Bạo Quân Độc Sủng

Chương 96: Nàng hận chết trẫm



Vũ Nhi, trẫm không ngờ tới ra tay lại nặng như vậy…. Lúc ấy, nàng nói như vậy đả thương nàng, trẫm vì tức quá nên mới…

Trẫm cũng không muốn nặng tay đánh chết con của chúng ta… Trong lòng trẫm rất đau, nàng có biết không?

Ngươi mang thai cốt nhục của trẫm, vì sao không nói cho trẫm biết? Sở Minh Phong bỗng nhớ tới một chuyện, nàng mang thai cốt nhụccủa mình, lại bỏ trốn cùng Tấn vương, thật sự không thể tha thứ được. Biết đâu nàng cố tình không nói cho mình biết, cố tình mang cốt nhục của mình đi cùng Tấn vương cao chạy xa bay…

Nghĩ như thế, hắn mới thấy bớt cảm giác bứt rứt, thấy dễ chịu đôi chút, và lại hận Tấn vương nhiều hơn, rồi vừa yêu vừa hận với cô gái đang nằm mê man kia…

Diệp Vũ ngủ nặng nề, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đôi môi giống như sương, chẳng có chút máu nào, yếu tới nỗi khiến người ta muốn được che chở cẩn thận cho nàng. Nhìn nàng như vậy, loại đau đớn si mê trong lòng hắn trào ra, hắn rất muốn, rất muốn ôm lấy nàng, vĩnh viễn không buông…

Nắm chặt tay nàng, môi áp trên mu bàn tay. Con ngươi đen của hắn nhiễm nhiều cảm xúc đau đớn, hối hận, trìu mến, yêu hận đan xen, lại dần dần ngưng tụ thành ánh mắt lạnh lẽo.

Vũ Nhi, nàng nói nàng vô tâm phụng dưỡng trẫm, xin trẫm thả tự do cho nàng; như vậy, trẫm nói cho nàng biết: cuộc dời này, một ngày nào đó, trẫm sẽ cho nàng một danh phận, trẫm sẽ khiến nàng phải cam tâm tình nguyện dưỡng trẫm!

Diệp Vũ ngủ hơn nửa ngày mới tỉnh lại, bụng còn hơi đau, nhưng vẫn chịu được. Thấy hắn cứ lẳng lặng ngồi bên mép giường, nàng nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn chăm chú, nhớ tới một chưởng cách đó không lâu, nhớ tới cơn giận dị thường của hắn, giống như mất trí vậy… Vì sao bên sườn mặt hắn lại thẫy rõ sự đau thương tới vậy? Vì sao ánh mắt hắn lại thống khổ tới vậy?

Cục cưng? nàng đưa tay ra sờ bụng, lại không sờ được gì. Sở Minh Phong nghe thấy tiếng động nhỏ, xoay người, vui sướng nói, “Vũ Nhi…”

“Đứa nhỏ đâu rồi?” Nàng sốt ruột hỏi. “Phùng thái y nói, nàng tỉnh lại thì uống thuốc” Hắn đem chén thuốc trên bàn trà xuống, đỡ nàng ngồi dậy, “Sau khi uống thuốc xong, trẫm sẽ nói cho nàng biết”

Diệp Vũ đành ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong lại hỏi tiếp. Hắn đặt bát xuống, khẽ nắm hai vai nàng, nói nặng nề, ‘Vũ Nhi, nàng còn trẻ, sau này vẫn có thể mang thai. Trẫm cam đoan, chúng ta nhất định sẽ có thật nhiều, thật nhiều con”

Nói vậy, đứa bé đã không còn nữa?Trong lòng Nàng thê lương, hắn tự tay đánh chết đứa bé của mình, đây chính là ác giả ác báo. Những lời nói lúc trước kích động hắn, ép buộc hắn, không ngờ lại chọc giận hắn, hại tới đứa con trong bụng. Chỉ ngắn ngủn trong vòng mười mấy canh giờ, nàng đã mất đi đứa bé. Lúc biết đến, rất kinh ngạc, lúc mất đi, đau thấu xương cốt. Đây là ý trời sao? Nàng đặt tay lên bụng, trong lòng thầm nói với đứa con chỉ mới sống được có một tháng trong bụng: con yêu, chúng ta không có duyên, sau này lại tới tìm mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.

Sở Minh Phong thấy nàng đau lòng như thế, cảm động lây, con chết đau đớn chẳng lời nào diễn tả nổi.

“Vũ Nhi, đừng như vậy, chúng ta còn có thể có con nữa” Hắn an ủi, ôm chặt nàng vào lòng.

“Buông ra!” Diệp Vũ bị kích động đẩy hắn, “Người thô bạo, ác độc như ngươi vậy, chẳng xứng có con!”

“Trẫm cũng là bị nàng nói mới tức, mới chẳng phân biệt được nặng nhẹ…”

“Bệ hạ không phải có ba phụ nữ đó sao?” Nàng có ý khích hắn, không muốn nhìn thấy hắn nữa, “Mất đi một đứa, có gì quan trọng đâu”

Hắn định túm chặt tay nàng, lại bị nàng né, “Ta sẽ không cho ngươi chạm vào một sợi lông nào nữa! Cút!”

Hắn ôn nhu trấn an sự kích động của nàng, nhưng chẳng được, đành phải rời đi, đến phòng bên nghỉ. Nàng ngồi yên lặng, không biết hiện giờ là tâm tình gì, thống khổ ư? Giải thoát sao? Thương tâm? Hay phẫn nộ đây? Chẳng bao lâu, thuốc có tác dụng, nàng mơ màng ngủ.

***

sở Minh Phong đợi hai canh giờ, đợi cho bóng đêm bao phủ nàng cũng vẫn chaư tỉnh. TRên danh nghĩa, Diệp Vũ là Nhị phu nhân Thẩm Chiêu, Thẩm Chiêu tất phải biết chuyện thai chết, bởi vậy, hắn phái người đi truyền Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu tiến vào cửa lớn biệt quán, tiểu công công liền nói khẽ, Nhị phu nhân thai chết. Trong lòng hắn chấn động, cũng chưa hỏi gì đi gặp bệ hạ.

Vào sương phòng, tiểu công công đóng cửa lại, Thẩm Chiêu hành lễ, Sở Minh Phong đứng trước cửa sổ, khoanh tay đứng, bừng tỉnh như không nghe thấy. Đã ở cùng bệ hạ hơn mười năm, trong trí nhớ của Thẩm Chiêu, bệ hạ chưa từng bao giờ thất thần như vậy. Hắn lớn tiếng hô lên lần nữa, Sở Minh Phong mới nghe thấy, vẫn chưa xoay người, giọng nói nhuốm trong đau xót, nặng nề, “Ngươi đã đến rồi à”

“Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, bệ hạ vẫn nên thoải mái đi” Thẩm Chiêu đi tới sau lưng hắn, cất giọng an ủi nhẹ nhàng.

“Ngươi cũng biết nàng xẩy thai thế nào chứ?”

“Thần không biết”

“Trẫm… Dưới cơn thịnh nộ đã tát nàng một cái, khiến nàng đập vào cạnh bàn…” Giọng Sở Minh Phong lạnh nhạt đầy đau thương, lại khiến người ta có cảm giác đau triệt nội tâm, “Trẫm đã tự tay đánh chết con mình” Thẩm Chiêu khiếp sợ hơn cả lúc nghe thấy tiểu công công nói, cảm xúc bắt đầu chấn động, cứ như cơn sóng to cuộn sóng vậy.

Mãi lâu sau, hắn mới ổn định tâm tình, “Bệ hạ cũng không biết nàng đang có mang, nếu bệ hạ muốn tự trách, chẳng bằng nghĩ cách an ủi nàng thế nào” Giọng Sở Minh Phong bao hàm đầy phiền muộn và bất đắc dĩ, “Trẫm đã an ủi, nhưng vô dụng thôi… nàng hận trẫm chết được, sẽ không tha thứ cho trẫm..”

Thẩm Chiêu nói hoà hoãn, “Nàng vừa mới xẩy thai, tâm tình vẫn còn chưa bình phục, đợi một thời gian, tâm tình nàng đỡ hơn, bệ hạ chỉ cần tốn chút tâm tư khuyên nhủ, nói vậy nàng cũng sẽ quên được nỗi đau mất con”

“Cũng đành chỉ vậy thôi” Sở Minh Phong thở dài một tiếng.

“Canh giờ cũng không còn sớm, ngày mai lại lâm triều rồi, chẳng bằng bệ hạ nên về cung trước đi”

“Nàng vẫn chưa tỉnh, đợi nàng tỉnh lại, trẫm sẽ về cung”

“Bệ hạ vẫn chưa ăn gì, thần đã sai người hầu làm chút điểm tâm nhẹ để ăn sáng”

Sở Minh Phong gật đầu, Thẩm Chiêu liền đi ra ngoài thu xếp.

Đợi hắn trở về, Tứ Điệp đặt điểm tâm lên bàn, thấy bệ hạ vẫn đứng như vậy, vẫn tư thế ấy, cũng chưa từng động.

Bệ hạ đã có một trai hai gái, hậu cung chưa từng đếm được chuyện phi tần xảy thai, nhưng trong trí nhớ của hắn, bệ hạ chưa bao giờ để chuyện phi tần xảy thai ở trong lòng, chưa bao giờ đau lòng vậy. Lúc này đây, bệ hạ nặng tay đánh Diệp Vũ, đến nỗi nàng bị xẩy thai, khó tránh khỏi tự trách; nhưng trong mắt hắn, bệ hạ không những tự trách, đau lòng mà còn hối hận và bi thống rất sâu. Xem ra bệ hạ thật sự là thích Diệp Vũ, mới coi trọng như thế, để ý đến cả đứa bé của nàng. Tiếc là trời xanh thật khéo đùa.

Thẩm Chiêu dọn xong bát đũa, bẩm tấu có thể ăn được, Sở Minh Phong quay người dđ tới, vén áo bào ngồi xuống, “Cùng trẫm ngồi ăn chút đi” Gần như cùng lúc Thẩm Chiêu thấy sợ – chỉ ngắn ngủn có mấy canh giờ mà bệ hạ lại tiều tuỵ đi chút, chẳng giống bộ dạng hăng hái, suốt ngày bày mưu tính kế tý nào.

Ăn mấy miếng, Sở Minh Phong hỏi, “Vũ Nhi tỉnh chưa? “ Thẩm Chiêu lắc đầu, “Có nha hoàn canh, bệ hạ yên tâm” Sở Minh Phong đặt bát đũa xuống, như chẳng ngon miệng, Thẩm Chiêu khuyên nhủ, “Bệ hạ bảo trọng long thể. Cho dù ăn không ngon, bệ hạ cũng phải ăn một chút, nếu không bệ hạ sao có sức để ngày nào cũng ra cung thăm nàng ấy chứ?”

Ngẫm lại cũng đúng, Sở Minh Phong cũng miễn cưỡng ăn mấy miếng cháo cho xong. Sau khi ăn xong, người hầu dọn hết bát đũa, dâng trà nóng lên, Sở Minh Phong đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, ánh mắt không chớp, vừa sốt ruột lại lo âu. Thẩm Chiêu đứng một bên tự thấy lo cho Diệp Vũ, song không hiện ra mặt, lại hỏi, “Bệ hạ định xử trí Tấn vương thế nào?”

“Trẫm còn chưa nghĩ ra, trước cứ giam hắn mấy ngày sau mới nói”

“Tấn vương cả gan làm loạn, làm việc lỗ mãng, không nghĩ tới hậu quả, đúng là nên kiểm điểm. Bệ hạ trừng phạt thế nào với Tấn vương cũng chưa đủ, khó cái là, nếu trừng phạt quá nặng, chỉ sợ làm đau lòng thái hậu” Thẩm Chiêu phân tích tình hình.

“Trẫm biết, thế nên mới chưa nghĩ ra cách trừng phạt” Sở Minh Phong nhìn hắn sắc bén, ‘Ngươi đã có ý tưởng gì chưa?”

“Thần cũng vẫn chưa nghĩ tới” Thẩm Chiêu nói thản nhiên. “Nghĩ ra thì nói cho trẫm biết”

Có người gõ cửa, tiểu công công nói, Nhị phu nhân đã tỉnh. Sở Minh Phong vui sướng ra khỏi phòng, Thẩm Chiêu cũng đi ra theo. Hai người đang định vào phòng, bên trong lại truyền ra tiếng Diệp Vũ kêu lên ác liệt, “Ta không muốn thấy bất cứ kẻ nào! Ai cũng không cho vào!”

Bốn chân dừng bước, hai người đàn ông to lớn cùng nhìn nhau, đứng sựng bên ngoài. Cơn tức Diệp Vũ lên cực điểm, giọng hơi yếu ớt truyền ra, “Dám can đảm tiến vào, ta sẽ tự sát!”

Sở Minh Phong xoay người, đi đến đèn màu hồng ở góc vườn, mặt banh lại, cứ như bị đả kích mạnh. Thẩm Chiêu biết, bệ hạ chưa từng bị đối xử như thế. Vừa vào hậu cung, phi tần nào mà chẳng a duaxu nịnh, dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn chứ? có phi tần nào dám can đảm đẩy bệ hạ ra ngoài điện chưa? Đứng đó khá lâu, Sở Minh Phong đi ra ngoài, Thẩm Chiêu thầm nghĩ không ổn, lập tức đuổi theo.

“Bệ hạ, nàng chỉ tức giận nhất thời, bệ hạ đừng để trong lòng”

“Trẫm hiểu” Sở Minh Phong không dừng chân bước, “Vũ Nhi đau lòng, trẫm cũng bi thống, gặp mặt chỉ tổ chọc nỗi đau hơn thôi. Để ngày khác trẫm lại tới thăm nàng”

Thẩm Chiêu đưa bệ hạ ra tận cổng, nhìn bệ hạ đi rồi mới trở lại. Trở lại Tiểu Uyển, hắn thấy tẩm phòng khép hờ, một lát sau, cũng quay người đi. Bảo kẻ hầu hầu hạ cho chu đáo, hắn liền trở về phủ hữu tướng.

****

Sở Minh Hiên nhận được ý chỉ, lại nghe được phải kiểm điểm hơn một tháng, đến lúc đó mà hối cải thì được thả ra. Tôn thái hậu cũng chẳng hứa hẹn cầu cho hắn, thậm chí cũng rất ít bước ra điện Từ Ninh.

Diệp Vũ xẩy thai, dưỡng sáu bảy ngày cũng có thể ra ngoài giải sầu. Trong lúc đó, Sở Minh Phong cũng chưa tới, nàng đỡ lo hơn, cũng yên tĩnh chút.

Vì sao hắn chưa tới, nàng chẳng có lòng dạ nào mà đi đoán tâm tư hắn, chỉ trông mong mau chóng bình phục. Sau mười ngày, Phùng thái y nói thân thể nàng đã hồi phục như cũ không khác lắm, không cần uống thuốc nữa. Giữa trưa hôm sau, A Tử và nàng tới phủ hữu tướng. Từ lúc nàng xảy thai tới giờ, A Tử đã trở về biệt quán hầu hạ nàng. Còn lúc trước, A Tử bị kiệu phu đánh ngất, lúc tỉnh lại chân tay bị trói, lại chẳng thấy bóng ai. Nàng ta mất sức khá lớn mới cắt đứt dây thừng, trở lại biệt quán thì đã nửa đêm, lại phát hiện ra Nhị phu nhân chưa về, vì thế nàng ta đi suốt đêm tới phủ hữu tướng bẩm báo, Thẩm Chiêu lúc đó mới biết Diệp Vũ xảy ra chuyện.

Lúc này Thẩm Chiêu tiến cung bẩm tấu với bệ hạ, nhưng Sở Minh Phong đã nhận được tin thị vệ bẩm tấu ở biệt quán trước, Diệp Vũ vẫn chưa về biệt quán, chắc là đã có chuyện xảy ra.

Dựa theo lý do thoái thác của A Tử, Diệp Vũ bị người bắt, bọn họ kết luận, Tấn vương mang nàng đi. Vì thế, Sở Minh Phong phái Vương thống lĩnh chia làm ba dường đuổi theo. A Tử dịnh về biệt quán đợi Nhị phu nhân trở về, Thẩm Chiêu lại bảo nàng ta tạm thời ở lại phủ hữu tướng, tuy nàng ta cảm thấy kỳ lạ, song vẫn tuân lệnh làm việc.

Diệp Vũ biết tâm tư Thẩm Chiêu, không cho A Tử về biệt quán, chính là không muốn nàng ta vướng bận chân tay, để cho Sở MInh Phong và mình bàn bạc cẩn thận.

Đến phủ hữu tướng, kẻ hầu cố ý ngăn trở, A Tử gầm lên mấy câu, họ mới cho đi. Thẩm Chiêu ở trong thư phòng, Diệp Vũ bảo A Tử đợi bên ngoài, một mình đi vào. Vừa lúc có người đi ra, chẳng may đụng phải vai nàng, vội vã dừng lại. Liếc mắt nhìn một cái, hoá ra là Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt dịu dàng, sau đó liền rời thư phòng. Thẩm Chiêu đứng một bên án thư, giữa trưa ánh nắng chiếu vào từ cửa tây, cả khoảng sáng rực, chiếu lên người hắn, khiến cho áo choàng trắng của hắn sáng như ban ngày, một nửa mặt ngọc thì chìm trong bóng tối, âm tình bất định. Diệp Vũ đứng sững, nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, cơ trí này, trong lòng nổi lên luồng tư vị khó nói.

Dung mạo của hắn và Hạ Phong giống nhau, nàng không kìm lòng nổi đã đặt hết tình cảm với Hạ Phong lên người hắn, hy vọng được hắn thương tiếc và trân trọng. NHưng nàng không đoán được là sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn chỉ dành để phụ tá thiên tử, sự ôn nhu như gió của hắn chính là biểu tượng để nàng thấy hắn chỉ có nhẫn tâm và lạnh lẽo, thậm chí hắn tự tay đem chính mình đưa cho Sở Minh Phong.

Loại nam nhân như thế, khiến người ta thất vọng tràn trề. Có muôn vàn hối hận, tất cả đau lòng, khổ sở giờ đã qua, mà nay, lòng nàng chỉ còn lạnh băng.

“Gần đây trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo” Thẩm Chiêu cất giọng ôn hoà, thấy mặt nàng vẫn còn tái, hơi lo lắng chút.

“Thân thể của ta, đại nhân không cần lo, chuyện của ta, đại nhân cũng không cần quan tâm” Diệp Vũ nói lạnh lùng.

Hắn không ngại lời nói lạnh lùng của nàng, “Ta đã bảo kẻ hầu pha một tách trà nóng…” Mắt nàng lạnh nhìn thẳng, ‘Không cần, chỉ nói xong mấy câu ta sẽ đi” Hắn xua tay bảo nàng ngồi xuống, “Mời ngồi”

Nàng không ngồi, từ trong tay áo rút ra tập giấy trắng, đưa cho hắn, “Đây là hưu thư (thư ly hôn), ta đã viết xong, làm phiền đại nhân ký tên cho, rồi đóng dấu”

Thẩm Chiêu sửng sốt, do dự mấy giây mới tiếp nhận, mở ra xem. Nàng muốn hắn bỏ nàng!

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Vũ Nhi, trẫm không ngờ tới ra tay lại nặng như vậy…. Lúc ấy, nàng nói như vậy đả thương nàng, trẫm vì tức quá nên mới…

Trẫm cũng không muốn nặng tay đánh chết con của chúng ta… Trong lòng trẫm rất đau, nàng có biết không?

Ngươi mang thai cốt nhục của trẫm, vì sao không nói cho trẫm biết? Sở Minh Phong bỗng nhớ tới một chuyện, nàng mang thai cốt nhụccủa mình, lại bỏ trốn cùng Tấn vương, thật sự không thể tha thứ được. Biết đâu nàng cố tình không nói cho mình biết, cố tình mang cốt nhục của mình đi cùng Tấn vương cao chạy xa bay…

Nghĩ như thế, hắn mới thấy bớt cảm giác bứt rứt, thấy dễ chịu đôi chút, và lại hận Tấn vương nhiều hơn, rồi vừa yêu vừa hận với cô gái đang nằm mê man kia…

Diệp Vũ ngủ nặng nề, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đôi môi giống như sương, chẳng có chút máu nào, yếu tới nỗi khiến người ta muốn được che chở cẩn thận cho nàng. Nhìn nàng như vậy, loại đau đớn si mê trong lòng hắn trào ra, hắn rất muốn, rất muốn ôm lấy nàng, vĩnh viễn không buông…

Nắm chặt tay nàng, môi áp trên mu bàn tay. Con ngươi đen của hắn nhiễm nhiều cảm xúc đau đớn, hối hận, trìu mến, yêu hận đan xen, lại dần dần ngưng tụ thành ánh mắt lạnh lẽo.

Vũ Nhi, nàng nói nàng vô tâm phụng dưỡng trẫm, xin trẫm thả tự do cho nàng; như vậy, trẫm nói cho nàng biết: cuộc dời này, một ngày nào đó, trẫm sẽ cho nàng một danh phận, trẫm sẽ khiến nàng phải cam tâm tình nguyện dưỡng trẫm!

Diệp Vũ ngủ hơn nửa ngày mới tỉnh lại, bụng còn hơi đau, nhưng vẫn chịu được. Thấy hắn cứ lẳng lặng ngồi bên mép giường, nàng nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn chăm chú, nhớ tới một chưởng cách đó không lâu, nhớ tới cơn giận dị thường của hắn, giống như mất trí vậy… Vì sao bên sườn mặt hắn lại thẫy rõ sự đau thương tới vậy? Vì sao ánh mắt hắn lại thống khổ tới vậy?

Cục cưng? nàng đưa tay ra sờ bụng, lại không sờ được gì. Sở Minh Phong nghe thấy tiếng động nhỏ, xoay người, vui sướng nói, “Vũ Nhi…”

“Đứa nhỏ đâu rồi?” Nàng sốt ruột hỏi. “Phùng thái y nói, nàng tỉnh lại thì uống thuốc” Hắn đem chén thuốc trên bàn trà xuống, đỡ nàng ngồi dậy, “Sau khi uống thuốc xong, trẫm sẽ nói cho nàng biết”

Diệp Vũ đành ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong lại hỏi tiếp. Hắn đặt bát xuống, khẽ nắm hai vai nàng, nói nặng nề, ‘Vũ Nhi, nàng còn trẻ, sau này vẫn có thể mang thai. Trẫm cam đoan, chúng ta nhất định sẽ có thật nhiều, thật nhiều con”

Nói vậy, đứa bé đã không còn nữa?Trong lòng Nàng thê lương, hắn tự tay đánh chết đứa bé của mình, đây chính là ác giả ác báo. Những lời nói lúc trước kích động hắn, ép buộc hắn, không ngờ lại chọc giận hắn, hại tới đứa con trong bụng. Chỉ ngắn ngủn trong vòng mười mấy canh giờ, nàng đã mất đi đứa bé. Lúc biết đến, rất kinh ngạc, lúc mất đi, đau thấu xương cốt. Đây là ý trời sao? Nàng đặt tay lên bụng, trong lòng thầm nói với đứa con chỉ mới sống được có một tháng trong bụng: con yêu, chúng ta không có duyên, sau này lại tới tìm mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.

Sở Minh Phong thấy nàng đau lòng như thế, cảm động lây, con chết đau đớn chẳng lời nào diễn tả nổi.

“Vũ Nhi, đừng như vậy, chúng ta còn có thể có con nữa” Hắn an ủi, ôm chặt nàng vào lòng.

“Buông ra!” Diệp Vũ bị kích động đẩy hắn, “Người thô bạo, ác độc như ngươi vậy, chẳng xứng có con!”

“Trẫm cũng là bị nàng nói mới tức, mới chẳng phân biệt được nặng nhẹ…”

“Bệ hạ không phải có ba phụ nữ đó sao?” Nàng có ý khích hắn, không muốn nhìn thấy hắn nữa, “Mất đi một đứa, có gì quan trọng đâu”

Hắn định túm chặt tay nàng, lại bị nàng né, “Ta sẽ không cho ngươi chạm vào một sợi lông nào nữa! Cút!”

Hắn ôn nhu trấn an sự kích động của nàng, nhưng chẳng được, đành phải rời đi, đến phòng bên nghỉ. Nàng ngồi yên lặng, không biết hiện giờ là tâm tình gì, thống khổ ư? Giải thoát sao? Thương tâm? Hay phẫn nộ đây? Chẳng bao lâu, thuốc có tác dụng, nàng mơ màng ngủ.

***

sở Minh Phong đợi hai canh giờ, đợi cho bóng đêm bao phủ nàng cũng vẫn chaư tỉnh. TRên danh nghĩa, Diệp Vũ là Nhị phu nhân Thẩm Chiêu, Thẩm Chiêu tất phải biết chuyện thai chết, bởi vậy, hắn phái người đi truyền Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu tiến vào cửa lớn biệt quán, tiểu công công liền nói khẽ, Nhị phu nhân thai chết. Trong lòng hắn chấn động, cũng chưa hỏi gì đi gặp bệ hạ.

Vào sương phòng, tiểu công công đóng cửa lại, Thẩm Chiêu hành lễ, Sở Minh Phong đứng trước cửa sổ, khoanh tay đứng, bừng tỉnh như không nghe thấy. Đã ở cùng bệ hạ hơn mười năm, trong trí nhớ của Thẩm Chiêu, bệ hạ chưa từng bao giờ thất thần như vậy. Hắn lớn tiếng hô lên lần nữa, Sở Minh Phong mới nghe thấy, vẫn chưa xoay người, giọng nói nhuốm trong đau xót, nặng nề, “Ngươi đã đến rồi à”

“Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, bệ hạ vẫn nên thoải mái đi” Thẩm Chiêu đi tới sau lưng hắn, cất giọng an ủi nhẹ nhàng.

“Ngươi cũng biết nàng xẩy thai thế nào chứ?”

“Thần không biết”

“Trẫm… Dưới cơn thịnh nộ đã tát nàng một cái, khiến nàng đập vào cạnh bàn…” Giọng Sở Minh Phong lạnh nhạt đầy đau thương, lại khiến người ta có cảm giác đau triệt nội tâm, “Trẫm đã tự tay đánh chết con mình” Thẩm Chiêu khiếp sợ hơn cả lúc nghe thấy tiểu công công nói, cảm xúc bắt đầu chấn động, cứ như cơn sóng to cuộn sóng vậy.

Mãi lâu sau, hắn mới ổn định tâm tình, “Bệ hạ cũng không biết nàng đang có mang, nếu bệ hạ muốn tự trách, chẳng bằng nghĩ cách an ủi nàng thế nào” Giọng Sở Minh Phong bao hàm đầy phiền muộn và bất đắc dĩ, “Trẫm đã an ủi, nhưng vô dụng thôi… nàng hận trẫm chết được, sẽ không tha thứ cho trẫm..”

Thẩm Chiêu nói hoà hoãn, “Nàng vừa mới xẩy thai, tâm tình vẫn còn chưa bình phục, đợi một thời gian, tâm tình nàng đỡ hơn, bệ hạ chỉ cần tốn chút tâm tư khuyên nhủ, nói vậy nàng cũng sẽ quên được nỗi đau mất con”

“Cũng đành chỉ vậy thôi” Sở Minh Phong thở dài một tiếng.

“Canh giờ cũng không còn sớm, ngày mai lại lâm triều rồi, chẳng bằng bệ hạ nên về cung trước đi”

“Nàng vẫn chưa tỉnh, đợi nàng tỉnh lại, trẫm sẽ về cung”

“Bệ hạ vẫn chưa ăn gì, thần đã sai người hầu làm chút điểm tâm nhẹ để ăn sáng”

Sở Minh Phong gật đầu, Thẩm Chiêu liền đi ra ngoài thu xếp.

Đợi hắn trở về, Tứ Điệp đặt điểm tâm lên bàn, thấy bệ hạ vẫn đứng như vậy, vẫn tư thế ấy, cũng chưa từng động.

Bệ hạ đã có một trai hai gái, hậu cung chưa từng đếm được chuyện phi tần xảy thai, nhưng trong trí nhớ của hắn, bệ hạ chưa bao giờ để chuyện phi tần xảy thai ở trong lòng, chưa bao giờ đau lòng vậy. Lúc này đây, bệ hạ nặng tay đánh Diệp Vũ, đến nỗi nàng bị xẩy thai, khó tránh khỏi tự trách; nhưng trong mắt hắn, bệ hạ không những tự trách, đau lòng mà còn hối hận và bi thống rất sâu. Xem ra bệ hạ thật sự là thích Diệp Vũ, mới coi trọng như thế, để ý đến cả đứa bé của nàng. Tiếc là trời xanh thật khéo đùa.

Thẩm Chiêu dọn xong bát đũa, bẩm tấu có thể ăn được, Sở Minh Phong quay người dđ tới, vén áo bào ngồi xuống, “Cùng trẫm ngồi ăn chút đi” Gần như cùng lúc Thẩm Chiêu thấy sợ – chỉ ngắn ngủn có mấy canh giờ mà bệ hạ lại tiều tuỵ đi chút, chẳng giống bộ dạng hăng hái, suốt ngày bày mưu tính kế tý nào.

Ăn mấy miếng, Sở Minh Phong hỏi, “Vũ Nhi tỉnh chưa? “ Thẩm Chiêu lắc đầu, “Có nha hoàn canh, bệ hạ yên tâm” Sở Minh Phong đặt bát đũa xuống, như chẳng ngon miệng, Thẩm Chiêu khuyên nhủ, “Bệ hạ bảo trọng long thể. Cho dù ăn không ngon, bệ hạ cũng phải ăn một chút, nếu không bệ hạ sao có sức để ngày nào cũng ra cung thăm nàng ấy chứ?”

Ngẫm lại cũng đúng, Sở Minh Phong cũng miễn cưỡng ăn mấy miếng cháo cho xong. Sau khi ăn xong, người hầu dọn hết bát đũa, dâng trà nóng lên, Sở Minh Phong đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, ánh mắt không chớp, vừa sốt ruột lại lo âu. Thẩm Chiêu đứng một bên tự thấy lo cho Diệp Vũ, song không hiện ra mặt, lại hỏi, “Bệ hạ định xử trí Tấn vương thế nào?”

“Trẫm còn chưa nghĩ ra, trước cứ giam hắn mấy ngày sau mới nói”

“Tấn vương cả gan làm loạn, làm việc lỗ mãng, không nghĩ tới hậu quả, đúng là nên kiểm điểm. Bệ hạ trừng phạt thế nào với Tấn vương cũng chưa đủ, khó cái là, nếu trừng phạt quá nặng, chỉ sợ làm đau lòng thái hậu” Thẩm Chiêu phân tích tình hình.

“Trẫm biết, thế nên mới chưa nghĩ ra cách trừng phạt” Sở Minh Phong nhìn hắn sắc bén, ‘Ngươi đã có ý tưởng gì chưa?”

“Thần cũng vẫn chưa nghĩ tới” Thẩm Chiêu nói thản nhiên. “Nghĩ ra thì nói cho trẫm biết”

Có người gõ cửa, tiểu công công nói, Nhị phu nhân đã tỉnh. Sở Minh Phong vui sướng ra khỏi phòng, Thẩm Chiêu cũng đi ra theo. Hai người đang định vào phòng, bên trong lại truyền ra tiếng Diệp Vũ kêu lên ác liệt, “Ta không muốn thấy bất cứ kẻ nào! Ai cũng không cho vào!”

Bốn chân dừng bước, hai người đàn ông to lớn cùng nhìn nhau, đứng sựng bên ngoài. Cơn tức Diệp Vũ lên cực điểm, giọng hơi yếu ớt truyền ra, “Dám can đảm tiến vào, ta sẽ tự sát!”

Sở Minh Phong xoay người, đi đến đèn màu hồng ở góc vườn, mặt banh lại, cứ như bị đả kích mạnh. Thẩm Chiêu biết, bệ hạ chưa từng bị đối xử như thế. Vừa vào hậu cung, phi tần nào mà chẳng a duaxu nịnh, dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn chứ? có phi tần nào dám can đảm đẩy bệ hạ ra ngoài điện chưa? Đứng đó khá lâu, Sở Minh Phong đi ra ngoài, Thẩm Chiêu thầm nghĩ không ổn, lập tức đuổi theo.

“Bệ hạ, nàng chỉ tức giận nhất thời, bệ hạ đừng để trong lòng”

“Trẫm hiểu” Sở Minh Phong không dừng chân bước, “Vũ Nhi đau lòng, trẫm cũng bi thống, gặp mặt chỉ tổ chọc nỗi đau hơn thôi. Để ngày khác trẫm lại tới thăm nàng”

Thẩm Chiêu đưa bệ hạ ra tận cổng, nhìn bệ hạ đi rồi mới trở lại. Trở lại Tiểu Uyển, hắn thấy tẩm phòng khép hờ, một lát sau, cũng quay người đi. Bảo kẻ hầu hầu hạ cho chu đáo, hắn liền trở về phủ hữu tướng.

****

Sở Minh Hiên nhận được ý chỉ, lại nghe được phải kiểm điểm hơn một tháng, đến lúc đó mà hối cải thì được thả ra. Tôn thái hậu cũng chẳng hứa hẹn cầu cho hắn, thậm chí cũng rất ít bước ra điện Từ Ninh.

Diệp Vũ xẩy thai, dưỡng sáu bảy ngày cũng có thể ra ngoài giải sầu. Trong lúc đó, Sở Minh Phong cũng chưa tới, nàng đỡ lo hơn, cũng yên tĩnh chút.

Vì sao hắn chưa tới, nàng chẳng có lòng dạ nào mà đi đoán tâm tư hắn, chỉ trông mong mau chóng bình phục. Sau mười ngày, Phùng thái y nói thân thể nàng đã hồi phục như cũ không khác lắm, không cần uống thuốc nữa. Giữa trưa hôm sau, A Tử và nàng tới phủ hữu tướng. Từ lúc nàng xảy thai tới giờ, A Tử đã trở về biệt quán hầu hạ nàng. Còn lúc trước, A Tử bị kiệu phu đánh ngất, lúc tỉnh lại chân tay bị trói, lại chẳng thấy bóng ai. Nàng ta mất sức khá lớn mới cắt đứt dây thừng, trở lại biệt quán thì đã nửa đêm, lại phát hiện ra Nhị phu nhân chưa về, vì thế nàng ta đi suốt đêm tới phủ hữu tướng bẩm báo, Thẩm Chiêu lúc đó mới biết Diệp Vũ xảy ra chuyện.

Lúc này Thẩm Chiêu tiến cung bẩm tấu với bệ hạ, nhưng Sở Minh Phong đã nhận được tin thị vệ bẩm tấu ở biệt quán trước, Diệp Vũ vẫn chưa về biệt quán, chắc là đã có chuyện xảy ra.

Dựa theo lý do thoái thác của A Tử, Diệp Vũ bị người bắt, bọn họ kết luận, Tấn vương mang nàng đi. Vì thế, Sở Minh Phong phái Vương thống lĩnh chia làm ba dường đuổi theo. A Tử dịnh về biệt quán đợi Nhị phu nhân trở về, Thẩm Chiêu lại bảo nàng ta tạm thời ở lại phủ hữu tướng, tuy nàng ta cảm thấy kỳ lạ, song vẫn tuân lệnh làm việc.

Diệp Vũ biết tâm tư Thẩm Chiêu, không cho A Tử về biệt quán, chính là không muốn nàng ta vướng bận chân tay, để cho Sở MInh Phong và mình bàn bạc cẩn thận.

Đến phủ hữu tướng, kẻ hầu cố ý ngăn trở, A Tử gầm lên mấy câu, họ mới cho đi. Thẩm Chiêu ở trong thư phòng, Diệp Vũ bảo A Tử đợi bên ngoài, một mình đi vào. Vừa lúc có người đi ra, chẳng may đụng phải vai nàng, vội vã dừng lại. Liếc mắt nhìn một cái, hoá ra là Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt dịu dàng, sau đó liền rời thư phòng. Thẩm Chiêu đứng một bên án thư, giữa trưa ánh nắng chiếu vào từ cửa tây, cả khoảng sáng rực, chiếu lên người hắn, khiến cho áo choàng trắng của hắn sáng như ban ngày, một nửa mặt ngọc thì chìm trong bóng tối, âm tình bất định. Diệp Vũ đứng sững, nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, cơ trí này, trong lòng nổi lên luồng tư vị khó nói.

Dung mạo của hắn và Hạ Phong giống nhau, nàng không kìm lòng nổi đã đặt hết tình cảm với Hạ Phong lên người hắn, hy vọng được hắn thương tiếc và trân trọng. NHưng nàng không đoán được là sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn chỉ dành để phụ tá thiên tử, sự ôn nhu như gió của hắn chính là biểu tượng để nàng thấy hắn chỉ có nhẫn tâm và lạnh lẽo, thậm chí hắn tự tay đem chính mình đưa cho Sở Minh Phong.

Loại nam nhân như thế, khiến người ta thất vọng tràn trề. Có muôn vàn hối hận, tất cả đau lòng, khổ sở giờ đã qua, mà nay, lòng nàng chỉ còn lạnh băng.

“Gần đây trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo” Thẩm Chiêu cất giọng ôn hoà, thấy mặt nàng vẫn còn tái, hơi lo lắng chút.

“Thân thể của ta, đại nhân không cần lo, chuyện của ta, đại nhân cũng không cần quan tâm” Diệp Vũ nói lạnh lùng.

Hắn không ngại lời nói lạnh lùng của nàng, “Ta đã bảo kẻ hầu pha một tách trà nóng…” Mắt nàng lạnh nhìn thẳng, ‘Không cần, chỉ nói xong mấy câu ta sẽ đi” Hắn xua tay bảo nàng ngồi xuống, “Mời ngồi”

Nàng không ngồi, từ trong tay áo rút ra tập giấy trắng, đưa cho hắn, “Đây là hưu thư (thư ly hôn), ta đã viết xong, làm phiền đại nhân ký tên cho, rồi đóng dấu”

Thẩm Chiêu sửng sốt, do dự mấy giây mới tiếp nhận, mở ra xem. Nàng muốn hắn bỏ nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện