Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen
Chương 13: Đánh rơi ngọc kiếm
Lý Bắc Mục không nghi ngờ lời nói của Vân Châu Nhi.
Vân Châu Nhi tới Đại Đại Hưng Quốc đã gần một năm, hắn hiểu rõ nàng là người thế nào, nàng nhát gan, cẩn thận, luôn sợ sai sót khi làm bất cứ chuyện gì! Cho nên, nàng nhất định sẽ không nói dối hắn chuyện này.
Vẫn là, Vân Lâm Li thật sự không phải tiểu nha đầu đáng thương kia.
Nhưng tại sao khi hắn nhìn thấy bộ dạng đó của nàng trong lòng lại khổ sở như vậy? Vì sao nghe thấy nàng mơ hồ kêu lên tiếng tiểu ca ca kia, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, chât thật như vậy..
Có lẽ, tiểu nha đầu đáng thương đó trong lòng hắn có ấn tượng rất là sâu.
"Nàng có biết, nàng ấy tên gọi là gì?" Lý Bắc Mục chưa từ bỏ ý định truy vấn nói.
"Thần thiếp không có nghe nói qua, nhưng thần thiếp có thể viết phong thư gửi cho huynh trưởng, nhờ huynh ấy tìm hiểu một chút, bất quá, người đã mất nhiều năm, chỉ sợ.."
Lý Bắc Mục thở dài, xua tay nói: "Thôi!" Hắn nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Li Bắc Mục mới vừa đi tới cửa, Vân Châu Nhi đột nhiên khẩn thiết nói: "Điện hạ, hay là, người ở lại cùng thần thiệp dũng bữa tối, có thể chứ?"
Lý Bắc Mục không hề dừng bước, chỉ là nhàn nhạt nói: "Bổn cung còn có việc!"
Nhìn bóng dánh Lý Mắc Mục rời đi, trong lần Vân Châu Nhi dâng lên một trận khó chịu!
Nàng ngàn dặm xa xôi gả đến Đại Hưng Quốc, nếu là không chiếm được sủng ái của Thái Tử, thì nàng còn có cái gì? Không có người thân, cô đơn lẻ bóng.
Ngảy cả Vân Lâm Li, lúc trước trà trộn vào đội ngũ hòa thân của nàng, nói là tới bảo hộ nàng, giả trang thành tỳ nữ thân cận, là muội muội của nàng, giờ cũng trở nên xa lại, có cả gan ám sát Thái Tử..
"Thái Tử Phi, đồ vật này là của người sao?" Âm thanh của Ân Phàm kéo suy nghĩ của Vân Châu Nhi lại.
Ân Phàm cầm trong tay một vật ước chừng dài mười tấc, thiết kế ngọc thạch xung quanh, đưa cho Vân Châu Nhi.
Vân Châu Nhi hơi hơi nhíu mày, đây không phải là đồ vật mà Li nhi quý nhất sao? Ngọc Kiếm này luôn ở bên người Li nhi, bây giờ sao lại ở trên tay của Ân Phàm?
"Ngươi nhìn thấy nó ở đây?" Vân Châu Nhi hỏi.
"Bẩm Thái Tử Phi, là ở trong phòng Li nhi, nô tỳ và một vài người đang dọn dẹp, phát hiện ở một góc có món vật này, Li nhi là một cung nữ, không thể có một món đồ quý giá như vậy. Đây là Ngọc Kiếm dùng ngọc tốt nhất chế tạo thành. Lúc trước, Thái Tử Phi thường hay lui tới phòng của Li nhi, nên nô tỳ đoán là do Thái Tử Phi làm rơi!
Vân Châu Nhi cẩn thận nhìn Ngọc Kiếm, không có nói bất luận lời gì.
Như vậy Ngọc Kiếm này, đích thực không phải người bình thường có thể có được, phần lớn là ở trong vương cung của Vương gia hoặc bọn công tử hào môn, dùng làm phụ tùng để treo ở bên hông.
Nàng nghĩ, Li nhi xem Ngọc Kiếm này như bảo bối, nên chắc là đồ vật do cha mẹ nàng để lại!
Chỉ là, nàng chưa từng nghe Li nhi nói qua lời nào về người nhà của mình hay thân phận của nàng.
Bọn họ đều cho rằng, là do nàng bị mất trí nhớ, hoặc cũng là do thân thế quá mức bi thảm không muốn nói. Sau này, cũng không có người nào đi hỏi nàng. Ngọc Kiếm tốt như vậy, là vật hiếm có, nếu thật sự là do cha mẹ nàng để lại vậy Vân Lâm Li cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
* * *
Vân Lâm Li được Lữ Dạ lén an bài đưa đến chỗ mới để dưỡng thương, còn tìm một cung nữ Minh Nguyệt tới để chăm sóc cho nàng.
Vân Lâm Li lúc tỉnh, lúc hôn mê, cơn sốt vẫn lặp đi lặp lại, cả người nóng đến phờ phạc, môi khô nức tái nhợt!
" Mẫu thân, mẫu thân, người đợi đã.. đừng đi.."
Vân Châu Nhi tới Đại Đại Hưng Quốc đã gần một năm, hắn hiểu rõ nàng là người thế nào, nàng nhát gan, cẩn thận, luôn sợ sai sót khi làm bất cứ chuyện gì! Cho nên, nàng nhất định sẽ không nói dối hắn chuyện này.
Vẫn là, Vân Lâm Li thật sự không phải tiểu nha đầu đáng thương kia.
Nhưng tại sao khi hắn nhìn thấy bộ dạng đó của nàng trong lòng lại khổ sở như vậy? Vì sao nghe thấy nàng mơ hồ kêu lên tiếng tiểu ca ca kia, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, chât thật như vậy..
Có lẽ, tiểu nha đầu đáng thương đó trong lòng hắn có ấn tượng rất là sâu.
"Nàng có biết, nàng ấy tên gọi là gì?" Lý Bắc Mục chưa từ bỏ ý định truy vấn nói.
"Thần thiếp không có nghe nói qua, nhưng thần thiếp có thể viết phong thư gửi cho huynh trưởng, nhờ huynh ấy tìm hiểu một chút, bất quá, người đã mất nhiều năm, chỉ sợ.."
Lý Bắc Mục thở dài, xua tay nói: "Thôi!" Hắn nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Li Bắc Mục mới vừa đi tới cửa, Vân Châu Nhi đột nhiên khẩn thiết nói: "Điện hạ, hay là, người ở lại cùng thần thiệp dũng bữa tối, có thể chứ?"
Lý Bắc Mục không hề dừng bước, chỉ là nhàn nhạt nói: "Bổn cung còn có việc!"
Nhìn bóng dánh Lý Mắc Mục rời đi, trong lần Vân Châu Nhi dâng lên một trận khó chịu!
Nàng ngàn dặm xa xôi gả đến Đại Hưng Quốc, nếu là không chiếm được sủng ái của Thái Tử, thì nàng còn có cái gì? Không có người thân, cô đơn lẻ bóng.
Ngảy cả Vân Lâm Li, lúc trước trà trộn vào đội ngũ hòa thân của nàng, nói là tới bảo hộ nàng, giả trang thành tỳ nữ thân cận, là muội muội của nàng, giờ cũng trở nên xa lại, có cả gan ám sát Thái Tử..
"Thái Tử Phi, đồ vật này là của người sao?" Âm thanh của Ân Phàm kéo suy nghĩ của Vân Châu Nhi lại.
Ân Phàm cầm trong tay một vật ước chừng dài mười tấc, thiết kế ngọc thạch xung quanh, đưa cho Vân Châu Nhi.
Vân Châu Nhi hơi hơi nhíu mày, đây không phải là đồ vật mà Li nhi quý nhất sao? Ngọc Kiếm này luôn ở bên người Li nhi, bây giờ sao lại ở trên tay của Ân Phàm?
"Ngươi nhìn thấy nó ở đây?" Vân Châu Nhi hỏi.
"Bẩm Thái Tử Phi, là ở trong phòng Li nhi, nô tỳ và một vài người đang dọn dẹp, phát hiện ở một góc có món vật này, Li nhi là một cung nữ, không thể có một món đồ quý giá như vậy. Đây là Ngọc Kiếm dùng ngọc tốt nhất chế tạo thành. Lúc trước, Thái Tử Phi thường hay lui tới phòng của Li nhi, nên nô tỳ đoán là do Thái Tử Phi làm rơi!
Vân Châu Nhi cẩn thận nhìn Ngọc Kiếm, không có nói bất luận lời gì.
Như vậy Ngọc Kiếm này, đích thực không phải người bình thường có thể có được, phần lớn là ở trong vương cung của Vương gia hoặc bọn công tử hào môn, dùng làm phụ tùng để treo ở bên hông.
Nàng nghĩ, Li nhi xem Ngọc Kiếm này như bảo bối, nên chắc là đồ vật do cha mẹ nàng để lại!
Chỉ là, nàng chưa từng nghe Li nhi nói qua lời nào về người nhà của mình hay thân phận của nàng.
Bọn họ đều cho rằng, là do nàng bị mất trí nhớ, hoặc cũng là do thân thế quá mức bi thảm không muốn nói. Sau này, cũng không có người nào đi hỏi nàng. Ngọc Kiếm tốt như vậy, là vật hiếm có, nếu thật sự là do cha mẹ nàng để lại vậy Vân Lâm Li cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
* * *
Vân Lâm Li được Lữ Dạ lén an bài đưa đến chỗ mới để dưỡng thương, còn tìm một cung nữ Minh Nguyệt tới để chăm sóc cho nàng.
Vân Lâm Li lúc tỉnh, lúc hôn mê, cơn sốt vẫn lặp đi lặp lại, cả người nóng đến phờ phạc, môi khô nức tái nhợt!
" Mẫu thân, mẫu thân, người đợi đã.. đừng đi.."
Bình luận truyện