Báo Thù Tình Nhân
Chương 24
Phạm Đằng thân thể khôi phục khỏe mạnh, cuộc sống tự nhiên cũng khôi phục bình thường. Tuy rằng anh rất muốn cùng vợ yêu đi hưởng tuần trăng mật, nhưng là công việc bỏ dở trong công ty gần hai tháng chồng chất như núi khiến anh hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Anh thực ai oán, nhưng vẫn là câu nói đó, tự làm tự chịu.
Ngược lại, Văn Dĩ An thì như cá gặp nước.
Cô hiện tại cuộc sống đúng là trong mộng, có được người chồng thương yêu mình, không cần vì áp lực cuộc sống mà đi sớm về muộn(nguyên văn: hướng cửu trễ ngũ…?????), chỉ cần ở nhà chăm sóc gia đình. Đợi cho đứa nhỏ trong bụng ra đời, cô liền thật sự hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Xem ra cô lúc trước mạo hiểm là đúng, tuy nói trước khi có hạnh phúc cô đã chịu không ít đau khổ, cũng chảy không ít nước mắt, nhưng khổ tận cam lai, hết thảy đều đáng giá.
Văn Dĩ An một bên mỉm cười, một bên quay người khóa cửa.
"Em muốn ra ngoài?"
Thanh âm thình *** h vang lên, Văn Dĩ An quay đầu, liền thấy ông chồng đang đứng đằng sau mỉm cười.
"Anh như thế nào đột nhiên trở lại?" Cô trước kinh ngạc hỏi, sau đó mới trả lời vấn đề của anh. "Chị dâu hẹn em đi cùng cùng chị ý."
"Anh đưa em đi." Phạm Đằng chủ động.
"Nhưng là anh về nhà không phải có việc sao?" Cô hoài nghi hỏi.
"Có nha, anh là đặc biệt trở về giúp vợ yêu." Anh mỉm cười đáp.
Văn Dĩ An nghe vậy lộ ra một chút cười khẽ.
"Dịu dàng có mục đích gì đây?" Cô hỏi.
"Có đấy, hy vọng vợ yêu đại nhân có thể cho phép tiểu nhân làm tùy tùng của em hôm nay."
"Đừng náo loạn, anh đột nhiên chạy về có chuyện gì?" Cô nghiêm túc hỏi.
"Vừa bàn bạc được một vụ làm ăn lớn, muốn trở về chia sẻ cùng em, mang em đi chúc mừng một chút, không nghĩ tới em lại có việc." Phạm Đằng bất đắc dĩ cười khổ.
"A, kia……" Văn Dĩ An do dự nhìn anh, lo lắng không biết có nên gọi điện cho chị dâu hủy buổi hẹn này không. Bất quá cô làm như vậy có thể hay không quá mức trọng sắc khinh bạn?
"Đừng khó xử, anh nghĩ chị dâu không để ý đâu, bởi vì anh không những làm lái xe, có thể thay hai chị em trả tiền, còn có thể thay hai chị em xách đồ. Anh dùng tốt như vậy,không ai cự tuyệt đâu?" Phạm Đằng cười,ôm cái eo đang biến thô của vợ, kéo cô ra xe.
"Chờ một chút, để em hỏi chị dâu đã." Văn Dĩ An nói, cảm thấy đây là tôn trọng cơ bản nhất.
"Được, em hỏi đi." Anh không hề dị nghị, tràn đầy tin tưởng. "Nếu em ngại, anh có thể nói giúp."
"Đây là anh nói nha? Kia, điện thoại cho anh." Văn Dĩ An bấm số, sau đó liền quăng cho anh.
Phạm Đằng thoải mái tiếp nhận đặt lên tai.
Văn Dĩ An mỉm cười nhìn anh.
"Uy? Chị dâu, là em, Phạm Đằng." Anh nhìn cô, một bên đối thoại cùng người bên kia đầu điện thoại. "Em có thể làm tùy tùng cho hai người không? Ân? Ân. Được, em đã biết. Hẹn gặp."
"Như thế nào? Chị ấy nói cái gì?" Vừa thấy anh buông di động trong tay, Văn Dĩ An khẩn cấp hỏi.
"Đương nhiên là không thành vấn đề, có điều……"
"Có điều gì?"
"Chị ấy muốn anh mặc đẹp một chút làm cái gì?" Anh khó hiểu nói.
"A?" Cô cũng ngẩn ngơ.
"Chị ấy có nói hôm nay muốn cùng em đi đâu không?" Phạm Đằng hỏi.
"Không có, chỉ bảo em mặc xinh đẹp một chút." Văn Dĩ An lắc đầu nói.
"Cho nên em hiện tại được coi là xinh đẹp?" Phạm Đằng nhìn từ đầu đến chân.
Gương mặt trang điểm nhẹ, tóc búi cao, không có lọn tóc nào che phủ tầm mắt, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, không có trang sức,không phải váy dài đến bắp chân của phụ nữ mang thai, trên chân là một đôi giày xăng ̣đan. Cô bình thường trừ bỏ sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, gọn gàng, thì cùng hai chữ xinh đẹp hoàn toàn không hơn không kém.
Xem ra anh kiên trì trở về đón cô là quyết định đúng.
"Nghe khẩu khí anh có vẻ khác thường. Em mặc như vậy rất khó xem sao?" Văn Dĩ An lo lắng cúi đầu nhìn chính mình.
"Không phải khó coi, chính là rất hấp dẫn." Anh nói xong liền dắt tay cô, mở cửa đi trở về trong phòng.
Anh muốn đích thân trang hoàng, ăn diện cho cô.
~ ~ ~
"Đây là chuyện gì xảy ra? Có người muốn kết hôn sao?"
Phạm Đằng dừng xe, Văn Dĩ An bị Cần Chương ôm tay dắt vào một không gian tràn ngập bóng bay, xung quanh bố trí đủ các loại hoa.
Cần Chương đối với phản ứng kinh ngạc của cô chỉ mỉm cười, sau đó im lặng cô kéo vào nhà ăn.
Nhà ăn cùng bên ngoài đều được bố trí tràn ngập lãng mạn, anh sáng đèn điện màu vàng nhè nhẹ mang theo hơi thở ấm áp vây quanh mỗi người, trên mặt bọn họ đều mang theo hân hoan nhìn cô mỉm cười.
Văn Dĩ An ngốc sững sờ ở lối vào, cô cảm giác như mình đang bị người ta sắp đặt.
"Anh Thời Vũ, Vũ Tiệp, Dụ Đình,chị Cẩn Ương, mọi người…… Mọi người làm sao có thể……" Cô nhìn mọi người ngạc nhiên rồi á khẩu.
"Dĩ An, chị nhất định không nghĩ tới sẽ gặp chúng em đúng hay không?" Thời Vũ Tiệp mỉm cười tiến lên ôm lấy cánh tay của cô.
"Mọi người vì sao……"
"Vì sao đông đủ trong này? Bởi vì có người mời chúng em đến." Thời Vũ Tiệp nhếch miệng nói.
"Phạm Đằng?" Văn Dĩ An lập tức nghĩ đến anh.
Thời Vũ Tiệp mỉm cười gật đầu.
Văn Dĩ An nhìn về phía những người khác, chỉ thấy bọn họ một đám đối cô tề mi lộng nhãn, tất cả đều cười đến ái muội.
"Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Cô vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn đoàn người.
"Em tự hỏi cậu ấy thì hơn." Thời Vũ mỉm cười chỉ ra phía sau cô.
Văn Dĩ An quay đầu nhìn, chỉ thấy Phạm Đằng đi vào, hai mắt anh không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý say lòng người.
Anh đi tới bên cạnh cô, đứng ở trước mặt cô. Cần Chương mỉm cười lui ra phía sau, nhường lại vị trí cho anh, anh không chút do dự lập tức bổ sung.
"Dĩ An." Anh trầm thấp gọi, ngữ khí có chút sâu xa khó hiểu, "Em có đồng ý gả cho anh, để anh yêu em cả đời không?" Anh cất giọng hỏi.
Văn Dĩ An hô hấp bất giác cứng lại, cô khó hiểu nhìn anh, lại quay đầu nhìn về phía mọi người mỉm cười, trên mặt là biểu tình quái dị phức tạp, vừa lo lắng vừa kinh hỉ, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
"Phạm Đằng, anh làm sao vậy? Chúng ta không phải đã kết hôn sao?" Cô không hiểu.
"Lần đó không tính." Anh nhẹ nhàng quỳ xuống, đôi mắt thâm tình nhìn cô. "Lúc này đây anh muốn một lần nữa dùng toàn bộ thiệt tình cùng thành ý cầu hôn em. Dĩ An, anh yêu em. Em đồng ý gả cho anh, để anh yêu em cả đời không?
Văn Dĩ An tim đập loạn nhịp, hốc mắt bắt đầu đỏ hồng.
"Anh không cần làm như vậy." Cô tức cười nói.
"Anh muốn cho em hạnh phúc."
"Em hiện tại rất hạnh phúc."
"Cho nên em đồng ý gả cho anh, để anh làm em hạnh phúc cả đời?" Anh thâm tình hỏi.
Văn Dĩ An ôn nhu nhìn anh, cho dù hai mắt bị nước mắt chiếm đóng, vẫn thấy rõ ràng chân tình của anh.
"Em đồng ý." Cô đáp.
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Phạm Đằng đôi mắt sâu thẳm, động tình đem cô ôm vào lòng, trước mặt mọi người đặt môi hôn cô.
Môi chạm môi, trái tim thân mật, cả đời này chẳng phân ly.
HẾT
Anh thực ai oán, nhưng vẫn là câu nói đó, tự làm tự chịu.
Ngược lại, Văn Dĩ An thì như cá gặp nước.
Cô hiện tại cuộc sống đúng là trong mộng, có được người chồng thương yêu mình, không cần vì áp lực cuộc sống mà đi sớm về muộn(nguyên văn: hướng cửu trễ ngũ…?????), chỉ cần ở nhà chăm sóc gia đình. Đợi cho đứa nhỏ trong bụng ra đời, cô liền thật sự hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Xem ra cô lúc trước mạo hiểm là đúng, tuy nói trước khi có hạnh phúc cô đã chịu không ít đau khổ, cũng chảy không ít nước mắt, nhưng khổ tận cam lai, hết thảy đều đáng giá.
Văn Dĩ An một bên mỉm cười, một bên quay người khóa cửa.
"Em muốn ra ngoài?"
Thanh âm thình *** h vang lên, Văn Dĩ An quay đầu, liền thấy ông chồng đang đứng đằng sau mỉm cười.
"Anh như thế nào đột nhiên trở lại?" Cô trước kinh ngạc hỏi, sau đó mới trả lời vấn đề của anh. "Chị dâu hẹn em đi cùng cùng chị ý."
"Anh đưa em đi." Phạm Đằng chủ động.
"Nhưng là anh về nhà không phải có việc sao?" Cô hoài nghi hỏi.
"Có nha, anh là đặc biệt trở về giúp vợ yêu." Anh mỉm cười đáp.
Văn Dĩ An nghe vậy lộ ra một chút cười khẽ.
"Dịu dàng có mục đích gì đây?" Cô hỏi.
"Có đấy, hy vọng vợ yêu đại nhân có thể cho phép tiểu nhân làm tùy tùng của em hôm nay."
"Đừng náo loạn, anh đột nhiên chạy về có chuyện gì?" Cô nghiêm túc hỏi.
"Vừa bàn bạc được một vụ làm ăn lớn, muốn trở về chia sẻ cùng em, mang em đi chúc mừng một chút, không nghĩ tới em lại có việc." Phạm Đằng bất đắc dĩ cười khổ.
"A, kia……" Văn Dĩ An do dự nhìn anh, lo lắng không biết có nên gọi điện cho chị dâu hủy buổi hẹn này không. Bất quá cô làm như vậy có thể hay không quá mức trọng sắc khinh bạn?
"Đừng khó xử, anh nghĩ chị dâu không để ý đâu, bởi vì anh không những làm lái xe, có thể thay hai chị em trả tiền, còn có thể thay hai chị em xách đồ. Anh dùng tốt như vậy,không ai cự tuyệt đâu?" Phạm Đằng cười,ôm cái eo đang biến thô của vợ, kéo cô ra xe.
"Chờ một chút, để em hỏi chị dâu đã." Văn Dĩ An nói, cảm thấy đây là tôn trọng cơ bản nhất.
"Được, em hỏi đi." Anh không hề dị nghị, tràn đầy tin tưởng. "Nếu em ngại, anh có thể nói giúp."
"Đây là anh nói nha? Kia, điện thoại cho anh." Văn Dĩ An bấm số, sau đó liền quăng cho anh.
Phạm Đằng thoải mái tiếp nhận đặt lên tai.
Văn Dĩ An mỉm cười nhìn anh.
"Uy? Chị dâu, là em, Phạm Đằng." Anh nhìn cô, một bên đối thoại cùng người bên kia đầu điện thoại. "Em có thể làm tùy tùng cho hai người không? Ân? Ân. Được, em đã biết. Hẹn gặp."
"Như thế nào? Chị ấy nói cái gì?" Vừa thấy anh buông di động trong tay, Văn Dĩ An khẩn cấp hỏi.
"Đương nhiên là không thành vấn đề, có điều……"
"Có điều gì?"
"Chị ấy muốn anh mặc đẹp một chút làm cái gì?" Anh khó hiểu nói.
"A?" Cô cũng ngẩn ngơ.
"Chị ấy có nói hôm nay muốn cùng em đi đâu không?" Phạm Đằng hỏi.
"Không có, chỉ bảo em mặc xinh đẹp một chút." Văn Dĩ An lắc đầu nói.
"Cho nên em hiện tại được coi là xinh đẹp?" Phạm Đằng nhìn từ đầu đến chân.
Gương mặt trang điểm nhẹ, tóc búi cao, không có lọn tóc nào che phủ tầm mắt, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, không có trang sức,không phải váy dài đến bắp chân của phụ nữ mang thai, trên chân là một đôi giày xăng ̣đan. Cô bình thường trừ bỏ sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, gọn gàng, thì cùng hai chữ xinh đẹp hoàn toàn không hơn không kém.
Xem ra anh kiên trì trở về đón cô là quyết định đúng.
"Nghe khẩu khí anh có vẻ khác thường. Em mặc như vậy rất khó xem sao?" Văn Dĩ An lo lắng cúi đầu nhìn chính mình.
"Không phải khó coi, chính là rất hấp dẫn." Anh nói xong liền dắt tay cô, mở cửa đi trở về trong phòng.
Anh muốn đích thân trang hoàng, ăn diện cho cô.
~ ~ ~
"Đây là chuyện gì xảy ra? Có người muốn kết hôn sao?"
Phạm Đằng dừng xe, Văn Dĩ An bị Cần Chương ôm tay dắt vào một không gian tràn ngập bóng bay, xung quanh bố trí đủ các loại hoa.
Cần Chương đối với phản ứng kinh ngạc của cô chỉ mỉm cười, sau đó im lặng cô kéo vào nhà ăn.
Nhà ăn cùng bên ngoài đều được bố trí tràn ngập lãng mạn, anh sáng đèn điện màu vàng nhè nhẹ mang theo hơi thở ấm áp vây quanh mỗi người, trên mặt bọn họ đều mang theo hân hoan nhìn cô mỉm cười.
Văn Dĩ An ngốc sững sờ ở lối vào, cô cảm giác như mình đang bị người ta sắp đặt.
"Anh Thời Vũ, Vũ Tiệp, Dụ Đình,chị Cẩn Ương, mọi người…… Mọi người làm sao có thể……" Cô nhìn mọi người ngạc nhiên rồi á khẩu.
"Dĩ An, chị nhất định không nghĩ tới sẽ gặp chúng em đúng hay không?" Thời Vũ Tiệp mỉm cười tiến lên ôm lấy cánh tay của cô.
"Mọi người vì sao……"
"Vì sao đông đủ trong này? Bởi vì có người mời chúng em đến." Thời Vũ Tiệp nhếch miệng nói.
"Phạm Đằng?" Văn Dĩ An lập tức nghĩ đến anh.
Thời Vũ Tiệp mỉm cười gật đầu.
Văn Dĩ An nhìn về phía những người khác, chỉ thấy bọn họ một đám đối cô tề mi lộng nhãn, tất cả đều cười đến ái muội.
"Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Cô vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn đoàn người.
"Em tự hỏi cậu ấy thì hơn." Thời Vũ mỉm cười chỉ ra phía sau cô.
Văn Dĩ An quay đầu nhìn, chỉ thấy Phạm Đằng đi vào, hai mắt anh không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý say lòng người.
Anh đi tới bên cạnh cô, đứng ở trước mặt cô. Cần Chương mỉm cười lui ra phía sau, nhường lại vị trí cho anh, anh không chút do dự lập tức bổ sung.
"Dĩ An." Anh trầm thấp gọi, ngữ khí có chút sâu xa khó hiểu, "Em có đồng ý gả cho anh, để anh yêu em cả đời không?" Anh cất giọng hỏi.
Văn Dĩ An hô hấp bất giác cứng lại, cô khó hiểu nhìn anh, lại quay đầu nhìn về phía mọi người mỉm cười, trên mặt là biểu tình quái dị phức tạp, vừa lo lắng vừa kinh hỉ, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
"Phạm Đằng, anh làm sao vậy? Chúng ta không phải đã kết hôn sao?" Cô không hiểu.
"Lần đó không tính." Anh nhẹ nhàng quỳ xuống, đôi mắt thâm tình nhìn cô. "Lúc này đây anh muốn một lần nữa dùng toàn bộ thiệt tình cùng thành ý cầu hôn em. Dĩ An, anh yêu em. Em đồng ý gả cho anh, để anh yêu em cả đời không?
Văn Dĩ An tim đập loạn nhịp, hốc mắt bắt đầu đỏ hồng.
"Anh không cần làm như vậy." Cô tức cười nói.
"Anh muốn cho em hạnh phúc."
"Em hiện tại rất hạnh phúc."
"Cho nên em đồng ý gả cho anh, để anh làm em hạnh phúc cả đời?" Anh thâm tình hỏi.
Văn Dĩ An ôn nhu nhìn anh, cho dù hai mắt bị nước mắt chiếm đóng, vẫn thấy rõ ràng chân tình của anh.
"Em đồng ý." Cô đáp.
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Phạm Đằng đôi mắt sâu thẳm, động tình đem cô ôm vào lòng, trước mặt mọi người đặt môi hôn cô.
Môi chạm môi, trái tim thân mật, cả đời này chẳng phân ly.
HẾT
Bình luận truyện