Bạo Quân Độc Sủng

Chương 163: Có chuyện kỳ lạ



Cung nhân, thị vệ dập tắt đại hỏa, nhưng điện Trừng Tâm đã cháy đen tới thê lương, khiến người ta đau nhức. Thẩm Chiêu đứng ở trước cửa điện khi xưa, nhìn cảnh đổ nát trước mắt, tâm tình nặng nề, trong mắt lóe lên đau xót.

Bệ hạ đối đãi thần tốt biết bao, kiếp sau thần xin báo đáp.

Hắn hỏi cung nhân biết Tấn vương và Hoàng quý phi ở điện Từ Ninh lập tức đi đến đó. Tôn thái hậu kinh hoàng không chịu nổi vẫn chìm trong hôn mê, còn Diệp Vũ thì cũng ngã xuống thiên điện nghỉ ngơi, Từ thái y đang bắt mạch.

Thẩm Chiêu dừng lại ở trước tẩm điện nghe được trong đó truyền ra âm thanh.

“từ đại nhân, mới rồi nàng đau bụng, không sao chứ?” Sở Minh Hiên lo lắng hỏi.

“Hoàng quý phi không sao, chỉ là do bi thương quá độ, động thai khí mà thôi” Giọng Từ thái y hòa hoãn.

“Cái gì?” Sở Minh Hiên lại khiếp sợ tới kinh ngạc, “Vũ Nhi có thai ư?”

“Hoàng quý phi có thai một tháng rồi”

Diệp Vũ cũng khiếp sợ, nhưng một lát sau lại đau đớn ập tới. Vì sao bệ hạ chết rồi mới biết được mình mang cốt nhục của hắn chứ? Ông trời ơi, vì sao cứ trêu cợt chúng ta vậy?

Trong lòng Thẩm Chiêu ngổn ngang trăm mối, vui, buồn, đau xót… Bệ hạ mồ côi mẹ từ trong bụng, dĩ nhiên là chuyện tốt, còn nàng có cốt nhục của bệ hạ, chẳng biết là tốt hay xấu nữa.

Đi vào tẩm điện hắn hành lễ với Tấn Vương, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, uất ức đau khổ, trong lòng thấy khổ sở. Nước mắt lại trào ra, nàng cất giọng khàn hỏi, “huynh nói cho ta biết, bệ hạ có còn sống…”

Thẩm Chiêu gật đầu, “Hoàng quý phi xin nén bi thương”

Nàng không thể tin được, bệ hạ mất rồi, vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại nữa…. Ông trời vì sao lại tàn nhẫn đến vậy? Vì sao….

Từ thái y khổ sở nói, “Hoàng quý phi, hoàng tự trong bụng quan trọng hơn. Tuy bệ hạ đã băng hà, nhưng hoàng quý phi cũng cần phải sinh được con mồ côi bệ hạ từ trong bụng mẹ ra, bệ ở ở dưới suối vàng cũng sẽ cảm thấy vui mừng”

“Từ đại nhân nói có lý lắm” Sở Minh Hiên đau lòng nói, “Vũ Nhi, chuyện quan trọng trước mắt là bảo dưỡng tốt thân thể mình, sinh ra đứa bé, nếu không hoàng huynh chết không nhắm mắt”

“Hoàng quý phi đừng nghĩ nhiều nữa, còn sống còn có hy vọng, con trong bụng chính là hy vọng của người” Trên mặt Thẩm Chiêu đau thương như mặt hồ giãn ra lấp lánh lăn tăn sáng.

“Để cho hoàng quý phi được nghỉ ngơi một mát” Từ thái y nói. Ba người rời khỏi tẩm điện, Thẩm Chiêu quay đầu nhìn lại, nàng tựa trên gối lớn, ánh mắt dại ra, như mất hết tinh thần.

Đi vào trước chính điện, Từ thái y cáo lui về Thái y viện, Sở Minh Hiên khẽ nhếch cằm lên, nhìn về hướng ngự thư phòng, thần sắc thản nhiên.

Mặt Thẩm Chiêu không chút thay đổi nói, “Qua mấy ngày nữa, ý tưởng của Vương gia sẽ thành sự thật thôi”

Sở Minh Hiên khoanh tay đứng, chưa từng xoay người, “Ngài định nói gì thế?’

“Ta muốn nói gì, trong lòng Vương gia hiểu rõ, chính Vương gia không muốn nghe thôi”

“Vậy thì đừng nói”

“Vương gia không đoán được là bệ hạ để lại đứa con trong bụng mẹ nó đi nhỉ” Thẩm Chiêu cười yếu ớt, giọng lạnh chát như gió thu.

“Bổn vương không nhọc mình như vậy” Áo bào đen của Sở Minh Hiên bị gió thu thổi bay lên cuồn cuộn, tựa như ngọn cờ màu đen, thống soái thiên quân vạn mã vậy.

“Theo vẻ mặt hoàng quý phi như thế, chỉ e trong khoảng thời gian ngắn không thể chấp nhận nổi sự thật. Nếu tâm bị ức chế chán nản, chỉ e…”

“Vậy xin làm phiền Thẩm đại nhân khuyên nhủ nàng nhiều hơn” Sở Minh Hiên quay người, ánh mắt sắc bén như kiếm, ‘Vũ Nhi chưa từng được sắc phong, sau này Thẩm đại nhân đừng có gọi là hoàng quý phi nưã”

Thẩm Chiêu ôn hòa nhìn hắn, không kiêu ngạo, không siểm nịnh chẳng vui chẳng giận, khiến người ta nhìn không rõ cảm xúc. Ánh mắt Sở Minh Hiên lạnh sắc, “Hoàng huynh băng hà, táng nghi rườm rà, Thẩm đại nhân là cánh tay trong thần vững chắc, đi lo lắng chuẩn bị đi”

Giọng Thẩm Chiêu lạnh nhạt như tuyết, “Vương gia yên tâm, thần sẽ chuẩn bị lễ táng nghi thật tốt”

***

Thời điểm Diệp Vũ tỉnh lại thì ngoài điện đã bị bóng đêm bao phủ, tối đen như mực, tối vô cùng tận, tối tới mức khiến con người lạnh thấu xương.

Bích Cẩm bưng bữa tối tới, “Hoàng quý phi, ăn chút cháo thịt đi. Đây là cách nô tỳ theo ý người làm, xin ngươi nếm thử xem”

Diệp Vũ miễn cưỡng ăn mấy miếng, làm cách nào cũng ăn không nổi. Bích Cẩm không ép nàng, trấn an nàng hai câu rồi lui ra. Diệp Vũ cứ ngồi ngơ ngác một lúc lâu, khoác áo choàng ra ngoài. Một cung nữ gọi “hoàng quý phi” hỏi nàng đi đâu, nàng bừng tỉnh như không nghe thấy, đi ra thiên điện, vẫn đi ra ngoài.

Cung nữ kia tên là Bích Tâm là cháu gái của cô họ bích Cẩm, Bích Cẩm bảo nàng ta đên chăm sóc cho hoàng quý phi, nàng ta liền tới đây.

Nàng ta thấy hoàng quý phi cứ đi một mạch từ điện Từ Ninh ra, vội vàng theo sát. Diệp Vũ b ước nhanh mà đi, đụng phải người trên đường cũng không biết, thần sắc đờ đẫn.

Bích Tâm đi theo nàng đến điện Trừng Tâm, thấy nàng cứ đứng lặng nhìn đống tro tàn, tất cả cháy xém, cứ đứng ở bên cạnh.

Bóng đêm khiến cho đống phế tích ở đây thêm thần bí, lại không giấu được đau xót, Tiếc nuối. Diệp Vũ cứ lặng nhìn, lệ rơi tí tách từng giọt.

Hình như có nước từ trên trời rơi xuống, dừng trên đầu nàng, trên mặt, tí tách từng hạt, hòa lẫn cùng nước mắt mơ hồ.

Mưa thu kéo dài, chỉ một lát đã xối ướt họ cảnh phế tích đổ nát họ từng triền miên ân ái, xối lên thân thể nàng, khiến cho cảnh về đêm càng tăng thêm thê lương và lạnh lẽo ẩm ướt.

“Hoàng quý phi, mưa rồi, về thôi. Người đang mang thai, sẽ khiến thân thể mình ốm mất” Bích Tâm khuyên nhủ. Diệp vũ như không nghe thấy, chỉ có tiếng mưa rơi róc rách, chỉ có tiếng Sở Minh Phong kêu gọi trong lòng.

Bệ hạ, nói cho ta biết, đây không phải là sự thật… Người đang ẩn nấp đúng không?

Bệ hạ, chúng ta có con rồi, người chẳng phải vẫn mong có đứa con đó sao? Ta có con, vì sao người đi không từ giã chứ?

Bệ hạ, nếu người đã chết, thì hãy nhập vào trong giấc mơ của ta đi, nói cho ta biết người ở nơi nào; nếu người còn sống, sẽ về tìm ta được không?

Bệ hạ, ta định sinh đứa con này ra có được không?

Trên mặt nàng đều là nước, đau lòng như xát muối, ma xui quỷ khiến thế nào mà tiến lên phía trước, đi vào đống phế tích kia.

Bích Tâmgọi nàng, nàng như không nghe thấy gì. Bích Tâm nóng lòng giữ chặt nàng, nàng quay đầu lại, ánh mắt ác độc, khiến bích Tâm lỏng tay ra.

Diệp Vũ cứ đi đi lại lại trên đống phế tích, như đang tìm gì đó. Bỗng ở trên có hai khối đen đen gì đó, nàng vui sướng nhặt lên, dùng tay áo lau sạch nhận ra đây là hai quả huyết ngọc uyên ương khấu. Nàng như lấy được chí bảo, áp sát ngực, rốt cuộc khóc nấc lên…

Bích Tâm thấy nàng khóc đau đớn, lòng sinh trắc ẩn lại không biết an ủi thế nào. Đau đớn vô cùng, lạivô cùng bi ai, con người đau nhất cũng chỉ có thế này thôi. Tiếng khóc dần biến thành nức nở, bị tiếng mưa rơi tí tách hòa trộn ẩm ướt. Sở Minh Hiên đứng cách đó không xa, nhìn thấy nàng khóc rống trong mữa, than nhẹ một tiếng. Lại chuyện đau, cũng sẽ như vật đổi sao dời. Hắn tin điều đó.

**

Tôn thái hậu bị b ệnh không dậy nổi, trong lúc đó như già đi mười tuổi. Đã đau lòng bi thương, lại còn cố chống đỡ tới khuyên an ủi Diệp Vũ.

Do mắc mưa nên trên người Diệp Vũ hơi nóng sốt, thái dương đau nhức. Từ thái y sau khi bắt mạch cho nàng, lắc đầu thở dài, “Hoàng quý phi chẳng để ý tới bản thân, cũng phải cố mà vì cốt nhục bệ hạ. Người có mangtối kỵ nhất là nhiễm phong hàn, uống thuốc không tốt cho đứa con trong bụng”

Nàng biết mang thai không thể uống thuốc, nhưng vừa rồi thật sự chẳng nghĩ được nhiều như thế, “Ta sẽ sống được thôi”

“Vi thần sẽ viết đơn thuốc, có ảnh hưởng ít tới thai nhi, hoàng quý phi chớ tùy hứng nữa” Từ thái y sau khi căn dặn thì rời khỏi tẩm điện.

“Vũ Nhi, thấy ngươi bi thống như vậy, ai gia cũng…” tôn thái hậu thương tâm lau lệ, “Tốt xấu gì Phong nhi cũng để lại cho ngươi một đưá con, bất luận thế nào, ngươi cũng nên nghĩ vì con, không thể hành động theo cảm tính được”

“Nô tì xin ghi nhớ” Thần sắc Diệp Vũ sợ sệt, thấy bà khóc trong lòng cũng đau nhức mãi. Con chết thật đau, mà chồng chết cũng đau, khiến họ tâm tình hiểu nhau, cùng bi thương cùngrơi lệ.

Đả kích kinh h ãi này, bệnh Tôn thái hậu cũng kéo dài thêm, trong mắt tràn ngập bi thương, cứ kéo dài mãi không khỏi.

Diệp Vũ hỏi, “Bệ hạ băng hà, quốc không thể một ngày không vua, xin hỏi mẫu hậu, là đại hoàng tử kế vị hay là Tấn Vương?”

Tôn thái hậu sửng sốt nói chậm rãi, “Ai gia rõ ý của ngươi rồi. Giờ trong triều có Thẩm Chiêu, Hiên nhi ổn định đại cục, đại thần này không dám xằng bậy, tình thế sau này, ai gia cũng không biết nữa?

Diệp Vũ hiểu ra, chuyện triều đình, ai tiếp nhận chức vụ đế vị, thái hậu không muốn quản nữa, cũng không quản được.

Đại hoàng tử Sở Lăng Thiên không được sủng, trọng thần trong triều gân như quên mất Sở Minh Phong còn có một đứa con trai duy nhất, mà Tấn Vương…. Nếu hắn có dã tâm, hữu cơ tâm như vậy, ngôi vị Sở quốc quốc quân sẽ là vật trong tay hắn!

Lễ táng nghi Sở Minh Phong do Thẩm Chiêu chuẩn bị, chủ trì, bảy ngày sau sẽ đưa tang.

Ngày đó, nàng đi trước đến chỗ đại sự hoàng đế ở điện Văn Uyên. Điện Văn Uyên ở phía sườn đông của điện Trừng Tâm, đi qua điên Trừng Tâm, nàng nhịn không được liếc nhìn, lại lần nữa thấy cảnh điện cháy đen còn lưu lại thế gian kia… Lòng đau như cắt không thở nổi, nàng ôm ngực, cố gắng bình ổn cảm xúc…

Điện Văn Uyên treo toàn vải trắng, nhìn có vẻ trang nghiêm lạnh lẽo, khiến người nhìn càng thêm nặng nề. Nàng nhìn thấy ở giữa đại điện đặt quan tài, đi một bước tới, giống như đi về phía cả đời đầy bi ai.

Kiểu gì cũng không tin được, thi thể hoàn toàn thay đổi này là nam tử nàng yêu… Hắn cứ vậy mà chết rồi ư? Vĩnh viễn không trở về được rồi sao?

Diệp Vũ dựa vào bên quan tài, đưa tay ra xoa đường nét đen như than trên mặt, khóe mắt run rẩy, nước mắt lấp lánh.

Bệ hạ, nếu Tấn vương đăng cơ, ta phải làm sao đây?

Hắn sẽ không bỏ qua cho ta, có nên sớm tính rời đi không?

Nước mắt chảy xuống cằm, từng giọt rơi trên thi thể, thống khổ bi thương.

Một người bước vào đại điện, đi lại nhanh nhẹn, đứng phía sau sườn nàng, cả khoảng tuyết trắng trái ngược hẳn với thi thể màu đen đầy kinh tâm.

Nàng không biết sau lưng có người, cứ lún sâu vào bi thương không nghe thấy tiếng bước chân, gần như nàng mất đi thính lực vậy.

Cho tới lúc người phía sau đem khăn trắng đưa trước mặt nàng, nàng mới phát hiện ra, xoay người lại, thấy Thẩm Chiêu liền nhận lấy chiếc khăn.

“Đau lòng cũng vô ích thôi, sẽ làm tổn thương tới đứa con trong bụng đó” Thẩm Chiêu vẫn như trước đây, ôn hòa khuyên giải.

“Điện Trừng tâm sao vô duyên vô cớ bị cháy chứ?” Diệp Vũ lau nước mắt, nhìn theo hắn.

Điện Trừng Tâm là Tẩm điện thiên tử, không thể vô cớ bị cháy được; mặc dù có châm lửa, cung nhẫn cũng sẽ phát giác ra ngay, sao có thể để cho lửa cháy lan tràn như vậy chứ? TRận hỏa hoạn kia cháy giữa ban ngày thiêu rụi toàn bộ điện Trừng Tâm, chết cháy vài người, thậm chí còn chết cháy cả Sở Minh Phong, khó mà tưởng tượng nổi.

Nàng nghĩ ngợi lại như không nghĩ ra cái gì.

Thẩm Chiêu nói, “Trận hỏa hoạn này đúng thật là kỳ lạ. Ta và Tấn Vương tra qua, nhưng cung nhân điện Trừng Tâm đều chết cháy cả, không thể biết được chân tướng”

“Thị vệ đâu? Một khi châm lửa., thị vệ là kẻ biết trước, sẽ vọt vòa cứu người chứ, sao lại không thể cứu bệ hạ ra được?” Nàng khí thế bức người hỏi, cmar thấy hắn đang nói cho qua, không, là giấu diếm.

“Lúc ấy đúng lúc thị vệ giao ban, đợi khi thị vệ đổi chạy tới thì lửa đã cháy hừng hực rồi” Trong mắt hắn ngập tràn đau xót.

Nàng vẫn không tin, là thật khéo tới vậy sao? Dù vậy, cung nhân điện Trừng Tâm cũng không có phản kháng, mà chịu “bó tay chịu trói”?

TRận hỏa hoạn này, cũng không bất ngờ, tuyệt đối là không tầm thường, ở giữa tất có ẩn tình. Tuy hắn giải thích chẳng có chút sơ hở gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn giải thích với mình là chính mà không phải là truy tra ra chân tướng sự thật. Lấy đầu hắn nghĩ, không thể không nhìn ra điểm đáng ngờ trong đó.

Nếu trận hỏa hoạn này thật sự không bất ngờ, như vậy là có âm mưu rồi? Là kẻ nào có mưu đồ bí mật phản loạn đây? Là ai? Là… Tấn Vương ư?

Diệp Vũ cũng không dám nghĩ tiếp nữa, là Tấn Vương thật sao?

Vô tình nhất là nhà Đế Vương, anh em tương tàn, cha con giết nhau, vợ chồng giết nhau, từ xưa đến nay chỗ nào cũng có.

Thẩm Chiêu thấy nàng nếu cứ suy nghĩ tiếp sẽ biết nàng nổi lên nghi ngờ, vì thế nói tiếp, “Nếu bệ hạ thấy người sinh con trong bụng ra, tất sẽ cảm thấy vui mừng. Vũ Nhi, không mấy ngày nữa, hoàng cung nay không bao giờ còn như nàng tưởng tượng nữa. nếu trời cao biển rộng, thì sớm chạy cho kịp thoát thân đi”

Nàng hiểu được ý hắn, hắn đang cảnh tỉnh mình, Tấn Vương sẽ lên ngôi, tất sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng hẳn là nên tính toán sớm cho kịp. Nhìn hắn trước sau thong dong rời đi, nàng do dự. Đi hay là ở?

***

Từ điện Vãn Uyên đi ra, Diệp Vũ thấy Lâm TRí Viễn đứng ở dưới tàng cây phía trước. Sắc trời u ám, gió thu lạnh chát, phía sau hắn là cây cỏ tiêu điều, xơ xác, chút lá vàng theo gió bay bay, quần áo màu xanh thế mà đã trở thành cảnh âm u tối màu.

Nàng đi qua, hắn đi tới, một trước mootju sau đi về phía có trồng cây trúc vàng kia. Tùng Bách vẫn một màu xanh biếc, gió lạnh thổi qua, lá trúc sàn sạt, lay động cả mảng yên tĩnh. Hắn nhìn nàng, trong mắt ý tứ không rõ, giống như ẩn giấu hết cả tâm tư.

“Ta tin, muội sẽ kiên cường mà sống”

“Có lẽ vậy” nàng nói thản nhiên.

“Bi thương sẽ lại qua đi, lo lắng rồi cũng sẽ bị ánh nắng phá tan, ngày mai lại là một ngày mới” Ánh mắt Lâm Trí Viễn nhíu lại, trong mắt màu sắc rõ ràng, “Hãy tin ta, chỉ cần rời khỏi nơi thương tâm này, muội sẽ không còn đau đớn như vậy nữa”

Diệp Vũ mỉm cười, hóa ra hắn cũng khuyên mình rời đi. Hắn ôm lấy vai nàng, nói kẻ kích động, ‘Bệ hạ băng hà, tân đế đăng cơ… Tân đế là ai, muội không phải không biết. Theo bản tính Tấn Vương, hắn sẽ không bỏ qua cho muội sao?”

Nàng biết, Sở Minh Hiên sẽ không bỏ qua cho bản thân.

“Bọn họ là anh em, muội chỉ có một mình sao có thể thờ hai chồng chứ?” Lâm Trí Viễn thấy nàng không nói lời nào, hơi chút nóng nảy.

“Ta biết”

“Muội chưa từng được sắc phong, là tự bản thân, cũng nên đi là vừa” Mày hắn cau lại, đầy ưu sầu, “Lúc này tất cả mọi người ai cũng vội vã lo hậu sự cho hoàng đế, là thời cơ thoát thân tốt nhất, lúc này không đi còn đợi tới khi nào nữa?”

“nếu phải đi, cũng cần phải đợi khi nào lễ táng nghi xong đã” Diệp Vũ khẽ nói, không tiễn Sở Minh Phong đi một đoạn đường, biết nói thế nào sống tiếp được đây?

“Khi đó không đi được nữa” Hắn nói hổn hển, “Chỉ cần trong lòng nàng có hắn, đến đâu hắn cũng đều đi theo nàng”

Nàng nhìn hắn mờ mịt, con mắt sưng đỏ mêng mông. Lâm TRí Viễn khuyên bảo tận tình, “Hãy nghe ta nói nè, yêu nhau sẽ vĩnh viễn được ở cùng nhau, bởi vì, người yêu nhau tâm đầu ý hợp, lòng có linh tê, vĩnh viễn không chia lìa. Tuy bệ hạ đã băng hà, nhưng hắn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với muội, là của một mình muội”

Nàng đứng lặng, cảm thấy hắn nói đúng, có lẽ đây là tinh thần vĩnh hằng, tình yêu đích thực vĩnh viễn.

Hắn lại còn nói thêm, “Cơ hội sẽ qua mau, nếu còn do dự, muội sẽ hối hận”

“Huynh có cách cho ta chạy ra khỏi cung không?” Diệp Vũ động lòng, theo tính tình của Sở Minh Hiên, sẽ không dễ buông tay.

“Ta đều có cách”

Trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể quyết định ngay, liền bảo hắn tới giờ Dậu sẽ trả lời hắn.

****

Nghĩ mấy canh giờ mà vẫn do dự. Diệp Vũ ngồi ở đầu giường, nghĩ ngợi rồi buồn ngủ. Bích Tâm đi vào tẩm điện, nói đại hoàng tử cầu kiến.

Sở Lăng Thiên?

Diệp Vũ đứng dậy sửa lại y phục, đại hoàng tử tiến vào, mặc trên người đồ tang màu trắng, có ba phần giống Sở Minh Phong, mặt mày đầy ưu thương, gợi lên nỗi đau của nàng. Nàng mời hắn ngồi xuống lại khong biết nên nói gì.

Hắn là đại hoàng tử, lại bởi mẹ là cung nữ, không chiếm được sủng ái, yêu thích của phụ hoàng, ở trong cung chẳng có địa vị gì, không được cung nhân tôn kính và có đầy đủ vinh hoa phú quý, lại càng không có cơ hội được chọn làm thái tử. Mười năm nay, hắn không có mẫu thân yêu thương, cũng không có phụ hoàng đau xót, không cha không mẹ che chở yêu thương, một mình sống cô đơn, khiến thật đáng thương.

Hai lần trước nàng bị người ta hãm hại, oan uổng, may mà có hắn ra mặt, nàng mới tẩy được oan tình. Vì thế nàng nói cảm ơn hắn.

“Di nương đừng nói cảm ơn, ta chỉ nói ra sự thật thôi” Sở Lăng Thiên nói khiêm tốn.

“Hoàng tổ mẫu con bị bệnh nhẹ, đi thăm qua chưa?” Nàng nhìn ra, trải qua trăm ngàn khổ sở hắn đã trưởng thành sớm hơn tuổi.

“Đã đi thăm hoàng tổ mẫu rồi mới tới thăm di nương” Hắn có màu da ngăm đen, mặt mày thật sự rất giống Sở Minh Phong, có đôi mày như lưỡi kiếm, đôi mắt trong suốt sắc bén.

“Phụ hoàng con băng hà, có đau lòng không?” Diệp Vũ không muốn hỏi vẫn cứ hỏi.

“Tuy phụ hoàng không thích ta, nhưng phụ hoàng văn thao võ lược, anh minh thần võ, đỉnh thiên lập địa, ta thật sự tự hào có phụ hoàng. Sau khi lớn lên, ta cũng muốn làm một nam tử hán giống phụ hoàng” Sở Lăng Thiên nói đầy khí phách.

Nàng nở nụ cười, không ngờ hắn có tâm tư và kính ngưỡng thế này với Sở Minh Phong, lòng mang chí lớn.

Hắn mặt mày khẽ nhăn lại, “Phụ hoàng băng hà, ta cảm thấy có chuyện kỳ lạ”

Tinh thần nàng căng thẳng, “Con phát hiện ra cái gì à?”

Hắn ngưng mắt nhớ lại, “Sáng hôm ấy, ta từ hoàng cung Tây Bắc chỗ tối sang bên kia hái trái cây, xa xa trông thấy có một ít cung nhân đang giúp đẩy một xe trâu vào cung. Ta hái trái cây xong, đi qua đó thấy có dầu hỏa”

Tim Diệp Vũ đập càng mạnh, vô duyên vô cớ mang dầu hỏa tiến cung làm gì? Chẳng lẽ điện Trừng Tâm cháy là do có kẻ rót dầu hỏa xong thì châm lửa? Nhất định là vậy, nhưng kẻ chủ mưu là ai chứ?

Một ý nghĩ nổi lên trong đầu, nàng càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

“Di nương, không biết dầu hỏa này với đám người điện trừng Tâm kia có liên quan không?” Sở lăng Thiên mở to hai mắt trong veo, “Cuối cùng ta cảm thấy, điện Trừng Tâm bốc cháy không phải là bất ngờ, mà có người cố ý phóng hỏa”

“Dầu hỏa này vận chuyển vào cung ngày đó, cũng không bắn tên không đích đâu” Nàng thề nhất định sẽ tra ra đến tột cùng là gì.

“Phụ hoàng có phải bị người ta hại chết không?”

“hiện giờ không thể nói lung tung được” Diệp Vũ dặn dõ, “Nhớ kỹ nhé, không thể nói với bất cứ ai, ta sẽ nghĩ cách tra ra chân tướng”

Sở Lăng Thiên trịnh trọng gật đầu.

***

Diệp Vũ trả lời thuyết phục với lâm Trí Viễn là, trước mắt nàng không thể ra cung, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm.

Hắn đau khổ khuyên không có kết quả, chẳng thể nói được gì, chỉ bảo nếu nàng thay đổi tâm ý thì nhớ đi tìm hắn.

Từ lúc Sở Minh Phong băng hà đã bốn ngày rồi, quốc sự, chính vụ đều do Tấn Vương và Thẩm Chiêu xử lý. Nàng nghe nói tấu chương xin Tấn Vương đăng cơ, kéo dàitừ Đại sở tới tận ngự thư phòng, tấu chương này đều là của những trọng thần trong triều, lấy quốc gia không thể một ngày không vua, Tần quốc Sở quốc như hổ đói rình mối, không thể để hắn thừa dịp không vua xuất binh xêm phạm biên giới, tấu xin Tấn Vương sau đại sự hoàng đế táng nghi thì thừa kế vị, để trấn an lòng dân.

Nghe nói Tấn vương một mực từ chối, ba lần chối, triều thần ba lần tấu xin, hắn mới đồng ý kế thừa đế vị.

Ngày đại điển đăng cơ được quyết định trước một ngày đưa tang hoàng đế. Diệp Vũ đứng ở tiền đình, nhìn về hướng ngự thư phòng, bất giác nghĩ, Sở Minh Hiên, một ngày này ngươi đợi rất lâu rồi đi.

“Nô tì tham kiến bệ hạ” Bích Tâm đứng một bên, thấy Sở Minh Hiên đi tới, kinh hoảng hành lễ.

“Miễn” Sở Minh Hiên cất giọng thanh dật, “Còn chưa đăng cơ, cứ gọi Vương gia đi”

“Vâng” Bích Tâm đồng ý, dưới tay vẫy của hắn lui xuống.

“Vũ Nhi” Hắn đứng đó, thần thái bay lên, ánh mắt lấp lánh sáng, vẫn tiêu sái như trước không kìm nổi, mà lại không giống trước.

“Vương gia sắp đăng cơ rồi, thật đáng chúc mừng” Mặt Diệp Vũ không đổi nói.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, “Nàng đều không phải thật lòng chúc mừng ta”

Nàng mỉm cười, “Ta sao không phải là thật tâm thật lòng chứ?”

Thấy nàng nở nụ cười, Sở Minh Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên ấm áp hơn, “Dẫn nàng tới một chỗ, sẽ rất vui”

Nàng đang định hỏi hắn, hắn đã dắt tay nàng đi, bước nhanh ra ngoài. Tuy có cung nhân ghé mắt nhìn, nhưng hắn cũng không thèm để ý, công khai dắt tay nàng bước nhanh đi.

Đi vào điện Phượng Tê đã được trang trí lại mới hoàn toàn, hắn cười ánh mắt lấp lánh tràn đầy, “Từ nay về sau, nàng ở chỗ này”

Diệp Vũ ngơ ngẩn cả người, ở tại điện Phượng Tê, chẳng phải sẽ trở thành phi tần của hắn sao? Hắn còn chưa đăng cơ mà đã tính toán xong hết rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện