Bạo Quân Độc Sủng

Chương 88: Cô gái trong thùng



Diệp Vũ co rúm người lại, giãy dụa đứng lên lại bị nàng ta ấn xuống không động đậy nổi.

“Ta bảo người ta cho mấy khối băng vào trong nước, dĩ nhiên là lạnh như băng rồi” Lãnh Nguyệt Nhiễm âm thầm mím môi. “Ngươi đùa bỡn Vương gia, đến nỗi Vương gia thống khổ, ta sẽ không dễ tha cho ngươi, sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, vì Vương gia, cũng tiện cho ngươi nhớ kỹ, đùa giỡn người sớm hay muộn cũng sẽ bị trả giá lớn!”

“Nếu Vương gia biết ngươi tra tấn ta như vậy, nhất định sẽ phạt ngươi” Diệp Vũ ôm lấy hai vai, vì tương lai, đành vô sỉ lấy Tấn Vương ra đỡ, bức nàng ta dừng tay.

Hai lão bà tử tiến vào, ấn giữ chặt Diệp Vũ, không cho nàng nhúc nhích chút nào.

Hiện giờ đã vào thu, gió thu thổi hiu hắt, ngâm trong nước băng lạnh một lúc đã chịu không nổi. Nàng không thể kìm được run rẩy, đầu càng ngày càng nặng, lớp lạnh băng kia cứ nhè nhẹ chui sâu vào các đốt ngón tay, da thịt, vào chân tay khắp người, nhanh tràn tới trái tim….

Vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt Nhiễm ái mộ Vương gia vì đố kỵ nên mới tìm đến nàng, dĩ nhiên là muốn nàng thích Vương gia, nhận định nàng đùa bỡn Vương gia, như vậy mới tra tấn nàng. Bất kể thế nào, Lãnh Nguyệt Nhiễm cũng muốn nàng trả giá lớn.

Chẳng trách được người khác, chỉ có thể tự trách mình không cảnh giác. Lần trước bị công chúa An Dương, tự trách mình xem nhẹ công chúa An Dương tâm địa ác độc, lần này tự trách mình dễ tin tưởng người khác.

Lãnh Nguyệt Nhiễm ngồi trước bàn, thản nhiên uống trà, thưởng thức bộ dạng đáng thương của nàng, “Lạnh run, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, nhìn hình dạng yếu đuối thế này, thật sao ta thấy chán thế. Giả sử Vương gia thấy chẳng biết có mềm lòng nổi không?”

Diệp vũ không muốn nói chuyện, khí lạnh đã thấu tận xương.

“Như vậy đi, ta cho ngươi cơ hội một lần cuối. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, cùng Vương gia cao chạy xa bay, ta lập tức thả người”

“Ngươi cho là Vương gia…Nguyện ý buông tha cho cho….vinh hoa phú quý sao?” Khớp hàm Diệp Vũ run lên.

“Vương gia không phải không muốn, mà là ngươi không muốn. Trong lòng ngươi, Vương gia là người coi trọng danh lợi, phú quý tục nhân, trong lòng ta, Vương gia là thần tiên vô song nhất trên đời” Đáy mắt Lãnh Nguyệt Nhiễm toát ra chút si mê.

“Ngươi cùng Vương gia đã bao lâu rồi?” Diệp Vũ thuận miệng hỏi, mượn điều này dời đi lực chú ý.

“Mẹ ta là người Hàng Châu, gia đạo sa sút, cả hai cha mẹ qua đời . Tám tuổi năm ấy, ta đi theo vú nuôi đến Kim Lăng tìm người thân, bị lạc với vú nuôi” Giọng điệu Lãnh Nguyệt Nhiễm gần như lạnh băng vô tình, coi như cô gái nhỏ tám tuổi trong miệng ấy chỉ là kẻ râu ria, “Ta trên đường đi tìm hai canh giờ, chỉ là không tìm thấy vú nuôi, bọn buôn người túm được ta, mang ta đi thanh lâu, may là gặp được Vương gia. Vương gia đã cứu ta, mang ta về phủ, để cho ta theo tỷ tỷ này học ca múa. Như thế, ta cứ vậy ở vương phủ cho tới tận giờ”

“Sau đó thì sao?”

“Vương gia đã cứu ta, mạng này của ta là của Vương gia. Ta liều mạng học múa, hy vọng có một ngày được nhảy cho Vương gia xem” Nàng ta nhìn ra phía trước, cứ như có Tấn Vương đang ở đây, nàng mềm mại đáng yêu nhìn hắn, lâm vào hồi ức tốt đẹp. “Rốt cuộc có một ngày thế này đã tới, năm ta mười sáu tuổi, muốn được hiến vũ ở thị yến của Vương phi. Ta nhảy múa xong, Vương gia tán thưởng bảo ta nhảy rất giỏi, thưởng mười lượng bạc cho ta”

“Chẳng bao lâu Vương gia đã nạp ngươi làm thiếp?”

Lãnh Nguyệt Nhiễm khẽ gật đầu, “Một tháng đó là lúc ta vui vẻ nhất, là ngày ta vui nhất, nhưng ta vui sướng thì kẻ khác lại mất hứng. Con ta không có, là bị kẻ tâm địa rắn rết hại chết, ta khóc năm ngày năm đêm, cầu xin Vương phi trừng trị những kẻ đó. Nhưng Vương phi nói chẳng có bằng chứng, không định được tội các nàng ấy. Ta cầu xin Vương gia cho ta làm chủ cho con, Vương gia lại khuyên ta đừng truy cứu nữa…”

Diệp Vũ không rõ, đó chẳng phải là cốt nhục của hắn, sao lại không truy cứu chứ? Lãnh Nguyệt Nhiễm mắt đầy lệ lóng lánh, thống khổ vô cùng, “Ta chuyển đến biệt uyển Vân Thâm, không truy cứu nữa, cho dù lòng ta sắp chết…” Trên mặt nàng ta rơi hai hàng lệ, ôm ngực nói, “Bởi vì ta yêu Vương gia, ngài ấy bảo ta làm sao thì ta làm vậy. Chỉ cần ngài ấy vui vẻ, khoái hoạt, ta sẽ vui vẻ, khoái hoạt…”

Diệp Vũ thở dài, nàng ta phải trả giá cho tất cả, mất đi bản thân, lại được bao nhiêu tình của Tấn vương đây?

Vừa mới đang chìm đắm trong đau xót và tình yêu, tiếp đó đã thay đổi nét mặt, Lãnh Nguyệt Nhiễm nhìn nàng chằm chằm, mắt nồng đậm, “Ai làm Vương gia thương tâm, thống khổ, ta sẽ bắt kẻ đó phải trả giá lớn!”

Cô gái si tình như thế, tuy khiến người ta cảm động, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi. Diệp Vũ kiệt sức nhẫn nại, trong cơ thể đã không còn ấm nữa, chân tay đông cứng lại, còn tiếp vậy nữa thì nàng sẽ bị bệnh nặng ngay.

Bệnh hai ngày chưa khỏi, lại bị tra tấn đủ kiểu, vì sao nàng lại xui xẻo tới vậy chứ:? Vì sao nàng luôn là cái đinh trong mắt người ta chứ? Vì sao ông trời già lại muốn chơi độc nàng vậy chứ? Nàng đến tột cùng đã làm cái gì sai hả?

Càng nghĩ càng bi phẫn, nàng ra sức giãy dụa, liều mạng đập nước, bọt nước văng tung toé, doạ cho hai bà già chết tiệt kia lui ra, nàng nhân cơ hội đó đi ra khỏi thùng nước. Đúng lúc đó, Lãnh Nguyệt Nhiễm lại túm chặt tay nàng, đem nàng ấn vào trong thùng. “Đã quên nói qua cho ngươi biết, ta học công phu hơn ba năm, đối phó với ngươi, dư sức!”

Diệp Vũ nghiến răng, “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!” Lãnh Nguyệt Nhiễm cười lạnh, “Ta chờ đó!”

Có người dùng sức đẩy cửa, bốn người trong phòng cùng quay đầu lại, là Tấn Vương, Sở Minh Hiên.

Hắn đứng ở cửa phía sau lưng là ánh nắng chiếu tới toả thành những tia sáng hào quang lấp lánh quanh người, khiến cho khuôn mặt hắn rất tối, nhìn không rõ thần sắc.

Diệp Vũ nghĩ đến Lãnh Nguyệt Diễm sẽ thả tay ra, không ngờ nàng ta vẫn nhấn mình xuống, chỉ kêu lên một tiếng ôn nhu, “Vương gia”

Hắn đi vào, chẳng nóng chẳng lạnh hỏi, “Nguyệt Nhiễm, làm gì thế?” Diệp Vũ thấy rõ, cảnh trước mắt này, hắn rốt cuộc cũng kinh ngạc rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hoặc là nói thờ ơ.

“Nguyệt Nhiễm chỉ muốn làm chút sức vì Vương gia thôi” Lãnh Nguyệt Nhiễm ý bảo hai bà già chết tiệt lại đây nhấn Diệp Vũ xuống, đi đến trước mặt hắn, quỳ xuống đất nói, “Nguyệt Nhiễm tự ý, mạo phạm Thẩm Nhị phu nhân, tuỳ ý để Vương gia xử trí”

“Đứng lên đi” Sở Minh Hiên vung áo bào lên ngồi xuống, giọng lạnh băng, “Ngươi bảo bổn vương công đạo thế nào với Thẩm Chiêu đây?”

“Nếu Vương gia khó xử, cứ giao Nguyệt Nhiễm cho Thẩm đại nhân xử trí” Nàng ta cúi đầu, kính cẩn nghe lệnh.

“Lần sau đừng viện dẫn lý lẽ này nữa”

“Vâng, Nguyệt Nhiễm xin ghi nhớ”

Diệp Vũ cũng chẳng đợi được hắn bảo vệ mình nữa, nhưng hắn lại ngầm đồng ý với tự chủ trương của Lãnh Nguyệt Nhiễm, ngầm đồng ý cho kẻ bên ngoài mình làm tổn thương mình, áy náy và tự trách trong lòng với hắn tan dần.

Hắn nhìn cô gái trong thùng nước, nàng đang run rẩy kịch liệt, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi trắng bệch, tóc mai nhiễm ẩm, càng tăng thêm sự mảnh mai đáng thương.

Chỉ cần thấy nàng, yêu thương và tình yêu tận đáy lòng mãnh liệt toát ra, toả theo các mạch máu chạy khắp toàn thân, khiến hắn xúc động muốn chạy tới, ôm nàng vào ngực, không để nàng phải chịu thương tổn và uất ức gì… Nhưng hắn lại mất hết sức lực để cố khắc chế nỗi xúc động kia, thờ ơ lạnh nhạt, để cho nàng nhận hết mọi tra tấn và khổ sở.

Lần trước ở phủ tướng quân, thấy nàng bị đánh máu thịt lẫn lộn, cũng như thế. Thật ra, hắn không đành lòng nhìn nàng mỗi lần bị thương, bị tra tấn, mỗi lần nàng bị khổ, thì hắn đau một lần… Hắn rất muốn ra tay giúp nàng, cứu nàng, nhưng sự tuyệt tình của nàng đả thương lòng vẫn mãi không rời, lửa giận và hận ý ngăn cản hắn lại… Mỗi lần thấy nàng chịu đủ mọi khổ sở, hắn cũng chịu đủ mọi khổ sở, bị lương tâm khiển trách nặng nề…

Hắn nhắc nhở chính mình, không thể lại đi về phía nàng, không thể gần nàng hơn, không thể bị nàng dụ hoặc, không thể lại có chút aỏ tưởng nào với nàng nữa. Nếu không đó là vạn kiếp bất phục.

Mắt hắn lạnh lẽo nhìn nàng bị dày vò, thời gian cứ lần lượt trôi qua… Lãnh Nguyệt Nhiễm dĩ nhiên nhìn ra mâu thuẫn và rối rắm của hắn, nói, “Vương gia, Thẩm Nhị phu nhân hôn mê rồi ạ”

Thân mình Diệp Vũ không còn khoẻ như trước, ốm đau liên tiếp đã vét sạch thân thể của nàng, bị ngâm trong nước đá lạnh nửa canh giờ ngày hôm nay đã không chống đỡ nổi ngất đi.

Hai bà già chết tiệt nâng nàng dậy, được Lãnh Nguyệt Nhiễm giúp đỡ, đem nàng nâng tới đặt trên giường. Sở Minh Hiên sai các nàng thay quần áo cho nàng, sau đó ra sương phòng phái người đi mời thầy thuốc.

Thầy thuốc chẩn trị xong, Lãnh Nguyệt Nhiễm đi đốc kẻ hầu sắc thuốc, trong phòng chỉ còn lại hắn và cô gái đang mê man.

Hắn cứ lặng nhìn nàng, tâm phiền ý loạn, không rõ tư vị gì, đau lòng, hối hận, oán hận, đau thương, vừa hận mình không chịu thua kém… Hắn nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, mày cau lại, mắt loé sáng, “Vũ Nhi, bổn vương cũng không muốn đối nàng như vậy… Nhìn nàng chịu khổ, chịu đủ tra tấn, bổn vương cảm động lây, lòng đau như dao cắt…”

“Mấy ngày nay, bổn vương không lúc nào không nhớ đến nàng… Nghĩ mãi, tim liền đau, đau tới mức như xé nát thành từng mảnh nhỏ… Mỗi lần nhớ tới những lời nàng nói, tim tựa như tấm bia ngắm, bị vạn tiễn xuyên tâm… Nàng có thể cảm nhận được nỗi đau này không?” Giọng Sở Minh Hiên trầm thấp khàn khàn.

“Bổn vương thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao nàng lại tuyệt tình như vậy, vì sao đùa bỡn bổn vương… Nghĩ lâu rồi, bổn vương vẫn không rõ… Chỉ duy nhất hiểu được là bổn vương không quên được nàng, không thể không thương nàng… Nàng đã khắc sâu trong lòng bổn vương, cuộc đời này cũng chẳng có cách nào xoá sạch được…”

“Bổn vương tin tưởng, nàng đùa bỡn bổn vương chỉ là bốc đồng nhất thời, nàng có tình với bổn vương sẽ không tan thành mây khói… Bản Vương biết nên làm thế nào, nàng mới có thể hồi tâm chuyển ý, trở lại bên cạnh bổn vương đây?”

“Bổn vương không ngại nàng đã ở với Thẩm Chiêu, không ngại… Chỉ cần nàng thật lòng với bổn vương, bổn vương thật sự không ngại…”

Giọng điệu bi thương, tình cảm chân thành tha thiết, giọng nói trầm thấp, khóc nức nở, khiến người ta động lòng. Diệp Vũ nghe thấy, chẳng dám mở mắt ra, bởi vì, nàng không thể đối mặt với thâm tình của hắn, không thể đối mặt tạo nghiệt do mình gây ra.

Nếu hắn biết hoàng huynh của hắn cướp đoạt ngang nhiên, có thể điên cuồng hay hỏng mất không? Điều này có thể trở mặt thành thù với huynh đệ hoàng thất không? Không dám tưởng tượng nữa.

Lãnh Nguyệt Nhiễm mang chén thuốc sắc vào, Sở Minh Hiên đỡ nàng ngồi xuống, bóp nhẹ hàm nàng ra, bón nàng uống thuốc.

Sau khi uống thuốc xong, Lãnh Nguyệt Nhiễm lui ra ngoài, suýt nữa đụng phải một người. Nàng ta đứng im, cảm thấy kinh hãi, lập tức kêu lên, “Thẩm đại nhân”

Thẩm Chiêu mặt lạnh lùng, thấy Sở Minh Hiên ôm Diệp Vũ mê man, trong lòng thật chẳng rõó tư vị, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Chẳng bao lâu, A Tử trở lại phủ hữu tướng, bảo thị thiếp Tấn Vương mang Nhị phu nhân đến biệt uyển Vân Thâm, nàng ta lo Nhị phu nhân gặp chuyện không may, mới trở về bẩm báo, Hắn do dự mãi một lúc, sau khi nàng ta khẩn cầu nhiều lần mới đến biệt uyển Vân Thâm thăm.

Hắn đi vào phòng, thấy Diệp Vũ bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt trắng như tờ giấy, đoán chắc nàng bị tra tấn trong này nên mới biến thành như vậy. Chân nàng đang bị thương, cảm lạnh vừa khỏi chưa lâu, hôm nay lại ở trong này bị ăn đau khổ ư? Ngay cả Thẩm Chiêu chính mắt nhìn thấy, Sở Minh Hiên cũng chẳng ngại, vẫn đang ôm nàng, yên tâm thoải mái.

A Tử vẫn đi sau Thẩm Chiêu, giành trước tiến vào, mắt thấy Nhị phu nhân và Tấn vương thân mật như vậy, bất giác trợn to mắt, tức giận nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia sao có thể ôm Nhị phu nhân chứ?”

Nói xong nàng ta đưa tay ra ôm lấy Nhị phu nhân. “Đi ra ngoài!” Sở Minh Hiên lạnh giọng quát. “Ngươi lui ra đi” Thẩm Chiêu nói ôn hoà. A Tử bất đắc dĩ đi ra ngoài, Lãnh Nguyệt Nhiễm cũng đi sau rời đi.

Thẩm Chiêu đứng trước giường, giọng ôn hoà, “Vũ Nhi là Nhị phu nhân của ta, không nhọc Vương gia khom mình chiếu cố, Vương gia vẫn nên giao nàng cho ta đi”

Sở Minh Hiên nói tức giận, “Ngươi bảo Vũ Nhi là Nhị phu nhân sao? Ngươi chưa thèm hỏi rõ trắng đen đã định tội nàng rồi, còn bảo nàng đến ở biệt quán, còn để nàng bị dầm mưa lâu như vậy, vì sao ngươi lại đối xử nàng như vậy?” Hắn càng nói càng giận, giọng tăng cao, “Ngươi đã không quý trọng nàng, chẳng bằng buông tay đi!”

“Nàng là Nhị phu nhân của ta, cuộc đời nàyvẫn chỉ à Nhị phu nhân của ta” Giọng Thẩm Chiêu không cao, chẳng tức giận giọng điệu đều chắc.

“Ngươi bỏ vắng Vũ Nhi, tổn thương lòng nàng, vì sao không buông?”

“Tổn thương lòng nàng chỉ mình ta sao?” Giọng Thẩm Chiêu đầy châm chọc, “Công chúa An Dương đánh nàng, vừa rồi nàng lại chịu đủ khổ trong biệt uyển của ngươi, ngươi cứ trơ mắt nhìn nàng chịu khổ, đây là quý trọng mà ngươi nói sao?”

“Từ nay về sau, bổn vương sẽ không làm tổn thương nàng tý nào nữa!” Sở Minh Hiên nói kiên quyết.

“Vương gia, nàng là Nhị phu nhân do bệ hạ ban thưởng cho ta, Vẫn xin Vương gia chớ khó dễ”

Diệp Vũ đã tỉnh sớm rồi, chỉ vẫn giả vờ ngủ, Thẩm Chiêu đã đến, lại không dám mở mắt. Tình huống này quá tệ, nàng không biết nên đối mặt thế nào, đành phải giả vờ ngủ. Nàng không đoán được là Thẩm Chiêu sẽ đến, hơn nữa thái độ cường ngạnh. Sở Minh Hiên ôm sát nàng, nói lạnh lùng, “Bổn vương sẽ không buông tay, xem ngươi mang Vũ Nhi đi thế nào!”

Giọng Thẩm Chiêu cuối cùng cũng thấy tức, giọng điệu trở nên nặng ngàn cân, “Vũ Nhi đã là Nhị phu nhân của ta, tất cả đều biết, cả ta cũng dừng tay, nhưng Vương gia có từng nghĩ đến danh dự của Vũ Nhi không?”

“Bổn vương sẽ mang nàng cao chạy xa bay, đi tới một nơi chẳng ai biết, sống trọn đời”

“Vương gia nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý, thân phận địa vị, khiến người ta thật kính nể, nhưng mà Vương gia đã từng nghĩ đến, thái hậu sẽ thương tâm tới mức nào không?”

“Bổn vương chẳng quản được nhiều chuyện như vậy…”

Thẩm Chiêu giữ chặt lấy tay Diệp Vũ, muốn ôm lại, mắt trong veo lạnh lùng, “Xin vương gia buông tay!”

Sở Minh Hiên cứ một mực từ chối, “Bổn vương cũng quyết không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện