Bạo Quân Độc Sủng

Chương 158: Xúc cảm mềm mại



Ở đây không có đèn cung đình, tối nay lại không có trăng, gần bên chỉ có chút sáng mờ mờ. Nàng sờ soạng đi tới, nhớ rõ bóng đen kia từ bên ngoài tránh tiến vào cung thất, như vậy, kẻ đó nhất định đang ẩn mình trong cung thất. Nhưng bên trong rất tối, vốn chẳng nhìn thấy gì, hơn nữa rất nguy hiểm.

Do dự một lát, nàng vẫn mãi không thể quyết định có đi vào đó không. Đột nhiên trong không trung vang lên tiếng động rất nhỏ, hình như là tiếng bước chân.

Lòng nàng hồi hộp, nóng ruột, cảnh giác nhìn về phía cung thất. Cung thất kia đóng cửa, khiến người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ, như đang cất giấu sự nguy hiểm không rõ.

Đang định mở miệng, nàng cảm giác phía sau có động, hình như có một luồng gió lạnh lẽo ập tới. Diệp Vũ kinh hồn táng đởm, xoay người, lại chẳng thấy gì. Là nhìn nhầm rồi sao? Đằng sau nàng lại có tiếng động, nàng định xoay người thì cổ đã bị cái gì đó cuốn lấy.

Nàng lập tức tóm lấy dải lụa trắng, định gỡ ra nhưng dải lụa trắng càng ngày càng xiết chặt lại…Nàng cất giọng kêu to, “ Cứu mạng….Người đâu… Cứu mạng…”

Kẻ định ép nàng vào chỗ chết có sức rất lớn, chỉ dùng lụa trắng đã lôi nàng về hướng cung thất. Nàng liều mạng kêu to trong khoảng thời gian ngắn không có ai tới cứu nàng.

Dần dần hơi thở nàng gần như bị chặn lại, kêu không ra tiếng nữa… Nàng liều mạng lần cuối chút sức lực còn lại, phản kháng, hai tay lộn xộn cào loạn, nhưng cái gì cũng không túm được… Càng ngày càng khó chịu, nàng thật khó khăn, sắp chết rồi…. Cuối cùng liếc mắt một cái nàng như thấy một người chạy vội tới, càng ngày càng gần… Người đó hình như là Sở Minh Phong…

“Buông nàng ra!”

Diệp Vũ như nghe được giọng hắn, nhưng mà thật mệt chết đi, mệt chết đi được… Người tới thật sự là Sở Minh Phong.

Hắn vọt từ xa tới, đuổi đến đó, thích khách áo đen kia đã chạy không còn bóng dáng tăm hơi nữa. Hắn ôm lấy nàng lo lắng gọi, “Vũ Nhi… Vũ Nhi…”

Cuối cùng thị vệ cũng đến, nói hộ giá bất lực, rồi đi truy đuổi thích khách. Hắn ôm lấy Diệp Vũ, bảo cung nhân đi truyền Từ thái y. Trong tẩm điện thiên điện, hắn đứng canh một bên giường, nhìn Từ thái y bắt mạch cho nàng, thấy nàng hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lại lo lắng hơn, “Vũ Nhi sao rồi?”

“Bệ hạ yên tâm, hoàng quý phi cũng không đáng lo, sẽ tỉnh ngay thôi” Từ thái y đứng dậy đáp, “Hoàng quý phi bị người ta dùng lụa trắng xiết cổ, chỉ bị hôn mê thôi”

“Không cần uống thuốc sao?”

“Là thuốc ba phần độc, lần này hoàng quý phi không cần uống thuốc”

Sở Minh Phong liếc mắt một cái nhìn Diệp Vũ mê man, hỏi, “Chứng bệnh mẫu hậu, đã nghĩ ra chưa?”

Từ thái y nói thành khẩn, “Xin bệ hạ cho thần một ít thời gian nữa, ngày mai vi thần nhất định cho bệ hạ một công đạo”

Sở Minh Phong đành thôi, Tống Vân tiến vào, bẩm tấu, “Bệ hạ, nô tài sai thị vệ, cấm vệ bắt thích khách áo đen, nhưng thích khách kia như có thuật độn thổ, không thấy bóng dáng đâu cả”

“Tiếp tục tìm!” Sở Minh Phong cau chặt mày kiếm lại, “Có lật cả hoàng cung lên cũng phải tìm cho ra thích khách”

“Nô tài lĩnh chỉ” Tống Vân bước nhanh rời đi.

“Bệ hạ” Diệp Vũ tỉnh lại một lát, thấy bệ hạ đang nghiêm lệnh bắt thích khách, trong lòng thấy ấm áp.

“Vũ Nhi” Hắn nở nụ cười sung sướng, “Trên người có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Nàng lắc đầu, suy nghĩ nói, “Thích khách kia ẩn nấp ở điện Từ Ninh, có thể có liên quan tới bệnh tình của thái hậu chăng? Ta phát hiện ra hắn, hắn giết ta diệt khẩu, hẳn là vậy”

Hắn di chuyển cánh tay cứng như sắt nắm lấy nàng, “Việc này, nàng đừng lo. Về điện Trừng tâm đi”

Nàng không nghe nói, “Ta còn muốn hầu hạ thái hậu đó”

Hắn ôm lấy mặt nàng, nghĩ mà thấy sợ bảo, “Thái hậu đã có cung nhân hầu hạ rồi, nàng ở trong này trẫm sao yên tâm được chứ? Mới rồi nếu như trẫm không tới kịp, mạng nhỏ này của nàng đã không còn”

Nàng đang định nói tiếp, Sở Minh Phong đã ôm lấy nàng đi ra ngoài. Cứ thế, Diệp Vũ mặc hắn, được hắn bá đạo sủng, cũng là một hạnh phúc thỏa mãn.

***

Ngày kế, Từ thái y vào ngự thư phòng bẩm tấu. Bộ mặt Sở Minh Phong nhìn không ra sự lo lắng, “Mẫu thân bị bệnh chứng gì? Vì sao lại hộc máu?”

Từ thái y nói nghiêm trang, “Bệ hạ, thái hậu bị nóng cảm mạo không khỏi, thậm chí bệnh càng nặng thêm, hộc máu, là vì thái hậu uống thuốc, nước trà hoặc thức ăn đã bị người ta hạ độc”

Sở Minh Phong kinh ngạc cực kỳ, “Có thể có bằng chứng chứ?”

Đã có một người bước nhanh vào, vẫn chưa kịp hành lễ với bệ hạ đã vội vàng hỏi Từ thái y, “Mẫu hậu bị người hạ độc à? Độc gì thế?’

Người đến là Tấn vương, Sở Minh Hiên. Hắn chờ mong Từ thái y đáp, khuôn mặt tuấn tú đầy sầu lo.

“Bệ hạ, Vương gia, thái hậu đã dùng thuốc, nước trà và thức ăn nhiều ngày rồi, vi thần đã kiểm tra kỹ tất cả, thuốc cũng đã tra xem, không phát hiện ra dấu hiệu bị người hạ độc” Từ thái y ngổn ngang nhiều ý không nói rõ được.

“Vậy sao ngươi lại kết luận thái hậu bị người hạ độc chứ?” Sở Minh Hiên lo lắng túm lấy cánh tay ông, ánh mắt sáng như ngọc phân tán, sẵng giọng.

“Hoàng đệ an tâm chút chớ nóng ruột, để cho ông ấy nói cho rõ xem nào” Sở Minh Phong khuyên nhủ.

Từ thái y nói thong thả, “Mấy ngày trước, thái hậu bị nóng cảm mạo, có mấy thái y hội chẩn, viết ra mấy phương thuốc, nhưng mấy ngày liên tục mà không có chuyển biến. Vi thần đã nhìn qua đơn thuốc, đều thấy không chỗ nào là không ổn, điều này thật kỳ lạ, vì sao uống thuốc mà chẳng thấy đỡ? Như vậy chỉ có một khả năng, có kẻ dùng thủ pháp cực kỳ bí ẩn hạ độc, đến nỗi bệnh tình thái hậu càng nặng thêm. Theo mạch tượng thái hậu có thể thấy, tạng phủ thái hậu hình như bị tổn thương, song lại không có dấu hiệu trúng độc, bởi vậy, mấy thái y kia mới bó tay”

Sở Minh Phong khó hiểu hỏi, “Nếu không có dấu hiệu trúng độc, Từ ái khanh vì sao lại kết luận mẫu hậu bị trúng độc chứ?”

Từ thái y giải thích, “Mặc dù không có dấu hiệu trúng độc, nhưng hộc máu là bệnh trạng của việc trúng độc mà có. Bệ hạ, Vương gia, nếu có kẻ âm thầm hạ độc, ngày nào cũng bỏ độc với một lượng rất nhỏ, lượng độc này được tích lũy mỗi ngày, ẩn giấu trong tạng phủ, chưa tới thời cơ độc phát, bệnh tình nặng thêm, dẫn tới hộc máu. Nếu phát hiện muộn, giải độc muộn, tiếp qua mấy ngày sẽ bị độc phát chết ngay”

“Vậy ngươi lập tức mau mau giải độc cho mẫu hậu đi” Sở Minh Hiên nghe xong lời này, thật ra không còn lo lắng nữa.

“Bệ hạ, Vương gia, vi thần đang nghĩ cách giải độc, nhưng việc cấp bách phải tra ra là kẻ hạ độc, để tránh thái hậu lại bị trúng độc nữa” Từ thái y nói.

“Từ ái khanh nói có lý” Sở Minh Phong mày khẽ nhếch lên, “Ngươi không phải nói chén thuốc, chén nước và thức ăn của mẫu hậu đều không có dấu hiệu bị người ta hạ độc hay sao? Trẫm biết dùng cách nào để tra ra chứ?”

“Thủ pháp hung thủ hạ độc cực kỳ xảo diệu, vi thần cũng không biết bắt đầu điều tra từ chỗ nào. Thẩm đại nhân tâm tư tinh tế, quan sát tỉ mỉ, hay là mời Thẩm đại nhân đến tra xem” Từ thái y đề nghị.

Lúc này Sở Minh Phong sai cung nhân đi truyền triệu Thẩm Chiêu. Khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Hiên trầm tĩnh, “Hoàng huynh, thần đệ đi thăm mẫu hậu” Sở Minh Phong gật đầu, “Sau đó trẫm cũng đi”

***

Tại điện Từ Ninh. Tôn thái hậu dựa nằm, lại vì do ốm đau quấn thân, mày cau lại, thỉnh thoàng hừ khẽ. Diệp Vũ ngồi bên giường, bưng một chén cháo thịt nạc, nhẹ nhàng dỗ dành, “Thái hậu, ăn một chút đi, mới có sức để chiến thắng bệnh tật nha”

Tôn thái hậu khẽ lắc đầu, “Ngực nặng nề, ăn không nổi” “Đây là cháo thịt nạc nôt tì làm, thái hậu nếm thử xem hương vị thế nào nào, nếu không thể ăn được, thì thôi có được không?”

“Thái hậu, sáng sớm hoàng quý phi đã tới điện Từ Ninh rồi, làm ở phòng ăn mất nửa ngày mới làm ra đó. Thịt này băm rất nhỏ rất nhuyễn, dễ nuốt lắm, thái hậu không nếm thử, thì phụ tấm lòng của hoàng quý phi đó” Bích Cẩm lại cười nói.

“Vậy ai gia nếm thử xem”

Con dâu tự tay làm cháo thịt nạc, nói thế nào cũng phải nếm thử. Tôn thái hậu há mồm, ăn từng thìa cháo do Diệp Vũ bón.

Bà ăn chậm rãi, cười gật đầu, “Hơi mặn chút, ai gia thích mùi vị này”

Bích Cẩm cười, “Vậy thái hậu ăn nhiều chút đi”

Sở Minh Hiên đứng ở cửa tẩm điện, thấy cảnh này, trong đầu ngập tràn mọi tư vị. Nếu nàng là người phụ nữ của mình, cũng sẽ hiếu thuận với mẫu hậu như vậy. Tôn thái hậu thấy con út đứng đó, kêu lên vui vẻ, “Hiên Nhi…”

Hắn đi tới, lại hổ thẹn và tự trách, “Mẫu hậu ốm đau nằm trên giường, hôm nay nhi thần mới đến được, nhi thần thật bất hiếu”

“Hai mẹ con chúng ta, đừng khách sáo như vậy chứ” tôn thái hậu cười nheo mắt lại, “Hoàng tẩu con tự tay nấu cháo thịt nạc, lại còn bón cho ai gia ăn nữa, ai gia bị bệnh lần này, thật phúc đó”

“Mẫu hậu đừng nói vậy, con dâu hầu hạ mẹ chồng là việc nên làm mà” Diệp Vũ mỉm cười, “Ngày nào nô tì cũng nấu cháo cho mẫu hậu ăn, mẫu hậu đừng ghét bỏ trù nghệ của nô tì thì tốt rồi”

“Cả ngươi làm cũng khó ăn, ai gia cũng biết là ăn ngon rồi” Mặt mày Tôn thái hậu hớn hở nói.

“Mới rồi tiến cung gấp quá, chỉ ăn có chút, trước mặt ngửi mùi cháo này thơm quá, cảm thấy đói bụng rồi” Sở Minh Hiên cười trong sáng, “Mẫu hậu, không biết nhi thần có thể được hưởng lộc nhấm nháp chút cháo thịt nạc của hoàng tẩu làm không ạ?”

“Cho Hiên nhi một bát cháo đi” Tôn thái hậu bảo Bích Cẩm.

“Nô tì đi lấy ngay” Bích Cẩm cười đi.

“Hoàng tẩu, cũng để cho Tiểu Vương được hưởng chút hiếu đạo được không” Hắn tới gần Diệp Vũ, nhận bát cháo từ trong tay nàng.

Diệp Vũ không ngờ hắn trực tiếp lấy bát, lại càng không đoán được hắn sẽ chạm tới tay mình, tựa như hắn bất ngờ chạm vào mu bàn tay nàng vậy. Nàng lập tức rụt tay về, đứng lên, mày căng thẳng.

Thái hậu thấy cảnh đó, không biết sẽ nghĩ thế nào nữa. Sở Minh Hiên làm như không có việc gì, bón cho mẫu hậu ăn cháo, “Mẫu hậu, giờ Nhi thần sẽ ở lại điện Từ Ninh với mẫu hậu”

Tôn thái hậu cũng không phản đối, cũng không dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Diệp Vũ nghĩ muốn ra ngoài hít thở không khí, “Mẫu hậu, nô tì đi phòng ăn nhìn chút ạ”

***

Ra khỏi tẩm điện, Diệp vũ thở dài nhẹ nhõm, không đi phòng ăn, tinh thần hoảng hốt, bất giác đi tới thiên điện công chúa Khánh Dương ở.

Sở Vân Hi đang ngồi dưới tàng cây ở tiền đình, mặc quần áo trắng, tóc đen buông xõa, tựa như thác nước màu đen, nhìn càng yếu ớt đáng thương. Bà ôm một chiếc gối thêu hoa, như đang ôm con, nhẹ nhàng đu đưa, lại còn ngân nga một khúc ca, thần thái ấy, ánh mắt ấy, tràn ngập tình thương của mẹ.

Đem một cái gối coi như con, xem ra là điên thật. Diệp Vũ nhớ tới ngày ấy bà gọi mình là “Hoàng hậu”, còn đuổi giết chính mình, bất giác nghĩ, bà ấy nhận sai người, hay là mình có bộ dạng giống như hoàng hậu bà ấy biết? Theo như lời bà“Hoàng hậu” ấy là hoàng hậu Sở quốc hay là hoàng hậu Tần quốc đây?

Lúc công chúa Khánh Dương xuất giá, hoàng hậu Sở quốc là tiên hoàng hoàng hậu, đều không phải là tôn thái hậu hiện giờ; còn hoàng hậu Tần quốc, cũng là hoàng hậu của cố tiên hoàng, hay là hoàng hậu của đương kim Tần Hoàng đây?

Đúng rồi, bà ấy nói “Hoàng hậu” đã cùng hợp táng với bệ hạ rồi, vậy nhất định là hoàng hậu tiên hoàng Tần quốc. Nhưng mà bà ấy sao lại nhận lầm mình chứ?

Diệp Vũ vừa nghĩ, đưa hai tay ra trước, lấy giọng điệu nữ quỷ nói thong thả, “Sở Vân Hi…Tiện nhân…”

Sở Vân Hi quay đầu ra xem, sắc mặt thay đổi, đứng lên, ôm chặt đầu gối, nói kinh hoàng, “Đừng lại đây… Hoàng hậu, ta không sợ ngươi…”

“Tiện nhân, ngươi làm hại bản cung thảm như vậy, bản cung muốn ngươi chết không được yên. Bản cung muốn bóp chết con của ngươi…”Diệp Vũ nói ác độc, chậm rãi tới gần bà.

“A… Đừng lại đây…” Sở Vân Hi trốn tránh nàng, đi vòng vèo trước đình, “Ta hại ngươi… Nhưng mà ngươi cũng hại con ta…Hòa nhau thôi…”

“Bản cung chết rồi, ngươi và con ngươi còn sống trên đời…Điều này thật không công bằng….” Bà vẫn trốn, Diệp Vũ vẫn đi theo bà, “Ngươi không phải yêu bệ hạ nhất sao? Vì sao không đến địa phủ cùng bệ hạ hả?”

“Ta van ngươi, tha cho ta và con đi… Con cái vô tội mà…”

“Không… Bản cung muốn đem ngươi và con ngươi đi địa phủ cùng… Bệ hạ rất cô đơn, rất nhớ ngươi, lệnh bản cung tới bắt ngươi…”

“Bệ hạ chỉ yêu một mình ngươi…. Hoàng hậu, ta sẽ không cùng tranh với ngươi nữa… Bệ hạ là của ngươi… Ta chỉ cần con là đủ rồi…”

“Không được… Bệ hạ cùng bản cung đều cần ngươi… Đến đây đi, để mạng lại…”

Sở Vân hi ôm “con” kinh hoàng chạy trối chết, chỉ là cứ lòng vòng trước đình, không giống như giả điên. Diệp Vũ không hề đuổi theo bà nữa, vừa thở vừa quan sát bà.

Sở Vân Hi thấy nàng không đuổi theo nữa, đặt gối thêu hoa trên đá, rút một con dao nhỏ từ đầu gối ra, đi về phía nàng, chẳng chút kinh hoảng, khuôn mặt bị lệ khí ngập đầy, ánh mắt hung ác, “Ta không sợ ngươi! Ngươi đã là hoàng hậu, mà tâm như rắn rết, mưu hại con ta… Ngươi giết con ta, ta muốn ngươi đền mạng!”

Diệp Vũ lùi lại sau từng bước, hoảng, “Ta không giết con ngươi, ngươi nhầm rồi…”

Sở Vân Hi tiến sát từng bước, giọng sắc bén, đầy oán hận, “Không phải ngươi chẳng còn ai sao? Ta so với ngươi tuổi trẻ xinh đẹp, bệ hạ thích ta, sủng ái ta, ngươi hận độc, hận không thể giết chết ta, muốn ta trọn đời không được siêu sinh!”

“Ta biết là ai sát hại con ngươi rồi…” Diệp Vũ trong đầu chợt lóe, hối hận vì vừa rồi trêu đùa bà ta, “Ngươi không muốn biết chân tướng sao?”

“Chân tướng chính là, ngươi giết chết con ta!” Sở Vân Hi bị hận thù trước mắt che kín, hận không thể lập tức giết chết nàng, hận không thể băm nát.

“Không phải…Ngươi nghĩ sai rồi… Thật sự không phải ta…” Diệp Vũ lùi lại sau, vì sao không thấy cung nhân và thị vệ đâu chứ?

Ngay lúc bà ta ở sau bước nhanh đuổi theo, Diệp Vũ xoay người, chạy trốn, lớn tiếng kêu to. Chân bước Sở Vân Hi cực nhanh, lập tức đã tóm lấy được nàng, dao nhỏ trong tay không chút do dự đâm thẳng vào bụng nàng.

Toi rồi! Giờ khắc này, trong đầu Diệp Vũ trống rỗng, mở trừng hai mắt, tim ngừng đập, hơi thở cũng như ngừng lại, chân tay cứng ngắc mà lạnh băng.

Nguy cấp vạn phần, mành chỉ treo chuông, cổ tay Sở Vân Hi bị tay kia túm chặt, không ấn dao nhỏ vào được, chỉ chạm nhẹ vào quần áo Diệp Vũ.Thật là một màn kinh tâm động phách.

Toàn thân Diệp Vũ mềm nhũn, tim nhảy lộp bộp, hơi thở dần khôi phục lại bình thường, quay đầu, mới biết được là Sở Minh Hiên ngăn Sở Vân Hi lại.

Sở Vân Hi định rút tay lại không giật ra được, nói giãy dụa, “Buông ra..”

Hắn đoạt dao nhỏ trong tay bà, mới buông bà ra. Bà nghiêng đầu nghiên cứu hắn, nói trong mơ hồ, “Ngươi là ai?”

“Ngươi là ai?” Hắn cũng thuận miệng hỏi lại, “A… Ngươi là bệ hạ… Đừng… Đừng đụng vào ta… Đừng đụng vào ta…”

Bà dùng hai tay ôm chặt lấy mình, cúi đầu, thần sắc kinh hoàng, sợ hãi rụt rè, vô cùng sợ hãi, “Cầm thú…”

Dường như bà gặp được người khiến bà sợ hãi, bà lùi từng bước ra sau, sau đó xoay người chạy về tẩm điện.

Diệp Vũ bình tĩnh trở lại, nghĩ tới mấy câu cuối điên loạn của công chúa Khánh Dương. Theo như lời bà nói “Bệ hạ” là người Tần Hoàng nào? Bà coi như cầm thú, e ngại, chẳng lẽ là đương kim Tần Hoàng? Chẳng lẽ là Tần Hoàng lăng nhục bà ấy?

Càng ngày càng cảm thấy công chúa Khánh Dương ở Tần quốc hai mươi năm là một điều bí ẩn, có lẽ là một đoạn thời gian đầy bi thảm.

“Nàng không sao chứ?” Sở Minh Hiên thấy nàng đứng lặng, mới cất tiếng hỏi.

“Không sao” Diệp Vũ lấy lại tinh thần, “Nếu không có Vương gia tới kịp, hậu quả chắng không tưởng nổi. Tạ Vương gia”

“Chỉ một cái nhấc tay thôi, đừng nói cảm ơn gì” Hắn lẳng lặng nhìn nàng, mắt thâm trầm, coi như không có vật gì, lại coi như đầy cảm xúc, khiến người ta khó đoán ra.

“Ta đi xem thái hậu”

Nàng tìm cớ, bước đi trước, lại bởi vừa rồi bị kinh hách, hai chân như nhũn ra, đứng không vững, đi lảo đảo. Hắn nhanh tay lẹ mắt, nắm được vòng eo nàng, giữ vững nàng. Nàng dựa vào cánh tay hắn, vừa sợ vừa ngốc.

Khuôn mặt tuấn tú này dưới ánh nắng chiếu vào nhìn trong suốt, hiện lên rất rõ, đẹp lung linh như ngọc; hai mắt sáng rực đen trắng rõ ràng, đen thuần túy, trắng xuyên thấu, cứ như biến thành cơn lốc xoáy, đem người ta cuốn vào.

Chỉ ngắn ngủn trong giây lát mà như đã trải qua một năm vậy. Diệp Vũ khiếp sợ run bắn người, đứng vững lại, bình tĩnh. Sở Minh Hiên cười khẽ, nhìn theo bóng nàng hoảng sợ rời đi.

Tuy rằng rất ngắn ngủ, ôm không đủ thân mật, nhưng loại xúc cảm mềm mại này một khắc ghi sâu, trọn đời không quên.Trời xanh đã cho hắn một cơ hội trùng hợp tuyệt vời, khiến cho hắn được gần giai nhân nhất, cũng để cho hoàng huynh đứng ở đằng xa quan sát nhìnthấy.

Sở Minh Phong đã đứng đó được một lúc, theo hoàng đệ vượt qua túm chặt lấy tay Sở Vân Hi đã nhìn rõ từ đầu tới cuối.

Cảnh hôm nay, là bất ngờ sao? Chân Vũ Nhi mềm nhũn, đến nỗi đứng không yên nữa, mới khiến cho hoàng đệ thừa dịp lợi dụng, đây là ngoài ý muốn, hắn không cần phải để trong lòng. Nhưng mà vì sao lại thường xảy ra những chuyện bất ngờ thế chứ?

****

Từ thái y viết phương thuốc, cung nhân sắc thuốc cho Tôn thái hậu uống, bệnh tình có vẻ tiến triển tốt.

Nhưng Từ thái y hoài nghi việc thái hậu trúng độc, cũng không nói ra. Thẩm Chiêu đã hai ngày liên tục đến điện Từ Ninh, nhìn trái, xem phải một cái, cũng không nói gì, cung nhân ghé mắt nhìn cũng không dám hỏi.

Diệp Vũ đoán hắn hẳn là phụng mệnh âm thầm điều tra nguyên nhân bệnh tình Tôn thái hậu lặp lại. Bởi vì Tấn Vương ở điện Từ Ninh quan sát, nàng cũng không ở lâu được, chưa tới một canh giờ phải đi.

Hoàng hôn trong này, nàng từ tẩm điện đi ra, tới phòng ăn bảo Trâm Cài cùng về. Đi được nửa đường, không hiểu sao nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay nóng dần lên. Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ là trúng độc? Vừa rồi ở tẩm điện uống một ly trà, chẳng lẽ chén nước kia đã bị ngươi ta động tay chân?

Nàng cố sức lắc đầu, lại càng thấy choáng váng, trời đất đảo lộn, cây xanh cũng biến hình, trước mắt mọi thứ trở nên có hình thù kỳ quái… nàng ma xui quỷ khiến đi về phía trước, cứ như có một âm thanh dẫn dắt nàng, đi về phía trước, đi về phía trước…

Đi tới một nơi xa lạ, là một tòa nhà hai tầng nhỏ. Giọng nói này lại nói với nàng, lên trên lầu. Vì thế nàng lại bước lên lầu, nghe lời vô cùng, không biết phản kháng.

Đứng ở trước lan can, nhìn thấy cây cối và nhà trước mặt, phảng phất như cưỡi mây đạp gió vậy, rất thích thú. Nhưng nàng muốn nhìn chút xem là ai đang nói chuyện bên tai nàng, quay đầu đi tìm song lại không tìm thấy.

“Duỗi hai tay ra, như chim nhỏ vậy bay đi, bay đến ngoài cung, bay tới một nơi không sầu không lo đi…” Giọng nói kia mê hoặc, “Nơi đó có bốn mùa mát lành, có hương hoa chim hót, có gió mát trăng thanh, là một tiên cảnh rất xinh đẹp. Ngươi muốn bay vào trong đó, bay đi…”

“Bay nào, bay nào…” Diệp Vũ cười hì hì, dẫm một chân lên thanh chắn, duỗi hai tay ra, “Ta muốn bay… Bay tới nơi tiên cảnh xinh đẹp…”

Sở Minh Phong chạy tới đứng dưới mặt đất, trông thấy cảnh này, kinh hồn táng đởm, “Vũ Nhi…Đừng làm loạn….”

Diệp Vũ cười khanh khách, “Ta muốn bay…”

Sắc mặt hắn rùng mình, hổn hển rống lên, “Đừng bay đi! Hãy trở về!”

Giọng nói kia cứ tiếp tục mê hoặc nàng, muốn nàng bay lên, nàng thả người nhảy, bay lên đi… bay lên đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện