Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu
Chương 65: Hôm nay thích hợp kết hôn
Kỳ Lâm không chặn được người, lúc rời khỏi khu học cũ là đúng 12 giờ, quán ăn nào cũng kín hết chỗ.
Khu vực này gần như là khu học tập trọng điểm của Nhạc Thành, dù là học sinh hay sinh viên, thời gian tiết học cũng tương đối giống nhau.
Kỳ Lâm nghĩ dù sao cũng không ăn cơm được ngay, chi bằng về lớp sửa tranh buổi sáng vẽ.
Tưởng Việt hết thảy đều nghe theo Lâm ca, cũng quay về vẽ tranh.
“Lâm ca, vẫn ăn mì lạnh sao?” Tưởng Việt lấy tiền từ trong balo ra.
Kỳ Lâm rất hợp với món mì lạnh, nhưng ăn liên tục mấy tuần cũng hơi ngán, “Đổi quán khác đi.”
Lúc này, đa số quán ăn ở ngõ ngoài cửa nam đã qua giờ cơm trưa, học sinh sinh viên ăn xong vội vã quay về lớp, chỉ còn lại bàn ghế trống trơn, tạm đóng cửa chờ tới bữa tối.
Tưởng Việt hơi lo lắng, “Ăn ở đâu bây giờ?”
Kỳ Lâm vừa đi vừa nhìn, cũng hơi lo lắng.
Cửa nam tuy rằng có nhiều hàng quán nhưng cậu đã tới Mỹ Viện học được nửa năm, gần như đã ăn thử qua hết, trừ vài quán bán món ăn không hợp, hoặc là không ngon, thì là đồ ăn quá đắt.
Ví như “quán ăn Hoàng Gia” ở đầu con hẻm bên kia.
Cái tên “quán ăn Hoàng Gia” này là được hội học sinh đặt cho, nghe nói đều dùng hải sản tươi sống, mỗi bữa ăn hết 300 tệ trở lên, khác với cơm chiên hải sản 10 tệ một suất.
Kỳ Lâm đột nhiên muốn tới ăn thử.
Sinh nhật cậu vừa qua hồi đầu mùa xuân, 16 tuổi. Theo lý thuyết, sinh nhật mười sáu tuổi nên mời bạn học một bữa, sau đó đi hát kara – đúng kiểu sinh nhật của một nam sinh 16 tuổi. Nhưng sau hôm sinh nhật tới lượt cậu trình bày tranh vẽ bài tập về nhà, hơn nữa cha mẹ cũng đi công tác, cậu ở nhà một mình vẽ cả một ngày, bánh kem cũng chưa ăn.
Ngày sinh nhật cứ thế mơ mơ hồ hồ trôi qua.
Hiện tại nhớ lại, đúng là thảm kịch.
“Hay là chúng ta thử tới “quán ăn Hoàng Gia” xem?” Kỳ Lâm nói, “Nghe đại danh đã lâu nhưng chưa ăn thử.”
Đôi mắt nhỏ xíu của Tưởng Việt trợn to, hưng phấn nói: “Được đó được đó.”
Từ lâu cậu ta đã muốn tới “quán ăn Hoàng Gia” nhưng sợ Lâm ca có gánh nặng tâm lý. Dù sao cậu ta cũng là con nhà giàu mới nổi, Lâm ca chỉ là gia đình bình thường, nếu tới “quán ăn Hoàng Gia” ăn, nhất định sẽ làm tổn thương tự tôn của Lâm ca.
Làm một đứa con trai nhà giàu mới nổi EQ cao, cậu ta tình nguyện đi cùng Kỳ Lâm ăn mì lạnh cay chết người.
Hai người hứng thú bừng bừng đi về phía con hẻm.
Nhưng mà đến thì thấy “quán ăn Hoàng Gia” chưa kịp chiêu đãi bọn họ đã đóng cửa.
Kỳ Lâm: “…..”
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Chặn người người chạy! Đi ăn cơm cửa hàng cũng đóng cửa!
Tưởng Việt quay đầu phát hiện Kỳ Lâm đang cúi xem điện thoại, “Lâm ca, cậu làm gì vậy?”
“Xem hoàng lịch.” Kỳ Lâm nói, “Xem hôm nay có phải ngày xui không.”
Tưởng Việt: “…..”
Ba giây sau, Tưởng Việt cũng sáp vào, “Hôm nay thích hợp với làm gì?”
Kỳ Lâm nghiêng điện thoại về phía cậu ta, thở dài, “Haiz, hoàng lịch không chuẩn.”
Tưởng Việt vừa nhìn, cười như điên, “Ha ha ha ha thích hợp kết hôn! Kết thế nào hôn thế nào? Đến nhà hàng còn đóng cửa!”
Cười được một nửa, Tưởng Việt bỗng nhiên nấc một cái, cả người cứng đơ.
Kỳ Lâm cất điện thoại di động, quơ quơ tay trước mặt Tưởng Việt, “Tỉnh đi, vẫn là phải đi ăn mì lạnh thôi.”
“Đậu má!” Tưởng Việt hô, “Lâm ca! Là Diệp Hạo Long!”
“Hả?” Kỳ Lâm nhìn theo hướng Tưởng Việt chỉ, xoay người, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của nam sinh.
Cái tên Diệp Hạo Long này đã dùng suốt một năm, Diệp Chuyết Hàn nghe thấy người khác gọi vẫn có phản ứng.
Nhưng lúc này hắn xoay người không phải là có người gọi hắn, mà là ở trên bức tường trong suốt của “quán ăn Hoàng Gia” nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chính là nam sinh ba lần xông vào tầm mắt của hắn.
Bây giờ là lần thứ tư.
ĐM! Trong lòng Kỳ Lâm nghĩ, thật sự là cậu ta!
Tưởng Việt chính là kiểu cáo mượn oai hùm, lúc giữa trưa lên tầng chặn người, có Lâm ca xung phong, cậu ta rất hùng hổ, hiện tại nhìn thấy Diệp Hạo Long người thật 100%, cậu ta lập tức sợ rúm người.
Theo lời đồn của lớp nâng cao, Diệp Hạo Long thường xuyên độc lai độc vãng, không có bất kỳ kẻ nào có thể tới gần, tuy rằng không có xung đột với bạn học nào những quanh năm tỏa ra khí lạnh, có khả năng theo thời gian những khí lạnh đó ngưng tụ thành một cái kết giới.
Bạn học lớp nâng cao hỏi: “Cậu có biết kết cục của việc tới gần kết giới đó là gì không?”
Tưởng Việt lo lắng nói: “Là gì?”
“Chết!”
“…”
Tưởng Việt cảm thấy những lời này chỉ là nói hươu nói vượn, lần trước Lâm ca trở tay đập thẳng cây kem lên ngực Diệp Hạo Long, vẫn sống sờ sờ đó thôi?
Bọn người lớp nâng cao cả ngày tỏ vẻ bí hiểm, bắt nạt lớp cơ bản bọn họ kiến thức nông cạn.
Có điều lúc này, khoảng cách chỉ có 10m, nhìn Diệp Hạo Long xoay người, Tưởng Việt thực sự hơi sợ, vì thế vội vàng trốn ra sau lưng Kỳ Lâm, làm ra vẻ người vừa hô “đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm thấy lại chẳng tốn công” không phải là cậu ta.
Sau giờ Ngọ, ánh nắng rực rỡ, Kỳ Lâm đứng dưới mặt trời, đôi mắt như có móc câu, không chớp mắt nhìn chằm chằm người ở cách đó không xa.
Diệp Chuyết Hàn nhìn thiếu niên bị ánh nắng chiếu đến lóa mắt, lại nghĩ tới ngày đó ở trên núi, nhìn thấy một mảnh trắng nõn sau cổ giống vậy, bỗng nhiên hơi nhăn mày.
“Diệp Hạo Long, cậu chờ chút!” Kỳ Lâm vừa hô vừa chạy, “Tôi tìm cậu có việc!”
Diệp Chuyết Hàn đi xe đạp tới đây, Kỳ Lâm cách hắn một khoảng, nếu hắn muốn chạy, lập tức có thể bỏ xa Kỳ Lâm.
Nhưng nhìn thiếu niên vội vã chạy về phía mình, hắn từ bỏ ý nghĩ bỏ đi một cách kì lạ.
“Cậu cũng tới “quán ăn Hoàng Gia” ăn à?” Con người lấy ăn mà sống, dùng ăn cơ mở đầu câu chuyện luôn luôn đúng, Kỳ Lâm cố tình nhìn về phía cửa nhà hàng, “Đóng cửa từ khi nào vậy?”
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh đánh giá cậu, không nói chuyện.
Tầm mắt Kỳ Lâm thay đổi, dừng lại trên ghế sau xe đạp, chăm chú nhìn hai giây, “ĐM!”
Một câu này không lớn, lại mang theo vài phần tức giận, Tưởng Việt bàng quan, cảm thấy không chừng sắp có đánh nhau.
Diệp Chuyết Hàn vẫn không có phản ứng gì, vẫn là bộ dạng từ chối người khác, xa cách ngàn dặm.
“Ghế sau của cậu đâu?” Kỳ Lâm hoa chân múa tay, “Lần trước tôi còn thấy ghế sau mà? Cậu phá nó đi rồi?”
Ghế sau?
Diệp Chuyết Hàn ngẫm nghĩ, thật sự là gỡ đi rồi.
Kỳ Lâm rất có tự giác của một “kẻ phạm tội”, “Chẳng lẽ là vì tôi chặn xe cậu một lần cho nên cậu gỡ ghế sau đi?”
Thật là…
Con đường cây xanh ở Mỹ Viện quá dài, mà Diệp Linh Tranh chở đi thì quá rêu rao, bởi vậy Diệp Chuyết Hàn mua một chiếc xe đạp.
Lần đầu tiên đi xe, hắn đã muốn bỏ ghế sau đi, nhưng suy xét đến việc về sau có lẽ cần chở đồ nên không bỏ.
Không ngờ rằng đồ còn chưa chở đã bị một thiếu niên giữ lại, muốn đi nhờ xe.
Về nhà ngày hôm đó, hắn gỡ bỏ ghế sau đi.
Con ngươi Kỳ Lâm trong suốt, lúc tức giận ánh mắt cực kỳ sinh động, đồng tử giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, “Thật sự là như vậy?”
Diệp Chuyết Hàn nghĩ, đúng, nhưng cũng không phải chỉ có thế.
Xe đạp có ghế sau, nói không chừng sau này sẽ lại bị người khác giữ lại.
Để chặt bỏ hậu họa, trực tiếp gỡ đi là xong việc.
Quần chúng ăn dưa Tưởng Việt cảm thấy mùi thuốc súng phía trước đang dần nồng lên.
Kỳ Lâm thật ra không hề có ý định gây gổ, cậu chỉ cảm thấy nam sinh này quá keo kiệt, giống hệt cái tên Long Ngạo Thiên, không muốn vươn tay giúp đỡ bạn học lúc khó khăn thì thôi, còn gỡ cả ghế sau đi!
Mặc kệ người khác thế nào, cậu – Kỳ Lâm – sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như thế này.
Tức xong rồi, Kỳ Lâm nhớ tới việc chính, “Bạn học, buổi sáng tôi tới lớp nâng cao tìm cậu, thầy của cậu nói cậu xin nghỉ, không ngờ lại gặp nhau ở đây, cũng coi như là có duyên ha?”
Diệp Chuyết Hàn dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì?
Tuyệt! Kỳ Lâm nghĩ, một ánh mắt của kẻ dị hợm, hôm nay tôi xem như đã hiểu!
“Trước tiên làm quen một chút đi, tôi là Kỳ Lâm, Kỳ trong núi Kỳ Liên, Lâm trong lâm thời, học ở lớp cơ bản.” Kỳ Lâm còn muốn tiếp tục nói, lại phát hiện mặt trời quá chói mắt, cậu lại đang đứng trong nắng, không thể mở nổi mắt ra.
Khí thế rất thua kém.
Vì thế nói: “Cậu không cần tự giới thiệu, tôi biết cậu là Diệp Hạo Long. Tên này rất hay, có hạo thiên (ông trời) mà cũng có phi thiên (bay lên trời).”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “Chỗ này nắng quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi. Cậu cũng chưa ăn trưa phải không? Tôi đưa cậu tới một quán ăn, chúng ta giải quyết trên bàn cơm.”
Ngõ nhỏ ngoài cửa nam có rất nhiều quán ăn ven đường nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ ăn ở “quán ăn Hoàng Gia”, đang định từ chối thì bụng kêu một tiếng.
“Ọc ọc –”
Kỳ Lâm thính tai, “Hạo Long, cậu đói bụng.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Hắn đúng là rất đói bụng. Buổi sáng dậy muộn, trực tiếp bỏ qua bữa sáng, vốn định tới “quán ăn Hoàng Gia” giải quyết bữa trưa thì lại đóng cửa lúc nào hắn không biết.
Kỳ Lâm nói với Tưởng Việt, “Tưởng tử, dẫn đường!”
Số lần Diệp Chuyết Hàn ăn cơm với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là hai người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng thiếu niên tên là Kỳ Lâm ở trước mặt này rất là phiền phức.
Diệp Chuyết Hàn có cảm giác, nếu không nói rõ ràng với đối phương thì sau này vẫn sẽ bị quấn lấy.
“Đi thôi đi thôi, nếu còn tiếp tục đứng ở đây tôi sẽ bị nướng chín mất!” Kỳ Lâm nắm lấy tay lái xe đạp, nhiệt tình đẩy về phía trước, “Cậu trắng như vậy, bị phơi đen rất đáng tiếc.”
Diệp Chuyết Hàn hoang mang, rốt cuộc là ai trắng?
“Ông chủ! Ba tô mì lạnh!”
Nhất thời không biết ăn cái gì, cuối cùng vẫn đi tới quán mì lạnh.
Diệp Chuyết Hàn nhìn tô mì lạnh được bưng lên, giữa mày nhăn càng sâu.
Kỳ Lâm chỉ lo tô mì lạnh của mình, “Đừng khách sáo, ăn đi, tôi mời cậu.”
Diệp Chuyết Hàn vẫn không động đũa.
Kỳ Lâm trộn xong cho mình, liếc nhìn sang, đơn giản giúp đỡ, “Tôi tìm cậu là muốn nói rõ ràng, ngày đó ở trên núi, vì sao cậu lại chạy? Tôi lấy bánh sữa bò và tiền quay lại, cậu đã không thấy tăm hơi.”
Kỳ Lâm đặt chén trước mặt Diệp Chuyết Hàn, “Ăn đi, ăn xong lại nói tiếp. Bụng cậu đã kêu rồi.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Tô mì thơm lừng, quyến rũ dạ dày đang đói.
Cuối cùng Diệp Chuyết Hàn vẫn cầm đũa lên.
Kỳ Lâm ăn rất nhanh, bị cay đến mức môi hồng nhuận, hai mắt ẩm ướt. Cậu nhìn chằm chằm Diệp Chuyết Hàn, “Cậu có phải rất ghét tôi không?”
Diệp Chuyết Hàn đối diện với cậu một lát, dời ánh mắt đi, “Không đến mức đó.”
Kỳ Lâm: “Hả?”
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi không thích nơi đông người.”
Kỳ Lâm yên lặng suy nghĩ một lát, thầm mắng một tiếng ĐM!
Không thích nơi đông người, vì nơi đông người rất ồn, mà cậu chỉ có một người, lại giống như thiên quân vạn mã, làm cho Diệp Hạo Long cảm thấy ồn ào?
Câu trả lời này thật đúng trọng điểm!
Kỳ Lâm có chút thương tâm.
Diệp Hạo Long lớn lên đẹp như thần tiên, làm gì có ai không muốn kết bạn với thần tiên chứ?
Cậu vốn dĩ cho rằng mình và Diệp Hạo Long có duyên, nếu hiểu lầm được giải quyết, nói không chừng có thể làm bạn bè.
Nhưng thế cục hiện tại này, không làm bạn bè được rồi.
Diệp Hạo Long ngại cậu phiền, ngại cậu ồn ào.
Dưa hái xanh không ngọt, Kỳ Lâm hiểu đạo lý này, nuốt xuống miếng mì lạnh cuối cùng, bụng no căng, tâm cũng bình ổn trở lại.
Vì thế lại lộ ra gương mặt tươi cười, rút từ trong ví ra 100 tệ, “Tiền này trả cậu, chuyện giữa chúng ta giải quyết xong. Cậu về nhà vẫn là nên gắn lại ghế sau đi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ cản cậu nữa.”
Tưởng Việt ngồi bên cạnh nhìn, âm thầm cảm thán: Không hổ là Lâm ca, soái khí!
Diệp Chuyết Hàn liếc mắt nhìn tiền trên bàn, không muốn nhận, nhưng nghe ý tứ của thiếu niên, chỉ có nhận tiền này về sau mới không bị quấy rầy nữa.
Diệp Chuyết Hàn cuối cùng vẫn nhận tiền, còn gật đầu với Kỳ Lâm.
Dùng một bữa mì lạnh hóa giải mọi chuyện.
Kỳ Lâm tiếc nuối, lại xem như giải quyết xong một chuyện, ngậm kem bạc hà đi cùng Tưởng Việt về lớp học, quên không mua cho họ Diệp một cây.
Diệp Chuyết Hàn chưa bao giờ ăn mì lạnh ở quán ven đường, lúc vừa ăn xong đã hơi khó chịu, tới đêm bụng bị đau luôn.
Khu vực này gần như là khu học tập trọng điểm của Nhạc Thành, dù là học sinh hay sinh viên, thời gian tiết học cũng tương đối giống nhau.
Kỳ Lâm nghĩ dù sao cũng không ăn cơm được ngay, chi bằng về lớp sửa tranh buổi sáng vẽ.
Tưởng Việt hết thảy đều nghe theo Lâm ca, cũng quay về vẽ tranh.
“Lâm ca, vẫn ăn mì lạnh sao?” Tưởng Việt lấy tiền từ trong balo ra.
Kỳ Lâm rất hợp với món mì lạnh, nhưng ăn liên tục mấy tuần cũng hơi ngán, “Đổi quán khác đi.”
Lúc này, đa số quán ăn ở ngõ ngoài cửa nam đã qua giờ cơm trưa, học sinh sinh viên ăn xong vội vã quay về lớp, chỉ còn lại bàn ghế trống trơn, tạm đóng cửa chờ tới bữa tối.
Tưởng Việt hơi lo lắng, “Ăn ở đâu bây giờ?”
Kỳ Lâm vừa đi vừa nhìn, cũng hơi lo lắng.
Cửa nam tuy rằng có nhiều hàng quán nhưng cậu đã tới Mỹ Viện học được nửa năm, gần như đã ăn thử qua hết, trừ vài quán bán món ăn không hợp, hoặc là không ngon, thì là đồ ăn quá đắt.
Ví như “quán ăn Hoàng Gia” ở đầu con hẻm bên kia.
Cái tên “quán ăn Hoàng Gia” này là được hội học sinh đặt cho, nghe nói đều dùng hải sản tươi sống, mỗi bữa ăn hết 300 tệ trở lên, khác với cơm chiên hải sản 10 tệ một suất.
Kỳ Lâm đột nhiên muốn tới ăn thử.
Sinh nhật cậu vừa qua hồi đầu mùa xuân, 16 tuổi. Theo lý thuyết, sinh nhật mười sáu tuổi nên mời bạn học một bữa, sau đó đi hát kara – đúng kiểu sinh nhật của một nam sinh 16 tuổi. Nhưng sau hôm sinh nhật tới lượt cậu trình bày tranh vẽ bài tập về nhà, hơn nữa cha mẹ cũng đi công tác, cậu ở nhà một mình vẽ cả một ngày, bánh kem cũng chưa ăn.
Ngày sinh nhật cứ thế mơ mơ hồ hồ trôi qua.
Hiện tại nhớ lại, đúng là thảm kịch.
“Hay là chúng ta thử tới “quán ăn Hoàng Gia” xem?” Kỳ Lâm nói, “Nghe đại danh đã lâu nhưng chưa ăn thử.”
Đôi mắt nhỏ xíu của Tưởng Việt trợn to, hưng phấn nói: “Được đó được đó.”
Từ lâu cậu ta đã muốn tới “quán ăn Hoàng Gia” nhưng sợ Lâm ca có gánh nặng tâm lý. Dù sao cậu ta cũng là con nhà giàu mới nổi, Lâm ca chỉ là gia đình bình thường, nếu tới “quán ăn Hoàng Gia” ăn, nhất định sẽ làm tổn thương tự tôn của Lâm ca.
Làm một đứa con trai nhà giàu mới nổi EQ cao, cậu ta tình nguyện đi cùng Kỳ Lâm ăn mì lạnh cay chết người.
Hai người hứng thú bừng bừng đi về phía con hẻm.
Nhưng mà đến thì thấy “quán ăn Hoàng Gia” chưa kịp chiêu đãi bọn họ đã đóng cửa.
Kỳ Lâm: “…..”
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Chặn người người chạy! Đi ăn cơm cửa hàng cũng đóng cửa!
Tưởng Việt quay đầu phát hiện Kỳ Lâm đang cúi xem điện thoại, “Lâm ca, cậu làm gì vậy?”
“Xem hoàng lịch.” Kỳ Lâm nói, “Xem hôm nay có phải ngày xui không.”
Tưởng Việt: “…..”
Ba giây sau, Tưởng Việt cũng sáp vào, “Hôm nay thích hợp với làm gì?”
Kỳ Lâm nghiêng điện thoại về phía cậu ta, thở dài, “Haiz, hoàng lịch không chuẩn.”
Tưởng Việt vừa nhìn, cười như điên, “Ha ha ha ha thích hợp kết hôn! Kết thế nào hôn thế nào? Đến nhà hàng còn đóng cửa!”
Cười được một nửa, Tưởng Việt bỗng nhiên nấc một cái, cả người cứng đơ.
Kỳ Lâm cất điện thoại di động, quơ quơ tay trước mặt Tưởng Việt, “Tỉnh đi, vẫn là phải đi ăn mì lạnh thôi.”
“Đậu má!” Tưởng Việt hô, “Lâm ca! Là Diệp Hạo Long!”
“Hả?” Kỳ Lâm nhìn theo hướng Tưởng Việt chỉ, xoay người, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của nam sinh.
Cái tên Diệp Hạo Long này đã dùng suốt một năm, Diệp Chuyết Hàn nghe thấy người khác gọi vẫn có phản ứng.
Nhưng lúc này hắn xoay người không phải là có người gọi hắn, mà là ở trên bức tường trong suốt của “quán ăn Hoàng Gia” nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chính là nam sinh ba lần xông vào tầm mắt của hắn.
Bây giờ là lần thứ tư.
ĐM! Trong lòng Kỳ Lâm nghĩ, thật sự là cậu ta!
Tưởng Việt chính là kiểu cáo mượn oai hùm, lúc giữa trưa lên tầng chặn người, có Lâm ca xung phong, cậu ta rất hùng hổ, hiện tại nhìn thấy Diệp Hạo Long người thật 100%, cậu ta lập tức sợ rúm người.
Theo lời đồn của lớp nâng cao, Diệp Hạo Long thường xuyên độc lai độc vãng, không có bất kỳ kẻ nào có thể tới gần, tuy rằng không có xung đột với bạn học nào những quanh năm tỏa ra khí lạnh, có khả năng theo thời gian những khí lạnh đó ngưng tụ thành một cái kết giới.
Bạn học lớp nâng cao hỏi: “Cậu có biết kết cục của việc tới gần kết giới đó là gì không?”
Tưởng Việt lo lắng nói: “Là gì?”
“Chết!”
“…”
Tưởng Việt cảm thấy những lời này chỉ là nói hươu nói vượn, lần trước Lâm ca trở tay đập thẳng cây kem lên ngực Diệp Hạo Long, vẫn sống sờ sờ đó thôi?
Bọn người lớp nâng cao cả ngày tỏ vẻ bí hiểm, bắt nạt lớp cơ bản bọn họ kiến thức nông cạn.
Có điều lúc này, khoảng cách chỉ có 10m, nhìn Diệp Hạo Long xoay người, Tưởng Việt thực sự hơi sợ, vì thế vội vàng trốn ra sau lưng Kỳ Lâm, làm ra vẻ người vừa hô “đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm thấy lại chẳng tốn công” không phải là cậu ta.
Sau giờ Ngọ, ánh nắng rực rỡ, Kỳ Lâm đứng dưới mặt trời, đôi mắt như có móc câu, không chớp mắt nhìn chằm chằm người ở cách đó không xa.
Diệp Chuyết Hàn nhìn thiếu niên bị ánh nắng chiếu đến lóa mắt, lại nghĩ tới ngày đó ở trên núi, nhìn thấy một mảnh trắng nõn sau cổ giống vậy, bỗng nhiên hơi nhăn mày.
“Diệp Hạo Long, cậu chờ chút!” Kỳ Lâm vừa hô vừa chạy, “Tôi tìm cậu có việc!”
Diệp Chuyết Hàn đi xe đạp tới đây, Kỳ Lâm cách hắn một khoảng, nếu hắn muốn chạy, lập tức có thể bỏ xa Kỳ Lâm.
Nhưng nhìn thiếu niên vội vã chạy về phía mình, hắn từ bỏ ý nghĩ bỏ đi một cách kì lạ.
“Cậu cũng tới “quán ăn Hoàng Gia” ăn à?” Con người lấy ăn mà sống, dùng ăn cơ mở đầu câu chuyện luôn luôn đúng, Kỳ Lâm cố tình nhìn về phía cửa nhà hàng, “Đóng cửa từ khi nào vậy?”
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh đánh giá cậu, không nói chuyện.
Tầm mắt Kỳ Lâm thay đổi, dừng lại trên ghế sau xe đạp, chăm chú nhìn hai giây, “ĐM!”
Một câu này không lớn, lại mang theo vài phần tức giận, Tưởng Việt bàng quan, cảm thấy không chừng sắp có đánh nhau.
Diệp Chuyết Hàn vẫn không có phản ứng gì, vẫn là bộ dạng từ chối người khác, xa cách ngàn dặm.
“Ghế sau của cậu đâu?” Kỳ Lâm hoa chân múa tay, “Lần trước tôi còn thấy ghế sau mà? Cậu phá nó đi rồi?”
Ghế sau?
Diệp Chuyết Hàn ngẫm nghĩ, thật sự là gỡ đi rồi.
Kỳ Lâm rất có tự giác của một “kẻ phạm tội”, “Chẳng lẽ là vì tôi chặn xe cậu một lần cho nên cậu gỡ ghế sau đi?”
Thật là…
Con đường cây xanh ở Mỹ Viện quá dài, mà Diệp Linh Tranh chở đi thì quá rêu rao, bởi vậy Diệp Chuyết Hàn mua một chiếc xe đạp.
Lần đầu tiên đi xe, hắn đã muốn bỏ ghế sau đi, nhưng suy xét đến việc về sau có lẽ cần chở đồ nên không bỏ.
Không ngờ rằng đồ còn chưa chở đã bị một thiếu niên giữ lại, muốn đi nhờ xe.
Về nhà ngày hôm đó, hắn gỡ bỏ ghế sau đi.
Con ngươi Kỳ Lâm trong suốt, lúc tức giận ánh mắt cực kỳ sinh động, đồng tử giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, “Thật sự là như vậy?”
Diệp Chuyết Hàn nghĩ, đúng, nhưng cũng không phải chỉ có thế.
Xe đạp có ghế sau, nói không chừng sau này sẽ lại bị người khác giữ lại.
Để chặt bỏ hậu họa, trực tiếp gỡ đi là xong việc.
Quần chúng ăn dưa Tưởng Việt cảm thấy mùi thuốc súng phía trước đang dần nồng lên.
Kỳ Lâm thật ra không hề có ý định gây gổ, cậu chỉ cảm thấy nam sinh này quá keo kiệt, giống hệt cái tên Long Ngạo Thiên, không muốn vươn tay giúp đỡ bạn học lúc khó khăn thì thôi, còn gỡ cả ghế sau đi!
Mặc kệ người khác thế nào, cậu – Kỳ Lâm – sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như thế này.
Tức xong rồi, Kỳ Lâm nhớ tới việc chính, “Bạn học, buổi sáng tôi tới lớp nâng cao tìm cậu, thầy của cậu nói cậu xin nghỉ, không ngờ lại gặp nhau ở đây, cũng coi như là có duyên ha?”
Diệp Chuyết Hàn dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì?
Tuyệt! Kỳ Lâm nghĩ, một ánh mắt của kẻ dị hợm, hôm nay tôi xem như đã hiểu!
“Trước tiên làm quen một chút đi, tôi là Kỳ Lâm, Kỳ trong núi Kỳ Liên, Lâm trong lâm thời, học ở lớp cơ bản.” Kỳ Lâm còn muốn tiếp tục nói, lại phát hiện mặt trời quá chói mắt, cậu lại đang đứng trong nắng, không thể mở nổi mắt ra.
Khí thế rất thua kém.
Vì thế nói: “Cậu không cần tự giới thiệu, tôi biết cậu là Diệp Hạo Long. Tên này rất hay, có hạo thiên (ông trời) mà cũng có phi thiên (bay lên trời).”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “Chỗ này nắng quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi. Cậu cũng chưa ăn trưa phải không? Tôi đưa cậu tới một quán ăn, chúng ta giải quyết trên bàn cơm.”
Ngõ nhỏ ngoài cửa nam có rất nhiều quán ăn ven đường nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ ăn ở “quán ăn Hoàng Gia”, đang định từ chối thì bụng kêu một tiếng.
“Ọc ọc –”
Kỳ Lâm thính tai, “Hạo Long, cậu đói bụng.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Hắn đúng là rất đói bụng. Buổi sáng dậy muộn, trực tiếp bỏ qua bữa sáng, vốn định tới “quán ăn Hoàng Gia” giải quyết bữa trưa thì lại đóng cửa lúc nào hắn không biết.
Kỳ Lâm nói với Tưởng Việt, “Tưởng tử, dẫn đường!”
Số lần Diệp Chuyết Hàn ăn cơm với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là hai người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng thiếu niên tên là Kỳ Lâm ở trước mặt này rất là phiền phức.
Diệp Chuyết Hàn có cảm giác, nếu không nói rõ ràng với đối phương thì sau này vẫn sẽ bị quấn lấy.
“Đi thôi đi thôi, nếu còn tiếp tục đứng ở đây tôi sẽ bị nướng chín mất!” Kỳ Lâm nắm lấy tay lái xe đạp, nhiệt tình đẩy về phía trước, “Cậu trắng như vậy, bị phơi đen rất đáng tiếc.”
Diệp Chuyết Hàn hoang mang, rốt cuộc là ai trắng?
“Ông chủ! Ba tô mì lạnh!”
Nhất thời không biết ăn cái gì, cuối cùng vẫn đi tới quán mì lạnh.
Diệp Chuyết Hàn nhìn tô mì lạnh được bưng lên, giữa mày nhăn càng sâu.
Kỳ Lâm chỉ lo tô mì lạnh của mình, “Đừng khách sáo, ăn đi, tôi mời cậu.”
Diệp Chuyết Hàn vẫn không động đũa.
Kỳ Lâm trộn xong cho mình, liếc nhìn sang, đơn giản giúp đỡ, “Tôi tìm cậu là muốn nói rõ ràng, ngày đó ở trên núi, vì sao cậu lại chạy? Tôi lấy bánh sữa bò và tiền quay lại, cậu đã không thấy tăm hơi.”
Kỳ Lâm đặt chén trước mặt Diệp Chuyết Hàn, “Ăn đi, ăn xong lại nói tiếp. Bụng cậu đã kêu rồi.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Tô mì thơm lừng, quyến rũ dạ dày đang đói.
Cuối cùng Diệp Chuyết Hàn vẫn cầm đũa lên.
Kỳ Lâm ăn rất nhanh, bị cay đến mức môi hồng nhuận, hai mắt ẩm ướt. Cậu nhìn chằm chằm Diệp Chuyết Hàn, “Cậu có phải rất ghét tôi không?”
Diệp Chuyết Hàn đối diện với cậu một lát, dời ánh mắt đi, “Không đến mức đó.”
Kỳ Lâm: “Hả?”
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi không thích nơi đông người.”
Kỳ Lâm yên lặng suy nghĩ một lát, thầm mắng một tiếng ĐM!
Không thích nơi đông người, vì nơi đông người rất ồn, mà cậu chỉ có một người, lại giống như thiên quân vạn mã, làm cho Diệp Hạo Long cảm thấy ồn ào?
Câu trả lời này thật đúng trọng điểm!
Kỳ Lâm có chút thương tâm.
Diệp Hạo Long lớn lên đẹp như thần tiên, làm gì có ai không muốn kết bạn với thần tiên chứ?
Cậu vốn dĩ cho rằng mình và Diệp Hạo Long có duyên, nếu hiểu lầm được giải quyết, nói không chừng có thể làm bạn bè.
Nhưng thế cục hiện tại này, không làm bạn bè được rồi.
Diệp Hạo Long ngại cậu phiền, ngại cậu ồn ào.
Dưa hái xanh không ngọt, Kỳ Lâm hiểu đạo lý này, nuốt xuống miếng mì lạnh cuối cùng, bụng no căng, tâm cũng bình ổn trở lại.
Vì thế lại lộ ra gương mặt tươi cười, rút từ trong ví ra 100 tệ, “Tiền này trả cậu, chuyện giữa chúng ta giải quyết xong. Cậu về nhà vẫn là nên gắn lại ghế sau đi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ cản cậu nữa.”
Tưởng Việt ngồi bên cạnh nhìn, âm thầm cảm thán: Không hổ là Lâm ca, soái khí!
Diệp Chuyết Hàn liếc mắt nhìn tiền trên bàn, không muốn nhận, nhưng nghe ý tứ của thiếu niên, chỉ có nhận tiền này về sau mới không bị quấy rầy nữa.
Diệp Chuyết Hàn cuối cùng vẫn nhận tiền, còn gật đầu với Kỳ Lâm.
Dùng một bữa mì lạnh hóa giải mọi chuyện.
Kỳ Lâm tiếc nuối, lại xem như giải quyết xong một chuyện, ngậm kem bạc hà đi cùng Tưởng Việt về lớp học, quên không mua cho họ Diệp một cây.
Diệp Chuyết Hàn chưa bao giờ ăn mì lạnh ở quán ven đường, lúc vừa ăn xong đã hơi khó chịu, tới đêm bụng bị đau luôn.
Bình luận truyện