Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu
Chương 27: Không chống đỡ được
Để làm bánh sữa cho Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm không thể không mượn phòng bếp so ra còn rộng hơn cả phòng khách và phòng ngủ chính.
“Cậu không cần phải nói “mượn”.” Diệp Chuyết Hàn nhàn nhã bưng một ly cẩu kỉ* nóng, “Nếu cậu đã dọn tới đây, tất cả đồ trong bếp đều là của cậu.”
(*cẩu kỉ: Tên một loài cây nhỏ, lá non có vị hơi đắng, dùng làm rau ăn được, rễ dùng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt, vỏ rễ cũng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt bì)
Tay trộn bột mì của Kỳ Lâm run lên, ngẩng đầu liếc Diệp Chuyết Hàn.
Cmn lời này nghe sao cứ kì lạ kiểu gì ấy?
Phòng bếp là của tôi?
Tôi tới đây làm đầu bếp của anh à!?
Diệp Chuyết Hàn uống xong ly cẩu kỉ, đặt sang một bên, bước tới, “Cậu đang nói thầm cái gì?”
“Tôi nói thầm?” Kỳ Lâm lấy trong tủ lạnh ra một bình sữa bò lớn, “Ảo giác của anh đó. Lui ra phía sau lui ra phía sau, bổn đầu bếp Michelin đang làm việc.”
Diệp Chuyết Hàn bị khuỷu tay Kỳ Lâm đẩy một cái, lui một bước.
“Ha, nghe lời vậy?” Lúc Kỳ Lâm rời giường rất mệt, nhưng hiện tại thần kinh đã phấn chấn lên, bắt đầu tìm cách tấn công.
Diệp Chuyết Hàn lui, cậu tiến.
Diệp Chuyết Hàn bối rối, cậu vui vẻ.
“Kêu anh lui anh liền lui, ngày thường sao không thấy ngoan như vậy?” Kỳ Lâm đảo bột mì, “Liệu có phải dậy sớm quá nên đầu óc thiếu minh mẫn không? Diệp tổng, đây gọi là gì nhỉ?”
Diệp Chuyết Hàn thế mà lại tiếp lời, nghiêm túc hỏi: “Gọi là gì?”
Kỳ Lâm: “Việc nên làm.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Đừng tới gần đây!” Tay Kỳ Lâm vung lên, dính đầy bột mì và sữa bò, “Áo sơ mi này của anh rất đắt nhỉ? Nếu anh đến gần thêm một chút nữa, chỉ 1cm thôi, nhỡ đâu bổn đầu bếp không khống chế được, gửi một chưởng sang thì làm sao bây giờ?”
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh nói: “Vậy thay cái khác.”
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn: “Có vấn đề gì không?”
Thái dương Kỳ Lâm co giật, bưng bát inox dịch sang bên phải, tránh xa Diệp Chuyết Hàn, “Có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm nha, tốt xấu gì cũng là một cái áo sơ mi đó.”
Diệp Chuyết Hàn không bước theo, nhưng cũng không rời đi, đứng như cậy cột chọc trời giữa phòng bếp. Mặc cho Kỳ Lâm trái phải bận rộn, hắn cứ đứng lù lù bất động như vậy.
Đứng chờ ăn bánh.
Sau khi trộn bột xong, Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn Diệp Chuyết Hàn, “Chảo ở đâu?”
Diệp Chuyết Hàn khiêm tốn hất cằm về phía một cánh cửa trượt.
Kỳ Lâm tròn mắt.
Tục ngữ nói quân tử xa nhà bếp, không ngờ Diệp Chuyết Hàn vẫn biết nồi niêu xoong chảo để ở đâu. Kỳ Lâm mở ngăn tủ ra, lúc tìm chảo cậu đã phát hiện một chiếc nồi hầm đặc biệt tinh xảo.
Bởi vì có đại ca “nghiện nấu ăn”, phòng bếp của Xuất Tẩu có đầy đủ các thể loại đồ dùng làm bếp. Có lần Kỳ Lâm tìm tới vị đại ca đó để nói chuyện công việc, nói một lúc sau không hiểu sao đã bị đưa đến phòng bếp, bị ép phải nhận biết các loại đồ dùng trong bếp, tác dụng như thế nào.
Ví dụ như loại nồi hầm này, chuyên dùng để nấu cháo.
Kỳ Lâm thuận miệng hỏi: “Đầu bếp nữ nhà anh có bao giờ nấu cháo dinh dưỡng cho anh không?”
Diệp Chuyết Hàn: “Cháo dinh dưỡng?”
“Anh không biết anh vừa uống nước cẩu kỉ à?” Kỳ Lâm cười, “Sắp 30 tuổi, nghiện dưỡng sinh, thích uống cẩu kỉ và cháo dinh dưỡng.”
Một lát sau Diệp Chuyết Hàn đáp: “Không có ai tới nấu cháo cả. Hôm qua tôi nói rồi, nhà này chỉ có một người ở, định kỳ có người tới quét dọn.”
Kỳ Lâm đã bắt đầu rán bánh, bật lửa trung bình, mùi thơm sữa bò lập tức tỏa ra, tràn ngập cả phòng bếp.
“Cho nên cái nồi nấu cháo kia là tự anh dùng?” Kỳ Lâm nói.
Diệp Chuyết Hàn không nghe rõ, “Gì cơ?”
Chỉ là đang nói chuyện tào lao, Kỳ Lâm lười nói lại lần hai, “Không có gì. Thôi xong, quên lấy đĩa rồi, giúp tôi…”
Vừa dứt lời, một cái đĩa sứ trắng xuất hiện ở bên cạnh.
Kỳ Lâm sửng sốt, không nhận lấy ngay.
“Cẩn thận cháy bánh.” Diệp Chuyết Hàn nhắc nhở.
Kỳ Lâm nhấc chảo lên, hất một cái, thể hiện kỹ năng của mình. Chiếc bánh xoay tròn trong không trung rồi lại nằm im xuống chảo.
Làm xong động tác này, Kỳ Lâm mới bỏ bánh sữa sang đĩa Diệp Chuyết Hàn đang cầm, tiện thể nhướn lông mày với hắn.
Mặt trời đã lên cao, ánh mắt vàng rực rỡ tụ vào mắt cậu, biến con ngươi thành màu hổ phách sáng trong.
Diệp Chuyết Hàn không mang đĩa đi.
“Sao rồi? Xem ngây người luôn hả?” Kỳ Lâm đắc ý nói, “Chồng anh rất ngưu bức*nhỉ? Có muốn quỳ rạp xuống chân hầu hạ chồng không?”
(*ngưu bức: rất mạnh mẽ, lợi hại)
Sống chung với Diệp Chuyết Hàn trong thời gian dài, Kỳ Lâm đã học được cách tự xưng là chồng. Tuy rằng lần đầu tiên nói ra rất gượng, thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình, nhưng về sau lại thấy thích.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Đừng nhìn chồng nữa, mau ăn đi.” Kỳ Lâm lại múc thêm một thìa bột đổ vào chảo, “Một cái không đủ, chồng sẽ làm cho anh thêm một cái nữa. Hôm nay là lần đầu tiên chảo của anh được dùng, cho anh hai cái.”
Diệp Chuyết Hàn: “Vì sao?”
“Bởi vì đó là một nghi thức cần thiết nên làm a!”
Kỳ Lâm đổ nhiều bột mì, sữa bò cũng nhiều, cuối cùng đủ làm tận năm cái bánh, mỗi người hai cái vẫn còn dư một cái.
Kỳ Lâm: “Hức…”
Diệp Chuyết Hàn nghe thấy, nhướn mày.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai nấc bao giờ à?” Kỳ Lâm rất xấu hổ, dù sao nấc vẫn đỡ hơn xì hơi, nhưng hành động này không văn minh lắm, trước mặt Diệp Chuyết Hàn lại càng thêm gánh nặng.
Ai bảo Diệp Chuyết Hàn là thần tiên ca ca chứ?
Mà cậu chỉ là một thần thú?
“Cái cuối cùng, cậu ăn không?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Kỳ Lâm ăn không nổi nữa. Sức ăn của cậu tuy không tồi, nhưng buổi sáng không nên ăn quá nhiều, “Anh ăn đi, dạ dày anh lớn, đến một con gà cũng ăn được hết.”
Diệp Chuyết Hàn kéo đĩa sang, ánh mắt thâm trầm.
Kỳ Lâm cởi tạp dề, vội vã ra ngoài.
Sáng sớm nháo một trận, lúc Kỳ Lâm tới Xuất Tẩu, sự hưng phấn đã rút đi, cảm giác mệt mỏi vì thiếu ngủ ùn ùn kéo tới.
Bộ sản phẩm Tiểu Mỹ Long đã hoàn chỉnh sơ bộ, mô hình mẫu đợt đầu đã có, hôm nay tổ thiết kế mở họp, cho ý kiến phản hồi và chỉnh sửa.
“Đầy Sao” đã được ra mắt vào mùa hè năm ngoái, hiện tại đang tiếp tục được phát triển thêm.
Lựa chọn đầu tiên của bọn họ là thiên hà và các ngôi sao, lần này Kỳ Lâm định bổ sung thêm ý tưởng về tinh vân, vật chất tối và lỗ đen vào, tạo ra một vũ trụ vừa “lãng mạn” vừa “nguy hiểm”, cảm giác tương phản rất mạnh.
Công việc cậu đã phân công cụ thể. Tổ thiết kế có khoảng mười người. Cuối cùng sẽ chọn ra mười ba mô hình, còn phải qua nhiều lần thảo luận nhóm, đánh giá hiệu quả và thị trường mới đi đến quyết định.
Để không ảnh hưởng lẫn nhau, tổ thiết kế chia thành hai tổ nhỏ, một tổ “Tiểu Mỹ Long” và một tổ “Đầy Sao”. Ngoài ra, các sản phẩm của Xuất Tẩu trước khi gia nhập vào Nhạc Đình cũng cần ra mắt một loạt mô hình mới, đảm bảo không bị cắt đứt hợp tác với các bên game, manga và anime.
Nói chung là bận tối tăm mặt mũi, khổ nhất là Kỳ Lâm – giám đốc thiết kế và hình ảnh.
“Lão đại!” Hoàng Vũ vui vẻ chạy tới, “Sao sáng nay anh lại uống café?”
Kỳ Lâm bưng café lên lầu, mí mắt đánh nhau liên tục, giọng nói ủ rũ hơn ngày thường, “Buồn ngủ.”
“Sao lại buồn ngủ a?” Hoàng Vũ vẫn lải nhải bên tai liên tục, “Vì sao lại buồn ngủ? Đêm qua anh làm gì? Wao, cuộc sống về đêm thật phong phú nha!”
Kỳ Lâm: “…..”
Dùng một chân đá cái thứ này ngã xuống có được tính là tai nạn lao động không?
Là một trợ lý, Hoàng Vũ tận tâm nhắc nhở ông chủ của mình, “Lão đại, anh đừng cố chạy, có gì trong lòng cứ tâm sự với tôi, tôi học đại học ngành tâm lý đó!”
Hoàng Vũ là một sinh viên tâm lý, đúng ra là một sinh viên giỏi, có bằng kép thiết kế và tâm lý. Những thứ này là xích sắt, ép mười mấy năm cày cuốc học tập gian khổ, nghẹn trong lòng lâu rồi, vừa ra xã hội lập tức thả bay bản thân bung lụa hết cỡ.
Kỳ Lâm đi lên tầng ba, liếc mắt cảnh cáo Hoàng Vũ, “Tôi đau lòng thay cho thầy dạy tâm lý học của cậu.”
Hoàng Vũ híp mắt cười.
Kỳ Lâm thở dài, đi tới phòng mô hình của nhóm làm việc.
Tối hôm qua làm gì? Đương nhiên là tức giận với một tên ngu ngốc rồi.
Cố Nhung đang điều tra việc trên mạng có người đang hắt nước bẩn vào Xuất Tẩu, Kỳ Lâm chưa định nói cho tất cả mọi người biết.
“Kỳ tổng tới!” Tổ trưởng tổ mô hình cao giọng tiếp đón, “Chúng ta bắt đầu luôn nhỉ? Kết quả của bản mẫu khá ổn, nhưng nhìn vẫn hơi cứng, một số biểu cảm cũng cần phải điều chỉnh…”
Kỳ Lâm uống mấy hớp café, xốc lại tinh thần, thảo luận với tổ mô hình cả một buổi sáng.
Làm công việc thiết kế, đa số đều thích hút thuốc lá, trong phòng mải thảo luận nên không để ý, đến lúc quay lại văn phòng của mình mới thấy đau đầu kinh khủng.
Giờ nghỉ trưa tới nhưng cậu không có cảm giác muốn ăn.
Cả người không thoải mái, toàn bộ nhờ hai bánh sữa bò buổi sáng chống đỡ.
Nghĩ đến bánh sữa bò, Kỳ Lâm đột nhiên cười lên.
Thần tiên bình thường không dính khói lửa nhân gian, thần tiên Diệp Chuyết Hàn lại ăn một phát ba cái bánh sữa bò lớn. Cậu ăn hai cái đã no lắm rồi, Diệp Chuyết Hàn ăn tận ba cái, không biết dạ dày có chịu nổi không.
Diệp Chuyết Hàn đang ăn cơm ở nhà ăn nhân viên của Nhạc Đình, hắn buông đũa, cầm di động lên.
Hứa Tuyền đang ngồi đối diện: “?”
Diệp tổng của bọn họ, khi ăn cơm rất có nguyên tắc, chưa bao giờ thấy vừa ăn vừa chơi di động!
Diệp Chuyết Hàn có lúc ăn cơm một mình trong văn phòng, có lúc sẽ tới nhà ăn nhân viên, Hứa Tuyền phải đi theo.
Thư ký Hứa thực ra không thích nhà ăn nhân viên lắm, vì đầu bếp có chút mâu thuẫn với hắn, cứ làm toàn những đồ hắn không thích ăn.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long xoạc chân.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long ngã đập mông.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi biết anh đang online!
Thư ký Hứa kinh ngạc nhìn Diệp tổng đang mỉm cười.
Chắc chắn là do ánh mặt trời hôm nay quá đẹp, chiếu hoa hết cả mắt.
Thư ký Hứa nhanh tay xoa mắt, mở ra lần nữa, Diệp tổng vẫn đang cười!
Chẳng lẽ có đối thủ cạnh tranh nào mới phá sản?
“Diệp tổng?” Hứa Tuyền tò mò, “Anh sao vậy?”
Diệp Chuyết Hàn buông đũa, vừa gõ vừa nói: “Không có gì. Tôi ăn xong rồi.”
Hứa Tuyền nhìn chỗ đồ ăn vẫn còn dư, lại nhìn Diệp Chuyết Hàn, lâm vào trầm tư.
Vẻ mặt sáng lạn như này lại bảo không có gì?
[.Diệp]: Có chuyện gì?
Kỳ Lâm tuy mệt mỏi, nhưng vẫn muốn ghẹo hắn vài câu.
Thậm chí lúc nhìn thấy tin nhắn mới của Diệp Chuyết Hàn, cảm giác mệt mỏi tan đi không ít.
Hoặc có lẽ chỉ là ảo giác.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh đang làm gì?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chồng tới kiểm tra.
Sau khi gửi đi, Kỳ Lâm cảm thấy câu này hình như còn có nghĩa khác. Cậu định tự xưng là chồng, nhưng câu này cũng có thể hiểu thành cậu đang gọi Diệp Chuyết Hàn là chồng.
Ngón tay định nhấn vào thu hồi tin nhắn.
Thôi bỏ đi.
Gọi cũng đã gọi rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
[.Diệp]: Vừa ăn cơm trưa xong.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
[.Diệp]:?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ăn hết ba cái bánh có khiến anh xì hơi liên tục không?
[Kỳ Thiên Đại Thánh] đã thu hồi một tin nhắn.
[.Diệp]: …..
[.Diệp]: Cậu không ăn cơm?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không muốn ăn.
Hứa Tuyền dạt dào hứng thú quan sát ông chủ của mình, phát hiện Diệp Chuyết Hàn từ mỉm cười chuyển sang nhíu mày.
Xem ra tổng tài thời hiện đại và đế vương thời xưa giống nhau, tâm tình bất định. Gần vua như gần cọp a~
[.Diệp]: Không thể không ăn cơm trưa.
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm màn hình, tin nhắn tiếp theo của Diệp Chuyết Hàn lại tới tiếp.
[.Diệp]: Cậu đang ở phòng làm việc? Đi ăn cơm ngay đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh ra lệnh cho tôi à?
[.Diệp]: Đúng, đây là mệnh lệnh của ông xã cậu.
Kỳ Lâm dựa vào ghế, không trả lời, hơi thất thần.
Một loại cảm giác không thể giải thích được nảy sinh trong lòng cậu.
Giống như một sợi tơ vô hình, kéo ra khỏi cơ thế cậu, buộc chặt cậu và Diệp Chuyết Hàn.
Cậu thích tự do, gia nhập vào Nhạc Đình cũng là không tình nguyện.
Không ai quản được cậu, Cố Nhung là bạn tốt, Kỳ Hãn là anh trai, bọn họ hay kiến nghị cậu làm cái này cái kia, nhưng chưa ai dùng “mệnh lệnh” với cậu.
Kỳ Lâm vô thức liếm môi dưới. Mình đang bị quản thúc sao?
[.Diệp]: Có nghe thấy không?
Kỳ Lâm giật mình, có cảm giác đang bị bốn chữ này làm bỏng.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long bị ngã đau khóc huhu.jpg]
[.Diệp]: Sao vậy?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không có gì không có gì!
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi đi ăn cơm ngay đây.
Kỳ Lâm buông điện thoại, lấy tay che mặt. Hai má nóng rực như hai cái bánh nướng.
Cảm giác lúc Diệp Chuyết Hàn hôn cậu buổi sáng lại nổi lên, thân là một thanh niên độc thân 28 năm, cậu có chút chống đỡ không nổi.
Lúc đó toàn thân cậu cứng đờ như một bức tượng điêu khắc bằng cát.
À không, một bức tượng điêu khắc bằng đá, phong ấn mọi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mới vượt qua được một kiếp, không bị mất mặt trước mặt Diệp Chuyết Hàn.
Nhưng bây giờ thì sức chịu đựng đã nổ tung.
Nụ hôn của Diệp Chuyết Hàn giống như một ly rượu vàng đỏ êm dịu. Lúc uống xong có thể vẫn còn tỉnh táo, nhưng lại ủ trong cơ thể một thời gian, bây giờ mới xông ra làm cậu say.
Kỳ Lâm bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Buổi sáng phải hôn chào buổi sáng.
Trước khi đi làm muốn ăn bánh sữa bò tình yêu.
Giữa trưa muốn dặn dò ăn cơm trưa, thậm chí còn ra lệnh.
Kỳ Lâm giật mình, nhảy ra khỏi ghế.
Diệp Chuyết Hàn có phải là…
Yêu mình rồi?
Kết hôn trước yêu sau, kết hôn trước yêu sau, nhưng yêu này cũng nhanh quá đi, còn chưa kết hôn được một tháng đâu!
Cố Nhung mới từ bên ngoài về, thuận tay cầm theo cơm trưa: “…..”
Bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Lâm ho, “Anh đến rồi à?”
Cố Nhung đặt hộp cơm lên bàn, rướn cổ nhìn cái ghế, “Cậu thích bị sốc điện? Đổi sang ghế điện khi nào vậy?”
Kỳ Lâm: “Anh mới thích sốc điện.”
Cố Nhung: “Một khắc vừa rồi nhìn thấy cậu anh còn tưởng cậu bị cái ghế giật điện.”
Kỳ Lâm: “… Bó tay với anh. Nói chính sự đi, điều tra “Vô Sự Sinh Hoa” thế nào rồi?”
“Chưa tìm được người.” Cố Nhung nói, “Nhưng anh phát hiện ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Bát nước bẩn này hắt vào chúng ta không chỉ có một mình “Vô Sự Sinh Hoa”.”
Kỳ Lâm vốn không muốn ăn cơm, nghe xong càng không muốn ăn hơn, “Còn có những người khác nữa?”
“Cậu đừng gấp.” Cố Nhung nói, “Có một số nơi nói lung tung, nói sản phẩm “Đầy Sao” của chúng ta tham khảo của “Thủy Thiên”, mấy cái này đều đã gặp qua, phản ứng nhất quán là không để ý tới. Anh sẽ thường xuyên chú ý, nếu mấy tiếng nói này càng ngày càng lớn, ảnh hướng đến chúng ta, anh sẽ mời luật sư. Yên tâm, chúng ta có hợp tác với một công ty luật, bên Nhạc Đình cũng rất chuyên nghiệp, cậu cứ yên tâm thiết kế. Lần này cũng may cậu đã phát hiện kịp thời.”
Kỳ Lâm gật gật đầu.
Cố Nhung lại nói vòng về chủ đề cũ, “Lúc nãy cậu làm gì? Sao lại từ ghế bắn ra?”
Kỳ Lâm: “Nói chuyện phiếm với Diệp Chuyết Hàn.”
Cố Nhung kinh ngạc, “Kích động như vậy?”
Kỳ Lâm đang nghẹn gần chết, đang muốn tìm người phát tiết. Cố Nhung là lựa chọn không tồi.
Cố Nhung run rẩy, “Cậu đừng nhìn anh như vậy. Anh sợ hãi!”
“Anh…” Kỳ Lâm ấp úng, “Anh có muốn hôn tôi không?”
Cố Nhung nhảy dựng lên, “Con mẹ nó, cậu bị ghế sốc điện thật à?”
Kỳ Lâm đảo mắt: “Đại ca, anh có vấn đề gì vậy?”
“Cậu mới là người có vấn đề ấy!” Cố Nhung lập tức phản bác, “Anh vì sao lại muốn hôn cậu? Vì cậu mỹ*?
(*mỹ: đẹp gái, soái: đẹp trai)
Kỳ Lâm sờ cằm, “Tôi cảm thấy so với mỹ, dùng từ soái đúng hơn?”
Cố Nhung: “…..”
Kỳ Lâm xua tay, “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi. Quan hệ của hai ta đủ tốt, anh có hay không một lúc nào đó muốn hôn tôi?”
Đầu Cố Nhung như có sóng thần quét qua.
Hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu từng muốn hôn tôi?”
Kỳ Lâm tượng tượng cảnh đó trong chốc lát, cả người nổi da gà, “Chưa từng nghĩ, chưa từng muốn.”
Cố Nhung hừ, “Vậy thì cậu nghĩ tôi muốn chắc?”
Tiễn Cố Nhung đi, Kỳ Lâm đi tới đi lui trong phòng làm việc.
Diệp Chuyết Hàn nói, là vì nghi thức nên mới hôn cậu.
Cả buổi sáng chỉ lo làm việc, bây giờ mới có thời gian nghĩ đến, loại nghi thức này có gì quan trọng đâu.
Hôn chính là hôn.
Nếu không có tình cảm thì có theo nghi thức cũng đâu thể hôn được. Ví như có đánh chết Cố Nhung thì Cố Nhung cũng sẽ không hôn cậu.
Kỳ Lâm cầm điện thoại, mở camera trước lên.
Nam nhận trên màn hình thật là soái, xem trái xem phải, chỗ nào cũng thấy soái.
Tục xưng soái ca không góc chết.
“Rắc rắc – “
Kỳ Lâm chụp vài tấm selfie, tiếp nhận sự thật Diệp Chuyết Hàn thích cậu.
Một đại soái ca như vầy, ai chống đỡ được mị lực chứ…
Mười phút sau, Hứa Tuyền lại thấy Diệp Chuyết Hàn cầm di động.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Ảnh tự chụp.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tặng anh.
[.Diệp]:?
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long dường như đang nhìn thấy một dưa ngốc*.jpg]
(*dưa ngốc (麻瓜): tên ngốc)
*** Hết chương 27
“Cậu không cần phải nói “mượn”.” Diệp Chuyết Hàn nhàn nhã bưng một ly cẩu kỉ* nóng, “Nếu cậu đã dọn tới đây, tất cả đồ trong bếp đều là của cậu.”
(*cẩu kỉ: Tên một loài cây nhỏ, lá non có vị hơi đắng, dùng làm rau ăn được, rễ dùng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt, vỏ rễ cũng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt bì)
Tay trộn bột mì của Kỳ Lâm run lên, ngẩng đầu liếc Diệp Chuyết Hàn.
Cmn lời này nghe sao cứ kì lạ kiểu gì ấy?
Phòng bếp là của tôi?
Tôi tới đây làm đầu bếp của anh à!?
Diệp Chuyết Hàn uống xong ly cẩu kỉ, đặt sang một bên, bước tới, “Cậu đang nói thầm cái gì?”
“Tôi nói thầm?” Kỳ Lâm lấy trong tủ lạnh ra một bình sữa bò lớn, “Ảo giác của anh đó. Lui ra phía sau lui ra phía sau, bổn đầu bếp Michelin đang làm việc.”
Diệp Chuyết Hàn bị khuỷu tay Kỳ Lâm đẩy một cái, lui một bước.
“Ha, nghe lời vậy?” Lúc Kỳ Lâm rời giường rất mệt, nhưng hiện tại thần kinh đã phấn chấn lên, bắt đầu tìm cách tấn công.
Diệp Chuyết Hàn lui, cậu tiến.
Diệp Chuyết Hàn bối rối, cậu vui vẻ.
“Kêu anh lui anh liền lui, ngày thường sao không thấy ngoan như vậy?” Kỳ Lâm đảo bột mì, “Liệu có phải dậy sớm quá nên đầu óc thiếu minh mẫn không? Diệp tổng, đây gọi là gì nhỉ?”
Diệp Chuyết Hàn thế mà lại tiếp lời, nghiêm túc hỏi: “Gọi là gì?”
Kỳ Lâm: “Việc nên làm.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Đừng tới gần đây!” Tay Kỳ Lâm vung lên, dính đầy bột mì và sữa bò, “Áo sơ mi này của anh rất đắt nhỉ? Nếu anh đến gần thêm một chút nữa, chỉ 1cm thôi, nhỡ đâu bổn đầu bếp không khống chế được, gửi một chưởng sang thì làm sao bây giờ?”
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh nói: “Vậy thay cái khác.”
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn: “Có vấn đề gì không?”
Thái dương Kỳ Lâm co giật, bưng bát inox dịch sang bên phải, tránh xa Diệp Chuyết Hàn, “Có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm nha, tốt xấu gì cũng là một cái áo sơ mi đó.”
Diệp Chuyết Hàn không bước theo, nhưng cũng không rời đi, đứng như cậy cột chọc trời giữa phòng bếp. Mặc cho Kỳ Lâm trái phải bận rộn, hắn cứ đứng lù lù bất động như vậy.
Đứng chờ ăn bánh.
Sau khi trộn bột xong, Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn Diệp Chuyết Hàn, “Chảo ở đâu?”
Diệp Chuyết Hàn khiêm tốn hất cằm về phía một cánh cửa trượt.
Kỳ Lâm tròn mắt.
Tục ngữ nói quân tử xa nhà bếp, không ngờ Diệp Chuyết Hàn vẫn biết nồi niêu xoong chảo để ở đâu. Kỳ Lâm mở ngăn tủ ra, lúc tìm chảo cậu đã phát hiện một chiếc nồi hầm đặc biệt tinh xảo.
Bởi vì có đại ca “nghiện nấu ăn”, phòng bếp của Xuất Tẩu có đầy đủ các thể loại đồ dùng làm bếp. Có lần Kỳ Lâm tìm tới vị đại ca đó để nói chuyện công việc, nói một lúc sau không hiểu sao đã bị đưa đến phòng bếp, bị ép phải nhận biết các loại đồ dùng trong bếp, tác dụng như thế nào.
Ví dụ như loại nồi hầm này, chuyên dùng để nấu cháo.
Kỳ Lâm thuận miệng hỏi: “Đầu bếp nữ nhà anh có bao giờ nấu cháo dinh dưỡng cho anh không?”
Diệp Chuyết Hàn: “Cháo dinh dưỡng?”
“Anh không biết anh vừa uống nước cẩu kỉ à?” Kỳ Lâm cười, “Sắp 30 tuổi, nghiện dưỡng sinh, thích uống cẩu kỉ và cháo dinh dưỡng.”
Một lát sau Diệp Chuyết Hàn đáp: “Không có ai tới nấu cháo cả. Hôm qua tôi nói rồi, nhà này chỉ có một người ở, định kỳ có người tới quét dọn.”
Kỳ Lâm đã bắt đầu rán bánh, bật lửa trung bình, mùi thơm sữa bò lập tức tỏa ra, tràn ngập cả phòng bếp.
“Cho nên cái nồi nấu cháo kia là tự anh dùng?” Kỳ Lâm nói.
Diệp Chuyết Hàn không nghe rõ, “Gì cơ?”
Chỉ là đang nói chuyện tào lao, Kỳ Lâm lười nói lại lần hai, “Không có gì. Thôi xong, quên lấy đĩa rồi, giúp tôi…”
Vừa dứt lời, một cái đĩa sứ trắng xuất hiện ở bên cạnh.
Kỳ Lâm sửng sốt, không nhận lấy ngay.
“Cẩn thận cháy bánh.” Diệp Chuyết Hàn nhắc nhở.
Kỳ Lâm nhấc chảo lên, hất một cái, thể hiện kỹ năng của mình. Chiếc bánh xoay tròn trong không trung rồi lại nằm im xuống chảo.
Làm xong động tác này, Kỳ Lâm mới bỏ bánh sữa sang đĩa Diệp Chuyết Hàn đang cầm, tiện thể nhướn lông mày với hắn.
Mặt trời đã lên cao, ánh mắt vàng rực rỡ tụ vào mắt cậu, biến con ngươi thành màu hổ phách sáng trong.
Diệp Chuyết Hàn không mang đĩa đi.
“Sao rồi? Xem ngây người luôn hả?” Kỳ Lâm đắc ý nói, “Chồng anh rất ngưu bức*nhỉ? Có muốn quỳ rạp xuống chân hầu hạ chồng không?”
(*ngưu bức: rất mạnh mẽ, lợi hại)
Sống chung với Diệp Chuyết Hàn trong thời gian dài, Kỳ Lâm đã học được cách tự xưng là chồng. Tuy rằng lần đầu tiên nói ra rất gượng, thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình, nhưng về sau lại thấy thích.
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
“Đừng nhìn chồng nữa, mau ăn đi.” Kỳ Lâm lại múc thêm một thìa bột đổ vào chảo, “Một cái không đủ, chồng sẽ làm cho anh thêm một cái nữa. Hôm nay là lần đầu tiên chảo của anh được dùng, cho anh hai cái.”
Diệp Chuyết Hàn: “Vì sao?”
“Bởi vì đó là một nghi thức cần thiết nên làm a!”
Kỳ Lâm đổ nhiều bột mì, sữa bò cũng nhiều, cuối cùng đủ làm tận năm cái bánh, mỗi người hai cái vẫn còn dư một cái.
Kỳ Lâm: “Hức…”
Diệp Chuyết Hàn nghe thấy, nhướn mày.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai nấc bao giờ à?” Kỳ Lâm rất xấu hổ, dù sao nấc vẫn đỡ hơn xì hơi, nhưng hành động này không văn minh lắm, trước mặt Diệp Chuyết Hàn lại càng thêm gánh nặng.
Ai bảo Diệp Chuyết Hàn là thần tiên ca ca chứ?
Mà cậu chỉ là một thần thú?
“Cái cuối cùng, cậu ăn không?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Kỳ Lâm ăn không nổi nữa. Sức ăn của cậu tuy không tồi, nhưng buổi sáng không nên ăn quá nhiều, “Anh ăn đi, dạ dày anh lớn, đến một con gà cũng ăn được hết.”
Diệp Chuyết Hàn kéo đĩa sang, ánh mắt thâm trầm.
Kỳ Lâm cởi tạp dề, vội vã ra ngoài.
Sáng sớm nháo một trận, lúc Kỳ Lâm tới Xuất Tẩu, sự hưng phấn đã rút đi, cảm giác mệt mỏi vì thiếu ngủ ùn ùn kéo tới.
Bộ sản phẩm Tiểu Mỹ Long đã hoàn chỉnh sơ bộ, mô hình mẫu đợt đầu đã có, hôm nay tổ thiết kế mở họp, cho ý kiến phản hồi và chỉnh sửa.
“Đầy Sao” đã được ra mắt vào mùa hè năm ngoái, hiện tại đang tiếp tục được phát triển thêm.
Lựa chọn đầu tiên của bọn họ là thiên hà và các ngôi sao, lần này Kỳ Lâm định bổ sung thêm ý tưởng về tinh vân, vật chất tối và lỗ đen vào, tạo ra một vũ trụ vừa “lãng mạn” vừa “nguy hiểm”, cảm giác tương phản rất mạnh.
Công việc cậu đã phân công cụ thể. Tổ thiết kế có khoảng mười người. Cuối cùng sẽ chọn ra mười ba mô hình, còn phải qua nhiều lần thảo luận nhóm, đánh giá hiệu quả và thị trường mới đi đến quyết định.
Để không ảnh hưởng lẫn nhau, tổ thiết kế chia thành hai tổ nhỏ, một tổ “Tiểu Mỹ Long” và một tổ “Đầy Sao”. Ngoài ra, các sản phẩm của Xuất Tẩu trước khi gia nhập vào Nhạc Đình cũng cần ra mắt một loạt mô hình mới, đảm bảo không bị cắt đứt hợp tác với các bên game, manga và anime.
Nói chung là bận tối tăm mặt mũi, khổ nhất là Kỳ Lâm – giám đốc thiết kế và hình ảnh.
“Lão đại!” Hoàng Vũ vui vẻ chạy tới, “Sao sáng nay anh lại uống café?”
Kỳ Lâm bưng café lên lầu, mí mắt đánh nhau liên tục, giọng nói ủ rũ hơn ngày thường, “Buồn ngủ.”
“Sao lại buồn ngủ a?” Hoàng Vũ vẫn lải nhải bên tai liên tục, “Vì sao lại buồn ngủ? Đêm qua anh làm gì? Wao, cuộc sống về đêm thật phong phú nha!”
Kỳ Lâm: “…..”
Dùng một chân đá cái thứ này ngã xuống có được tính là tai nạn lao động không?
Là một trợ lý, Hoàng Vũ tận tâm nhắc nhở ông chủ của mình, “Lão đại, anh đừng cố chạy, có gì trong lòng cứ tâm sự với tôi, tôi học đại học ngành tâm lý đó!”
Hoàng Vũ là một sinh viên tâm lý, đúng ra là một sinh viên giỏi, có bằng kép thiết kế và tâm lý. Những thứ này là xích sắt, ép mười mấy năm cày cuốc học tập gian khổ, nghẹn trong lòng lâu rồi, vừa ra xã hội lập tức thả bay bản thân bung lụa hết cỡ.
Kỳ Lâm đi lên tầng ba, liếc mắt cảnh cáo Hoàng Vũ, “Tôi đau lòng thay cho thầy dạy tâm lý học của cậu.”
Hoàng Vũ híp mắt cười.
Kỳ Lâm thở dài, đi tới phòng mô hình của nhóm làm việc.
Tối hôm qua làm gì? Đương nhiên là tức giận với một tên ngu ngốc rồi.
Cố Nhung đang điều tra việc trên mạng có người đang hắt nước bẩn vào Xuất Tẩu, Kỳ Lâm chưa định nói cho tất cả mọi người biết.
“Kỳ tổng tới!” Tổ trưởng tổ mô hình cao giọng tiếp đón, “Chúng ta bắt đầu luôn nhỉ? Kết quả của bản mẫu khá ổn, nhưng nhìn vẫn hơi cứng, một số biểu cảm cũng cần phải điều chỉnh…”
Kỳ Lâm uống mấy hớp café, xốc lại tinh thần, thảo luận với tổ mô hình cả một buổi sáng.
Làm công việc thiết kế, đa số đều thích hút thuốc lá, trong phòng mải thảo luận nên không để ý, đến lúc quay lại văn phòng của mình mới thấy đau đầu kinh khủng.
Giờ nghỉ trưa tới nhưng cậu không có cảm giác muốn ăn.
Cả người không thoải mái, toàn bộ nhờ hai bánh sữa bò buổi sáng chống đỡ.
Nghĩ đến bánh sữa bò, Kỳ Lâm đột nhiên cười lên.
Thần tiên bình thường không dính khói lửa nhân gian, thần tiên Diệp Chuyết Hàn lại ăn một phát ba cái bánh sữa bò lớn. Cậu ăn hai cái đã no lắm rồi, Diệp Chuyết Hàn ăn tận ba cái, không biết dạ dày có chịu nổi không.
Diệp Chuyết Hàn đang ăn cơm ở nhà ăn nhân viên của Nhạc Đình, hắn buông đũa, cầm di động lên.
Hứa Tuyền đang ngồi đối diện: “?”
Diệp tổng của bọn họ, khi ăn cơm rất có nguyên tắc, chưa bao giờ thấy vừa ăn vừa chơi di động!
Diệp Chuyết Hàn có lúc ăn cơm một mình trong văn phòng, có lúc sẽ tới nhà ăn nhân viên, Hứa Tuyền phải đi theo.
Thư ký Hứa thực ra không thích nhà ăn nhân viên lắm, vì đầu bếp có chút mâu thuẫn với hắn, cứ làm toàn những đồ hắn không thích ăn.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long xoạc chân.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long ngã đập mông.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi biết anh đang online!
Thư ký Hứa kinh ngạc nhìn Diệp tổng đang mỉm cười.
Chắc chắn là do ánh mặt trời hôm nay quá đẹp, chiếu hoa hết cả mắt.
Thư ký Hứa nhanh tay xoa mắt, mở ra lần nữa, Diệp tổng vẫn đang cười!
Chẳng lẽ có đối thủ cạnh tranh nào mới phá sản?
“Diệp tổng?” Hứa Tuyền tò mò, “Anh sao vậy?”
Diệp Chuyết Hàn buông đũa, vừa gõ vừa nói: “Không có gì. Tôi ăn xong rồi.”
Hứa Tuyền nhìn chỗ đồ ăn vẫn còn dư, lại nhìn Diệp Chuyết Hàn, lâm vào trầm tư.
Vẻ mặt sáng lạn như này lại bảo không có gì?
[.Diệp]: Có chuyện gì?
Kỳ Lâm tuy mệt mỏi, nhưng vẫn muốn ghẹo hắn vài câu.
Thậm chí lúc nhìn thấy tin nhắn mới của Diệp Chuyết Hàn, cảm giác mệt mỏi tan đi không ít.
Hoặc có lẽ chỉ là ảo giác.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh đang làm gì?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chồng tới kiểm tra.
Sau khi gửi đi, Kỳ Lâm cảm thấy câu này hình như còn có nghĩa khác. Cậu định tự xưng là chồng, nhưng câu này cũng có thể hiểu thành cậu đang gọi Diệp Chuyết Hàn là chồng.
Ngón tay định nhấn vào thu hồi tin nhắn.
Thôi bỏ đi.
Gọi cũng đã gọi rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
[.Diệp]: Vừa ăn cơm trưa xong.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
[.Diệp]:?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ăn hết ba cái bánh có khiến anh xì hơi liên tục không?
[Kỳ Thiên Đại Thánh] đã thu hồi một tin nhắn.
[.Diệp]: …..
[.Diệp]: Cậu không ăn cơm?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không muốn ăn.
Hứa Tuyền dạt dào hứng thú quan sát ông chủ của mình, phát hiện Diệp Chuyết Hàn từ mỉm cười chuyển sang nhíu mày.
Xem ra tổng tài thời hiện đại và đế vương thời xưa giống nhau, tâm tình bất định. Gần vua như gần cọp a~
[.Diệp]: Không thể không ăn cơm trưa.
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm màn hình, tin nhắn tiếp theo của Diệp Chuyết Hàn lại tới tiếp.
[.Diệp]: Cậu đang ở phòng làm việc? Đi ăn cơm ngay đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh ra lệnh cho tôi à?
[.Diệp]: Đúng, đây là mệnh lệnh của ông xã cậu.
Kỳ Lâm dựa vào ghế, không trả lời, hơi thất thần.
Một loại cảm giác không thể giải thích được nảy sinh trong lòng cậu.
Giống như một sợi tơ vô hình, kéo ra khỏi cơ thế cậu, buộc chặt cậu và Diệp Chuyết Hàn.
Cậu thích tự do, gia nhập vào Nhạc Đình cũng là không tình nguyện.
Không ai quản được cậu, Cố Nhung là bạn tốt, Kỳ Hãn là anh trai, bọn họ hay kiến nghị cậu làm cái này cái kia, nhưng chưa ai dùng “mệnh lệnh” với cậu.
Kỳ Lâm vô thức liếm môi dưới. Mình đang bị quản thúc sao?
[.Diệp]: Có nghe thấy không?
Kỳ Lâm giật mình, có cảm giác đang bị bốn chữ này làm bỏng.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long bị ngã đau khóc huhu.jpg]
[.Diệp]: Sao vậy?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không có gì không có gì!
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi đi ăn cơm ngay đây.
Kỳ Lâm buông điện thoại, lấy tay che mặt. Hai má nóng rực như hai cái bánh nướng.
Cảm giác lúc Diệp Chuyết Hàn hôn cậu buổi sáng lại nổi lên, thân là một thanh niên độc thân 28 năm, cậu có chút chống đỡ không nổi.
Lúc đó toàn thân cậu cứng đờ như một bức tượng điêu khắc bằng cát.
À không, một bức tượng điêu khắc bằng đá, phong ấn mọi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mới vượt qua được một kiếp, không bị mất mặt trước mặt Diệp Chuyết Hàn.
Nhưng bây giờ thì sức chịu đựng đã nổ tung.
Nụ hôn của Diệp Chuyết Hàn giống như một ly rượu vàng đỏ êm dịu. Lúc uống xong có thể vẫn còn tỉnh táo, nhưng lại ủ trong cơ thể một thời gian, bây giờ mới xông ra làm cậu say.
Kỳ Lâm bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Buổi sáng phải hôn chào buổi sáng.
Trước khi đi làm muốn ăn bánh sữa bò tình yêu.
Giữa trưa muốn dặn dò ăn cơm trưa, thậm chí còn ra lệnh.
Kỳ Lâm giật mình, nhảy ra khỏi ghế.
Diệp Chuyết Hàn có phải là…
Yêu mình rồi?
Kết hôn trước yêu sau, kết hôn trước yêu sau, nhưng yêu này cũng nhanh quá đi, còn chưa kết hôn được một tháng đâu!
Cố Nhung mới từ bên ngoài về, thuận tay cầm theo cơm trưa: “…..”
Bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Lâm ho, “Anh đến rồi à?”
Cố Nhung đặt hộp cơm lên bàn, rướn cổ nhìn cái ghế, “Cậu thích bị sốc điện? Đổi sang ghế điện khi nào vậy?”
Kỳ Lâm: “Anh mới thích sốc điện.”
Cố Nhung: “Một khắc vừa rồi nhìn thấy cậu anh còn tưởng cậu bị cái ghế giật điện.”
Kỳ Lâm: “… Bó tay với anh. Nói chính sự đi, điều tra “Vô Sự Sinh Hoa” thế nào rồi?”
“Chưa tìm được người.” Cố Nhung nói, “Nhưng anh phát hiện ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Bát nước bẩn này hắt vào chúng ta không chỉ có một mình “Vô Sự Sinh Hoa”.”
Kỳ Lâm vốn không muốn ăn cơm, nghe xong càng không muốn ăn hơn, “Còn có những người khác nữa?”
“Cậu đừng gấp.” Cố Nhung nói, “Có một số nơi nói lung tung, nói sản phẩm “Đầy Sao” của chúng ta tham khảo của “Thủy Thiên”, mấy cái này đều đã gặp qua, phản ứng nhất quán là không để ý tới. Anh sẽ thường xuyên chú ý, nếu mấy tiếng nói này càng ngày càng lớn, ảnh hướng đến chúng ta, anh sẽ mời luật sư. Yên tâm, chúng ta có hợp tác với một công ty luật, bên Nhạc Đình cũng rất chuyên nghiệp, cậu cứ yên tâm thiết kế. Lần này cũng may cậu đã phát hiện kịp thời.”
Kỳ Lâm gật gật đầu.
Cố Nhung lại nói vòng về chủ đề cũ, “Lúc nãy cậu làm gì? Sao lại từ ghế bắn ra?”
Kỳ Lâm: “Nói chuyện phiếm với Diệp Chuyết Hàn.”
Cố Nhung kinh ngạc, “Kích động như vậy?”
Kỳ Lâm đang nghẹn gần chết, đang muốn tìm người phát tiết. Cố Nhung là lựa chọn không tồi.
Cố Nhung run rẩy, “Cậu đừng nhìn anh như vậy. Anh sợ hãi!”
“Anh…” Kỳ Lâm ấp úng, “Anh có muốn hôn tôi không?”
Cố Nhung nhảy dựng lên, “Con mẹ nó, cậu bị ghế sốc điện thật à?”
Kỳ Lâm đảo mắt: “Đại ca, anh có vấn đề gì vậy?”
“Cậu mới là người có vấn đề ấy!” Cố Nhung lập tức phản bác, “Anh vì sao lại muốn hôn cậu? Vì cậu mỹ*?
(*mỹ: đẹp gái, soái: đẹp trai)
Kỳ Lâm sờ cằm, “Tôi cảm thấy so với mỹ, dùng từ soái đúng hơn?”
Cố Nhung: “…..”
Kỳ Lâm xua tay, “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi. Quan hệ của hai ta đủ tốt, anh có hay không một lúc nào đó muốn hôn tôi?”
Đầu Cố Nhung như có sóng thần quét qua.
Hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu từng muốn hôn tôi?”
Kỳ Lâm tượng tượng cảnh đó trong chốc lát, cả người nổi da gà, “Chưa từng nghĩ, chưa từng muốn.”
Cố Nhung hừ, “Vậy thì cậu nghĩ tôi muốn chắc?”
Tiễn Cố Nhung đi, Kỳ Lâm đi tới đi lui trong phòng làm việc.
Diệp Chuyết Hàn nói, là vì nghi thức nên mới hôn cậu.
Cả buổi sáng chỉ lo làm việc, bây giờ mới có thời gian nghĩ đến, loại nghi thức này có gì quan trọng đâu.
Hôn chính là hôn.
Nếu không có tình cảm thì có theo nghi thức cũng đâu thể hôn được. Ví như có đánh chết Cố Nhung thì Cố Nhung cũng sẽ không hôn cậu.
Kỳ Lâm cầm điện thoại, mở camera trước lên.
Nam nhận trên màn hình thật là soái, xem trái xem phải, chỗ nào cũng thấy soái.
Tục xưng soái ca không góc chết.
“Rắc rắc – “
Kỳ Lâm chụp vài tấm selfie, tiếp nhận sự thật Diệp Chuyết Hàn thích cậu.
Một đại soái ca như vầy, ai chống đỡ được mị lực chứ…
Mười phút sau, Hứa Tuyền lại thấy Diệp Chuyết Hàn cầm di động.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Ảnh tự chụp.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tặng anh.
[.Diệp]:?
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long dường như đang nhìn thấy một dưa ngốc*.jpg]
(*dưa ngốc (麻瓜): tên ngốc)
*** Hết chương 27
Bình luận truyện