Bão Táp Pháp Thần
Chương 4: Ngày Ở Thao Trường
Dù là Đỗ Khắc hay Alleria đều không biết, chính ngay sau khi họ rời khỏi thì lại có thêm nhóm người thứ ba tìm thấy con lợn rừng ấy.
- Đây không phải là "hoàng tử" sao?
Một tên đầy tớ kêu lên kinh ngạc.
- Hoàng tử?
Một nam thanh niên ăn mặc như quý tộc nói bằng một giọng khinh thường.
Tên đầy tớ lập tức cúi người bẩm báo:
- Chủ nhân thân mến, đó là chỉ là biệt hiệu thôi. Nhà Black Blackwell có một con lợn rừng từng đoạt giải, tên nó là "công chúa". Con lợn này vô cùng to khỏe thường xuyên trốn sang nông trường Stonefield ăn trộm rau củ! Con công chúa này không biết từ khi nào lại có thêm một đại danh là công chúa lợn giết người, đã có 3 người nông dân chết dưới tay của nó rồi. Cho nên trong giải treo thưởng, con công chúa này được gọi là "hoàng tử"!
Thanh niên quý tộc vừa nghe xong, liền rất thích thú.
- Nè? Ta đem con "hoàng tử" này về, không phải sẽ làm gia tăng uy danh của ta sao?
Mấy tên đầy tớ đều là kẻ xua nịnh, vừa nghe đã hiểu.
Quốc vương bấy giờ là một người vô cùng anh minh. Vì để duy trì tinh thần cầu tiến của giới quý tộc, ông đã ban hành một lệnh nghiêm ngặt hậu vệ quý tộc phải lập công lao mới được quyền kế thừa ngôi vị của người cha.
Đáng tiếc có chính sách thì sẽ có đối sách, ở trong một thời đại không có cuộc chiến nào quy mô lớn, cuộc sống của người dân tương đối ổn định đồng thời cũng không có nhiều trộm cắp hay cường đạo. Kẻ được coi là kẻ thù duy nhất của loài người chính là những con dã thú, ma thú, chủng tộc người Á trong rừng sâu.
Con người nếu muốn mở rộng cuộc sống sinh tồn thì phải cướp địa bàn từ tay của những loài sinh vật khác mà tiên phong khai thác. Cho nên việc giết hạ quái thú trong giải treo thưởng cũng được tính là lập công.
- Phải phải, quá đúng.Thiếu chủ người dùng pháp thuật hoa lệ giết hạ tên ‘hoàng tử’ cấp một trong giải treo thưởng chắc chắn sẽ làm Tước đại nhân vui lòng.
Thấy tên hầu nói có lý, thanh niên quý tộc nở nụ cười đắc ý.
Những chuyện xảy ra sau đó, Đỗ Khắc không hề hay biết.
Anh vẫn đang khổ sở giành giật lấy sự sống. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vùng nước chảy xiết, anh mới bàng hoàng nhận ra bản thân đã bị nước cuốn đi rất xa rồi.
Bò lên bãi sông, anh thở từng cơn hổn hển rồi cảm nhận ánh nắng chiếu sau lưng.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng:
- Túc chủ thân mến, hệ thống tinh linh cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở ngài. Với thể chất của ngài, cứ tiếp tục như vậy thì tỉ lệ bị cảm sẽ là 68,3%.
Đỗ Khắc nghiến răng, cuối cùng đã chịu thừa nhận.
Dường như giãy nảy tới quần áo bố tuột ra hết rồi nằm lên một tảng đá cũng được tính là khô ráo, anh cảm thấy bản thân như một con chó chết nằm xả lai.
Gay go rồi, quả nhiên xuyên không là bài tập thể lực và kỹ năng.
Môi trường tự nhiên nguyên thủy này, một bài tập quân đội ngay cả một sinh viên đại học cũng phải than sống than chết quả là hết sức khó khăn.
Đầu óc quay cuồng, Đỗ Khắc nhớ lại tất cả mọi chuyện trong thế giới...
Đột nhiên cười chua chát, bản thân trước khi xuyên không cả ngày chỉ than thở được đầu thai**** là kích hoạt mô hình khó của địa ngục. Nếu so với Azeroth thì không bằng cả cánh cổng địa ngục. Có một cách nói như vậy - người sống trong thời đại chiến tranh rất khó sống qua nổi tuổi 40.
Tay tựa trán, Đỗ Khắc lẩm bẩm:
- Tình báo còn quá ít. Điều duy nhất mình biết được là nếu Alleria còn ở đây thì có lẽ là mốc thời gian tương đối sớm của Azeroth. Vì trong thế giới ma thú, Alleria và Turalyon cùng chinh chiến ở xa rồi bị bao vây sau đó đã mất tích.
Khó khăn lắm mới thở lại bình thường, Đỗ Khắc đứng dậy mặc quần áo vào rồi quan sát xung quanh, coi như tìm thấy thứ anh ấy cần - Khói.
Nơi có khói chính là nơi có người… Haiz, ít ra còn có con người.
Đỗ Khắc mang theo hi vọng và lo lắng đi theo hướng khói bốc lên ở xa xa đằng kia.
Sau nửa tiếng đi theo hướng con sông chảy, Đỗ Khắc cuối cùng đã tìm ra thứ anh ấy cần - Nơi có người ở.
Những căn nhà cao gần bốn tầng có kiến trúc được xây từ gỗ và gạch phá vỡ sự kìm xích của núi rừng hiên ngang mà tuyên bố với tự nhiên nơi đây có sự tồn tại của nền văn minh loài người.
Không biết tại sao khi nhìn thấy những ngôi bình thường không thể nào bình thường hơn với mái nhà hình chữ nhân, Đỗ Khắc có cảm giác muốn khóc. Tận sâu trong đáy lòng anh có cảm giác tìm thấy cộng đồng. Cũng may là tìm thấy thành phố loài người chứ không phải là đại hội BBQ của thú ăn thịt người.
Mang theo tâm trạng xúc động, bước chân Đỗ Khắc ngày càng nhanh hơn. Rất nhanh anh ấy tìm thấy một con đường cát đá. Con đường trải đầy những viên đá vụn hầu như không có chút không gian nào cho cỏ cây khác chen vào. Đi trên đó không thể nào bằng với phần đường cho người đi bộ trước khi xuyên không nhưng tốt hơn rất nhiều so với địa hình phức tạp từng bước lõm chõm gập ghềnh trong rừng.
Nhìn xa xa, một cánh rừng lớn đã bị chặt đi hiện ra một khoảng đất trống lớn. Sát bìa rừng là một cánh đồng đã được cải tạo và trong thị trấn trung ương của cánh đồng ấy có những dòng người tấp nập vô cùng náo nhịp.
Trước mắt đều là những ngôi nhà nông theo phong cách Tây Âu, các ngôi nhà nông được xây theo lối kiến trúc vừa cao vừa to dưới trắng xung quanh đen nổi bật sừng sững.
Những ngôi nhà cổ xưa ấy treo những lá cờ đầy màu sắc, những ngôi nhà tranh đều được lợp tranh mới. Khắp nơi đều là tiếng người huyên náo và nhộn nhịp.
Đi xuyên qua đoạn cuối cùng của con đường cát đá bên cánh đồng giữa rừng và thị trấn, trước cửa thị trấn, Đỗ Khắc nhìn thấy hai vệ binh mặt đang tươi cười. Họ mặc trên người bộ giáp màu bạc làm nền phối thêm màu xanh xung quanh, trước ngực và cái khiên đều có kí hiệu một con sư tử dưới xanh viền vàng.
Đây là bộ trang phục vệ binh nổi bật tới không thể nào nổi bật hơn trong Bão Phong thành.
Không giống với bộ giáp làm bằng thép không gỉ dùng máy móc mài giũa dùng tia laze điêu khắc tạo thành, càng không phải là bộ giáp thủ công của cosplay, bộ áo giáp trước mặt cho Đỗ Khắc một cảm giác chân thật vô cùng.
Nhìn khu rừng rậm rạp trước mặt, có liên quan tới Bão Phong thành thì Đỗ Khắc chỉ có thể liên tưởng đến khu rừng Alvin. Là một cửa ngõ lân cận Bão Phong thành và nơi tập trung dân cư Vương quốc Bão Phong sinh sống, nơi này có lẽ sẽ an toàn, chinh chiến rất ít mới phải.
Thế nhưng Đỗ Khắc thấy được điều gì?
Những bộ giáp chi chít những vết thương lớn nhỏ!
Có vết đâm, cũng có những lỗ do binh khí sắc nhọn đâm xuyên. Những binh khí cùn tạo thành nhiều chỗ lồi móp nhưng bộ giáp vẫn được bảo dưỡng rất tốt. Mảng nhỏ bị ăn mòn được mài nhẵn, những mảng hư hại lớn được tạo hình phủ lên miếng sắt mới. Cùng với sự phun sơn cacbon không đều bằng tay, toàn bộ các khâu không những tạo ra những bộ giáp chất lượng vượt trội.
Mà còn nói cho Đỗ Khắc biết một chuyện - Có nguy hiểm!
Cho dù Alvin là khu rừng hòa bình nhất trong game nhưng vẫn có những mối nguy hiểm Đỗ Khắc không hề biết. Không biết tại sao Đỗ Khắc nhớ tới dã thú trong khu Tân thủ và những con quái thú năm đó anh ấy khinh thường…
Cho dù thế nào, nhìn thấy họ, Đỗ Khắc vẫn thở một hơi dài:
- Phù!
Trong thế giới Azeroth, từng có đế quốc loài người Alsuo rất hưng thịnh. Nhưng trong lịch sử game 1200 năm trước, đế quốc Alsuo bị chia thành 7 nước nhỏ: Lordaeron, Dalaran, Alterac, Kul Tiras, Gilneas, Stromgarde và Bão Phong thành.
Bão Phong thành trong game là khu dành cho người mới.
Đỗ Khắc không biết lịch sử của nơi này chính là như vậy nhưng nhìn qua đó, hình như cũng không có gì khác.
- Nè, anh kia, anh cũng tới thao trường tìm việc à? Nhìn thân hình nhỏ bé của anh không làm nổi vệ binh của Bão Phong thành đâu. Ha ha ha!
Vừa nhìn Đỗ Khắc, người vệ binh bên trái nở cụ cười mỉa mai khoái chí.
- Biết đâu chừng anh ta xuất thân là thợ săn, có thể làm xạ thủ thì sao?
Tên vệ binh phải cũng cười theo.
- Không không không, anh nhìn đôi bày tay nõn nà của anh ta kìa, nói không chừng người ta là pháp sư cao quý đó! Hahaha!
Đỗ Khắc không biết bản thân có thể làm chức vụ gì nhưng anh biết, nếu bản thân không làm gì hết thì ở trong thế giới đầy chinh chiến và hủy diệt này sớm muộn bản thân cũng biến thành quỷ ăn xác.
Nhưng mà… lão tử ngươi sa cơ thế nào cũng không đến lượt hai tên binh sĩ nhà ngươi mỉa mai ta!
Chính lúc Đỗ Khắc vừa định cho 2 tên đó một trận thì một sĩ quan lông mày màu ánh kim mặt chữ điền, trên lưng có một thanh kiếm lớn bước đến.
- Đủ rồi! Câm mồm, hai tên ngu ngốc này.
Nhìn thấy cấp trên tới, hai vệ binh lập tức im lặng có thể thấy rõ trên trán họ có vài giọt mồ hôi lạnh đang nhiễu xuống.
Sĩ quan nhìn Đỗ Khắc, nét mặt ôn hòa nói:
- Sự cao quý của một người được quyết định bởi ngươi hay tổ tiên ngươi đã từng có cống hiến gì cho phồn vinh nhân loại. Trở thành người có nghề vào hàng ngũ tinh anh là một chuyện tốt. Nếu như thất bại, cũng đừng nản chí, sự phồn vinh của Bão Phong thành cần nhờ vào nhân tài ở các ngành nghề. Người trẻ à, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?
- À, đúng.
Sĩ quan đưa tay về phía Đỗ Khắc:
- Ta là Duy Lý, phó đội trưởng.
- Đỗ Khắc.
Đỗ Khắc cũng đưa tay bắt tay với Duy Lý sau đó tay của Đỗ Khắc liền chịu lực siết chặt 100%...
Ố! Lực của tên này mạnh quá!
- Được rồi, Đỗ Khắc, hoan nghênh ngươi đến thao trường viện tu đạo Bắc quận. Hi vọng ngươi sẽ trở thành người có nghề, tôi rất hi vọng loài người sẽ càng có nhiều tinh anh.
Đỗ Khắc đã đi vào như thế.
Duy Lý nhìn theo bóng người của Đỗ Khắc, tay sờ cằm:
- Người trẻ này không phải là hạt giống làm chiến sĩ.
- Đây không phải là "hoàng tử" sao?
Một tên đầy tớ kêu lên kinh ngạc.
- Hoàng tử?
Một nam thanh niên ăn mặc như quý tộc nói bằng một giọng khinh thường.
Tên đầy tớ lập tức cúi người bẩm báo:
- Chủ nhân thân mến, đó là chỉ là biệt hiệu thôi. Nhà Black Blackwell có một con lợn rừng từng đoạt giải, tên nó là "công chúa". Con lợn này vô cùng to khỏe thường xuyên trốn sang nông trường Stonefield ăn trộm rau củ! Con công chúa này không biết từ khi nào lại có thêm một đại danh là công chúa lợn giết người, đã có 3 người nông dân chết dưới tay của nó rồi. Cho nên trong giải treo thưởng, con công chúa này được gọi là "hoàng tử"!
Thanh niên quý tộc vừa nghe xong, liền rất thích thú.
- Nè? Ta đem con "hoàng tử" này về, không phải sẽ làm gia tăng uy danh của ta sao?
Mấy tên đầy tớ đều là kẻ xua nịnh, vừa nghe đã hiểu.
Quốc vương bấy giờ là một người vô cùng anh minh. Vì để duy trì tinh thần cầu tiến của giới quý tộc, ông đã ban hành một lệnh nghiêm ngặt hậu vệ quý tộc phải lập công lao mới được quyền kế thừa ngôi vị của người cha.
Đáng tiếc có chính sách thì sẽ có đối sách, ở trong một thời đại không có cuộc chiến nào quy mô lớn, cuộc sống của người dân tương đối ổn định đồng thời cũng không có nhiều trộm cắp hay cường đạo. Kẻ được coi là kẻ thù duy nhất của loài người chính là những con dã thú, ma thú, chủng tộc người Á trong rừng sâu.
Con người nếu muốn mở rộng cuộc sống sinh tồn thì phải cướp địa bàn từ tay của những loài sinh vật khác mà tiên phong khai thác. Cho nên việc giết hạ quái thú trong giải treo thưởng cũng được tính là lập công.
- Phải phải, quá đúng.Thiếu chủ người dùng pháp thuật hoa lệ giết hạ tên ‘hoàng tử’ cấp một trong giải treo thưởng chắc chắn sẽ làm Tước đại nhân vui lòng.
Thấy tên hầu nói có lý, thanh niên quý tộc nở nụ cười đắc ý.
Những chuyện xảy ra sau đó, Đỗ Khắc không hề hay biết.
Anh vẫn đang khổ sở giành giật lấy sự sống. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vùng nước chảy xiết, anh mới bàng hoàng nhận ra bản thân đã bị nước cuốn đi rất xa rồi.
Bò lên bãi sông, anh thở từng cơn hổn hển rồi cảm nhận ánh nắng chiếu sau lưng.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng:
- Túc chủ thân mến, hệ thống tinh linh cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở ngài. Với thể chất của ngài, cứ tiếp tục như vậy thì tỉ lệ bị cảm sẽ là 68,3%.
Đỗ Khắc nghiến răng, cuối cùng đã chịu thừa nhận.
Dường như giãy nảy tới quần áo bố tuột ra hết rồi nằm lên một tảng đá cũng được tính là khô ráo, anh cảm thấy bản thân như một con chó chết nằm xả lai.
Gay go rồi, quả nhiên xuyên không là bài tập thể lực và kỹ năng.
Môi trường tự nhiên nguyên thủy này, một bài tập quân đội ngay cả một sinh viên đại học cũng phải than sống than chết quả là hết sức khó khăn.
Đầu óc quay cuồng, Đỗ Khắc nhớ lại tất cả mọi chuyện trong thế giới...
Đột nhiên cười chua chát, bản thân trước khi xuyên không cả ngày chỉ than thở được đầu thai**** là kích hoạt mô hình khó của địa ngục. Nếu so với Azeroth thì không bằng cả cánh cổng địa ngục. Có một cách nói như vậy - người sống trong thời đại chiến tranh rất khó sống qua nổi tuổi 40.
Tay tựa trán, Đỗ Khắc lẩm bẩm:
- Tình báo còn quá ít. Điều duy nhất mình biết được là nếu Alleria còn ở đây thì có lẽ là mốc thời gian tương đối sớm của Azeroth. Vì trong thế giới ma thú, Alleria và Turalyon cùng chinh chiến ở xa rồi bị bao vây sau đó đã mất tích.
Khó khăn lắm mới thở lại bình thường, Đỗ Khắc đứng dậy mặc quần áo vào rồi quan sát xung quanh, coi như tìm thấy thứ anh ấy cần - Khói.
Nơi có khói chính là nơi có người… Haiz, ít ra còn có con người.
Đỗ Khắc mang theo hi vọng và lo lắng đi theo hướng khói bốc lên ở xa xa đằng kia.
Sau nửa tiếng đi theo hướng con sông chảy, Đỗ Khắc cuối cùng đã tìm ra thứ anh ấy cần - Nơi có người ở.
Những căn nhà cao gần bốn tầng có kiến trúc được xây từ gỗ và gạch phá vỡ sự kìm xích của núi rừng hiên ngang mà tuyên bố với tự nhiên nơi đây có sự tồn tại của nền văn minh loài người.
Không biết tại sao khi nhìn thấy những ngôi bình thường không thể nào bình thường hơn với mái nhà hình chữ nhân, Đỗ Khắc có cảm giác muốn khóc. Tận sâu trong đáy lòng anh có cảm giác tìm thấy cộng đồng. Cũng may là tìm thấy thành phố loài người chứ không phải là đại hội BBQ của thú ăn thịt người.
Mang theo tâm trạng xúc động, bước chân Đỗ Khắc ngày càng nhanh hơn. Rất nhanh anh ấy tìm thấy một con đường cát đá. Con đường trải đầy những viên đá vụn hầu như không có chút không gian nào cho cỏ cây khác chen vào. Đi trên đó không thể nào bằng với phần đường cho người đi bộ trước khi xuyên không nhưng tốt hơn rất nhiều so với địa hình phức tạp từng bước lõm chõm gập ghềnh trong rừng.
Nhìn xa xa, một cánh rừng lớn đã bị chặt đi hiện ra một khoảng đất trống lớn. Sát bìa rừng là một cánh đồng đã được cải tạo và trong thị trấn trung ương của cánh đồng ấy có những dòng người tấp nập vô cùng náo nhịp.
Trước mắt đều là những ngôi nhà nông theo phong cách Tây Âu, các ngôi nhà nông được xây theo lối kiến trúc vừa cao vừa to dưới trắng xung quanh đen nổi bật sừng sững.
Những ngôi nhà cổ xưa ấy treo những lá cờ đầy màu sắc, những ngôi nhà tranh đều được lợp tranh mới. Khắp nơi đều là tiếng người huyên náo và nhộn nhịp.
Đi xuyên qua đoạn cuối cùng của con đường cát đá bên cánh đồng giữa rừng và thị trấn, trước cửa thị trấn, Đỗ Khắc nhìn thấy hai vệ binh mặt đang tươi cười. Họ mặc trên người bộ giáp màu bạc làm nền phối thêm màu xanh xung quanh, trước ngực và cái khiên đều có kí hiệu một con sư tử dưới xanh viền vàng.
Đây là bộ trang phục vệ binh nổi bật tới không thể nào nổi bật hơn trong Bão Phong thành.
Không giống với bộ giáp làm bằng thép không gỉ dùng máy móc mài giũa dùng tia laze điêu khắc tạo thành, càng không phải là bộ giáp thủ công của cosplay, bộ áo giáp trước mặt cho Đỗ Khắc một cảm giác chân thật vô cùng.
Nhìn khu rừng rậm rạp trước mặt, có liên quan tới Bão Phong thành thì Đỗ Khắc chỉ có thể liên tưởng đến khu rừng Alvin. Là một cửa ngõ lân cận Bão Phong thành và nơi tập trung dân cư Vương quốc Bão Phong sinh sống, nơi này có lẽ sẽ an toàn, chinh chiến rất ít mới phải.
Thế nhưng Đỗ Khắc thấy được điều gì?
Những bộ giáp chi chít những vết thương lớn nhỏ!
Có vết đâm, cũng có những lỗ do binh khí sắc nhọn đâm xuyên. Những binh khí cùn tạo thành nhiều chỗ lồi móp nhưng bộ giáp vẫn được bảo dưỡng rất tốt. Mảng nhỏ bị ăn mòn được mài nhẵn, những mảng hư hại lớn được tạo hình phủ lên miếng sắt mới. Cùng với sự phun sơn cacbon không đều bằng tay, toàn bộ các khâu không những tạo ra những bộ giáp chất lượng vượt trội.
Mà còn nói cho Đỗ Khắc biết một chuyện - Có nguy hiểm!
Cho dù Alvin là khu rừng hòa bình nhất trong game nhưng vẫn có những mối nguy hiểm Đỗ Khắc không hề biết. Không biết tại sao Đỗ Khắc nhớ tới dã thú trong khu Tân thủ và những con quái thú năm đó anh ấy khinh thường…
Cho dù thế nào, nhìn thấy họ, Đỗ Khắc vẫn thở một hơi dài:
- Phù!
Trong thế giới Azeroth, từng có đế quốc loài người Alsuo rất hưng thịnh. Nhưng trong lịch sử game 1200 năm trước, đế quốc Alsuo bị chia thành 7 nước nhỏ: Lordaeron, Dalaran, Alterac, Kul Tiras, Gilneas, Stromgarde và Bão Phong thành.
Bão Phong thành trong game là khu dành cho người mới.
Đỗ Khắc không biết lịch sử của nơi này chính là như vậy nhưng nhìn qua đó, hình như cũng không có gì khác.
- Nè, anh kia, anh cũng tới thao trường tìm việc à? Nhìn thân hình nhỏ bé của anh không làm nổi vệ binh của Bão Phong thành đâu. Ha ha ha!
Vừa nhìn Đỗ Khắc, người vệ binh bên trái nở cụ cười mỉa mai khoái chí.
- Biết đâu chừng anh ta xuất thân là thợ săn, có thể làm xạ thủ thì sao?
Tên vệ binh phải cũng cười theo.
- Không không không, anh nhìn đôi bày tay nõn nà của anh ta kìa, nói không chừng người ta là pháp sư cao quý đó! Hahaha!
Đỗ Khắc không biết bản thân có thể làm chức vụ gì nhưng anh biết, nếu bản thân không làm gì hết thì ở trong thế giới đầy chinh chiến và hủy diệt này sớm muộn bản thân cũng biến thành quỷ ăn xác.
Nhưng mà… lão tử ngươi sa cơ thế nào cũng không đến lượt hai tên binh sĩ nhà ngươi mỉa mai ta!
Chính lúc Đỗ Khắc vừa định cho 2 tên đó một trận thì một sĩ quan lông mày màu ánh kim mặt chữ điền, trên lưng có một thanh kiếm lớn bước đến.
- Đủ rồi! Câm mồm, hai tên ngu ngốc này.
Nhìn thấy cấp trên tới, hai vệ binh lập tức im lặng có thể thấy rõ trên trán họ có vài giọt mồ hôi lạnh đang nhiễu xuống.
Sĩ quan nhìn Đỗ Khắc, nét mặt ôn hòa nói:
- Sự cao quý của một người được quyết định bởi ngươi hay tổ tiên ngươi đã từng có cống hiến gì cho phồn vinh nhân loại. Trở thành người có nghề vào hàng ngũ tinh anh là một chuyện tốt. Nếu như thất bại, cũng đừng nản chí, sự phồn vinh của Bão Phong thành cần nhờ vào nhân tài ở các ngành nghề. Người trẻ à, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?
- À, đúng.
Sĩ quan đưa tay về phía Đỗ Khắc:
- Ta là Duy Lý, phó đội trưởng.
- Đỗ Khắc.
Đỗ Khắc cũng đưa tay bắt tay với Duy Lý sau đó tay của Đỗ Khắc liền chịu lực siết chặt 100%...
Ố! Lực của tên này mạnh quá!
- Được rồi, Đỗ Khắc, hoan nghênh ngươi đến thao trường viện tu đạo Bắc quận. Hi vọng ngươi sẽ trở thành người có nghề, tôi rất hi vọng loài người sẽ càng có nhiều tinh anh.
Đỗ Khắc đã đi vào như thế.
Duy Lý nhìn theo bóng người của Đỗ Khắc, tay sờ cằm:
- Người trẻ này không phải là hạt giống làm chiến sĩ.
Bình luận truyện