Bạo Quân
Chương 105
Mấy ngày nay trong hậu cung tản mát vài lời đồn.
Đầu tiên là nói Chính sử Khâm Thiên giám lúc đang tính ngày thân canh cho Hoàng thượng ở Càn Thanh cung, ngẫu nhiên biết được bát tự của Vệ Quốc công Vệ Kích, Chính sử Khâm Thiên giám mang bát tự của Vệ Kích về xem thử, không biết tính ra kết quả gì, chỉ biết từ hôm ấy đến giờ, Chính sử Khâm Thiên giám đột nhiên ngã bệnh, chỉ có thể nằm trên giường, sau khi uống một chén được của Thái y liền gắng gượng đi Càn Thanh cung một chuyến, kiên quyết xin gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng đáp ứng, cho lui mọi người, cùng Chính sử Khâm Thiên giám mật đàm suốt một canh giờ, sau, Hoàng thượng ban thưởng cho Chính sử không ít trân bảo, cũng hạ lệnh ngậm chặt miệng, bảo Chính sử an tâm dưỡng bệnh, còn lại một chữ cũng không lộ ra.
Vì cái gì ban thưởng cho Chính sử còn muốn lén lút như vậy? Càng như vậy, người khác càng tò mò, rốt cuộc quân thần hai người nói gì suốt một canh giờ?
Đương nhiên không có ai dám đi đến hỏi Hoàng thượng, cũng không ít người đi hỏi bóng hỏi gió chỗ Chính sử. Nhưng miệng Chính sử quả thật kín không kẽ hở, một chữ cũng không ra, mặc cho người khác hỏi thế nào, hắn đều trả lời là Hoàng thượng hạ lệnh, việc này can hệ rất nhiều, không được lộ ra.
Mọi người càng nghe càng tò mò đến sắp phát điên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Năm nay thiên tai? Hay là sao chổi muốn đến trái đất?
Ngay lúc mọi người sắp bỏ cuộc, Chính sử đột nhiên mở miệng.
Ngày ấy Chính sử ra ngoài uống rượu, ngà ngà say liền cùng vài người cười nói: “Chúng ta rất may mắn, tân đế lên ngôi, không đến vài năm thiên hạ sẽ thay đổi, lại thêm vài năm, nhất định sẽ là thịnh thế.”
Một người khác cũng chuếnh choáng say, cười: “Hoàng thượng thánh minh, chuyện này ai không biết đâu, còn cần ngươi nói.”
Chính sử chậc lưỡi lắc đầu: “Ta không nói lời nịnh hót, ngươi chờ xem, ta nói thật, không đến mười năm, thực lực của Đại Chử đã có thể sánh bằng Thanh Hoa thịnh thế năm đó.”
Người nọ đánh nấc, trào phúng: “Ngươi lại biết? Làm sao ngươi biết?”
Chính sử cười cười, cố ý hạ giọng: “Ngày ấy ta đi Càn Thanh cung, vừa vặn gặp Hoàng thượng phân phó Vương Tổng quản đi tìm mua thế thân cho Vệ Quốc công, Hoàng thượng nói Vệ Quốc công một mực tam tai cửu nạn, luôn gặp phải huyết quang tai ương, muốn để người tìm thế thân đưa đến Đông Hoa tự cầu xin, ta ở một bên, Hoàng thượng liền đưa bát tự của Vệ Quốc công cho ta, để ta tính xem, có phải trong mệnh có tai họa gì, phải sớm hóa giải mới tốt….”
Người khác vừa nghe đến đó lập tức tỉnh táo, vội hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi tính ra cái gì?”
Chính sử thở dài: “Không tính thì thôi, vừa tính thiếu chút nữa đã muốn mạng nhỏ của ta, ai…. Đều nói thiên cơ bất khả lậu, quả thế, sau khi ta tính bát tự của Vệ Quốc công, liền ngã bệnh, ai….”
Mấy người nghe thế đều trừng to mắt, lắc tay Chính sử thúc giục: “Như thế nào? Mệnh số Vệ Quốc công làm sao?”
Chính sử đánh ngáp, mi mắt đã đánh vào với nhau, lắc đầu thấp giọng: “Hoàng thượng không cho nói… không cho nói. Ta chỉ nói cho ngươi biết, có Vệ Quốc công ở, thiên hạ này sẽ ngày càng phồn vinh, hắn a… chính là ông trời sai đến trợ giúp Hoàng thượng, có hắn ở, cái gì đều, đều tốt….”
Chính sử một bộ say đến bất tỉnh nhân sự, trượt từ trên bàn xuống, nằm trên đất đánh ngáy.
Mấy người còn lại đỡ Chính sử ngồi dậy, lay động nửa ngày người cũng không tỉnh, một người thấp giọng: “Hóa ra… chuyện ngày có quan hệ đến Vệ Quốc công, khó trách Hoàng thượng hạ lệnh ngậm miệng, ai cũng không cho nói….”
Một người giống như có điều suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Thì ra là thế…. Nói đến chuyện này làm ta nhớ đến lúc trước, các ngươi có nhớ rõ năm đó sao? Lúc Hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử, từng thay tiên đế ra khỏi thành đi thân canh, trên đường gặp thích khách, khi đó ra còn hầu hạ trong cung, nghe nói Vệ Quốc công, lúc đó còn là Vệ thị vệ từng thay Hoàng thượng chắn một đao, đâm rất sâu vào cánh tay! Ta còn nhớ rõ đâu, nếu không có Vệ thị vệ, Hoàng thượng còn không… phi phi, ta nói bậy…..”
Người bên cạnh cũng có hưng trí, vội nói: “Muốn nói ta cũng nhớ đến một chuyện! Ta nghe nói lúc Hoàng thượng Tây chinh, Tây Di công chúa mang theo thích khách trà trộn vào quân doanh, Vệ Quốc công giả xưng là Thái tử, thay Hoàng thượng làm con tin trong tay công chúa Tây di! May mắn Vệ đại nhân thân thủ tốt, sau khi hỏi rõ ngọn ngành còn bắt sống người, lần đó nếu không có Vệ Quốc công…. Ai ai, không dám nghĩ a….”
Mọi người gật đầu, lại nói: “Sau, chiến tranh với tây di, Vệ Quốc công nhiều lần xông pha lên đầu, vất vả Vệ Quốc công, chậc chậc….”
“Chẳng lẽ Vệ Quốc công thật là ông trời phái đến phụ tá Hoàng thượng?”
Mọi người không tự giác nhỏ giọng: “Nếu không làm sao Hoàng thượng lại bắt Chính sử ngậm miệng, không phải là sợ Vệ Quốc công bị người đoạt đi sao? Ta liền nói… vài năm này Hoàng thượng cũng quá thuận buồm xuôi gió, các ngươi ngẫm lại, năm đó lúc Lăng Hoàng hậu vừa mất là tình hình thế nào? Sau lại xuôi gió xuôi nước phong vương, lập trữ, hiện tại là Hoàng đế. Còn Lệ phi cùng Nhị hoàng tử năm có được sủng ái thì sao? Hiện giờ mộ đều đầy cỏ xanh, ai….”
Trong đó một người uống ít nhất, thấy mọi người càng nói càng không cố kị, vội ngắt lời: “Chư vị! Chư vị… bất kể thế nào, tóm lại không can hệ đến chúng ta, Đại Chử ngày càng hưng thịnh đương nhiên là chuyện tốt, hiện giờ chúng ta chỉ cần uống rượu, đừng nói quốc sự….”
Mọi người thoáng tỉnh táo, không lại nói nhiều, như trước cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, Chính sử Khâm Thiên giám nằm một bên thở phào, chuyện Hoàng thượng phân phó hắn đã làm hết phận sự, còn lại phải chờ xem.
Lời đồn về Vệ Kích liền như vậy mà lan ra, bởi vì kiêng kị Chử Thiệu Lăng, người người đều ở sau lưng lén lút nghị luận, mỗi người đều giữ kín như bưng, đến khi lời này lọt vào tai Vệ Kích, đã là mùa hè. Bạn đang �
Trời xanh trong vắt, trong Càn Thanh cung nơi nơi đều thấy bồn băng, Chử Thiệu Lăng tựa trên tháp quý phi nhìn tấu chương, Vệ Kích rót một chén nước mơ đưa đến cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng không đón, ánh mắt vẫn không rời tấu chương, hơi nghiêng đầu. Vệ Kích bất đắc dĩ, chỉ phải đưa đến bên miệng Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng từ trên tay Vệ Kích uống hai ngụm, gật đầu: “Nước mơ không tồi, trở về đưa một phần đi Từ An điện, mấy ngày nay Thái hoàng thái hậu không thoải mái, chú ý thức ăn nước uống một chút.”
Vương Mộ Hàn ở gian ngoài hầu hạ nghe thấy vội vàng phân phó. Chử Thiệu Lăng cầm bút son phê vài chữ lên tấu chương mới buông xuống.
Vệ Kích buông mắt nhìn quét tấu chương, thấp giọng: “Vân Nam bên kia có tin tức?”
“Ân.” Chử Thiệu Lăng gật đầu, đuôi mày khóe mắt vì vừa lòng mà giãn ra, “Người tây di còn rất tích cực trồng trọt, lúc này mới nửa năm, bọn họ lại khai khẩn rất nhiều đất hoang, làm đến đâu gieo trống đến đấy, hiện giờ chỉ cần ba phần lương thực đã có thể nuôi sống toàn bộ người tây di, ta đã phân phó, còn lại toàn bộ đưa đường thủy vận chuyển đi….”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Cứ theo đà này… sang năm là có thể bắt đầu thu thuế Vân Nam.”
“Hoàng thượng thỉnh nghĩ lại.” Vệ Kích hơi nhíu mày, “Hơn nửa năm nay người tây di thực an phận, còn vì Đại Chử khai khẩn không ít đất hoang, Hoàng thượng không khen thưởng thì thôi, sao còn thêm thuế má đâu? Hiện giờ một không cần hoàng lăng hai không cần chinh chiến, sao Hoàng thượng lại phạm vào tiền lệ bóc lột sức dân?”
Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười: “Vệ Quốc công, người tây di là nô lệ của Đại Chử, mệnh đều nằm trong tay ta, ta thu mấy thạch lương thực thì sao?”
Hiện giờ Vệ Kích cũng có cách đối phó với tính tình của Chử Thiệu Lăng, thanh âm mềm nhẹ nói: “Nhưng Hoàng thượng lòng mang tứ hải, từ bi hỉ xả, tất nhiên sẽ không để con dân chịu khổ.”
Con dân? Chử Thiệu Lăng chưa bao giờ xem người tây di là con dân, mặc kệ Chử Thiệu Lăng ở mặt ngoài mói dễ nghe đến đâu, bên trong hắn vẫn luôn âm thầm phòng bị tàn dân Liêu Lương tạo phản, nếu không sẽ luôn không để đại quân đóng giữ Vân Nam mà không triệu hồi.
Chử Thiệu Lăng đưa quay vuốt ve mặt nghiêng Vệ Kích: “Nói ngọt cũng vô dụng.”
Vệ Kích dừng một lát cười cười: “Vậy thần cũng chịu, thần không dám học Ngôn quan tử gián, cũng không dám học Ngự Sử quỳ không chịu dậy, chỉ có thể nói vài câu làm hài lòng Hoàng thượng cầu may, Hoàng thượng… thuế của dân tộc tây di đã rất nặng, không cần tăng thêm.”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Thôi, nghe lời ngươi.”
Vệ Kích thở ra một hơi, lại nói: “Mấy ngày này thần nghe được một vài… một vài lời đồn kỳ lạ, Hoàng thượng có biết không?”
Vệ Kích cũng biết, chính mình giả bộ đều giấu đầu hở đuôi, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Là nói ngươi được ông trời sai đến phù trợ ta?”
Vệ Kích gật đầu, thấp giọng hỏi: “Nếu Hoàng thượng đã biết từ trước sao không hạ lệnh cấm truyền loại lời đồn này?”
Chử Thiệu Lăng dịch người sang một bên tháp quý phi, kéo Vệ Kích cùng ngồi, vuốt lại tóc cho Vệ Kích, nghĩ nghĩ mới nói: “Bất quá là người trong cung rảnh rỗi chuyện phiếm mà thôi, cũng không phải lời không tốt, ngươi cần gì phải để tâm?”
Vệ Kích căm giận: “Bọn họ nói Hoàng thượng vì có thần giúp đỡ mới một đường thuận lợi, nói cái gì vậy?! Năm đó Hoàng thượng chịu bao nhiêu khổ bọn họ có biết sao? Lại nói thuận lợi chỗ nào? Chỉ có nửa năm này tốt đẹp, trước đó có ngày nào Hoàng thượng không phải sống trong mưu kế, bọn họ không biết gì, lại nói khả năng của Hoàng thượng là nhờ loại chuyện hư mô mờ mịt đó mà có!”
Chử Thiệu Lăng bật cười, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Vệ Kích lại để ý chuyện này, Chử Thiệu Lăng cười cười cúi đầu hôn lên ấn đường Vệ Kích: “Ta còn cho là vì ngươi không thích người khác bàn tán ngươi đâu, nguyên lai… Hả hả, ta đều không thèm để ý, còn cao hứng thành tựu của ta có thể tính là vì ngươi.”
“Thần không vui vẻ.” Nói đến chuyện này, Vệ Kích lại nghĩ đến chuyện kia, không khỏi thấp giọng, “Hiện giờ lại… lại vẫn có người ở sau lưng phỉ bang Hoàng thượng, nói Hoàng thượng tâm ngoan, rốt cuộc là tính toán cái gì? Thần lớn như vậy, còn chưa thấy ai tốt hơn Hoàng thượng, Hoàng thượng đối xử với người khác vô cùng tốt, bọn họ đều không biết, chỉ biết nói bừa….”
Chử Thiệu Lăng bật cười, cũng chỉ có đồ ngốc này mới cảm thấy mình là người tốt, Chử Thiệu Lăng cười cười: “Không có việc gì…. Dù sao bọn họ cũng chỉ dám lén sau lưng nói chuyện, thật đến trước mặt ta, không phải đều nghe theo ta hay sao? Nếu bất mãn trẫm, nên giáp mặt mà nói, nói lén sau lưng, đến cùng chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.”
Vệ Kích buông mi không nói, một lúc lâu mới nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngẩng đầu: “Hoàng thượng hạ lệnh cấm những lời kia đi, thần không dám chiếm công lao của Hoàng thượng.”
“Nguyên bản không có gì, cố ý nói rõ để làm chi? Rất vô nghĩa.” Chử Thiệu Lăng không quá để ý nói, “Công đức của trẫm, ngày sau bọn họ sẽ biết.”
Vệ Kích nghe thế, trong lòng rung lên, từ sau khi đăng cơ, Chử Thiệu Lăng không ngừng trọng chỉnh triều cương, lục bộ sau khi bị thay máu cũng trở nên đâu vào đấy, hiện giờ chuyện ở Vân Nam cũng đã vào quỹ đạo, hắn nghe Chử Thiệu Lăng nói qua, tiếp theo phải chỉnh đốn thương nhân, vài năm sau, Đại Chử sẽ hoàn toàn đổi mới.
Chử Thiệu Lăng thầm đắc ý, hết thảy đều đang theo kế hoạch của hắn, từ từ sẽ đến, trước khi đưa Vệ Kích lên Hậu vị, hắn sẽ thay Vệ Kích dọn sạch tất thảy trở ngại, sau đó nắm tay hắn, tự mình đưa hắn lên ngai vàng.
Đầu tiên là nói Chính sử Khâm Thiên giám lúc đang tính ngày thân canh cho Hoàng thượng ở Càn Thanh cung, ngẫu nhiên biết được bát tự của Vệ Quốc công Vệ Kích, Chính sử Khâm Thiên giám mang bát tự của Vệ Kích về xem thử, không biết tính ra kết quả gì, chỉ biết từ hôm ấy đến giờ, Chính sử Khâm Thiên giám đột nhiên ngã bệnh, chỉ có thể nằm trên giường, sau khi uống một chén được của Thái y liền gắng gượng đi Càn Thanh cung một chuyến, kiên quyết xin gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng đáp ứng, cho lui mọi người, cùng Chính sử Khâm Thiên giám mật đàm suốt một canh giờ, sau, Hoàng thượng ban thưởng cho Chính sử không ít trân bảo, cũng hạ lệnh ngậm chặt miệng, bảo Chính sử an tâm dưỡng bệnh, còn lại một chữ cũng không lộ ra.
Vì cái gì ban thưởng cho Chính sử còn muốn lén lút như vậy? Càng như vậy, người khác càng tò mò, rốt cuộc quân thần hai người nói gì suốt một canh giờ?
Đương nhiên không có ai dám đi đến hỏi Hoàng thượng, cũng không ít người đi hỏi bóng hỏi gió chỗ Chính sử. Nhưng miệng Chính sử quả thật kín không kẽ hở, một chữ cũng không ra, mặc cho người khác hỏi thế nào, hắn đều trả lời là Hoàng thượng hạ lệnh, việc này can hệ rất nhiều, không được lộ ra.
Mọi người càng nghe càng tò mò đến sắp phát điên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Năm nay thiên tai? Hay là sao chổi muốn đến trái đất?
Ngay lúc mọi người sắp bỏ cuộc, Chính sử đột nhiên mở miệng.
Ngày ấy Chính sử ra ngoài uống rượu, ngà ngà say liền cùng vài người cười nói: “Chúng ta rất may mắn, tân đế lên ngôi, không đến vài năm thiên hạ sẽ thay đổi, lại thêm vài năm, nhất định sẽ là thịnh thế.”
Một người khác cũng chuếnh choáng say, cười: “Hoàng thượng thánh minh, chuyện này ai không biết đâu, còn cần ngươi nói.”
Chính sử chậc lưỡi lắc đầu: “Ta không nói lời nịnh hót, ngươi chờ xem, ta nói thật, không đến mười năm, thực lực của Đại Chử đã có thể sánh bằng Thanh Hoa thịnh thế năm đó.”
Người nọ đánh nấc, trào phúng: “Ngươi lại biết? Làm sao ngươi biết?”
Chính sử cười cười, cố ý hạ giọng: “Ngày ấy ta đi Càn Thanh cung, vừa vặn gặp Hoàng thượng phân phó Vương Tổng quản đi tìm mua thế thân cho Vệ Quốc công, Hoàng thượng nói Vệ Quốc công một mực tam tai cửu nạn, luôn gặp phải huyết quang tai ương, muốn để người tìm thế thân đưa đến Đông Hoa tự cầu xin, ta ở một bên, Hoàng thượng liền đưa bát tự của Vệ Quốc công cho ta, để ta tính xem, có phải trong mệnh có tai họa gì, phải sớm hóa giải mới tốt….”
Người khác vừa nghe đến đó lập tức tỉnh táo, vội hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi tính ra cái gì?”
Chính sử thở dài: “Không tính thì thôi, vừa tính thiếu chút nữa đã muốn mạng nhỏ của ta, ai…. Đều nói thiên cơ bất khả lậu, quả thế, sau khi ta tính bát tự của Vệ Quốc công, liền ngã bệnh, ai….”
Mấy người nghe thế đều trừng to mắt, lắc tay Chính sử thúc giục: “Như thế nào? Mệnh số Vệ Quốc công làm sao?”
Chính sử đánh ngáp, mi mắt đã đánh vào với nhau, lắc đầu thấp giọng: “Hoàng thượng không cho nói… không cho nói. Ta chỉ nói cho ngươi biết, có Vệ Quốc công ở, thiên hạ này sẽ ngày càng phồn vinh, hắn a… chính là ông trời sai đến trợ giúp Hoàng thượng, có hắn ở, cái gì đều, đều tốt….”
Chính sử một bộ say đến bất tỉnh nhân sự, trượt từ trên bàn xuống, nằm trên đất đánh ngáy.
Mấy người còn lại đỡ Chính sử ngồi dậy, lay động nửa ngày người cũng không tỉnh, một người thấp giọng: “Hóa ra… chuyện ngày có quan hệ đến Vệ Quốc công, khó trách Hoàng thượng hạ lệnh ngậm miệng, ai cũng không cho nói….”
Một người giống như có điều suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Thì ra là thế…. Nói đến chuyện này làm ta nhớ đến lúc trước, các ngươi có nhớ rõ năm đó sao? Lúc Hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử, từng thay tiên đế ra khỏi thành đi thân canh, trên đường gặp thích khách, khi đó ra còn hầu hạ trong cung, nghe nói Vệ Quốc công, lúc đó còn là Vệ thị vệ từng thay Hoàng thượng chắn một đao, đâm rất sâu vào cánh tay! Ta còn nhớ rõ đâu, nếu không có Vệ thị vệ, Hoàng thượng còn không… phi phi, ta nói bậy…..”
Người bên cạnh cũng có hưng trí, vội nói: “Muốn nói ta cũng nhớ đến một chuyện! Ta nghe nói lúc Hoàng thượng Tây chinh, Tây Di công chúa mang theo thích khách trà trộn vào quân doanh, Vệ Quốc công giả xưng là Thái tử, thay Hoàng thượng làm con tin trong tay công chúa Tây di! May mắn Vệ đại nhân thân thủ tốt, sau khi hỏi rõ ngọn ngành còn bắt sống người, lần đó nếu không có Vệ Quốc công…. Ai ai, không dám nghĩ a….”
Mọi người gật đầu, lại nói: “Sau, chiến tranh với tây di, Vệ Quốc công nhiều lần xông pha lên đầu, vất vả Vệ Quốc công, chậc chậc….”
“Chẳng lẽ Vệ Quốc công thật là ông trời phái đến phụ tá Hoàng thượng?”
Mọi người không tự giác nhỏ giọng: “Nếu không làm sao Hoàng thượng lại bắt Chính sử ngậm miệng, không phải là sợ Vệ Quốc công bị người đoạt đi sao? Ta liền nói… vài năm này Hoàng thượng cũng quá thuận buồm xuôi gió, các ngươi ngẫm lại, năm đó lúc Lăng Hoàng hậu vừa mất là tình hình thế nào? Sau lại xuôi gió xuôi nước phong vương, lập trữ, hiện tại là Hoàng đế. Còn Lệ phi cùng Nhị hoàng tử năm có được sủng ái thì sao? Hiện giờ mộ đều đầy cỏ xanh, ai….”
Trong đó một người uống ít nhất, thấy mọi người càng nói càng không cố kị, vội ngắt lời: “Chư vị! Chư vị… bất kể thế nào, tóm lại không can hệ đến chúng ta, Đại Chử ngày càng hưng thịnh đương nhiên là chuyện tốt, hiện giờ chúng ta chỉ cần uống rượu, đừng nói quốc sự….”
Mọi người thoáng tỉnh táo, không lại nói nhiều, như trước cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, Chính sử Khâm Thiên giám nằm một bên thở phào, chuyện Hoàng thượng phân phó hắn đã làm hết phận sự, còn lại phải chờ xem.
Lời đồn về Vệ Kích liền như vậy mà lan ra, bởi vì kiêng kị Chử Thiệu Lăng, người người đều ở sau lưng lén lút nghị luận, mỗi người đều giữ kín như bưng, đến khi lời này lọt vào tai Vệ Kích, đã là mùa hè. Bạn đang �
Trời xanh trong vắt, trong Càn Thanh cung nơi nơi đều thấy bồn băng, Chử Thiệu Lăng tựa trên tháp quý phi nhìn tấu chương, Vệ Kích rót một chén nước mơ đưa đến cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng không đón, ánh mắt vẫn không rời tấu chương, hơi nghiêng đầu. Vệ Kích bất đắc dĩ, chỉ phải đưa đến bên miệng Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng từ trên tay Vệ Kích uống hai ngụm, gật đầu: “Nước mơ không tồi, trở về đưa một phần đi Từ An điện, mấy ngày nay Thái hoàng thái hậu không thoải mái, chú ý thức ăn nước uống một chút.”
Vương Mộ Hàn ở gian ngoài hầu hạ nghe thấy vội vàng phân phó. Chử Thiệu Lăng cầm bút son phê vài chữ lên tấu chương mới buông xuống.
Vệ Kích buông mắt nhìn quét tấu chương, thấp giọng: “Vân Nam bên kia có tin tức?”
“Ân.” Chử Thiệu Lăng gật đầu, đuôi mày khóe mắt vì vừa lòng mà giãn ra, “Người tây di còn rất tích cực trồng trọt, lúc này mới nửa năm, bọn họ lại khai khẩn rất nhiều đất hoang, làm đến đâu gieo trống đến đấy, hiện giờ chỉ cần ba phần lương thực đã có thể nuôi sống toàn bộ người tây di, ta đã phân phó, còn lại toàn bộ đưa đường thủy vận chuyển đi….”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Cứ theo đà này… sang năm là có thể bắt đầu thu thuế Vân Nam.”
“Hoàng thượng thỉnh nghĩ lại.” Vệ Kích hơi nhíu mày, “Hơn nửa năm nay người tây di thực an phận, còn vì Đại Chử khai khẩn không ít đất hoang, Hoàng thượng không khen thưởng thì thôi, sao còn thêm thuế má đâu? Hiện giờ một không cần hoàng lăng hai không cần chinh chiến, sao Hoàng thượng lại phạm vào tiền lệ bóc lột sức dân?”
Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười: “Vệ Quốc công, người tây di là nô lệ của Đại Chử, mệnh đều nằm trong tay ta, ta thu mấy thạch lương thực thì sao?”
Hiện giờ Vệ Kích cũng có cách đối phó với tính tình của Chử Thiệu Lăng, thanh âm mềm nhẹ nói: “Nhưng Hoàng thượng lòng mang tứ hải, từ bi hỉ xả, tất nhiên sẽ không để con dân chịu khổ.”
Con dân? Chử Thiệu Lăng chưa bao giờ xem người tây di là con dân, mặc kệ Chử Thiệu Lăng ở mặt ngoài mói dễ nghe đến đâu, bên trong hắn vẫn luôn âm thầm phòng bị tàn dân Liêu Lương tạo phản, nếu không sẽ luôn không để đại quân đóng giữ Vân Nam mà không triệu hồi.
Chử Thiệu Lăng đưa quay vuốt ve mặt nghiêng Vệ Kích: “Nói ngọt cũng vô dụng.”
Vệ Kích dừng một lát cười cười: “Vậy thần cũng chịu, thần không dám học Ngôn quan tử gián, cũng không dám học Ngự Sử quỳ không chịu dậy, chỉ có thể nói vài câu làm hài lòng Hoàng thượng cầu may, Hoàng thượng… thuế của dân tộc tây di đã rất nặng, không cần tăng thêm.”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Thôi, nghe lời ngươi.”
Vệ Kích thở ra một hơi, lại nói: “Mấy ngày này thần nghe được một vài… một vài lời đồn kỳ lạ, Hoàng thượng có biết không?”
Vệ Kích cũng biết, chính mình giả bộ đều giấu đầu hở đuôi, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Là nói ngươi được ông trời sai đến phù trợ ta?”
Vệ Kích gật đầu, thấp giọng hỏi: “Nếu Hoàng thượng đã biết từ trước sao không hạ lệnh cấm truyền loại lời đồn này?”
Chử Thiệu Lăng dịch người sang một bên tháp quý phi, kéo Vệ Kích cùng ngồi, vuốt lại tóc cho Vệ Kích, nghĩ nghĩ mới nói: “Bất quá là người trong cung rảnh rỗi chuyện phiếm mà thôi, cũng không phải lời không tốt, ngươi cần gì phải để tâm?”
Vệ Kích căm giận: “Bọn họ nói Hoàng thượng vì có thần giúp đỡ mới một đường thuận lợi, nói cái gì vậy?! Năm đó Hoàng thượng chịu bao nhiêu khổ bọn họ có biết sao? Lại nói thuận lợi chỗ nào? Chỉ có nửa năm này tốt đẹp, trước đó có ngày nào Hoàng thượng không phải sống trong mưu kế, bọn họ không biết gì, lại nói khả năng của Hoàng thượng là nhờ loại chuyện hư mô mờ mịt đó mà có!”
Chử Thiệu Lăng bật cười, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Vệ Kích lại để ý chuyện này, Chử Thiệu Lăng cười cười cúi đầu hôn lên ấn đường Vệ Kích: “Ta còn cho là vì ngươi không thích người khác bàn tán ngươi đâu, nguyên lai… Hả hả, ta đều không thèm để ý, còn cao hứng thành tựu của ta có thể tính là vì ngươi.”
“Thần không vui vẻ.” Nói đến chuyện này, Vệ Kích lại nghĩ đến chuyện kia, không khỏi thấp giọng, “Hiện giờ lại… lại vẫn có người ở sau lưng phỉ bang Hoàng thượng, nói Hoàng thượng tâm ngoan, rốt cuộc là tính toán cái gì? Thần lớn như vậy, còn chưa thấy ai tốt hơn Hoàng thượng, Hoàng thượng đối xử với người khác vô cùng tốt, bọn họ đều không biết, chỉ biết nói bừa….”
Chử Thiệu Lăng bật cười, cũng chỉ có đồ ngốc này mới cảm thấy mình là người tốt, Chử Thiệu Lăng cười cười: “Không có việc gì…. Dù sao bọn họ cũng chỉ dám lén sau lưng nói chuyện, thật đến trước mặt ta, không phải đều nghe theo ta hay sao? Nếu bất mãn trẫm, nên giáp mặt mà nói, nói lén sau lưng, đến cùng chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.”
Vệ Kích buông mi không nói, một lúc lâu mới nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngẩng đầu: “Hoàng thượng hạ lệnh cấm những lời kia đi, thần không dám chiếm công lao của Hoàng thượng.”
“Nguyên bản không có gì, cố ý nói rõ để làm chi? Rất vô nghĩa.” Chử Thiệu Lăng không quá để ý nói, “Công đức của trẫm, ngày sau bọn họ sẽ biết.”
Vệ Kích nghe thế, trong lòng rung lên, từ sau khi đăng cơ, Chử Thiệu Lăng không ngừng trọng chỉnh triều cương, lục bộ sau khi bị thay máu cũng trở nên đâu vào đấy, hiện giờ chuyện ở Vân Nam cũng đã vào quỹ đạo, hắn nghe Chử Thiệu Lăng nói qua, tiếp theo phải chỉnh đốn thương nhân, vài năm sau, Đại Chử sẽ hoàn toàn đổi mới.
Chử Thiệu Lăng thầm đắc ý, hết thảy đều đang theo kế hoạch của hắn, từ từ sẽ đến, trước khi đưa Vệ Kích lên Hậu vị, hắn sẽ thay Vệ Kích dọn sạch tất thảy trở ngại, sau đó nắm tay hắn, tự mình đưa hắn lên ngai vàng.
Bình luận truyện