Bảo Bối Tình Nhân
Chương 55
“Jaejoong! Em nghe anh nói! Đừng đi vội! Chúng ta cần nói chuyện!” Yunho bắt lấy tay Jaejoong, gầm to lên.
Một tuần qua, Yunho luôn đứng trước cửa nhà Jaejoong, râu đã mọc kín cằm, nhưng Jaejoong vẫn không nói lấy một câu.
Trong vòng một tuần này, Yunho đại khái đã biết được cuộc sống của Jaejoong.
Buổi sáng, đưa đứa trẻ đến trường, cậu đến chợ giúp bà cụ, sao đó lại chạy đến công ty, buổi chiều lúc đón đứa trẻ thì đi mua đồ ăn luôn, sau đó về nhà.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy không thoải mái là việc Jaejoong và đứa trẻ ở cùng một nam nhân, tuy rằng hắn không có quyền can thiệp đến cuộc sống riêng tư của Jaejoong, nhưng nhìn vẫn cảm thấy không vừa mắt.
Jaejoong vẫn tránh Yunho, không nói chuyện với hắn, vốn gần như đã quên hoàn toàn, nhưng từ khi Yunho xuất hiện, cậu vô cùng tức giận, trước kia không tìm mình, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện, rốt cuộc là có ý gì?
“Jaejoong!” Lúc Yunho lên tiếng thì Jaejoong đã đi xa, cúi đầu thở dài một hơi, lại thấy đứa con của Jaejoong.
Yunho đột nhiên khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi đứa nhỏ này.
“Thúc thúc, vì sao mỗi ngày thúc thúc đều đến đây?” Seul Hee mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Yunho.
Mắt đứa nhỏ này rất giống Jaejoong a…
“Thúc… A…” Yunho có điểm ngại ngùng, không biết giải thích với đứa nhỏ như thế nào.
“Thúc thúc, thúc mến Jaejoong của con sao?” Seul Hee vô tội mở to mắt, hỏi Yunho.
“A…”
“Không trả lời cũng không sao ~ Con tên là Seul Hee ~ Jung Seul Hee!”
“Ha ha ~ Thúc là Jung Yunho!” Yunho cầm tay Seul Hee, nở nụ cười một lúc, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng…
“Appa con họ Jung!” Chẳng lẽ tên kia cùng họ mới mình?
“Con không có appa nha.”
Ah? Lời này… “Vậy trừ bỏ Jaejoong, người kia là…”
“Là thúc thúc a! Seung Hyun thúc thúc ~”
Thúc thúc?! Chẳng lẽ…
“Seul Hee!”
Thanh âm Jaejoong truyền đến, Yunho và Seul Hee đồng thời ngừng nói chuyện nhìn nơi phát ra thanh âm, Jaejoong đang hoang mang rối loạn chạy tới.
“Seul Hee! Sao con không mau đi cùng papa!” Jaejoong kích động nhìn Seul Hee, không dám nhìn Yunho, cậu chưa hề nói với Yunho chuyện Seul Hee là con của anh.
“Jaejoong, anh nghĩ chúng ta thật sự cần nói chuyện.” Lúc Yunho nói hoàn toàn không kích động, chỉ lẳng lặng nhìn Jaejoong.
Jaejoong nghĩ, nói một câu rồi ôm Seul Hee đi. “Tối hôm nay 9 giờ đối diện công viên.”
Cả một ngày kế tiếp, Yunho đều đứng ngồi không yên, không muốn điều tra xem đứa nhỏ kia là con ai, thầm nghĩ muốn chính tai nghe Jaejoong nói đáp án.
Hiện tại nghĩ lại, hết thày đều rất kỳ quái.
Tay Jaejoong không có đeo nhẫn, ngay cả nhẫn mình đưa cũng không có.
Mình vẫn luôn đeo.
Seul Hee gọi người kia là thúc thúc, cho dù là hai người cùng nhau nhận nuôi thì đều phải gọi thúc thúc chứ? Sao lại gọi Jaejoong thân mật như vậy mà gọi người kia là thúc thúc.
Ha…
Nếu Seul Hee thật sự là con của mình, vậy thì thật đúng là…
Jung Yunho… Mày thật sự không thể tha thứ….
Một tuần qua, Yunho luôn đứng trước cửa nhà Jaejoong, râu đã mọc kín cằm, nhưng Jaejoong vẫn không nói lấy một câu.
Trong vòng một tuần này, Yunho đại khái đã biết được cuộc sống của Jaejoong.
Buổi sáng, đưa đứa trẻ đến trường, cậu đến chợ giúp bà cụ, sao đó lại chạy đến công ty, buổi chiều lúc đón đứa trẻ thì đi mua đồ ăn luôn, sau đó về nhà.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy không thoải mái là việc Jaejoong và đứa trẻ ở cùng một nam nhân, tuy rằng hắn không có quyền can thiệp đến cuộc sống riêng tư của Jaejoong, nhưng nhìn vẫn cảm thấy không vừa mắt.
Jaejoong vẫn tránh Yunho, không nói chuyện với hắn, vốn gần như đã quên hoàn toàn, nhưng từ khi Yunho xuất hiện, cậu vô cùng tức giận, trước kia không tìm mình, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện, rốt cuộc là có ý gì?
“Jaejoong!” Lúc Yunho lên tiếng thì Jaejoong đã đi xa, cúi đầu thở dài một hơi, lại thấy đứa con của Jaejoong.
Yunho đột nhiên khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi đứa nhỏ này.
“Thúc thúc, vì sao mỗi ngày thúc thúc đều đến đây?” Seul Hee mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Yunho.
Mắt đứa nhỏ này rất giống Jaejoong a…
“Thúc… A…” Yunho có điểm ngại ngùng, không biết giải thích với đứa nhỏ như thế nào.
“Thúc thúc, thúc mến Jaejoong của con sao?” Seul Hee vô tội mở to mắt, hỏi Yunho.
“A…”
“Không trả lời cũng không sao ~ Con tên là Seul Hee ~ Jung Seul Hee!”
“Ha ha ~ Thúc là Jung Yunho!” Yunho cầm tay Seul Hee, nở nụ cười một lúc, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng…
“Appa con họ Jung!” Chẳng lẽ tên kia cùng họ mới mình?
“Con không có appa nha.”
Ah? Lời này… “Vậy trừ bỏ Jaejoong, người kia là…”
“Là thúc thúc a! Seung Hyun thúc thúc ~”
Thúc thúc?! Chẳng lẽ…
“Seul Hee!”
Thanh âm Jaejoong truyền đến, Yunho và Seul Hee đồng thời ngừng nói chuyện nhìn nơi phát ra thanh âm, Jaejoong đang hoang mang rối loạn chạy tới.
“Seul Hee! Sao con không mau đi cùng papa!” Jaejoong kích động nhìn Seul Hee, không dám nhìn Yunho, cậu chưa hề nói với Yunho chuyện Seul Hee là con của anh.
“Jaejoong, anh nghĩ chúng ta thật sự cần nói chuyện.” Lúc Yunho nói hoàn toàn không kích động, chỉ lẳng lặng nhìn Jaejoong.
Jaejoong nghĩ, nói một câu rồi ôm Seul Hee đi. “Tối hôm nay 9 giờ đối diện công viên.”
Cả một ngày kế tiếp, Yunho đều đứng ngồi không yên, không muốn điều tra xem đứa nhỏ kia là con ai, thầm nghĩ muốn chính tai nghe Jaejoong nói đáp án.
Hiện tại nghĩ lại, hết thày đều rất kỳ quái.
Tay Jaejoong không có đeo nhẫn, ngay cả nhẫn mình đưa cũng không có.
Mình vẫn luôn đeo.
Seul Hee gọi người kia là thúc thúc, cho dù là hai người cùng nhau nhận nuôi thì đều phải gọi thúc thúc chứ? Sao lại gọi Jaejoong thân mật như vậy mà gọi người kia là thúc thúc.
Ha…
Nếu Seul Hee thật sự là con của mình, vậy thì thật đúng là…
Jung Yunho… Mày thật sự không thể tha thứ….
Bình luận truyện