Bao Nuôi Nhị Thiếu

Chương 30: Cái kết ngọt ngào





Cô buông anh ra, khẽ dụi mắt, thì thầm vào tai anh.

" Lục Nghị Nhất, anh không biết, em không chỉ muốn quản phần đời còn lại của anh mà còn muốn quản luôn cả bầy nhóc con nhà anh".

" Nhóc con nhà anh?". Lục Nghị Nhất bật cười:" Không phải là con của chúng ta hay sao? cũng là con em thôi".

Cô cười nghịch ngợm:" Đúng, thì sao nào?".

" Không sao cả, em muốn quản thì quản thôi, trong nhà em là người lớn nhất mà".

" Ha ha".

Lục Nghị Nhất lại nói:" Đi thôi, cho em một bất ngờ".

Đàm Lạc Y ngạc nhiên:" Đi đâu thế?".

" Bí mật, tới đó em liền biết".


Hai người trở về địa điểm cư trú, bọn họ trước khi đến đã đặt sẵn phòng của khách sạn sang trọng, Lục Nghị Nhất đưa cô về đó.

Suốt quãng đường đi cô rất tò mờ, cũng có chút hồi hộp, nhìn thấy anh đi phía trước vẻ mặt cứ bí ẩn càng làm cô nảy lên tò mò cực độ.

Anh đưa cô trở về phòng mà hai người đã thuê, sau đó mỉm cười kéo cô bước vào.

" Anh muốn cho em xem cái gì nha ?" Cô nói.

"Đến rồi".

Khi nãy anh đã bí mật yêu cầu nhân viên khách sạn giúp mình chuẩn bị quà cho Cô, anh nghĩ chắc chắn cô sẽ thích.

Quả nhiên, vừa bước vào Đàm Lạc Y thấy được quà anh nói đã cảm động đến muốn khóc, cô vô cùng thích.

Phía trước mặt cô chính là căn phòng trải đầy cánh hoa hồng, chính giữa là bàn tiệc theo phong cách châu âu, xung quanh được bày trí bóng bay màu hồng.

Trên bàn là nến và rượu vang đỏ.

Anh muốn....?

" a

Anh muốn tặng em một bữa tối lãng mạn". Anh chìa tay ra với cô:" Công chúa của anh, có thể chứ?".

" Được ".

Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh, được anh dẫn vào ghế ngồi.

Lục Nghị Nhất ấn chuông bên cạnh, rất nhanh chóng nhân viên phục vụ nghiêm chỉnh đẩy xe thức ăn tiến vào.

Bò bít tết trang trí sẵn trong đĩa được bày ra bàn, còn có thêm một đĩa bánh puding nhỏ xinh, nhân viên phục vụ cầm đồ khui rượu, chỉnh chu làm hết quá trình phục vụ rượu, cuối cùng để lại một câu chúc ngon miệng bằng tiếng ý rồi ra khỏi phòng, không quấy rầy hai người.

Không khí ấm áp lại bao phủ hai người một lần nữa, Đàm Lạc Y nhìn Lục Nghị Nhất đang ngồi đối diện cô, khuôn mặt dưới ánh nến vô cùng đẹp trai, tim cô nhảy thịch lên một cái.

Quả là khó có thể bình tâm trước mặt trai đẹp, dù mới hay cũ.

" Cạn ly".


Lục Nghị Nhất cầm ly rượu vang đảo nhẹ qua một lượt, anh nhìn chất tạo của rượu, cảm thấy nó rất sánh liền hài lòng, hướng cô gọi mời.

Rượu càng sánh thì chứng tỏ càng ngọt ngào và ngon miệng.

Cô cười, cũng cầm ly cạn lại với anh.

Rượu có cồn, tất nhiên sẽ say, Đàm Lạc Y không chỉ say rượu mà còn say tình.

Lại thêm khung cảnh hữu tình như có như không càng làm lòng người thêm bần thần.

Cô đầu óc rối loạn, toát ra vẻ quyến rũ, cũng làm Lục Nghị Nhất hỗn loạn theo.

Đàm Lạc Y nháy mắt nhìn anh, Lục Nghị Nhất không thể chịu nổi mà thả ly rượu xuống.

Trước mặt là người anh thương, ý chí không lung lay là chứng tỏ đầu óc có bệnh.

" Lạc Y, không nên câu dẫn anh, mọi chuyện sẽ không kiểm soát được... biết không?".

Cô đã ngà ngà say, làm sao còn chú ý đến tiểu tiết nữa chứ, Đàm Lạc Y chu chu môi:" Em nào có~".

" Thật sự?" Anh nheo mắt nguy hiểm.

Cô nhướng mày:" Đúng rồi~".

" Em lại vừa câu dẫn anh".

Lục Nghị Nhất đẩy bàn, đi đến ôm lấy Cô.

Hết cách, anh đã không kìm chế được.

Hai tay cô vòng quanh cổ anh, bển tai nghe tiếng tim của anh đập thình thịch, thích ý cực kỳ, đột nhiên cô nghe anh thở dài.

" Vốn dĩ tính đợi đến kết hôn, nhưng xem ra thì không thể rồi".

" Hả?". Cô khó hiểu nhìn anh.


Lục Nghị Nhất vẻ mặt rất chính chắn:" Anh muốn làm em".

" ...này....".

Đàm Lạc Y chưa kịp phản bác liền bị ôm lên giường.

Ngã ra, nằm trên những cánh hoa hồng, cô có cảm giác mình như thể công chúa, vừa cảm nhận được bao bọc, yêu chiều và chở che.

" Anh muốn hôn em, được không?". Anh nói.

" Ừ, em cũng muốn hôn anh".

Vừa dứt lời, cô liền bị đè xuống, môi đỏ mộng bị phủ lên, Đàm Lạc Y bị phiếm rượu say tình thì cũng rất chí khí nhập cuộc vui.

Cảm giác bị chiếm lấy nó như thế nào?... ừ, rất khó chịu cũng có chút thích, cay đắng vẫn muốn nhào đầu vào, khiến cả người mềm nhũn.

Cả hai đều thở dốc, trên người quần áo đã xốc xếch không chịu nổi, Lục Nghị Nhất nhìn chướng mắt, tiện tay cởi luôn quần áo cô vứt xuống sàn nhà, lại phủ lên người cô.

Muốn quan hệ thăng tiến, cách này là gần nhất, cả hai quấn quýt lấy nhau, dường như không thể rời xa lẫn nhau, quấn quýt không rời, ôm chặt đối phương.

Anh biết mình yêu cô, cũng hết cách bao dung cho người phụ nữ khác ngoài cô.

Lục Nghị Nhất muốn cho cô thấy hết chân thành của anh, để cô được biết, Lục Nghị Nhất này thiếu cô thì cuộc sống sẽ như thế nào...

Rất khó chịu, cũng giống như bản thân đã chết đi.

Tối hôm đó, " tình nhân" thăng tiến thành người yêu...còn người yêu thì thăng tiến đến " vợ yêu" ngọt ngào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện