Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Chương 2



"Tôi coi trọng cậu, muốn gặp mặt hay không."

Cung Linh làm việc không thích người dài dòng, vì thế hắn thực trực tiếp ngay từ đầu cứ như vậy để lại tin cho Tô Trạch Lạc.

Tô Trạch Lạc điều kiện không tồi, đăng ký xong đã gửi mấy tấm hình tự chụp, người nhắn lại cho cậu cũng không ít, có mấy cái thoạt nhìn có thể cậu cũng sẽ trả lời hai câu, nhưng là, hoàn toàn không muốn gặp mặt.

Thời điểm Tô Trạch Lạc xem tin Cung Linh nhắn lại, trái tim nhỏ bị nam nhân bá đạo nhắn lại chấn động một chút, hơn nữa Cung Linh thật sự thành thục mê người, liền...... Có như vậy một chút xuân tâm nảy mầm.

Nhược thụ phần lớn thích nửa kia cường thế, hơn nữa giống Tô Trạch Lạc loại này cùng mọi người tồn tại khoảng cách.

Tuy cảm thấy dễ dàng đáp ứng có chút nguy hiểm, nhưng ma xui quỷ khiến, chính là muốn phóng túng một lần, liền một lần, nghĩ như vậy, vì thế, cậu đáp ứng rồi.

Cung Linh cùng Tô Trạch Lạc hẹn nơi liền ở quán cà phê phụ cận trường học Tô Trạch Lạc, kỳ thật Tô Trạch Lạc một chút cũng không thích cà phê, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt, quán cà phê gì đó, nghe lên, còn mang lãng mạn, vì thế, cũng liền không nói thêm cái gì.

Thật ra mà nói, ánh mắt đầu tiên nhìn đến Cung Linh, Tô Trạch Lạc cảm thấy, chính mình nhất định là đang nằm mơ, Cung Linh lớn lên hảo, một thân tây trang chỉnh tề, tùy ý ngồi xuống, mị lực liền tự nhiên tản ra.

Nam nhân tốt như vậy, cư nhiên coi trọng mình?

Hiểu chuyện không sâu tiểu xử nam thực tự nhiên đã bị dụ hoặc.

Bất quá, Tô Trạch Lạc còn không đến mức bị dụ hoặc mất đi lý trí.

Nam nhân mỉm cười nhìn cậu, lễ độ, mỉm cười không chân thật. Dùng ngữ khí gần như công thức hoá trình bày nguyên tắc cùng hắn giao hữu.

Tô Trạch Lạc cảm thấy chính mình đầu óc không quá đủ dùng(ý em là tự thấy mình ngốc~), cậu lễ phép đánh gãy lời nam nhân, hỏi hắn:

"Ý tứ anh, là bao dưỡng tôi sao?"

Nam nhân cười cười, không phải là loại thương nghiệp hóa(xã giao~) xa lạ lạnh nhạt mỉm cười, bên trong giống như có vài phần khiêu khích.

"Cũng có thể nói như thế, bất quá, tôi cho cậu tương đối đủ tự do."

Tô Trạch Lạc không tự giác nắm chặt cà phê ly, trầm mặc hồi lâu.

Cậu biết dưới loại tình huống này, người bình thường hẳn là quyết đoán cự tuyệt, nhưng, Cung Linh mang cho cậu dụ hoặc thật sự quá lớn, cả đời này, có lẽ cậu chỉ biết gặp được một nam nhân như Cung Linh.

Cho bản thân phóng túng một lần đi.

Rốt cuộc, chính mình còn trẻ không phải sao?

Tô Trạch Lạc ở trong lòng yên lặng giãy giụa, Cung Linh ưu nhã phẩm cà phê, bất động thanh sắc quan sát biểu tình đối phương.

Nếu Tô Trạch Lạc không đồng ý, hắn kỳ thật, cũng rất không nỡ.

Đứa nhỏ này các phương diện thoạt nhìn đều thực hợp khẩu vị hắn. Hơn nữa, người có thể làm hắn liếc mắt một cái nhớ mãi không quên thật sự không nhiều lắm.

"Tôi đồng ý, bất quá, trong lúc chúng ta kết giao, không thể có kẻ thứ ba."

Tô Trạch Lạc rốt cuộc mở miệng, cậu nhẹ nhàng hút cà phê, che dấu chính mình hoảng loạn.

Cung Linh cười, hứng thú với đứa nhỏ này càng thêm đậm, cảm thấy đứa nhỏ này cũng càng thêm phù hợp khẩu vị chính mình.

Sau lại, Tô Trạch Lạc thực thức thời nghe theo nam nhân an bài, hai người thanh thanh bạch bạch thử kết giao một tháng. Trong thời gian đó chỉ nắm nắm tay nhỏ, hôn hôn miệng nhỏ, bạn cùng phòng Cung Linh cũng sẽ duỗi tay vói vào trong quần áo Tô Trạch Lạc ăn đậu hủ, nhưng không có thâm nhập thêm.

Một tháng sau, hai người đều cảm thấy đối phương cũng không tệ lắm, vì thế Tô Trạch Lạc nghe Cung Linh nói học ngoại trú, dọn tới chung cư Cung Linh.

Theo lý thuyết, trường học có quy định, sinh viên năm nhất cần thiết phải trọ ở trường, liền tính địa phương học sinh ngoại trú, chỉ có thể ở cuối tuần rời trường, bất quá, chuyện nhỏ này, đối Cung Linh dễ như trở bàn tay.

Sau khi Tô Trạch Lạc dọn đến nhà Cung Linh, hai người xem như chính thức ở chung. Có một số việc, không cần thiết rụt rè, đều là nam nhân, Tô Trạch Lạc đối phương diện này cũng hào phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện