Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai
Chương 47: Người nhà hai thế giới gặp lại nhau
Hôm sau, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ra khỏi Nhàn vương phủ, hướng về phía Bắc
Phượng quốc.
Đi phía trước xe ngựa là bốn con tuấn mã cao lớn, trên lưng ngựa đều là những nam tử tuấn
mỹ. Mà phía sau xe cũng có hai vị hắc y nam tử cưỡi ngựa.
Đoàn người chói mắt như thế đúng là đám người Tô Khinh Lăng. Bốn tuấn nam phía trước
theo thứ tự là Hạ Tư Lạc, Tô Long Ngạo, Triển Lệnh Dương và Lam Hạo Trần. Hai hắc y
nhân phía sau là thị vệ của Tô Long Ngạo.
Đoàn người với vẻ ngoài chói mắt, muốn không bị để ý cũng không được. Tuy nhiên, ngay
cả Nhàn quận chúa của chúng ta lại càng không muốn không được chú ý.
Kết quả là, sau nửa tháng rêu rao, bọn họ rốt cuộc cũng đến Bắc Phượng quốc.
Hoàng cung Bắc Phượng.
"Cô Lãnh, xin chờ một chút" Trên hành lang, Tô Mặc Phong cản đường Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu nhìn hắn, nhíu mày.
"Có chuyện gì sao?"
"Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng" Tô Mặc Phong không giống em trai song sinh của
mình, hắn trầm ổn hơn rất nhiều "Tại sao cô Lãnh lại xuất hiện ở nơi này?" Đôi mắt thâm
thúy đánh giá Lãnh Thanh Thu. Cô gái này không giống Dương Phỉ Phỉ, đây là một người rất
có tâm kế, mà một người phụ nữ như vậy lại càng đáng sợ hơn rất nhiều.
"Hừ!" Lãnh Thanh Thu đột nhiên hừ lạnh một tiếng "Các người có thể ở đây, chẳng lẽ tôi lại
không thể sao?"
"Tôi nghĩ cô Lãnh dường như rất vô lý" Tô Mặc Phong cũng không tức giận, ngược lại là
cười lạnh nhìn cô ta "Chúng tôi ở đây là bởi vì chúng tôi có đầy đủ lý do. Mà cô, cô diễn viên
Lãnh Thanh Thu, cũng từng đóng phim cổ trang, chắc hẳn hiểu rõ nơi này hơn tôi đúng
không? Cô nghĩ rằng chỉ cần chúng tôi mở miệng, cô còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này sao?"
Lãnh Thanh Thu ngây ngốc, lại không cam lòng. Đúng vậy, quả nhiên chỉ cần Tô Mặc Phong nói vài lời với hoàng đế thì cô ta lập tức sẽ trở thành phạm nhân.
"Cô Lãnh là người thông minh, mặc kệ trong lòng cô có tâm kế gì nhưng cũng xin cô đừng biến chúng thành hành động, nếu không kết cục như thế nào hẳn là không cần tôi phải nói"
"Người nhà Tô gia đều cả vú lấp miệng em như vậy sao?" Lãnh Thanh Thu đột nhiên ném ra
một câu.
Tô Mặc Phong mỉm cười, đáp:
"Tôi chỉ là vì em gái của mình vạch trần vài chuyện xấu mà thôi. Nếu cô Lãnh đã nghĩ như
vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên cô Lãnh nhất định là hiểu rất rõ, nếu tôi
là em gái tôi, bây giờ cô đã không thể lên tiếng nói chuyện"
Bộ dạng cười nhạt của Tô Mặc Phong khiến cho Lãnh Thanh Thu rùng mình một cái. Cô nhớ
rằng Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc, còn có con trai của bọn họ - Hạ Thiếu Lăng, đều có thân
thủ quỷ dị. Đích xác, nếu một trong bọn họ muốn giết người, cô ta không thể nào sống sót.
"Cô Lãnh hãy suy nghĩ kỹ lời nói của tôi đi" Tô Mặc Phong biết lời nói của mình đã vạch
một dấu trong lòng Lãnh Thanh Thu, mục đích cũng đã hoàn thành.
Lãnh Thanh Thu nhìn Tô Mặc Phong xoay người rời đi, trong lòng cũng vạn phần không dễ
chịu. Cô ta cũng đã có mặt ở nơi này, hơn nữa lại càng không biết cách để trở về. Bất kể như
thế nào, bây giờ cô ta cũng không thể rời khỏi đám người nhà họ Tô.
...
"Phong, anh tìm cô ta làm gì vậy?"
Tô Mặc Phong vừa rẽ ngoặc ngay góc hành lang, Tô Mặc Thần liền xuất hiện. Lúc nãy hắn
cũng nhìn thấy Tô Mặc Phong đứng bên cạnh Lãnh Thanh Thu.
"Không có gì, chỉ nói vài lời nên nói thôi" Tô Mặc Phong thản nhiên đáp, sau đó lướt qua em
trai của mình, đi về phía trước.
"Anh mà có lời gì nên nói với cô ta?" Tô Mặc Thân không tin, sau đó biểu cảm đột nhiên
thay đổi "Này! Không phải là anh đã nhìn trúng người phụ nữ kia chứ?" Dung mạo của cô
gái kia cũng không tồi, nếu cô ta không có tà tâm với em rễ thì hắn nhất định sẽ rất thưởng
thức cô ta.
Tô Mặc Phong ném cho em trai một cái liếc mắt. Có thể sao?
Tô Mặc Thần thần nhìn thấy phản ứng của anh trai, lúc này mới sờ sờ mũi, hỏi lại:
"Vậy anh đến tìm cô ta là có chuyện gì?"
"Báo cho cô ta, đừng có tự tìm đường chết" Tô Mặc Thần nhếch môi, đáp.
Tô Mặc Thần sửng sốt, sau đó mỉm cười, nói:
"Anh nghĩ rằng cô ta có năng lực tổn thương Lăng nhi sao? Đừng quên nơi này là thiên hạ
của Lăng nhi" Hắn biết rõ mọi chuyện, em gái của hắn ở đây chính là một bá vương.
"Có đôi khi chỉ cần một con chuột cũng có thể gây ra hoảng loạn" Cẩn thận luôn là chuyện
tốt.
"Vậy anh nghĩ rằng, chỉ cần cô ta có ý muốn hại Lăng nhi thì lời nói của anh sẽ ảnh hưởng
đến quyết định của cô ta sao?" Tô Mặc Thần hoàn toàn không cho là đúng.
"Anh không biết, nhưng anh đã nói nếu cô ta làm ra loại chuyện quá đáng gì thì chúng ta
cũng không cần phải nương tay" Người nhà họ Tô không biết hai chữ 'mềm lòng'.
"Ha ha ha..." Tô Mặc Thần cười, vậy cũng được.
Hai anh em trở lại nơi mình đang ở, liền nhìn thấy cha mẹ đang đi tới đi lui, dường như có
chút nôn nóng. Bọn họ nhìn nhau, liền đi tới hỏi:
"Cha mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hai đứa về rồi" Vợ chồng Tô Diệu Đức nhìn thấy hai đứa con trai, trong lòng cũng nhẹ
nhàng thở ra.
Bạch Linh Lung cười, nói:
"Là chuyện tốt, nghe nói cả nhà Lăng nhi đã đến cổng thành, hoàng thượng cho phép chúng
ta đến đón chúng"
"Thật sao?" Anh em Tô Mặc Phong cũng nở nụ cười "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi
thôi"
Phượng quốc.
Đi phía trước xe ngựa là bốn con tuấn mã cao lớn, trên lưng ngựa đều là những nam tử tuấn
mỹ. Mà phía sau xe cũng có hai vị hắc y nam tử cưỡi ngựa.
Đoàn người chói mắt như thế đúng là đám người Tô Khinh Lăng. Bốn tuấn nam phía trước
theo thứ tự là Hạ Tư Lạc, Tô Long Ngạo, Triển Lệnh Dương và Lam Hạo Trần. Hai hắc y
nhân phía sau là thị vệ của Tô Long Ngạo.
Đoàn người với vẻ ngoài chói mắt, muốn không bị để ý cũng không được. Tuy nhiên, ngay
cả Nhàn quận chúa của chúng ta lại càng không muốn không được chú ý.
Kết quả là, sau nửa tháng rêu rao, bọn họ rốt cuộc cũng đến Bắc Phượng quốc.
Hoàng cung Bắc Phượng.
"Cô Lãnh, xin chờ một chút" Trên hành lang, Tô Mặc Phong cản đường Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu nhìn hắn, nhíu mày.
"Có chuyện gì sao?"
"Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng" Tô Mặc Phong không giống em trai song sinh của
mình, hắn trầm ổn hơn rất nhiều "Tại sao cô Lãnh lại xuất hiện ở nơi này?" Đôi mắt thâm
thúy đánh giá Lãnh Thanh Thu. Cô gái này không giống Dương Phỉ Phỉ, đây là một người rất
có tâm kế, mà một người phụ nữ như vậy lại càng đáng sợ hơn rất nhiều.
"Hừ!" Lãnh Thanh Thu đột nhiên hừ lạnh một tiếng "Các người có thể ở đây, chẳng lẽ tôi lại
không thể sao?"
"Tôi nghĩ cô Lãnh dường như rất vô lý" Tô Mặc Phong cũng không tức giận, ngược lại là
cười lạnh nhìn cô ta "Chúng tôi ở đây là bởi vì chúng tôi có đầy đủ lý do. Mà cô, cô diễn viên
Lãnh Thanh Thu, cũng từng đóng phim cổ trang, chắc hẳn hiểu rõ nơi này hơn tôi đúng
không? Cô nghĩ rằng chỉ cần chúng tôi mở miệng, cô còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này sao?"
Lãnh Thanh Thu ngây ngốc, lại không cam lòng. Đúng vậy, quả nhiên chỉ cần Tô Mặc Phong nói vài lời với hoàng đế thì cô ta lập tức sẽ trở thành phạm nhân.
"Cô Lãnh là người thông minh, mặc kệ trong lòng cô có tâm kế gì nhưng cũng xin cô đừng biến chúng thành hành động, nếu không kết cục như thế nào hẳn là không cần tôi phải nói"
"Người nhà Tô gia đều cả vú lấp miệng em như vậy sao?" Lãnh Thanh Thu đột nhiên ném ra
một câu.
Tô Mặc Phong mỉm cười, đáp:
"Tôi chỉ là vì em gái của mình vạch trần vài chuyện xấu mà thôi. Nếu cô Lãnh đã nghĩ như
vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên cô Lãnh nhất định là hiểu rất rõ, nếu tôi
là em gái tôi, bây giờ cô đã không thể lên tiếng nói chuyện"
Bộ dạng cười nhạt của Tô Mặc Phong khiến cho Lãnh Thanh Thu rùng mình một cái. Cô nhớ
rằng Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc, còn có con trai của bọn họ - Hạ Thiếu Lăng, đều có thân
thủ quỷ dị. Đích xác, nếu một trong bọn họ muốn giết người, cô ta không thể nào sống sót.
"Cô Lãnh hãy suy nghĩ kỹ lời nói của tôi đi" Tô Mặc Phong biết lời nói của mình đã vạch
một dấu trong lòng Lãnh Thanh Thu, mục đích cũng đã hoàn thành.
Lãnh Thanh Thu nhìn Tô Mặc Phong xoay người rời đi, trong lòng cũng vạn phần không dễ
chịu. Cô ta cũng đã có mặt ở nơi này, hơn nữa lại càng không biết cách để trở về. Bất kể như
thế nào, bây giờ cô ta cũng không thể rời khỏi đám người nhà họ Tô.
...
"Phong, anh tìm cô ta làm gì vậy?"
Tô Mặc Phong vừa rẽ ngoặc ngay góc hành lang, Tô Mặc Thần liền xuất hiện. Lúc nãy hắn
cũng nhìn thấy Tô Mặc Phong đứng bên cạnh Lãnh Thanh Thu.
"Không có gì, chỉ nói vài lời nên nói thôi" Tô Mặc Phong thản nhiên đáp, sau đó lướt qua em
trai của mình, đi về phía trước.
"Anh mà có lời gì nên nói với cô ta?" Tô Mặc Thân không tin, sau đó biểu cảm đột nhiên
thay đổi "Này! Không phải là anh đã nhìn trúng người phụ nữ kia chứ?" Dung mạo của cô
gái kia cũng không tồi, nếu cô ta không có tà tâm với em rễ thì hắn nhất định sẽ rất thưởng
thức cô ta.
Tô Mặc Phong ném cho em trai một cái liếc mắt. Có thể sao?
Tô Mặc Thần thần nhìn thấy phản ứng của anh trai, lúc này mới sờ sờ mũi, hỏi lại:
"Vậy anh đến tìm cô ta là có chuyện gì?"
"Báo cho cô ta, đừng có tự tìm đường chết" Tô Mặc Thần nhếch môi, đáp.
Tô Mặc Thần sửng sốt, sau đó mỉm cười, nói:
"Anh nghĩ rằng cô ta có năng lực tổn thương Lăng nhi sao? Đừng quên nơi này là thiên hạ
của Lăng nhi" Hắn biết rõ mọi chuyện, em gái của hắn ở đây chính là một bá vương.
"Có đôi khi chỉ cần một con chuột cũng có thể gây ra hoảng loạn" Cẩn thận luôn là chuyện
tốt.
"Vậy anh nghĩ rằng, chỉ cần cô ta có ý muốn hại Lăng nhi thì lời nói của anh sẽ ảnh hưởng
đến quyết định của cô ta sao?" Tô Mặc Thần hoàn toàn không cho là đúng.
"Anh không biết, nhưng anh đã nói nếu cô ta làm ra loại chuyện quá đáng gì thì chúng ta
cũng không cần phải nương tay" Người nhà họ Tô không biết hai chữ 'mềm lòng'.
"Ha ha ha..." Tô Mặc Thần cười, vậy cũng được.
Hai anh em trở lại nơi mình đang ở, liền nhìn thấy cha mẹ đang đi tới đi lui, dường như có
chút nôn nóng. Bọn họ nhìn nhau, liền đi tới hỏi:
"Cha mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hai đứa về rồi" Vợ chồng Tô Diệu Đức nhìn thấy hai đứa con trai, trong lòng cũng nhẹ
nhàng thở ra.
Bạch Linh Lung cười, nói:
"Là chuyện tốt, nghe nói cả nhà Lăng nhi đã đến cổng thành, hoàng thượng cho phép chúng
ta đến đón chúng"
"Thật sao?" Anh em Tô Mặc Phong cũng nở nụ cười "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi
thôi"
Bình luận truyện