Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 31-2: Tỳ nữ thích khách (2)
“Nương nương....Nương nương...Người...Người....Người đang nói gì?!”
Hương Duy khóc thất thanh, bò trên mặt đất đến ôm chân Thanh Hạ, thảm thiết nói: “Hương Duy và Hương quất tỷ tỷ đồng thời nhập cung, tình như tỷ muội, tại sao lại có thể nhẫn tâm hại chết tỷ ấy?! Huống hồ Hương Duy là trưởng nữ, trong nhà ấu muội ấu đệ đông đúc nên thường phải làm việc nặng nhọc thì bàn tay làm sao có thể giống như nương nương mềm mại thơm tho?! Hương Duy vừa tới Lan Đình viện ngày đầu đã biết Nương nương tâm tình không vui, làm việc đều rất cẩn thận, lén thở cũng không dám thở mạnh, Nương nương làm sao chỉ vì những chuyện này mà có thể hoài nghi Hương Duy là người xấu!”
Nữ nô tỳ khóc rất thảm thiết bi thương khiến những người bên ngoài bắt đầu xì xào bàn tán, Thanh Hạ lạnh lùng cười nói: “Ngươi có biết bản thân mình lộ ra chỗ sơ hở ở chỗ nào không?! Một cung nữ bình thường rơi vào tình cảnh như hiện tại nhưng còn có thể giảo biện lưu loát giống như đã chuẩn bị sẵn lời thoại từ trước, ngươi nói ngươi chỉ là một cung nữ bình thường, ai sẽ tin?!”
Hương Duy sững sờ, Thanh Hạ nói tiếp: “Thanh đao này phía trên toàn là mùi Mê Lan hương do Nam cương tiến cống, phấn hương này là Điện Hạ trưa này vừa đưa sang, trừ ta thì chỉ qua tay ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi tiến tới phát hiện Hương Quất chết rồi, còn đến sờ đao nghiên cứu một chút?!”
Hương Duy thần sắc hoảng hốt, lại như cũ kêu lên: “Nương nương! Nô tỳ…”
”Câm miệng!” Thanh Hạ hai mắt đầy ánh sắc lạnh âm trầm nói: “Đến lúc này mà ngươi còn muốn giảo biện, Hương Quốc trúng đao vào tim, máu tươi sẽ bắn ra, khắp nơi sẽ dính vết máu, ta hiện nay chỉ cần tìm người đến xét phòng của ngươi, ngươi sẽ hiện nguyên hình, ngươi còn dám nói láo với ta?!”
Hương Duy sắc mặt trắng nhợt, nghe xong thì thẳng người dậy, nói nhỏ: “Nương nương nếu đã hoài nghi sự thanh bạch của nô tỳ, vậy xin nương nương đến phòng Hương Duy xét thử xem có y phục dính máu không, Hương Duy có phải là hung thủ giết người, xem thì sẽ biết!”
”Tốt!”
Thanh Hạ hừ lạnh một tiếng chuyển thân đi về hướng cửa, lúc đi ngang qua người Hương Duy thì đột nhiên đưa tay xé toạc y phục trên người nàng ta.
”Rẹt!” một tiếng, y phục của Hương Duy rách toạc, mọi người cùng kinh ngạc hô to.
Chỉ thấy phía sau y phục cung nữ màu hồng của Hương Duy lại là một bộ y phục cung nữ màu xanh nhạt khác, trên y phục có những vết máu đỏ thẳm loang lỗ.
”Người đâu! Mang ả tới giao cho Đại Tự phủ xử trí!” Sở Ly nét mặt thâm trầm, trầm giọng nói.
Hương Duy dường như biết đại thế đã mất, ngồi nhũn trên đất, không còn khóc lóc hay kêu la phản ứng.
Vài tên thị vệ tiến lên phía trước tóm lấy nàng ta lôi ra phía cửa.
Lúc này một cảm giác bất an bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Thanh Hạ, nàng không truy ra được nguồn gốc cảm giác khủng hoảng trước mắt, chỉ là thứ trực giác này đã cứu nàng không biết bao nhiêu lần cho nên nàng vẫn chọn lựa hoàn toàn tin tưởng trực giác của mình, thân hìn từ trên mặt đất phóng vọt lên, một thanh dao mỏng từ trong tay phóng ra lao đi trong không trung, lấy ưu thế tuyệt đối và tư thái cực nhanh xuất kích, mà cũng không chờ nàng phản ứng, thân hình Hương Duy cũng như hồn ma bay vọt lên.
Lúc này mới thức tỉnh có thể là quá trễ, Hương Duy bị thanh đao cắm vào người, bay ngược ra phía sau nhưng trên miệng lại lộ ra nét cười tà mị, trước mắt ả, một thanh đao cũng đang phóng ra cực nhanh.
Thanh Hạ biết con đao đó không thể thương tới chỗ yếu hại của ả, mà làm một sát thủ nếu không ngay lập tức đưa đối thủ đến chỗ chết thì cũng là tự tìm nguy hiểm!
Đó hoàn toàn là một chiêu tìm sống trong cái chết .
Thanh Hạ không thể ngờ tới ở thời đại này lại có thể gặp được một sát thủ cao minh đến như vậy, nàng lại một lần vì sơ ý của bản thân mà trả giá.
Chính lúc tất cả mọi người bao gồm cả Thanh Hạ đều cho rằng mình khó lòng thoát khỏi thì bỗng dưng một dòng máu nóng ấm bắn vọt ra , tiếng kim loại đâm vào thịt vang lên trước mặt Thanh Hạ, thanh dao nhỏ thấm máu rơi xuống mặt đất khiến những viên gạch xanh bên dưới cũng vỡ ra thành bột.
Sở Ly một tay ôm Thanh Hạ, một tay chắn ngang trước người nàng, cánh tay phài có một vết thương rất sâu, mà lúc này màu máu đỏ tươi trên tay hắn cũng mau chóng biến thành màu xám.
”Điện hạ!” Thị tùng bên ngoài đồng thanh kinh hô xông cửa tiến vào.
Hương Duy thân mang trọng thương mau chóng bị người áp chế.
Độc này phát tán thật nhanh, chỉ mới vài giây mà bờ môi của Sở Ly đã biến thành màu xanh tím, mềm oặt dựa vào người Thanh hạ.
Thanh Hạ vừa đỡ Sở Ly, vừa nói lớn: “Không được giết ả, lưu lại người sống!”
Nhưng lời nói còn chưa dứt thì đã thấy Hương Duy gục đầu xuống, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen, hoàn toàn không còn sinh cơ.
”Nương nương!” Tống Nguyên đột nhiên chỉ về hướng Thanh Hạ la lớn, chỉ thấy một màn màu đen trông vô cùng đáng sợ kì dị mau chóng lan lên trên mặt Sở Ly.
Cuối cùng là độc gì mà lại lợi hại đến vậy?!
Thanh Hạ nhíu chặt mày, vừa nắm tay Sở Ly, vừa để môi mình lên miệng vết thương của hắn dùng lực mút mạnh.
”Nương nương!”
tất cả hạ nhân xung quanh đều đồng loạt kinh hô.
Hương Duy khóc thất thanh, bò trên mặt đất đến ôm chân Thanh Hạ, thảm thiết nói: “Hương Duy và Hương quất tỷ tỷ đồng thời nhập cung, tình như tỷ muội, tại sao lại có thể nhẫn tâm hại chết tỷ ấy?! Huống hồ Hương Duy là trưởng nữ, trong nhà ấu muội ấu đệ đông đúc nên thường phải làm việc nặng nhọc thì bàn tay làm sao có thể giống như nương nương mềm mại thơm tho?! Hương Duy vừa tới Lan Đình viện ngày đầu đã biết Nương nương tâm tình không vui, làm việc đều rất cẩn thận, lén thở cũng không dám thở mạnh, Nương nương làm sao chỉ vì những chuyện này mà có thể hoài nghi Hương Duy là người xấu!”
Nữ nô tỳ khóc rất thảm thiết bi thương khiến những người bên ngoài bắt đầu xì xào bàn tán, Thanh Hạ lạnh lùng cười nói: “Ngươi có biết bản thân mình lộ ra chỗ sơ hở ở chỗ nào không?! Một cung nữ bình thường rơi vào tình cảnh như hiện tại nhưng còn có thể giảo biện lưu loát giống như đã chuẩn bị sẵn lời thoại từ trước, ngươi nói ngươi chỉ là một cung nữ bình thường, ai sẽ tin?!”
Hương Duy sững sờ, Thanh Hạ nói tiếp: “Thanh đao này phía trên toàn là mùi Mê Lan hương do Nam cương tiến cống, phấn hương này là Điện Hạ trưa này vừa đưa sang, trừ ta thì chỉ qua tay ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi tiến tới phát hiện Hương Quất chết rồi, còn đến sờ đao nghiên cứu một chút?!”
Hương Duy thần sắc hoảng hốt, lại như cũ kêu lên: “Nương nương! Nô tỳ…”
”Câm miệng!” Thanh Hạ hai mắt đầy ánh sắc lạnh âm trầm nói: “Đến lúc này mà ngươi còn muốn giảo biện, Hương Quốc trúng đao vào tim, máu tươi sẽ bắn ra, khắp nơi sẽ dính vết máu, ta hiện nay chỉ cần tìm người đến xét phòng của ngươi, ngươi sẽ hiện nguyên hình, ngươi còn dám nói láo với ta?!”
Hương Duy sắc mặt trắng nhợt, nghe xong thì thẳng người dậy, nói nhỏ: “Nương nương nếu đã hoài nghi sự thanh bạch của nô tỳ, vậy xin nương nương đến phòng Hương Duy xét thử xem có y phục dính máu không, Hương Duy có phải là hung thủ giết người, xem thì sẽ biết!”
”Tốt!”
Thanh Hạ hừ lạnh một tiếng chuyển thân đi về hướng cửa, lúc đi ngang qua người Hương Duy thì đột nhiên đưa tay xé toạc y phục trên người nàng ta.
”Rẹt!” một tiếng, y phục của Hương Duy rách toạc, mọi người cùng kinh ngạc hô to.
Chỉ thấy phía sau y phục cung nữ màu hồng của Hương Duy lại là một bộ y phục cung nữ màu xanh nhạt khác, trên y phục có những vết máu đỏ thẳm loang lỗ.
”Người đâu! Mang ả tới giao cho Đại Tự phủ xử trí!” Sở Ly nét mặt thâm trầm, trầm giọng nói.
Hương Duy dường như biết đại thế đã mất, ngồi nhũn trên đất, không còn khóc lóc hay kêu la phản ứng.
Vài tên thị vệ tiến lên phía trước tóm lấy nàng ta lôi ra phía cửa.
Lúc này một cảm giác bất an bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Thanh Hạ, nàng không truy ra được nguồn gốc cảm giác khủng hoảng trước mắt, chỉ là thứ trực giác này đã cứu nàng không biết bao nhiêu lần cho nên nàng vẫn chọn lựa hoàn toàn tin tưởng trực giác của mình, thân hìn từ trên mặt đất phóng vọt lên, một thanh dao mỏng từ trong tay phóng ra lao đi trong không trung, lấy ưu thế tuyệt đối và tư thái cực nhanh xuất kích, mà cũng không chờ nàng phản ứng, thân hình Hương Duy cũng như hồn ma bay vọt lên.
Lúc này mới thức tỉnh có thể là quá trễ, Hương Duy bị thanh đao cắm vào người, bay ngược ra phía sau nhưng trên miệng lại lộ ra nét cười tà mị, trước mắt ả, một thanh đao cũng đang phóng ra cực nhanh.
Thanh Hạ biết con đao đó không thể thương tới chỗ yếu hại của ả, mà làm một sát thủ nếu không ngay lập tức đưa đối thủ đến chỗ chết thì cũng là tự tìm nguy hiểm!
Đó hoàn toàn là một chiêu tìm sống trong cái chết .
Thanh Hạ không thể ngờ tới ở thời đại này lại có thể gặp được một sát thủ cao minh đến như vậy, nàng lại một lần vì sơ ý của bản thân mà trả giá.
Chính lúc tất cả mọi người bao gồm cả Thanh Hạ đều cho rằng mình khó lòng thoát khỏi thì bỗng dưng một dòng máu nóng ấm bắn vọt ra , tiếng kim loại đâm vào thịt vang lên trước mặt Thanh Hạ, thanh dao nhỏ thấm máu rơi xuống mặt đất khiến những viên gạch xanh bên dưới cũng vỡ ra thành bột.
Sở Ly một tay ôm Thanh Hạ, một tay chắn ngang trước người nàng, cánh tay phài có một vết thương rất sâu, mà lúc này màu máu đỏ tươi trên tay hắn cũng mau chóng biến thành màu xám.
”Điện hạ!” Thị tùng bên ngoài đồng thanh kinh hô xông cửa tiến vào.
Hương Duy thân mang trọng thương mau chóng bị người áp chế.
Độc này phát tán thật nhanh, chỉ mới vài giây mà bờ môi của Sở Ly đã biến thành màu xanh tím, mềm oặt dựa vào người Thanh hạ.
Thanh Hạ vừa đỡ Sở Ly, vừa nói lớn: “Không được giết ả, lưu lại người sống!”
Nhưng lời nói còn chưa dứt thì đã thấy Hương Duy gục đầu xuống, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen, hoàn toàn không còn sinh cơ.
”Nương nương!” Tống Nguyên đột nhiên chỉ về hướng Thanh Hạ la lớn, chỉ thấy một màn màu đen trông vô cùng đáng sợ kì dị mau chóng lan lên trên mặt Sở Ly.
Cuối cùng là độc gì mà lại lợi hại đến vậy?!
Thanh Hạ nhíu chặt mày, vừa nắm tay Sở Ly, vừa để môi mình lên miệng vết thương của hắn dùng lực mút mạnh.
”Nương nương!”
tất cả hạ nhân xung quanh đều đồng loạt kinh hô.
Bình luận truyện