Bảo Bối Lãnh Khốc, Tôi Yêu Em
Chương 7: Tương ngộ (1)
Kết thúc dòng hồi kí bi thương, thân ảnh diễm lệ như cơn gió lướt đi không tiếng động, gương mặt đau đớn vài phút trước như tan vào hư vô, trả lại cho từng đường nét tuyệt mĩ vẻ lãnh khốc vô tình.
Song nếu chú ý kĩ, trong đôi mắt tím xanh tĩnh lặng, tầng tầng thống khổ đang giăng kín, che phủ nội tâm yếu mềm.
Cánh đồng hoa vẫn an tĩnh đượm một vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Trong phút chốc, như tuân theo sự sắp đặt vô hình của bàn tay định mệnh, sợi dây chuyền bị đứt rơi xuống tấm thảm nemophila xanh dịu dang, mặt kim cương trắng lấp lánh cô độc, phản chiếu từng tia sáng lấp lánh, xuyên thẳng qua trung tâm bông tuyết nằm giữa. Cô gái như hoang mang trốn chạy mà không để ý, lúc chiếc xe xa khuất, từng cánh hoa tử đằng mềm mại như reo lên khe khẽ, buông mình theo gió êm nhẹ...
Song nếu chú ý kĩ, trong đôi mắt tím xanh tĩnh lặng, tầng tầng thống khổ đang giăng kín, che phủ nội tâm yếu mềm.
Cánh đồng hoa vẫn an tĩnh đượm một vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Trong phút chốc, như tuân theo sự sắp đặt vô hình của bàn tay định mệnh, sợi dây chuyền bị đứt rơi xuống tấm thảm nemophila xanh dịu dang, mặt kim cương trắng lấp lánh cô độc, phản chiếu từng tia sáng lấp lánh, xuyên thẳng qua trung tâm bông tuyết nằm giữa. Cô gái như hoang mang trốn chạy mà không để ý, lúc chiếc xe xa khuất, từng cánh hoa tử đằng mềm mại như reo lên khe khẽ, buông mình theo gió êm nhẹ...
Bình luận truyện