Bạo Quân – Tế Miễu

Chương 65



Thụy Hiên…chúng ta miễn bàn việc này, nói chuyện khác đi! – Nâng lên khuôn mặt vẫn còn phẫn nộ của Thụy Hiện, Cung Bình vương cúi đầu cười – Ngươi nói, vì cái gì ta không giết ngươi? Vì cái gì ta lại nhốt ngươi?

Thụy Hiên hạ mắt không trả lời.

Bởi vì ta muốn ngươi!! Nhìn ngươi dần dần lớn lên, ta đối với ngươi không còn hận, mà là dục, một loại dục vọng xuất phát từ đáy lòng không ngừng cắn nuốt ta, chính là kế hoạch chưa thực hiện, ta chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Lòng ta luôn nghĩ, chỉ cần ta đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, ngươi phải trở thành của ta.

Cung Bình vương vừa nói vừa vươn lưỡi liếm hai má trắng nõn của Thụy Hiên.

Thụy Hiên gắt gao nhíu mày.

Ngươi quá giống…rất giống Tữ Tĩnh…ngươi xinh đẹp…phảng phất như thượng đế phái ngươi xuống để thay thế Tử Tĩnh… – Cung Bình vương vừa nói vừa di chuyển xuống xương quai xanh mê người kia.

Thụy Hiên nhăn mặt, cắn chặt răng.

Nhưng!!!! – Cung Bình vương đột nhiên ngẩng đầu, hai tay nắm lấy cái cổ thon dài của Thụy Hiên – Thân thể bóng loáng không tỳ vết này thế nhưng lại bị hai tên xú tiểu tử làm bẩn!! Nhìn hồng ngân loang lổ trên người ngươi thật khiến người ta sinh khí! Thân thể ngươi vốn là để ta bính, ngươi vốn là do ta khai bao….

Thụy Hiên mở mắt, trừng người mà hắn đã từng rất tín nhiệm.

Cung Bình vương buông tay, làm như không thấy ánh mắt của Thụy Hiên, tiếp tục nói…

Nhưng là…hết thảy cũng không sao, bởi vì hai tên kia sẽ chết…một chết ở trong cung một chết ở biên quan. Địa phương chết khác nhau nhưng kiểu chết tuyệt đối giống nhau – – trúng độc.

Thụy Hiên trợn to mắt.

Ngươi làm gì?

Ta làm cái gì? Rất đơn giản a…ta sắp đặt hai gã nội gian bên người bọn chúng…ngươi nói, bọn chúng sẽ ra sao? – Cung Bình vương áp mặt sát vào Thụy Hiên – Bất quá ngươi yên tâm…bọn chúng bây giờ còn chưa chết, bất quá…sẽ nhanh thôi.

Nói xong liền thô bạo hôn Thụy Hiên.

Không…muốn ngăn cản…muốn ngăn cản…

Không thể để bọn họ chết!!

Hai mắt vốn bị dọa sợ đột nhiên kiên định, đôi môi đỏ mọng hô cái tên thật lâu chưa gọi.

Tuyết, Nguyệt!

Hai bóng đen nhẹ nhàng hạ xuống, Cung Bình vương chưa kịp phản ứng đã bị hất ra khỏi người Thụy Hiên, áp chế nằm trên mặt đất. Một đạo hắc ảnh nhanh chóng tháo còng tay cho Thụy Hiên sau đó khoát thêm một kiện áo khoác cho hắn.

Đây, đây là? – Cung Bình vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thụy Hiên, nói không nên lời.

Khi ta còn nhỏ, ta biết hoàng thúc có mưu đồ, nhưng…ta vẫn gắt gao tin tưởng ngươi, tin rằng ta có thể thay đổi ngươi, ngươi là hoàng thúc mà ta luôn yêu…bất luận ngươi làm cái gì, ta đều lựa chọn không tin là do ngươi làm… – Thụy Hiên thấp giọng nói – Đáng tiếc ta đánh giá cao bản thân. Khi ta đăng cơ thành Hoàng đế được nửa năm, ta chỉ biết…ta căn bản không thay đổi được ngươi. Bất quá, ta nghĩ…đổi lại là cái sau cũng rất khó thay đổi ngươi!

Ai nói, chỉ cần Tử Tĩnh, ta cái gì cũng nghe theo nàng – Cung Bình vương lạnh lùng phản bác.

Thụy Hiên lắc đầu – Nghe lời không có nghĩa là thay đổi.

Hừ! Người tới a! Người tới a – Cung Bình vương cười nhạt muốn gọi viện binh.

Không cần kêu, đại thúc – Tuyết không khách khí đánh Cung Bình vương – Thủ vệ cách mười dặm ngoài Phương Viên đều bị chúng ta sớm giải quyết.

Vừa lòng nhìn Cung Bình vương mặt xám như tro tàn, tâm tình Tuyết càng thêm vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện