Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu
Chương 6: Hiến thân cho nghệ thuật
Kỳ Lâm xem qua hình ảnh của mười hai bộ lễ phục. Cậu cảm thấy mặc mấy bộ này lên người có phần hơi “lộng lẫy” quá.
Tuy cậu không phải nhà thiết kế thời trang nhưng công việc của cậu cũng liên quan đến thiết kế nên cậu hiểu quần áo dựa vào các chi tiết tinh tế và phụ kiện để làm nổi bật khí chất của người mặc.
Sau khi thay thử bộ lễ phục màu xám bạc đầu tiên, cậu liền biết nhà thiết kế đã làm rất tận tâm.
Thư ký Hứa nói bộ ảnh cần khoảng ba bộ lễ phục, đồng thời chọn sẵn hai bộ dự phòng. Kỳ Lâm mang theo tâm lý làm đơn giản thôi đến đây, bây giờ lại lâm vào nỗi sợ khi phải đối mặt với lựa chọn.
Mười hai bộ lễ phục, trừ hai bộ váy cưới màu trắng và sườn xám tơ vàng cuối cùng, còn lại cậu đều vừa ý.
Mười bộ chọn năm bộ, bỏ một nửa, Kỳ Lâm có cảm giác mình là một bạo quân đang tuyển chọn hậu cung. Nhiều người có vẻ rất thích cảm giác này!
Chật vật suốt nửa ngày, chỉ quyết định được một bộ màu đen.
Bức màn phía sau được kéo ra, Kỳ Lâm quay người lại nhìn, con ngươi khẽ co rút.
Tóc của Diệp Chuyết Hàn được xử lý qua, dùng keo vuốt tóc để định hình. Áo sơ mi được sơ vin cẩn thận, một tay nhét trong túi quần, tay kia cầm một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
Không có gì để nghi ngờ, trong chiếc hộp chính là nhẫn cưới.
Bọn họ tuy chưa đăng ký kết hôn nhưng ảnh cưới không thể thiếu nhẫn.
Đột nhiên Kỳ Lâm cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Mặc dù Diệp Chuyết Hàn chưa thay lễ phục nhưng kiểu trang điểm làm nổi bật vẻ đẹp lạnh lùng và hơi thiếu kiên nhẫn này cũng đủ giết chết cậu.
“Còn chưa chọn được?” Diệp Chuyết Hàn liếc nhìn đồng hồ.
Kỳ Lâm hỏi lại: “Anh chọn xong rồi?”
Chụp ảnh không phải là việc của mình Kỳ Lâm, Diệp Chuyết Hàn cũng phải chọn lễ phục.
Ngoại hình Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, khi anh ta cau mày, trông thêm vài phần hung dữ, “Chưa chọn.”
Kỳ Lâm đảo mắt, không hề bị khí thế bá đạo kia ảnh hưởng, “Vậy anh còn không mau chọn đi?”
Anh đứng đấy nhìn tôi chằm chằm thì trên mặt tôi sẽ nở hoa à?
“Lễ phục là một đôi.” Diệp Chuyết Hàn đá đôi dép bên cạnh, thong dong ra sofa ngồi xuống, bắt chéo chân, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc hộp, “Cậu chọn rồi thì tôi chỉ cần mặc bộ tương ứng là được.”
Kỳ Lâm giật mình, “Nhỡ đâu anh không hài lòng với bộ tôi chọn?”
“Sẽ không.” Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn đầy sủng nịch, “Cậu hài lòng thì tôi cũng sẽ hài lòng.”
Toàn thân Kỳ Lâm nổi lên một tầng da gà, choáng váng. Cậu thích đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông đẹp trai. Diệp Chuyết Hàn nói chuyện với cậu kiểu này khiến cậu chịu không nổi.
“Tôi chỉ mới chọn được một bộ này.” Sau nửa phút bối rối, Kỳ Lâm chỉ bộ lễ phục trên giá.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Những cái còn lại đều không hài lòng?”
Kỳ Lâm thở dài: “Không, tất cả đều vừa lòng.”
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Cậu có muốn tôi chọn giúp không?”
Kỳ Lâm lập tức nói: “Anh cứu tôi với!”
Diệp Chuyết Hàn khẽ mỉm cười, lộ ra một tia ôn nhu. Kỳ Lâm sửng sốt, đang muốn thầm khen hai câu trong lòng thì nghe Diệp Chuyết Hàn nói tiếp: “Cậu mặc thử cho tôi xem bộ váy cưới đi. Trước giờ người ta hay chọn lễ phục cưới màu trắng.”
Kỳ Lâm: “????”
Anh nói lại?
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, “Hửm?”
Kỳ Lâm từ chối một cách lịch sự, “Váy cưới trắng đã bị tôi loại.”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu một cách tiếc nuối, nói: “Vậy sườn xám?”
“Diệp tiên sinh…”, Kỳ Lâm cố gắng bình tĩnh lại, “Sườn xám cũng bị tôi loại rồi.”
Diệp Chuyết Hàn ra vẻ càng tiếc nuối, “Đáng tiếc thật.”
Kỳ Lâm cười tủm tỉm, “Nếu anh thích, tôi cũng không phiền khi anh mặc hai bộ đấy chụp ảnh với tôi.”
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Nhưng chúng được may theo kích thước của cậu.”
Kỳ Lâm tỏ rõ lập trường: “Tôi không thích.”
“Vậy thì chọn bộ khác.” Diệp Chuyết Hàn hạ chân xuống, nghiêng người về phía trước, đặt khuỷu tay lên đầu gối, “Cậu thay đi, tôi xem thử.”
Sau khi Kỳ Lâm thay xong một bộ đứng trước mặt Diệp Chuyết Hàn, tâm trạng cậu cực kỳ căng thẳng, có cảm giác như đang đối mặt với giáo sư khi đi du học.
Diệp Chuyết Hàn ngồi trên ghế sofa nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc quét từ đầu đến chân.
Kỳ Lâm càng cảm thấy không được tự nhiên, bỏ tay vào túi quần xong lại rút ra, tai đỏ ửng. Mà không biết là còn nguyên nhân gì khác, tầm mắt anh ta hoàn toàn dính trên người cậu, tựa như đang xem một tác phẩm nghệ thuật, im lặng không mở miệng nói câu nào.
Kỳ Lâm đành mở miệng: “Anh thấy ổn không?”
Diệp Chuyết Hàn đáp: “Bộ tiếp theo.”
Kỳ Lâm: “…..”
Được rồi, bộ tiếp theo thì bộ tiếp theo!
Ngoài chiếc váy cưới và sườn xám bị loại, Kỳ Lâm đã thử hết mười bộ đồ. Diệp Chuyết Hàn cứ ngồi dửng dưng, không nói đẹp cũng không nói xấu, chỉ nhìn chằm chằm, đến khi Kỳ Lâm ho khan nhắc nhở mới phun ra một câu “Bộ tiếp theo.”
Thay đến bộ cuối cùng, rốt cuộc Kỳ Lâm không nhịn nổi nữa, “Diệp tổng, ngài đang xem show diễn thời trang à?”
Diệp Chuyết Hàn không những không phản bác, còn cười một tiếng.
Tiếng cười này trầm thấp, ngay lập tức đốt lên một ngọn lửa tức giận.
Kỳ Lâm cảm thấy muốn đánh nhau!
Cuối cùng Diệp Chuyết Hàn cũng đứng lên, tới gần Kỳ Lâm, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Bộ này không tồi.”
Kỳ Lâm tức giận, “Vẫn còn ba bộ nữa!”
Diệp Chuyết Hàn chỉ tay vào giá áo, “Bộ này, bộ này, bộ này nữa.”
“Anh đang troll tôi à?”
Diệp Chuyết Hàn đáp ngắn gọn: “Không.”
“Vậy lý do anh chọn bốn bộ này là gì?” Nói xong, Kỳ Lâm liền cảm thấy hối hận. Bình thường cậu rất ôn hòa, trong mắt người khác giống như một “ông cụ non”. Nhưng khi đối mặt với Diệp Chuyết Hàn, cảm xúc của cậu luôn lên xuống rất thất thường.
Diệp Chuyết Hàn im lặng vài giây, sau đó nói với giọng đầy thích thú: “Vì mấy bộ này đặc biệt, rất hợp với cậu.”
Cơn giận của Kỳ Lâm tan thành mây khói.
Trợ lý bước đến lấy lễ phục, mang xuống lầu dưới. Diệp Chuyết Hàn đặt chiếc hộp lên tay Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm mở ra, quả nhiên là một chiếc nhẫn cưới.
“Tôi giúp cậu đeo nhé? Vẫn là…”
Vội vã kết hôn, giữa hai người cũng không hề có tình yêu, nhẫn cưới chỉ là một đạo cụ chụp ảnh, Kỳ Lâm ngắt lời: “Lát nữa chụp ảnh tôi tự đeo cũng được.”
Diệp Chuyết Hàn chỉ nói: “Ừm.”
Hai người mất quá nhiều thời gian chọn lễ phục. Vốn dự kiến chụp ảnh lúc 11 giờ nhưng bây giờ đành phải dời lại sang buổi chiều. Mọi người ăn một bữa trưa đơn giản. Tuy không sang trọng như ở nhà hàng nhưng nguyên liệu rất tươi, hương vị thanh đạm, rất ngon miệng. Mặc dù Kỳ Lâm thích những đồ ăn khẩu vị nặng nhưng cũng rất vừa lòng.
Sau giờ Ngọ (11 -13h), một đoàn xe chạy hướng về phía đông Nhạc Thành.
Kỳ Lâm đã xem qua hành trình, địa điểm chụp là khuôn viên mới của trường đại học Nhạc Thành. Đang kỳ nghỉ đông, chỉ còn sinh viên năm nhất và năm hai học tại trường. Hầu hết sinh viên đều đã về nhà, số còn lại cũng được sắp xếp học ở khu cũ. Mỗi năm, khuôn viên mới sẽ đóng cửa vào thời điểm này.
Diệp thị giàu nứt đố đổ vách lại chọn một khu nhà đại học để chụp ảnh cưới, không khỏi có chút keo kiệt. Bạn tốt của Kỳ Lâm, vừa là huynh đệ vừa là cộng sự – Cố Nhung – không thể hiểu nổi.
“Anh cho rằng hai người ít nhất cũng phải đi tới một hòn đảo ở nam bán cầu.” Cố Nhung la lớn sau khi biết tin, “Diệp Chuyết Hàn nhất định có sở hữu một hòn đảo.”
“Anh ta rất bận, một chuyến xuất ngoại rất tốn thời gian.” Kỳ Lâm vừa trả lời xong liền sửng sốt. Hai người mới ở chung được bao lâu? Mà bây giờ cậu đã theo phản xạ giải thích giúp hắn rồi?
Theo lẽ thường, có lẽ cậu và Cố Nhung sẽ cùng nhau mắng một trận.
“Thiên đường lớn nhất ở Nhạc Thành là khuôn viên của Nhạc Đình.” Cố Nhung tiếp tục nói: “Dù không đi nam bán cầu cũng không đến mức phải đến khuôn viên trường đại học chụp đi?”
Tay Kỳ Lâm lại một lần nữa nhanh hơn não: “Có lẽ Diệp Chuyết Hàn và trường đại học có một kỷ niệm đặc biệt gì đó?”
Cố Nhung: “Sau khi tốt nghiệp, tôi chả có tình cảm gì với trường của mình hết.”
Kỳ Lâm đang suy nghĩ thì chợt nghe tiếng Diệp Chuyết Hàn: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Kỳ Lâm ngẩng đầu lên.
Kỳ Lâm ngồi ghế sau với Diệp Chuyết Hàn. Không gian của xe rộng rãi, nhét thêm một người nữa vào giữa vẫn được. Bây giờ chưa đến địa điểm chụp, không có việc gì làm, cậu chơi di động, có liên quan gì đến Diệp Chuyết Hàn đâu?
Bản năng kiểm soát của tổng tài rất mạnh?
Kỳ Lâm quay sang nhìn.
Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, phủ lên gương mặt của Diệp Chuyết Hàn. Ở góc độ này, trông anh ta khá gợi cảm.
“Anh đang quan tâm tôi sao?” Kỳ Lâm nổi lên hứng thú muốn trêu chọc, cất giọng không giống như bình thường, hơi nâng tông và mềm mại như nước.
Vẻ mặt của Diệp Chuyết Hàn như thể đang bị shock.
Kỳ Lâm cũng shock.
Quen biết mấy ngày, đều là Diệp Chuyết Hàn khiến cậu trở tay không kịp. Đây là lần đầu tiên cậu đánh trả, có vẻ Diệp Chuyết Hàn đã không chịu được?
Có nên thử lại không?
Kỳ Lâm cất di động, vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng nghiêng mình sang, chống tay ở giữa, “Diệp tổng?”
Diệp Chuyết Hàn nhìn sang, có vẻ không được tự nhiên, “Chuyện gì?”
Kỳ Lâm xác định mình đang đi đúng hướng, vỗ tay trong lòng, cố tình làm cho giọng nói mềm đi vài phần, “Diệp tổng, chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, anh đã bắt đầu muốn quản tôi rồi sao?”
Diệp Chuyết Hàn ngồi nghiêm túc, ánh mắt cao cao tại thượng, môi mím chặt.
Quả thực trông giống như một nàng tiên bị chọc giận đang bừng bừng phẫn nộ vậy.
Không hổ là thần tiên ca ca.
Tâm trạng Kỳ Lâm tốt lên, lui về chỗ của mình.
Hai giờ chiều, đội ngũ chụp ảnh chuyên nghiệp đã sẵn sàng.
Kỳ Lâm dần nhận ra lợi ích của việc lựa chọn trước tư thế chụp ảnh của Diệp Chuyết Hàn. Hai người ăn mặc và trang điểm rất đẹp. Mặc lễ phục, tạo dáng phù hợp, thành ra bất kỳ chỗ nào cũng sẽ thành phong cảnh, không nhất thiết phải tới hòn đảo nào đó ở nam bán cầu.
Đoàn đội chuyên nghiệp, chuẩn bị kỹ càng, quá trình chụp ảnh diễn ra thuận lợi. Kỳ Lâm còn nhận ra một sự thật…
Khi mới trở về Trung Quốc, cậu rất thích nghe chương trình phát thanh đêm khuya về chủ đề tình cảm. Họ nói rằng, khi hai người yêu nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau, sẽ thấy một bầu trời rực rỡ.
Nhưng chỉ cần hai người có ngoại hình tốt, không có mâu thuẫn gì, bất kể nhìn nhau thế nào, quần chúng đều sẽ hiểu thành “tình cảm ẩn giấu”.
Đẹp trai thật tốt!
Mặt trời lặn dần, chỉ còn vài bức ảnh cuối cùng. Khung cảnh là phòng vẽ tranh của trường, xán lạn và đầy màu sắc, Kỳ Lâm cầm bảng vẽ, Diệp Chuyết Hàn cầm bút vẽ, chăm chú nhìn cậu.
Trước khi chụp, hai người có chút tranh cãi với tư thế này, “Diệp tiên sinh, chúng ta có nên đổi vị trí không? Người vẽ nên là tôi?”
Diệp Chuyết Hàn từ chối, “Không đổi.”
Kỳ Lâm: “…..”
Anh thậm chí chẳng biết vẽ, còn cướp bút vẽ của tôi?
Nhiếp ảnh gia nói, đối với cảnh tượng này, nếu “người mẫu” mặc váy cưới thì sẽ càng đẹp hơn. Anh ta tin rằng, Kỳ Lâm mặc váy cưới sẽ thể hiện vẻ đẹp phi giới tính.
Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm khoanh tay trước ngực, không có cửa đâu!
Sắc trời dần tối, rốt cuộc cũng tới tư thế cuối cùng, cũng là tư thế Diệp Chuyết Hàn chọn đầu tiên, ngồi trên đùi!
Ý kiến của nhiếp ảnh gia là: nam nữ ngồi trên đùi có thể chỉ là lãng mạn, nam nam ngồi trên đùi theo góc độ nghệ thuật có thể làm nổi bật sự thân mật, gợi cảm và gợi tình.
Kỳ Lâm bị bắt tách hai chân ra và ngồi trên đùi Diệp Chuyết Hàn, Diệp Chuyết Hàn ôm eo cậu, một ngón tay hắn giữ lấy cằm cậu. Kỳ Lâm nghĩ thầm, lão tử chỉ là muốn kết hôn, sao giờ lại lưu lạc đến mức như đang hiến thân cho nghệ thuật thế này?
Tuy cậu không phải nhà thiết kế thời trang nhưng công việc của cậu cũng liên quan đến thiết kế nên cậu hiểu quần áo dựa vào các chi tiết tinh tế và phụ kiện để làm nổi bật khí chất của người mặc.
Sau khi thay thử bộ lễ phục màu xám bạc đầu tiên, cậu liền biết nhà thiết kế đã làm rất tận tâm.
Thư ký Hứa nói bộ ảnh cần khoảng ba bộ lễ phục, đồng thời chọn sẵn hai bộ dự phòng. Kỳ Lâm mang theo tâm lý làm đơn giản thôi đến đây, bây giờ lại lâm vào nỗi sợ khi phải đối mặt với lựa chọn.
Mười hai bộ lễ phục, trừ hai bộ váy cưới màu trắng và sườn xám tơ vàng cuối cùng, còn lại cậu đều vừa ý.
Mười bộ chọn năm bộ, bỏ một nửa, Kỳ Lâm có cảm giác mình là một bạo quân đang tuyển chọn hậu cung. Nhiều người có vẻ rất thích cảm giác này!
Chật vật suốt nửa ngày, chỉ quyết định được một bộ màu đen.
Bức màn phía sau được kéo ra, Kỳ Lâm quay người lại nhìn, con ngươi khẽ co rút.
Tóc của Diệp Chuyết Hàn được xử lý qua, dùng keo vuốt tóc để định hình. Áo sơ mi được sơ vin cẩn thận, một tay nhét trong túi quần, tay kia cầm một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
Không có gì để nghi ngờ, trong chiếc hộp chính là nhẫn cưới.
Bọn họ tuy chưa đăng ký kết hôn nhưng ảnh cưới không thể thiếu nhẫn.
Đột nhiên Kỳ Lâm cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Mặc dù Diệp Chuyết Hàn chưa thay lễ phục nhưng kiểu trang điểm làm nổi bật vẻ đẹp lạnh lùng và hơi thiếu kiên nhẫn này cũng đủ giết chết cậu.
“Còn chưa chọn được?” Diệp Chuyết Hàn liếc nhìn đồng hồ.
Kỳ Lâm hỏi lại: “Anh chọn xong rồi?”
Chụp ảnh không phải là việc của mình Kỳ Lâm, Diệp Chuyết Hàn cũng phải chọn lễ phục.
Ngoại hình Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, khi anh ta cau mày, trông thêm vài phần hung dữ, “Chưa chọn.”
Kỳ Lâm đảo mắt, không hề bị khí thế bá đạo kia ảnh hưởng, “Vậy anh còn không mau chọn đi?”
Anh đứng đấy nhìn tôi chằm chằm thì trên mặt tôi sẽ nở hoa à?
“Lễ phục là một đôi.” Diệp Chuyết Hàn đá đôi dép bên cạnh, thong dong ra sofa ngồi xuống, bắt chéo chân, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc hộp, “Cậu chọn rồi thì tôi chỉ cần mặc bộ tương ứng là được.”
Kỳ Lâm giật mình, “Nhỡ đâu anh không hài lòng với bộ tôi chọn?”
“Sẽ không.” Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn đầy sủng nịch, “Cậu hài lòng thì tôi cũng sẽ hài lòng.”
Toàn thân Kỳ Lâm nổi lên một tầng da gà, choáng váng. Cậu thích đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông đẹp trai. Diệp Chuyết Hàn nói chuyện với cậu kiểu này khiến cậu chịu không nổi.
“Tôi chỉ mới chọn được một bộ này.” Sau nửa phút bối rối, Kỳ Lâm chỉ bộ lễ phục trên giá.
Diệp Chuyết Hàn nói: “Những cái còn lại đều không hài lòng?”
Kỳ Lâm thở dài: “Không, tất cả đều vừa lòng.”
Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Cậu có muốn tôi chọn giúp không?”
Kỳ Lâm lập tức nói: “Anh cứu tôi với!”
Diệp Chuyết Hàn khẽ mỉm cười, lộ ra một tia ôn nhu. Kỳ Lâm sửng sốt, đang muốn thầm khen hai câu trong lòng thì nghe Diệp Chuyết Hàn nói tiếp: “Cậu mặc thử cho tôi xem bộ váy cưới đi. Trước giờ người ta hay chọn lễ phục cưới màu trắng.”
Kỳ Lâm: “????”
Anh nói lại?
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, “Hửm?”
Kỳ Lâm từ chối một cách lịch sự, “Váy cưới trắng đã bị tôi loại.”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu một cách tiếc nuối, nói: “Vậy sườn xám?”
“Diệp tiên sinh…”, Kỳ Lâm cố gắng bình tĩnh lại, “Sườn xám cũng bị tôi loại rồi.”
Diệp Chuyết Hàn ra vẻ càng tiếc nuối, “Đáng tiếc thật.”
Kỳ Lâm cười tủm tỉm, “Nếu anh thích, tôi cũng không phiền khi anh mặc hai bộ đấy chụp ảnh với tôi.”
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Nhưng chúng được may theo kích thước của cậu.”
Kỳ Lâm tỏ rõ lập trường: “Tôi không thích.”
“Vậy thì chọn bộ khác.” Diệp Chuyết Hàn hạ chân xuống, nghiêng người về phía trước, đặt khuỷu tay lên đầu gối, “Cậu thay đi, tôi xem thử.”
Sau khi Kỳ Lâm thay xong một bộ đứng trước mặt Diệp Chuyết Hàn, tâm trạng cậu cực kỳ căng thẳng, có cảm giác như đang đối mặt với giáo sư khi đi du học.
Diệp Chuyết Hàn ngồi trên ghế sofa nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc quét từ đầu đến chân.
Kỳ Lâm càng cảm thấy không được tự nhiên, bỏ tay vào túi quần xong lại rút ra, tai đỏ ửng. Mà không biết là còn nguyên nhân gì khác, tầm mắt anh ta hoàn toàn dính trên người cậu, tựa như đang xem một tác phẩm nghệ thuật, im lặng không mở miệng nói câu nào.
Kỳ Lâm đành mở miệng: “Anh thấy ổn không?”
Diệp Chuyết Hàn đáp: “Bộ tiếp theo.”
Kỳ Lâm: “…..”
Được rồi, bộ tiếp theo thì bộ tiếp theo!
Ngoài chiếc váy cưới và sườn xám bị loại, Kỳ Lâm đã thử hết mười bộ đồ. Diệp Chuyết Hàn cứ ngồi dửng dưng, không nói đẹp cũng không nói xấu, chỉ nhìn chằm chằm, đến khi Kỳ Lâm ho khan nhắc nhở mới phun ra một câu “Bộ tiếp theo.”
Thay đến bộ cuối cùng, rốt cuộc Kỳ Lâm không nhịn nổi nữa, “Diệp tổng, ngài đang xem show diễn thời trang à?”
Diệp Chuyết Hàn không những không phản bác, còn cười một tiếng.
Tiếng cười này trầm thấp, ngay lập tức đốt lên một ngọn lửa tức giận.
Kỳ Lâm cảm thấy muốn đánh nhau!
Cuối cùng Diệp Chuyết Hàn cũng đứng lên, tới gần Kỳ Lâm, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Bộ này không tồi.”
Kỳ Lâm tức giận, “Vẫn còn ba bộ nữa!”
Diệp Chuyết Hàn chỉ tay vào giá áo, “Bộ này, bộ này, bộ này nữa.”
“Anh đang troll tôi à?”
Diệp Chuyết Hàn đáp ngắn gọn: “Không.”
“Vậy lý do anh chọn bốn bộ này là gì?” Nói xong, Kỳ Lâm liền cảm thấy hối hận. Bình thường cậu rất ôn hòa, trong mắt người khác giống như một “ông cụ non”. Nhưng khi đối mặt với Diệp Chuyết Hàn, cảm xúc của cậu luôn lên xuống rất thất thường.
Diệp Chuyết Hàn im lặng vài giây, sau đó nói với giọng đầy thích thú: “Vì mấy bộ này đặc biệt, rất hợp với cậu.”
Cơn giận của Kỳ Lâm tan thành mây khói.
Trợ lý bước đến lấy lễ phục, mang xuống lầu dưới. Diệp Chuyết Hàn đặt chiếc hộp lên tay Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm mở ra, quả nhiên là một chiếc nhẫn cưới.
“Tôi giúp cậu đeo nhé? Vẫn là…”
Vội vã kết hôn, giữa hai người cũng không hề có tình yêu, nhẫn cưới chỉ là một đạo cụ chụp ảnh, Kỳ Lâm ngắt lời: “Lát nữa chụp ảnh tôi tự đeo cũng được.”
Diệp Chuyết Hàn chỉ nói: “Ừm.”
Hai người mất quá nhiều thời gian chọn lễ phục. Vốn dự kiến chụp ảnh lúc 11 giờ nhưng bây giờ đành phải dời lại sang buổi chiều. Mọi người ăn một bữa trưa đơn giản. Tuy không sang trọng như ở nhà hàng nhưng nguyên liệu rất tươi, hương vị thanh đạm, rất ngon miệng. Mặc dù Kỳ Lâm thích những đồ ăn khẩu vị nặng nhưng cũng rất vừa lòng.
Sau giờ Ngọ (11 -13h), một đoàn xe chạy hướng về phía đông Nhạc Thành.
Kỳ Lâm đã xem qua hành trình, địa điểm chụp là khuôn viên mới của trường đại học Nhạc Thành. Đang kỳ nghỉ đông, chỉ còn sinh viên năm nhất và năm hai học tại trường. Hầu hết sinh viên đều đã về nhà, số còn lại cũng được sắp xếp học ở khu cũ. Mỗi năm, khuôn viên mới sẽ đóng cửa vào thời điểm này.
Diệp thị giàu nứt đố đổ vách lại chọn một khu nhà đại học để chụp ảnh cưới, không khỏi có chút keo kiệt. Bạn tốt của Kỳ Lâm, vừa là huynh đệ vừa là cộng sự – Cố Nhung – không thể hiểu nổi.
“Anh cho rằng hai người ít nhất cũng phải đi tới một hòn đảo ở nam bán cầu.” Cố Nhung la lớn sau khi biết tin, “Diệp Chuyết Hàn nhất định có sở hữu một hòn đảo.”
“Anh ta rất bận, một chuyến xuất ngoại rất tốn thời gian.” Kỳ Lâm vừa trả lời xong liền sửng sốt. Hai người mới ở chung được bao lâu? Mà bây giờ cậu đã theo phản xạ giải thích giúp hắn rồi?
Theo lẽ thường, có lẽ cậu và Cố Nhung sẽ cùng nhau mắng một trận.
“Thiên đường lớn nhất ở Nhạc Thành là khuôn viên của Nhạc Đình.” Cố Nhung tiếp tục nói: “Dù không đi nam bán cầu cũng không đến mức phải đến khuôn viên trường đại học chụp đi?”
Tay Kỳ Lâm lại một lần nữa nhanh hơn não: “Có lẽ Diệp Chuyết Hàn và trường đại học có một kỷ niệm đặc biệt gì đó?”
Cố Nhung: “Sau khi tốt nghiệp, tôi chả có tình cảm gì với trường của mình hết.”
Kỳ Lâm đang suy nghĩ thì chợt nghe tiếng Diệp Chuyết Hàn: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Kỳ Lâm ngẩng đầu lên.
Kỳ Lâm ngồi ghế sau với Diệp Chuyết Hàn. Không gian của xe rộng rãi, nhét thêm một người nữa vào giữa vẫn được. Bây giờ chưa đến địa điểm chụp, không có việc gì làm, cậu chơi di động, có liên quan gì đến Diệp Chuyết Hàn đâu?
Bản năng kiểm soát của tổng tài rất mạnh?
Kỳ Lâm quay sang nhìn.
Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, phủ lên gương mặt của Diệp Chuyết Hàn. Ở góc độ này, trông anh ta khá gợi cảm.
“Anh đang quan tâm tôi sao?” Kỳ Lâm nổi lên hứng thú muốn trêu chọc, cất giọng không giống như bình thường, hơi nâng tông và mềm mại như nước.
Vẻ mặt của Diệp Chuyết Hàn như thể đang bị shock.
Kỳ Lâm cũng shock.
Quen biết mấy ngày, đều là Diệp Chuyết Hàn khiến cậu trở tay không kịp. Đây là lần đầu tiên cậu đánh trả, có vẻ Diệp Chuyết Hàn đã không chịu được?
Có nên thử lại không?
Kỳ Lâm cất di động, vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng nghiêng mình sang, chống tay ở giữa, “Diệp tổng?”
Diệp Chuyết Hàn nhìn sang, có vẻ không được tự nhiên, “Chuyện gì?”
Kỳ Lâm xác định mình đang đi đúng hướng, vỗ tay trong lòng, cố tình làm cho giọng nói mềm đi vài phần, “Diệp tổng, chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, anh đã bắt đầu muốn quản tôi rồi sao?”
Diệp Chuyết Hàn ngồi nghiêm túc, ánh mắt cao cao tại thượng, môi mím chặt.
Quả thực trông giống như một nàng tiên bị chọc giận đang bừng bừng phẫn nộ vậy.
Không hổ là thần tiên ca ca.
Tâm trạng Kỳ Lâm tốt lên, lui về chỗ của mình.
Hai giờ chiều, đội ngũ chụp ảnh chuyên nghiệp đã sẵn sàng.
Kỳ Lâm dần nhận ra lợi ích của việc lựa chọn trước tư thế chụp ảnh của Diệp Chuyết Hàn. Hai người ăn mặc và trang điểm rất đẹp. Mặc lễ phục, tạo dáng phù hợp, thành ra bất kỳ chỗ nào cũng sẽ thành phong cảnh, không nhất thiết phải tới hòn đảo nào đó ở nam bán cầu.
Đoàn đội chuyên nghiệp, chuẩn bị kỹ càng, quá trình chụp ảnh diễn ra thuận lợi. Kỳ Lâm còn nhận ra một sự thật…
Khi mới trở về Trung Quốc, cậu rất thích nghe chương trình phát thanh đêm khuya về chủ đề tình cảm. Họ nói rằng, khi hai người yêu nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau, sẽ thấy một bầu trời rực rỡ.
Nhưng chỉ cần hai người có ngoại hình tốt, không có mâu thuẫn gì, bất kể nhìn nhau thế nào, quần chúng đều sẽ hiểu thành “tình cảm ẩn giấu”.
Đẹp trai thật tốt!
Mặt trời lặn dần, chỉ còn vài bức ảnh cuối cùng. Khung cảnh là phòng vẽ tranh của trường, xán lạn và đầy màu sắc, Kỳ Lâm cầm bảng vẽ, Diệp Chuyết Hàn cầm bút vẽ, chăm chú nhìn cậu.
Trước khi chụp, hai người có chút tranh cãi với tư thế này, “Diệp tiên sinh, chúng ta có nên đổi vị trí không? Người vẽ nên là tôi?”
Diệp Chuyết Hàn từ chối, “Không đổi.”
Kỳ Lâm: “…..”
Anh thậm chí chẳng biết vẽ, còn cướp bút vẽ của tôi?
Nhiếp ảnh gia nói, đối với cảnh tượng này, nếu “người mẫu” mặc váy cưới thì sẽ càng đẹp hơn. Anh ta tin rằng, Kỳ Lâm mặc váy cưới sẽ thể hiện vẻ đẹp phi giới tính.
Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm khoanh tay trước ngực, không có cửa đâu!
Sắc trời dần tối, rốt cuộc cũng tới tư thế cuối cùng, cũng là tư thế Diệp Chuyết Hàn chọn đầu tiên, ngồi trên đùi!
Ý kiến của nhiếp ảnh gia là: nam nữ ngồi trên đùi có thể chỉ là lãng mạn, nam nam ngồi trên đùi theo góc độ nghệ thuật có thể làm nổi bật sự thân mật, gợi cảm và gợi tình.
Kỳ Lâm bị bắt tách hai chân ra và ngồi trên đùi Diệp Chuyết Hàn, Diệp Chuyết Hàn ôm eo cậu, một ngón tay hắn giữ lấy cằm cậu. Kỳ Lâm nghĩ thầm, lão tử chỉ là muốn kết hôn, sao giờ lại lưu lạc đến mức như đang hiến thân cho nghệ thuật thế này?
Bình luận truyện