Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 490: Sờ gương mặt nóng bừng
Editor: Nguyetmai
"Wow! Em nghĩ tỉ lệ người xem chắc chắn không thành vấn đề, có chị và thị đế Lâm Hoài Cẩn xuất hiện là có thể bảo đảm tỉ lệ người xem rồi."
Hứa Hi Ngôn có phần chờ mong vào bộ phim đầu tiên mình tham dự diễn xuất sau khi được phát sóng sẽ thế nào nhỉ?
"Chị không dám chắc chắn về tỉ lệ người xem, nhưng chị có thể bảo đảm Cảnh Hi em nhất định có thể nổi tiếng." Kỳ Lệ Á nói.
"Nhưng em chỉ là một vai phụ hạng bét, cũng chỉ diễn vai một cung nữ nhỏ mà thôi."
Hứa Hi Ngôn chưa từng nghĩ sẽ dựa vào nhân vật nhỏ như hạt vừng này mà nổi tiếng được.
"Em đừng xem thường nhân vật cung nữ này. Quan trọng là em đã xây dựng nhân vật Yêu Nguyệt này rất tốt, cộng thêm scandal và độ hot của em trong lúc quay phim, phim còn chưa chiếu, em đã nổi như cồn rồi, biết không hả?"
Hứa Hi Ngôn lúng túng gãi đầu: "Nhưng của em đều là scandal tiêu cực thôi."
"Scandal tiêu cực cũng là scandal, làm người mới quan trọng nhất chính là tăng độ hot. Độ hot của em có, hơn nữa em còn tham gia đóng MV của Nghịch Vân, điều này cũng là cơ hội đặc biệt để cho em được chú ý hơn."
"Hi, vậy em phải trông chờ lời chúc tốt lành của chị mới được." Hứa Hi Ngôn mỉm cười và nói.
Kỳ Lệ Á còn có một vấn đề muốn hỏi Cảnh Hi: "Đúng rồi, em có thể nói với chị về anh chàng Nghịch Vân này không?"
"Chị hỏi về Nghịch Vân à?"
"Ừ, nghe nói anh ta rất thần bí lại khiêm tốn, chị rất tò mò không biết anh ta là tuýp đàn ông thế nào mà có thể sáng tác ra bài hát rung động lòng người như vậy. Em tham gia đóng MV của anh ta, vậy chắc hẳn em cũng từng gặp rồi chứ!"
Hứa Hi Ngôn hơi giật mình: "Chị Kỳ, chị đừng nói với em là chị thích Nghịch Vân nha."
"Ha ha, chị chỉ thích bài hát của anh ta thôi."
"A." Nghe vậy, Hứa Hi Ngôn yên tâm hơn nhiều, cô mỉm cười giải thích: "Nghịch Vân à, anh ấy quả thật rất khiêm tốn, hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng gần gũi. Anh ấy không tỏ ra mình cao giá, đối xử chân thành với mọi người, hơn nữa còn vô cùng hiếu thuận..."
Hứa Hi Ngôn vừa nhắc tới Nghịch Vân, tự nhiên nói ra rất nhiều ưu điểm của anh.
Kỳ Lệ Á gối lên cánh tay của mình, nhìn dáng vẻ cô nói chuyện say sưa, nhắc tới nam thần gương mặt còn ửng đỏ lên, liền cười hỏi: "Người em thích là Nghịch Vân, đúng không?"
"A ha ha, đúng vậy."
Cô đã từng thừa nhận mình thích Nghịch Vân khi được phỏng vấn, mọi người đều biết cô thích anh.
Nhưng không ai biết từ "thích" của cô là chỉ tình yêu thật sự chứ không phải là tình cảm khi theo đuổi một ngôi sao.
Hứa Hi Ngôn sờ lên gương mặt nóng bừng và thấy rất ngượng ngùng, vội vàng thay đổi chủ đề: "Ôi, không nói tới anh ấy nữa, chị nói một chút về chuyện chị và Đạo diễn Hoàng đi..."
Kỳ Lệ Á biết cô định nhắc đến chuyện gì, trực tiếp chặn đường lui của cô: "Chị và Đạo diễn Hoàng chỉ là bạn bình thường, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Em suy nghĩ nhiều sao? Nhưng sao em thấy bó hoa hồng này nhìn quen mắt vậy nhỉ? Là Đạo diễn Hoàng tặng sao?"
Hứa Hi Ngôn cười, đôi mắt cong lên giống như hai vầng trăng khuyết nhỏ. Lúc không có chuyện gì làm cô muốn nói chuyện cùng Kỳ Lệ Á một chút, hi vọng có thể giúp cho tâm trạng và bệnh tình của cô ấy.
Kỳ Lệ Á nghiêng đầu nhìn về phía bó hồng tuyệt đẹp đầy sức sống, nhưng không nói gì thêm.
Cô làm sao không hiểu tâm tư của Hoàng Quốc Cường chứ?
Chỉ có điều, cô trước sau không có cách nào đối mặt với một tình cảm mới.
Bởi vì Bành Tư Thành cũng là đạo diễn nên theo bản năng, cô sợ hãi loại tuýp đàn ông làm đạo diễn này.
Cô thật sự không muốn lại vấp ngã bởi cùng một loại đàn ông như vậy.
Vào lúc hai người im lặng, y tá gõ cửa đi vào, hỏi: "Xin hỏi có người nhà bệnh nhân giường 24 ở đây không?"
Kỳ Lệ Á nằm ở giường 24, nhưng cô không có người nhà ở bên cạnh, việc chăm sóc đều do trợ lý của cô là Tiểu Kha, nhưng hôm nay Tiểu Kha có việc phải ra ngoài, vẫn chưa quay lại.
"Tôi nằm ở giường 24, có chuyện gì vậy?" Kỳ Lệ Á hỏi.
"Wow! Em nghĩ tỉ lệ người xem chắc chắn không thành vấn đề, có chị và thị đế Lâm Hoài Cẩn xuất hiện là có thể bảo đảm tỉ lệ người xem rồi."
Hứa Hi Ngôn có phần chờ mong vào bộ phim đầu tiên mình tham dự diễn xuất sau khi được phát sóng sẽ thế nào nhỉ?
"Chị không dám chắc chắn về tỉ lệ người xem, nhưng chị có thể bảo đảm Cảnh Hi em nhất định có thể nổi tiếng." Kỳ Lệ Á nói.
"Nhưng em chỉ là một vai phụ hạng bét, cũng chỉ diễn vai một cung nữ nhỏ mà thôi."
Hứa Hi Ngôn chưa từng nghĩ sẽ dựa vào nhân vật nhỏ như hạt vừng này mà nổi tiếng được.
"Em đừng xem thường nhân vật cung nữ này. Quan trọng là em đã xây dựng nhân vật Yêu Nguyệt này rất tốt, cộng thêm scandal và độ hot của em trong lúc quay phim, phim còn chưa chiếu, em đã nổi như cồn rồi, biết không hả?"
Hứa Hi Ngôn lúng túng gãi đầu: "Nhưng của em đều là scandal tiêu cực thôi."
"Scandal tiêu cực cũng là scandal, làm người mới quan trọng nhất chính là tăng độ hot. Độ hot của em có, hơn nữa em còn tham gia đóng MV của Nghịch Vân, điều này cũng là cơ hội đặc biệt để cho em được chú ý hơn."
"Hi, vậy em phải trông chờ lời chúc tốt lành của chị mới được." Hứa Hi Ngôn mỉm cười và nói.
Kỳ Lệ Á còn có một vấn đề muốn hỏi Cảnh Hi: "Đúng rồi, em có thể nói với chị về anh chàng Nghịch Vân này không?"
"Chị hỏi về Nghịch Vân à?"
"Ừ, nghe nói anh ta rất thần bí lại khiêm tốn, chị rất tò mò không biết anh ta là tuýp đàn ông thế nào mà có thể sáng tác ra bài hát rung động lòng người như vậy. Em tham gia đóng MV của anh ta, vậy chắc hẳn em cũng từng gặp rồi chứ!"
Hứa Hi Ngôn hơi giật mình: "Chị Kỳ, chị đừng nói với em là chị thích Nghịch Vân nha."
"Ha ha, chị chỉ thích bài hát của anh ta thôi."
"A." Nghe vậy, Hứa Hi Ngôn yên tâm hơn nhiều, cô mỉm cười giải thích: "Nghịch Vân à, anh ấy quả thật rất khiêm tốn, hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng gần gũi. Anh ấy không tỏ ra mình cao giá, đối xử chân thành với mọi người, hơn nữa còn vô cùng hiếu thuận..."
Hứa Hi Ngôn vừa nhắc tới Nghịch Vân, tự nhiên nói ra rất nhiều ưu điểm của anh.
Kỳ Lệ Á gối lên cánh tay của mình, nhìn dáng vẻ cô nói chuyện say sưa, nhắc tới nam thần gương mặt còn ửng đỏ lên, liền cười hỏi: "Người em thích là Nghịch Vân, đúng không?"
"A ha ha, đúng vậy."
Cô đã từng thừa nhận mình thích Nghịch Vân khi được phỏng vấn, mọi người đều biết cô thích anh.
Nhưng không ai biết từ "thích" của cô là chỉ tình yêu thật sự chứ không phải là tình cảm khi theo đuổi một ngôi sao.
Hứa Hi Ngôn sờ lên gương mặt nóng bừng và thấy rất ngượng ngùng, vội vàng thay đổi chủ đề: "Ôi, không nói tới anh ấy nữa, chị nói một chút về chuyện chị và Đạo diễn Hoàng đi..."
Kỳ Lệ Á biết cô định nhắc đến chuyện gì, trực tiếp chặn đường lui của cô: "Chị và Đạo diễn Hoàng chỉ là bạn bình thường, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Em suy nghĩ nhiều sao? Nhưng sao em thấy bó hoa hồng này nhìn quen mắt vậy nhỉ? Là Đạo diễn Hoàng tặng sao?"
Hứa Hi Ngôn cười, đôi mắt cong lên giống như hai vầng trăng khuyết nhỏ. Lúc không có chuyện gì làm cô muốn nói chuyện cùng Kỳ Lệ Á một chút, hi vọng có thể giúp cho tâm trạng và bệnh tình của cô ấy.
Kỳ Lệ Á nghiêng đầu nhìn về phía bó hồng tuyệt đẹp đầy sức sống, nhưng không nói gì thêm.
Cô làm sao không hiểu tâm tư của Hoàng Quốc Cường chứ?
Chỉ có điều, cô trước sau không có cách nào đối mặt với một tình cảm mới.
Bởi vì Bành Tư Thành cũng là đạo diễn nên theo bản năng, cô sợ hãi loại tuýp đàn ông làm đạo diễn này.
Cô thật sự không muốn lại vấp ngã bởi cùng một loại đàn ông như vậy.
Vào lúc hai người im lặng, y tá gõ cửa đi vào, hỏi: "Xin hỏi có người nhà bệnh nhân giường 24 ở đây không?"
Kỳ Lệ Á nằm ở giường 24, nhưng cô không có người nhà ở bên cạnh, việc chăm sóc đều do trợ lý của cô là Tiểu Kha, nhưng hôm nay Tiểu Kha có việc phải ra ngoài, vẫn chưa quay lại.
"Tôi nằm ở giường 24, có chuyện gì vậy?" Kỳ Lệ Á hỏi.
Bình luận truyện