Bảo Vật Giang Hồ

Chương 11: Hoa rơi hữu ý



Sáng sớm ngày hôm sau.

Hiếm khi Lạc thiếu gia thức dậy sớm như thế.

Chàng ngồi trước bàn ăn trong khách điếm, tâm trạng vui vẻ thưởng trà ngoạn cảnh.

Lúc Ngũ Thập Lang đi xuống, chàng đang cười tươi tắn nghe thuộc hạ bẩm báo tình hình tra xét.

“Lão Hắc, trạm tiếp theo của chúng ta sẽ là Lai Thành, ngươi thu thập thêm thông tin về nơi đó cho ta”. Lạc đại thiếu gia đặt hai ngón tay lên bàn, nho nhã lên tiếng: “Còn nữa, sau khi quay về sơn trang, ngươi phải theo sát Ngưu đại thẩm giúp ta, ta cảm thấy gần đây đại thẩm có chút kì lạ”.

Sắc mặt lão Hắc ngay lập tức nghiêm nghị lại, gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, đại thẩm nói muốn thôi việc đến vùng Ba Thục tìm người thân”. Lạc thiếu gia nhàn hạ tựa lưng vào bức tường phía sau, cười nói: “Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng nghe thấy đại thẩm nhắc tới người thân gì hết, cho nên, ngươi hãy cùng Tiểu Bỉnh, Tiểu La về vùng Ba Thục cùng đại thẩm.”

Lão Hắc vội vã lên tiếng: “Thế nhưng thiếu trang chủ, thuộc hạ...”.

“Ngươi không cần phải lo lắng, bên cạnh ta đã có Thập Tam Kị, bọn họ đều là các cao thủ”. Lạc thiếu gia nhanh chóng chặn họng lão Hắc rồi nở nụ cười rạng rỡ. “Sự việc không thể để chậm trễ, ngươi lên đường luôn đi!”

Lão Hắc đứng ngoài cửa, mắt đẫm lệ nói lời tiễn biệt, trước khi lên đường không quên lườm Ngũ Thập Lang một cái, lén đập tay lên vai cô rồi đưa lời uy hiếp: “Thiếu gia nhà chúng ta tấm lòng Bồ Tát, nhìn thấy mấy con chó, con mèo yếu ớt bên đường cũng đều tỏ lòng thương xót. Cô dừng thấy thiếu gia dễ mềm lòng mà bám chặt lấy không chịu buông!”. Lão Hắc hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng nói tiếp: “Trong sơn trang chúng ta, có không biết bao nhiêu đại mĩ nhân yêu thích thiếu gia, cô chẳng thể nào bì được đâu.”

Ngũ Thập Lang gật dầu lia lịa, vừa vẫy vẫy chiếc khăn trong tay vừa nói: “Ừm, lão Hắc, huynh cứ yên tâm lên đường nhé, ta hứa với huynh, tất cả những việc hậu sự khác, ta sẽ thu xếp đàng hoàng cho huynh.”

Cô nói với thái độ vô cùng chân thành, khiến cơ mặt lão Hắc không ngừng co giật, lại tức giận lườm cô thêm cái nữa rồi mới nhảy lên ngựa, ra roi lên đường.

“Tiểu Ngũ Thập, nếu ta là cô thì sẽ thay bộ trang phục màu đen trên người đi”. Không biết từ lúc nào, Lạc Cẩm Phong đã đứng ngay sau lưng Ngũ Thập Lang, đưa ngón tay chọc lên vai của cô, khẽ khàng cất tiếng: “Cô mặc đồ đen trông cứ như đang để tang vậy.”

Chàng vừa nói dứt lời, cô liền bất giác trong đầu hiện lên cảnh tượng chẳng lành.

Ngũ Thập Lang đắn đo do dự rồi hỏi lại: “Thực sự trông giống vậy sao?”

Lạc thiếu gia gật gật đầu, lén lấy chiếc khăn tay màu trắng đặt lên vai cô mà không để lộ chút sơ hở nào rồi nói: “Nhớ lấy, sau khi thay y phục xong thì rửa mặt đi, khuôn mặt cô đang lom lem đầy nước miếng đấy!”

Ngũ Thập Lang nhanh chóng đưa tay lau mặt rồi ngượng nghịu phân trần: “Ta đã rửa qua mặt rồi mà.”

Lạc thiếu gia nhếch miệng mỉm cười, sau đó quay người cô lại, vẫy vẫy tay, một người hộ vệ lập tức dâng lên một bộ trang phục nữ nhi màu tím nhạt.

Bảo Vật Gi­ang Hồ

“Đi đi, ta cho cô thời gi­an một tuần trà, tốc độ phải thật nhanh đấy!”. Chàng khẽ đẩy người cô về phía trước. Ngũ Thập Lang chán nản, đón lấy bộ trang phục nữ nhi từ tay chàng rồi quay người bước lên lầu.

Cô bước rất nhanh, vừa đi vừa đưa tay lên lau mặt chẳng khác gì trẻ con.

Lạc thiếu gia đứng nguyên tại chỗ, nhìn Ngũ Thập Lang thần tốc lên lầu, cho tới khi hình bóng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên khuôn mặt chàng cũng tắt theo, sắc mặt trầm lại, tay cầm chiếc khăn thêu đặt trên vai Ngũ Thập Lang khi nãy, chàng quay đầu hạ lệnh: “Kị Nhất, ngươi xem xem mùi hương trên này có lai lịch như thế nào!”

Ngay lập tức, người hộ vệ có tên Kị Nhất liền bước tới gần, cung kính đón nhận chiếc khăn tay, nhún chân một cái rồi bay vút ra ngoài.

“Kị Nhị, ngươi đi theo bọn Lão Hắc đến vùng đất Ba Thục, có tình hình bất thường thì phải thông báo ngay tức khắc!”

Hộ vệ áo đen Kị Nhị hoài nghi hỏi lại: “Thiếu Trang chủ, lão Hắc huynh ấy…?”

Lạc Cẩm Phong quay người lại, ngồi xuống bàn nhác ly trà dùng chiếc nắp gạt gạt miệng ly, thản nhiên nói: “Hắn ta không phải là lão Hắc nên ta nghĩ cách điều hắn đi nơi khác.”

Kị Nhị không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Thiếu Trang chủ quả nhiên mưu mô hơn người, có điều tại sao người lại biết được chuyện này ạ?”. Hắc Y Thập Tam từ nhỏ lớn lên cùng Lạc Cẩm Phong, cho nên cũng ở gần bên chàng hơn bất cứ những cận vệ nào khác.

Lặc Cẩm Phong u sầu cất tiếng trả lời: “Cho dù có thuật dịch dung cực kì tinh diệu thì sao chứ. Ngoại trừ vẻ bề ngoài giống hệt thì tất cả những điều còn lại chẳng giống chút nào, không có lấy một chút đạo đức nghề nghiệp, ngay đến việc làm một gián điệp cũng thất bại!”

Chàng nắm lấy chiếc ly đầy cảm khái, tiếp tục phẫn nộ tự nhủ: “Không ngờ lão Hắc lại không xem trộm cuốn Danh mục tình thế mà bổn thiếu gia cố tình để quên lại trên xe. Một sơ hở lớn như vậy mà cũng để xảy ra được.” Chàng phẫn nộ quay đầu lại hỏi tiếp: “Bọn người ở Bảo Thiêm Cung đều cho rằng bổn thiếu gia là một tên ngốc hay sao?”

Lạc thiếu gia tức đến mức trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Bọn chúng dám khiêu khích bổn thiếu gia như vậy thì bổn thiếu gia sẽ không khiếm tổn thầm lặng nữa nhất định phải gặp mặt bọn chúng một lần.”

Thiếu gia, người thực sự cảm thấy mình rất khiêm tốn và thầm lặng sao? Chẳng phải người vẫn luôn tìm cơ hội để tỏa sáng ư?

Kị Nhị cúi gằm mặt xuống không nói tiếng nào, lặng lẽ lui về phía sau chỉ muốn hét lên trong lệ nhòa: “Được đấy, Bảo Thiềm Cung, coi như bọn ngươi lợi hại, ăn không ngồi rồi phái một tên gián điệp không chuyên nghiệp đến, khiến bọn ta lần này phải chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi rồi.”

*

* *

Trên con đường ngoằn ngèo có hai vị công tử mồi hôi nhễ nhại rệu rã bước đi.

“Lãnh Vô Song, ta đồng ý đi cùng huynh, không có nghĩa là phải nhìn theo sắc mặt huynh mà sống đâu nhé.” Hôm nay, cuối cùng Đoạn đại thiếu gia cũng chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa, không còn mặc đồ đen mà thay sang bộ y phục màu lam nhạt, trên tấm áo bào có thêu một bông hoa mẫu đơn to tướng, vô cùng thích hợp với khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, đôi môi đỏ như hoa đào và hàm răng trắng đều như hạt bắp của chàng.

Lãnh Vô Song vẫn mặc bộ y phục màu đen, ở gần thắt lưng có thêu một chùm hoa la đằng bằng chỉ ánh kim, sau lưng đeo ba thanh kiếm, phần tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi.

Nghe thấy lời chỉ trích của Đoạn thiếu gia, chàng chẳng buồn quay đầu lại lạnh lùng lên tiếng: “Ta từ trước đến nay đều thế, nếu huynh không chịu được thì chọn đường cái quan mà đi!”

Trong lòng chàng lúc này đang vô cùng lo lắng, chỉ hận mình chưa khôi phục được khinh công mà bay thẳng đến Kim Lăng luôn.

Đoạn Thủy Tiên đột nhiên mất hết lý do để phẫn nộ, cười tít mắt, sáp lại gần, khẽ hỏi: “Huynh vội vã đến vậy, lẽ nào đã thực sự phải lòng nha đầu họ Tiêu kia rồi?”

Tuy ngoài mặt, Đoạn Thủy Tiên tỏ ra bình thản, không quan tâm nhưng thực chất ánh mắt chàng lại lộ rõ vẻ lo lắng, hoang mang.

Lãnh Vô Song lập tức sầm mặt lại, đôi mắt tỏa hàn khí run người, cất tiếng: “Phải thì đã sao? Mà không phải thì thế nào?”. Chàng quay đầu sang, vừa hay nhìn thấy nét mặt không vui lộ rõ trong mắt của Đoạn Thủy Tiên, trong lòng đột nhiên trào dâng nỗi tức giận vô duyên vô cớ, ngữ khí theo đó mà lạnh lùng hơn trước.

Nhận ra tâm trạng của Lãnh Vô Song đã biến đổi, Đoạn Thủy Tiên mỉm cười nói tiếp: “Đương nhiên là không có gì liên quan đến ta, nhưng chắc chắn là có liên quan đến tên Lục Cẩm Phong kia rồi.”

Lãnh Vô Song khẽ “hừm” một tiếng, bước chân lại nhanh hơn trước gấp mấy lần. Sau khi bước đi một hồi lâu, chàng đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng cao ngạo đáp lại Đoạn Thủy Tiên: “Con mắt thẩm mĩ của Ngũ Thập Lang không kém vậy đâu.”

Chàng nói một cách vô cùng tự tin, ánh mắt tỏ rõ thái độ kiên định, chắc chắn.

Khuôn mặt Đoạn Thủy Tiên sầm hẳn lại, trong lòng càng cảm thấy không vui nhanh chóng guồng chân đuổi theo Lãnh Vô Song, đôi kiếm bạch ngọc sau lưng đập vào nhau liên tục phát ra những tiếng “tinh tang” lớn hơn. Sau khi đuổi kịp, Đoạn Thủy Tiên quay sang, thản nhiên bảo: “Chúng ta thực sự không phải lo lắng về Lạc thiếu gia, Ngũ Thập Lang không phải con người nông nổi như vậy.”

Chàng không hề ý thức được mình vừa dùng hai chữ “chúng ta”.

Lãnh Vô Song liếc qua nhìn, lạnh lùng “hừm” một tiếng rồi nói: “Cô ấy là người như thế nào, không cần huynh phải nói, ta đương nhiên tự biết.”

Nói xong, Lãnh Vô Song mím chặt môi, đưa tay lau mồ hôi tiếp tục tăng tốc.

Đoạn Thủy Tiên vì câu nói đó mà chẳng còn chút tinh thần nào cả, đưa tay đặt lên ngực, tức khí đùng đùng nói: “Lãnh Vô Song, huynh có biết ta và tiểu thư nhà họ Tiêu có quan hệ như thế nào không?”

Lãnh Vô Song chẳng thèm dừng bước, sắc mặt không hề thay đổi tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Đoạn Thủy Tiên đợi một hồi lâu mà chẳng thấy “tình địch” có chút hứng thú nào trong lòng càng thêm tức tối, lại guồng chân đuổi theo đi ngang bên cạnh rồi cất tiếng hỏi: “Lẽ nào huynh không tò mò về quan hệ của ta với Ngũ Thập muội muội?”

Lãnh Vô Song không buồn liếc mắt sang, tiếp tục bước đi, lần này còn chẳng thèm “hừm” lấy một tiếng.

Thái độ lạnh lùng băng tuyết của Lãnh Vô Song lập tức khiến Đoạn thiếu gia không chịu nổi nữa, trong lồng ngực căng tràn nộ khí.

“Nếu huynh không tò mò thì ta cũng chẳng thèm nói nữa, chỉ cần huynh biết quan hệ giữa ta và cô ấy thân thiết hơn bất kì ai là được”. Chàng mỉm cười rạng rỡ, vô cùng đắc ý hất vạt tóc trên vai sang một bên, chờ đợi phản ứng của Lãnh Vô Song.

“Huynh thật ồn ào!”. Lãnh Vô Song nhíu mày, lạnh lùng quăng lại một câu rồi bước đi nhanh hơn trước.

Hả? Đoạn Thủy Tiên ngây thần người ra, vào lúc này, đáng lẽ hắn ta phải ghen lồng ghen lộn, sau đó nộ khí xung thiên mới đúng chứ!

“Huynh nói gì cơ?”. Đoạn Thủy Tiên quyết không bỏ cuộc, cất lời hỏi tiếp.

Lãnh Vô Song lại cau mày, đưa ánh mắt lạnh giá tựa băng lướt nhìn Đoạn Thủy Tiên, lãnh đạm hỏi: “Quan hệ giữa hai người có liên quan gì đến ta?”

Đoạn Thủy Tiên chẳng biết trả lời thế nào, thẹn thùng cúi rạp đầu xuống bắt đầu nghi ngờ thứ tình cảm lúc đậm lúc nhạt, khi rõ khi không của Lãnh Vô Song và Ngũ Thập Lang.

Lãnh Vô Song cũng không nói gì, mặt không biểu cảm bứt lên phía trước với tốc độ nhanh như sao xẹt. Chàng thu bàn tay vào sau trong ống tay áo rồi nắm chặt lại, móng tay bấm vào sâu da thịt, lặng nghe nỗi đau đớn khôn tả đang đốt cháy trong tim.

Từ lúc ấy trở đi, hai con người với những nỗi muộn phiền riêng không còn cất lời nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Một trước một sau, lặng lẽ bước đi.

Con đường càng đi càng khúc khuỷu, nhỏ hẹp, ngay sát bên cạnh là vực thẳm sâu hoắm. Vì mấy hôm trước mưa tầm tã nên con đường càng thêm ướt át, trơn trượt, dễ ngã.

Thỉnh thoảng lại có vài hòn đá lăn xuống vực thẳm bên cạnh.

Khuôn mặt Lãnh Vô Song bỗng nhiên đanh lại, lưng áp vào núi, chậm rãi bước từng bước. Đoạn Thủy Tiên đi phía sau nhìn thấy trên đường đầy những bùn đất lầy lội, lại bất giác than dài một tiếng.

“Cho nên mới nói, ta rất ghét phải đi những con đường vừa nhỏ vừa hẹp.” Đoạn Thủy Tiên cuộn tà áo lên thật cao rồi giắt vào thắt lưng, nghiến răng nghiến lợi rồi cũng áp lưng vào vách núi, đi theo Lãnh Vô Song.

Lãnh Vô Song lạnh lùng quay lại nhìn Đoạn Thủy Tiên, không nói năng gì rồi lại tiếp tục bước đi.

Đất đá, cát bụi rơi từ trên đỉnh núi xuống càng ngày càng nhiều, có cả những hòn đá to hơn bàn tay. Chúng lướt qua người của Lãnh Vô Song và Đoạn Thủy Tiên, sau đó rơi xuống vực thẳm không nhìn thấy đáy ở bên cạnh con đường.

“Những hòn đó này là do con người dùng đao chặt ra”. Lãnh Vô Song đưa tay bắt lấy một hòn, lạnh lùng nói rồi ngẳng đầu nhìn lên trên, quả nhiên thấy phía trên có mấy hắc y nhân đạng bận rộn ném đá xuống dưới. “Huynh dùng khinh công vượt qua trước đi.”

Đoạn Thủy Tiên ngây thần một lúc rồi hỏi: “Vậy còn huynh thì sao?”. Thực ra, chàng chẳng phải hảo tâm mà thực bụng lo lắng cho Lãnh Vô Song gì cả, có điều gần đây, mọi người đã bắt đầu nghi ngờ Ngự Kiếm sơn trang, bởi vì những sự việc quái dị đang xảy ra trên gi­ang hồ hầu như chẳng hề động tới Lãnh gia.

Ban đầu, Đoạn Thủy Tiên cho rằng đi cùng Lãnh Vô Song sẽ an toàn hơn đôi chút, ai mà ngờ được chúng lại ra tay ở nơi đường hẹp, vực thẳm này chứ?

“Ta sẽ tự mình đi qua đó”. Lãnh Vô Song vẫn lạnh lùng như thường đáp, nhìn Đoạn Thủy Tiên vận khí, chân điểm vào vách núi, nhẹ nhàng bay qua đầu bên kia.

“Xoạt, xoạt, xoạt…”. Đất đá, cát bụi từ phía trên rơi xuống ngày càng nhiều hơn, đá cũng to hơn trước đó.

Lãnh Vô Song rút thanh kiếm vàng sau lưng ra rồi vung tay múa kiếm, đẩy bật hòn đá to sắp sửa rơi lên vai mình. Vì không còn nội công nên mấy lần liền kiếm của chàng bị cong lại trước những hòn đá lớn rơi xuống với tốc độ kinh người.

“Lãnh Vô Song, đưa tay của huynh đây”, Đoạn Thủy Tiên ở đâu kia con đường, đưa bàn tay của mình ra. Lãnh Vô Song dừng múa kiếm, đưa bàn tay của mình ra rồi từng bước từng bước đi qua bên kia.

Bỗng nhiên, một hòn đá to bằng khoảng một đứa trẻ năm tưổi lăn từ trên đỉnh núi xuống, khiến Lãnh Vô Song và Đoạn Thủy Tiên đều nhanh chóng rút tay lại. Hai người còn chưa kịp đứng vững, một hòn đá to tương tự lại tiếp tục giáng xuống rồi đập ngay lên người Lãnh Vô Song, khiến chàng hoàn toàn mất đi thăng bằng.

“Lãnh Vô Song!”. Khuôn mặt thất sắc kinh hoàng, Đoạn Thủy Tiên nhanh chóng bay đến, đưa tay ra định kéo lấy Lãnh Vô Song, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lồng ngực đau nhói, trước mắt bỗng tối sầm lại, Lãnh Vô Song nghiêng ngả bất định rồi lao đầu xuống vực thẳm cùng viên đá to đùng kia.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi thần trí, trong đầu chàng tràn ngập hình ảnh Ngũ Thập Lang vừa cười vừa khóc, không ngừng đưa lời hứa hẹn: “Vô Song, ta sẽ đối xử với huynh rất tốt, rất tốt, rất tốt, rất rất tốt…”

“Ta biết muội sẽ đối xử với ta rất tốt…”. Chàng nhắm mắt lại mỉm cười. “Đúng là một nha đầu ngốc nghếch! Xin lỗi muội, Ngũ Thập Lang, vì cho đến sau cùng, ta vẫn chẳng thể nào thực hiện được lời hứa của mình…”

Đoạn Thủy Tiên đứng ngây người bên bờ vực thẳm, trong tay là mảnh vải bị xé ra khỏi y phục của Lãnh Vô Song.

Trong lòng chàng cảm thấy vô cùng hoảng loạn, một kết cục như vậy, nha đầu ngốc đó, e rằng khi biết tin này, sẽ không bao giờ nở nụ cười nữa…

*

* *

“Á…”. Trán ướt đẫm mồ hôi, hai tay Ngũ Thập Lang quờ quạng loạn xạ trong không trung, khuôn mặt vô cùng hoang mang, sợ hãi.

“Tiểu Ngũ Thập, cô làm sao thế? Đã mơ thấy những gì mà trán lại toát nhiều mồ hôi vậy?”

“Vô Song…”. Đôi môi cô khẽ run lên, lệ từ từ tuôn ra khỏi khóe mắt, miệng không ngừng gọi: “Vô Song, Vô Song…”

Lạc Cẩm Phong nắm chặt tay đang vung lên điên cuồng của Ngũ Thập Lang rồi nhẹ nhàng trấn an: “Ngũ Thập, là ta, là ta đây! Lúc nãy chỉ là cô gặp ác mộng thôi.”

Giọng nói của chàng dịu dàng, ấm áp, ánh mắt vô cùng xót xa, đau đớn.

Ngũ Thập Lang cuối cùng cũng lấy lại được một chút bình tĩnh, run run cất lời: “Là ác mộng à?”. Cô chẳng thể kìm được những giọt lệ không ngừng tuôn rơi trên bờ mi, lặp lại câu hỏi thêm lần nữa: “Vùa nãy, ta đã gặp ác mộng phải không?”

“Đúng vậy, chỉ là giấc mơ thôi, không phải thật đâu!”

Cơ thể bỗng trở lên mềm nhũn, Ngũ Thập Lang mệt mỏi tựa lưng vào thành xe, nhanh chóng rút tay minh ra khỏi đôi bàn tay ấm áp kia. Một lát sau, cô run run nói: “Ta nhìn thấy…Vô Song rơi từ trên vách núi xuống vực thẳm.”

Giấc mộng đó trông rất thật, giống như thể bản thân cô đang tận mặt chứng kiến, nhưng cô lại không thể làm gì giúp chàng được, chỉ giương nắt đứng nhìn Lãnh Vô Song rơi xuống vực thẳm. Chàng rơi xuống với tốc độ rất nhanh, cô đã đưa tay ra để kéo lấy rất nhiều lần nhưng chẳng thể nắm được tay chàng.

Cảm giác lực bất tòng tâm cộng thêm nỗi đâu đớn chất chứa trong tim khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản và tuyệt vọng.

“Ngũ Thập, cô hãy nhìn ta này!”. Lạc Cẩm Phong áp tay lên hai má của Ngũ Thập Lang, kéo khuôn mặt cô lại gần chỗ mình, lên tiếng đầy tự tin: “Chỉ là giấc mộng thôi mà, những gì trong giấc mộng đều ngược lại với sự thật, cô phải tin ta!”

Giọng chàng rất kiên định như thể đang đưa ra lời đảm bảo vơi Ngũ Thập Lang. Cô ngây người, nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt vốn dĩ linh lợi, hoạt bát mọi khi nay đã bị phủ lên một lớp nước long lanh, vô cùng ai oán cất lời cầu khẩn: “Lạc thiếu gia, huynh mau đưa ta đi gặp Vô Song đi! Ngày nào ta cũng lo lắng không yên, huynh ấy đã mất hết công lực, lại chẳng hiểu chuyện chẳng lành.”

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, trái tim của Lạc Cẩm phông như quặn thắt lại, chàng buông hai tay ra, quay đầu sang một bên, chua chát lên tiếng đồng ý với cô: “Được.”

Thôi bỏ đi, đưa cô ấy đi gặp hắn vậy, cùng lắm thì mình sẽ cạnh tranh công bằng với Lãnh Vô Song một lần. Nghĩ tới đây, chàng liền hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại, cong miệng cười, gật đầu nói thêm: “Được rồi, ta sẽ đưa cô đi gặp Lãnh Vô Song, tiện thể cũng đả thông kinh mạch luôn cho hắn.”

Khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên, Ngũ Thập Lang nhảy loạn trên xe ngựa, reo hò: “Lạc thiếu gia, ta biết ngay huynh là một người huynh đệ có tình nghĩa mà!”

Lạc Cẩm Phong nhìn thấy Ngũ Thập Lang bỗng nhiên hoạt bát vui tươi hẳn lên, sắc mặt khổ sở, trái tim đau xót.

“Một người huynh đệ có tình nghĩa?”. Thì ra cô đã ngầm định vị trí của chàng trong suy nghĩ của mình như vậy.

Tuy rằng Lạc Cẩm Phong đã hết lòng an ủi, dịu dàng quan tâm, nhưng Ngũ Thập Lang vẫn cứ buồn bã, thấp thỏm không yên, hiếm khi thấy cô ngồi im lặng trên xe ngựa như bây giờ, hỏi mười câu thì có khi chỉ đáp lại được một câu.

“Ngũ Thập Lang, mấy ngày hôm nay, thời tiết rất dễ chịu, bổn thiếu gia đưa cô ra ngoài đi dạo một vòng nhé?”

Lạc Cẩm Phong câu mày, thấy Ngũ Thập Lang đang uể oải nhìn về phía mình, dáng vẻ uể oải về phía mình, dáng vẻ chẳng mấy hứng thú, đột nhiên trong lòng phát cáu, cầm ngay lấy bàn tay của cô. “Cô ra ngoài đi dạo cùng với ta, mấy ngày nay ngồi trên xe ngựa, ta thấy buồn chán quá!”

Chàng vốn định biểu hiện dáng vẻ một công tử hào hoa, dịu dàng, đa tình, thế nhưng Ngũ Thập Lang lại luôn hờ hững, thờ ơ, khiến cho tính khí đại thiếu gia của Lạc Cẩm Phong được dịp bộc phát mức cao nhất.

“Ta không…”

“Không được từ chối!”. Lạc đại thiếu gia lúc này đã thực sự tức giận, bàn tay lúc này đã thực sự tức giận, bàn tay nắm lấy tay Ngũ Thập Lang siết chặt thêm vài phần. “Cô đừng quên rằng tâm trạng của bản thiếu gia có mối liên hệ mật thiết với việc giải chất kịch độc trong người cô và việc trị nội thương cho Lãnh Vô Song đấy!”

Chàng đã nói như vậy thì Ngũ Thập Lang cũng đành phải tuân theo.

Mấy hôm nay, cô chẳng màng trà nước, ăn uống, khuôn mặt vì thế mà trở lên hốc hác, bộ y phục màu hồng nhạt khoác trên người cũng rộng ra khá nhiều, khí sắc nhợt nhạt, khiến người khác vô cùng xót xa.

“Ngũ Thập, cô nhìn loại phấn này xem, mùi hương dìu dịu, màu sắc nhẹ nhàng, con gái thoa lên sẽ rất đẹp đấy!”. Lạc thiếu gia mỉm cười, chọn ra một hộp phấn trong tiệm rồi đưa lại trước mặt Ngũ Thập Lang một cách thiếu tự nhiên. Đấy là lần đầu tiên chàng chọn phấn son cho phụ nữ, mặc dù các cô gái trong sơn trang cứ suốt ngày bám riết lấy chàng, cầu khẩn thiết tha, thế nhưng từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ chủ động mua thứ này cho bất cứ ai cả.

Ngũ Thập Lang đưa tay ra nhận lấy rồi mở ra, đưa lên mũi ngửi thử, ngay lập tức hắt xì hơi liên tục, nước mắt long lanh, ai oán kêu than: “Lạc thiếu gia, ta có thể không lấy thứ này được không? Mùi khó chịu quá đi mất!”

Khuôn mặt của Lạc Cẩm Phong bỗng chốc sầm đen lại, chàng không nói tiếng nào, vứt miếng bạc vụn lên quầy hàng rồi chán nản gọi: “Kị Tam, ngươi ra đây!”

Kị Tam nhanh chóng hiện thân, nhìn thiếu gia với ánh mắt cung kính.

“Cô ấy không lấy, người mang về dùng đi!”. Bản tính đại thiếu gia của chàng lại bộc phát lần nữa, vỏ hộp phần bị chàng bóp bẹp dúm, tức giận lên tiếng: “Ta rất ghét bị người ta từ chối.”

Cận vệ Kị Tam suýt nữa bặt khóc ngay chốn đông người. Dùng kiểu gì? Dùng như thế nào? Lẽ nào ý của thiếu trang chủ lại bắt mình phải giả gái?

“Hả? ngay cả ngươi cũng muốn từ chối ta sao?”. Quai hàm của Lạc thiếu gia bỗng đanh lại, ánh mắt phừng phừng lửa giận khiến Kị Tam không khỏi kinh hãi, xua tay liên hồi.

“Đa tạ thiếu trang chủ”. Kị Tam gượng cười đau khổ, cố trưng ra vẻ mặt vui tươi. “Kị Tam vô cùng yêu thích.”

Lạc Cẩm Phong lập tức chuyển giận thành vui, đưa lời dặn dò: “Nhớ là phải thường xuyên dùng đấy, đừng có bỏ phí! Một hộp những ba lạng bạc, thật sự vô cùng quý giá.”

Rồi chàng vui vẻ kéo Ngũ Thập Lang đang ngây người đứng bên cạnh ra khỏi cửa tiệm.

Một cơn gió qua khiến cho Kị Tam đang mỉm cười đau khổ ớn lạnh cả sống lưng. Phải làm sao đây, chẳng lẽ ngày nào cũng phải dùng? Một hộp phấn giá ba lạng bạc, thiếu trang chủ dặn là không được bỏ phí…

Kị Tam nhà họ Lạc kể từ đó đặc biệt khác người, mặt trắng má hồng…

Thị trấn lần này hai người đặt chân đến vô cùng nhôn nhịp, náo nhiệt.

Đang đi, Ngũ Thập Lang và Lạc Cẩm Phong bỗng nhìn thấy một cô gái vóc người nhỏ nhắn, mặc trang phục rực rỡ đang bước về phía họ.

“Cô nương, xin hỏi ở đây đang tổ chức lễ hội gì vậy?”. Ngũ Thập Lang hiếu kì hỏi. “Ta thấy chỗ nào cũng có tú cầu muôn màu muôn sắc, vô cùng náo nhiệt.”

Vị tiểu cô nương đó khuôn mặt đỏ ửng lên, liếc nhìn Lạc Cẩm Phong rồi thẹn thùng cất tiếng: “Ở chỗ chũng tôi, mỗi năm vào dịp này đều tổ chức lễ hội. Nếu gặp được ý trung nhân…”. Cô nàng lại đưa mắt nhìn Lạc Cẩm Phong, nhanh chóng tháo một chiếc túi thêu vứt về phía chàng rồi nói tiếp: “… thì cứ như vậy, ném chiếc túi thêu của mình qua.”

Nói xong, cô gái đó nhìn Lạc Cẩm Phong trân trân, khẽ cắn môi rồi nói: “Nếu công tử cũng có ý thì có thể đến xin hỏi cưới tiện nữ.”

Lạc Cẩm Phong cầm chiếc thúi thêu, cau mày nói: “Ta đã có vị hôn thê rồi, cô nương xin đi tìm người khác vậy!”. Nếu không phải Ngũ Thập Lang vừa nhéo mạnh thì nhất định chàng đã thét lên trong tức giận một chữ duy nhất “Cút!” rồi.

Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không nói tiếng nào, tiểu cô nương kia nhanh chóng đón lấy chiếc túi thêu rồi nhanh chóng chạy mất.

“Tiểu Ngũ Thập!”. Đi được vài bước, Lạc Cẩm Phong đột nhiên dừng lại, mỉm cười đề nghị: “Hay là cô cũng làm một chiếc túi thêu tặng cho ta đi?”

Nụ cười của chàng trông như thể chẳng mấy quan tâm, chỉ đang muốn trêu chọc cô mà thôi.

Ngũ Thập Lang lườm chàng một cái rồi nheo mũi trả lời: “Lạc đại thiếu gia nếu muốn có túi thêu thì chỉ cần đứng ở một chỗ, mà lại chẳng mất nhiều thời gi­an. Lấy ta ra làm trò đùa có gì vui chứ?”. Nói xong cô tiếp tục ngắm nhìn những hàng hoa trang trí hai bên đường.

Ánh mắt của Lạc Cẩm Phong ngây ra đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó liền đổi thành dáng vẻ tự đắc, hân hoan. “Nói cũng đúng, trên thế gi­an này, thực có quá nhiều cô nương ngưỡng mộ, yêu thích bổn thiếu gia, vậy nên thỉnh thoảng, ta cũng thương tình để mắt đến một số người không có ai cần. Hành động này của bổn thiếu gia được gọi là…mỗi ngày làm một việc thiện.”

Ngũ Thập Lang không biết nói gì, ánh mắt quét qua Lạc đại thiếu gia với thái độ coi thường.

“Nếu không có túi thêu, tâm trạng của bổn thiếu gia cũng chẳng thể nào vui vẻ được…”. Lạc Cẩm Phong chắp tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời, than ngắn than dài. “Tâm trạng mà không vui thì…”

Lời nói của chàng còn chưa dứt, Ngũ Thập Lang đã lạnh lùng lườm qua, sau đó đi vút qua người chàng như không nhìn thấy, đi thẳng về khách điếm.

“Ngũ Thập! Tiểu Ngũ Thập!”. Lạc thiếu gia hết lần này đến lần khác nhảy ra phía trước mặt Ngũ Thập Lang, khom lưng cúi xuống nhìn lên mặt cô cười nhăn nhở. “Cô đang tức giận sao?”

Ngũ Thập Lang chẳng buồn nhìn chàng, tỏ vẻ không quan tâm, lạnh lùng nói: “Lạc thiếu gia, huynh đừng có đùa vô vị thế nữa! Lúc nào huynh chẳng có muôn vàn tiên nữ bên cạnh, ta sao có thể phù hợp với khẩu vị của thiếu gia được chứ?”

Thái độ hờ hững, lãnh đạm của cô đã chặn mọi lời Lạc Cẩm Phong muốn nói.

Chàng chán nản đứng nguyên tại chỗ, chẳng tìm được ai để trút giận, một lúc lâu sai mới lạnh lùng ra lệnh: “Kị Tứ, ngươi ra đây!”

Người cận vệ áo đen lập tức phi thân từ trên cây xuống, khuôn mặt vô cùng kinh sợ, vừa chạm chân xuống đất đã quỳ xuống, đầu chẳng dám ngẩng lên, khẽ khàng lên tiếng: “Kị Tứ có mặt!”

“Lúc ta đi ra khỏi khách điếm, đừng để ta phải nhìn thấy cái gọi là túi thêu nữa, bảo bọn họ chuyển sang tung túi cát đi!”. Nói xong, chàng phẩy tay áo bỏ đi, để lại cận vệ Kị Tứ với khuôn mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để giải quyết được số túi thêu trong toàn thị trấn này.

Tính khí đại thiếu gia của Lạc Cẩm Phong đến tận buổi chiều mới hạ nhiệt.

Ăn tối xong, chàng ra đứng trước khung cửa sổ, im lặng không nói tiếng nào.

Ngũ Thập Lang vốn dĩ tay cuốn lọn tóc đứng trước cửa sổ nhưng bị chàng liên tục đẩy ra tận mép cửa, ngay lập tức đưa ánh mắt thê lương nhìn sang, kêu ca: “Vốn dĩ buổi tối hôm nay, ở đây sẽ có vô số những đôi nam thanh nữ tú tung túi thêu, bây giờ thì…”. Cô ai oán than thở chỉ vào nhũng cô nương đang che mặt lại, tay tung bao cát rồi nói tiếp: “Huynh xem, đáng ra là một chuyện vô cùng nhã nhặn, chỉ vì huynh mà đã trở nên vô vị, nhạt nhẽo đến cực điểm thế này.”

Nỗi tức giận của Lạc thiếu gia vừa mới hạ xuống giờ lại đùng đùng dâng lên.

Khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, chàng quay sang lườm cô rồi nói: “Ngũ Thập Lang, cô đang khiêu khích lòng nhẫn lại của bổn thiếu gia đấy!”. Tâm trạng của chàng giờ vẫn chưa thể vui vẻ trở lại. Kể từ lúc bị Ngũ Thập Lang nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, chàng vẫn luôn cảm thấy khí huyết toàn thân kém lưu thông.

“Được thôi, kể từ bây giờ, ta sẽ im miệng, không nói nữa.”

Cô ngoan ngoãn đáp rồi mím chặt môi, giữ đúng lời hứa, im lặng gỡ mái tóc ra, ngồi chải trước gương. Dưới ánh nến lung linh, mái tóc cô vừa suôn vừa mượt, đen nhánh, sáng bóng. Lạc thiếu gia bất giác tiến lại gần, đưa tay đoạt lấy lược trên tay cô rồi dịu dàng giúp cô chải đầu.

Ngũ Thập Lang cau đôi mày, định mở miệng lên tiếng từ chối. Nhưng một ngón tay nhanh chóng đưa tới, điểm ngay vào người cô, lập tức khiến cô ngồi yên một chỗ, chẳng thể cựa quậy.

“Cô đừng có cự tuyệt hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng cũng phải học cách làm người khác vui lòng chứ!”. Lạc thiếu gia thu bàn tay lại, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn, đôi tay chải tóc lại càng thêm dịu dàng. “Tính cách như cô khiến cho mong muốn mỗi ngày làm một việc thiện của bổn thiếu gia khó mà thực hiện” .

Trong gương, Ngũ Thập Lang sắc mặt đỏ bừng, tức giận trợn to mắt như muốn bắn ra tia lửa điện vậy.

Cô đã lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi thống khổ toàn thân bất toại, chỉ một cái ấn nhẹ đó thôi đã hủy diệt tất cả ấn tượng tốt đẹp về Lạc thiếu gia trong cô bấy lâu nay.

Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, Lạc Cẩm Phong và Ngũ Thập Lang rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

“Thiếu trang chủ, phía trước mặt là Lai Thành…”

“Đi vòng qua, quay xe lại, đi dạo thêm hai thôn làng nữa!”. Lạc Cẩm Phong tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng ra lệnh.

“Tuân lệnh!”. Viên cận vệ nhanh chóng cho xe ngựa quay đầu lại.

“Tại sao lại phải đi đường vòng?”. Ngũ Thập Lang lên tiếng “Như vậy chẳng phải sẽ kéo dài thêm đường đi sao?”. Lòng cô đang như có lửa đốt, kể từ lúc mơ thấy Vô Song bị rơi xuống vực thẳm lần trước đến giờ, tâm trạng cô luôn thấp thỏm không yên, chỉ muốn sớm được gặp chàng để giải nỗi tương tư.

Lạc Cẩm Phong mỉm cười nhìn qua với vẻ mặt cao thâm khó lường.

“Cuối cùng cô cũng chịu cất lời nói chuyện với ta”. Ngữ khí chàng lạnh lùng như thể trời sắp đổ bão.

Ngũ Thập Lang lập tức ngậm miệng lại, mắt nhìn mũi, mũi chĩa miệng.

Nỗi tức giận Lạc Cẩm Phong kìm nén bấy lâu lại một lần nữa bộc phát, chàng đưa tay nhấc cằm cô lên, nửa cười nửa không. “Chỉ vì ta điểm huyệt cô một lần nữa mà ghi hận đến tận giờ sao?”

Kể từ hôm đó đến nay là đã ba ngày liên tiếp, Ngũ Thập Lang khuôn mặt lạnh tanh, không nói năng gì. Lạc Cẩm Phong do đuối lí mới cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nói cho cùng thì chàng từ xưa đến nay là đại thiếu gia, chịu đựng đến giờ đã là phải hết sức cố gắng, cuối cùng không chịu nổi cũng bùng nổ.

“Xin huynh đừng bắn nước miếng lên mặt ta nữa!”. Ngũ Thập Lang thành khẩn nói rồi đưa tay đẩy Lạc Cẩm Phong ra xa khuôn mặt mình: “Huynh nói chuyện thì cứ nói, đừng có tỏ ra hoang dã như thế!”

Lạc thiếu gia ngay tức khắc im bặt.

Từ nhỏ đến lớn, chàng có ngoại hiệu là Quân Tử Kiếm. Tại sao lại gọi là Quân Tử Kiếm? Đương nhiên là vì điềm đạm như ngọc, nho nhã mà lễ độ. Ấy vậy chả hiểu sao đến miệng của Ngũ Thập Lang lại trở thành hoang dã?

“Còn nữa, ta đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy việc trị độc dưỡng thương không dám làm phiền đến Lạc đại thiếu gia. Đợi đến khi ta gặp được Vô Song, chúng ta sẽ…”. Cô mím chặt môi rồi nói tiếp. “…đường ai nấy đi vậy.”

Tuy rằng làm thế sẽ bị mang tiếng là qua cầu rút ván nhưng bản thân cô thực sự chẳng thể chịu nổi tính cách bất thường, bá đạo của Lạc đại thiếu gia nữa.

“Cô cho rằng mình có quyền lựa chọn sao?”. Lạc Cẩm Phong nở nụ cười tươi rói, đôi mắt rạng rỡ, hớn hở, giống như thể lời nói của Ngũ Thập Lang là một trò đùa không hơn không kém. “Cho dù là đường ai nấy đi thì cũng phải do bản thiếu gia đề ra trước.”

Ngọn lửa trong lòng chàng bùng rừng rực, càng chạy càng bốc cao, nói một lúc chàng mới đột nhiên nhận ra bản thân tức giận là vì Ngũ Thập Lang nhắc tới Lãnh Vô Song quá nhiều, quá ngọt ngào.

“Nếu ta cứ kiên quyết muốn đi thì huynh có tư cách gì giữ ta ở lại?”. Ngũ Thập Lang lạnh lùng nói rồi vén rèm cửa lên, chuẩn bị nhảy xuống.

Sắc mặt trở nên trắng bệch, Lạc Cẩm Phong nhanh chóng đưa tay kéo lấy Ngũ Thập Lang đã bước một chân ra khỏi xe vào lòng mình.

Chàng nghiến răng nghiến lợi than thở. “Ngũ Thập Lang, lúc này cô bỏ đi chẳng khác nào nộp mạng vô ích. Cô có biết rằng Lai Thành phía trước mặt đang có bao nhiêu sát thủ chờ giết chết cô không?”

Đôi mắt Ngũ Thập Lang bộc lộ rõ sự bàng hoàng, cô cúi đầu không nói gì.

“Ngũ Thập, chúng ta đừng cãi nhau, giận dỗi nữa có được không?”

Ngũ Thập Lang càng cúi thấp xuống, một lúc lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Được thôi, Lạc thiếu gia.”

Giọng nói xa lạ, lãnh đạm đó chẳng khác nào cầm đao cứa lên trái tim Lạc Cẩm Phong một vết vừa dài vừa sâu.

“Cô cứ coi như thiếu nợ ta một ân tình, trước khi gặp được Lãnh Vô Song, hãy là a hoàn thân cận của ta vậy”. Giọng của Lạc Cẩm Phong cũng dần trở nên lạnh lùng. “Bên cạnh ta quả thực đang thiếu một a hoàn thân cận để sai khiến. ”

Ngũ Thập Lang bĩu môi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi trả lời chàng: “Lẽ nào từ trước tời nay, nhưng chuyện ta làm không phải là việc của một a hoàn?”

Lạc Cẩm Phong lắc đầu, nửa cười nửa không nói tiếp: “A hoàn của ta là phải nâng khăn sủa túi cho ta.”

Chàng vừa nói dứt câu, khuôn mặt của Ngũ Thập Lang liền xịu xuống. Cô lẩm bẩm trong miệng một mình: “Chẳng phải đó là những chuyện thê thiếp phải làm hay sao”. Ở nhà cô có đến năm mươi người mẹ, vậy nên hàng ngày, họ thường xuyên tranh nhau nâng khăn sửa túi cho Tiêu lão gia.

Nghe thấy mấy câu lẩm bẩm của cô, Lạc đại thiếu gia khóe miệng bất giác nhoẻn lên, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Được thôi, vậy ta sẽ làm a hoàn thân cận cho huynh!”. Ngũ Thập Lang gật gật đầu, nhanh chóng đồng ý. Thời xưa có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, ngày nay có Ngũ Thập Lang xả thân làm hầu, thực sự vô cùng cao thượng!

Có điều, nếu cho rằng Ngũ Thập Lang làm a hoàn thân cận mà có thể vui vẻ sống qua ngày thì Lạc Cẩm Phong à, huynh đã quá ngây thơ rồi đó!

Đến khi trời tối, Ngũ Thập Lang với Lạc Cẩm Phong vẫn như thường lệ, một căn hai phòng.

Ánh nến rực rỡ trong căn phòng, mang theo ánh sáng đỏ ấm áp, chớp nháy chiếu lên mái tóc buông xõa của Lạc Thiếu gia, chàng đang ngồi trên giường, hai tay giơ cao.

“Ngũ Thập Lang, giúp ta cởi y phục, ta muốn nghỉ ngơi rồi”. Đôi mắt chàng cười tít lại, trên mặt hiện rõ ý đồ muốn trêu chọc. “Nhanh lên, bổn thiếu gia mệt lắm rồi!”

Ngũ Thập Lang chu miệng bước ra khỏi gi­an phòng phía trong, đưa tay lên dụi mắt. Bỗng nhiên nhìn thấy mái tóc dài của chàng đang buông xõa xuống, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ quyến rũ vô ngần, cô lập tức ngây người.

“Huynh thế này trông rất đẹp trai”. Từ trước đến nay, cô vẫn thế, nghĩ một nói một, lòng cảm thấy thế nào thì sẽ nói ra điều ấy.

Lạc Cẩm Phong cảm thấy trong lòng ngọt ngào tựa mật, nhoẻn miệng cười vui sướng rồi nói: “Tiểu Ngũ Thập, cuối cùng cô cũng nhận ra điểm tốt của bổn thiếu gia sao?”

Ngũ Thập Lang cũng mỉm cười theo, tiếp theo đó đưa tay cởi cúc áo của chàng. Dưới ánh nến, khuôn mặt cô lại càng thêm trắng trẻo, nõn nà, đôi môi nhỏ xinh khẽ chu ra, hàng mi khẽ rủ, đôi mày cau lại.

“Tại sao lại khó cởi thế chứ?”. Mấy ngón tay thon thon của Ngũ Thập Lang đặt trên cúc áo của Lạc thiếu gia một hồi lâu mà vẫn chẳng thể cởi được cái cúc áo đầu tiên, bất giác lên tiếng cằn nhằn.

Lạc Cẩm Phong nhìn thấy cô vừa mím môi vừa than thổ, khuôn mặt vô cùng căng thẳng, nhất thời mất bình tĩnh, đưa tay vòng qua eo, kéo cô vào lòng. Chàng cúi đầu thấp xuống, ghé sát vào khuôn mặt trắng nõn, nhỏ xinh của cô. Hơi thở ấm nóng từ mũi nhè nhẹ lan tỏa trên đôi má cô. Nhìn vào cặp môi hồng chúm chím kia, chàng chỉ muốn đặt dấu lên đó mà thôi.

Ngũ Thập Lang sợ hãi, hốt hoảng vung tay phía trước, chọc thẳng hai ngón tay vào lỗ mũi của Lạc thiếu gia, ấn mạnh một phát, đẩy đầu của chàng ra xa.

“Ngũ Thập Lang, cô…”

Lạc thiếu gia phẫn nộ hét, lập tức buông tay đang siết lấy phần eo của Ngũ Thập Lang ra rồi đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ hồng, dưới ánh nến, đôi mắt chàng càng thêm đen tuyền, tuyệt đẹp.

“Thật ghê tởm!”. Ngũ Thập Lang còn phẫn nộ hơn, đưa hai ngón tay ra trước mặt cho Lạc Cẩm Phong nhìn. “Lạc thiếu gia, ta phải lau ngón tay mình trước đã.”

Cô nói vô cùng bình thản, hoàn toàn phớt lờ những đường gân xanh đang chạy rần rật trên trán chàng.

“Ngũ Thập Lang, từ trước đến nay chưa có bất cứ ai dám đối xử với ta như vậy”. Chàng nhanh chân bước tới chặn trước mặt Ngũ Thập Lang, tức giận hét lớn: “Cô chính là người đầu tiên đấy!”

Ngũ Thập Lang mỉm cười nhìn chàng, vẻ mặt bất cần khẽ than một tiếng: “Lạc thiếu gia, bất cứ chuyện gì đều có lần đầu tiên cả, nghĩ thoáng một chút là chẳng có gì to tát đâu.”

Nói xong, cô liền đưa tay đẩy Lạc Cẩm Phong ra.

Lạc đại thiếu gia càng thêm tức giận, ánh mắt rực lửa, đứng lặng như đá, không hề động đậy.

Ngũ Thập Lang lại thở dài rồi nói tiếp: “Vốn dĩ ta chẳng muốn như vậy đâu, nhưng nếu huynh vẫn kiên quyết thì ta nguyện sáng tạo ra vô số những lần đầu tiên cho huynh.”

Cô vừa than ngắn thở dài vừa ra sức chùi hai ngón tay mới chọc vào lỗ mũi của Lạc thiếu gia khi nãy lên chính ống tay áo của cháng, bộ dạng tỏ ra vô cùng hãi hùng.

Gân xanh trên trán của Lạc Cẩm Phong không ngừng nổi dậy, rung lên bần bật.

Đối với một người có bệnh sợ bẩn thì đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất.

Chàng tức giận quá, miệng lại mỉm cười, nghiến răng nói: “Rất tốt, rất tốt, tối nay, cô hãy tự mình giải quyết chỗ ăn chỗ ở. Bổn thiếu gia cũng phải sáng tạo ra vô số lần đầu tiên, ví dụ như lần đầu tiên đuổi a hoàn thân cận ra khỏi phòng.”

Chàng vừa nói xong, khuôn mặt của Ngũ Thập Lang liền xệ xuống.

*

* *

Pháo hoa bay vụt lên trời, lóe sáng trong giây lát rồi lại vụt tắt.

Lạc Cẩm Phong chống cằm suy tư, nửa cười nửa không nhìn Ngũ Thập Lang đang thất thần ngoài kia. Lần này, chàng đã tính kĩ rồi, bây giờ, trước tình hình khách điếm không còn bất cứ phòng trống nào nữa, Ngũ Thập Lang nhất định sẽ phải xin lỗi. Những ngày gần đây, điều mà chàng mong muốn nhất chính là cô có thể chịu thua một lần.

Ngũ Thập Lang đứng trước ánh nến ảm đạm, đầu cúi gằm xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm, cằn nhằn, hết mím môi rồi lại cau mày. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cô quyết đoán, mạnh mẽ mở bật cửa phía bước ra ngoài bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.

“Ngũ Thập Lang, cô được lắm!”. Lạc Cẩm Phong nheo mắt lại, vẫn ngồi bên bàn trà, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Cô đã đi rồi thì đừng có quay lại!”

Chàng phẫn nộ cầm chiếc ly trên bàn lên, vứt xuống đất một cách cực kì nhã nhặn, sau đó nghiến răng nghiến lợi, im lặng suy ngẫm.

Một hồi lâu sau, chàng chán nản cất lời: “Kị Ngũ, người ra đây!”

“Thiếu trang chủ, có Kị Ngũ!”. Một bóng đen nhanh chóng phi vào từ ngoài cửa sổ, vừa chạm chân trên mặt đất đã vội quỳ xuống.

“Ngươi giúp ta…trông coi Ngũ Thập Lang. Nếu cô ấy không chịu quay về thì ngươi hãy đem căn phòng của mình chuyển cho cô ấy một cách có kĩ thuật nhất.”

Lạc Cẩm Phong than thở, đáng vẻ vô cùng mệt mỏi, đưa ngón tay lên kéo giãn đôi máy đang câu có trên mặt mình. “Nhớ kĩ là đừng để cô ấy biết ngươi cố ý nhường phòng cho nhé!”

“Tuân mệnh, thuộc hạ đã hiểu.”

Nói xong, cận vệ áo đen Kị Ngũ nhún người bay vút ra khỏi của sổ, chỉ vài giây đã không thấy bóng dáng đâu.

Lạc thiếu gia nhẹ nhàng nhấc người dậy đến tựa bên khung cửa sổ, dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng lộ rõ nét sầu thảm. Chàng lại khẽ thở dài một tiếng, nhưng sau cùng vẫn chẳng thể nào giải được sự nghẹn ngào vương đọng trong tim. Phía ngoài cửa sổ tĩnh mịch, yên lặng, bóng đêm lạnh lẽo bao trùm lên mọi vật. Tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh, cơn gió thổi đến cũng khiến con người ta sởn gai ốc.

Đột nhiên chàng nhớ ra lúc Ngũ Thập Lang tức giận bỏ ra ngoài, trên người cô chỉ mặc y phục mỏng manh, cảm thấy lo lắng vô cùng, muộn phiền than thở: “Tiểu Ngũ Thập, thỉnh thoảng phải tỏ ra yếu đuối một chút đối với cô khó khăn đến vậy sao?”

Chàng đã đặt lòng tự trọng dưới chân cho cô thoả sức chà đạp, lẽ nào chỉ mỗi một lần xuống nước mà cô cũng không chịu?

Ngũ Thập Lang hoàn toàn không cần phải được sắp xếp một căn phòng khác.

Cô vừa bước ra khỏi cửa, rẽ sang trái là đã cảm thấy hối hận vô cùng rồi.

Trên gi­ang hồ vẫn có câu: “Hảo hán phải nhịn mối nhục trước mắt”. Dù thế nào đi nữa thì bản thân cô cũng chỉ là một tiểu cô nương bé nhỏ, yếu mềm, nhận sai một lần cũng chẳng có gì to tát hết.

Cô liền hạ quyết tâm quay lại phòng, quyết định xuống nước xin lỗi Lạc thiếu gia một câu.

Tại sao ư? Khách điếm đã hết phòng, bảo cô phải đi đâu mà tìm chỗ nương thân chứ?

“Hả? Cô muốn quay về xin lỗi sao?”. Một giọng nói lạnh lùng giống như một mũi tên làm từ băng xuyên thẳng vào lỗ tai Ngũ Thập Lang, khiến cô bất giác hắt xì hơi.

Cô hoảng hốt quay đầu lại, ngây lập tức ngây thần người, sâu đó, trên khuôn mặt nhỏ xinh hiện niềm hoan hỉ, mừng rỡ, hân hoan thốt lớn: “Vô Song…”

“Nhìn ta rất giống tên mặt lạnh đó sao?”. Người đối diện tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ, hất hàm bảo: “Ha ha, cũng chỉ có người phụ nữ ngớ ngẩn như cô mới thích hắn được”.

Người này không phải là Vô Song?

Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt, không nói tiếng nào, từ từ lùi lại phía sau. Đó đích thực không phải là Vô Song. Vô Song không bao giờ mặc y phục màu trắng, đôi mắt của chàng không bao giờ ác độc thế kia. Tuy cách nói chuyện của hai người đều khó chịu như nhau nhưng những lời thốt ra từ miệng người kia chẳng hề mang đến cảm giác dễ chịu như Vô Song.

“Ngươi không phải là Vô Song.”

“Đúng vậy”. Người thiếu niên nọ nghiêng người tựa bên tường, mỉm cười tươi tắn, nhưng lại toát lên vẻ hiểm độc, đáng sợ. “Ta không phải tên phế vật đó”. Chàng vung tay ra, nhẹ kẹp lấy một hòn đá nhỏ, tung về phía trước rồi nhẹ nhàng lướt đến bên Ngũ Thập Lang.

“Có điều, những thứ hắn để tâm, ta đều cần hết.”

Hòn đá bay tới đập trúng vào đầu của Ngũ Thập Lang, mắt cô nhanh chống tối sẩm lại, thân người mềm nhũn, ngã xuống, thiếu niên áo trắng đưa tay ra đỡ lấy cô rồi nhẹ nhàng vận khinh công bay vút đi xa.

“Ngươi là ai, mau để Tiêu tiểu thư lại!”. Từ phía xa, một bóng đen nhanh chóng bay tới, giống như một con chim lớn, gi­ang đôi cánh to rộng hạ ngay xuống trước mặt thiếu niên áo trắng.

“Hả? Con mụ này họ Tiêu sao?”. Khuôn mặt chàng tỏ ra khá hứng thú, liếc nhìn người vừa xuất hiện, ánh mắt săc lạnh, hiểm độc. “Người bay trông rất đẹp mắt.”

Khuôn mặt Kị Ngũ bất giác lạnh như băng, từ từ rút kiếm ra.

“Thế nhưng, ta không thích người khác ở trước mặt làm những chuyện mạnh mẽ, đẹp mắt hơn ta”. Thiếu niên áo trắng mỉm cười tươi tắn, vứt Ngũ Thập Lang sang một bên rồi rút thanh Uyên Ương loan đao bên thắt lưng ra, thân người khẽ chuyển động, trông giống như một bông bạch liên nở rộ, vô cùng tươi đẹp.

Còn chưa kịp nhìn thấy thân thủ của thiếu niên áo trắng thì Kị Ngũ đã cảm thấy đau đớn, rát bỏng ở chân. Máu tươi từ từ tóe ra ở hai bên mắt cá chân của Kị Ngũ, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, cuối cùng, chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa, Kị Ngũ hoảng hồn ngã khuỵu xuống mặt đất.

“Thật vô vị, nhạt nhẽo!”. Thiếu niên áo trắng tỏ ra vô cùng mất hứng. “Không ngờ ngươi còn chẳng đánh trả được lấy một lần”. Chàng phất ống tay áo, sầu muộn than. “Bổn cung chủ hôm nay tâm trạng vui vẻ nên giữ lại mạng chó cho ngươi, có điều sau này, ngươi chẳng bao giờ còn cơ hội bay nhảy như trước nữa rồi.”

Chàng cao ngạo ngẩng đầu, cười tươi như hoa, hân hoan và trong sáng như một đứa bé còn chưa biết đến chuyện gi­ang hồ hiểm ác. “Chân của người đã bị ta cắt đứt gân rồi”. Chàng nhăn mũi lại, tỏ vẻ tinh nghịch rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, có một loại thuốc tên là Tiếp Cốt Cao có thể chữa trị cho ngươi, song từ trước đến nay, bổn cung chủ rất ghét những việc làm không đến nơi đến chốn, thiếu triệt để. Cho nên, để ngăn chặn việc người dùng Tiếp Cốt Cao, ta đã hạ độc trên người ngươi. Ừm…Đại khái là chân của người sau này sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa”. Giọng nói của chàng thản nhiên như thể vừa mới chơi xong một trò chơi thú vị nào đó vậy.

Hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt kinh hoàng của Kị Ngũ, thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng phẩy tay áo, nói thêm: “Người phụ nữ này ta phải mang đi, sau này khi chơi đùa chán, tự nhiên ta sẽ đem trả cho thiếu trang chủ các người.”

Chàng cúi người xuống, bế thốc Ngũ Thập Lang đang bất tỉnh nhân sự lên rồi nhẹ nhàng bay lên nóc một căn nhà, rồi bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại như vừa sực nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, nếu thiếu trang chủ nhà người có hỏi thì phiền chuyển lời giúp ta…”. Nhìn xuống dưới, thấy phía xa đang có bay tới một vệt tím với tốc độ chóng mặt, khóe miệng chàng liền nhếch lên. “Ta tên là Lãnh Vô Tình, thiếu cung chủ của Bảo Thiềm Cung.”

Chỉ trong khoảnh khắc, vệt sáng màu tím nọ kịp đuổi tới nơi.

“Để Tiểu Ngũ Thập lại!”. người đến quả nhiên là Lạc đại thiếu gia, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang ở trong tay của thiếu niên áo trắng, khuôn mặt chàng vô cùng căng thẳng phẫn nộ. Chàng nhanh chóng rút kiếm ra, đưa mắt nhìn lướt qua Kị Ngũ đang nằm trên đất, nín nhịn nỗi đau, ánh mắt liền toát ra sát khí đằng đằng, nộ khí dâng cao, nghiến răng nói: “Ngươi đánh trọng thương người của ta, nếu chịu gi­ao Tiểu Ngũ Thập ra, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi được toàn thây.”

Vừa dứt lời, chàng liền nhấc áo ra chiêu, đâm thẳng kiếm tới.

“Hả? Ngươi không tệ chút nào đâu!”. Thiếu niên áo trắng vẫn cắp Ngũ Thập Lang bên hông, không ngừng tránh né. Có mấy lần, mũi kiếm của Lạc Cẩm Phong đã chém, sượt qua vạt áo của chàng.

“Để lại Tiểu Ngũ Thập, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây”. Ánh kiếm lóe lên, mang theo luồng hàn khí, lại nhằm về phía thiếu niên áo trắng.

Cuối cùng, khuôn mặt của thiếu niên áo trắng cũng tỏ ra nghiêm túc, một tay ôm Ngũ Thập Lang, một tay cầm thanh Uyên Ương loan đao, quyết đấu với Lạc Cẩm Phong.

Đao kiếm va chạm, tiếng động vang trời.

“Ha, nhìn người trông khá đẹp trai, không ngờ cũng có thực lực quá nhỉ?”. Thiếu niên nghiêng người tránh một đường kiếm, đứng còn chẳng vững bèn đưa Ngũ Thập Lang ra chắn ở phía trước. “Ngươi múa kiếm rất đẹp mắt.”

Lạc Cẩm Phong kinh hãi, nhanh chóng thu đường kiếm lại, thiếu niên áo trắng ngay lập tức bay vút đi.

“Đáng chết!”. Lạc Cẩm phong nheo mắt nhìn thiếu niên áo trắng đã bay vút đi mười bước, tức giận hét lớn, lật tay đẩy thanh kiếm bay tới.

Mang theo khí thế hùng hồn và sức mạnh vô biên, thanh bảo kiếm sắc nhọn xé rách không khí, đâm thẳng vào vai của thiếu niên áo trắng.

Vệt máu đỏ tươi ngay tức thì lan rộng trên tấm áo trắng như tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện