Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 33: Cuộc chiến ở phòng bệnh VIP 1



“Hai người dừng lại cho tôi ngay”

Giọng nói lạnh lùng vang lên nhưng cũng không thành công làm cho hai người đang oánh nhau ác liệt kia dừng lại. Trâm Anh nhìn tình cảnh này nín cười. Tổng giám đốc mặt lạnh bị quăng bơ, chuyện hót nha…

Thấy lời nói của mình không có hiệu quả, mặt Bảo Khánh đen lại, độ ấm có xu thế tuột xuống không phanh. Để Trâm Anh ngồi lên cái ghế miễn cưỡng được coi là lành lặn, anh nói “Em ở yên đây” rồi đôi chân dài bước đến bên cạnh hai người kia.

Nghi Dung và Eric đang đánh nhau rất hăng say. Ai ra quyền cước cũng đều không hề lưu tình, không chừa mặt mũi cho ai như thể hai người họ là kẻ thù lâu năm vậy. Mà đúng thôi, hai người cũng được coi là kẻ thù rồi. Một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ, một bà chằn bậc nhất. Hai người này chung một nhà, chưa có đốt nhà là may lắm rồi. Trong Phi Ưng, Trâm Anh và Ngọc Diệp thật sự không chịu nổi hai người này nữa mới tách họ ra, một người bị “đá” sang Mĩ, một người bị “trói” ở nhà. Cuối cùng thì thế giới cũng được hòa bình mấy năm.

Đang đánh nhau đến phút cao trào, bàn tay ra quả đấm của hai người đang hướng đến mặt đối phương mà nện thì đột nhiên bị hai bàn tay khác giữ lại. Hai người đồng loạt nhìn về phía chủ nhân đôi tay đó, nhất thời đồng thanh “Không phận sự, cút sang bên cho lão nương”. Nói xong, hai người lại nhìn nhau với một ánh mắt tóe lửa.

“Tên thái giám kia, ‘lão nương’ là danh xưng của tôi, cấm ăn cắp” Nghi Dung trừng mắt.

“Bà chằn, từ đó không viết tên bà, không phải quyền sở hữu của bà, tôi nói là quyền của tôi” Eric trừng lại.

“Tên đàn bà, ngươi là giới tính gì mà dám xưng ‘lão nương’, thật làm nhục cái danh xưng đó mà” Nghi Dung

“Bà chằn, tôi cứ thích đó, bà làm gì được tôi” Eric

“Đừng nghĩ bà đây nương tay là lấn tới nha, cậu cẩn thận, tôi đưa cậu vào bar đồng tính làm gay bao đấy” Nghi Dung nói.

“Nương tay? Thôi đi bà chằn, bà mà nương tay thì hổ biến thành mèo hết rồi” Eric khinh thường.

“Tên đàn bà yếu đuối, cậu dám nói mỉa tôi sao? Cậu tin tôi cho cậu không còn thấy ngày mai không?” Nghi Dung gừ gừ nói.

“Tôi mà yếu đuối, vậy bà trở thành phế vật rồi. Không thấy ngày mai, câu đó tôi nói mới đúng” Eric gừ lại. (seal *chống cằm* sao seal cứ có cảm giác, hai người này như kiểu hai chú chó đang gầm gừ tranh lãnh thổ thế nhỉ/ Nghi Dung và Eric nghe xong, đồng loạt giơ chân đá seal bay ra khỏi hiện trường)

“Hai người im cho tôi” Bảo Khánh không chịu nổi nữa nghiến răng nói. Hai người này, lá gan lớn quá ha. Dám mắng vợ của anh, bây giờ còn dám không để anh vào mắt nữa. Vậy, bọn họ đứng có trách anh ác. (seal: người ta có phải người của anh đâu mà phải sợ anh nhỉ).

“Anh là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của tôi hả” Nghi Dung và Eric đồng thanh lần hai. Rồi hai người lại lườm nhau đến tóe lửa.

“Được, được…” Bảo Khánh nở một nụ cười nguy hiểm làm cho Nghi Dung và Eric lạnh sống lưng. Hai người đồng loạt nhìn nhau rồi e sợ nhìn người nào đó ung dung lấy điện thoại trong túi ra. Trước khi gọi điện, Bảo Khánh nói “Hai người đã thích đánh nhau như vậy thì tôi chiều”.

Nghi Dung và Eric chưa biết Bảo Khánh sẽ làm gì, nhưng cũng không phải việc tốt gì. Hai người đồng loạt rất là chân chó, người giữ điện thoại của Bảo Khánh, người cười hì hì đấm lưng cho anh.

“Trần tổng, anh đừng chấp kẻ tiểu nhân bọn tôi. Lời nói vừa rồi không phải là lời chúng tôi muốn nói. Lúc đó não của chúng tôi úng nước rồi. Anh đại ân đại lượng đừng chấp chúng tôi nha” Nghi Dung cười hì hì đấm đấm bóp bóp lưng cho Bảo Khánh.

“Bà chằn kia nói đúng đó, anh đại ân đại lượng đừng chấp chúng tôi nha” Eric vào hùa, giữ cánh tay đang chuẩn bị gọi của Bảo Khánh.

Bảo Khánh không thích người khác động vào người, nhất là người lạ và đàn bà. Vì vậy, gặp phải tình cảnh này, đôi mắt của Bảo Khánh bây giờ là một mảng băng giá. Và hiển nhiên, hai cái người kia vẫn chưa có phát hiện ra, vẫn cứ tiếp tục cái hành động đó. Không đến một phút, Bảo Khánh lạnh lùng nói “Buông”.

“Thấy chưa, tên đàn bà nhà cậu bị kì thi rồi” Nghi Dung cười trên nỗi đau của người khác nói.

“Cả cô nữa” Bảo Khánh lạnh lùng liếc Nghi Dung, không nể tình dội hẳn một gáo nước lạnh vào đầu của cô. Nghi Dung ấm ức buông tay. Eric đang thương cảm vì câu nói của Bảo Khánh, khi nhìn thấy Nghi Dung cũng bị như mình, cậu ta cười ha ha nói “Bà chằn, bà không kém cạnh đâu, hahahahaha…”

“Tên đàn bà, cậu…” Nghi Dung định cãi nhau tiếp với Eric thì giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của Bảo Khánh một lần nữa vang lên. Anh nói “Nếu hai người không câm lại, tôi gửi hai người tới trại huấn luyện”.

Nghi Dung và Eric nghe xong, rất thức thời ngậm chặt miệng lại. Lúc này, Bảo Khánh nhìn một lượt từ trên xuống dưới hai người. Nghi Dùng mọi ngày vẫn luôn là một bộ dạng gọn gàng tươm tất, hôm nay, mái tóc màu đỏ tím ngang vai của cô có phần hơi rối, quần áo thì bị nhăn đi. Còn Eric, quanh năm ngày tháng cậu ta ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc, cậu ta có vẻ tùy ý một chút. Nhưng Eric vẫn mắc bệnh sạch sẽ hơi nặng. Nếu ra khỏi nhà mà không chải chuốt kĩ, chắc chắn cậu ta sẽ không chịu ra khỏi nhà. Nhưng bây giờ, còn đâu một Eric như vậy nữa. Nhìn cậu ta như một tên côn đồ vậy. Mái tóc đỏ nâu được vuốt ngược lên, bây giờ rối tung hết lên, tùy ý rơi trên khuôn mặt khiến cho phụ nữ phải ghen tị, quần áo thì cũng không kém, chỗ cần nhăn thì nhăn, chỗ cần nhàu thì cũng nhàu luôn.

Nhìn hết một lượt, Bảo Khánh mới lạnh lùng nói “Anh, là ai?”

“Ai cha, cold boy, tôi là Takahaji Kenji, con thứ của nhà nghiên cứu sinh vật học nổi tiếng người nhật Takahaji. Anh có thể gọi tôi là Eric cho thân thiện” Eric thân thiện giới thiệu.

“Tôi không hỏi xuất thân, tôi hỏi quan hệ của anh với Phi Ưng” Bảo Khánh dội một gáo nước lạnh vào đầu của Eric làm cho lòng nhiệt tình đang bùng cháy của cậu dập tắt ngay tức khắc. Trong tư duy của Bảo Khánh, người có thể khiến cho Nghi Dung chịu động thủ, một là kẻ thù, hai là người quen. Anh không biết người đàn ông này là ai.

“Tên đàn bà, nói nhiều làm gì hả, nói ngắn gọn thôi. Cậu ta là người của Trâm Anh” Nghi Dung trực tiếp nói. Người được Trâm Anh của bọn cô tốn mấy tháng liền để thu về tay.

Bảo Khánh lại nghe thành như thế này “Cậu ta là người đàn ông của Trâm Anh”. Lập tức, mặt của vị nào đó đen lại, lạnh như nam cực làm cho hai người đang đứng kia rùng mình một cái. Ai cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về chiếc điều hòa – một thứ duy nhất còn lành lặn sót lại trong phòng. Điều hòa để ở độ tiêu chuẩn, vậy sao lạnh vậy. Bạn Dung của chúng ta vẫn chưa ý thức được, câu nói của bạn rất là mập mờ và nó như lưỡi dao một lúc đâm hai người liền. Và về sau, bạn nào đó đột nhiên bị người nào ấy đổ nguyên một thùng giấm vào người mà ban ấy không hiểu lý do vì sao. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn lúc này là chuyện của bây giờ.

Bảo Khánh nheo mắt nguy hiểm nhìn Eric, lạnh lùng nhắc lại “Người đàn ông của Trâm Anh?”

“Có việc gì sao?” Eric hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Bảo Khánh. Mà khoan, tên đàn ông kia nói gì? Người đàn ông của Trâm Anh? Ếy da, cậu ta không phải đàn ông a!!!! Tại sao ai cũng đều kêu cậu ta là đàn ông vậy. Eric khóc trong lòng mà không dám bộc lộ ra ngoài. Đùa, nhìn cái mặt của tên kia, cậu ta mà phun được một từ, đảm bảo ngày mai cậu ta khỏi nhìn thấy mặt trời luôn. Eric ngước lên nhìn trời, không đúng hơn là nhìn trần nhà. Cậu ta cảm thấy, chưa bao giờ cậu ta yêu cái không khí này đến vậy, yêu cái ánh sáng ấm áp này như thế. Dù quanh năm ngày tháng, cậu ta chỉ muốn ở trong phòng thí nghiệm cầm mấy cái dụng cụ lạnh lẽo.

“Không có việc gì” Bảo Khánh ý định không truy cứu hai người kia nữa. Nhưng đột nhiên vẻ mặt ủy khuất đến đáng thương và giọng nói như một cô con dâu nhỏ bị mẹ chồng bắt nạt lên án hai cái người đang đứng trước mặt anh. Bảo Khánh lạnh lùng nhìn hai người, nói “Ai trong hai người quát vợ tôi?”

Nghi Dung và Eric vừa nghe xong, hai người liền ngẩn người ra. Hai người nhìn nhau, chưa hiểu Bảo Khánh nói đến người nào. Và một cuộc thì thầm to nhỏ đã diễn ra:

Eric: Vợ của ảnh này là ai vậy?

Nghi Dung: Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Eric: có khi nào là một y tá nào đó vào đây rồi bị chúng ta dọa không?

Nghi Dung: Chắc vậy.

Vậy là sau cuộc đàm luận to nhỏ, Nghi Dung và Eric đã kết luận được, có thể trong lúc đánh nhau, đã có một cô y tá nào đến đây để kiểm tra cho Trâm Anh. Và lúc vào, không may cô y tá đó bị bọn họ quát dọa cho sợ hãi. Và cũng thật không may, cô y tá đó lại là bà xã đại nhân của cái tên quỷ mặt tiền này. Và cái tên quỷ mặt tiền này đang muốn vẫn binh hỏi tội hai bọn họ.

“Trần tổng, chúng tôi không biết cô gái đó là bà xã của anh, có gì xin lượng thứ cho kẻ có mắt như mù chúng tôi, anh kẻ hảo hán không chấp kẻ tiểu nhân” Nghi Dung cười hề hề nói.

“Đúng đó, anh cần gì phải chấp với mấy kẻ tiểu nhân như chúng tôi cho mệt” Eric nói.

“Anh yên tâm, lần sau cô gái đó vào đây kiểm tra, chúng tôi sẽ mời cô ấy uống trà ăn bánh” Nghi Dung nói.

“Đúng đúng” Eric hưởng ứng cùng.

“Kiểm tra? Uống trà ăn bánh? Các người đang nói ai vậy?” Bảo Khánh nghi hoặc nhìn Nghi Dung và Eric. Hóa ra từ nãy đến giờ, hai người này hiểu lầm cái gì à?

“Không phải chúng tôi dọa y tá bà xã của anh sợ sao? Bây giờ anh đang hỏi tội chúng tôi mà” Eric nói.

Nghe Eric nói xong, trên đầu Bảo Khánh rơi xuống mấy vạch hắc tuyến. Thì ra là vậy. Nhìn hai người, anh nói “Vợ của tôi là Trâm Anh”

Câu nói của Bảo Khánh vừa dứt, một cuộc đàm luận nho nhỏ lại được khơi lên:

Eric: Anh chàng này nói, Trâm Anh của tôi là vợ của anh ta. Chuyện gì vậy?

Nghi Dung: Cái này tôi chịu. (seal:*chống cằm* chị quên chuyện gì rồi à/ Nghi Dung *ngây thơ* chuyện gì?/ seal *chán nản xua xua tay* không có gì đâu)

Eric: Thôi, không để ý chuyện này nữa. Vừa nãy chúng ta có quát Trâm Anh à?

Nghi Dung: Cậu có quát không?

Eric: Hỏi thừa, tôi mà dám lớn tiếng với cô ấy, đảm bảo ngày mai tôi khỏi nhìn thấy mặt đất luôn. Còn cô?

Nghi Dung: Hỏi thừa, tôi mà dám lớn tiếng với con bé, ngày mai tôi khỏi thấy mặt trời.

Và qua cuộc đàm luận thứ hai, Nghi Dung và Eric đã kết luận được, bọn họ bị Trâm Anh vu oan cho. Hai người ai oán liếc quanh phòng tìm bóng dáng của kẻ khiến họ bị như thế này. Nhưng có nhìn thế nhìn nữa, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải bọn họ cũng không có tìm ra bóng dáng mặc bộ quần áo người bệnh đâu cả. Hai người đưa ra một kết luận nữa: Bỏ chạy rồi.

Nghi Dung nhìn Bảo Khánh, không đầu không đuôi nói “Con bé đó chạy trốn rồi”

“Cái gì?” Bảo Khánh không hiểu, nhíu mày hỏi lại.

“Còn cái gì nữa, Trâm Anh không thấy đâu” Eric sửng cồ nói. Thì ra từ nãy tới giờ, cậu bị mắng chỉ vì cái người phụ nữ đáng chết kia. Thật là đáng hận mà.

Lúc này, một giọng nói mang theo nồng đậm sự tức giận vang lên khiến cho Nghi Dung và Eric giật mình. Riêng Bảo Khánh thì đang tức giận nên không để ý.

“CÁC NGƯỜI LÀM GÌ PHÒNG BỆNH CỦA TÔI THẾ NÀY, HẢ?” Minh Quân nắm chặt tay, kìm nén sự tức giận của mình. Anh hôm nay muốn đến kiểm tra tình hình của cái cô gái cứng đầu của cái tên mặt lạnh kia như thế nào. Vậy có ai có thể nói cho anh biết, tại sao phòng bệnh của anh lại biến thành như thế này không hả? Nhìn nó có giống phòng bệnh không? Hay là cái bãi chiến trường? Làm anh tức giận nhất không phải là phòng bệnh mà là người vốn dĩ nên ở trong này thì không thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ, ba người này mải “nói chuyện” đến mức bệnh nhân đi lúc nào cũng không phát hiện. Thật là không thể chịu đựng được mà!!!!

Bảo Khánh không ở lại đây lâu, cũng không để ý ai kia đang rất tức giận chờ câu trả lời của ba người trong phòng mà bước đi. Minh Quân thấy mình bị quăng bơ lạnh, anh liền liều mạng, che trước mặt Bảo Khánh, tức giận nói “Cậu đừng chơi kiểu mặt lạnh như thế này để trốn tội. Nói cho tôi, tại sao cái phòng bệnh của tôi lại biến thành cái dạng này, hả?”

“Nếu muốn tiền đền bù thì tìm hai người kia, còn nếu hỏi về vợ tôi, vậy tránh ra, tôi muốn đi tìm cô ấy” Bảo Khánh lạnh lùng nói xong, không để Minh Quân kịp phản ứng gì đã đi qua anh ta đi về phía thang máy.

Nhìn bóng dáng đang dần khuất đi, khóe miệng của Minh Quân giật giật. Chuyện gì xảy ra vậy? Hình như anh nhìn thấy, cái mặt lạnh kia đang nổi lên ngọn lửa nào đó. Đúng, chính là khuôn mặt đó. Nhưng, bây giờ không phải là lúc để ý đến chuyện này, anh cần phải đòi lại thiệt hại của bệnh viện cái đã.

“Hai người chính là người đã phá phòng bệnh của tôi?” Minh Quân cười rất thân thiện hỏi. Nhìn nụ cười của anh, Nghi Dung và Eric không thể nào buông lỏng cảnh giác. Nụ cười này, không thân thiện như bề ngoài. Nguy hiểm, quá nguy hiểm.

“Chúng tôi sẽ bồi thường” hai người đồng thanh nói. Lúc này, nhận lỗi và bồi thường là cách sáng suốt nhất.

“Tốt, đúng là trẻ con dễ dạy” Minh Quân nở nụ cười rạng rỡ. Nghi Dung và Eric cười gượng, trong lòng hai người âm thầm rơi lệ. Anh giận thì anh mắng đi, đừng cười như vậy, anh cười tim chúng tôi không đập nổi a…

Đang lúc Nghi Dung và Eric nghĩ là qua rồi, đột nhiên một cô y ta, khuôn mặt xinh xắn đến, nói. Giọng nói của cô không to cũng không nhỏ, nhưng lại đá hai người Nghi Dung và Eric xuống hố sâu. Cô nói “Viện trưởng, bảo vệ báo, có hai chiếc tủ rơi xuống từ cửa sổ phòng VIP 1”.

“Cô nói cái gì, có gây hại cho ai không?” Minh Quân sửng sốt nói. Tên nào dám ném tủ ra ngoài như vậy chứ. Không biết như vậy rất là nguy hiểm cho người khác sao?

“Không có làm ai bị thương, nhưng lại làm bệnh nhân phòng 77 lên cơn đau tim, bây giờ ông ta đang trong phòng cấp cứu. Còn có năm y tá và một bác sĩ khoa tim bị dọa đến bất tỉnh, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại” cô y tá nói.

“Cô nói, phòng bệnh nào ném xuống?” Minh Quân trầm mặt xuống.

“Dạ, là phòng VIP 1…ế, chính là phòng này…ách…ở đây vừa có ai đến đánh nhau hay sao mà nhìn nó…” cô y tá ngạc nhiên nhìn vào trong phòng nói. Nhưng câu nói chưa hết liền bị Minh Quân cắt ngang “Cô xuống làm việc đi, để trên này tôi xử lý”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện