cổ chữ V với một chiếc quần jean thụng, thoạt nhìn rất giống một bộáo quần bình thường. Vì chúng đều đã bị gỡ mác nên cô không nhìn được giá.
Tuy nhiên, Hứa Hi Ngôn khá mẫn cảm với thời trang. Từ một từđơn giản trên đường may bên cạnh, cô nhận ra được đây là sản phẩm của "Lord" - một thương hiệu của Ý rất xa xỉ. Khi dịch ra tiếng Việt, nó có nghĩa là"Chúa tể" và có một câu châm ngôn nổi tiếng là: Vị vua khiêm tốn, tùy tâm làm theo ý của mình.
Chỉ là một chiếc áo phông đơn giản vậy thôi nhưng giá trị không dưới năm con sốđâu.
Bản thân Hứa Hi Ngôn cũng rất thích phong cách thiết kế của Lord, màđiều bất ngờ là bộáo quần này lại rất vừa với cô, giống nhưđược đặt may theo sốđo của cô vậy.
Hứa Hi Ngôn nhớ lại, chẳng trách lúc trước vẫn luôn cảm thấy bộáo phông và quần jean thụng chẳng có quy cách gì trên người Elvis ban nãy lại rất có cá tính, thì ra cũng là nhãn hiệu Lord này.
Sau khi súc miệng rửa mặt và thay áo quần xong, Hứa Hi Ngôn sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm. Côđi ngang qua phòng khách, tìm đường đến phòng ăn, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Hoắc Vân Thâm.
Anh ngồi trước bàn ăn, đang đọc báo số ra ngày hôm nay.
Hứa Hi Ngôn chúý thấy vật dụng trong căn phòng đều được đặc biệt chỉnh sửa lại, ví dụ như vật dụng làm bếp, bàn ăn, và cả ghế.
Độ cao của những thứ này đều có thểđiều chỉnh theo ý muốn, có thể hạ thấp xuống để với tay lên được, chắc làđể thuận tiện cho một người ngồi xe lăn như anh.
Hứa Hi Ngôn đảo mắt nhìn những vật dụng làm bếp trong phòng cùng với bữa sáng đặt ngay ngắn trên bàn, nhịn không được hỏi một câu: "Bữa sáng này là do anh làm sao?"
Hoắc Vân Thâm nghe thấy giọng cô liền đặt báo xuống, ngước đôi mắt lạnh lùng thu hút lên, cười khẽ: "Ừ."
"…" Hứa Hi Ngôn khó tin nhìn anh, anh còn biết nấu ăn ư?
Anh đã như vậy rồi còn tự mình nấu ăn sao?
Cô không cóý xem thường người khuyết tật, chỉ nghĩ với địa vị và hoàn cảnh hiện giờ của anh, lẽ ra nên thuê bảo mẫu hoặc osin đến chăm sóc mới đúng.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm nhìn cô với vẻ thưởng thức, anh rất thích dáng vẻ tươi tắn giản đơn của cô lúc này.
Bộđồ trên người cô có cùng nhãn hiệu và cùng kiểu mẫu với anh, chỉ khác mỗi màu sắc. Cô không thể biết được đây là mẫu trang phục tình nhân mà anh đặc biệt chuẩn bị.
"Mời ngồi."
Anh ra dấu tay, mời cô lại ngồi.
Thật ra Hứa Hi Ngôn định chào anh rồi rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi đến và ngồi xuống.
Độ cao của bàn thấp hơn chút so với bình thường, gần bằng bàn ăn cơm của Anh Bảo. Hứa Hi Ngôn rất quen thuộc ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
"Bình thường đều là anh tự nấu ăn sao? Sao anh không thuê người làm?"
"Tôi không thích người lạ ra vào chỗở của mình."
Anh là một người đàn ông có tính sở hữu lãnh thổ vô cùng mãnh liệt, ghét người lạđến gần địa bàn của mình.
Hoắc Vân Thâm không thích giao tiếp với người khác. Lúc còn ở nước ngoài, trừ những lúc quay phim thì phần lớn thời gian anh đều ở một mình.
Vì vậy anh mới biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề cũng có thể xem là khá.
"…" Hứa Hi Ngôn cảm thấy hơi lạ, anh không thích người lạđến nhà anh, vậy mang cô về nhà là cóý gì?
Lẽ nào đối với anh, cô không còn được xem là người xa lạ nữa?
Mà nghĩ lại thấy cũng đúng, côđãở nhà anh một đêm, mặc áo của anh, ngủ trên giường của anh, như vậy cũng có thể tính là khá quen thuộc rồi nhỉ?
…
Bình luận truyện