Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi
Chương 33
“Đưa, phải đưa chứ, không thì sao mà giống bạn thân cho được?” Tuy Tuy chống cằm nói: “Huống hồ tàng trữ sách cấm là phạm tội, cho nó ăn quả đắng càng tốt chứ sao.”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết hỏi tiếp: “Xem ra bây giờ trong cung có khá nhiều phi tần, nhưng mới chỉ có người và Báo tuyết là được thị tẩm thôi phải không?”
Tuy Tuy cảm thấy “thị tẩm” của mình không phải là “thị tẩm” mà mọi người đang nghĩ, cậu ta không tin hôm nào Báo tuyết cũng ở chỗ Đại vương làm đề như mình. Có điều Tuy Tuy lại chẳng muốn thừa nhận là mình không được Đại vương lâm hạnh thật, vì nó mất mặt lắm. Vậy nên Tuy Tuy đành cố vờ vịt mà điềm nhiên cười: “Có thể nói là vậy.”
“Thế thì hãy cố giữ lấy…” Tộc trưởng tộc Cáo tuyết gật gù bảo, “Dẫu sao vào cung một năm mà vẫn còn là thân trinh trắng thì sẽ bị tống ra khỏi cung làm người thường. Sau một năm, tất cả mọi người bị thả ra, nói không chừng cũng chỉ có người và báo tuyết chia nhau gặt hái thành quả thôi.”
Tuy Tuy thầm giật mình, lòng dạ càng thêm loạn.
Đây cũng là quy định do các thế hệ trước đặt ra, nhằm không để phi tần phải cô đơn cả đời chốn thâm cung cô quạnh. Sau khi các tộc cống hiến người đẹp vào cung, nếu người đẹp ấy một năm không được lâm hạnh thì sẽ được đưa ra khỏi cung và tự do kết hôn, chưa hết, Đại vương còn sẽ ban thưởng một khoản hậu hĩnh coi như của hồi môn.
Còn bấy giờ, bên trong Xuân Quang Các.
Liễu Minh vẫn đang dốc sức thuyết phục Liễu Tiêu: “Cháu nghĩ đi, tộc hồ ly tinh đó triều nào cũng là sủng phi đấy.”
“Nghĩ như nào ạ?” Liễu Tiêu hỏi ngược lại.
Liễu Minh nói: “Theo ‘Điều lệ quản lý nhân tính hóa của hậu cung’, nếu nhập cung một năm mà vẫn là thân trinh trắng thì sẽ được rời khỏi cung và tự do kết hôn. Tương đương với chỉ cần cháu vẫn giữ vững được ưu thế độc sủng một năm thì trong cung sẽ không còn ai cung đấu với cháu nữa đâu!”
Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên: “Trinh? Như nào mới gọi là còn trinh ạ?”
Liễu Minh ngại ngùng ho khan một tiếng, “Giờ Mỹ nhân đã là “người từng trải” rồi, cũng không cần hỏi ông già này chứ?”
“Nhưng con gái với con trai khác nhau mà ạ? Đối với nam phi mà nói, có phải… chỉ cần cái mông không bị XXOO là được tính còn trinh ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
Với tư cách là quân thần, quá khó để Liễu Minh trả lời được câu hỏi này.
Vịt Vàng bèn lên tiếng nói giúp: “Phải đó, chính là tính như vậy.”
Liễu Tiêu sửng sốt nghĩ: Thế thì mình vẫn còn trinh mà?
Một năm sau…
Bé cũng sẽ phải rời khỏi cung ư?
Liễu Tiêu mù mờ.
Bề tôi ngoài cung không được ở trong cung quá lâu. Sau khi hàn huyên chốc lát, Liễu Minh bèn xin phép ra về. Liễu Minh hẵng còn kỳ vọng Mỹ nhân Báo tuyết được sủng ái nhà mình sẽ nhớ đến chuyện tranh chấp con sông, ấy nhưng thực tế là Liễu Tiêu lại đang lơ nga lơ ngơ, chỉ nghĩ đến việc nếu sau một năm mà mình vẫn còn là trai tơ thì sẽ bị đuổi ra khỏi cung.
Một lát sau, A Diệp vào phòng báo: “Tuy tài nhân gửi quà đến ạ.”
Liễu Tiêu hoàn hồn: “Tuy Tuy tặng quà? Cho em xem với.”
A Diệp đưa một cái hộp cho Liễu Tiêu, Liễu Tiêu mở hộp ra, bên trong có một cuốn sách có tựa là “Bí kíp tộc Hồ ly: Cẩm nang ‘chăn chuối’”.
Liễu Tiêu ngẩn tò te, “Đây… đây là sách khiêu dâm ạ?”
Vịt Vàng giở ra xem qua, phán chắc nịch: “Chuẩn ‘siếc’, còn ‘siếc’ hơn cả con heo nữa.”
Liễu Tiêu khó hiểu: “Lạ thật nha, sao Tuy tài nhân lại tặng cái này cho em nhỉ?”
A Diệp đáp: “Nội thị đưa quà đến bảo là hôm trước Tuy tài nhân được sủng ái, nên mấy ngày nay hậu cung cứ đồn chủ tử với Tuy tài nhân vì đó mà bất hòa. Tuy tài nhân nói mình không có ý xấu, vẫn mãi là bạn thân của Tiêu mỹ nhân và muốn cùng nhau hầu hạ Đại vương thôi, vì thế mới gửi cuốn sách này để thể hiện tấm lòng của mình.”
Liễu Tiêu rất chi là cảm động khi nghe những lời này: “Tuy Tuy tốt quá.”
Vịt Vàng cất giọng không rõ cảm xúc: “Những câu đó nghe một lần thôi là đủ rồi. Nếu là yêu phi tiền triều thì…” Vịt Vàng nói đến đây bỗng ngưng bặt, vì sực nhớ ra trước mặt chủ tử mới mà nhắc đến chủ tử cũ thì không được hay cho lắm.
“Yêu phi tiền triều sẽ làm gì hả anh?” Liễu Tiêu hiếu kỳ gặng hỏi.
“Hả? Ngài ấy à…” Vịt Vàng nghĩ ngợi chốc lát, sau rốt vẫn nói thẳng: “Ngài ấy sẽ xé luôn quyển sách này ngay trước mặt Tuy Tuy rồi tuyên bố thẳng ‘Bổn cung đếch cần học cái này, có hứng bổn cung còn viết được thành sách cho mọi người học đấy chứ chẳng đâu’.”
A Diệp kinh hãi tột độ: “Ngang ngược thế cơ à?”
“Ừ, chất lắm.” Vịt Vàng gật đầu kể, “Hồi còn ở trong cung ngài ấy ngang dã man, ai không biết còn tưởng ngài ấy là cua thành tinh đấy.”
Liễu Tiêu khá là tò mò với vị yêu phi tiền triều này, bèn hỏi: “Thật hả?”
Sau khi vào cung, bé cũng đã từng được nghe đến đại danh của vị yêu phi tiền triều này. Ai cũng biết Đại vương đời trước chính là một kẻ thối nát, lúc lên triều dùng AI để fake còn mình thì đi ngủ, đến “nhiệm vụ chuyên cần” cũng thuê người làm chứ có động tay gì đâu, chỉ toàn chơi bời đàng điếm. Chưa hết, ông ta còn dám ngang nhiên tuyên bố: “Ta có thể làm vua không phải vì ta có đức có tài, mà là do số hưởng. Vậy nên làm Đại vương mà để khó chịu gò bó thì đúng là có lỗi với số phận an bài.”
Hậu cung của gã có đầy đủ những người đẹp nổi danh của mọi chủng tộc, và đó cũng là một trong những hậu cung cạnh tranh ác liệt nhất trong lịch sử yêu vương. Yêu phi tiền triều có một đợt được sủng ái vô cùng, leo được lên tận chức Quý phi, ngang cơ với Hoàng hậu lúc bấy giờ.
Liễu Tiêu hỏi, “Hoàng hậu lúc bấy giờ? Là Minh Hậu bây giờ đấy ư?” Vịt Vàng gật đầu đáp, “Đúng vậy.”
“Thế yêu phi tiền triều giờ đang đâu?” Liễu Tiêu lại hỏi.
Vịt Vàng từ chối trả lời: “Mỹ nhân đừng nên biết thì hơn.”
Liễu Tiêu không hỏi nữa, nhìn cuốn “Cẩm nang chăn chuối” trong tay, thắc mắc: “Thế theo mọi người thì em có nên học cái này không?”
A Diệp bảo: “Học thêm mấy món nghề cũng tốt, học thì ấm vào thân chứ vào đâu.”
Ấy nhưng Vịt Vàng lại tức tốc phản đối: “Cái này mà bị phát hiện là sẽ bị phạt đấy, nhanh chóng thủ tiêu đi thì hơn.”
A Diệp không đồng ý: “Đa số phi tần đều học thêm kinh nghiệm từ mấy sách này mà. Tuy nói là vi phạm quy định nhưng làm gì có ai quan tâm đâu? Vẫn nên học thêm nhiều kỹ năng thì hơn!”
Đương lúc cả hai tranh cãi gay gắt, bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng tới. Hai người tức khắc im bặt, còn Liễu Tiêu thì vội nhét sách xuống dưới đệm, ra giọng bình tĩnh: “Ai đấy?”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết hỏi tiếp: “Xem ra bây giờ trong cung có khá nhiều phi tần, nhưng mới chỉ có người và Báo tuyết là được thị tẩm thôi phải không?”
Tuy Tuy cảm thấy “thị tẩm” của mình không phải là “thị tẩm” mà mọi người đang nghĩ, cậu ta không tin hôm nào Báo tuyết cũng ở chỗ Đại vương làm đề như mình. Có điều Tuy Tuy lại chẳng muốn thừa nhận là mình không được Đại vương lâm hạnh thật, vì nó mất mặt lắm. Vậy nên Tuy Tuy đành cố vờ vịt mà điềm nhiên cười: “Có thể nói là vậy.”
“Thế thì hãy cố giữ lấy…” Tộc trưởng tộc Cáo tuyết gật gù bảo, “Dẫu sao vào cung một năm mà vẫn còn là thân trinh trắng thì sẽ bị tống ra khỏi cung làm người thường. Sau một năm, tất cả mọi người bị thả ra, nói không chừng cũng chỉ có người và báo tuyết chia nhau gặt hái thành quả thôi.”
Tuy Tuy thầm giật mình, lòng dạ càng thêm loạn.
Đây cũng là quy định do các thế hệ trước đặt ra, nhằm không để phi tần phải cô đơn cả đời chốn thâm cung cô quạnh. Sau khi các tộc cống hiến người đẹp vào cung, nếu người đẹp ấy một năm không được lâm hạnh thì sẽ được đưa ra khỏi cung và tự do kết hôn, chưa hết, Đại vương còn sẽ ban thưởng một khoản hậu hĩnh coi như của hồi môn.
Còn bấy giờ, bên trong Xuân Quang Các.
Liễu Minh vẫn đang dốc sức thuyết phục Liễu Tiêu: “Cháu nghĩ đi, tộc hồ ly tinh đó triều nào cũng là sủng phi đấy.”
“Nghĩ như nào ạ?” Liễu Tiêu hỏi ngược lại.
Liễu Minh nói: “Theo ‘Điều lệ quản lý nhân tính hóa của hậu cung’, nếu nhập cung một năm mà vẫn là thân trinh trắng thì sẽ được rời khỏi cung và tự do kết hôn. Tương đương với chỉ cần cháu vẫn giữ vững được ưu thế độc sủng một năm thì trong cung sẽ không còn ai cung đấu với cháu nữa đâu!”
Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên: “Trinh? Như nào mới gọi là còn trinh ạ?”
Liễu Minh ngại ngùng ho khan một tiếng, “Giờ Mỹ nhân đã là “người từng trải” rồi, cũng không cần hỏi ông già này chứ?”
“Nhưng con gái với con trai khác nhau mà ạ? Đối với nam phi mà nói, có phải… chỉ cần cái mông không bị XXOO là được tính còn trinh ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
Với tư cách là quân thần, quá khó để Liễu Minh trả lời được câu hỏi này.
Vịt Vàng bèn lên tiếng nói giúp: “Phải đó, chính là tính như vậy.”
Liễu Tiêu sửng sốt nghĩ: Thế thì mình vẫn còn trinh mà?
Một năm sau…
Bé cũng sẽ phải rời khỏi cung ư?
Liễu Tiêu mù mờ.
Bề tôi ngoài cung không được ở trong cung quá lâu. Sau khi hàn huyên chốc lát, Liễu Minh bèn xin phép ra về. Liễu Minh hẵng còn kỳ vọng Mỹ nhân Báo tuyết được sủng ái nhà mình sẽ nhớ đến chuyện tranh chấp con sông, ấy nhưng thực tế là Liễu Tiêu lại đang lơ nga lơ ngơ, chỉ nghĩ đến việc nếu sau một năm mà mình vẫn còn là trai tơ thì sẽ bị đuổi ra khỏi cung.
Một lát sau, A Diệp vào phòng báo: “Tuy tài nhân gửi quà đến ạ.”
Liễu Tiêu hoàn hồn: “Tuy Tuy tặng quà? Cho em xem với.”
A Diệp đưa một cái hộp cho Liễu Tiêu, Liễu Tiêu mở hộp ra, bên trong có một cuốn sách có tựa là “Bí kíp tộc Hồ ly: Cẩm nang ‘chăn chuối’”.
Liễu Tiêu ngẩn tò te, “Đây… đây là sách khiêu dâm ạ?”
Vịt Vàng giở ra xem qua, phán chắc nịch: “Chuẩn ‘siếc’, còn ‘siếc’ hơn cả con heo nữa.”
Liễu Tiêu khó hiểu: “Lạ thật nha, sao Tuy tài nhân lại tặng cái này cho em nhỉ?”
A Diệp đáp: “Nội thị đưa quà đến bảo là hôm trước Tuy tài nhân được sủng ái, nên mấy ngày nay hậu cung cứ đồn chủ tử với Tuy tài nhân vì đó mà bất hòa. Tuy tài nhân nói mình không có ý xấu, vẫn mãi là bạn thân của Tiêu mỹ nhân và muốn cùng nhau hầu hạ Đại vương thôi, vì thế mới gửi cuốn sách này để thể hiện tấm lòng của mình.”
Liễu Tiêu rất chi là cảm động khi nghe những lời này: “Tuy Tuy tốt quá.”
Vịt Vàng cất giọng không rõ cảm xúc: “Những câu đó nghe một lần thôi là đủ rồi. Nếu là yêu phi tiền triều thì…” Vịt Vàng nói đến đây bỗng ngưng bặt, vì sực nhớ ra trước mặt chủ tử mới mà nhắc đến chủ tử cũ thì không được hay cho lắm.
“Yêu phi tiền triều sẽ làm gì hả anh?” Liễu Tiêu hiếu kỳ gặng hỏi.
“Hả? Ngài ấy à…” Vịt Vàng nghĩ ngợi chốc lát, sau rốt vẫn nói thẳng: “Ngài ấy sẽ xé luôn quyển sách này ngay trước mặt Tuy Tuy rồi tuyên bố thẳng ‘Bổn cung đếch cần học cái này, có hứng bổn cung còn viết được thành sách cho mọi người học đấy chứ chẳng đâu’.”
A Diệp kinh hãi tột độ: “Ngang ngược thế cơ à?”
“Ừ, chất lắm.” Vịt Vàng gật đầu kể, “Hồi còn ở trong cung ngài ấy ngang dã man, ai không biết còn tưởng ngài ấy là cua thành tinh đấy.”
Liễu Tiêu khá là tò mò với vị yêu phi tiền triều này, bèn hỏi: “Thật hả?”
Sau khi vào cung, bé cũng đã từng được nghe đến đại danh của vị yêu phi tiền triều này. Ai cũng biết Đại vương đời trước chính là một kẻ thối nát, lúc lên triều dùng AI để fake còn mình thì đi ngủ, đến “nhiệm vụ chuyên cần” cũng thuê người làm chứ có động tay gì đâu, chỉ toàn chơi bời đàng điếm. Chưa hết, ông ta còn dám ngang nhiên tuyên bố: “Ta có thể làm vua không phải vì ta có đức có tài, mà là do số hưởng. Vậy nên làm Đại vương mà để khó chịu gò bó thì đúng là có lỗi với số phận an bài.”
Hậu cung của gã có đầy đủ những người đẹp nổi danh của mọi chủng tộc, và đó cũng là một trong những hậu cung cạnh tranh ác liệt nhất trong lịch sử yêu vương. Yêu phi tiền triều có một đợt được sủng ái vô cùng, leo được lên tận chức Quý phi, ngang cơ với Hoàng hậu lúc bấy giờ.
Liễu Tiêu hỏi, “Hoàng hậu lúc bấy giờ? Là Minh Hậu bây giờ đấy ư?” Vịt Vàng gật đầu đáp, “Đúng vậy.”
“Thế yêu phi tiền triều giờ đang đâu?” Liễu Tiêu lại hỏi.
Vịt Vàng từ chối trả lời: “Mỹ nhân đừng nên biết thì hơn.”
Liễu Tiêu không hỏi nữa, nhìn cuốn “Cẩm nang chăn chuối” trong tay, thắc mắc: “Thế theo mọi người thì em có nên học cái này không?”
A Diệp bảo: “Học thêm mấy món nghề cũng tốt, học thì ấm vào thân chứ vào đâu.”
Ấy nhưng Vịt Vàng lại tức tốc phản đối: “Cái này mà bị phát hiện là sẽ bị phạt đấy, nhanh chóng thủ tiêu đi thì hơn.”
A Diệp không đồng ý: “Đa số phi tần đều học thêm kinh nghiệm từ mấy sách này mà. Tuy nói là vi phạm quy định nhưng làm gì có ai quan tâm đâu? Vẫn nên học thêm nhiều kỹ năng thì hơn!”
Đương lúc cả hai tranh cãi gay gắt, bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng tới. Hai người tức khắc im bặt, còn Liễu Tiêu thì vội nhét sách xuống dưới đệm, ra giọng bình tĩnh: “Ai đấy?”
Bình luận truyện