Bạo Quân Độc Sủng
Chương 121: Cận kề sống chết
Có tiếng chân bước! Sở Minh Phong lập tức đi ngay, nấp vào chỗ tối. Từ thái y và Trương cô cô đi nhanh tới, Thẩm Chiêu trong phòng nghe thấy tiếng động, đỡ nàng nằm ngay ngắn.
Từ Thái tư vừa bắt mạch vừa bảo, “Bệnh hoàng quý phi nặng thêm, đêm nay nếu có thể hạ sốt thì không ngại nữa”
“Từ đại nhân cần phải cứu được Vũ Nhi” Thẩm Chiêu lo lắng khẩn cầu.
“Ai nha, giờ còn cần ngươi nói sao?” Trong mắt Từ thái y càng ngày càng nặng nề. Tuy lo lắng sự an nguy của nàng, nhưng sở Minh Phong vẫn rời khỏi nơi tạp dịch. Đã có Thẩm Chiêu và Từ thái y ở đây, cho dù tính mạng nàng nguy hiểm, cũng sẽ vượt qua được một kiếp này.
Sau khi chẩn đoán xong, Từ thái y vội vã chạy về ngự hiệu thuốc sắc thuốc, bảo sẽ nhanh chóng quay lại.
Thẩm Chiêu bảo Trương cô cô đi nghỉ tạm, tự mình chăm sóc Vũ Nhi, lại lần lượt thay khăn đắp trán cho nàng, để cho nàng giảm sốt.
Diệp Vũ vẫn còn biết chút ít, biết người chăm sóc mình là Thẩm Chiêu, vết thương sâu trong lòng cũng thấy ấm áp hơn. Sở Hoàng, TẤn Vương, hữu tướng, nhìn khắp vẫn chỉ có Thẩm Chiêu là đối đãi mình tốt nhất, ôn nhuận lễ phép, khiêm tốn, chưa bao giờ cần báo đáp, dùng sức lực ít ỏi của hắn cùng cách thức độc đáo để che chở cho mình.
HẮn làm tổn thương nàng, nếu lúc đó nàng kiên trì chút, có lẽ nàng và hắn có thể tới với nhau, ý hợp tâm đầu. Nhưng giữ họ đã có một ngọn núi nguy nga sừng sững chắn, dù hắn có muốn nhóm ngọn lửa tình yêu lên, cũng sẽ bị Sở Minh Phong chia rẽ mạnh mẽ.
Nàng kéo tay hắn, nhìn người nam tử toàn tâm toàn ý che chở cho mình, muốn ní gì đó mà lại chẳng biết nói gì, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
“Vũ Nhi, vẫn khó chịu sai?” Thẩm Chiêu hỏi ôn nhu.
“Được đại nhân che chở, là vinh hạnh của ta” Giọng nàng yếu tớt như người sắp chết vậy.
“Thẩm Chiêu ta tự xưng là thông minh mà cả một cô gái cũng chẳng bảo vệ nổi” Hắn nói đau lòng, “Ai cũng nói, Thẩm Chiêu tài trí thông minh nổi tiếng thêin hạ, thật ra trên đời này ta là kẻ ngu dốt nhất”
“Đại nhân đừng tự coi thường mình thế ạ” khoé môi nàng khẽ nhếch, “TA muốn hỏi đại nhân một chuyện”
“Cô nói đi”
“Đại nhân có uyên ương khấu không? Hay là đã từng nghe thấy uyên ương khấu bao giờ chưa?”
Thẩm Chiêu khó hiểu hỏi, “Uyên ương khấu à? Là cái gì thế?”
Diệp Vũ rất thất vọng, nhìn vẻ mặt hắn chắc chắn không phải là chủ nhân của uyên ương khấu rồi. Nàng nói mất mát, “Ta cũng chưa thấy uyên ương khấu bao giờ”
Hắn hỏi, “Uyên ương khấu rất quan trọng với cô sao?”
Nàng gật đầu, “Đại nhân, ở thế giới kia, ta thích một nam tử. Đại nhân có dung mạo giống huynh ấy năm phần, bởi vậy ta lần nào cũng coi đại nhân như huynh ấy, hy vọng được đại nhân chiếu cố”
Hắn khiếp sợ, không tin nổi chân tướng này, hoá ra nàng thích là người bên ngoài, còn chỉ coi mình là người thế thân.Mà theo lời nàng nói thì thế giới kia là gì vậy?
“Sau đó ta lại thấy rõ đại nhân không phải huynh ấy” Nàng nói chua xót, “Đại nhân đối xử rất tốt, che chở ta, còn tốt gấp trăm ngàn lần huynh ấy, nếu như được ta nguyện cùng sánh vai với đại nhân, ân ái một đời”
“TA vĩnh viễn không thay thế được người đó, có đúng không?” Thẩm Chiêu mỉm cười còn thấy đắng chát hơn cả thuốc.
“Không phải. Có lẽ ta và huynh ấy không thể, bởi thế, phần tình của ta với huynh ấy, bất giác cũng phai nhạt dần”
“Vậy cô….”
“Đại nhân, ở Sở quốc, ta không thể thích bất cứ ai, bởi vì ta không thuộc về nơi này”
Không hiểu vì sao đêm nay Diệp Vũ lại muốn nói bí mật này ra với hắn. Bí mật này chôn sâu tận đáy lòng, đè nặng nàng, nàng cảm thấy thật khổ sở. Cũng cách đó không lâu nàng có nói qua với Sở MInh Phong, nhưng hắn gần như không tin, vẫn còn đối vậy với nàng.
Thẩm Chiêu thấy khó hiểu, “Không thuộc về nơi này ư? Có ý gì thế?”
Nàng cười thản nhiên, “Ta từ thế giới kia đến nơi đây, phải hoàn thành hai sứ mệnh, mới có thể trở về”
Hắn càng không hiểu, đầu óc nàng bị hỏng rồi sao? Nói gì như bị mê sảng thế? Nàng thở dài, ‘Ta sớm muộn gì cũng phải về thế giới thuộc về ta, sao có thể nói chuyện yêu đương với người ở nơi này chứ?”
Hắn hơi hiểu ra, vì để cho mình một lý do chính đáng, vì không muốn mình bị tổn thương, nàng đành bịa cớ ra thế.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ không ép cô” Thẩm Chiêu vỗ nhẹ tay nàng, “Vũ Nhi, cả đời này, ta sẽ ở bên cạnh cô, ủng hộ cô hết mình”
Lúc trước hắn nghĩ đến nàng thần trí mù mờ, sẽ không nghe thấy, mới nói ra lời giấu tận trong lòng, không ngờ nàng nghe được, lại nghĩ ra một câu chuyện kỳ lạ, khéo léo cự tuyệt mình.
Nghe xong những lời hắn nói trong lòng Diệp Vũ nóng lên, mắt vừa đau vừa xót, từng giọt lệ thánh thót rơi.
****
Uống xong thuốc, vất vả mất một canh giờ, Diệp Vũ mới giảm sốt, bình yên ngủ. Từ Thái y về Thái y viện ngủ, Thẩm Chiêu ở lại trông, ghé lên mép giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại thấy hắn cứ đông lạnh một đêm như vậy vừa cảm động vừa đau lòng.
Thấy nàng đã hết sốt, hắn yên tâm, dặn nàng uống thuốc dúng giờ, cần phải nằm tĩnh dưỡng trên giường hai ngày nữa mới có thể làm việc được. Sau đó hắn ra cung về phủ.
Nàng nhớ tới canh giờ lâm triều đã qua lâu. Hắn không đi vào triều sớm, Sở Minh Phong chắc chắn sẽ hỏi, sớm muộn gì cũng biết hắn ở trong này trông một đêm. Không biết sở Minh Phong có thể…..
Hai ngày sau, Thẩm Chiêu cũng tới thăm hai lần, một lần là sau lâm triều, một lần là lúc hoàng hôn, mang cho nàng món điểm tâm và canh bổ dưỡng nhẹ nhàng, thể hiện sự che chở hết lòng với nàng.
Phong hàn đã khỏi, nàng lại tiếp tục làm việc ở ngự hoa viên, ngày nào cũng uống hai lần thuốc do Từ thái y sai người mang đến.
Giữa trưa hôm nay, lúc Diệp Vũ đang quét ở gần điện Từ Ninh, bỗng lục phủ ngũ tạng đau quặn lại, nàng ngồi sụp xuống. Cung nhân tạp dịch thấy vậy xúm lại hỏi han. Nàng khẩn cầu họ mang nàng tới Thái y biện nhưng họ không dám. Bởi vì cung nhân tạp dịch là cung nhân ti tiện bậc thấp nhất trong cung, không thể tới Thái y viện bừa bãi được.
Sự đau đớn càng ngày càng mạnh hơn, cứ như có kẻ nào đó cầm gậy đập nát lục phủ ngũ tạng nàng vậy, máu thịt lẫn lộn… Nàng đau tới mức trán toát mồ hôi, chân tay rét run, nôn ra một ngụm máu đen sì… Nàng biết mình đã trúng độc, nhưng nàng không thể chết được, nàng phải còn sống. Cho dù đi, cũng phải tới Thái Y viện!
Nàng lấy tay chống đỡ mà đi, mỗi một bước lại đau đớn vô cùng… Nàng lại nôn ra máu đen, hai mắt chậm rãi khép lại…
Cung nhân tạp dịch thấy nàng bất tỉnh nhân sự, lại không ra tay cứu giúp. Một tiểu công công ngồi xuống, ôm lấy nàng, mang thẳng tới Thái y viện.
Từ thái y lại thấy nàng trúng độc, chấn động, vội vã bảo tiểu công công ôm nàng đến sương phòng, sau đó bảo tiểu công công đi ngự thư phòng bẩm báo với hữu tướng Thẩm đại nhân.
“Nếu như không thấy Thẩm đại nhân ở ngự thư phòng thì sao ạ?” Tiểu công công hỏi.
“Ngu ngốc! Không thấy Thẩm đại nhân, thì bảo Tống công công chuyển lời tới Thẩm đại nhân!” Từ thái y tức giận cốc đầu hắn.
“Nếu Tống công công cũng không thấy thì sao ạ?” Tiểu công công xoa đầu, vẻ mặt ngây ngốc thành thật.
“Ngu! Vậy thì bẩm tấu với bệ hạ, bảo bệ hạ chuyển lời với Tống công công, rồi lại chuyển lời với Thẩm đại nhân là được” Từ thái y hầm hè đá hắn, “Cái này mà cũng không biết hả?” Tiểu công công khó xử tìm ra manh mối, “Vậy chẳng bằng cứ bẩm tấu với bệ hạ ạ”
“Đồ heo! Nhanh đi!” Từ thái y tức giận quát to.
Tiểu công công chạy nhanh như chớp. Từ thái y rung đùi đắc ý, bắt đầu chẩn trị vị hoàng quý phi suốt ngày bị nạn này.
Ngón tay vừa đặt lên mạch của nàng, ngóng tai lắng nghe chút, mày ông lại cau chặt, mắt càng ngày càng lạnh hơn. Kẻ hạ độc này lòng dạ như rắn rết, thật quá âm dộc.
May mà ông hiểu biết rộng, biết tất cả các loại độc trong thiên hạ, cũng biết giải kịch độc, nếu không, vị hoàng quý phi mà bệ hạ cực yêu quý khó mà giữ được mạng nhỏ này. Ông gọi hai y nữ, bảo các nàng giúp hỗ trợ, trước tiên dùng châm bảo vệ mạch của nàng, sau đó lại dùng châm châm vào các huyệt lớn quanh thân nàng. Tiếp đó, ông lấy trong hộp gỗ ra mấy con đỉa, để đỉa lên mấy huyệt quan trọng trên người nàng hút máu độc tím đen ra.
Nhìn thấy đỉa kinh khủng ấy, thật đáng sợ, nhưng nếu biết dùng, thì lại là tuyệt chiêu chữa bệnh, có thể hút máu độc trong cơ thể người ra.
Sau đó, ông bảo người ta bưng tới một chén nhỏ có mùi thối hoắc, đến cả ông còn phải dùng vải bịt chặt mũi miệng mình lại.
Một nữ y đỡ lấy nàng, còn một nữ y khác thì bóp miệng nàng ra, ông rót thuốc từng chút một, đem vật hôi thối nhét vào miệng nàng.
Ăn ba bốn miếng, Diệp Vũ vốn đang hôn mê, lúc này bị một mùi tanh tưởi làm tỉnh lại, bụng nhộn nhạo sôi trào, mọi thứ ở bên trong cứ thế dâng lên phun ra khỏi miệng, bắn lên người lên mặt Từ thái y.
Từ thái y bưng bát thối hoắc kia, cả người cứng ngắc, hai mắt khép hờ, ngũ quan rối bời. Hai y nữ nín cười. Ngây người một lát, ông hét to một tiếng, chạy vọt ra ngoài.
Diệp Vũ tiếp tục nông, đem cả vật thối hoắc và độc cùng nôn ra, nôn cho tới hết, y nữ mới đỡ nàng tới bên giếng rửa mặt.
“Sao lại thối như thế chứ? Vừa rồi Từ đại nhân cho ta ăn gì vậy?” Nàng vẫn cảm thấy mùi thối trên người, giống như mùi phân thối vậy.
“Từ đại nhân làm vậy là vì giải độc đó ạ” Một y nữ cười bảo, “Chỉ làm vậy mới có thể bức nọc độc trong cơ thể ra hoàn toàn”
“Là phân ạ” Một y nữ khác nói thẳng toẹt. Trời ơi! Thể xác và tinh thần Diệp Vảcun lên, cơn buồn nôn kinh tởm lại tới, nôn hết ra cả mật xanh mật vàng. Cách giải độc này, cũng thật kỳ lạ, thiên địa kinh khủng, quỷ thần khiếp hãi!
Sau khi giải độc xong, nàng trở lại sương phòng, Từ thái y cũng đã làm mình sạch sẽ. Nàng nói chẳng có hơi sức, ‘Từ đại nhân đã cứu ta một mạng, biện pháp giải độc này mới tuyệt diệu làm sao!”
Ông cười gượng bảo, “Ngươi đừng có trách ta, không làm vậy ngươi sẽ đi đời nhà ma rồi đó”
Nàng lườm ông, tuy trên người cũng có tý sức lực nào, ông mở miệng đếm,
”Một, hai, ba….”
Vừa dứt lời, nàng đã hôn mê, ông đúng lúc đỡ được nàng, còn tạo ra tư thế tiêu sái, khiến hai nữ y bật cười, mày nhướng cao, mắt mở to, “Ta nói thật chuẩn nha”
Đột nhiên nụ cười của ông ngưng lại trên môi, chẳng thấy kinh hoảng, chỉ hơi xấu hổ chút. Thấy thần sắc ông như thế, hai y nữ xoay người, kinh hoàng hành lễ, “Nô tỳ bái kiến bệ hạ”
Sở Minh Phong bước tới, Từ thái y chậm rãi chuyển cô gái trong lòng ông đưa cho hắn, cười hơ hớ nói, “Bệ hạ tới thật đúng lúc quá, hoàng quý phi đã tỉnh, chỉ là nghe thấy tiếng chân bước của bệ hạ nên lại hôn mê rồi ạ”
Tống vân đứng một bên phất phất tay, hai y nữ khom người lui ra. Mặt Sở Minh Phong lạnh lẽo, ôm Diệp Vũ đi vào trong phòng, đặt nàng lên giường, đắp chăn bông lên.
Tống Vân thấy khó hiểu hỏi, “Không phải hoàng quý phi đã tỉnh rồi sao? Sao lại bị hôn mê chứ?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ!” Từ thái y giơ ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt ông.
“Tống Vân, vừa rồi Từ đại nhân đã mạo phạm quý thể của hoàng quý phi, phải làm thế nào nhỉ?” Sở Minh Phong chậm rãi hỏi.
“Bẩm bệ hạ, cho dù là thái y chẩn trị đi nữa, mạo phạm hoàng quý phi, dựa theo cung quý, thì chém tay ạ” Tống Vân nói nghiêm túc.
“VẬy thì kéo ra ngoài chém tay ông ta đi” Sở Minh Phong ngồi ở mép giường không giận mà uy.
Từ thái y biết bệ hạ trêu, cười tủm tỉm bảo, “Bệ hạ mà chém tay vi thần, vi thần biết chẩn trị hoàng quý phi thế nào đây? Hoàng quý phi chắc sẽ đi toi ngay ạ”
Tống Vân lại bảo, ‘Thái y viện cũng chẳng phải có mỗi Từ đại nhân là thái y”
Từ thái y hơi bối rối, “Bệ hạ soi xét lạicho ạ, vi thần không có mạo phạm hoàng quý phi.Nếu vi thần không ra tay, hoàng quý phi sẽ ngã luôn trên đất đó ạ. Kể từ đó hoàng quý phi bị thương nặng. Bởi vậy, vi thần nếu không vô tội mà ngược lại còn có công nữa ạ”
Sở Minh Phong bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông, Tống Vân cười bảo, ‘Từ đại nhân, trước mắt tính mạng hoàng quý phi có nguy hiểm không?”
Từ thái y làm như thật hỏi, “Bệ hạ muốn nghe vi thần bẩm kỹ trước hay là muốn vi thần cứu hoàng quý phi trước ạ?”
Sở Minh Phong đứng lên, bị ông làm cho tức điên, “Còn không mau cứu người?”
Từ thái y ngồi xuống, lấy ngân châm, thi châm nhanh như gió. Trong nháy mắt trên tay, đầu, vai Diệp Vũ cắm đầy ngân châm.
“Khi nào thì Vũ Nhi có thể tỉnh hả?” Sở Minh Phong lo âu hỏi, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái xanh, tim đau nhói từng cơn.
“Vi thần cũng không rõ lắm, chắc sẽ tỉnh ngay, hoặc có lẽ là mai, từ giờ tới đó mới có thể tỉnh được ạ” Giọng Từ thái y không giống nói đùa.
“Mới rồi Vũ Nhi còn không phải đã tỉnh hay sao? Sao thế nào mà lại lâu thế? Độc trong cơ thể Vũ Nhi vẫn chưa giải hết sao?” Sở Minh Phong vội vã hỏi.
“Kịch độc trong cơ thể Hoàng quý phi đã giải được hơn một nửa rồi, còn một nửa nữa ạ”
Sắc mặt Sở Minh Phong sầm xuống, ánh mắt sắc lẹm, bức thẳng mắt ông, “Tính mạng vũ Nhi vẫn còn nguy hiểm sao? Vậy ngươi còn không mau cứu nàng hả?”
Từ thái y giảm bớt cảm xúc nôn nóng của bệ hạ, “Bệ hạ đừng vội, để vi thần bẩm báo rõ đã ạ”
Sở Minh Phong túm vạt áo ông, khuôn mặt vặn vẹo, mày như đao kiếm gần như sắp giết người vậy, “Không cứu sống Vũ Nhi, ngươi đừng có mơ làm nghề y nữa! TRẫm cho ngươi thành khất cái ở đầu đường ngay!”
Đối mặt với mãnh báo đang tức giận, Từ thái y cười khẽ, ‘Vi thần sẽ dốc hết sức mình. Bệ hạ, buông vi thần ra… BỆ hạ không muốn biết Hoàng quý phi trúng kịch độc gì ư?”
Sở Minh Phong lỏng tay, tức giận hừ lạnh.
“Lần trước, hoàng quý phi trúng Thiên Diệp U Lan là một trong ba đại kịch độc của Tây Vực, lần này, hoàng quý phi trúng kịch độc có tên là Hoa Hồng Tuý, là kịch độc đầu bảng của ba kịch độc Tây Vực ạ” Từ thái y nói nước bọt bay tung toé.
“Đứng đầu bảng ba loại kịch độc, vậy chẳng phải là độc tính mạnh nhất à?” Tống Vân kinh hãi nói.
“Độc tính Hoa Hồng Tuý rất lợi hại, chỉ cần một chút thì có thể đoạt mạng người. Nhưng mà Hoa Hồng Tuý lợi hại ở chỗ là nếu mỗi ngày bỏ tí xíu trong nước trà, người ăn vào trong cơ thể, cũng chưa phát tác ngay, độc tố ẩn sâu trong lục phủ ngũ tạng. Mấy ngày sau độc tích luỹ trong cơ thể nhiều chút thì cùng phát tác đồng loạt, càng không thể cứu vãn nổi” Từ thái y nói sinh động như thật vậy.
“Ý ngươi là, Vũ Nhi trúng độc lần này là có người mấy ngày liền hạ độc, kéo cho tới giờ mới phát tác sao?” Con ngươi đen của Sở Minh Phong đột nhiên trợn to lên.
Từ thái y gật đầu, “Hoa hồng Tuý ẩn sâu trong lục phủ ngũ tạng, rất khó nắm bắt được, cũng không có thứ nào có thể phát hiện ra trong cơ thể có độc tố. Mới vừa rồi, hoàng quý phi ói ra hơn phân nửa máu độc, còn hơn phân nửa độc tố nữa vẫn ẩn sâu trong các góc tạng phủ. Vi thần ít nhất cần phải giải độc hai lần nữa mới có thể trục sạch độc trong cơ thể hoàng quý phi ra” Sở Minh Phong hiểu ra, sắc mặt lạnh lẽo, “Vậy tiếp theo phải giải độc thế nào?”
Từ thái y đáp, “Vi thần trước tiên sẽ viết ra phương thuốc, bảo cung nhân đi sắc trước đã “
Sở Minh Phong gật đầu, tiếp đó sai Tống Vân, “Thời cơ thành thục, đi làm đi”
Tống Vân khom người nói, “Nô tài xin đi làm ngay”
Khuôn mặt Diệp Vũ yên lặng giống như đang sinh ra ảo giác vậy, giống như nàng đã không còn ở trên đời nữa, hồn phách đã thoát ra khỏi cơ thể. Sở Minh Phong nắm nhẹ tay nàng, cảm giác tay nàng lạnh băng tới kinh người.
Đúng vậy, thật kinh hồn táng đởm.
Hắn sợ nàng cứ vậy mà bị tiện nhân hại chết, sợ nàng sẽ không bao giờ còn mở mắt, sợ cuộc đời này không còn có nàng làm bạn nữa… Kết quả như vậy, hắn sao chịu nổi chứ?
Vũ Nhhi, trẫm không phải cố ý biếm nàng đi tạp dịch đâu, trẫm biết nàng bị khổ rất nhiều, bị đau đớn rất nhiều, biết nàng trải qua rất nhiều kiếp nạn, sống chết không rõ, nàng yên tâm, trẫm thề sẽ đòi lại công bằng cho nàng!
Vũ Nhi à, nếu nàng có chuyện gì bất trắc, trẫm biết chấp nhận sao đây? Biết sống tiếp như thế nào nữa đây?
Vũ Nhi à, trẫm cầu xin nàng, mau tỉnh lại đi….. TRẫm sẽ không làm tổn thương nàng nữa, nàng muốn thế nào, trẫm cũng làm theo nàng….
Ánh mắt hắn chưa đầy đau thương, tâm tính thiện lượng như bị ai cào xé, từng giọt máu cứ nhỏ giọt tóc tách.
***
Thi châm, tắm nước thuốc, uống thuốc, tất cả các biện pháp giải độc đều dùng hết, Diệp Vũ vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, tay càng ngày càng lạnh, hơi thở trên mặt càng ngày càng nhẹ đi, chỉ còn mạch đập mong manh.
Sở Minh Phong vẫn không rời đi nửa bước, cả bữa tối cũng không ăn, mắt cứ dán chặt lên người nàng.
Từ thái y cũng hết cách, sốt ruột tới mức cố tìm cách cứu. Thẩm Chiêu nghe tin, vội vàng tới, thấy bệ hạ ngồi ngơ ngác bên mép giường, cứ nắm tay nàng mãi, gần như cứng ngắc lâu ngày. Còn cô gái nằm trên giường, mặt tái xanh, trông như đã không còn thở nữa vậy.
“Từ đại nhân…” Hắn dùng ánh mắt hỏi Từ thái y.
“Ta đã dùng hết mọi cách rồi, nhưng hoàng quý phi trúng kịch độc Hoa Hồng Tuý quá nặng, vẫn còn ít độc tố ẩn sâu bên trong, đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hoàng quý phi” Từ thái y chẳng chút nề hà đáp, “Giờ ta cũng đành bất lực, chỉ mặc cho số phận vậy”
Thẩm Chiêu cảm thấy như sét đánh bên tai, như đang nằm trong mơ vậy. Nói vậy, Vũ Nhi đang ở nguy cơ cận kề sống chết?
Từ Thái tư vừa bắt mạch vừa bảo, “Bệnh hoàng quý phi nặng thêm, đêm nay nếu có thể hạ sốt thì không ngại nữa”
“Từ đại nhân cần phải cứu được Vũ Nhi” Thẩm Chiêu lo lắng khẩn cầu.
“Ai nha, giờ còn cần ngươi nói sao?” Trong mắt Từ thái y càng ngày càng nặng nề. Tuy lo lắng sự an nguy của nàng, nhưng sở Minh Phong vẫn rời khỏi nơi tạp dịch. Đã có Thẩm Chiêu và Từ thái y ở đây, cho dù tính mạng nàng nguy hiểm, cũng sẽ vượt qua được một kiếp này.
Sau khi chẩn đoán xong, Từ thái y vội vã chạy về ngự hiệu thuốc sắc thuốc, bảo sẽ nhanh chóng quay lại.
Thẩm Chiêu bảo Trương cô cô đi nghỉ tạm, tự mình chăm sóc Vũ Nhi, lại lần lượt thay khăn đắp trán cho nàng, để cho nàng giảm sốt.
Diệp Vũ vẫn còn biết chút ít, biết người chăm sóc mình là Thẩm Chiêu, vết thương sâu trong lòng cũng thấy ấm áp hơn. Sở Hoàng, TẤn Vương, hữu tướng, nhìn khắp vẫn chỉ có Thẩm Chiêu là đối đãi mình tốt nhất, ôn nhuận lễ phép, khiêm tốn, chưa bao giờ cần báo đáp, dùng sức lực ít ỏi của hắn cùng cách thức độc đáo để che chở cho mình.
HẮn làm tổn thương nàng, nếu lúc đó nàng kiên trì chút, có lẽ nàng và hắn có thể tới với nhau, ý hợp tâm đầu. Nhưng giữ họ đã có một ngọn núi nguy nga sừng sững chắn, dù hắn có muốn nhóm ngọn lửa tình yêu lên, cũng sẽ bị Sở Minh Phong chia rẽ mạnh mẽ.
Nàng kéo tay hắn, nhìn người nam tử toàn tâm toàn ý che chở cho mình, muốn ní gì đó mà lại chẳng biết nói gì, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
“Vũ Nhi, vẫn khó chịu sai?” Thẩm Chiêu hỏi ôn nhu.
“Được đại nhân che chở, là vinh hạnh của ta” Giọng nàng yếu tớt như người sắp chết vậy.
“Thẩm Chiêu ta tự xưng là thông minh mà cả một cô gái cũng chẳng bảo vệ nổi” Hắn nói đau lòng, “Ai cũng nói, Thẩm Chiêu tài trí thông minh nổi tiếng thêin hạ, thật ra trên đời này ta là kẻ ngu dốt nhất”
“Đại nhân đừng tự coi thường mình thế ạ” khoé môi nàng khẽ nhếch, “TA muốn hỏi đại nhân một chuyện”
“Cô nói đi”
“Đại nhân có uyên ương khấu không? Hay là đã từng nghe thấy uyên ương khấu bao giờ chưa?”
Thẩm Chiêu khó hiểu hỏi, “Uyên ương khấu à? Là cái gì thế?”
Diệp Vũ rất thất vọng, nhìn vẻ mặt hắn chắc chắn không phải là chủ nhân của uyên ương khấu rồi. Nàng nói mất mát, “Ta cũng chưa thấy uyên ương khấu bao giờ”
Hắn hỏi, “Uyên ương khấu rất quan trọng với cô sao?”
Nàng gật đầu, “Đại nhân, ở thế giới kia, ta thích một nam tử. Đại nhân có dung mạo giống huynh ấy năm phần, bởi vậy ta lần nào cũng coi đại nhân như huynh ấy, hy vọng được đại nhân chiếu cố”
Hắn khiếp sợ, không tin nổi chân tướng này, hoá ra nàng thích là người bên ngoài, còn chỉ coi mình là người thế thân.Mà theo lời nàng nói thì thế giới kia là gì vậy?
“Sau đó ta lại thấy rõ đại nhân không phải huynh ấy” Nàng nói chua xót, “Đại nhân đối xử rất tốt, che chở ta, còn tốt gấp trăm ngàn lần huynh ấy, nếu như được ta nguyện cùng sánh vai với đại nhân, ân ái một đời”
“TA vĩnh viễn không thay thế được người đó, có đúng không?” Thẩm Chiêu mỉm cười còn thấy đắng chát hơn cả thuốc.
“Không phải. Có lẽ ta và huynh ấy không thể, bởi thế, phần tình của ta với huynh ấy, bất giác cũng phai nhạt dần”
“Vậy cô….”
“Đại nhân, ở Sở quốc, ta không thể thích bất cứ ai, bởi vì ta không thuộc về nơi này”
Không hiểu vì sao đêm nay Diệp Vũ lại muốn nói bí mật này ra với hắn. Bí mật này chôn sâu tận đáy lòng, đè nặng nàng, nàng cảm thấy thật khổ sở. Cũng cách đó không lâu nàng có nói qua với Sở MInh Phong, nhưng hắn gần như không tin, vẫn còn đối vậy với nàng.
Thẩm Chiêu thấy khó hiểu, “Không thuộc về nơi này ư? Có ý gì thế?”
Nàng cười thản nhiên, “Ta từ thế giới kia đến nơi đây, phải hoàn thành hai sứ mệnh, mới có thể trở về”
Hắn càng không hiểu, đầu óc nàng bị hỏng rồi sao? Nói gì như bị mê sảng thế? Nàng thở dài, ‘Ta sớm muộn gì cũng phải về thế giới thuộc về ta, sao có thể nói chuyện yêu đương với người ở nơi này chứ?”
Hắn hơi hiểu ra, vì để cho mình một lý do chính đáng, vì không muốn mình bị tổn thương, nàng đành bịa cớ ra thế.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ không ép cô” Thẩm Chiêu vỗ nhẹ tay nàng, “Vũ Nhi, cả đời này, ta sẽ ở bên cạnh cô, ủng hộ cô hết mình”
Lúc trước hắn nghĩ đến nàng thần trí mù mờ, sẽ không nghe thấy, mới nói ra lời giấu tận trong lòng, không ngờ nàng nghe được, lại nghĩ ra một câu chuyện kỳ lạ, khéo léo cự tuyệt mình.
Nghe xong những lời hắn nói trong lòng Diệp Vũ nóng lên, mắt vừa đau vừa xót, từng giọt lệ thánh thót rơi.
****
Uống xong thuốc, vất vả mất một canh giờ, Diệp Vũ mới giảm sốt, bình yên ngủ. Từ Thái y về Thái y viện ngủ, Thẩm Chiêu ở lại trông, ghé lên mép giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại thấy hắn cứ đông lạnh một đêm như vậy vừa cảm động vừa đau lòng.
Thấy nàng đã hết sốt, hắn yên tâm, dặn nàng uống thuốc dúng giờ, cần phải nằm tĩnh dưỡng trên giường hai ngày nữa mới có thể làm việc được. Sau đó hắn ra cung về phủ.
Nàng nhớ tới canh giờ lâm triều đã qua lâu. Hắn không đi vào triều sớm, Sở Minh Phong chắc chắn sẽ hỏi, sớm muộn gì cũng biết hắn ở trong này trông một đêm. Không biết sở Minh Phong có thể…..
Hai ngày sau, Thẩm Chiêu cũng tới thăm hai lần, một lần là sau lâm triều, một lần là lúc hoàng hôn, mang cho nàng món điểm tâm và canh bổ dưỡng nhẹ nhàng, thể hiện sự che chở hết lòng với nàng.
Phong hàn đã khỏi, nàng lại tiếp tục làm việc ở ngự hoa viên, ngày nào cũng uống hai lần thuốc do Từ thái y sai người mang đến.
Giữa trưa hôm nay, lúc Diệp Vũ đang quét ở gần điện Từ Ninh, bỗng lục phủ ngũ tạng đau quặn lại, nàng ngồi sụp xuống. Cung nhân tạp dịch thấy vậy xúm lại hỏi han. Nàng khẩn cầu họ mang nàng tới Thái y biện nhưng họ không dám. Bởi vì cung nhân tạp dịch là cung nhân ti tiện bậc thấp nhất trong cung, không thể tới Thái y viện bừa bãi được.
Sự đau đớn càng ngày càng mạnh hơn, cứ như có kẻ nào đó cầm gậy đập nát lục phủ ngũ tạng nàng vậy, máu thịt lẫn lộn… Nàng đau tới mức trán toát mồ hôi, chân tay rét run, nôn ra một ngụm máu đen sì… Nàng biết mình đã trúng độc, nhưng nàng không thể chết được, nàng phải còn sống. Cho dù đi, cũng phải tới Thái Y viện!
Nàng lấy tay chống đỡ mà đi, mỗi một bước lại đau đớn vô cùng… Nàng lại nôn ra máu đen, hai mắt chậm rãi khép lại…
Cung nhân tạp dịch thấy nàng bất tỉnh nhân sự, lại không ra tay cứu giúp. Một tiểu công công ngồi xuống, ôm lấy nàng, mang thẳng tới Thái y viện.
Từ thái y lại thấy nàng trúng độc, chấn động, vội vã bảo tiểu công công ôm nàng đến sương phòng, sau đó bảo tiểu công công đi ngự thư phòng bẩm báo với hữu tướng Thẩm đại nhân.
“Nếu như không thấy Thẩm đại nhân ở ngự thư phòng thì sao ạ?” Tiểu công công hỏi.
“Ngu ngốc! Không thấy Thẩm đại nhân, thì bảo Tống công công chuyển lời tới Thẩm đại nhân!” Từ thái y tức giận cốc đầu hắn.
“Nếu Tống công công cũng không thấy thì sao ạ?” Tiểu công công xoa đầu, vẻ mặt ngây ngốc thành thật.
“Ngu! Vậy thì bẩm tấu với bệ hạ, bảo bệ hạ chuyển lời với Tống công công, rồi lại chuyển lời với Thẩm đại nhân là được” Từ thái y hầm hè đá hắn, “Cái này mà cũng không biết hả?” Tiểu công công khó xử tìm ra manh mối, “Vậy chẳng bằng cứ bẩm tấu với bệ hạ ạ”
“Đồ heo! Nhanh đi!” Từ thái y tức giận quát to.
Tiểu công công chạy nhanh như chớp. Từ thái y rung đùi đắc ý, bắt đầu chẩn trị vị hoàng quý phi suốt ngày bị nạn này.
Ngón tay vừa đặt lên mạch của nàng, ngóng tai lắng nghe chút, mày ông lại cau chặt, mắt càng ngày càng lạnh hơn. Kẻ hạ độc này lòng dạ như rắn rết, thật quá âm dộc.
May mà ông hiểu biết rộng, biết tất cả các loại độc trong thiên hạ, cũng biết giải kịch độc, nếu không, vị hoàng quý phi mà bệ hạ cực yêu quý khó mà giữ được mạng nhỏ này. Ông gọi hai y nữ, bảo các nàng giúp hỗ trợ, trước tiên dùng châm bảo vệ mạch của nàng, sau đó lại dùng châm châm vào các huyệt lớn quanh thân nàng. Tiếp đó, ông lấy trong hộp gỗ ra mấy con đỉa, để đỉa lên mấy huyệt quan trọng trên người nàng hút máu độc tím đen ra.
Nhìn thấy đỉa kinh khủng ấy, thật đáng sợ, nhưng nếu biết dùng, thì lại là tuyệt chiêu chữa bệnh, có thể hút máu độc trong cơ thể người ra.
Sau đó, ông bảo người ta bưng tới một chén nhỏ có mùi thối hoắc, đến cả ông còn phải dùng vải bịt chặt mũi miệng mình lại.
Một nữ y đỡ lấy nàng, còn một nữ y khác thì bóp miệng nàng ra, ông rót thuốc từng chút một, đem vật hôi thối nhét vào miệng nàng.
Ăn ba bốn miếng, Diệp Vũ vốn đang hôn mê, lúc này bị một mùi tanh tưởi làm tỉnh lại, bụng nhộn nhạo sôi trào, mọi thứ ở bên trong cứ thế dâng lên phun ra khỏi miệng, bắn lên người lên mặt Từ thái y.
Từ thái y bưng bát thối hoắc kia, cả người cứng ngắc, hai mắt khép hờ, ngũ quan rối bời. Hai y nữ nín cười. Ngây người một lát, ông hét to một tiếng, chạy vọt ra ngoài.
Diệp Vũ tiếp tục nông, đem cả vật thối hoắc và độc cùng nôn ra, nôn cho tới hết, y nữ mới đỡ nàng tới bên giếng rửa mặt.
“Sao lại thối như thế chứ? Vừa rồi Từ đại nhân cho ta ăn gì vậy?” Nàng vẫn cảm thấy mùi thối trên người, giống như mùi phân thối vậy.
“Từ đại nhân làm vậy là vì giải độc đó ạ” Một y nữ cười bảo, “Chỉ làm vậy mới có thể bức nọc độc trong cơ thể ra hoàn toàn”
“Là phân ạ” Một y nữ khác nói thẳng toẹt. Trời ơi! Thể xác và tinh thần Diệp Vảcun lên, cơn buồn nôn kinh tởm lại tới, nôn hết ra cả mật xanh mật vàng. Cách giải độc này, cũng thật kỳ lạ, thiên địa kinh khủng, quỷ thần khiếp hãi!
Sau khi giải độc xong, nàng trở lại sương phòng, Từ thái y cũng đã làm mình sạch sẽ. Nàng nói chẳng có hơi sức, ‘Từ đại nhân đã cứu ta một mạng, biện pháp giải độc này mới tuyệt diệu làm sao!”
Ông cười gượng bảo, “Ngươi đừng có trách ta, không làm vậy ngươi sẽ đi đời nhà ma rồi đó”
Nàng lườm ông, tuy trên người cũng có tý sức lực nào, ông mở miệng đếm,
”Một, hai, ba….”
Vừa dứt lời, nàng đã hôn mê, ông đúng lúc đỡ được nàng, còn tạo ra tư thế tiêu sái, khiến hai nữ y bật cười, mày nhướng cao, mắt mở to, “Ta nói thật chuẩn nha”
Đột nhiên nụ cười của ông ngưng lại trên môi, chẳng thấy kinh hoảng, chỉ hơi xấu hổ chút. Thấy thần sắc ông như thế, hai y nữ xoay người, kinh hoàng hành lễ, “Nô tỳ bái kiến bệ hạ”
Sở Minh Phong bước tới, Từ thái y chậm rãi chuyển cô gái trong lòng ông đưa cho hắn, cười hơ hớ nói, “Bệ hạ tới thật đúng lúc quá, hoàng quý phi đã tỉnh, chỉ là nghe thấy tiếng chân bước của bệ hạ nên lại hôn mê rồi ạ”
Tống vân đứng một bên phất phất tay, hai y nữ khom người lui ra. Mặt Sở Minh Phong lạnh lẽo, ôm Diệp Vũ đi vào trong phòng, đặt nàng lên giường, đắp chăn bông lên.
Tống Vân thấy khó hiểu hỏi, “Không phải hoàng quý phi đã tỉnh rồi sao? Sao lại bị hôn mê chứ?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ!” Từ thái y giơ ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt ông.
“Tống Vân, vừa rồi Từ đại nhân đã mạo phạm quý thể của hoàng quý phi, phải làm thế nào nhỉ?” Sở Minh Phong chậm rãi hỏi.
“Bẩm bệ hạ, cho dù là thái y chẩn trị đi nữa, mạo phạm hoàng quý phi, dựa theo cung quý, thì chém tay ạ” Tống Vân nói nghiêm túc.
“VẬy thì kéo ra ngoài chém tay ông ta đi” Sở Minh Phong ngồi ở mép giường không giận mà uy.
Từ thái y biết bệ hạ trêu, cười tủm tỉm bảo, “Bệ hạ mà chém tay vi thần, vi thần biết chẩn trị hoàng quý phi thế nào đây? Hoàng quý phi chắc sẽ đi toi ngay ạ”
Tống Vân lại bảo, ‘Thái y viện cũng chẳng phải có mỗi Từ đại nhân là thái y”
Từ thái y hơi bối rối, “Bệ hạ soi xét lạicho ạ, vi thần không có mạo phạm hoàng quý phi.Nếu vi thần không ra tay, hoàng quý phi sẽ ngã luôn trên đất đó ạ. Kể từ đó hoàng quý phi bị thương nặng. Bởi vậy, vi thần nếu không vô tội mà ngược lại còn có công nữa ạ”
Sở Minh Phong bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông, Tống Vân cười bảo, ‘Từ đại nhân, trước mắt tính mạng hoàng quý phi có nguy hiểm không?”
Từ thái y làm như thật hỏi, “Bệ hạ muốn nghe vi thần bẩm kỹ trước hay là muốn vi thần cứu hoàng quý phi trước ạ?”
Sở Minh Phong đứng lên, bị ông làm cho tức điên, “Còn không mau cứu người?”
Từ thái y ngồi xuống, lấy ngân châm, thi châm nhanh như gió. Trong nháy mắt trên tay, đầu, vai Diệp Vũ cắm đầy ngân châm.
“Khi nào thì Vũ Nhi có thể tỉnh hả?” Sở Minh Phong lo âu hỏi, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái xanh, tim đau nhói từng cơn.
“Vi thần cũng không rõ lắm, chắc sẽ tỉnh ngay, hoặc có lẽ là mai, từ giờ tới đó mới có thể tỉnh được ạ” Giọng Từ thái y không giống nói đùa.
“Mới rồi Vũ Nhi còn không phải đã tỉnh hay sao? Sao thế nào mà lại lâu thế? Độc trong cơ thể Vũ Nhi vẫn chưa giải hết sao?” Sở Minh Phong vội vã hỏi.
“Kịch độc trong cơ thể Hoàng quý phi đã giải được hơn một nửa rồi, còn một nửa nữa ạ”
Sắc mặt Sở Minh Phong sầm xuống, ánh mắt sắc lẹm, bức thẳng mắt ông, “Tính mạng vũ Nhi vẫn còn nguy hiểm sao? Vậy ngươi còn không mau cứu nàng hả?”
Từ thái y giảm bớt cảm xúc nôn nóng của bệ hạ, “Bệ hạ đừng vội, để vi thần bẩm báo rõ đã ạ”
Sở Minh Phong túm vạt áo ông, khuôn mặt vặn vẹo, mày như đao kiếm gần như sắp giết người vậy, “Không cứu sống Vũ Nhi, ngươi đừng có mơ làm nghề y nữa! TRẫm cho ngươi thành khất cái ở đầu đường ngay!”
Đối mặt với mãnh báo đang tức giận, Từ thái y cười khẽ, ‘Vi thần sẽ dốc hết sức mình. Bệ hạ, buông vi thần ra… BỆ hạ không muốn biết Hoàng quý phi trúng kịch độc gì ư?”
Sở Minh Phong lỏng tay, tức giận hừ lạnh.
“Lần trước, hoàng quý phi trúng Thiên Diệp U Lan là một trong ba đại kịch độc của Tây Vực, lần này, hoàng quý phi trúng kịch độc có tên là Hoa Hồng Tuý, là kịch độc đầu bảng của ba kịch độc Tây Vực ạ” Từ thái y nói nước bọt bay tung toé.
“Đứng đầu bảng ba loại kịch độc, vậy chẳng phải là độc tính mạnh nhất à?” Tống Vân kinh hãi nói.
“Độc tính Hoa Hồng Tuý rất lợi hại, chỉ cần một chút thì có thể đoạt mạng người. Nhưng mà Hoa Hồng Tuý lợi hại ở chỗ là nếu mỗi ngày bỏ tí xíu trong nước trà, người ăn vào trong cơ thể, cũng chưa phát tác ngay, độc tố ẩn sâu trong lục phủ ngũ tạng. Mấy ngày sau độc tích luỹ trong cơ thể nhiều chút thì cùng phát tác đồng loạt, càng không thể cứu vãn nổi” Từ thái y nói sinh động như thật vậy.
“Ý ngươi là, Vũ Nhi trúng độc lần này là có người mấy ngày liền hạ độc, kéo cho tới giờ mới phát tác sao?” Con ngươi đen của Sở Minh Phong đột nhiên trợn to lên.
Từ thái y gật đầu, “Hoa hồng Tuý ẩn sâu trong lục phủ ngũ tạng, rất khó nắm bắt được, cũng không có thứ nào có thể phát hiện ra trong cơ thể có độc tố. Mới vừa rồi, hoàng quý phi ói ra hơn phân nửa máu độc, còn hơn phân nửa độc tố nữa vẫn ẩn sâu trong các góc tạng phủ. Vi thần ít nhất cần phải giải độc hai lần nữa mới có thể trục sạch độc trong cơ thể hoàng quý phi ra” Sở Minh Phong hiểu ra, sắc mặt lạnh lẽo, “Vậy tiếp theo phải giải độc thế nào?”
Từ thái y đáp, “Vi thần trước tiên sẽ viết ra phương thuốc, bảo cung nhân đi sắc trước đã “
Sở Minh Phong gật đầu, tiếp đó sai Tống Vân, “Thời cơ thành thục, đi làm đi”
Tống Vân khom người nói, “Nô tài xin đi làm ngay”
Khuôn mặt Diệp Vũ yên lặng giống như đang sinh ra ảo giác vậy, giống như nàng đã không còn ở trên đời nữa, hồn phách đã thoát ra khỏi cơ thể. Sở Minh Phong nắm nhẹ tay nàng, cảm giác tay nàng lạnh băng tới kinh người.
Đúng vậy, thật kinh hồn táng đởm.
Hắn sợ nàng cứ vậy mà bị tiện nhân hại chết, sợ nàng sẽ không bao giờ còn mở mắt, sợ cuộc đời này không còn có nàng làm bạn nữa… Kết quả như vậy, hắn sao chịu nổi chứ?
Vũ Nhhi, trẫm không phải cố ý biếm nàng đi tạp dịch đâu, trẫm biết nàng bị khổ rất nhiều, bị đau đớn rất nhiều, biết nàng trải qua rất nhiều kiếp nạn, sống chết không rõ, nàng yên tâm, trẫm thề sẽ đòi lại công bằng cho nàng!
Vũ Nhi à, nếu nàng có chuyện gì bất trắc, trẫm biết chấp nhận sao đây? Biết sống tiếp như thế nào nữa đây?
Vũ Nhi à, trẫm cầu xin nàng, mau tỉnh lại đi….. TRẫm sẽ không làm tổn thương nàng nữa, nàng muốn thế nào, trẫm cũng làm theo nàng….
Ánh mắt hắn chưa đầy đau thương, tâm tính thiện lượng như bị ai cào xé, từng giọt máu cứ nhỏ giọt tóc tách.
***
Thi châm, tắm nước thuốc, uống thuốc, tất cả các biện pháp giải độc đều dùng hết, Diệp Vũ vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, tay càng ngày càng lạnh, hơi thở trên mặt càng ngày càng nhẹ đi, chỉ còn mạch đập mong manh.
Sở Minh Phong vẫn không rời đi nửa bước, cả bữa tối cũng không ăn, mắt cứ dán chặt lên người nàng.
Từ thái y cũng hết cách, sốt ruột tới mức cố tìm cách cứu. Thẩm Chiêu nghe tin, vội vàng tới, thấy bệ hạ ngồi ngơ ngác bên mép giường, cứ nắm tay nàng mãi, gần như cứng ngắc lâu ngày. Còn cô gái nằm trên giường, mặt tái xanh, trông như đã không còn thở nữa vậy.
“Từ đại nhân…” Hắn dùng ánh mắt hỏi Từ thái y.
“Ta đã dùng hết mọi cách rồi, nhưng hoàng quý phi trúng kịch độc Hoa Hồng Tuý quá nặng, vẫn còn ít độc tố ẩn sâu bên trong, đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hoàng quý phi” Từ thái y chẳng chút nề hà đáp, “Giờ ta cũng đành bất lực, chỉ mặc cho số phận vậy”
Thẩm Chiêu cảm thấy như sét đánh bên tai, như đang nằm trong mơ vậy. Nói vậy, Vũ Nhi đang ở nguy cơ cận kề sống chết?
Bình luận truyện