Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 7: Hợp tấu cầm tiêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Tử Họa thấy Thiều Nguyệt đứng ở đằng kia, "Tiểu Nguyệt, lại đây."

"Vâng." Thiều Nguyệt đến bên người Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa giới thiệu từng người một. "Tử Huân, Đàn Phàm, Vô Cấu."

"Thiều Nguyệt xin bái kiến các vị Thượng tiên." Thiều Nguyệt hành lễ.

Đông Hoa đột nhiên chen miệng nói. "Một năm nay Tử Họa không tới cũng là vì bận dạy dỗ tiểu sư muội của chúng ta đấy." 

"Cái gì? Tử Họa, chàng...." Tử Huân giật mình, đồng thời nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Bạch Tử Họa lạnh nhạt trả lời. "Là sứ mệnh phải làm."

"Thế sao chàng còn dẫn nàng đến đây?" Tử Huân không hiểu nổi, cho tới tận bây giờ, Bạch Tử Họa luôn độc lai độc vãng, đâu có dễ cho ai tiếp cận.

"Là ta năn nỉ Tử Họa dẫn muội ấy theo, đồ đệ sư phụ mới thu nhận, lại còn do đích thân Tử Họa dạy dỗ, các người không cảm thấy tò mò ư? Hẳn là cũng muốn gặp gỡ vị tiểu sư muội trong truyền thuyết này một lần chứ?" Đông Hoa nói.

Đàn Phàm và Vô Cấu gật đầu một cái thể hiện sự đồng tình, Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt, nội tâm ẩn chút không thoải mái.

"Tiểu Nguyệt thiên tư trời ban, hiện tại đã có thể tự tu hành mà không cần ta dạy dỗ." Bạch Tử Họa nói theo đúng sự thật.

"...." Bất mãn trong lòng Tử Huân càng sâu hơn, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời khen ngợi người khác từ miệng Bạch Tử Họa, hơn nữa không phải chỉ mỗi mình nàng nghĩ vậy, mấy Thượng tiên ngồi kia cũng cùng chung ý nghĩ.

Ngay sau đó, một tiếng cười sang sảng vang lên, mọi người nhìn về phía Đông Hoa, không rõ vì sao hắn như vậy, Đông Hoa ngừng cười. "Tử Họa, nếu đã thế, chắc ngươi cũng không để ý ta tỷ thí một lát với tiểu sư muội đâu nhỉ."

Bạch Tử Họa hơi ngập ngừng, "Không thành vấn đề."

"Được, sư muội, chúng ta luận bàn một chút, được không?" Đông Hoa hỏi Thiều Nguyệt.

"Vâng, có thể tỷ thí với Đông Hoa Thượng tiên, quả là một trải nghiệm hiếm gặp." Dứt lời, Thiều Nguyệt đưa tay phải ra, chuẩn bị triệu hồi Kinh Lôi kiếm, chợt nhớ Bạch Tử Họa bảo bây giờ cô vẫn chưa thể phát huy sức mạnh của nó, song cô lại không mang theo kiếm tập. Vì vậy, Thiều Nguyệt do dự nhìn Bạch Tử Họa. "Sư huynh, muội...."

"Có thể, giờ muội có thể sử dụng." Bạch Tử Họa biết Thiều Nguyệt định hỏi gì.

"Vâng ạ!" Thiều Nguyệt cao hứng gật đầu một cái, rốt cuộc mình đã có thể dùng Kinh Lôi rồi, ngay sau đấy một ánh ngân quang lóe lên, Kinh Lôi bất chợt xuất hiện trên tay cô.

Đàn Phàm với Vô Cấu vừa thấy đã khen ngợi. "Kiếm tốt!" Tuy Tử Huân cũng kinh thán kiếm của Thiều Nguyệt, song nàng ta vẫn đang mải bận tâm không ngớt về sự ăn ý mới ban nãy giữa Bạch Tử Họa và Thiều Nguyệt.

Bên kia Đông Hoa cùng Thiều Nguyệt đánh đến say sưa thích thú; bên này Bạch Tử Họa, Đàn Phàm, Tử Huân với Vô Cấu ngồi chung một chỗ, Đàn Phàm rót rượu cho Bạch Tử Họa, "Tử Họa, tới đây, đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng uống một chén."

ment "Ơ, sao hai chị gái xinh đẹp lại yêu nhau thế ạ?" nhé )

Bạch Tử Họa nâng ly rượu lên, cụng ly với Đàn Phàm, sau đấy một hơi cạn sạch. "Được, tốt!" Đàn Phàm cũng sảng khoái cạn chén.

Bạch Tử Họa nghĩ đến một chuyện, bèn buông ly rượu xuống, nhìn về phía Vô Cấu. "Vô Cấu, Liên Thành của ngươi có cây tiêu tốt nào không?"

"Tiêu? Tử Họa, ngươi muốn thổi tiêu sao?" Vô Cấu thắc mắc.

"Tử Họa, chẳng phải chàng vẫn luôn thích đánh đàn ư?" Tử Huân cũng không hiểu.

"Là cho Tiểu Nguyệt, nó muốn thổi tiêu, nhưng ta không có." Bạch Tử Họa bình thản đáp.

"Được, để ta về xem." Vô Cấu thoải mái đáp ứng. Tử Huân thì một lòng bất an quá mức, cách Tử Họa quan tâm tới sư muội mình rất không bình thường, có lẽ chính chàng cũng không hay biết, nhưng quả thực khác biệt so với những người khác.

Thiều Nguyệt và Đông Hoa xuyên tới xuyên lui trên không trung, âm thanh kiếm chạm kiếm vang lên, dù sao Đông Hoa cũng là Thượng tiên, không cần xuất toàn lực cũng đã chiếm thế thượng phong, song Thiều Nguyệt không cam tâm tụt về đằng sau, dứt khoát phòng vệ trước những đợt tấn công của Đông Hoa. Cuối cùng Đông Hoa vung tay lên, kiếm trong tay hắn tự động bay đến nhắm Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt cũng sử dụng chiêu thức tương tự, hai tay dùng sức đẩy một cái, Kinh Lôi kiếm thuận thế bay ra, hai kiếm va chạm, tạo thành thế kéo cưa. Tay phải Đông Hoa dùng chút lực, kiếm của hắn tiến lên phía trước, cho dù Thiều Nguyệt giơ hai tay ngăn cản nhưng cũng thua trận bởi linh lực chưa đủ, nhưng Kinh Lôi kiếm chợt lóe lên một tia sét, bắn vào tay phải Đông Hoa khiến tay hắn tê dại trong chớp mắt.

"Đông Hoa Thượng tiên, ta thua."  Thiều Nguyệt thua tâm phục khẩu phục.

Đông Hoa kiểm tra tay phải của mình, nó đã khôi phục như thường. "Ta cũng là đệ tử Trường Lưu, muội cứ gọi là sư huynh đi, không cần cứ Thượng tiên này nọ."

"Vâng, Đông Hoa sư huynh." Thiều Nguyệt thu hồi Kinh Lôi, tới trước mặt Đông Hoa, hành lễ. "Đông Hoa sư huynh, đa tạ huynh đã chỉ dẫn."

"Tiểu sư muội không cần đa lễ, chỉ mới tu luyện một năm đã gặt hái được thành quả như vậy thật không tệ, chỉ cần cố gắng tu hành, cơ hội phi thăng thành tiên sẽ nằm trong tầm tay." Đông Hoa khẳng định chắc nịch.

"Thành tiên?" Thiều Nguyệt cả kinh. "Có thể lợi hại như sư huynh ư?"

"Không sai, tu tiên chia làm mấy giai đoạn theo thứ tự sau: Sơ Thức, Linh Âm, Phá Vọng, Tri Vi, Khám Tâm, Đăng Đường, Xá Quy, Tạo Hóa và Phi Thăng. Sau khi Phi Thăng thành tiên, cấp bậc tiên nhân xét y theo pháp lực, có thể chia làm cửu phẩm: Đệ Nhất Thượng Tiên, Đệ Nhị Thứ Tiên, Đệ Tam Thái Thượng Chân Nhân, Đệ Tứ Phi Thiên Chân Nhân, Đệ Ngũ Linh Tiên, Đệ Lục Chân Nhân, Đệ Thất Linh Nhân, Đệ Bát Phi Tiên, Đệ Cửu Tiên Nhân. Cho nên để trở thành Thượng tiên cũng không dễ" 1

"Xem chừng muội phải tu luyện thật tốt rồi, nếu không bao giờ mới có thể đuổi kịp sư huynh đây?" Thiều Nguyệt thầm hạ quyết tâm, chỉ khi có thể sánh vai cùng sư huynh, cô mới có thể tìm được Hoa Thiên Cốt, bảo vệ nàng thực tốt.

"Tử Họa? Sao tiểu sư muội lại phải đuổi kịp Tử Họa?" Đông Hoa hỏi.

"Đó là bởi..." Thiều Nguyệt suy nghĩ, cô cũng chẳng thể bảo đó là vì Hoa Thiên Cốt nhỉ, "Bởi vì.... sư huynh là mục tiêu của muội!"

"Vậy à? Chí hướng của tiểu sư muội thật xa, vậy ta sẽ chờ xem ngày muội trở thành Thượng tiên." Đông Hoa xoay người. "Đi thôi, chúng ta mau xuống chỗ Tử Họa."

"Vâng!" Thiều Nguyệt theo sau lưng Đông Hoa, chưa xuống đến nơi đã nghe được tiếng đàn của Bạch Tử Họa, du viễn mà nghênh ngang, cô vừa tiếp đất thì thấy Bạch Tử Họa ngồi trước cổ cầm gảy đàn, Tử Huân bắt đầu khiêu vũ trước mặt Bạch Tử Họa, Đàn Phàm lắc lắc đầu, vừa uống rượu vừa thưởng thức dáng múa của Tử Huân, mà Vô Cấu chỉ lẳng lặng ngồi một bên, Đông Hoa thấy thế, kiếm trong tay cũng theo đó chuyển động. Thiều Nguyệt đứng cảm thán, cảm tình giữa Ngũ Thượng tiên thật tốt!

***

Trở lại Tuyệt Tình điện, Thiều Nguyệt lại tiếp tục cuộc sống tu luyện, sau trận đấu với Đông Hoa, nội tâm Thiều Nguyệt càng thêm kiên định, trước khi tìm được Hoa Thiên Cốt, nhất định cô phải Phi Thăng thành tiên.

Bạch Tử Họa đến trước cửa phòng Thiều Nguyệt, thấy cô lại đang tĩnh tọa tu luyện dưới tán cây. "Tiểu Nguyệt!"

Thiều Nguyệt mở mắt. "Sư huynh?"

Bạch Tử Họa lại gần, đưa chiếc tiêu trên tay ra, Thiều Nguyệt nhìn ngọc tiêu bích lục, giật mình nói. "Sư huynh, đây là cho muội ư?"

Bạch Tử Họa gật đầu, "Không phải muội muốn học tiêu sao?"

"Vâng, nhưng muội không nghĩ sư huynh sẽ đưa muội một ngọc tiêu tốt như vậy." Thiều Nguyệt mừng rỡ đáp.

"Vô luận nhạc khí có tốt tới đâu, nếu không có người sử dụng, nó cũng đánh mất đi ý nghĩa vốn có." Bạch Tử Họa duỗi tay về phía trước. "Tiểu Nguyệt, muội sẽ dùng tốt cái ngọc tiêu này thôi."

Thiều Nguyệt giơ hai tay nhận lấy ngọc tiêu, gật đầu nói. "Vâng, muội sẽ thực quý trọng cái ngọc tiêu này, sư huynh yên tâm!" Dứt lời, Thiều Nguyệt chờ không nổi mà đưa nó lên khóe miệng bắt đầu thổi, có điều mặc cho nàng có cố thế nào cũng chẳng thể phát ra tiếng.

"Dùng tiêu làm nhạc khí, âm sắc mượt mà êm ái, u tĩnh tao nhã, không phải nhất thời có thể thổi được, muội phải chăm chỉ tập luyện mới có thể thổi ra âm thanh muội muốn."

"Vâng, muội sẽ luyện tập nhiều hơn, cảm tạ sư huynh!" Nói xong, Thiều Nguyệt lại ngồi xuống dưới tán cây nghiên cứu ngọc tiêu trong tay.

***

Bạch Tử Họa xoay lưng quay về Tuyệt Tình điện, Đông Hoa đang ngồi nhàn nhã thưởng trà, thấy Bạch Tử Họa bước vào bèn đặt tách trà xuống. "Đưa ngọc tiêu cho tiểu sư muội rồi à?"

Bạch Tử Họa khẽ gật đầu. "Mới về từ chỗ sư phụ sao?"

"Ừ, hành tẩu một năm trời, sư phụ vừa kiểm tra ta, mà không phải chúng ta chuẩn bị hạ sơn du ngoại ư? Ta phải nói trước với sư phụ một tiếng."

"Bây giờ vẫn chưa được." Bạch Tử Họa quả quyết.

"Tử Họa, ban đầu khi Ngũ Thượng tiên chúng ta kết nghĩa, cùng nhau trừ gian diệt ác, bảo hộ chính nghĩa, nếu không phải nửa đường ngươi bị sư phụ gọi về, Ngũ Thượng tiên khuyết thiếu, ta cũng sẽ không phải đi du lịch một mình, giờ ta trở lại, chính là muốn Ngũ Thượng tiên chúng ta lại giống như trước kia, sảng khoái thưởng giang hồ." Đông Hoa nói.

"Chờ ta dạy xong Tiểu Nguyệt đã." Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài nhà.

"Tiểu sư muội đã có thể tự thân vận động rồi, lần trước so tài với nàng, ta cũng biết dù không có ngươi đích thân hướng dẫn, tiểu sư muội cũng có thể tự tư luyện, ngươi còn gì không yên lòng chứ?" Đông Hoa khó hiểu hỏi.

"Tiêu, Thiều Nguyệt vẫn chưa luyện thổi tiêu giỏi." Bạch Tử Họa nhớ Thiều Nguyệt từng bảo muốn hợp tấu cầm tiêu, trước khi hắn  đi, nhất định phải hợp tấu một khúc cùng Tiểu Nguyệt, như vậy hắn mới có thể an lòng.

"Thì ra là vậy, bất quá tiểu sư muội học rất mau, nói không chừng sẽ thuần thực rất chóng, đã vậy, ta ở Trường Lưu chờ thêm, ta cũng muốn nghe tiếng tiêu của tiểu sư muội nha."

Mấy tháng tiếp đấy, Thiều Nguyệt đã có thể thổi ra nhịp âm ưu mĩ, nhìn ngọc tiêu trên tay, cô yêu thích không muốn buông. Bạch Tử Họa mang cổ cầm tới, ngồi xuống bàn đá bên cây, nhìn về phía Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt hiểu ý sư huynh, bản thân cũng đứng dựa vào thân cây. Tiếng cầm vang lên, dư âm xa xôi, sau đó tiếng tiêu ứng đáp cũng vang lên, cầm tiêu hợp tấu, phối hợp hoàn mĩ không chút sai lệch, ngay cả Đông hoa cũng cảm nhận được, hắn phi thân đến, vừa đáp đất liền rút kiếm ra, chìm đắm trong đó. Trên cây hoa đào nở, gió nhẹ thổi phất tới, từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, rơi lên dây cầm của Bạch Tử Họa, rơi lên tóc Thiều Nguyệt, rơi lên thân kiếm Đông Hoa, ba người hợp tấu kiếm vũ, cực kỳ tuyệt diệu!

Ngay hôm sau, Bạch Từ Họa và Đông Hoa chào từ biệt Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt có chút không nỡ. "Sư huynh, Đông Hoa sư huynh, các người phải bảo trọng!"

"Tiểu Nguyệt, khi ta không có ở đây, vẫn phải chăm chỉ tu luyện!" Bạch Tử Họa dặn dò.

"Tiểu sư muội, mong rằng lúc ta trở về, đã có thể thấy muội Phi Thăng thành tiên."

"Vâng, muội sẽ!" Thiều Nguyệt trịnh trọng gật đầu một cái.

Bạch Tử Họa cùng Đông Hoa lần lượt bay đi, Thiều Nguyệt nhìn theo hướng bọn họ, cầm ngọc tiêu lên, thổi khúc nhạc hôm qua ba người hợp tấu, vì kì tiễn biệt. Bạch Tử Họa và Đông Hoa từ phương xa nghe được âm thanh vượt ngàn dặm truyền đến, nhìn nhau cười một tiếng, Đông Hoa thở dài, nói. "Xem ra tu vi của tiểu sư muội lại tăng thêm một tầng rồi!" Bạch Tử Họa vui mừng quay đầu lại nhìn, sau đó cùng Đông Hoa biến thành một đạo quang rời đi. Còn tiếng tiêu của Thiều Nguyệt, kết hợp với linh lực của cô được thổi đi ngàn dặm xa, toàn bộ Trường Lưu chìm đắm trong tiếng tiêu ưu mĩ này.

Các đệ tử Trường Lưu Sơn nghe xong thì ngừng bàn tán, thay vào đó im lặng lắng nghe, Tử Trúc cười bảo, "Là Tiểu sư thúc!" Sênh Tiêu Mặc đang nằm ườn ở Tiêu Hồn điện, nghe được tiếng tiêu bèn mỉm cười, tiếp tục phe phẩy quạt xếp; trong Tham Lam điện, Ma Nghiêm đang thương lượng với Trúc Nhiễm, nghe được tiếng tiếc, Ma Nghiêm đi tới trước cửa, nhìn về phía Tuyệt Tình điện, Trúc Nhiễm thắc mắc. "Sư phụ, đây là...."

"Là sư muội." Ma Nghiêm đáp.

Chưởng môn Trường Lưu đang tĩnh tọa, nghe thấy tiếng tiêu bèn nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười mà  vuốt râu.

--- ------ ------ --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện