Bạo Quân Độc Sủng

Chương 49: Vì sao lại cởi hết quần áo



Thẩm Chiêu giải thích, “Diệp cô nương chỉ còn một hơi thở cuối, ta ôm nàng ngâm trong nước ấm, nàng vừa tỉnh lại, coi như kéo một mạng nhỏ trở về”

Sở Minh Hiên định hỏi, vậy vì sao lại cởi sạch quần áo ra chứ? Không trần truồng không được sao?

Tuy trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng chung quy hắn không hỏi, cũng không muốn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Lục hoàng thúc thế mà dám dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với một cô gái, hẳn là ông ta ép Vũ nhi làm việc cho ông ta, Vũ nhi không chịu, nên mới bị giam trong hầm băng” Hắn nói oán hận.

“Hẳn là vậy, đợi lát nữa tới hỏi Diệp cô nương chút”

Thẩm Chiêu nghe rất rõ, hắn ta gọi Diệp Vũ là “Vũ nhi”, có thể thấy quan hệ giữa hắn ta và nàng ấy rất thân mật.

Thầy thuốc tới, họ đi theo vào trong tẩm phòng. Thầy thuốc nói, Diệp cô nương bị khí lạnh xâm nhập, cả người yếu ớt, cần phải điều dưỡng cho tốt, nhất là đêm nay, không nên trúng gió; qua được đêm nay, không ngại gì, hẳn sẽ không sao. Như thế thầy thuốc viết đơn, bốc thuốc.

Sở Minh Hiên ngồi ở mép giường, nắm tay nàng, “Tay lạnh như vậy, sắc mặt tái nhợt, Vũ nhi, có thấy lạnh không?”

“Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Vương gia quan tâm” Diệp Vũ nói khẽ chậm chạp, tuy không muốn biểu hiện thân mật trước mặt Thẩm Chiêu, lại cũng không nên rút tay về như vậy, nàng hướng về Thẩm Chiêu, “Ơn cứu mạng của đại nhân, suốt đời không quên”

“Chỉ đơn giản thôi, cũng chẳng phải công lao mình ta, Vương gia cũng bỏ ra không ít sức” Thẩm Chiêu thấy trong mắt nàng mất tự nhiên bảo.

“Nếu bổn vương sớm biết Lục Hoàng thúc giam nàng trong hầm Băng, bổn vương cũng muốn xông vào!” Sở Minh Hiên tức giận nắm chặt tay.

“Thuỵ vương đức cao vọng trọng, có uy vọng cực lớn trong triều, cũng là trưởng bối Vương gia, vương gia không cần vì ta đắc tội hắn” Nàng mượn cơ hội rút tay ra, vỗ lưng hắn một cái, rồi lùi lại chui vào trong chăn.

“Đắc tội ông ta thì sao? Bổn vương sợ ông ta chắc?” Khuôn mặt tuấn tú Sở Minh Hiên giận bừng bừng.

“Vương gia đừng hành động theo cảm tính” Thẩm Chiêu ôn hoà khuyên nhủ, “Đúng rồi, Diệp cô nương, Thuỵ Vương có bức cô làm chuyện gì không?”

Diệp Vũ sớm biết hắn sẽ hỏi, nên bảo, “Cũng chẳng có gì nhiều, là ta tự tuỳ hứng thôi. Thuỵ vương bỗng dưng hứng trí, bảo ta nhảy một điệu múa cho ông ta xem, ta không chịu, ông ta giận tím mặt, đem nhốt ta tại hầm băng”

Hắn cười khẽ, “Nghĩ tới Thuỵ Vương chắc không rõ tính nết cô lắm rồi, chỉ nghĩ doạ cô, cô cũng không dám cãi lời ông ta. Diệp cô nương, tuy kiên trì là ước nguyện ban đầu chẳng có gì đáng trách cả, nhưng chuyện sống chết trước mắt, cần hiểu rõ mới đáng”

Cơn giận Sở Minh Hiên còn sót lại chưa tan, thở phì phì bảo, “Vậy Lục Hoàng thúc cũng không ép được chứ! Vũ Nhi, nếu có lần sau, nàng phải sai người tới báo cho bổn vương, bổn vương sẽ nói với Lục Hoàng thúc!”

Nàng cười chậm rãi không nói gì.

Thẩm Chiêu lại bảo, “Vương gia, sức khoẻ Diệp cô nương vẫn còn yếu, trước để cô ấy nghỉ ngơi đã, không bằng ngài và ta đi nói chuyện tiếp”

Sở Minh Hiên rất thân thiết vỗ vỗ vai nàng, “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, muộn chút bổn vương lại tới thăm nàng”

Diệp Vũ gật gật đầu, nhìn theo họ rời đi.

Vừa rồi, Sở Minh Hiên thấy cảnh Thẩm Chiêu ôm nàng. chẳng biết có ghen hay không nữa?

Nếu có thể khiến họ nghi kỵ lẫn nhau, như vậy, chuyện Sở Minh Phong giao cho nàng đã hoàn thành rồi chăng?

Chẳng bao lâu, thị nữ bưng chén thuốc tới, sau khi hầu nàng uống xong thuốc thì lui ra ngoài, nàng buồn bã nghĩ, Thuỵ vương sẽ từ bỏ ý đồ sao? Nghĩ mãi nàng lại chìm vào mộng đẹp.

Chẳng biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại nàng kinh ngạc thấy Sở Minh Hiên ngồi bên mép giường, đang lẳng lặng nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện