Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 8: Vị khách kì quái



Có lẽ bởi vì cuộc trò chuyện với Úc Ly, buổi tối hôm đó, Tạ Phỉ nằm mơ.

Trong mơ sâu thẳm trống rỗng, mà trong bóng tối đột nhiên có một ngọn đèn được thắp sáng, tiếp đó lại có một ngọn đèn, một ngọn đèn nữa… hàng tỉ ngọn đèn.

Hàng loạt những ánh sao sắp xếp thành kí hiệu huyền diệu quỷ bí, giống như hình chiếu của lý trí đến từ vũ trụ, ẩn chứa sức mạnh mênh mông có thể hủy diệt tất cả.

Khi Tạ Phỉ khi tỉnh lại, hình ảnh trong giấc mơ đã vỡ tan, hắn đau đầu kéo màn cửa sổ ra, không ngờ trời đã sáng choang.

Bởi vì tối hôm qua Tương Phi chủ động sẽ phụ trách bữa ăn sáng hôm nay, Tạ Phỉ cũng không gấp, hắn vốn định trở về giường ngủ một lát nữa, nhưng lại nghĩ đến hàng rào tre tan hoang của khách sạn, vẫn phải mang tâm trạng không tốt vào WC rửa mặt.

Lúc xuống tầng, hắn nghe nói các vị khách đều đã lên đường, mà Úc Ly còn đi sớm hơn, chưa tới sáu giờ người đại diện đã tới đón rồi.

Tài nấu nướng của Tương Phi cũng miễn cưỡng, Tạ Phỉ tùy ý lấp đầy bụng, liền sắp xếp cô tiếp tục quét dọn phòng, mình thì cùng A Phúc đến sân sau tu bổ hàng rào tre.

Cách làm hàng rào tre cũng không khó, trước tiên đi chặt tre, sau đó cưa thành chiều dài mình cần, chẻ thành bốn phần ở giữa, lại dùng nan tre buộc cố định lại, cuối cùng ghim vào trong đất là xong chuyện.

Nói thì đơn giản, nhưng cũng rất rườm rà.

Tạ Phỉ và A Phúc hì hục hơn nửa ngày, tường hàng rào tre mới sửa được một nửa.

Khi Tạ Phỉ đang cầm dao chuẩn bị tước nan, chợt nghe một trận bước chân dồn dập, tiếng thét chói tai của Dương Đóa Đóa cũng vang lên theo: “A a a quá linh! Má nó! Anh A Phúc là thần tiên sao?”

Tay Tạ Phỉ run một cái, thiếu chút nữa bổ cho mình một dao.

Hắn ngơ ngác về phía cửa rào tre, chỉ thấy Dương Đóa Đóa kéo chị họ nhà mình xông ngang tới như xe tăng, một đường chạy đến bên cạnh A Phúc, không cho người khác cơ hội nói chuyện, không kịp đợi mà kể lể chuyện gặp phải hôm nay.

Hóa ra tối hôm qua A Phúc bói được cô sẽ có mối nguy mất tiền, phải để ý điện thoại và ví tiền mình hơn, Dương Đóa Đóa suy nghĩ đài truyền hình người đến người đi, rất có thể sẽ có ăn trộm, vì vậy buổi sáng ra cửa cố ý mang theo máy báo động bluetooth, không nghĩ tới đang ngăn ngon ở phố đồ ăn trấn Thiệu Dương, máy báo động của cô đột nhiên vang lên, điện thoại trong túi quần đã biến mất.

“Khi đó kẻ trộm còn chưa đi xa, bắt cả người lẫn tang vật tại chỗ!” Dương Đóa Đóa nhắc tới chuyện này vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không nhịn nổi hưng phấn: “Anh A Phúc, nếu không nhờ anh, điện thoại tôi mới mua đã mất rồi, tôi còn chưa trả góp xong đâu.”

“Chuyện nhỏ.” A Phúc thờ ơ trả lời, dư quang nhìn thấy Tạ Phỉ một bên, lập tức nhiệt tình nở nụ cười: “Cho dù mất điện thoại cũng không sợ, tôi giỏi nhất là tìm đồ, 100% có thể tìm về giúp cô.”

Dương Đóa Đóa gật đầu, cô đã hoàn toàn bái phục với năng lực của A Phúc, đôi mắt lóe sáng nói: “Hơn nữa hôm nay tôi thật sự thấy được oppa, anh ấy còn đẹp hơn trên phim gấp trăm lần! Không, một ngàn lần! Đáng tiếc oppa chỉ có một chỉ có một lần quay, chụp xong liền rút lui, nếu tôi có thể nhìn anh ấy thêm mấy lần, cũng có thể yên bình nhắm mắt — oppa?”

Tạ Phỉ quay đầu theo tầm mắt Dương Đóa Đóa, chỉ thấy Úc Ly đội mũ lưỡi trai đang đứng trước cửa rào tre, trên tay còn cầm kính râm, trong vẻ mặt lãnh lùng cũng có chút ngây ngốc giống Dương Đóa Đóa.

Hiển nhiên, Úc Ly đã quên mất khách sạn có khách.

Tạ Phỉ thay đổi suy nghĩ, đang nghĩ nên làm như thế nào để hóa giải cục diện trước mắt, Úc Ly lại đột nhiên cất bước, búng tay về phía Dương Đóa Đóa và Hứa Lệnh Di.

Theo một tiếng “tách”, ánh mắt hai chị em gái trong nháy mắt đã không có tiêu cự.

Úc Ly liếc Tạ Phỉ một cái: “Đừng hòng cọ độ hot của tôi!” Nói xong nghênh ngang vào phòng.

Tạ Phỉ: “…”

A Phúc: “…”

Chờ bóng lưng Úc Ly biến mất, hai cô gái lập tức thanh tỉnh, Dương Đóa Đóa lại nói tiếp lời lúc trước, mặt mày hớn hở nói cô đã thấy gì ở đài truyền hình.

Nhìn dáng vẻ của cô, chẳng những không nhớ Úc Ly đã tới, cũng không hề phát hiện trí nhớ dừng lại mấy chục giây.

Cho nên, đây là hiệu quả là của cây bút máy trong phim “Đặc vụ áo đen” sao? (*)

(*) Có tên khác là Men in Black, nội dung kể về 2 đặc vụ được giao nhiệm vụ theo dõi hoạt động của người ngoài hành tinh trên Trái Đất. Nếu một người bình thường nhìn thấy mấy thứ không nên nhìn thấy (vd người ngoài hành tinh chẳng hạn), mấy ổng sẽ có một cây bút máy mà chỉ cần bấm một cái là họ sẽ quên mất điều mình vừa thấy ngay.

Tạ Phỉ không khỏi có chút đồng tình và tiếc nuối cho cô Dương đã để lỡ mất thần tượng.

Cho dù Dương Đóa Đóa thích nói thế nào, dù sao cũng đã đi ra ngoài một ngày, tinh lực có hạn, không lâu sau đã trở về phòng với Hứa Lệnh Di.

Hai người vừa đi, Tạ Phỉ đụng cùi chỏ vào A Phúc, nhỏ giọng nói: “Anh A Phúc, anh có phát hiện Hứa tiểu thư vẫn luôn nhìn anh không?”

Mặc dù Hứa Lệnh Di vẫn đeo kính đen, nhưng Tạ Phỉ cảm giác được tầm mắt đối phương gần như không rời khỏi A Phúc, hơn nữa trước khi đi còn quay đầu nhìn A Phúc mấy cái.

A Phúc là yêu, ngũ giác nhạy bén hơn loài người, hắn ta gật đầu một cái, “Hứa tiểu thư có chút kỳ quái.”

Hai người yên lặng hồi lâu, A Phúc chấn động: “Chẳng lẽ cô ấy vừa ý tôi?!”

Tạ Phỉ nghiêm túc đánh giá “quả đầu scene”, “trang phục hộp đêm” của A Phúc, cùng với “vòng cổ chó” trên cổ, lại suy nghĩ đến cách trang điểm bạch cốt tinh tiêu chuẩn thành phố của Hứa Lệnh Di, bằng trực giác phán đoán: “Tôi cảm thấy không có.”

“Không, không có là tốt nhất, tôi không có chủ nghĩa kết hôn.” A Phúc cảm thấy có chút mất mặt, lại không dám phản bác ông chủ, chỉ có thể nhớ lại chuyện cũ cứu vớt cho mình: “Nhớ năm đó, có không ít yêu cái mang theo thiên tài địa bảo tới động phủ, sau đó nhập thế, lại có các bà các tiểu thư vung tiền như rác lấy lòng tôi, chỉ mấy chục năm trước thôi, còn có con trai các quan lớn cầm đủ loại giấy tờ đến chọn tôi làm đối tượng, tôi đều tâm lặng như nước.”

“…” Chuyện sau cùng lại cái gì vậy? Tạ Phỉ yên lặng, qua loa lấy lệ nói: “Giữ mình rất tốt, rất tốt.”

A Phúc khoe khoang đồng thời còn không quên đạp đồng đội một cái: “Nhưng tôi với Tương Phi hoàn toàn khác nhau.”

“Vậy Úc Ly thì sao?” Hỏi xong, Tạ Phỉ lại cảm thấy thăm dò chuyện tình cảm riêng tư của người khác không tốt lắm, đang muốn nói kệ đi, liền nghe A Phúc sâu xa than thở: “Y sao…”

Tạ Phỉ lập tức vểnh tai.

“Trừ người có khuynh hướng cuồng ngược, có ai lại để ý đến y?”

“…” Sáu chục triệu fans cảnh cáo!

Tạ Phỉ nhận rõ bản chất chanh chua của A Phúc, thấy đã qua bốn giờ, bèn nói: “Anh A Phúc giúp đỡ thu dọn công cụ đi, tôi đến chợ thôn mua chút đồ.”

Mười phút sau, Tạ Phỉ đạp xe ba gác đến cửa thôn.

Dòng người trong chợ như dệt cửi, trừ thôn dân bày sạp, còn có rất nhiều du khách đeo vòng hoa cầm gậy selfie.

Dẫu sao thôn Tịch Ninh cũng được coi là một trong những nơi có nhiều đồ ăn nhất khu du lịch của trấn Thiệu Dương, cộng thêm hôm nay lại là thứ bảy, đương nhiên náo nhiệt hơn bình thường một chút.

Đến thôn này nhiều ngày như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tạ Phỉ đi dạo chợ, hắn đẩy xe ba gác vòng một vòng, phát hiện các gian hàng bán phần lớn đều là đồ ăn vặt, đặc sản quê nhà cùng với sản phẩm thủ công giá rẻ, không khác cảnh tượng các khu du lịch ở thế giới cũ của hắn lắm, giống như dây chuyền sản xuất phục chế vậy.

Sự hứng thú của Tạ Phỉ giảm đi nhiều, tùy ý chụp một bức ảnh trước một sạp trái cây gửi cho Úc Ly.

[Ông chủ Tiểu Tạ]: Úc tiên sinh, có thích gì không?

Úc Ly gần như trả lời ngay: Tôi không ăn lựu, lười bóc vỏ.

Tạ Phỉ mới vừa nhập vào một chữ, đối phương lại gửi tin đến ——

[Úc]: Nho cũng không ăn, dính tay.

[Úc]: Táo xanh quá chua, không ăn.

[Úc]: Bị dị ứng với xoài, không ăn.

Tạ Phỉ nhìn giao diện WeChat hít sâu một cái, nhanh chóng đánh ra một hàng chữ: Không bằng nói xem anh có thể ăn gì đi?

[Úc]: Tùy tiện.

[Ông chủ Tiểu Tạ]: (mỉm cười)

Tạ Phỉ trực tiếp khóa màn hình, đồng thời lĩnh ngộ được quy tắc thứ hai để chung sống với Úc Ly — nếu như trực tiếp quyết định, Úc Ly sẽ không bắt bẻ, nhưng nếu giao quyền lựa chọn cho đối phương, chính là ngại đầu mình quá kiên cường.

Hắn cẩn thận chọn một ít nguyên liệu nấu ăn, chứa đầy gần nửa thùng xe, máy tính trong lòng vẫn chưa hề dừng.

Nhưng mà tính tới tính lui, tiền mặt có thể tiêu cũng chỉ có hơn ba trăm, nghĩ đến tháng sau nhất định phải trả tiền điện nước và tiền mạng, Tạ Phỉ cực kì nhức đầu, nếu thật sự đến đường cùng, tìm Úc Ly mượn tiền có được không?

Không được, sau này phải dự bị kim chủ nhiều hơn một chút.

Tạ Phỉ đang nghĩ miên man, lúc quay đầu xe không chú ý tới phía trước có người vọt tới, hai bên liền va vào nhau!

“Rầm ——”

“Ai nha!”

Đi đôi với giọng nói khoa trương của mấy người bán đồ ăn, một chiếc giày cao gót màu đen bay lên thật cao, lại rơi xuống thẳng tắp.

Tạ Phỉ ổn định lại chiếc xe ba gác, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô gái tóc tai bù xù nằm dưới đất, cảm giác quần áo đối phương có chút quen mắt?

Hình như là… Hứa Lệnh Di?

“Hứa tiểu thư?!” Tạ Phỉ lật đật nhảy xuống xe, đỡ người dậy, “Cô không sao…”

Lời còn chưa nói hết, hắn liền đối mặt với một đôi mắt phủ đầy tia máu.

Cặp mắt kia sưng đỏ hẳn lên, trũng mắt sâu nặng, nó vẫn luôn bị giấu dưới kính đen, đến bây giờ mới bị Tạ Phỉ thấy rõ.

Tạ Phỉ ngẩn người, thấy Hứa Lệnh Di bị sứt cằm, máu tươi ồ ồ chảy ra, ngay cả vạt áo cũng dính mấy giọt.

Hắn sợ hết hồn, vội vàng muốn tìm khăn giấy, nhưng chợt bị một lực mạnh đẩy ra!

Hứa Lệnh Di nhanh nhẹn bò dậy, lấy một loại tư thế hoàn toàn không xứng đôi với khí chất bản thân, thậm chí có chút tức cười xông về một chiếc xe bus đang đỗ bên đường, nhảy lên từ cửa sau.

Mắt thấy cửa xe sắp đóng, Tạ Phỉ vội kêu: “Này, chờ một chút!”

Hắn vội vã nhặt chiếc giày, kính đen cùng điện thoại Hứa Lệnh Di đánh rơi lên, cất bước đuổi theo, chen lên xe vào giây cuối cùng.

Cửa xe đóng, bên trong buồng xe an tĩnh đến quỷ dị.

Hành khách trong xe nhìn chằm chằm sang, trong mắt có vẻ cảnh giác.

Tầm mắt của bọn họ tập trung vào một cô gái mặt dính đầy máu, quần áo xốc xếch, cả người chật vật; một thiếu niên khác không ngừng theo sát, trong tay còn cầm một chiếc giày cao gót.

Hồi lâu sau, một bà bác tóc súp lơ do dự hỏi: “Em gái, có muốn báo cảnh sát không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện