Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài

Chương 3



Cô theo lo sợ mà nước mắt chảy theo gò má rơi xuống giường làm ướt đẫm một mảng lớn

Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, nhìn cô khóc chán ghét cắn một cái làm nó cương cứng lên để lại dấu răng mờ nhạt của anh

Anh không tưởng cô lại cho anh cảm giác ngọt ngào như thế, lưỡi liếm một vòng khiến nó dựng đứng để dính nước bọt rồi từng chút mà mút nhẹ vào

- ưm_Cô khó chịu nhíu mày khẽ rên anh cứ cắn mút như thế khiến cô cảm giác cơ thể nóng dần

Anh ngừng ngậm bầu ngực kia, chống hai tay lên nhìn cô. Cô bị anh nhìn như vậy liền xấu hổ quay mặt sang một bên nhắm chật mắt, nhìn cô không muốn nhìn mình, tức giận:- Chết tiệt! mở mắt ra nhìn tôi_Tay anh mạnh bạo bóp lấy cầm của cô ép cô mở mắt ra nhìn anh. Môi kề môi, lưỡi anh cạy hàm răng cô ra tiến quân thần tốc càn quét hết mật ngọt trong miệng

Cảm giác cự long phía dưới đã sớm muốn ngẩng đầu anh ném đi khăn quấn sang một bên cự long tiến thẳng vào hoa huy*t của cô, cảm giác thị non bao bọc chặt trội khiến anh thấy khoái cảm dâng lên

"Á" đau đớn ập tới khiến cô ngửa cô la lên, lần đầu của con gái thật đau quả đúng không sai mà

Luân động mạnh khiến cô ngất đi, xong việc anh không thèm nhìn cô mà đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Sau mấy phút anh ra quần áo chỉnh tề, liếc về phía cô đang mê mang một cái ánh mắt chán ghét bỏ đi

Sáng hôm sau

Cô theo bản ngồi dậy cảm giác đau đớn phía dưới truyền tới, hình ảnh tối qua hiện lại trong đầu cảm giác nhục nhã khiến cô muốn bật khóc

" Cốc cốc"

- Ai?_Cô khó chịu lên tiếng quần áo đã bị xé rách không thể mặc nữa a

- Mami đây, mau mở cửa_Mami phía ngoài lên tiếng

Lê thân đau nhức đến mở cửa:- Có chuyện?

- Quần áo của con, đây là chi phiếu của bà chủ đưa cho con_Mami đưa quần áo cho cô cùng một tấm chi phiếu

- Cảm ơn_Cô nhận lấy cúi đầu cảm ơn

- Được rồi, con mau thay đồ rồi đi vào bệnh viện đi_Mami gật đầu

- Cảm ơn mami_Cô ánh mắt long lanh nhìn mami

- Có gì đâu, con là con của bạn thân ta cũng xem như là con ta rồi_Mami mỉm cười nhẹ xoa đầu cô

- Dì Diệp dì thật tốt_Cô cảm động

- Con bé này, nhưng.....chuyện con......_Dì Diệp ấp úng nói

- Dạ con mong dì đừng nói với mẹ, con sợ bà lo_Cô ánh mắt cầu xin nói

- Được rồi, ta mong mẹ con mau khỏe lại_Dì Diệp mỉm cười nhẹ:- Con mau thay đồ đi, ta xuống dưới đợi con

- Dạ

Bệnh viện

- Bác sĩ mẹ tôi sao rồi?_Cô lo lắng nhìn bác sĩ

- Phẫu thuật rất thành công nhưng bệnh nhân vẫn còn hôn mê, một lát nữa mới vào thăm_Bác sĩ ôn tồn nói

- Dạ, cảm ơn bác sĩ_Dì Diệp

- Song Điểm mẹ con phẫu thuật thành công rồi_Dì Diệp vui mừng nắm tay cô

- Đúng vậy mẹ con khỏe lại rồi_Cô vui mừng không kém ôm lấy Dì Diệp

- Dì Diệp mấy ngày này con nhờ dì chăm sóc mẹ con được không?

- Có chuyện gì sao?_Dì Diệp ngạc nhiên hỏi

- Con phải đi làm thêm tiền chỉ đủ cho phẫu thuật

- Có gì cần giúp cứ nói với ta, ta không mong con lại đi.....

- Con biết rồi cảm ơn dì

- Ừm được rồi ta phải đi làm, tối ta lại đến

- Dạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện