Báo Nam

Chương 28



Phương Tư đang nghiên cứu bộ sách trường sinh bất lão nào đó ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh, lập tức hiểu ra hừ lạnh, “Xem ra tiện nhân Rita kia vẫn bại bởi tình dục của mình.”

“Cô ta tuy phóng túng, nhưng vẫn tốt hơn ác quỷ như ông.” Cừu Liệt thay đổi thái độ đối với hắn ngày xưa. Sau khi biết sự thật, anh đối với cái gì tình dưỡng dục cùng kiêng kị tất cả đều biến mất, hiện tại việc duy nhất anh muốn làm, chính là giết hắn!

“Cậu…… tựa hồ trở nên không giống trước…… đi ra ngoài hô hấp không khí tự do vài ngày, lá gan cũng lớn hơn à?” Phương Tư phát hiện sát khí của anh.

“Đương nhiên, bởi vì tôi đã biết một việc.” Anh nhìn danh họa cùng tác phẩm nghệ thuật trên tường quanh phòng, không khỏi nở nụ cười. Dùng nhiều thứ trang trí cũng không giấu được tâm mục nát.

“Biết cái gì?”

“Chuyện Báo tộc.” Cừu Liệt nhìn chằm chằm hắn.

Phương Tư sắc mặt đại biến, toàn thế giới hẳn là chỉ có hắn biết chuyện này, Cừu Liệt từ nơi nào biết được?

“Ta không hiểu cậu đang nói cái gì.” Phương Tư cố gắng che dấu ngạc nhiên trên mặt.

“Ông không hiểu sao? Nhưng đứa con mồ côi duy nhất của Báo tộc lại biết rất rõ ràng……” Cừu Liệt chậm rãi nói. Anh không vội, anh chờ thưởng thức kẻ thất tín thừa nhận tội của mình.

“Cậu làm sao vậy? Xem tiểu thuyết nhiều quá sao? Trên đời này không có cái gì Báo tộc……”

“Không có Báo tộc, làm sao ông có thể có sức mạnh vĩnh sinh?” Cừu Liệt nói xong giơ súng sau thắt lưng lên bắn hắn một cái.

Viên đạn theo thường lệ xuyên qua người hắn, hắn vẫn bình yên vô sự.

“Loại tục vật này sao đối phó được ta?” Phương Tư cười mỉa nói.

“Trước kia tôi nghĩ ông có ma pháp, giờ mới biết được, súc mạnh bất tử của ông đổi lấy bằng chín mạng người Báo tộc!” Cừu Liệt bi phẫn trừng hắn.

“Hừ! Toàn nói bậy!” Phương Tư vẫn không thừa nhận.

“Phải không? Như vậy bỗng nhiên tôi muốn kết thúc mạng mình, ông không ngại chứ?” Miệng anh khẽ nhếch, miệng súng nhắm ngay tim mình.

“Không!” Phương Tư bỗng hoảng sợ thét chói tai.

“Vì sao sợ hãi như vậy? Tôi chết, đỡ phải phiền ông, đây không phải tốt lắm sao?” Trên khuôn mặt hung ác nham hiểm của anh có khinh thường.

“Cừu Liệt, không phải ta sợ hãi, mà là không hy vọng nhìn cậu tuổi còn trẻ đã nghĩ không thông……” Lần đầu tiên Phương Tư biểu hiện ra mặt yếu ớt.

“Ha ha ha……” Cừu Liệt bỗng dưng cười to, thẳng đến hốc mắt đỏ lên. “Ông cũng sợ chết? Đúng vậy, nhiều năm như vậy, ông sợ tôi gặp chuyện, lại sợ tôi tìm ông báo thù, vì thế đem tôi cột vào bên người ông, khống chế tôi, sai bảo tôi, giấu đi sức mạnh của tôi, khiến tôi sống như con chó, làm khiến tôi giống đứa ngốc hai mươi ba năm!”

Gương mặt già nua của Phương Tư đầy vẻ sợ hãi, sau khi sự việc bị vạch trần, sinh mệnh hắn đã bị uy hiếp nghiêm trọng.

“Ông giết tộc nhân tôi, đoạt phỉ thúy của tộc tôi, thành lập một tôn giáo chuyên khống chế lòng người, mà tôi thậm chí còn ngoan ngoãn nhận lệnh của ông, làm con báo thần buồn cười cùng công cụ giết người của ông, thay ông đạt thành dã tâm của ông…… ông lừa tôi nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì được cái gọi là vĩnh sinh?” Anh càng nói càng giận, lấy súng hướng lên danh họa trên tường bắn loạn xạ.

“Dừng tay!” Phương Tư vội vàng vẫy tay, một sức mạnh to lớn đẩy Cừu Liệt ra.

“Sức mạnh này…… chính là sức mạnh của Báo tộc à?” Cừu Liệt ngã ngồi trên đất, đồng tử mắt phát ra nhiệt quang. Sức mạnh trên người anh bị dây xích che lại hẳn là cũng giống như của Phương Tư!

“Hừ! Hiện tại, những thứ đó đều là của ta!” Phương Tư không hề che dấu.

“Của ông thì sao? Ông cho là sức mạnh trộm được từ Báo tộc có thể làm ông trở thành siêu nhân bất tử? Rất buồn cười. Nhìn ông xem, ông đã quên sức mạnh này chỉ có thể cho ông bất tử, nhưng không thể cho ông trẻ vĩnh viễn, vẻ ngoài ông vẫn mỗi ngày một già đi, thật đáng thương hại cho ông chỉ có thể học một ít vu thuật để bảo trì dung nhan.” Cừu Liệt châm chọc. Cái gì máu xử nữ, tất cả đều là kỹ xảo của hắn!

“Nhưng ít nhất ta không chết! Vẻ ngoài của ta già đi, nhưng cơ thể ta vẫn khoẻ mạnh như cũ!” Phương Tư cả giận nói.

“Ông không chết sao? Trên khế ước giữa ông và Báo tộc có nói như thế à?” Cừu Liệt nhảy về phía trước một bước, cười lạnh.

“Chỉ cần huyết mạch Báo tộc còn sống, sức mạnh cùng sinh mệnh của ta liền vĩnh viễn không mất đi.”

“Nhưng…… nếu tôi chết đi?” Cừu Liệt hai tay buông xuống, tiêu sái đứng, trong tay cầm chặt súng, tóc đen hỗn độn, ánh mắt như kiếm, giờ phút này toàn thân anh chứa đầy khoái cảm trả thù, cùng sự thiết tha cái chết.

Phương Tư thở hốc vì kinh ngạc, không dự đoán được anh lại nói như vậy. Mọi người đều sợ chết, không có ngoại lệ, tuyệt đối không có!

“Ngươi…… Ngươi sẽ không làm chuyện điên rồ! Nghĩ lại xem, ngươi có người yêu, có tương lai tốt đẹp…… Ngươi…… Ngươi là hậu nhân duy nhất của Báo tộc, nếu ngươi chết đi, tất cả đều xong rồi, tính cả Báo tộc thần bí cũng sẽ biến mất khỏi trái đất a!” Hắn vội vàng khuyên anh.

Lời nói của Phương Tư nhất nhất hiện lên trong óc Cừu Liệt. Đúng vậy, anh cũng lưu luyến rất nhiều chuyện, mà anh khó bỏ nhất, chính là Tước Lợi Nhi!

Nếu có thể, anh cũng muốn sống chung với Tước Lợi Nhi, anh muốn cô thay Báo tộc kéo dài huyết mạch, anh muốn ở cùng cô cả đời cả kiếp……

Nhưng, Phương Tư tuyệt không thể sống! So với tình yêu cá nhân, cừu hận của tộc nhân càng sâu như biển, anh không thể để chín vị tộc nhân kia oán hận khó tiêu.

“Ta không cần! Chỉ cần có thể giết ngươi, ta nguyện ý phụng bồi mạng này!” Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Phương Tư, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn cháy lan đến người Phương Tư.

“Ngươi…… Ngu ngốc! Ta sẽ không để ngươi uy hiếp ta.” Phương Tư lui về phía sau từng bước, lấy ra một cái bàn phím cỡ bàn tay màu đen, cười nói: “Có thứ này, ta muốn ngươi sống, ngươi sẽ không chết được.”

Cừu Liệt biết đó chính là thiết bị điều khiển dây xích, chỉ cần Phương Tư đưa mật mã vào, anh phải biến thành một con báo đen nghe lời.

“Có lẽ ta không kiên nhẫn sống, muốn tháo dây xích này xuống, Phương Tư.”

“Ngươi muốn cưỡng chế tháo bỏ?” Phương Tư chấn động. Lúc trước vì hạn chế anh, mới trang bị bom trong dây xích, nhưng giờ lại uy hiếp đến mình!

“Có mật mã hay không đều không sao cả, dù sao ta sẽ cùng chết với ngươi!” Mạng anh đúng là lợi thế chủ yếu để đối phó Phương Tư.

“Ngươi……” Phương Tư nói xong muốn ấn mật mã, biến anh thành báo đen.

“Ngươi lại ấn nữa, ta liền nổ súng.” Cừu Liệt cảnh cáo hắn. Biến thành báo đen cần ba mươi giây, trong khoảng thời gian này muốn tự sát còn không dễ dàng sao?

Phương Tư mặt biến thành tử màu tím, đúng là không có cách!

Hai người giằng co. Không khí căng thẳng, thẳng đến khi một tiếng nổ mạnh từ bên ngoài truyền đến, phía bên phải tòa thành bị nổ sập, mọi người sợ hãi chạy, một bức tường lớn trong phòng Phương Tư đổ ầm xuống, Phương Tư cùng Cừu Liệt không thể không tránh, lao xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện