Bạo Quân Độc Sủng

Chương 175: Ta không phải là bệ hạ của ngươi (1)



“Trẫm nói nàng phải thì nàng đúnglà phải!” Ông ta nói quả quyết.

“Bệ hạ, nô tì thật sự không phải…” nàng kêu khổ không ngừng, nói mặt biến sắc, Ngụy hoàng này sao cứ thay đổi xoành xoạch vậy chứ?

Ông ta ôm chặt nàng tới long tháo, ngồi xuống, “Uyển Nhi, nàng thật nhẫn tâm… Vì sao rời khỏi trẫm… Vì sao đi không từ giã chứ… Đã hơn hai mươi năm rồi, trẫm lúc nào cũng nhớ, song tự dưng lại nghĩ không ra… TRẫm tới tột cùng phải làm sao để nàng không rời đi đây..”

Diệp Vũ cố sức đẩy ông ta ra, giọng nghiêm khắc, “nếu bệ hạ thật sự tình thâm như thế, vậy thì cả đời hãy vì nàng ấy mà đợi chứ không phải tùy tiện tìm một cô gái thay thế nàng ấy được!”

Ngụy hoàng sợ sệt nhìn nàng, như hiểu được ý nàng, lại như không hiểu, không biết nàng đang nói gì. Cảm giác cánh tay ông ta lỏng ra, Nàng lập tức đứng lên, “Bệ hạ sớm đi nghỉ đi”

Sau đó nàng hoảng sợ chạy vọt ra khỏi tẩm điện, tim đập lộp bộp.

***

Hôm sau, Ngụy hoàng như mọi lần vào triều sớm, Diệp Vũ đang dùng bữa, cung nhân điện Tử thần đến truyền lời, Lệ quý phi bảo nàng tới gặp.

Từ một cung nữ không tên tuổi, trong nháy mắt trở thành cung nữ hầu hạ kề cận bên hoàng thượng, có thể nói là một bước lên mây, không bị người ta hận mới lạ.

Đi vào điện Tử Thần, nàng bước vào đại điện, thấy Lệ quý phi đang ăn sáng, thì cúi đầu, đi nhẹ tiến vào.

Ánh sáng đại điện lóng lánh, phần lớn là trang trí bằng châu báu vàng ngọc, hoặc là những bảo vật xa hoa, quý hiếm tiến cống. So với hôm qua, Lệ quý phi trang điểm nhạt hơn chút, lại càng nổi bật hình dáng nõn nà, kiều mị câu hồn.

Bỗng Diệp Vũ cảm thấy dung mạo của nàng ta khiến cho người ta có cảm giác như đã tưng quen biết, nhất là việc há mồm, cái mũi đó.

“Nô tì bái kiến quý phi”

“Quý phi, đây là sở trường trò hay của phòng ăn nhỏ, cháo ngô” Thị tì thân cận bưng một bát cháo ngô thơm phức lên cho chủ tử, “Vẫn còn nóng, quý phi ăn ngay đi ạ”

“Cung nữ này tiến vào điện Tử Thần của bản cung lúc nào vậy? Sao bản cung không biết thế?” Lệ quý phi không nhìn tới sự tồn tại của nàng, múc một bát cháo ngô, thủng thẳng hỏi.

“Nô tì cũng không biết, để nô tì hỏi xem đã ạ” Hương Hương đáp.

Diệp Vũ quỳ trên mặt đất, khí lạnh trong cung xuyên qua đám áo quần mỏng, chui thẳng vào gối, càng ngày càng lạnh. Nàng biết quý phi cố ý làm vậy, ra oai phủ đầu.

Lệ quý phi cuối cùng cũng liếc mắt nhìn nàng một cái, làm ra tư thế sủng phi, đưa ánh mắt lạnh băng liếc nhìn kẻ hèn mọn, “Vừa tiến cung đã lợi dụng dùng thủ đoạn để gây chú ý với bệ hạ, vào điện thừa tư hầu hạ cạnh bệ hạ, tính nó có năng lực thế, vậy thưởng cho nó một chén cháo ngô đi”

Hương hương bưng một bát cháo ngo nóng tới đưa cho Diệp Vũ. Diệp Vũ không tin Lệ quý phi lại tốt bụng tới vậy, do dự không định nhận.

“Quý phi, giờ nàng ấy đã là cung nhân của điện thừa tư rồi, là người tâm phúc của ngự tiền, chỉ là một chén cháo ngô này nàng ấy vốn chẳng để vào mắt đâu ạ” Hương hương nói kỳ lạ.

“Hương Hương cô cô hiểu lầm rồi, nô tì lúc mới qua đây đã ăn sáng rồi” Diệp Vũ giải thích, “Nô tì ăn không nổi nữa, quý phi ban cho, nô tì xin nhận. Tạ quý phi ban thưởng”

“Quý phi ban thưởng, cung nhân không thể chối, nếu không đó là không biết điều! ngươi ăn rồi cũng phải ăn nữa” Hương hương quát, “Cầm lấy”

Bất đắc dĩ lắm, Diệp Vũ đưa tay ra nhận, ai ngờ, nàng ta lập tức nghiêng bát cháo đổ thẳng vào chính tay nàng.

Càng không ngờ được là cháo ngô còn rất nóng. Diệp Vũ đau thấu xương rụt tay lại, cái loại bỏng thấu tim này khiến người ta thấy lo, nàng dùng tay áo lau sạch cháo ngô trên tay, Hương Hương giữ chặt lấy tay nàng không cho nàng rửa sạch, mặt lạnh tanh, “Quý phi ban cho, ngươi lại không tình nguyện lĩnh thưởng, cũng đừng có làm đổ cháo chứ! Ngươi đây là lấy hạ phạm thượng, đại bất kính với quý phi”

Khóe môi Lệ quý phi nhếch lên cười nham hiểm, trong giọng nói thủng thẳng lại trào lên chút lệ khí, “Bất kính với bản cung, lấy hạ phạm thượng, phạt năm mươi gậy!”

“Quý phi thứ tội, nô tì thật sự không phải thế… Nô tì chỉ là lo lắng làm đổ cháo ngô thôi…” Diệp Vũ chỉ đành cất tiếng cầu xin tha thứ, tuy tạm thời chịu thua tất có thể cho ả ta dừng tay, nhưng thái độ cường ngạnh ấy lại càng khiến ả ta kỵ hận.

“Người đâu” Hương hướng gọi ra ngoài.

“Quý phi, nô tì không dám nữa… Quý phi tah mạng…” Diệp Vũ cũng không thể nào ngờ được, mới tiến cung ngày thứ hai thì đã gặp được mỗi một sủng phi đều có tâm địa độc ác như rắn rết vậy.

Bốn công công tiến vào, trong đó có hai người cầm hai gậy gỗ trong tay, chuẩn bị đánh người. Hương hương nói đắc ý, “Nàng ta mạo phạm quý phi, phạt đánh năm mươi gậy. Đánh!”

Diệp Vũ không muốn chịu đau đớn, “Quý phi, nếu bệ hạ biết việc này, quý phi sẽ ăn nói thế nào đây?”

Lệ quý phi cười phá ra, “Hương hương, nó thế mà dám hỏi bản cung ăn nói với bệ hạ thế nào đó sao?”

Hương hương buồn cười mắng chởi, “Con tiện nhân không biết xấu hổ! Quý phi, theo nô tỳ thấy, con tiện nhân này còn không biết chữ “tử” viết thế nào đâu, hôm nay cho nó được hưởng thụ quy củ trong cung xem thế nào”

Mắt Lệ quý phi chớp chớp, cười lạnh lẽo, “Tiện cũng làm cho nó biết, bản cung ăn nói thế nào với bệ hạ nhá”

“Quý phi tha mạng, nô tì không phải cố ý va chạm ngài…” Diệp Vũ cúi thấp đầu bỏ hết tôn nghiêm xuống cầu xin tha, vì hảo hán không muốn bị khổ trước mắt.

“Còn không dụng hình hử?” Hương hương quát công công. Hai công công đè Diệp Vũ lại, hai công công khác cầm gậy trong tay, bắt đầu chuẩn bị đánh xuống. Diệp Vũ thầm nghĩ, xong rồi, năm mươi gậy này đánh xong, da thịt bóc trong, đã mất nửa cái mạng, ít nhất phải nằm trên giường hai tháng mất.

Nàng thấy Lệ quý phi có chút đắc ý nhìn mình, nụ cười quyến rũ, ánh mắt âm độc.

“Bệ hạ tới…” Ngoài điện có tiếng công công truyền báo. Trái tim Diệp Vũ treo trên cao cũng lại chợt trở về trong ngực, Ngụy hoàng đến đây rồi, thật sự vẫn còn đường sống rồi.

Lệ quý phi vội vàng đứng dậy, khom mình hành lễ, hương hương theo sát nghênh giá. Ngụy hoàng bước vào đại điện, liếc mắt thấy Diệp Vũ bị hai công công đang ấn chặt trên ghế chuyên đánh, sắc mặt nặng trịch, giận dữ gầm lên, “Đồ vô liêm sỉ!”

Lời chưa dứt, chân rồng đã bay tới, đá trúng hai công công kia. Hai công công kia ngã xuống đất lại vội vàng bật dậy chạy nhanh quỳ rạp xuống đất, run rẩy.

Lệ quý phi kinh ngạc mãi, mặt đẹp tái nhợt. ngụy hoàng tự mình đỡ Diệp Vũ dậy, thân thiết hỏi, “Ngươi sao rồi?”

“Nô tì không sao” Nàng nói ôn nhu, “May mà bệ hạ tới đúng lúc, nếu không nô tì sẽ bị ăn năm mươi gậy đó”

“Vì sao tay nàng lại đỏ như vậy?” Ông ta nắm tay nàng, chạm phải chỗ bị cháo ngô làm bỏng, nàng co rụt tay lại, ông ta thấy hai tay nàng đỏ tới dọa người, ánh mắt lạnh hơn, “Bị cái gì làm bỏng?”

“là nô tì bất cẩn bị cháo ngô làm bỏng ạ” Nàng ấm ức nói, “Nô tì không đau, tạ bệ hạ quan tâm”

“An Thuận, truyền thái y” Ngụy hoàng sai công công tùy thân đứng cạnh. Lệ quý phi không rõ tư vị gì, từ lúc bệ hạ tiến vào, cũng không thèm liếc mắt nhìn mình, lại quan tâm tới con tiện nhân kia bị thương thế nào.

Vì sao bệ hạ lại để ý tới con cung nhân đê tiện kia chứ? Ả ta tức giận bất bình nhưng không dám biểu hiện trên mặt, cười nhợt nhạt, “Bệ hạ vừa lâm triều xuống, chắc đã ăn sáng rồi ạ? Hay là cùng nô tì…”

Ngụy hoàng như không nghe thấy lời ả ta, “Vì sao ngươi lại bị cháo ngô làm bỏng vậy? Vì sao họ muốn đánh ngươi thế?” Lệ quý phi chưa từng bị lạnh nhạt như thế bao giờ, chuyện nhục nhã thế này, ả ta sao nuốt trôi được chứ? Bởi vậy, ả ta nói tranh vào, ‘Bệ hạ, cung nữ này vốn là nô tì ở điện Tử thần, sáng sớm nay, nô tì nghe nói bệ hạ giữ nó ở lại hầu hạ trong điện thừa tư, mới truyền nó tới, căn dặn nó cẩn thận hầu hạ phải chú ý cái gì…”

“TRẫm cho ngươi nói sao?” Ngụy hoàng chưa thèm liếc mắt nhìn ả ta cái nào, giọng càng lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.

“Nô tì..” Ả ta nghẹn ngào, không dám nói tiếp.

“Người nói đi” Ông ta nói với Diệp Vũ, “Ai bắt nạt ngươi, cứ việc nói”

“Nô tì tham kiến quý phi, được quý phi thưởng cho một bát cháo, nô tì đang định nhận, chẳng biết sao Hương hương cô cô nhanh tay chỉnh bát cháo ngô đổ vào tay nô tì” Diệp Vũ nói đầy uất ức, giống như một cô dâu nhỏ vậy, trông bộ dáng điềm đạm đáng yêu, “Là do nô tỳ bất cẩn, là lỗi của nô tì… Hương hương cô cô nói nô tì không phải cố ý không nhận ban thưởng của quý phi, còn nói nô tì làm đỏ cháo, lấy hạ phạm thượng, đại bất kính với quý phi. Vì thế quý phi mới trừng phạt nhỏ, thưởng cho nô tì năm mươi gậy…. Nô tì đã làm sai, dĩ nhiên là phải chịu phạt…”

Ngụy hoàng càng nghe càng nổi giận, hai mắt long sòng sọc, lửa giận thiêu đốt hừng hực, lớn tiến hỏi, “Nàng ấy nói thế có câu nào là giả không?”

Lệ quý phi chưa từng thấy ông nổi trận lôi đình thế bao giờ, trong thời gian ngắn ngẩn cả người, chẳng nói nên lời.

Hương Hương biết tình thế nghiêm trọng, đáp, “Bệ hạ, lời nàng ấy nói không giả, nhưng nàng ta mạo phạm quý phi là vô cùng chính xác…”

“Chính là con tiện tỳ như ngươi làm phúc gây họa, tạo ra sóng gió!”

Ông lớn giọng quát, rồi đột nhiên vung tay ra, tát mạnh lên mặt nàng ta. Một tát này, là dùng mười thành lực đạo, đánh cho nàng ta ngã lăn ra đất, khóe miệng trào máu tươi.

Diệp Vũ sợ ngây người, không ngờ ông ta vì mình mà đánh thị tì thân cận của Lệ quý phi. Bởi vì, đánh thị tì thân cận của Lệ quý phi cũng tương đương với đánh lệ quý phi.

Lệ quý phi khiếp sợ vô cùng, không thể tin nổi cảnh này là thật, không thể tin được bệ hạ sẽ vì một con cung nhân đê tiện mà nổi nóng với mình như vậy. Tiện nhân này đến tột cùng là dùng năng lực gì thế mà khiến bệ hạ như bị quỷ ám mê mẩn vậy!

“TRẫm cảnh cáo ngươi, còn dám động tâm tư ra oai, trẫm phế ngươi ngay lập tức!” Ngụy hoàng nói đầy tàn nhẫn. Ả ta khiếp sợ không nói ra lời, cũng không rõ, càng chẳng lý giải nổi. Ông ta kéo tay Diệp Vũ rời khỏi điện Tử thần.

***

Phía Tây Bắc hoàng cung có cung thất bỏ hoang, Lệ quý phi bị ở đó đợi nửa canh giờ, Thác Bạt Hoằng lúc này mới đến.

Mạng nhện còn kết dày, khắp nơi ngập tràn mùi ẩm mốc, ả ta tâm tình vốn không được tốt, lại còn phải đợi nửa canh giờ trong căn phòng bẩn thỉu như vậy rất nhanh mà tức giận.

Hắn tới gần ả ta liền phát hỏa với hắn, “Ngươi nhà hạ thoải mái quá nhỉ, bản cung không có thời gian chơi với ngươi đâu!”

“Quý phi đừng tức giận,” Hắn trấn an nói, “Quý phi tức giận thì bản thân mình không qua được, phải chịu ăn khổ thì sao đây?”

“Bản cung có thể không tức sao?” Ả ta tức giận hừ một cái, mày cau chặt, “Con tiện nhân kia có phải ngươi xếp vào điện Tử thần không? Có phải ngươi thiết kế để cho bệ hạ thấy nó không?”

“Quý phi đừng có nói khó nghe đến vậy chứ” Thác Bạt Hoằng cười khẽ, “Tiểu Vương an bài nàng tiến cung cũng là vì người thôi”

“Vì bản cung sao?” Lệ quý phi cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp bị tức giận ngập tràn, ‘Sáng nay, bản cung bị nó chơi phản, suýt nữa bị nó làm cho tức chết đây này”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lóe lên hàm xúc cười mơ hồ, “Nếu quý phi không truyền nàng ấy tới điện Tử Thần, cũng không gây khó dễ với nàng ấy, phụ hoàng cũng sẽ không bảo vệ nàng ấy thế đâu”

Ả ta tức giận trợn tròn mắt đẹp lên, “Nói vậy, đầy vẫn là do bản cung gieo gió gặt bão sao?”

Hóa ra là ngươi gieo gió gặt bão!

Thác Bạt Hoằng cũng không nói vậy, chỉ an ủi bảo, ‘Quý phi an tâm chút chớ nóng ruột, đây là một quân cờ của Tiểu Vương, cũng không uy hiếp tới địa vị của người, người có thể yên tâm đi”

Nghe hắn nói vậy, Lệ quý phi vẫn tức không tiêu, “Bản cung sao yên tâm được chứ? Bệ hạ cả trái tim đều đặt hết trên người nó rồi, cũng chẳng biết nó dùng thủ đoạn gì dụ dỗ mê hoặc bệ hạ nữa” Nhớ tới chuyện sáng sớm, ả ta liền nghiến răng kèn kẹt, “Ngươi cũng biết đó, bệ hạ vì nàng, thế mà trách đánh cả Hương hương nữa!”

“nếu quý phi không cố ý đối nghịch với nàng ấy, coi nàng ấy như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vậy chuyện Tiểu Vương đồng ý với Quý phi cũng đành bó tay mà thôi”

‘Ý ngươi là gì?”

“quý phi, nàng nghe lệnh của Tiểu vương,cũng sẽ không coi quý phi là địch, người có thể yên tâm” Giọng Thác BẠt Hoằng cường ngạnh chút, “Còn phần tác dụng của nàng ấy, Tiểu Vương đã tính hết rồi, quý phi tới lúc đó sẽ biết ngay thôi”

“Bản cung chưa từng thấy bệ hạ nóng ruột như thế lần nào, để ý tới phi tần nào, nhưng con tiện nhân kia là người đầu tiên” Ả ta nói đầy lo lắng, “Bệ hạ bị nó mê hoặc, nếu bệ hạ không tới điện Tử Thần, bản cung sẽ phải làm sao đây?”

“Vậy quý phi hẳn là nên nghĩ cách ôm lấy trái tim bệ hạ đi, chứ đừng nhòm ngó khắp nơi vào nàng ấy. Còn nữa, quý phi và nàng ấy là địch, phụ hoàng đã biết rồi, chẳng phải lại càng thêm ghét cay ghét đắng quý phi nữa sao/” Trong lòng hắn cười lạnh.

Lệ quý phi nghĩ ngợi, thấy có vẻ có lý, ả ta hỏi, “Vì sao ngươi lại đem nó tới cạnh bệ hạ thế? Ngươi có tính toán gì không?”

Thác Bạt Hoằng cười thần bí, “Quý phi vẫn không nên biết thì hay hơn”

Ả ta mắt long lên, “Bản cung cứ muốn biết đó, hay ngươi định cho nó trở thành người bên gối của bệ hạ, làm tốt việc nịnh bợ người lên hả?”

Hắn cười chậm rãi bảo, “Tiểu Vương cũng từng nghĩ tới, nhưng quân cờ này của ta không nghe lời cho lắm, không muốn hầu hạ phụ hoàng”

Ả ta mặt đầy ngạc nhiên, cũng không tin, “Bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nó không muốn sao? Lòng dạo lại cao như vậy?”

“nàng ấy lòng dạ không phải cao, mà chỉ không muốn bị vậy chặt trong cuộc đấu tranh gay gắt của phi tần trong chốn thâm cung mà thôi”

“Cô gái như thế, vì sao ngươi không lợi dụng để nàng tiếp cận bệ hạ chứ?”

“nàng ấy có tác dụng của nàng ấy” Thác Bạt Hoằng lại cường điệu, “Quý phi đừng làm khó xử nàng ấy ữa, Tiểu Vương đưa nàng tới bên cạnh phụ hoàng, là vì ba người quý phi, thái tử và tiểu Vương đó”

“Thật sao?” Mắt đẹp Lệ quý phi chớp lên.

Hắn gật đầu, “quý phi đi ra đã lâu rồi, chẳng bằng đi về trước đi”

Trước khi đi, ả dặn, “Kiều Thục phi sắp lâm bồn rồi (sắp đẻ), ngươi nhanh nghĩ ra cách đi. Nếu ả ta sinh hạ hoàng tử, khí thế càng tăng cao, biết đâu chừng bệ hạ sẽ lập nàng ta làm hậu đó”

Hắn nói đầy thản nhiên, “Tiểu Vương sẽ nghĩ cách”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện