Bạo Quân Độc Sủng
Chương 101: Chiếm đoạt vợ thần
Từ thái y đáp, “Đem Hồng Tảo ngâm trong Thiên Diệp U Lan, Hồng Tảo dĩ nhiên sẽ bị dính kịch độc, nhưng độc tính Thiên Diệp U Lan rất mạnh, ra ngoài ánh sáng sẽ biến màu”
“Nếu dùng ngân châm dính chút độc, sau đó tiêm vào hai đầu Hồng Tảo, nọc độc sẽ ở lại trong Hồng Tảo, vậy có được không?”
“Cách hạ độc này có thể nói là tuyệt diệu, sao ta thế nào mà chẳng nhớ ra chứ?”
“Như thế, kịch độc trong Hồng Tảo chỉ rất nhỏ, Vũ Nhi mới giữ lại một mạng” Sở Minh Phong hiểu ra, là ai muốn đẩy Vũ Nhi vào chỗ chết đây?
Từ thái y nhíu mày, “Nhưng mà, Nhị phu nhân sao lại đúng lúc ăn phải Hồng Tảo có độc chứ? Thái hậu và Văn Quý phi vì sao lại không vấn đề gì?”
Ánh mắt Thẩm Chiêu trong trẻo đầy lạnh lùng, “Bởi vì, cung nhân kia chỉ hạ độc vào một viên Hồng Tảo” Hắn chuyển hướng sang Văn quý phi, “Viên Hồng Tảo có độc này cũng chính là Văn quý phi tự tay đưa cho nội tử”
Những lời này như một khối đá nặng, rớt xuống lòng hồ yên ả, dấy lên cơn sóng mạnh. Văn Hiểu Lộ khiếp sợ, nói lắp bắp, “Bệ hạ, nô tì cũng không biết viên Hồng Tảo kia có độc…. Nô tì cũng không thể nào ngờ được viên Hồng Tảo kia có độc… Bệ hạ, nô tì vô tội…”
Con ngươi Sở Minh Phong đen kịt đầy tức giận, lạnh băng nhìn chằm chằm ả ta.
“Nô tì bị oan, nô tì cái gì cũng chưa làm…” Ả ta uất ức, chuyển sang nhìn tôn thái hậu, tìm kiếm hỗ trợ, “Mẫu hậu, nô tì thật vô tội… Mẫu hậu chắc nắm rõ…”
“Quý phi không cần như thế, thần cũng chưa có nói quý phi sai cung nữ hạ độc” Thẩm Chiêu nói điềm đạm.
“Thẩm đại nhân, bản cung cái gì cũng chưa có làm, thân chính không sợ tà” Ả ta được lối thoát nói nghiêm nghị.
Tôn thái hậu nói buồn bã, “Cung nữ hạ độc đã chết, thật chết rồi chẳng có đối chứng, bệ hạ, chuyện này tra thế nào đây?”
Văn Hiểu Lộ ưỡn thẳng ngực, trước mắt quyết tuyệt, nói mạnh mẽ, “Bệ hạ, nô tì vô tội… Nô tì vì liệt tổ liệt tông và tánh mạng người nhà xin thề, nô tì chưa từng bao giờ có lòng độc h ại Thẩm Nhị phu nhân! Có trời chứng giám!”
Thần sắc Sở Minh Phong hoà hoãn, nói ôn tồn, “Ái phi không cần thề độc, Thẩm Chiêu cũng chưa nói là ngươi sai khiến cung nhân hạ độc”
Tôn thái hậu trấn an hai câu, sai LInh NHi đỡ ả ta về tẩm điện nghỉ. Văn Quý phi đi rồi, Sở MInh Phong nhìn về phía Thẩm Chiêu, mắt tối đen lại, “Văn quý phi là đáng nghi nhất, tiếc là không có đối chứng, cũng có thể là do kẻ khác hạ độc, quý phi gánh chịu tội danh, một mũi tên trúng hai con chim”
Thẩm Chiêu trầm ngâm nói, “Tâm tư chủ mưu đằng sau rất kín kẽ, thủ đoạn cao minh, nếu thật sự là một mũi tên trúng hai chim, như vậy hẳn có liên qua đến hậu cung”
Đúng lúc có cung nhân vội vã tiến vào, bẩm báo Thẩm Nhị phu nhân đã tỉnh.
***
Sau khi Từ thái y bắt mạch, chẩn đoán chính xác Diệp Vũ đã vớt được mạng về, lượng kịch độc trong cơ thể cũng đã ra gần hết, nhưng do thân mình quá yếu, phải uống hai ngày thuốc điều dưỡng, nghỉ ngơi hai ngày thì khỏi hẳn.
Sở Minh Phong ôm Diệp Vũ ra khỏi thùng, đặt vào trong thùng khác, lại cho cung nữ khác hầu hạ thay quần áo. Sau một trận ép buộc, nàng uống thuốc, mới nằm lên giường. Hắn ngồi ở mép giường, hỏi ôn nhu, “Trên người còn có chỗ nào không khoẻ không?”
Diệp Vũ lắc đầu nhẹ, thấy Tôn thái Hậu, Thẩm Chiêu đều có mặt, tiện nói luôn, “Đã để thái hậu lo lắng rồi ạ”
Tôn thái hậu cười rạng rỡ, “Tỉnh là tốt rồi, ai gia thật sự kinh hồn táng đớm đó”
Sở Minh Phong quay đầu bảo, “Đêm đã khuya rồi, sức khoẻ mẫu hậu còn ốm, hay là về tẩm điện nghỉ trước đi ạ”
Bà lại cười nói, “Vũ Nhi, nghỉ ngơi cho khoẻ, sáng mai ai gia lại tới thăm ngươi”
Đợi Tôn thái hậu rời đi, Thẩm Chiêu hỏi, “Nàng nhớ lại xem, nàng ăn viên thứ nhất, có thấy gì khác không/”
Diệp Vũ nghĩ ngợi, “Hình như cũng chẳng có gì khác cả”
“Nô tỳ nhớ rõ, quý phi gắp đưa Hồng Tảo cho thái hậu và quý phi cùng lúc” A Tử xen vào, lại nghĩ ngợi mãi, mắt sáng lên, “Nô tỳ nhớ rõ, quý phi đưa cho thái hậu viên hồng tảo kia không có chân, còn đưa viên Hồng Tảo cho NHị phu nhân thì có ạ”
“Nếu A Tử nhớ không nhầm, như vậy, quý phi biết Hồng Tảo có chân là có độc, còn không chân là không độc” Hắn phân tích, “Quý phi và cung nữ hạ độc phối hợp thế nào, quả thật là không một kẽ hở. Nhưng cung nữ hạ độc thì đã chết, không thể vạch tội quý phi được, quý phi cũng nhất định không phải là hung thủ đằng sau”
“Quý phi hạ độc hại ta ư?” Diệp Vũ giật mình, không ngờ Văn quý phi lại hận mình tới vậy, quả nhiên là khó lòng phòng bị, “Chẳng trách quý phi hôm nay cứ bắt ta tới điện Từ Ninh thỉnh an mẫu hậu, lại còn liên tục giữ ta lại bồi thái hậu ăn cơm nữa”
“Quý phi dụng tâm ăn khổ, bố cục tinh diệu” Ánh mắt Thẩm Chiêu nặng nề. Sở Minh Phong xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, lấy giọng sủng ái bảo, “Trẫm và Thẩm Chiêu còn có chuyện quan trọng cần trao đổi, nàng nghỉ đi, ngày mai lại ra cung. A Tử, ở lại hầu hạ”
A Tử đáp vang, “Vâng” Diệp Vũ lại nhìn Sở Minh Phong đứng dậy rời đi, bước mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, nhìn Thẩm Chiêu liếc mắt mình một cái rồi cũng xoay người đuổi theo, ánh mắt thản nhiên, chẳng có thâm ý gì.
Bóng màu áo vàng rất khôi ngô, cùng bóng trắng thuần khiết trầm tĩnh kia, khí chất, khí độ chẳng giống nhau, hai nam tử khác hẳn nhau ở cùng một chỗ, lại đem thống trị Sở quốc quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, Có lẽ một văn một võ này, song kiếm hợp bích, đó là thiên hạ vô địch.
Nàng thu hồi mắt thấy thần sắc A Tử khác thường thì hỏi, “Sao vậy?”
“Có thật là quý phi hạ độc người không ạ?” Đôi mắt A Tử toát lên kinh sợ.
“Không chứng cớ, khó mà nói được”
“Vậy…. sao bệ hạ có thể sủng hạnh ngài…” Nàng ta khó mà mở miệng, cúi đầu quẫn bách, “Ngài là NHị phu nhân của Thẩm đại nhân…. Sao bệ hạ lại chiếm đoạt vợ on của thần tử chứ…”
Thực ra nàng ta đã muốn hỏi từ lâu, nhưng lại thấy khó quá, vẫn nghẹn mãi trong lòng. Diệp Vũ nói thản nhiên, “Giữa rắc rối và phức tạp, ngươi cũng sẽ không rõ đâu. Tóm lại, ta chỉ là Nhị phu nhân trên danh nghĩa của Thẩm Chiêu thôi, trên thực tế ta là tư sủng của bệ hạ. Thẩm Chiêu để cho ta tới biệt quán, cũng vì tạo thuận lợi cho bệ hạ, biệt quán này thị vệ là người của bệ hạ”
A Tử bỗng tỉnh ngộ, cảm thấy Nhị phu nhân thật quá đáng thương, lại cảm thấy chuyện này quá khúc chiết ly kỳ, khó mà nàng ta tưởng tượng nổi được Nhị phu nhân không phải là Nhị phu nhân của đại nhân. Như vậy, sao bệ hạ lại không ban danh phận cho Nhị phu nhân chứ? Vì sao phải làm vậy?
***
Điện Trừng tâm.
Đèn đuốc trong điện tối om, Tống Vân dâng hai ly trà nóng vào rồi lui ra ngoài. Sở Minh Phong uống hai hớp, đặt chén xuống, “Ý của ngươi là, quý phi là chủ mưu?”
Thẩm Chiêu ngồi ở đó, tìm từ cẩn thận, “Không có chứng minh thực tế, cũng không có người làm chứng, thần không dám đoán lung tung”
“Ngay cả quý phi có thật là chủ mưu chăng nữa, e là khó mà tìm ra nhân chứng hoặc vật chứng”
“Thần không có ý kiến, việc này tạm dừng ở đây, không tra tiếp nữa, đây là rõ. Còn ngầm bệ hạ lệnh cho Tống công công ngầm tra hỏi, giả vờ kéo dài thời gian, nhất định có thể tìm ra dấu vết để lại”
“May mà Vũ Nhi đã không sao, nếu không trẫm nhất định bắt hung thủ, tru tam tộc” Sở Minh Phong ánh mắt nghiêm nghị, sát khó trong mắt sôi trào, “Quý phi vì sao lại hạ độc Vũ Nhi chứ? Vũ Nhi không ở trong hậu cung mà”
“Dù không ở trong hậu cung, nhưng bệ hạ lại toàn tâm đối đãi với nàng ấy, loại tình cảm, sao quý phi không nhìn ra chứ?” Thẩm Chiêu phân tích rõ đạo lý, “Tô Hoàng hậu chết rồi, quý phi mơ ước vị trí ngai vàng trên cao, nghĩ tới bệ hạ sẽ sắc phòng nàng ta lên hoàng hậu. Nhưng bệ hạ cũng chẳng để ý, quý phi lại thấy bệ hạ thường xuyên ra cung, thì tâm liền tồn hận, nổi lên sát tâm, muốn giệt trừ hậu hoạn” Trong mắt Sở Minh Phong sát khí và hận ý đan xen, nói một câu, “Quý phi có tâm, thật độc ác làm sao!”
Thẩm Chiêu mỉm cười nói, “Đấu tranh hậu cung, hướng tới ngươi chết ta sống, giết người vô hình”
Hắn thấy ánh mắt bệ hạ càng ngày càng lạnh băng mà run sợ, thù hận càng ngày càng bốc cao, sát khí mãnh liệt khiến người kinh hãi, giống như sẽ một kiếm giết người ngay vậy.
Yên tĩnh một khắc, Sở Minh Phong mặt cau chặt mới giãn ra, “Đúng rồi, thích khách này tra thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?”
Thẩm Chiêu nói xin lỗi, “Vẫn chưa có manh mối, thần dĩ nhiên sẽ dốc toàn lực để truy bắt thích khách”
Sở Minh Phong gật đầu, xoa mũi, ánh mắt ngầu lên. Thấy vậy, Thẩm Chiêu cáo lui, ra cung về phủ.
Trưa hôm sau, hắn đi tới trước điện Từ Ninh, đón Diệp Vũ ra cung. Chào biệt Tôn thái hậu, Diệp Vũ ngồi kiệu ra cung. Vốn nàng sáng nay lo Sở Minh Phong sẽ đến, may mà hắn không xuất hiện, nàng thấy thoải mái hơn.
Buổi sớm Chu cô cô tới tìm nàng, Chu cô cô đem danh sách tới cho nàng xem, Vũ khôi là Lăng vô Hương, Vũ Ưu là Phán Phán, Vũ hoa là người còn lại.
“Tài múa ba người này tinh diệu, hoàn toàn xứng đáng, đạt giải. Nếu Nhị phu nhân cảm thấy chưa thoả thì vẫn có thể sửa lại”
“Ta không có ý kiến, ánh mắt Chu cô cô cũng không sai” Diệp Vũ cười nói. Chu cô cô nói hai câu quan tâm rồi rời đi, bảo đi tới ngoài cửa cung thì dán danh sách. Như thế, Diệp Vũ tĩnh dưỡng hai ngày ở biệt quán.
Sau khi khỏi hẳn, nàng lập tức muốn nhìn mẫu thân, về lầu Tiêu Tương vấn an mọi người.
Thiến Hề cứ hỏi nhiều vấn đề liên tục, nàng giả vờ ngớ ngẩn đáp qua loa ứng phó, để mẫu thân không phải lo cho nàng nữa. Thiến Hề còn nói chút rồi mới đi vài lần tới biệt quán thăm nàng, thị vệ ở cửa không cho vào, hỏi nàng xem có chuyện gì xảy ra không.
Nàng giải thích mình một thân bệnh tật, thầy thuốc dặn không thể gặp gió, gặp người, bảo thị vệ không cho bất cứ kẻ nào xuất nhập. Như thế Thiến Hề mới không truy hỏi nữa.
Chúng tỷ muội lầu Tiêu Tương thấy nàng trở về, nhảy nhót hoan hô, bởi lại có thể học được múa mới. Nàng cũng chúc mừng nhóm Lăng Vô Hương, nhưng lăng Vô Hương cũng không muốn tiến vào Nghê thường các làm vũ kỹ.
“Tuổi ta không còn nhỏ nữa, danh lợi với ta mà nói, cũng không quan trọng, ta chỉ muốn được gả cho một nam tử đối xử thật tình với ta, giúp chồng dạy con, sáng bước bên nhau, thản nhiên trôi qua nửa cuộc đời bình thản” Lăng Vô Hương nói thản nhiên.
“Người có chí của mình, ngươi có ý nghĩ này cũng là bình thường” Diệp Vũ thấy nàng mặt mày phiền muộn, định hỏi nàng sao vậy thì bị Lãnh Tiêu Tương lôi đi. Diệp Vũ hỏi qua Từ thái y, có thể khiêu vũ được rồi thì cười bảo, “Ngày mai bắt đầu, ngày nào ta cũng tới lầu Tiêu Tương”
Lãnh Tiêu Tương vui mừng quá mức, lại níu mi, “Phán Phán, Phùng Tề và Lưu Chân đều tiến cung, sẽ thiếu ba người múa giỏi, ta lo những người khác không được thế”
Diệp Vũ trấn an, “Yên tâm đi, ta sẽ dạy dỗ cho tốt”
Lâm Trí Viễn hỏi han nàng lúc vào phòng, nhìn nàng không chớp mắt, như đang nghiên cứu gì đó vậy, “Mấy ngày nay, cô bị bệnh gì thế/”
“Cũng chẳng phải bệnh gì nặng, khỏi bệnh rồi, cũng đừng nhắc lại nữa” Nàng cũng không muốn đề cập tới, “Đúng rồi, ta và dì Lãnh đi. ngày mai sẽ bắt đầu dạy múa mới, sáng mai ta tới tìm huynh nhé”
“Được” Đôi mắt hắn toát ra quan tâm, “Đã lâu không thấy, cô gầy nhiều, khí sắc cũng không được tốt lắm”
“Điều dưỡng nhiều sẽ tốt lên thôi”
“Sau khi cô về đừng để ý, ta bảo mấy người hộ vệ lầu Tiêu Tương hộ tống cô trở về” Ánh mắt hắn u buồn hiện lên chút lo lắng.
“Sao vậy/”
“Cô không nghe nói gì sao? Đêm trước, hình bộ đại lao có hai kẻ phạm tội nặng bỏ trốn, giết chết hai người đó” Mắt Lâm TRí Viễn nặng nề, khiến cho mắt thêm buồn hơn, “Trưa qua, hai trọng phạm này giết người trên đường, có hơn mười người đã chết. Tới đêm, họ lẻn vào trong phủ trạch đại thần, hai đại thần và vợ con đều chết trên giường, cả giường đầy máu”
“Hai trọng phạm này phát điên rồi, hình bộ có bắt được chúng không?” Diệp Vũ lòng kinh hãi hẳn lên.
“Thân thủ hai trọng phạm này cao cường, lãnh khốc tàn nhẫn, mạng người như cỏ rác. Trước khi bị tù, chúng đã hoành hành khá nhiều, mười mấy năm qua gây ra hơn hai mươi vụ, giết chết hơn ba mươi người, mấy ngày trước bị thần bộ tróc nã quy án, ngày mai hành hình, ai ngờ chúng lại trốn thoát” Hắn căm thù tới tận xương tuỷ nói, có chút bi phẫn, “Hai trọng phạm hung tàn này thành tính rồi, máu tươi đầy tay, có chém một trăm đầu cũng không đủ”
Đáng sợ thật. Lòng Diệp Vũ nhảy lên căng thẳng, hai tên giết người này giết người không chớp mắt, vô pháp vô thiên. Bộ khoái hình bộ này cũng quá vô năng, người nhiều thế mà chẳng bắt được hai tên đó.
Lâm TRí Viễn lo lắng mãi nói, ‘Hình bộ cũng đã có điều tra, ở khắp nơi trong thành đều có quan binh cải trang dân chúng đi tuần tra, nhưng lúc cô trở về nên cẩn thận chút”
***
Trên đường trở về biệt quán, Diệp Vũ ngồi trong kiệu, trong lòng ngổn ngang. Những lời Lâm Trí Viễn vẫn quẩn quanh trong đầu, nàng càng nghĩ càng cảm thấy sợ, liền sốc mành lên nhìn bên ngoài. Đường phố lúc này khá yên lặng, chỉ có mấy người đi đường. A Tử đi bên phải cỗ kiệu tiến lên hỏi, “Nhị phu nhân, sao vậy/”
Diệp Vũ lắc đầu, buông mành, cười sự buồn lo vô cớ của mình. Đúng lúc này nghe thấy tiếng A Tử kêu lên sợ hãi, cỗ kiệu rớt xuống nặng nề, nàng ngã bịch sang một bên, trong lòng biết có chuyện xảy ra, vội xuống kiệu thật nhanh.
Kiệu phu đã bỏ chạy, bốn hộ vệ đang cùng h ai hung thần đánh nhau. Hai đại hán kia có bộ mặt hung tàn, chẳng mất mấy chiêu thì đã chém chết bốn hộ vệ, tàn nhẫn tới cực điểm. A Tử túm lấy tay áo nàng, tim nàng đập kịch liẹt trong đầu chỉ còn có ý nghĩ duy nhất: chạy.
Hai người xoay người chạy gấp, chạy cố sức liều mạng… Hai đại hán trọng phạm kia đuổi theo không dứt, đap phong chém mạnh từ sau tới…
“Nếu dùng ngân châm dính chút độc, sau đó tiêm vào hai đầu Hồng Tảo, nọc độc sẽ ở lại trong Hồng Tảo, vậy có được không?”
“Cách hạ độc này có thể nói là tuyệt diệu, sao ta thế nào mà chẳng nhớ ra chứ?”
“Như thế, kịch độc trong Hồng Tảo chỉ rất nhỏ, Vũ Nhi mới giữ lại một mạng” Sở Minh Phong hiểu ra, là ai muốn đẩy Vũ Nhi vào chỗ chết đây?
Từ thái y nhíu mày, “Nhưng mà, Nhị phu nhân sao lại đúng lúc ăn phải Hồng Tảo có độc chứ? Thái hậu và Văn Quý phi vì sao lại không vấn đề gì?”
Ánh mắt Thẩm Chiêu trong trẻo đầy lạnh lùng, “Bởi vì, cung nhân kia chỉ hạ độc vào một viên Hồng Tảo” Hắn chuyển hướng sang Văn quý phi, “Viên Hồng Tảo có độc này cũng chính là Văn quý phi tự tay đưa cho nội tử”
Những lời này như một khối đá nặng, rớt xuống lòng hồ yên ả, dấy lên cơn sóng mạnh. Văn Hiểu Lộ khiếp sợ, nói lắp bắp, “Bệ hạ, nô tì cũng không biết viên Hồng Tảo kia có độc…. Nô tì cũng không thể nào ngờ được viên Hồng Tảo kia có độc… Bệ hạ, nô tì vô tội…”
Con ngươi Sở Minh Phong đen kịt đầy tức giận, lạnh băng nhìn chằm chằm ả ta.
“Nô tì bị oan, nô tì cái gì cũng chưa làm…” Ả ta uất ức, chuyển sang nhìn tôn thái hậu, tìm kiếm hỗ trợ, “Mẫu hậu, nô tì thật vô tội… Mẫu hậu chắc nắm rõ…”
“Quý phi không cần như thế, thần cũng chưa có nói quý phi sai cung nữ hạ độc” Thẩm Chiêu nói điềm đạm.
“Thẩm đại nhân, bản cung cái gì cũng chưa có làm, thân chính không sợ tà” Ả ta được lối thoát nói nghiêm nghị.
Tôn thái hậu nói buồn bã, “Cung nữ hạ độc đã chết, thật chết rồi chẳng có đối chứng, bệ hạ, chuyện này tra thế nào đây?”
Văn Hiểu Lộ ưỡn thẳng ngực, trước mắt quyết tuyệt, nói mạnh mẽ, “Bệ hạ, nô tì vô tội… Nô tì vì liệt tổ liệt tông và tánh mạng người nhà xin thề, nô tì chưa từng bao giờ có lòng độc h ại Thẩm Nhị phu nhân! Có trời chứng giám!”
Thần sắc Sở Minh Phong hoà hoãn, nói ôn tồn, “Ái phi không cần thề độc, Thẩm Chiêu cũng chưa nói là ngươi sai khiến cung nhân hạ độc”
Tôn thái hậu trấn an hai câu, sai LInh NHi đỡ ả ta về tẩm điện nghỉ. Văn Quý phi đi rồi, Sở MInh Phong nhìn về phía Thẩm Chiêu, mắt tối đen lại, “Văn quý phi là đáng nghi nhất, tiếc là không có đối chứng, cũng có thể là do kẻ khác hạ độc, quý phi gánh chịu tội danh, một mũi tên trúng hai con chim”
Thẩm Chiêu trầm ngâm nói, “Tâm tư chủ mưu đằng sau rất kín kẽ, thủ đoạn cao minh, nếu thật sự là một mũi tên trúng hai chim, như vậy hẳn có liên qua đến hậu cung”
Đúng lúc có cung nhân vội vã tiến vào, bẩm báo Thẩm Nhị phu nhân đã tỉnh.
***
Sau khi Từ thái y bắt mạch, chẩn đoán chính xác Diệp Vũ đã vớt được mạng về, lượng kịch độc trong cơ thể cũng đã ra gần hết, nhưng do thân mình quá yếu, phải uống hai ngày thuốc điều dưỡng, nghỉ ngơi hai ngày thì khỏi hẳn.
Sở Minh Phong ôm Diệp Vũ ra khỏi thùng, đặt vào trong thùng khác, lại cho cung nữ khác hầu hạ thay quần áo. Sau một trận ép buộc, nàng uống thuốc, mới nằm lên giường. Hắn ngồi ở mép giường, hỏi ôn nhu, “Trên người còn có chỗ nào không khoẻ không?”
Diệp Vũ lắc đầu nhẹ, thấy Tôn thái Hậu, Thẩm Chiêu đều có mặt, tiện nói luôn, “Đã để thái hậu lo lắng rồi ạ”
Tôn thái hậu cười rạng rỡ, “Tỉnh là tốt rồi, ai gia thật sự kinh hồn táng đớm đó”
Sở Minh Phong quay đầu bảo, “Đêm đã khuya rồi, sức khoẻ mẫu hậu còn ốm, hay là về tẩm điện nghỉ trước đi ạ”
Bà lại cười nói, “Vũ Nhi, nghỉ ngơi cho khoẻ, sáng mai ai gia lại tới thăm ngươi”
Đợi Tôn thái hậu rời đi, Thẩm Chiêu hỏi, “Nàng nhớ lại xem, nàng ăn viên thứ nhất, có thấy gì khác không/”
Diệp Vũ nghĩ ngợi, “Hình như cũng chẳng có gì khác cả”
“Nô tỳ nhớ rõ, quý phi gắp đưa Hồng Tảo cho thái hậu và quý phi cùng lúc” A Tử xen vào, lại nghĩ ngợi mãi, mắt sáng lên, “Nô tỳ nhớ rõ, quý phi đưa cho thái hậu viên hồng tảo kia không có chân, còn đưa viên Hồng Tảo cho NHị phu nhân thì có ạ”
“Nếu A Tử nhớ không nhầm, như vậy, quý phi biết Hồng Tảo có chân là có độc, còn không chân là không độc” Hắn phân tích, “Quý phi và cung nữ hạ độc phối hợp thế nào, quả thật là không một kẽ hở. Nhưng cung nữ hạ độc thì đã chết, không thể vạch tội quý phi được, quý phi cũng nhất định không phải là hung thủ đằng sau”
“Quý phi hạ độc hại ta ư?” Diệp Vũ giật mình, không ngờ Văn quý phi lại hận mình tới vậy, quả nhiên là khó lòng phòng bị, “Chẳng trách quý phi hôm nay cứ bắt ta tới điện Từ Ninh thỉnh an mẫu hậu, lại còn liên tục giữ ta lại bồi thái hậu ăn cơm nữa”
“Quý phi dụng tâm ăn khổ, bố cục tinh diệu” Ánh mắt Thẩm Chiêu nặng nề. Sở Minh Phong xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, lấy giọng sủng ái bảo, “Trẫm và Thẩm Chiêu còn có chuyện quan trọng cần trao đổi, nàng nghỉ đi, ngày mai lại ra cung. A Tử, ở lại hầu hạ”
A Tử đáp vang, “Vâng” Diệp Vũ lại nhìn Sở Minh Phong đứng dậy rời đi, bước mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, nhìn Thẩm Chiêu liếc mắt mình một cái rồi cũng xoay người đuổi theo, ánh mắt thản nhiên, chẳng có thâm ý gì.
Bóng màu áo vàng rất khôi ngô, cùng bóng trắng thuần khiết trầm tĩnh kia, khí chất, khí độ chẳng giống nhau, hai nam tử khác hẳn nhau ở cùng một chỗ, lại đem thống trị Sở quốc quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, Có lẽ một văn một võ này, song kiếm hợp bích, đó là thiên hạ vô địch.
Nàng thu hồi mắt thấy thần sắc A Tử khác thường thì hỏi, “Sao vậy?”
“Có thật là quý phi hạ độc người không ạ?” Đôi mắt A Tử toát lên kinh sợ.
“Không chứng cớ, khó mà nói được”
“Vậy…. sao bệ hạ có thể sủng hạnh ngài…” Nàng ta khó mà mở miệng, cúi đầu quẫn bách, “Ngài là NHị phu nhân của Thẩm đại nhân…. Sao bệ hạ lại chiếm đoạt vợ on của thần tử chứ…”
Thực ra nàng ta đã muốn hỏi từ lâu, nhưng lại thấy khó quá, vẫn nghẹn mãi trong lòng. Diệp Vũ nói thản nhiên, “Giữa rắc rối và phức tạp, ngươi cũng sẽ không rõ đâu. Tóm lại, ta chỉ là Nhị phu nhân trên danh nghĩa của Thẩm Chiêu thôi, trên thực tế ta là tư sủng của bệ hạ. Thẩm Chiêu để cho ta tới biệt quán, cũng vì tạo thuận lợi cho bệ hạ, biệt quán này thị vệ là người của bệ hạ”
A Tử bỗng tỉnh ngộ, cảm thấy Nhị phu nhân thật quá đáng thương, lại cảm thấy chuyện này quá khúc chiết ly kỳ, khó mà nàng ta tưởng tượng nổi được Nhị phu nhân không phải là Nhị phu nhân của đại nhân. Như vậy, sao bệ hạ lại không ban danh phận cho Nhị phu nhân chứ? Vì sao phải làm vậy?
***
Điện Trừng tâm.
Đèn đuốc trong điện tối om, Tống Vân dâng hai ly trà nóng vào rồi lui ra ngoài. Sở Minh Phong uống hai hớp, đặt chén xuống, “Ý của ngươi là, quý phi là chủ mưu?”
Thẩm Chiêu ngồi ở đó, tìm từ cẩn thận, “Không có chứng minh thực tế, cũng không có người làm chứng, thần không dám đoán lung tung”
“Ngay cả quý phi có thật là chủ mưu chăng nữa, e là khó mà tìm ra nhân chứng hoặc vật chứng”
“Thần không có ý kiến, việc này tạm dừng ở đây, không tra tiếp nữa, đây là rõ. Còn ngầm bệ hạ lệnh cho Tống công công ngầm tra hỏi, giả vờ kéo dài thời gian, nhất định có thể tìm ra dấu vết để lại”
“May mà Vũ Nhi đã không sao, nếu không trẫm nhất định bắt hung thủ, tru tam tộc” Sở Minh Phong ánh mắt nghiêm nghị, sát khó trong mắt sôi trào, “Quý phi vì sao lại hạ độc Vũ Nhi chứ? Vũ Nhi không ở trong hậu cung mà”
“Dù không ở trong hậu cung, nhưng bệ hạ lại toàn tâm đối đãi với nàng ấy, loại tình cảm, sao quý phi không nhìn ra chứ?” Thẩm Chiêu phân tích rõ đạo lý, “Tô Hoàng hậu chết rồi, quý phi mơ ước vị trí ngai vàng trên cao, nghĩ tới bệ hạ sẽ sắc phòng nàng ta lên hoàng hậu. Nhưng bệ hạ cũng chẳng để ý, quý phi lại thấy bệ hạ thường xuyên ra cung, thì tâm liền tồn hận, nổi lên sát tâm, muốn giệt trừ hậu hoạn” Trong mắt Sở Minh Phong sát khí và hận ý đan xen, nói một câu, “Quý phi có tâm, thật độc ác làm sao!”
Thẩm Chiêu mỉm cười nói, “Đấu tranh hậu cung, hướng tới ngươi chết ta sống, giết người vô hình”
Hắn thấy ánh mắt bệ hạ càng ngày càng lạnh băng mà run sợ, thù hận càng ngày càng bốc cao, sát khí mãnh liệt khiến người kinh hãi, giống như sẽ một kiếm giết người ngay vậy.
Yên tĩnh một khắc, Sở Minh Phong mặt cau chặt mới giãn ra, “Đúng rồi, thích khách này tra thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?”
Thẩm Chiêu nói xin lỗi, “Vẫn chưa có manh mối, thần dĩ nhiên sẽ dốc toàn lực để truy bắt thích khách”
Sở Minh Phong gật đầu, xoa mũi, ánh mắt ngầu lên. Thấy vậy, Thẩm Chiêu cáo lui, ra cung về phủ.
Trưa hôm sau, hắn đi tới trước điện Từ Ninh, đón Diệp Vũ ra cung. Chào biệt Tôn thái hậu, Diệp Vũ ngồi kiệu ra cung. Vốn nàng sáng nay lo Sở Minh Phong sẽ đến, may mà hắn không xuất hiện, nàng thấy thoải mái hơn.
Buổi sớm Chu cô cô tới tìm nàng, Chu cô cô đem danh sách tới cho nàng xem, Vũ khôi là Lăng vô Hương, Vũ Ưu là Phán Phán, Vũ hoa là người còn lại.
“Tài múa ba người này tinh diệu, hoàn toàn xứng đáng, đạt giải. Nếu Nhị phu nhân cảm thấy chưa thoả thì vẫn có thể sửa lại”
“Ta không có ý kiến, ánh mắt Chu cô cô cũng không sai” Diệp Vũ cười nói. Chu cô cô nói hai câu quan tâm rồi rời đi, bảo đi tới ngoài cửa cung thì dán danh sách. Như thế, Diệp Vũ tĩnh dưỡng hai ngày ở biệt quán.
Sau khi khỏi hẳn, nàng lập tức muốn nhìn mẫu thân, về lầu Tiêu Tương vấn an mọi người.
Thiến Hề cứ hỏi nhiều vấn đề liên tục, nàng giả vờ ngớ ngẩn đáp qua loa ứng phó, để mẫu thân không phải lo cho nàng nữa. Thiến Hề còn nói chút rồi mới đi vài lần tới biệt quán thăm nàng, thị vệ ở cửa không cho vào, hỏi nàng xem có chuyện gì xảy ra không.
Nàng giải thích mình một thân bệnh tật, thầy thuốc dặn không thể gặp gió, gặp người, bảo thị vệ không cho bất cứ kẻ nào xuất nhập. Như thế Thiến Hề mới không truy hỏi nữa.
Chúng tỷ muội lầu Tiêu Tương thấy nàng trở về, nhảy nhót hoan hô, bởi lại có thể học được múa mới. Nàng cũng chúc mừng nhóm Lăng Vô Hương, nhưng lăng Vô Hương cũng không muốn tiến vào Nghê thường các làm vũ kỹ.
“Tuổi ta không còn nhỏ nữa, danh lợi với ta mà nói, cũng không quan trọng, ta chỉ muốn được gả cho một nam tử đối xử thật tình với ta, giúp chồng dạy con, sáng bước bên nhau, thản nhiên trôi qua nửa cuộc đời bình thản” Lăng Vô Hương nói thản nhiên.
“Người có chí của mình, ngươi có ý nghĩ này cũng là bình thường” Diệp Vũ thấy nàng mặt mày phiền muộn, định hỏi nàng sao vậy thì bị Lãnh Tiêu Tương lôi đi. Diệp Vũ hỏi qua Từ thái y, có thể khiêu vũ được rồi thì cười bảo, “Ngày mai bắt đầu, ngày nào ta cũng tới lầu Tiêu Tương”
Lãnh Tiêu Tương vui mừng quá mức, lại níu mi, “Phán Phán, Phùng Tề và Lưu Chân đều tiến cung, sẽ thiếu ba người múa giỏi, ta lo những người khác không được thế”
Diệp Vũ trấn an, “Yên tâm đi, ta sẽ dạy dỗ cho tốt”
Lâm Trí Viễn hỏi han nàng lúc vào phòng, nhìn nàng không chớp mắt, như đang nghiên cứu gì đó vậy, “Mấy ngày nay, cô bị bệnh gì thế/”
“Cũng chẳng phải bệnh gì nặng, khỏi bệnh rồi, cũng đừng nhắc lại nữa” Nàng cũng không muốn đề cập tới, “Đúng rồi, ta và dì Lãnh đi. ngày mai sẽ bắt đầu dạy múa mới, sáng mai ta tới tìm huynh nhé”
“Được” Đôi mắt hắn toát ra quan tâm, “Đã lâu không thấy, cô gầy nhiều, khí sắc cũng không được tốt lắm”
“Điều dưỡng nhiều sẽ tốt lên thôi”
“Sau khi cô về đừng để ý, ta bảo mấy người hộ vệ lầu Tiêu Tương hộ tống cô trở về” Ánh mắt hắn u buồn hiện lên chút lo lắng.
“Sao vậy/”
“Cô không nghe nói gì sao? Đêm trước, hình bộ đại lao có hai kẻ phạm tội nặng bỏ trốn, giết chết hai người đó” Mắt Lâm TRí Viễn nặng nề, khiến cho mắt thêm buồn hơn, “Trưa qua, hai trọng phạm này giết người trên đường, có hơn mười người đã chết. Tới đêm, họ lẻn vào trong phủ trạch đại thần, hai đại thần và vợ con đều chết trên giường, cả giường đầy máu”
“Hai trọng phạm này phát điên rồi, hình bộ có bắt được chúng không?” Diệp Vũ lòng kinh hãi hẳn lên.
“Thân thủ hai trọng phạm này cao cường, lãnh khốc tàn nhẫn, mạng người như cỏ rác. Trước khi bị tù, chúng đã hoành hành khá nhiều, mười mấy năm qua gây ra hơn hai mươi vụ, giết chết hơn ba mươi người, mấy ngày trước bị thần bộ tróc nã quy án, ngày mai hành hình, ai ngờ chúng lại trốn thoát” Hắn căm thù tới tận xương tuỷ nói, có chút bi phẫn, “Hai trọng phạm hung tàn này thành tính rồi, máu tươi đầy tay, có chém một trăm đầu cũng không đủ”
Đáng sợ thật. Lòng Diệp Vũ nhảy lên căng thẳng, hai tên giết người này giết người không chớp mắt, vô pháp vô thiên. Bộ khoái hình bộ này cũng quá vô năng, người nhiều thế mà chẳng bắt được hai tên đó.
Lâm TRí Viễn lo lắng mãi nói, ‘Hình bộ cũng đã có điều tra, ở khắp nơi trong thành đều có quan binh cải trang dân chúng đi tuần tra, nhưng lúc cô trở về nên cẩn thận chút”
***
Trên đường trở về biệt quán, Diệp Vũ ngồi trong kiệu, trong lòng ngổn ngang. Những lời Lâm Trí Viễn vẫn quẩn quanh trong đầu, nàng càng nghĩ càng cảm thấy sợ, liền sốc mành lên nhìn bên ngoài. Đường phố lúc này khá yên lặng, chỉ có mấy người đi đường. A Tử đi bên phải cỗ kiệu tiến lên hỏi, “Nhị phu nhân, sao vậy/”
Diệp Vũ lắc đầu, buông mành, cười sự buồn lo vô cớ của mình. Đúng lúc này nghe thấy tiếng A Tử kêu lên sợ hãi, cỗ kiệu rớt xuống nặng nề, nàng ngã bịch sang một bên, trong lòng biết có chuyện xảy ra, vội xuống kiệu thật nhanh.
Kiệu phu đã bỏ chạy, bốn hộ vệ đang cùng h ai hung thần đánh nhau. Hai đại hán kia có bộ mặt hung tàn, chẳng mất mấy chiêu thì đã chém chết bốn hộ vệ, tàn nhẫn tới cực điểm. A Tử túm lấy tay áo nàng, tim nàng đập kịch liẹt trong đầu chỉ còn có ý nghĩ duy nhất: chạy.
Hai người xoay người chạy gấp, chạy cố sức liều mạng… Hai đại hán trọng phạm kia đuổi theo không dứt, đap phong chém mạnh từ sau tới…
Bình luận truyện