Bạo Quân Độc Sủng
Chương 150: Khẽ vuốt phẳng
Bốn nhạc sỹ ngồi bốn góc, đứng đầu là Lâm Trí Viễn. Khúc nhạc quen thuộc tấu vang, làn điệu tăng lên, dễ nghe, là khúc “Trục Mộng”
Diệp Vũ gật đầu chào hỏi qua hắn, rồi sử dụng nhạc khúc đã tấu lên cho công chúa An Nhạc khiêu vũ. Cuộc tranh tài này nàng không phải định so với Hương Nùng, chỉ muốn nhảy một màn vũ đạo độc đáo, hỗn hợp cổ điển và vũ đạo phong tình hiện đại.
Nàng vẫn chưa bắt đầu nhảy, Hương Nùng đã phản ứng rất nhanh, bắt đầu nhảy trước, lắc vòng eo mảnh khảnh, duỗi cánh tay mềm mại ra, bày ra vóc dáng chân tay mê người, múa ra điệu múa câu hồn mị hoặc người.
Có thể nói, vũ đạo của Hương Nùng có bản lĩnh sâu, không làm thất vọng danh hiệu vũ kỹ đứng đầu Nguỵ quốc.
TRong nhạc khúc xa lạ, nàng ấy lại ứng phó tự nhiên, bắt lấy đặc điểm làn điệu, kỹ thuật nhảy thanh thoát mà mềm mại đáng yêu, vừa ra tay thì đã là điệu vũ đầy cổ điển đẹp. Hơn nữa, nàng còn không quên phối hợp với biểu hiện, không quên liếc mắt đưa tình, đem cảnh câu hồn diễn vừa phải.
Kỹ thuật nhảy của Diệp Vũ kém khá xa Hương Nùng, trong luồng cổ hương cổ sắc vận dụng điệu nhảy kích lửa tình và màn múa phong tình hiện đại.. Xoay thắt lưng, lắc mông, ưỡn ngực, ngoặt chân, các loại kỹ thuật nhảy đều mê hoặc người, đôi mắt híp lại, khiến cho ánh mắt trở nên mê ly mị hoặc… Nàng đưa theo điệu nhạc, hất mái tóc dài mượt ra, khẽ cắn lấy dải lụa trắng, cúi đầu, mắt đẹp ngước lên, nhìn lấp lánh phong ba, mị hoặc chúng sinh…mái tóc dài đen nhánh xoã ra, khuôn mặt nhỏ nhắn long lanh, khiến cho nàng thêm thần bí…
Vốn tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Hương Nùng, hiện giờ lại chậm rãi chuyển rời sang Diệp Vũ, thưởng thức mà chẳng nháy mắt. Sắc mặt Sở Minh Phong càng ngày càng lo lắng, mây đen lăn lộn.
Hương Nùng kinh ngạc mãi, lại không lòng bị thua nàng ta, càng ra sức nhảy, đem hết mọi chiêu thức thắng được mọi ánh mắt của mọi người.
Nhạc khúc biến đổi, là điệu “chinh phục”
Diệp Vũ nhảy tới trước bàn tiệc của thái tử Tần quốc, lắc lắc ro nhỏ, hai tay ôm đầu, chậm rãi đi xuống, môi khẽ nhếch lên, hai mắt cứ long lanh, tay vỗ về mặt, trượt tới ngực rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng…
Thác Bạt Hạo nhìn nàng chăm chú, như tên ngốc vậy, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, yết hầu lên cao xuống thấp.
Thác Bạt hoằng cũng nhìn nàng khiêu vũ, sóng tình đã sớm bốc lên, lòng bàn tay nóng như lửa.
Tay nàng tiếp tục đi xuống, chậm rãi vuốt phẳng sườn eo nàng… Tiếp đó hai chân nàng cong lại chậm rãi quỳ xuống trên đất, dùng vận luật rung lắc đùi, khiến cho tóc dài lộn xộn, che mặt, càng mị hoặc hơn… Nàng lúc thì quỳ, lúc thì ngồi, dùng các loại kỹ thuật nhảy câu hồn đoạt phách, phong tình, khiến cho thái tử hai nước muốn dừng cũng không được, dục hoả đốt người…
Thẩm Chiêu, Sở Minh Hiên nhìn nàng ở trước mặt thái tử Hai nước làm các động tác khêu gợi, tuy thấy không thể trách, lại lắng nàng nhảy điệu này sợ gây ra hậu quả.
Sau đó Diệp Vũ chuyển rời sang trước ngự án, thấy Phùng Kiều Diễm mềm nhũn dựa sát lên người Sở Minh Phong, cầm rượu tiếp hắn uống, bất giác khí huyết dâng lên, tức không có chỗ nào bộc phát.
Sở Minh Phong tức giận toàn thân cứng ngắc, tựa như ngọn núi lửa sắp phun trào, lửa gịân cháy sạch khiến hắn sắp mất bình tĩnh. May mà Phùng Kiều Diễm càng không ngừng trấn an hắn, khuyên hắn an tâm chớ nóng ruột, hắn mới không phát tác.
Nàng ta cũng không ngờ được Diệp Vũ lại nhảy ra điệu múa cổ quái đến thế, múa đẹp, điều này chẳng phải nói với nam tử rằng: đến đây đi, tới sủng hạnh ta đi sao?
Diệp Vũ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhảy càng hăng hơn, chưa bao giờ cố gắng nhảy tới mức ấy, ở trên sàn lăn qua lộn lại, làm ra các động tác ái muội, kỹ thuật nhảy câu hồn…
Sở Minh Phong bất luận thế nào, ta cũng tuyệt đối không chịu chấp nhận sự bài bố của ngươi!
Cuối cùng nàng chậm rãi đứng lên đang định nhảy động tác cuối, bỗng ngực trái đau kịch liệt. Cơn đau nhức này chẳng có dự báo trước cứ thế ào tới, nàng mềm nhũn ngã xuống đất. Sở MInh Phong kinh hãi đứng lên ngay, Phùng Kiều diễm lanh tay lẹ mắt túm lấy hắn lại, hạ giọng nói, “Bệ hạ không thể đi”
Đúng vậy trong mắt người ngoài, nàng là Thẩm Nhị phu nhân, hắn sao có thể đi được chứ? Vì thế hắn trơ mắt nhìn Thẩm chiêu lao tới, đỡ ôm lấy nàng.
Diệp Vũ mềm nhũn trong tay hắn, một ngụm máu tươi trào ra khoé miệng, sắc mặt trắng bệch, tương xứng với vết máu trên khoé miệng, nhìn hết sức kinh người. Thái tử hai nước đều khiếp sợ, không rõ tại sao lại thế.
“Bệnh cũ của nội tử lại tái phát, thân mình không được khoẻ, hôm nay hiến vũ đã là miễn cưỡng lắm mới tham gia, mong rằng nhị vị thái tử rộng lượng cho” Thẩm Chiêu nói tạ lỗi.
“Hết cách rồi, hết cách rồi” Thác Bạt Hạo hơi lo lắng, “Nhanh truyền thái y tới xem thế nào”
Ánh mắt Sở Minh Phong nóng bỏng nhìn Tống Vân bảo, “Truyền Từ thái y”
Diệp Vũ ôm ngực trái, nói khẽ, “Không cần, bệ hạ…. Ta không sao…Làm hỏng hứng thú của nhị vị thái tử, thiếp thân thật có lỗi”
Hắn thấy nàng ôm ngực trái, cũng ngầm đoán ra, sở dĩ nàng đau nhức hộc máu chắc là một cước đá ngày ấy làm nàng bị thương nặng, không chẩn trị đúng lúc. Hôm nay khiêu vũ, động tác quá mạnh, tác động tới vết thương ngực trái, đến nỗi hộc máu.
Thác Bạt Hạo vung tay áo lên, “TRăm ngàn lần đừng nói vậy. Mỹ nhân bị bệnh trong người, lại còn hiến vũ vì bản thái tử nữa, bản thái tử thấy vinh hạnh vô cùng”
Mộ Dung diễm cười nói, “Điệu nhảy này của Nhị phu nhân, bản thái tử được mở to mắt nhìn. Bản thái tử thích lắm! Thẩm đại nhân, thật có phúc quá!”
Thẩm Chiêu cười nhẹ, đỡ nàng trở lại bàn tiệc, bảo cung nhân rót một ly trà tới. Diệp Vũ nhìn về phía Hương Nùng, Hương Nùng đứng một mình, bị lơ đi, sắc mặt lạnh lùng.
“Hai người cùng khiêu vũ, thật may mắn làm sao. Nhị thái tử thích ai múa vậy/” Sở Minh Hiên hỏi lạnh nhạt.
“Hương Nùng múa, bản thái tử thấy hay hơn, Thẩm nhị phu nhân tuy múa có cổ quái, nhưng lại thú vị vô cùng, bản thái tử thích lắm” Thác Bạt Hạo bắn ánh mắt đầy thâm ý về phía Diệp Vũ.
“Anh hùng chứng kiến phải rõ ràng, bản thái tử cũng thích” Mộ Dung Diễm mỉm cười cũng đầy ý vị.
“Vậy chẳng phải nói, kỹ thuật Nhị phu nhân cao hơn một bậc sao?” Sở Minh Hiên cười, như ánh trăng soi trên mặt Bích Hồ, lấp lánh sáng, ánh trăng mêng mông.
Thái tử hai nước không hẹn mà cùng gật đầu, Hương Nùng mắt thấy vậy, trong đôi mắt đẹp có tia lạnh không cam lòng.
Thẩm Chiêu nói nhanh, “Thẩm mỗ cảm thấy Hương Nùng cô nương múa cũng không tầm thường, không lấy cổ quái thắng được, mà công phu rất ổn định”
Sở Minh Hiên nói thẳng thắn, “Ý nghĩ của bổn vương không ngờ lại trùng hợp với Thẩm đại nhân, chẳng biết hoàng huynh có cao kiến gì không/”
Sở Minh Phong đang cùng áp má kề môi bên Phùng Kiều Diễm, nghe nói thế, thì đưa mắt nhìn về phía Hương Nùng, cười tủm tỉm nói, “Theo trẫm thấy, kỹ thuật của Hương Nùng cao hơn một bậc”
“Bệ hạ, vì sao vậy/” Phùng Kiều Diễm ôn nhu hỏi.
“Hương Nùng lần đầu tiên nghe nhạc khúc này, lại nhảy xuất sắc như thế, thật ra chẳng dễ gì” Hắn ôm lấy nàng ta, đưa một miếng dưa và trái cây vào miệng nàng.
Trong lòng Diệp Vũ lạnh buốt đi, nếu không phải là vì “cao kiến” của hắn, mà là vì hắn với Phùng Chiêu Viện ân ân ái ái trước mặt mọi người.
Sở Minh Hiên và năm trọng thần đều tự nhìn thấy, cuối cùng, Diệp Vũ nhiều hơn Hương Nùng hai phiếu.
Diệp Vũ cũng chẳng muốn hư danh này làm gì, chỉ thầm muốn dùng cách này để chọc tức Sở Minh Phong, nếu hắn đã muốn nàng hiến vũ, như vậy, nàng sẽ tuân theo thánh chỉ, nhảy hết mình cho thái tử nước khác xem.
Sở Minh Hiên cất cao giọng nói, “Thái tử Tần quốc nói rồi, chỉ cần Thẩm Nhị phu nhân hiến vũ, thái tử liền dâng một phần lễ, chẳng biết phần lễ này có chỗ nào vui mừng không?”
Mộ Dung Diễm cười thật lớn, “Bản thái tử không phải là người nói không giữ lời” Người hầu bên cạnh hắn rời khỏi đại điện, rồi nhanh chóng trở lại, mang theo một phụ nữ tiến vào. Người phụ nữ này ước chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt tiều tuỵ, lại có thể thấy được lúc trẻ cũng rất sinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo lam gấm, sợ hãi rụt rè, hoảng sợ nhìn chung quanh.
Con người Sở Minh Phong đen tĩnh lặng, trong mắt loé lên chút kinh ngạc, rồi lập tức biến mất.
Sở Minh hiên cũng kinh ngạc, không ngờ cuộc đời này còn có thể nhìn thấy nàng.
“Sở Hoàng bệ hạ có phải cũng nhận ra bà ấy chứ ạ?” Mộ Dung Diễm mỉm cười hỏi.
“Nàng ấy là…..công chúa Khánh Dương ư?” Sở Minh phong do dự nói.
“Đúng là công chúa Khanh Dương” Mộ dung Diễm nói với nàng kia, “Công chúa Khánh Dương, vị này là Sở Hoàng bệ hạ, cũng là hoàng đệ của ngươi, còn không mau bái kiến”
“Sở Hoàng bệ hạ ư?” Công chúa kHánh dương kinh ngạc nhìn người nọ trên ngự án, như đang cố nhớ lại, lại như đang nghiên cứu, tay ôm thái dương, vẫn thật sự chưa nghĩ ra cái gì”
“Công chúa Khánh Dương là con gái của tiên hoàng sao?” Diệp Vũ hỏi khẽ, xem thần sắc công chúa Khánh Dương này, có vẻ đầu óc không được tỉnh táo lắm.
Thẩm Chiêu hạ giọng nói, công chúa Khánh Dương nguyên là quận chúa Khánh Dương, có tên là Sở Vân Hi, con gái thứ bảy, cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại một mình nàng. Ước chừng hai mươi năm trước, Tần quốc có ý tiến quân phía nam, tiên hoàng vì quốc khố trống rỗng, không muốn nghênh chiến, quyết định lấy kế hoà thân để đánh tan ý niệm tiến quân của Tần quốc trong đầu. Lúc ấy quận chúa Khánh Dương mới tròn hai mươi, dáng người lớn lên đoan trang thục nữ, quốc sắc thiên hương, được triều đình chọn làm người hoà thân. Cha mẹ nàng đã mất sớm, chẳng có chỗ nào dự vào, lại không có sức đấu tranh, chỉ đành mặc cho tiên hoàng bài bố. Như thế, tiên hoàng mới nhận nàng làm con gái, phong nàng làm công chúa Khánh Dương, gả cho Tần Hoàng.
Tần hoàng đã hơi già, thấy công chúa Khánh Dương, liền bị sắc đẹp nàng mê hoặc, dẹp tan ý niệm trong đầu, Sở quốc thuận lợi qua được cửa này.
Diệp Vũ hiểu ra, xưa nay công chúa và chuyện hoà thân là quá bình thường. Vận mệnh phụ nữ là thế, bị phụ huynh thao túng, không thể tự chủ. Nhưng mà lúc đó cũng cách nhiều năm rồi, thái tử Tần quốc vì sao lại đưa công chúa Khánh Dương trở về?
Sắc mặt Sở Vân Hi trắng bệch như tờ giấy, như có bệnh vậy, bộ dạng vừa mê vừa tỉnh. Nàng chỉ ngay vào người nọ trên ngự án, nghiêng đầu, nói hoài nghi, “Hắn là Sở Hoàng bệ hạ sao?”
“Hắn chính là Sở Hoàng bệ hạ, nơi này là đất mẹ của ngươi, Kim Lăng” Giọng
Mộ Dung Diễm rất từ tính, “Ngươi không phải nghĩ ngày đêm về cố thổ sao? Bản thái tử mang người trở lại rồi”
“Thái tử, công chúa Khánh Dương đã gả tới quý quốc, tiên hoàng quý quốc đã sắc phong nàng là quý phi, càng thêm sủng ái. Ba năm sau, sứ thần quý quốc lại báo lại, công chúa Khánh Dương bị bệnh chết rồi, giờ chuyện này là thế nào?” Thẩm Chiêu cất giọng hỏi.
“Thẩm đại nhân có điều không biết thôi” Mộ Dung Diễm nói chậm rãi, “Mười bảy năm trước, tiên hoàng bị bệnh chết, bên dưới có ba cong trai, có thể lên ngôi đế vương. Phụ hoàng ta là bào đệ của tiên hoàng, anh minh thần võ, tiên hoàng liền truyền ngôi cho phụ hoàng, bảo Đại Tần quóc ta ổn định và hoà bình lâu dài. Sau khi tiên hoàng bị bệnh chết, công chúa Khánh dương quá đau lòng muốn chết theo, thề tự tử vì tiên hoàng, phụ hoàng khổ sở khuyên nhiều lần, còn cứu nhiều lần, mới giữ được một mạng cho bà. NHưng mà trải qua ép buộc lần này, công chúa Khánh Dương sức khoẻ quá yếu, lại bị bệnh ăn sâu trong người, thần trí không rõ. Tiên Hoàng thương nàng số quá khổ, lại rơi vào kết cục như thế, nên tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh chết, rồi táng nhập hoàng lăng, thật ra lại nhờ cung nhân tin cậy chiếu cố cho bà ấy, hy vọng bà ấy sẽ khoẻ dần lên. Công chúa Khánh Dương tình thâm ý nặng, nhớ thương tiên hoàng quá mức, vì thế bị bệnh mãi không đỡ, mười mấy năm qua vẫn thế, thần trí không rõ, rất sợ người lạ”
Nòi lời này, bao hàm đồng tình, thương hại với công chúa Khánh Dương, khiến cho người ta thấy cảm động.
Diệp Vũ nghĩ nói như vậy công chúa Khánh Dương thần trí không rõ, là điên rồi ư? NHưng dù có tưởng niệm phu quân thế nào, cũng không đến mức thần trí không rõ nha. Điều này rất kỳ quái.
“thì ra là thế” Thẩm Chiêu nói cảm kích, “Mười mấy năm nay, ít nhiều Tần Hoàng và thái tử đã chăm sóc công chúa Khánh Dương, nếu không hôm nay công chúa Khánh Dương cũng không được gặp lại thân nhân”
“Khánh dương là công chúa Đại Sở quốc ta, có thể trở về với đất mẹ, là công lao của thái tử. Trẫm kính thái tử một ly”
Sở Minh Phong giơ ly rượu lên, Mộ Dung Diễm cũng mỉm cười giơ cao ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Bỗng công chúa KHánh Dương cười hì hì chỉ vào người nọ ở ngự án, “Bản cung nghĩ, hắn là đại hoàng tử…hắc hắc…”
Hắn sai Tống Vân, “Mang công chúa Khánh Dương tới điện Từ Ninh, chắc mẫu hậu sẽ rất vui mừng”
Tống Vân cung kính nói, “Vâng, nô tài đi làm ngay”
Hắn đi xuống đỡ công chúa Khánh Dương, “Công chúa đi theo nô tài đi ạ, nô tài dẫn người tới đi dạo ngự hoa viên”
“Ngự hoa viên, được tốt…Có hoa đẹp tuyệt, còn có ong mật, con bướm… Tốt nhất tốt nhất…”Công chúa Khánh Dương vỗ tay cười vui vẻ, cao hứng phấn chấn đi.
“Phần lễ này, đúng thật là kinh hỉ. Thái tử có lòng, bổn vương cũng kính thái tử một ly” Sở Minh Hiên cười thong dong.
“Vương gia khách sáo rồi” Mộ Dung Diễm cười đầy dũng cảm.
Diệp Vũ hơi sầu não, bất giác nghĩ, nếu Tần quốc không đưa công chúa Khánh Dương về, Sở quốc tuyệt đối cũng không biết rõ tình hình bà ấy ở Tần quốc, không biết bà ấy sống hay chết, cũng không để ý tới sống chết của bà ấy. Dù bà ấy có ở dị quốc tha hương chưa chết, Sở quốc cũng không quan tâm tới chuyện sống chết của bà ấy, bởi vì con gái đã gả đi rồi, tựa như hắt một chậu nước vậy. Hơn nữa, bà ấy gần như không phải con gái của tiên hoàng, chỉ là cháu gái. Tiên hoàng đã sớm băng hà, Sở Minh Phong sao có thể nhớ tới hai mươi năm trước từng có một cô công chúa đã gả xa nước hắn chứ?
Phụ nữ cho tới tận bây giờ, thân giống như bèo trôi, mệnh phiêu bạc.
Thác Bạt Hạo đứng dậy nói, “Sở Hoàng bệ hạ, Hương Nùng là vũ kỹ đứng đầu Đại Nguỵ quốc, bản thái tử đem tặng nàng cho Sở quốc. Bất luận là bệ hạ muốn nàng, hay chư vị ở đây đối nàng nổi lòng thương tiếc, bản thái tử quyết không dị nghị. Mong rằng bệ hạ vui lòng nhận cho.
Lời vừa nói ra, quân thần Sở quốc hơi kinh ngạc chút.
“Thái tử khách sáo rồi” Sở Minh Phong dướn mày cười, chẳng rõ vui giận, “Trẫm vẫn luôn không thích sắc đẹp, phi tần hậu cung rất ít ỏi. Hoàng đệ, chưa vị ái khanh, nếu các ngươi thấy có lòng với Hương Nùng, thì nhận lấy ý tốt của thái tử đi”
“Hoàng huynh, trong phủ thần đệ vũ kỹ như mây, đẹp vô số, nhiều cũng không nhiều lắm mà ít thì cũng chẳng ít. Nếu Hương Nùng nguyện ý, cổng lớn phủ Tấn vương lúc nào cũng mở, có thể tới bất cứ lúc nào, quản gia trong phủ sẽ dốc lòng an bài chỗ ở cho nàng” Sở Minh Hiên không kiềm chế được cười cười.
Lời ấy lại như nói rõ, nhìn nguyện ý củaHương Nùng, hắn không có ý tiếp nhận ý tốt của thái tử Nguỵ quốc.
Thẩm Chiêu và mấy vị trọng thần không phải là không thích sắc đẹp, nói đúng hơn là thị thiếp trong phủ đã quá nhiều, ý tốt của thái tử Nguỵ quốc, chỉ đành thầm nhận trong lòng.
Bởi vì bệ hạ không nhận, họ sao dám nhận chứ? Thác BạtHoằng lấy giọng tản mạn nói, “Hoàng Huynh, xem ra quân thần Sở quốc đã quen nhìn mỹ nhân rồi, Hương Nùng là mỹ nhân như thế, họ nhìn chướng mắt rồi”
Mặt Thác Bạt Hạo không hề động nói, “Chướng mắt cũng thế, không cần ép”
Hương Nùng đứng cô độc một mình, mặt lạnh băng, mắt đẹp cụp xuống, như bị người ta vứt bỏ bộ quần áo hoa mỹ nhưng đã cũ vậy, chẳng ai hỏi thăm.
***
Cung nhân phe phẩy quạt lông, đem cảm giác man mát nhè nhạ hướng tới chỗ mấy vị có địa vị cao. Cả đại điện gió mát phất phơ, đột nhiên lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng rót rượu vang lên.
Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc còn trêu trọc mỹ nhân bên cạnh, Sở Minh Phong và Phùng Chiêu Viện thì lại thì thầm thân thiết vô cùng, còn số người còn lại thì dùng rượu thay bữa, không ai để ý tới Hương Nùng, quân thần Sở quốc đều không cần nàng, trên mặt nàng đã ảm đạm, lại chẳng có mặt đứng đợi tiếp nữa. Vì thế, nàng đi ra giữa, nói lạnh nhạt, “Sở Hoàng bệ hạ, thái tử, thiếp thân xin cáo lui trước”
“Xin cứ tự nhiên” Sở Minh Phong nói thản nhiên.
“Hương Nùng cô nương, nếu có cơ hội lại muốn được thi thố tài máu tuyệt vời của cô” Sở mInh Phong cười sảng khoái phong lưu.
Nàng khẽ hạ mình, xoay người, phong thái yểu điệu bước ra đại điện. Diệp Vũ nhìn theo bóng hình xinh đẹp ngông nghênh kia, bất giác có chút đồng tình với Hương Nùng.
Lại nhìn bệ hạ, hắn ôm chặt Phùng Chiêu Viện vào lòng, thì thầm gì đó bên tai nàng ta, Phùng Chiêu Viện cười ngọt ngào, đặt tay ngọc lên ngực hắn, hắn càng cười vui sướng hơn, như cắn nhẹ thuỳ tai nàng ta.
Lòng Diệp Vũ như có lửa đốt, lại hình như có dòng nước nóng bỏng rót xuống, làm phá hỏng cả dọc cơ thể từ trên xuống.
Nóng bỏng, đau rát, đau đớn. Loại tư vị này khó có thể chấp nhận nổi.
Thác Bạt Hạo đẩy mỹ nhân dựa vào mình ra, đứng lên, nói rõ, “Điệu nhảy kia của Thẩm Nhị phu nhân, bản thái tử suốt đời khó quên. Sở Hoàng bệ hạ, bản thái tử lấy thành ý, khẩn cầu bệ hạ ban Thẩm Nhị phu nhân cho bản thái tử. Bản thái tử cam đoan, sau này bản thái tử đăng cơ nàng sẽ thành hoàng quý phi dưới một người trên vạn người. Hôm nay, bản thái thử xin thề ở đây!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh hãi. Trên mặt Sở Minh Phong đang cười bỗng ngưng lại, thành băng sương, ánh mắt cũng ngưng lại, đôi mắt phụt ra khí lạnh, tay nắm chặt thành đấm gân xanh nổi lên như sắp nổ tung.
Thẩm Chiêu khiếp sợ mãi, cuối cùng cũng không bình tĩnh được. So với lúc trước, tuy Tấn vương cũng giật mình, song lại như giả vờ. Diệp Vũ dĩ nhiên cũng khiếp sợ, hoảng sợ nhìn về phía Thác Bạt Hạo, rồi lại nhìn về phía Sở Minh Phong. Chẳng lẽ chủ ý này cũng xuất phát từ Thác Bạt Hoằng?
Nhưng mà hắn không thể không biết, Sở Minh Phong tuyệt đối không đồng ý. Thẩm Chiêu bỗng đứng bật dậy, mày cau chặt lại, tức giận ngập tràn, “Thái tử đừng khinh người quá đáng!”
“Thẩm đại nhân an tâm chớ nóng ruột” Thác Bạt Hạo chẳng để ý gì tới hắn, cứ nói thành khẩn với Sở Minh Phong, “Sở Hoàng bệ hạ, bản thái tử duyệt người đẹp vô số, lại chưa từng bao giờ gặp qua người nào như thẩm Nhị phu nhân chọc người thương tiếc, mảnh mai như thế. Bản thái tử cũng biết, nàng ấy là thiếp Thẩm đại nhân yêu nhất, bản thái tử cũng không ép, nếu cuộc đời này không còn được gặp nàng nữa, bản thái tử sẽ ngày nhớ đêm mong, vì thế mới to gan đưa ra yêu cầu như thế với bệ hạ, mong rằng bệ hạ đem tặng nàng cho bản thái tử. Bản thái tử cam đoan, nếu có được mỹ nhân như thế, quan hệgiữa Đại Nguỵ quốc và Đại Sở quốc sẽ tốt mãi”
“Thái tử nói vậy, là định cướp đoạt sao?” Thẩm Chiêu tức giận tới mức mặt đỏ bừng lên, ánh mắt chưa từng bao giờ lại loé lên ác độc và phẫn nộ như thế.
“Thẩm đại nhân đừng giận, muốn Thẩm đại nhân bỏ những thứ yêu thích đi thì thật là ép buộc quá” Thác Bạt Hạo cười ha hả, “Bản thái tử có thể tặng cho hẳn mười mỹ nhân để bồi thường….”
“Vậy Thẩm mỗ cũng tặng cho thái tử hai mỹ nhân, để thái tử đừng có ý nghĩ vớ vẩn như thế trong đầu nữa” Thẩm Chiêu đáp lại đầy mỉa mai.
Thác Bạt Hoằng ung dung đứng dậy, ung dung điều đình, “Hoàng huynh, Thẩm đại nhân, đừng làm tổn thương hoà khí, cùng thương lượng cho ổn”
Sắc mặt Thác Bạt Hạo đã thay đổi, trên mặt đầy lạnh lẽo, “Thẩm đại nhân, bản thái tử rất tôn trọng tài trí nổi tiếng thiên hạ của ngài, đã nói hết lời rồi, ngài không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt sao!”
Thẩm Chiêu cười lạnh, lập tức phản kích, “Thái tử ngang nhiên cướp đoạt vợ người, hành vi như thế giống sơn tặc cướp người bậy bạ, còn chẳng biết xâú hổ nói ra câu “nói hết lời rồi” thế sao?”
Diệp Vũ nghe cũng thấy buồn cười, điều này cũng quá hoang đường, thái tử Nguỵ quốc thế mà lại bá đạo, ngang nhiên cướp người như thế. Chỉ là Sở Minh Phong sẽ ứng đối thế nào đây?
Thác Bạt Hạo cả giận nói, “Bản thái tử là hoàng đế tương lai Nguỵ quốc, không đánh đồng với loại hữu tướng như ngài. Bản thái tử có thể cho nàng vô số vinh hoa phú quý, còn ngài có cho được không?”
“Vinh hoa phú quý nội tử coi như mây bay nước chảy, chẳng cầu vinh hoa, chỉ cầu được sánh vai, ân ái một đời. Thái tử vô lễ mãnh liệt như thế, còn biết chân ái sao?” Thẩm Chiêu tức giận, nói năng rất có khí phách.
“Các ngươi dám coi thường người!” Mày rậm Thác Bạt Hạo cau chặt lại, lệ khí như gió lớn, quét ngang qua trên mặt hắn, “Bản thái tử đã định nàng rồi!”
“Đồ cường đạo! Nội tử Thẩm mỗ, tuyệt không cho phép kẻ ngoài nhúng chàm!”
“Vậy xem thử xem ngươi có bản lĩnh ngăn cản được không?”
“Hoàng huynh, Thẩm đại nhân, hay là mời Sở hoàng bệ hạ giải toả, giải toả được không” Thác Bạt Hoằng cất lời khuyên can.
Mặt Sở Minh Phong lạnh lẽo, cũng không nhìn ra vui giận, chỉ có ánh mắt kia càng ngày càng thâm đen, lệ khí lưu chuyển, lạnh khốc sâu thẳm, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Hắn như đã lường trước có thái độ công chính, nhàn nhã mở miệng, “Việc này thật khó. Nhị phu nhân đã là vợ người ta, thái tử muốn cướp ngang cũng khó. Thẩm Chiêu là trợ thủ đắc lực của trẫm, là cánh tay phải của Đại Sở quốc ta, trẫm không muốn hắn đau đớn sống không yên, tiếc muối cả đời”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Vũ cười lạnh, lời này nói ra thật mới đàng hoàng làm sao. Tạm dừng một lát, hắn như nghĩ tới một chuyện quan trọng, “Hay là cứ để cho Thẩm Nhị phu nhân nói ra ý nguyện của mình đi”
Những lời này, khiến cho Thẩm Chiêu, Tấn Vương và mọi người cùng kinh ngạc. Nàng cũng cảm thấy khó hiểu, hắn thế mà để cho mình tự chọn. Như vậy, thì cho hắn một sự vui sướng đi!
Diệp Vũ chậm rãi đứng lên, nhìn Thác Bạt Hạo, Thác Bạt Hoằng, rồi lại nhìn lại Sở Minh Phong, nói kiên định ôn nhu, “Bệ hạ, thiếp thân chỉ là giới nữ lưu, chẳng biết cái gì quốc gia đại nghĩa, chỉ biết một câu: quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu bệ hạ đem thưởng thiếp thân cho thái tử Nguỵ quốc, thiếp thân chỉ đành nhận mệnh, tới nước ngài ấy”
Cung yến hôm nay, có nhiều cái bất ngờ, cứ ba lớp sóng chưa dâng thì lại có ba lớp sóng khác bắt đầu.
Quân thần Sở quốc cũng không đoán được nàng sẽ nói như vậy.
Diệp Vũ gật đầu chào hỏi qua hắn, rồi sử dụng nhạc khúc đã tấu lên cho công chúa An Nhạc khiêu vũ. Cuộc tranh tài này nàng không phải định so với Hương Nùng, chỉ muốn nhảy một màn vũ đạo độc đáo, hỗn hợp cổ điển và vũ đạo phong tình hiện đại.
Nàng vẫn chưa bắt đầu nhảy, Hương Nùng đã phản ứng rất nhanh, bắt đầu nhảy trước, lắc vòng eo mảnh khảnh, duỗi cánh tay mềm mại ra, bày ra vóc dáng chân tay mê người, múa ra điệu múa câu hồn mị hoặc người.
Có thể nói, vũ đạo của Hương Nùng có bản lĩnh sâu, không làm thất vọng danh hiệu vũ kỹ đứng đầu Nguỵ quốc.
TRong nhạc khúc xa lạ, nàng ấy lại ứng phó tự nhiên, bắt lấy đặc điểm làn điệu, kỹ thuật nhảy thanh thoát mà mềm mại đáng yêu, vừa ra tay thì đã là điệu vũ đầy cổ điển đẹp. Hơn nữa, nàng còn không quên phối hợp với biểu hiện, không quên liếc mắt đưa tình, đem cảnh câu hồn diễn vừa phải.
Kỹ thuật nhảy của Diệp Vũ kém khá xa Hương Nùng, trong luồng cổ hương cổ sắc vận dụng điệu nhảy kích lửa tình và màn múa phong tình hiện đại.. Xoay thắt lưng, lắc mông, ưỡn ngực, ngoặt chân, các loại kỹ thuật nhảy đều mê hoặc người, đôi mắt híp lại, khiến cho ánh mắt trở nên mê ly mị hoặc… Nàng đưa theo điệu nhạc, hất mái tóc dài mượt ra, khẽ cắn lấy dải lụa trắng, cúi đầu, mắt đẹp ngước lên, nhìn lấp lánh phong ba, mị hoặc chúng sinh…mái tóc dài đen nhánh xoã ra, khuôn mặt nhỏ nhắn long lanh, khiến cho nàng thêm thần bí…
Vốn tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Hương Nùng, hiện giờ lại chậm rãi chuyển rời sang Diệp Vũ, thưởng thức mà chẳng nháy mắt. Sắc mặt Sở Minh Phong càng ngày càng lo lắng, mây đen lăn lộn.
Hương Nùng kinh ngạc mãi, lại không lòng bị thua nàng ta, càng ra sức nhảy, đem hết mọi chiêu thức thắng được mọi ánh mắt của mọi người.
Nhạc khúc biến đổi, là điệu “chinh phục”
Diệp Vũ nhảy tới trước bàn tiệc của thái tử Tần quốc, lắc lắc ro nhỏ, hai tay ôm đầu, chậm rãi đi xuống, môi khẽ nhếch lên, hai mắt cứ long lanh, tay vỗ về mặt, trượt tới ngực rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng…
Thác Bạt Hạo nhìn nàng chăm chú, như tên ngốc vậy, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, yết hầu lên cao xuống thấp.
Thác Bạt hoằng cũng nhìn nàng khiêu vũ, sóng tình đã sớm bốc lên, lòng bàn tay nóng như lửa.
Tay nàng tiếp tục đi xuống, chậm rãi vuốt phẳng sườn eo nàng… Tiếp đó hai chân nàng cong lại chậm rãi quỳ xuống trên đất, dùng vận luật rung lắc đùi, khiến cho tóc dài lộn xộn, che mặt, càng mị hoặc hơn… Nàng lúc thì quỳ, lúc thì ngồi, dùng các loại kỹ thuật nhảy câu hồn đoạt phách, phong tình, khiến cho thái tử hai nước muốn dừng cũng không được, dục hoả đốt người…
Thẩm Chiêu, Sở Minh Hiên nhìn nàng ở trước mặt thái tử Hai nước làm các động tác khêu gợi, tuy thấy không thể trách, lại lắng nàng nhảy điệu này sợ gây ra hậu quả.
Sau đó Diệp Vũ chuyển rời sang trước ngự án, thấy Phùng Kiều Diễm mềm nhũn dựa sát lên người Sở Minh Phong, cầm rượu tiếp hắn uống, bất giác khí huyết dâng lên, tức không có chỗ nào bộc phát.
Sở Minh Phong tức giận toàn thân cứng ngắc, tựa như ngọn núi lửa sắp phun trào, lửa gịân cháy sạch khiến hắn sắp mất bình tĩnh. May mà Phùng Kiều Diễm càng không ngừng trấn an hắn, khuyên hắn an tâm chớ nóng ruột, hắn mới không phát tác.
Nàng ta cũng không ngờ được Diệp Vũ lại nhảy ra điệu múa cổ quái đến thế, múa đẹp, điều này chẳng phải nói với nam tử rằng: đến đây đi, tới sủng hạnh ta đi sao?
Diệp Vũ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhảy càng hăng hơn, chưa bao giờ cố gắng nhảy tới mức ấy, ở trên sàn lăn qua lộn lại, làm ra các động tác ái muội, kỹ thuật nhảy câu hồn…
Sở Minh Phong bất luận thế nào, ta cũng tuyệt đối không chịu chấp nhận sự bài bố của ngươi!
Cuối cùng nàng chậm rãi đứng lên đang định nhảy động tác cuối, bỗng ngực trái đau kịch liệt. Cơn đau nhức này chẳng có dự báo trước cứ thế ào tới, nàng mềm nhũn ngã xuống đất. Sở MInh Phong kinh hãi đứng lên ngay, Phùng Kiều diễm lanh tay lẹ mắt túm lấy hắn lại, hạ giọng nói, “Bệ hạ không thể đi”
Đúng vậy trong mắt người ngoài, nàng là Thẩm Nhị phu nhân, hắn sao có thể đi được chứ? Vì thế hắn trơ mắt nhìn Thẩm chiêu lao tới, đỡ ôm lấy nàng.
Diệp Vũ mềm nhũn trong tay hắn, một ngụm máu tươi trào ra khoé miệng, sắc mặt trắng bệch, tương xứng với vết máu trên khoé miệng, nhìn hết sức kinh người. Thái tử hai nước đều khiếp sợ, không rõ tại sao lại thế.
“Bệnh cũ của nội tử lại tái phát, thân mình không được khoẻ, hôm nay hiến vũ đã là miễn cưỡng lắm mới tham gia, mong rằng nhị vị thái tử rộng lượng cho” Thẩm Chiêu nói tạ lỗi.
“Hết cách rồi, hết cách rồi” Thác Bạt Hạo hơi lo lắng, “Nhanh truyền thái y tới xem thế nào”
Ánh mắt Sở Minh Phong nóng bỏng nhìn Tống Vân bảo, “Truyền Từ thái y”
Diệp Vũ ôm ngực trái, nói khẽ, “Không cần, bệ hạ…. Ta không sao…Làm hỏng hứng thú của nhị vị thái tử, thiếp thân thật có lỗi”
Hắn thấy nàng ôm ngực trái, cũng ngầm đoán ra, sở dĩ nàng đau nhức hộc máu chắc là một cước đá ngày ấy làm nàng bị thương nặng, không chẩn trị đúng lúc. Hôm nay khiêu vũ, động tác quá mạnh, tác động tới vết thương ngực trái, đến nỗi hộc máu.
Thác Bạt Hạo vung tay áo lên, “TRăm ngàn lần đừng nói vậy. Mỹ nhân bị bệnh trong người, lại còn hiến vũ vì bản thái tử nữa, bản thái tử thấy vinh hạnh vô cùng”
Mộ Dung diễm cười nói, “Điệu nhảy này của Nhị phu nhân, bản thái tử được mở to mắt nhìn. Bản thái tử thích lắm! Thẩm đại nhân, thật có phúc quá!”
Thẩm Chiêu cười nhẹ, đỡ nàng trở lại bàn tiệc, bảo cung nhân rót một ly trà tới. Diệp Vũ nhìn về phía Hương Nùng, Hương Nùng đứng một mình, bị lơ đi, sắc mặt lạnh lùng.
“Hai người cùng khiêu vũ, thật may mắn làm sao. Nhị thái tử thích ai múa vậy/” Sở Minh Hiên hỏi lạnh nhạt.
“Hương Nùng múa, bản thái tử thấy hay hơn, Thẩm nhị phu nhân tuy múa có cổ quái, nhưng lại thú vị vô cùng, bản thái tử thích lắm” Thác Bạt Hạo bắn ánh mắt đầy thâm ý về phía Diệp Vũ.
“Anh hùng chứng kiến phải rõ ràng, bản thái tử cũng thích” Mộ Dung Diễm mỉm cười cũng đầy ý vị.
“Vậy chẳng phải nói, kỹ thuật Nhị phu nhân cao hơn một bậc sao?” Sở Minh Hiên cười, như ánh trăng soi trên mặt Bích Hồ, lấp lánh sáng, ánh trăng mêng mông.
Thái tử hai nước không hẹn mà cùng gật đầu, Hương Nùng mắt thấy vậy, trong đôi mắt đẹp có tia lạnh không cam lòng.
Thẩm Chiêu nói nhanh, “Thẩm mỗ cảm thấy Hương Nùng cô nương múa cũng không tầm thường, không lấy cổ quái thắng được, mà công phu rất ổn định”
Sở Minh Hiên nói thẳng thắn, “Ý nghĩ của bổn vương không ngờ lại trùng hợp với Thẩm đại nhân, chẳng biết hoàng huynh có cao kiến gì không/”
Sở Minh Phong đang cùng áp má kề môi bên Phùng Kiều Diễm, nghe nói thế, thì đưa mắt nhìn về phía Hương Nùng, cười tủm tỉm nói, “Theo trẫm thấy, kỹ thuật của Hương Nùng cao hơn một bậc”
“Bệ hạ, vì sao vậy/” Phùng Kiều Diễm ôn nhu hỏi.
“Hương Nùng lần đầu tiên nghe nhạc khúc này, lại nhảy xuất sắc như thế, thật ra chẳng dễ gì” Hắn ôm lấy nàng ta, đưa một miếng dưa và trái cây vào miệng nàng.
Trong lòng Diệp Vũ lạnh buốt đi, nếu không phải là vì “cao kiến” của hắn, mà là vì hắn với Phùng Chiêu Viện ân ân ái ái trước mặt mọi người.
Sở Minh Hiên và năm trọng thần đều tự nhìn thấy, cuối cùng, Diệp Vũ nhiều hơn Hương Nùng hai phiếu.
Diệp Vũ cũng chẳng muốn hư danh này làm gì, chỉ thầm muốn dùng cách này để chọc tức Sở Minh Phong, nếu hắn đã muốn nàng hiến vũ, như vậy, nàng sẽ tuân theo thánh chỉ, nhảy hết mình cho thái tử nước khác xem.
Sở Minh Hiên cất cao giọng nói, “Thái tử Tần quốc nói rồi, chỉ cần Thẩm Nhị phu nhân hiến vũ, thái tử liền dâng một phần lễ, chẳng biết phần lễ này có chỗ nào vui mừng không?”
Mộ Dung Diễm cười thật lớn, “Bản thái tử không phải là người nói không giữ lời” Người hầu bên cạnh hắn rời khỏi đại điện, rồi nhanh chóng trở lại, mang theo một phụ nữ tiến vào. Người phụ nữ này ước chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt tiều tuỵ, lại có thể thấy được lúc trẻ cũng rất sinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo lam gấm, sợ hãi rụt rè, hoảng sợ nhìn chung quanh.
Con người Sở Minh Phong đen tĩnh lặng, trong mắt loé lên chút kinh ngạc, rồi lập tức biến mất.
Sở Minh hiên cũng kinh ngạc, không ngờ cuộc đời này còn có thể nhìn thấy nàng.
“Sở Hoàng bệ hạ có phải cũng nhận ra bà ấy chứ ạ?” Mộ Dung Diễm mỉm cười hỏi.
“Nàng ấy là…..công chúa Khánh Dương ư?” Sở Minh phong do dự nói.
“Đúng là công chúa Khanh Dương” Mộ dung Diễm nói với nàng kia, “Công chúa Khánh Dương, vị này là Sở Hoàng bệ hạ, cũng là hoàng đệ của ngươi, còn không mau bái kiến”
“Sở Hoàng bệ hạ ư?” Công chúa kHánh dương kinh ngạc nhìn người nọ trên ngự án, như đang cố nhớ lại, lại như đang nghiên cứu, tay ôm thái dương, vẫn thật sự chưa nghĩ ra cái gì”
“Công chúa Khánh Dương là con gái của tiên hoàng sao?” Diệp Vũ hỏi khẽ, xem thần sắc công chúa Khánh Dương này, có vẻ đầu óc không được tỉnh táo lắm.
Thẩm Chiêu hạ giọng nói, công chúa Khánh Dương nguyên là quận chúa Khánh Dương, có tên là Sở Vân Hi, con gái thứ bảy, cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại một mình nàng. Ước chừng hai mươi năm trước, Tần quốc có ý tiến quân phía nam, tiên hoàng vì quốc khố trống rỗng, không muốn nghênh chiến, quyết định lấy kế hoà thân để đánh tan ý niệm tiến quân của Tần quốc trong đầu. Lúc ấy quận chúa Khánh Dương mới tròn hai mươi, dáng người lớn lên đoan trang thục nữ, quốc sắc thiên hương, được triều đình chọn làm người hoà thân. Cha mẹ nàng đã mất sớm, chẳng có chỗ nào dự vào, lại không có sức đấu tranh, chỉ đành mặc cho tiên hoàng bài bố. Như thế, tiên hoàng mới nhận nàng làm con gái, phong nàng làm công chúa Khánh Dương, gả cho Tần Hoàng.
Tần hoàng đã hơi già, thấy công chúa Khánh Dương, liền bị sắc đẹp nàng mê hoặc, dẹp tan ý niệm trong đầu, Sở quốc thuận lợi qua được cửa này.
Diệp Vũ hiểu ra, xưa nay công chúa và chuyện hoà thân là quá bình thường. Vận mệnh phụ nữ là thế, bị phụ huynh thao túng, không thể tự chủ. Nhưng mà lúc đó cũng cách nhiều năm rồi, thái tử Tần quốc vì sao lại đưa công chúa Khánh Dương trở về?
Sắc mặt Sở Vân Hi trắng bệch như tờ giấy, như có bệnh vậy, bộ dạng vừa mê vừa tỉnh. Nàng chỉ ngay vào người nọ trên ngự án, nghiêng đầu, nói hoài nghi, “Hắn là Sở Hoàng bệ hạ sao?”
“Hắn chính là Sở Hoàng bệ hạ, nơi này là đất mẹ của ngươi, Kim Lăng” Giọng
Mộ Dung Diễm rất từ tính, “Ngươi không phải nghĩ ngày đêm về cố thổ sao? Bản thái tử mang người trở lại rồi”
“Thái tử, công chúa Khánh Dương đã gả tới quý quốc, tiên hoàng quý quốc đã sắc phong nàng là quý phi, càng thêm sủng ái. Ba năm sau, sứ thần quý quốc lại báo lại, công chúa Khánh Dương bị bệnh chết rồi, giờ chuyện này là thế nào?” Thẩm Chiêu cất giọng hỏi.
“Thẩm đại nhân có điều không biết thôi” Mộ Dung Diễm nói chậm rãi, “Mười bảy năm trước, tiên hoàng bị bệnh chết, bên dưới có ba cong trai, có thể lên ngôi đế vương. Phụ hoàng ta là bào đệ của tiên hoàng, anh minh thần võ, tiên hoàng liền truyền ngôi cho phụ hoàng, bảo Đại Tần quóc ta ổn định và hoà bình lâu dài. Sau khi tiên hoàng bị bệnh chết, công chúa Khánh dương quá đau lòng muốn chết theo, thề tự tử vì tiên hoàng, phụ hoàng khổ sở khuyên nhiều lần, còn cứu nhiều lần, mới giữ được một mạng cho bà. NHưng mà trải qua ép buộc lần này, công chúa Khánh Dương sức khoẻ quá yếu, lại bị bệnh ăn sâu trong người, thần trí không rõ. Tiên Hoàng thương nàng số quá khổ, lại rơi vào kết cục như thế, nên tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh chết, rồi táng nhập hoàng lăng, thật ra lại nhờ cung nhân tin cậy chiếu cố cho bà ấy, hy vọng bà ấy sẽ khoẻ dần lên. Công chúa Khánh Dương tình thâm ý nặng, nhớ thương tiên hoàng quá mức, vì thế bị bệnh mãi không đỡ, mười mấy năm qua vẫn thế, thần trí không rõ, rất sợ người lạ”
Nòi lời này, bao hàm đồng tình, thương hại với công chúa Khánh Dương, khiến cho người ta thấy cảm động.
Diệp Vũ nghĩ nói như vậy công chúa Khánh Dương thần trí không rõ, là điên rồi ư? NHưng dù có tưởng niệm phu quân thế nào, cũng không đến mức thần trí không rõ nha. Điều này rất kỳ quái.
“thì ra là thế” Thẩm Chiêu nói cảm kích, “Mười mấy năm nay, ít nhiều Tần Hoàng và thái tử đã chăm sóc công chúa Khánh Dương, nếu không hôm nay công chúa Khánh Dương cũng không được gặp lại thân nhân”
“Khánh dương là công chúa Đại Sở quốc ta, có thể trở về với đất mẹ, là công lao của thái tử. Trẫm kính thái tử một ly”
Sở Minh Phong giơ ly rượu lên, Mộ Dung Diễm cũng mỉm cười giơ cao ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Bỗng công chúa KHánh Dương cười hì hì chỉ vào người nọ ở ngự án, “Bản cung nghĩ, hắn là đại hoàng tử…hắc hắc…”
Hắn sai Tống Vân, “Mang công chúa Khánh Dương tới điện Từ Ninh, chắc mẫu hậu sẽ rất vui mừng”
Tống Vân cung kính nói, “Vâng, nô tài đi làm ngay”
Hắn đi xuống đỡ công chúa Khánh Dương, “Công chúa đi theo nô tài đi ạ, nô tài dẫn người tới đi dạo ngự hoa viên”
“Ngự hoa viên, được tốt…Có hoa đẹp tuyệt, còn có ong mật, con bướm… Tốt nhất tốt nhất…”Công chúa Khánh Dương vỗ tay cười vui vẻ, cao hứng phấn chấn đi.
“Phần lễ này, đúng thật là kinh hỉ. Thái tử có lòng, bổn vương cũng kính thái tử một ly” Sở Minh Hiên cười thong dong.
“Vương gia khách sáo rồi” Mộ Dung Diễm cười đầy dũng cảm.
Diệp Vũ hơi sầu não, bất giác nghĩ, nếu Tần quốc không đưa công chúa Khánh Dương về, Sở quốc tuyệt đối cũng không biết rõ tình hình bà ấy ở Tần quốc, không biết bà ấy sống hay chết, cũng không để ý tới sống chết của bà ấy. Dù bà ấy có ở dị quốc tha hương chưa chết, Sở quốc cũng không quan tâm tới chuyện sống chết của bà ấy, bởi vì con gái đã gả đi rồi, tựa như hắt một chậu nước vậy. Hơn nữa, bà ấy gần như không phải con gái của tiên hoàng, chỉ là cháu gái. Tiên hoàng đã sớm băng hà, Sở Minh Phong sao có thể nhớ tới hai mươi năm trước từng có một cô công chúa đã gả xa nước hắn chứ?
Phụ nữ cho tới tận bây giờ, thân giống như bèo trôi, mệnh phiêu bạc.
Thác Bạt Hạo đứng dậy nói, “Sở Hoàng bệ hạ, Hương Nùng là vũ kỹ đứng đầu Đại Nguỵ quốc, bản thái tử đem tặng nàng cho Sở quốc. Bất luận là bệ hạ muốn nàng, hay chư vị ở đây đối nàng nổi lòng thương tiếc, bản thái tử quyết không dị nghị. Mong rằng bệ hạ vui lòng nhận cho.
Lời vừa nói ra, quân thần Sở quốc hơi kinh ngạc chút.
“Thái tử khách sáo rồi” Sở Minh Phong dướn mày cười, chẳng rõ vui giận, “Trẫm vẫn luôn không thích sắc đẹp, phi tần hậu cung rất ít ỏi. Hoàng đệ, chưa vị ái khanh, nếu các ngươi thấy có lòng với Hương Nùng, thì nhận lấy ý tốt của thái tử đi”
“Hoàng huynh, trong phủ thần đệ vũ kỹ như mây, đẹp vô số, nhiều cũng không nhiều lắm mà ít thì cũng chẳng ít. Nếu Hương Nùng nguyện ý, cổng lớn phủ Tấn vương lúc nào cũng mở, có thể tới bất cứ lúc nào, quản gia trong phủ sẽ dốc lòng an bài chỗ ở cho nàng” Sở Minh Hiên không kiềm chế được cười cười.
Lời ấy lại như nói rõ, nhìn nguyện ý củaHương Nùng, hắn không có ý tiếp nhận ý tốt của thái tử Nguỵ quốc.
Thẩm Chiêu và mấy vị trọng thần không phải là không thích sắc đẹp, nói đúng hơn là thị thiếp trong phủ đã quá nhiều, ý tốt của thái tử Nguỵ quốc, chỉ đành thầm nhận trong lòng.
Bởi vì bệ hạ không nhận, họ sao dám nhận chứ? Thác BạtHoằng lấy giọng tản mạn nói, “Hoàng Huynh, xem ra quân thần Sở quốc đã quen nhìn mỹ nhân rồi, Hương Nùng là mỹ nhân như thế, họ nhìn chướng mắt rồi”
Mặt Thác Bạt Hạo không hề động nói, “Chướng mắt cũng thế, không cần ép”
Hương Nùng đứng cô độc một mình, mặt lạnh băng, mắt đẹp cụp xuống, như bị người ta vứt bỏ bộ quần áo hoa mỹ nhưng đã cũ vậy, chẳng ai hỏi thăm.
***
Cung nhân phe phẩy quạt lông, đem cảm giác man mát nhè nhạ hướng tới chỗ mấy vị có địa vị cao. Cả đại điện gió mát phất phơ, đột nhiên lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng rót rượu vang lên.
Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc còn trêu trọc mỹ nhân bên cạnh, Sở Minh Phong và Phùng Chiêu Viện thì lại thì thầm thân thiết vô cùng, còn số người còn lại thì dùng rượu thay bữa, không ai để ý tới Hương Nùng, quân thần Sở quốc đều không cần nàng, trên mặt nàng đã ảm đạm, lại chẳng có mặt đứng đợi tiếp nữa. Vì thế, nàng đi ra giữa, nói lạnh nhạt, “Sở Hoàng bệ hạ, thái tử, thiếp thân xin cáo lui trước”
“Xin cứ tự nhiên” Sở Minh Phong nói thản nhiên.
“Hương Nùng cô nương, nếu có cơ hội lại muốn được thi thố tài máu tuyệt vời của cô” Sở mInh Phong cười sảng khoái phong lưu.
Nàng khẽ hạ mình, xoay người, phong thái yểu điệu bước ra đại điện. Diệp Vũ nhìn theo bóng hình xinh đẹp ngông nghênh kia, bất giác có chút đồng tình với Hương Nùng.
Lại nhìn bệ hạ, hắn ôm chặt Phùng Chiêu Viện vào lòng, thì thầm gì đó bên tai nàng ta, Phùng Chiêu Viện cười ngọt ngào, đặt tay ngọc lên ngực hắn, hắn càng cười vui sướng hơn, như cắn nhẹ thuỳ tai nàng ta.
Lòng Diệp Vũ như có lửa đốt, lại hình như có dòng nước nóng bỏng rót xuống, làm phá hỏng cả dọc cơ thể từ trên xuống.
Nóng bỏng, đau rát, đau đớn. Loại tư vị này khó có thể chấp nhận nổi.
Thác Bạt Hạo đẩy mỹ nhân dựa vào mình ra, đứng lên, nói rõ, “Điệu nhảy kia của Thẩm Nhị phu nhân, bản thái tử suốt đời khó quên. Sở Hoàng bệ hạ, bản thái tử lấy thành ý, khẩn cầu bệ hạ ban Thẩm Nhị phu nhân cho bản thái tử. Bản thái tử cam đoan, sau này bản thái tử đăng cơ nàng sẽ thành hoàng quý phi dưới một người trên vạn người. Hôm nay, bản thái thử xin thề ở đây!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh hãi. Trên mặt Sở Minh Phong đang cười bỗng ngưng lại, thành băng sương, ánh mắt cũng ngưng lại, đôi mắt phụt ra khí lạnh, tay nắm chặt thành đấm gân xanh nổi lên như sắp nổ tung.
Thẩm Chiêu khiếp sợ mãi, cuối cùng cũng không bình tĩnh được. So với lúc trước, tuy Tấn vương cũng giật mình, song lại như giả vờ. Diệp Vũ dĩ nhiên cũng khiếp sợ, hoảng sợ nhìn về phía Thác Bạt Hạo, rồi lại nhìn về phía Sở Minh Phong. Chẳng lẽ chủ ý này cũng xuất phát từ Thác Bạt Hoằng?
Nhưng mà hắn không thể không biết, Sở Minh Phong tuyệt đối không đồng ý. Thẩm Chiêu bỗng đứng bật dậy, mày cau chặt lại, tức giận ngập tràn, “Thái tử đừng khinh người quá đáng!”
“Thẩm đại nhân an tâm chớ nóng ruột” Thác Bạt Hạo chẳng để ý gì tới hắn, cứ nói thành khẩn với Sở Minh Phong, “Sở Hoàng bệ hạ, bản thái tử duyệt người đẹp vô số, lại chưa từng bao giờ gặp qua người nào như thẩm Nhị phu nhân chọc người thương tiếc, mảnh mai như thế. Bản thái tử cũng biết, nàng ấy là thiếp Thẩm đại nhân yêu nhất, bản thái tử cũng không ép, nếu cuộc đời này không còn được gặp nàng nữa, bản thái tử sẽ ngày nhớ đêm mong, vì thế mới to gan đưa ra yêu cầu như thế với bệ hạ, mong rằng bệ hạ đem tặng nàng cho bản thái tử. Bản thái tử cam đoan, nếu có được mỹ nhân như thế, quan hệgiữa Đại Nguỵ quốc và Đại Sở quốc sẽ tốt mãi”
“Thái tử nói vậy, là định cướp đoạt sao?” Thẩm Chiêu tức giận tới mức mặt đỏ bừng lên, ánh mắt chưa từng bao giờ lại loé lên ác độc và phẫn nộ như thế.
“Thẩm đại nhân đừng giận, muốn Thẩm đại nhân bỏ những thứ yêu thích đi thì thật là ép buộc quá” Thác Bạt Hạo cười ha hả, “Bản thái tử có thể tặng cho hẳn mười mỹ nhân để bồi thường….”
“Vậy Thẩm mỗ cũng tặng cho thái tử hai mỹ nhân, để thái tử đừng có ý nghĩ vớ vẩn như thế trong đầu nữa” Thẩm Chiêu đáp lại đầy mỉa mai.
Thác Bạt Hoằng ung dung đứng dậy, ung dung điều đình, “Hoàng huynh, Thẩm đại nhân, đừng làm tổn thương hoà khí, cùng thương lượng cho ổn”
Sắc mặt Thác Bạt Hạo đã thay đổi, trên mặt đầy lạnh lẽo, “Thẩm đại nhân, bản thái tử rất tôn trọng tài trí nổi tiếng thiên hạ của ngài, đã nói hết lời rồi, ngài không muốn uống rượu mời lại thích uống rượu phạt sao!”
Thẩm Chiêu cười lạnh, lập tức phản kích, “Thái tử ngang nhiên cướp đoạt vợ người, hành vi như thế giống sơn tặc cướp người bậy bạ, còn chẳng biết xâú hổ nói ra câu “nói hết lời rồi” thế sao?”
Diệp Vũ nghe cũng thấy buồn cười, điều này cũng quá hoang đường, thái tử Nguỵ quốc thế mà lại bá đạo, ngang nhiên cướp người như thế. Chỉ là Sở Minh Phong sẽ ứng đối thế nào đây?
Thác Bạt Hạo cả giận nói, “Bản thái tử là hoàng đế tương lai Nguỵ quốc, không đánh đồng với loại hữu tướng như ngài. Bản thái tử có thể cho nàng vô số vinh hoa phú quý, còn ngài có cho được không?”
“Vinh hoa phú quý nội tử coi như mây bay nước chảy, chẳng cầu vinh hoa, chỉ cầu được sánh vai, ân ái một đời. Thái tử vô lễ mãnh liệt như thế, còn biết chân ái sao?” Thẩm Chiêu tức giận, nói năng rất có khí phách.
“Các ngươi dám coi thường người!” Mày rậm Thác Bạt Hạo cau chặt lại, lệ khí như gió lớn, quét ngang qua trên mặt hắn, “Bản thái tử đã định nàng rồi!”
“Đồ cường đạo! Nội tử Thẩm mỗ, tuyệt không cho phép kẻ ngoài nhúng chàm!”
“Vậy xem thử xem ngươi có bản lĩnh ngăn cản được không?”
“Hoàng huynh, Thẩm đại nhân, hay là mời Sở hoàng bệ hạ giải toả, giải toả được không” Thác Bạt Hoằng cất lời khuyên can.
Mặt Sở Minh Phong lạnh lẽo, cũng không nhìn ra vui giận, chỉ có ánh mắt kia càng ngày càng thâm đen, lệ khí lưu chuyển, lạnh khốc sâu thẳm, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Hắn như đã lường trước có thái độ công chính, nhàn nhã mở miệng, “Việc này thật khó. Nhị phu nhân đã là vợ người ta, thái tử muốn cướp ngang cũng khó. Thẩm Chiêu là trợ thủ đắc lực của trẫm, là cánh tay phải của Đại Sở quốc ta, trẫm không muốn hắn đau đớn sống không yên, tiếc muối cả đời”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Vũ cười lạnh, lời này nói ra thật mới đàng hoàng làm sao. Tạm dừng một lát, hắn như nghĩ tới một chuyện quan trọng, “Hay là cứ để cho Thẩm Nhị phu nhân nói ra ý nguyện của mình đi”
Những lời này, khiến cho Thẩm Chiêu, Tấn Vương và mọi người cùng kinh ngạc. Nàng cũng cảm thấy khó hiểu, hắn thế mà để cho mình tự chọn. Như vậy, thì cho hắn một sự vui sướng đi!
Diệp Vũ chậm rãi đứng lên, nhìn Thác Bạt Hạo, Thác Bạt Hoằng, rồi lại nhìn lại Sở Minh Phong, nói kiên định ôn nhu, “Bệ hạ, thiếp thân chỉ là giới nữ lưu, chẳng biết cái gì quốc gia đại nghĩa, chỉ biết một câu: quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu bệ hạ đem thưởng thiếp thân cho thái tử Nguỵ quốc, thiếp thân chỉ đành nhận mệnh, tới nước ngài ấy”
Cung yến hôm nay, có nhiều cái bất ngờ, cứ ba lớp sóng chưa dâng thì lại có ba lớp sóng khác bắt đầu.
Quân thần Sở quốc cũng không đoán được nàng sẽ nói như vậy.
Bình luận truyện