Bắt Đầu Hạnh Phúc
Chương 4: Động phòng hoa chúc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Thần bị áp giải đến đại sảnh, dọc đường đi mặc kệ anh giải thích như thế nào, Tề lão gia tử một từ cũng không nghe vào tai. Nhìn thấy Tề Xảo đã đứng ở nơi đó, Trần Thần càng không biết nên làm gì bây giờ.
Còn không để anh kịp làm động tác gì, Tề lão gia tử đã ra hiệu cho người chủ trì buổi lễ tiến hành nghi thức.
“Nhất bái thiên địa ~” – Âm thanh to rõ ràng từ đại sảnh truyền ra ngoài.
Tề lão gia tử đè đầu Trần Thần xuống!
Các tân khách nhìn một màn bức hôn này, im lặng không nói gì.
“Nhị bái cao đường ~”
Tề lão gia tử đem Trần Thần xoay một vòng, đè đầu anh!
Các tân khách:… Cao đường, ngài đang làm gì vậy?!
“Phu phu giao bái ~”
Lại quay nửa vòng, tiếp tục đè…
“Đưa vào động phòng!!!” – Hoàn thành nhiệm vụ! Chủ trì nghi lễ tiên sinh áp lực rất lớn nha!
Tề lão gia tử tóm hai tay Trần Thần ra đằng sau lưng – “Ha hả ~~~ Nhi tế a, động phòng nào! Không cần thẹn thùng! Ha hả ha hả ~~~~~”
Sau đó trực tiếp đem người áp giải vào động phòng…
Tề lão gia tử đứng chắn trước cửa tân phòng, ai đến cũng không cho mở! Xoay người, cười như Phật Di Lặc – “Ha hả ~~~ Mọi người không nên quấy nhiễu bọn nhỏ động phòng ha! Đi, chúng ta đi uống rượu!”
Lập tức rất nhiều gia đinh tiến đến vây quanh tân phòng…
Các tân khách hết thảy chết lặng, nhịn không được co rút khóe miệng, yên lặng xoay người đi uống rượu.
Tề lão gia tử thấy mọi người ngoan ngoãn phối hợp, cười tủm tỉm sờ sờ râu, vẻ mặt thỏa mãn cùng Tề cha đi tiếp đãi tân khách.
Tề cha có chút không yên lòng, chần chờ hỏi – “Như vậy được không?”
Tề lão gia tử tiếp tục cười, “Ha hả~~~ Đây là chuyện tốt! Đi thôi, vợ chồng son bọn nó không tiện, hai ta nên đi bồi tân khách thôi!”
Tề cha tin tưởng lão gia tử, liền theo lời đi bồi khách.
Bên trong phòng tân hôn.
Trần Thần đứng ở cửa, lúng túng vô cùng.
Tề Xảo ngồi bên giường, hai tay vô ý thức xoắn lại với nhau, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Chốc lát trong phòng trầm mặc quỷ dị, Trần Thần thật sự chịu không nổi, mở miệng trước – “Cái kia… Tề… Tề Xảo a! Ngươi hãy nghe ta giải thích!” – Nuốt một ngụm nước miếng – “Ta… ta là vô tình! Ta không biết đó là tú cầu! Ta không phải cố ý muốn nhặt lên! Ngươi phải tin tưởng ta a!”
Tề Xảo nghe thấy, thân mình nháy mắt cứng lại, hai tay nắm chặt thành đoàn, trái tim tựa hồ cũng ngừng đập.
Trần Thần nhìn thân mình Tề Xảo cương cứng, cảm thấy chính mình hơi quá đáng. Đối phương cho dù bề ngoài là một nam nhân, nhưng không thể che dấu sự thật y là “nữ nhân” ở thế giới này. Mình và y kết hôn, nhưng trong lúc động phòng lại nói hết thảy đều là hiểu lầm, bản thân không định thú y… Chính anh cũng cảm thấy mình thật khốn nạn.
Trần Thần nghĩ đến cha mẹ đã sớm tạ thế của mình, nghĩ đến việc xuyên tới thế giới quỷ dị này, nghĩ đến chính mình có thể —— không, phải nói không có khả năng quay trở về, nghĩ đến chính mình phải cô đơn trải qua cả đời ở cái thế giới xa lạ này, anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Ngay thời điểm anh đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Tề Xảo mở miệng nói chuyện.
“Trần thiếu gia, ta biết ngươi không nguyện ý. Ta cũng sẽ không cưỡng cầu, ngày mai ta sẽ đi nói cho phụ thân để ngươi rời đi. Ngươi yên tâm, mọi người sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Trần Thần ngây ngẩn cả người – “Kia… Còn ngươi thì sao?”
Tề Xảo xốc khăn voan hồng lên, kéo khóe miệng, cố gắng khiến mình cười tự nhiên một chút – “Không có việc gì, ta trên danh nghĩa chẳng qua là thủ tiết mà thôi, không sao!”
Nhìn đối phương miễn cưỡng tươi cười, Trần Thần quyết định lưu lại, thành thân trên danh nghĩa. Dù sao chính mình không trở về được, chỉ còn cách đi đến đâu hay đến đấy, có thể giúp người khác liền giúp đi.
“Không cần. Nếu ngươi không chê chúng ta trước cứ giả làm phu thê, chờ ngươi về sau gặp được người trong lòng, ta lại đi, đến lúc đó ta sẽ nói rõ ràng, tránh liên lụy ngươi.”
Tề Xảo sững sờ, vì câu nói này, trái tim của y liền ấm áp hẳn. Anh quả nhiên thiện tâm. Lại nghĩ đến anh nói người trong lòng gì đó, không khỏi tự giễu nở nụ cười.
“Nếu như vậy ngươi liền đi không nổi.”
“Ân?” – Trần Thần không hiểu.
“Ta a, ở nơi này nổi danh là sửu vô diệm, làm sao có được người thích!” Tề Xảo trong lòng chua xót nhưng trên mặt không nguyện biểu lộ mảy may, cố gắng để thanh âm của mình nghe thật nhẹ nhàng.
“Sửu vô diệm?” – Trần Thần nhớ tới lời lão nhân nói lúc trước, không khỏi kỳ quái, tinh tế đánh giá Tề Xảo một phen.
Diện mạo Tề Xảo ở hiện đại thuộc loại học sinh thanh tú, vóc dáng không cao, khoảng 1m70, bộ dạng sạch sẽ, không có điểm nào nổi bật sáng chói mà khá phổ thông, cấp bậc ban thảo(1) thì chưa đạt tới. Dung mạo Tề Xảo không quá xuất chúng, nếu ném vào trong một đám người thì không đến nỗi không tìm được, nhưng cũng phải phí chút ít thời gian. Mà đó chỉ là vẻ ngoài của Tề Xảo. So với tướng mạo, khí chất của y mới càng khiến người ta liếc mắt một cái liền khó quên. Tề Xảo có một loại khí chất cổ vận tao nhã mà lại yên tĩnh khoáng đạt, giống như một gốc thanh trúc trong ngọn núi mập mờ khói sương, bình thường nhưng khiến người ta khó quên.
Trần Thần ăn ngay nói thật: “Ta đâu thấy ngươi khó coi lắm a?”
Tề Xảo ngơ ngẩn, trong lòng một mảnh ngọt ngào. Dù anh không chê y xấu, nhưng y vẫn muốn cho Trần Thần hiểu được ca nhi mỹ mạo là thế nào, y không muốn làm lỡ anh – “Đó là vì ngươi chưa thấy qua ca nhi xinh đẹp.”
Y đứng lên, vừa đi đến bên giá sách vừa giải thích – “Ca nhi như thế này mới là xinh đẹp.” – Nói xong rút từ giá sách một quyển tranh cuộn, mở ra, đưa cho Trần Thần – “Ngươi xem, đây là ca nhi đẹp nhất hiện nay.”
Người trong bức họa có liễu diệp loan mi, mắt hạnh to, sóng mắt lấp lánh, đôi môi anh đào nhỏ hồng, khóe miệng mang ý cười, chân mày gợi tình, dung mạo phong tình tựa tiếu phi tiếu câu dẫn lòng người. Hắn mặc váy dài tiên diễm hoa lệ, suối tóc đen mượt dài đến đầu gối, tản mát bên người, dường như chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng có thể câu hồn người đi mất.
Đương nhiên, đây là cái nhìn của người ở thế giới này.
Trần Thần cũng biết người này rất đẹp, điều kiện tiên quyết người nọ là nữ nhân thì tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới đối phương là “ca nhi” có cái kia không có ngực – tức là nam nhân, anh đã cảm thấy buồn nôn.
Đây là ngụy nương cao cấp nhất được chưa! Ở hiện đại, loại người này có lực sát thương rất lớn đối với phụ nữ, nhưng với đàn ông mà nói thì đó chính là nhân yêu, một sinh vật vô pháp lý giải và tồn tại! Là một nam nhân mà trưởng thành như vậy thì kinh khủng đến mức nào a?! Hự!!
Đối với đàn ông, nếu đó là mỹ nữ cho dù không theo đuổi thì cũng mong muốn nhìn nhiều hai mắt, nhưng nếu như là đàn ông —— cầu nhân đạo hủy diệt bọn họ đi! Thật ghê tởm!!!!
Làm một người hiện đại, tư tưởng phóng khoáng, nhưng đại bộ phận nam nhân vẫn khó chấp nhận ngụy nương —— cũng giống như ngươi có thể khen nam nhân đẹp trai, chê nam nhân xấu nhưng tuyệt đối không thể nói nam nhân xinh đẹp. Mà Trần Thần, cũng nằm trong số đại bộ phận nam nhân này.
Nhìn “nam nhân” khuynh quốc khuynh thành kia, mặt Trần Thần tí nữa thì biến xanh – “Tề Xảo, hắn… Rất đẹp, nhưng… Không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu.” – Nam nhân, vẫn là trưởng thành giống nam nhân mới khiến người an tâm, mặc kệ đó là người khác hay là chính mình.
Tề Xảo kỳ quái nhìn anh, rõ ràng là một ca nhi xinh đẹp tuyệt mỹ, làm sao “không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu” được! Có lẽ đối phương sợ kích động mình và xuất phát từ lễ phép nên mới nói vậy, Tề Xảo cũng không để trong lòng, bất quá thông minh không tiếp tục đề tài này.
Việc “thành thân” đã xong, chuyện “mỹ nhân” cũng trôi qua, Trần Thần tỏ ý anh đói bụng.
Nhìn quanh bốn phía, Trần Thần phát hiện trên bàn có rất nhiều đồ ăn, nhịn không được gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng – “Cái kia, Tề Xảo a, ta có thể ăn một chút gì không? Ta thấy hơi đói bụng.”
Tề Xảo vừa nghe, định bụng gọi hạ nhân đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhìn dáng vẻ Tề Xảo muốn gọi người tới, Trần Thần nhanh chóng ngăn cản. Anh lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, không nỡ lãng phí lương thực – “Không cần chuẩn bị phiền phức đâu! Ăn cái kia được rồi.”
Nói rồi đi tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh ngọn nến long phượng đỏ thẫm, cầm lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng – “Ân, ăn ngon thật, ngươi cũng tới ăn đi! Ngươi nhất định cũng đói bụng rồi.”
Tề Xảo há miệng, muốn nói cho Trần Thần biết một bàn đồ ăn cùng điểm tâm đều có ngụ ý cả. Tỷ như khối hồng tảo lật tử tô(2) mà Trần Thần đang ăn ngụ ý cho “Sớm sinh quý tử”, chén long nhãn hạt sen(3) kia đại biểu “Viên mãn phú quý”, còn đĩa củ sen mật ong(4) này cũng bao hàm ý tứ “Mật ngọt hạnh phúc”. Nhưng nhìn bộ dáng người nọ ăn ngon lành, không thèm để ý, Tề Xảo cũng không tiếp tục so đo này đó. Nghĩ đến chính mình từ sáng sớm vẫn chưa ăn gì nhưng không cảm thấy đói, có lẽ là do tâm tình ảnh hưởng, hiện tại mới thấy hơi đói bụng. Y ngồi đối diện Trần Thần, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Một người ngốc bạch cái gì cũng không biết, một người sơ suất thấy đối phương “không thèm để ý” liền không thèm để ý theo, hai người cứ như thế hồn nhiên như không đem một bàn đồ ăn hàm chứa ngụ ý sâu sắc chén sạch bách. Vài năm sau ân ân ái ái sinh vài bánh bao nhỏ, hai tiểu phu phu chứng minh cho mọi người thấy một điều: tập tục cha ông ta lưu truyền từ xưa tới nay đều có một sức mạnh thần kỳ khó có thể giải thích.
Đương nhiên, bọn họ bây giờ vẫn chưa biết.
Hai người dùng cơm xong, ngồi nghỉ trong chốc lát, sau đó gặp phải khảo nghiệm lớn nhất đêm nay —— đi ngủ như thế nào, nói cách khác là làm sao để phân chia cái giường duy nhất kia.
Hai người nhìn giường lớn xa hoa trước mặt, yên lặng ngồi trên ghế bất động.
Vẫn là Trần Thần mở miệng trước – “Để ta ngủ dưới đất đi! Dù sao trời cũng không lạnh lắm.”
Tề Xảo quay đầu, nhìn Trần Thần, thẳng đến khi lông tóc anh dựng đứng cả lên mới sâu kín nói – “Trong phòng chỉ có một bộ đệm chăn…”
Trần Thần hóa đá.
Bước nhanh tới trước cửa, Trần Thần định đẩy cửa đi ra ngoài thì phát hiện, cửa đã bị khóa.
“Tề Xảo, cửa khóa rồi.”
Tề Xảo giật mình. Đi tới trước cửa, nhìn thấy bên ngoài có một thanh gỗ dày chặn ngang hai cánh cửa, y lặng im.
“Phụ thân! Phụ thân!”
“Công tử.” – Một gia đinh cung kính đáp – “Lão gia đang tiếp đãi khách khứa, tạm thời không có cách nào lại đây.”
“Cha ta đâu?”
“Phu nhân cũng đang bận tiếp khách cùng lão gia.”
“…Vậy các ngươi mở cửa ra cho ta.”
“Lão gia căn dặn, đây là cửa phòng tân hôn, chỉ có lão gia mới được mở. Nếu ai dám trái lời, chính là đối công tử cùng cô gia mưu đồ gây rối, sẽ bị đuổi khỏi phủ.”
“…Vậy các ngươi đem một bộ đệm chăn lại đây.”
“Lão gia còn nói, vì công tử tân hôn nên toàn bộ đệm chăn trong phủ đều mang đi giặt sạch sẽ, hiện giờ không còn tấm nào ạ.”
“…”
“Kia…”
“Coi như xong, phụ thân ngươi không định cấp thêm tấm đệm nào đâu.” – Trần Thần có chút bất đắc dĩ, ý đồ của Tề lão gia tử quá rõ ràng.
Tề Xảo không nói nữa, y cũng nhìn ra rồi. Nhịn không được thở dài trong lòng, phụ thân của con a, con biết ngài hảo tâm, nhưng con cùng Trần thiếu gia… Thật sự không có khả năng.
“Trần thiếu gia, thật xin lỗi, phụ thân ngài…”
“Không sao, ta không ngại.”
Hai người không tiếp tục nói nữa, ngồi suy nghĩ biện pháp giải quyết. Một lát sau Tề Xảo giống như nghĩ tới điều gì, không khỏi đỏ mặt, mấy lần mở miệng nhưng nói không ra lời, chỉ là mặt ngày càng đỏ hơn. Cuối cùng y cắn răng nói ra một biện pháp – “…Nếu không đêm nay Trần thiếu gia liền cùng ta… Ngủ chung một giường đi “
Trần Thần là người hiện đại không có nhiều cố kỵ, thấy đối phương nói như vậy anh rất vui mừng thuận theo. Anh không muốn ngủ trên mặt đất a, không có chăn thì lạnh phải biết!
“Tề Xảo, ngươi yên tâm, ta ngủ rất thành thật, sẽ không đụng tới ngươi.”
Tề Xảo đỏ mặt gật gật đầu, thẳng lưng – “Kia, Trần thiếu gia nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Thần tới bên giường, nhìn cái giường lớn. Anh biết Tề Xảo kiêng kỵ mình, chỉ sợ mình ngủ trước y liền cả đêm không ngủ, vì thế xoay người nói – “Tề Xảo, ngươi ngủ cùng luôn đi. Giường rất lớn, có thể nằm thoải mái.”
Tề Xảo đỏ mặt, muốn nói chờ một lát mới ngủ, nhưng nhìn Trần Thần bộ dáng kiên định cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Chậm chạp lết từng bước nhỏ, lề mề nửa ngày mới đến bên giường, ngẩng đầu nhìn Trần Thần một bộ nhàn nhà chờ đợi, chỉ có thể kiên trì lên giường.
“Tề Xảo, người ngủ bên trong đi, tránh bị rớt xuống.” – Ngủ quen giường đơn ở ký túc xá, Trần Thần nằm phía ngoài cũng không sợ rơi.
“…Ân.” – Tề Xảo thanh âm nhỏ như muỗi kêu, bò vào phía trong, cởi quần áo nằm xuống.
Trần Thần cũng cởi quần áo nằm trên giường, hai người cùng chia sẻ một cái chăn. Có lẽ do quá mệt mỏi, chỉ chốc lát hai người đều chìm vào giấc ngủ sâu.
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mina-san~~~~~~~~~~~~~~ Hai ngày nay ngoài giờ lên lớp còn phải đi làm việc bên ngoài, nhiều ngày tới Mèo Lười vẫn bận….. Mina-san không cần chờ!!!!!
Ngao~~~~ Mèo Lười không muốn đi làm~~~ Mèo Lười muốn an tâm viết văn
Nhưng là nghĩ tới Mèo Lười không có tiền đi mua cá, Mèo Lười chỉ có thể rơi lệ
Hết chương 4.
(1)Ban thảo: chỉ nam sinh đẹp trai nhất, anh tuấn tiêu sái nhất, được yêu thích nhất trong một lớp. (nói đơn giản dễ hiểu là hotboy của lớp = v =)
(2)Hồng tảo lật tử tô (Bánh hạt dẻ táo tàu -红枣栗子酥):
(3) Chè long nhãn hạt sen (桂圆莲子):
(4) Củ sen mật ong (蜜汁莲藕):
Trần Thần bị áp giải đến đại sảnh, dọc đường đi mặc kệ anh giải thích như thế nào, Tề lão gia tử một từ cũng không nghe vào tai. Nhìn thấy Tề Xảo đã đứng ở nơi đó, Trần Thần càng không biết nên làm gì bây giờ.
Còn không để anh kịp làm động tác gì, Tề lão gia tử đã ra hiệu cho người chủ trì buổi lễ tiến hành nghi thức.
“Nhất bái thiên địa ~” – Âm thanh to rõ ràng từ đại sảnh truyền ra ngoài.
Tề lão gia tử đè đầu Trần Thần xuống!
Các tân khách nhìn một màn bức hôn này, im lặng không nói gì.
“Nhị bái cao đường ~”
Tề lão gia tử đem Trần Thần xoay một vòng, đè đầu anh!
Các tân khách:… Cao đường, ngài đang làm gì vậy?!
“Phu phu giao bái ~”
Lại quay nửa vòng, tiếp tục đè…
“Đưa vào động phòng!!!” – Hoàn thành nhiệm vụ! Chủ trì nghi lễ tiên sinh áp lực rất lớn nha!
Tề lão gia tử tóm hai tay Trần Thần ra đằng sau lưng – “Ha hả ~~~ Nhi tế a, động phòng nào! Không cần thẹn thùng! Ha hả ha hả ~~~~~”
Sau đó trực tiếp đem người áp giải vào động phòng…
Tề lão gia tử đứng chắn trước cửa tân phòng, ai đến cũng không cho mở! Xoay người, cười như Phật Di Lặc – “Ha hả ~~~ Mọi người không nên quấy nhiễu bọn nhỏ động phòng ha! Đi, chúng ta đi uống rượu!”
Lập tức rất nhiều gia đinh tiến đến vây quanh tân phòng…
Các tân khách hết thảy chết lặng, nhịn không được co rút khóe miệng, yên lặng xoay người đi uống rượu.
Tề lão gia tử thấy mọi người ngoan ngoãn phối hợp, cười tủm tỉm sờ sờ râu, vẻ mặt thỏa mãn cùng Tề cha đi tiếp đãi tân khách.
Tề cha có chút không yên lòng, chần chờ hỏi – “Như vậy được không?”
Tề lão gia tử tiếp tục cười, “Ha hả~~~ Đây là chuyện tốt! Đi thôi, vợ chồng son bọn nó không tiện, hai ta nên đi bồi tân khách thôi!”
Tề cha tin tưởng lão gia tử, liền theo lời đi bồi khách.
Bên trong phòng tân hôn.
Trần Thần đứng ở cửa, lúng túng vô cùng.
Tề Xảo ngồi bên giường, hai tay vô ý thức xoắn lại với nhau, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Chốc lát trong phòng trầm mặc quỷ dị, Trần Thần thật sự chịu không nổi, mở miệng trước – “Cái kia… Tề… Tề Xảo a! Ngươi hãy nghe ta giải thích!” – Nuốt một ngụm nước miếng – “Ta… ta là vô tình! Ta không biết đó là tú cầu! Ta không phải cố ý muốn nhặt lên! Ngươi phải tin tưởng ta a!”
Tề Xảo nghe thấy, thân mình nháy mắt cứng lại, hai tay nắm chặt thành đoàn, trái tim tựa hồ cũng ngừng đập.
Trần Thần nhìn thân mình Tề Xảo cương cứng, cảm thấy chính mình hơi quá đáng. Đối phương cho dù bề ngoài là một nam nhân, nhưng không thể che dấu sự thật y là “nữ nhân” ở thế giới này. Mình và y kết hôn, nhưng trong lúc động phòng lại nói hết thảy đều là hiểu lầm, bản thân không định thú y… Chính anh cũng cảm thấy mình thật khốn nạn.
Trần Thần nghĩ đến cha mẹ đã sớm tạ thế của mình, nghĩ đến việc xuyên tới thế giới quỷ dị này, nghĩ đến chính mình có thể —— không, phải nói không có khả năng quay trở về, nghĩ đến chính mình phải cô đơn trải qua cả đời ở cái thế giới xa lạ này, anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Ngay thời điểm anh đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Tề Xảo mở miệng nói chuyện.
“Trần thiếu gia, ta biết ngươi không nguyện ý. Ta cũng sẽ không cưỡng cầu, ngày mai ta sẽ đi nói cho phụ thân để ngươi rời đi. Ngươi yên tâm, mọi người sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Trần Thần ngây ngẩn cả người – “Kia… Còn ngươi thì sao?”
Tề Xảo xốc khăn voan hồng lên, kéo khóe miệng, cố gắng khiến mình cười tự nhiên một chút – “Không có việc gì, ta trên danh nghĩa chẳng qua là thủ tiết mà thôi, không sao!”
Nhìn đối phương miễn cưỡng tươi cười, Trần Thần quyết định lưu lại, thành thân trên danh nghĩa. Dù sao chính mình không trở về được, chỉ còn cách đi đến đâu hay đến đấy, có thể giúp người khác liền giúp đi.
“Không cần. Nếu ngươi không chê chúng ta trước cứ giả làm phu thê, chờ ngươi về sau gặp được người trong lòng, ta lại đi, đến lúc đó ta sẽ nói rõ ràng, tránh liên lụy ngươi.”
Tề Xảo sững sờ, vì câu nói này, trái tim của y liền ấm áp hẳn. Anh quả nhiên thiện tâm. Lại nghĩ đến anh nói người trong lòng gì đó, không khỏi tự giễu nở nụ cười.
“Nếu như vậy ngươi liền đi không nổi.”
“Ân?” – Trần Thần không hiểu.
“Ta a, ở nơi này nổi danh là sửu vô diệm, làm sao có được người thích!” Tề Xảo trong lòng chua xót nhưng trên mặt không nguyện biểu lộ mảy may, cố gắng để thanh âm của mình nghe thật nhẹ nhàng.
“Sửu vô diệm?” – Trần Thần nhớ tới lời lão nhân nói lúc trước, không khỏi kỳ quái, tinh tế đánh giá Tề Xảo một phen.
Diện mạo Tề Xảo ở hiện đại thuộc loại học sinh thanh tú, vóc dáng không cao, khoảng 1m70, bộ dạng sạch sẽ, không có điểm nào nổi bật sáng chói mà khá phổ thông, cấp bậc ban thảo(1) thì chưa đạt tới. Dung mạo Tề Xảo không quá xuất chúng, nếu ném vào trong một đám người thì không đến nỗi không tìm được, nhưng cũng phải phí chút ít thời gian. Mà đó chỉ là vẻ ngoài của Tề Xảo. So với tướng mạo, khí chất của y mới càng khiến người ta liếc mắt một cái liền khó quên. Tề Xảo có một loại khí chất cổ vận tao nhã mà lại yên tĩnh khoáng đạt, giống như một gốc thanh trúc trong ngọn núi mập mờ khói sương, bình thường nhưng khiến người ta khó quên.
Trần Thần ăn ngay nói thật: “Ta đâu thấy ngươi khó coi lắm a?”
Tề Xảo ngơ ngẩn, trong lòng một mảnh ngọt ngào. Dù anh không chê y xấu, nhưng y vẫn muốn cho Trần Thần hiểu được ca nhi mỹ mạo là thế nào, y không muốn làm lỡ anh – “Đó là vì ngươi chưa thấy qua ca nhi xinh đẹp.”
Y đứng lên, vừa đi đến bên giá sách vừa giải thích – “Ca nhi như thế này mới là xinh đẹp.” – Nói xong rút từ giá sách một quyển tranh cuộn, mở ra, đưa cho Trần Thần – “Ngươi xem, đây là ca nhi đẹp nhất hiện nay.”
Người trong bức họa có liễu diệp loan mi, mắt hạnh to, sóng mắt lấp lánh, đôi môi anh đào nhỏ hồng, khóe miệng mang ý cười, chân mày gợi tình, dung mạo phong tình tựa tiếu phi tiếu câu dẫn lòng người. Hắn mặc váy dài tiên diễm hoa lệ, suối tóc đen mượt dài đến đầu gối, tản mát bên người, dường như chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng có thể câu hồn người đi mất.
Đương nhiên, đây là cái nhìn của người ở thế giới này.
Trần Thần cũng biết người này rất đẹp, điều kiện tiên quyết người nọ là nữ nhân thì tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới đối phương là “ca nhi” có cái kia không có ngực – tức là nam nhân, anh đã cảm thấy buồn nôn.
Đây là ngụy nương cao cấp nhất được chưa! Ở hiện đại, loại người này có lực sát thương rất lớn đối với phụ nữ, nhưng với đàn ông mà nói thì đó chính là nhân yêu, một sinh vật vô pháp lý giải và tồn tại! Là một nam nhân mà trưởng thành như vậy thì kinh khủng đến mức nào a?! Hự!!
Đối với đàn ông, nếu đó là mỹ nữ cho dù không theo đuổi thì cũng mong muốn nhìn nhiều hai mắt, nhưng nếu như là đàn ông —— cầu nhân đạo hủy diệt bọn họ đi! Thật ghê tởm!!!!
Làm một người hiện đại, tư tưởng phóng khoáng, nhưng đại bộ phận nam nhân vẫn khó chấp nhận ngụy nương —— cũng giống như ngươi có thể khen nam nhân đẹp trai, chê nam nhân xấu nhưng tuyệt đối không thể nói nam nhân xinh đẹp. Mà Trần Thần, cũng nằm trong số đại bộ phận nam nhân này.
Nhìn “nam nhân” khuynh quốc khuynh thành kia, mặt Trần Thần tí nữa thì biến xanh – “Tề Xảo, hắn… Rất đẹp, nhưng… Không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu.” – Nam nhân, vẫn là trưởng thành giống nam nhân mới khiến người an tâm, mặc kệ đó là người khác hay là chính mình.
Tề Xảo kỳ quái nhìn anh, rõ ràng là một ca nhi xinh đẹp tuyệt mỹ, làm sao “không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu” được! Có lẽ đối phương sợ kích động mình và xuất phát từ lễ phép nên mới nói vậy, Tề Xảo cũng không để trong lòng, bất quá thông minh không tiếp tục đề tài này.
Việc “thành thân” đã xong, chuyện “mỹ nhân” cũng trôi qua, Trần Thần tỏ ý anh đói bụng.
Nhìn quanh bốn phía, Trần Thần phát hiện trên bàn có rất nhiều đồ ăn, nhịn không được gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng – “Cái kia, Tề Xảo a, ta có thể ăn một chút gì không? Ta thấy hơi đói bụng.”
Tề Xảo vừa nghe, định bụng gọi hạ nhân đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhìn dáng vẻ Tề Xảo muốn gọi người tới, Trần Thần nhanh chóng ngăn cản. Anh lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, không nỡ lãng phí lương thực – “Không cần chuẩn bị phiền phức đâu! Ăn cái kia được rồi.”
Nói rồi đi tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh ngọn nến long phượng đỏ thẫm, cầm lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng – “Ân, ăn ngon thật, ngươi cũng tới ăn đi! Ngươi nhất định cũng đói bụng rồi.”
Tề Xảo há miệng, muốn nói cho Trần Thần biết một bàn đồ ăn cùng điểm tâm đều có ngụ ý cả. Tỷ như khối hồng tảo lật tử tô(2) mà Trần Thần đang ăn ngụ ý cho “Sớm sinh quý tử”, chén long nhãn hạt sen(3) kia đại biểu “Viên mãn phú quý”, còn đĩa củ sen mật ong(4) này cũng bao hàm ý tứ “Mật ngọt hạnh phúc”. Nhưng nhìn bộ dáng người nọ ăn ngon lành, không thèm để ý, Tề Xảo cũng không tiếp tục so đo này đó. Nghĩ đến chính mình từ sáng sớm vẫn chưa ăn gì nhưng không cảm thấy đói, có lẽ là do tâm tình ảnh hưởng, hiện tại mới thấy hơi đói bụng. Y ngồi đối diện Trần Thần, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Một người ngốc bạch cái gì cũng không biết, một người sơ suất thấy đối phương “không thèm để ý” liền không thèm để ý theo, hai người cứ như thế hồn nhiên như không đem một bàn đồ ăn hàm chứa ngụ ý sâu sắc chén sạch bách. Vài năm sau ân ân ái ái sinh vài bánh bao nhỏ, hai tiểu phu phu chứng minh cho mọi người thấy một điều: tập tục cha ông ta lưu truyền từ xưa tới nay đều có một sức mạnh thần kỳ khó có thể giải thích.
Đương nhiên, bọn họ bây giờ vẫn chưa biết.
Hai người dùng cơm xong, ngồi nghỉ trong chốc lát, sau đó gặp phải khảo nghiệm lớn nhất đêm nay —— đi ngủ như thế nào, nói cách khác là làm sao để phân chia cái giường duy nhất kia.
Hai người nhìn giường lớn xa hoa trước mặt, yên lặng ngồi trên ghế bất động.
Vẫn là Trần Thần mở miệng trước – “Để ta ngủ dưới đất đi! Dù sao trời cũng không lạnh lắm.”
Tề Xảo quay đầu, nhìn Trần Thần, thẳng đến khi lông tóc anh dựng đứng cả lên mới sâu kín nói – “Trong phòng chỉ có một bộ đệm chăn…”
Trần Thần hóa đá.
Bước nhanh tới trước cửa, Trần Thần định đẩy cửa đi ra ngoài thì phát hiện, cửa đã bị khóa.
“Tề Xảo, cửa khóa rồi.”
Tề Xảo giật mình. Đi tới trước cửa, nhìn thấy bên ngoài có một thanh gỗ dày chặn ngang hai cánh cửa, y lặng im.
“Phụ thân! Phụ thân!”
“Công tử.” – Một gia đinh cung kính đáp – “Lão gia đang tiếp đãi khách khứa, tạm thời không có cách nào lại đây.”
“Cha ta đâu?”
“Phu nhân cũng đang bận tiếp khách cùng lão gia.”
“…Vậy các ngươi mở cửa ra cho ta.”
“Lão gia căn dặn, đây là cửa phòng tân hôn, chỉ có lão gia mới được mở. Nếu ai dám trái lời, chính là đối công tử cùng cô gia mưu đồ gây rối, sẽ bị đuổi khỏi phủ.”
“…Vậy các ngươi đem một bộ đệm chăn lại đây.”
“Lão gia còn nói, vì công tử tân hôn nên toàn bộ đệm chăn trong phủ đều mang đi giặt sạch sẽ, hiện giờ không còn tấm nào ạ.”
“…”
“Kia…”
“Coi như xong, phụ thân ngươi không định cấp thêm tấm đệm nào đâu.” – Trần Thần có chút bất đắc dĩ, ý đồ của Tề lão gia tử quá rõ ràng.
Tề Xảo không nói nữa, y cũng nhìn ra rồi. Nhịn không được thở dài trong lòng, phụ thân của con a, con biết ngài hảo tâm, nhưng con cùng Trần thiếu gia… Thật sự không có khả năng.
“Trần thiếu gia, thật xin lỗi, phụ thân ngài…”
“Không sao, ta không ngại.”
Hai người không tiếp tục nói nữa, ngồi suy nghĩ biện pháp giải quyết. Một lát sau Tề Xảo giống như nghĩ tới điều gì, không khỏi đỏ mặt, mấy lần mở miệng nhưng nói không ra lời, chỉ là mặt ngày càng đỏ hơn. Cuối cùng y cắn răng nói ra một biện pháp – “…Nếu không đêm nay Trần thiếu gia liền cùng ta… Ngủ chung một giường đi “
Trần Thần là người hiện đại không có nhiều cố kỵ, thấy đối phương nói như vậy anh rất vui mừng thuận theo. Anh không muốn ngủ trên mặt đất a, không có chăn thì lạnh phải biết!
“Tề Xảo, ngươi yên tâm, ta ngủ rất thành thật, sẽ không đụng tới ngươi.”
Tề Xảo đỏ mặt gật gật đầu, thẳng lưng – “Kia, Trần thiếu gia nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Thần tới bên giường, nhìn cái giường lớn. Anh biết Tề Xảo kiêng kỵ mình, chỉ sợ mình ngủ trước y liền cả đêm không ngủ, vì thế xoay người nói – “Tề Xảo, ngươi ngủ cùng luôn đi. Giường rất lớn, có thể nằm thoải mái.”
Tề Xảo đỏ mặt, muốn nói chờ một lát mới ngủ, nhưng nhìn Trần Thần bộ dáng kiên định cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Chậm chạp lết từng bước nhỏ, lề mề nửa ngày mới đến bên giường, ngẩng đầu nhìn Trần Thần một bộ nhàn nhà chờ đợi, chỉ có thể kiên trì lên giường.
“Tề Xảo, người ngủ bên trong đi, tránh bị rớt xuống.” – Ngủ quen giường đơn ở ký túc xá, Trần Thần nằm phía ngoài cũng không sợ rơi.
“…Ân.” – Tề Xảo thanh âm nhỏ như muỗi kêu, bò vào phía trong, cởi quần áo nằm xuống.
Trần Thần cũng cởi quần áo nằm trên giường, hai người cùng chia sẻ một cái chăn. Có lẽ do quá mệt mỏi, chỉ chốc lát hai người đều chìm vào giấc ngủ sâu.
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mina-san~~~~~~~~~~~~~~ Hai ngày nay ngoài giờ lên lớp còn phải đi làm việc bên ngoài, nhiều ngày tới Mèo Lười vẫn bận….. Mina-san không cần chờ!!!!!
Ngao~~~~ Mèo Lười không muốn đi làm~~~ Mèo Lười muốn an tâm viết văn
Nhưng là nghĩ tới Mèo Lười không có tiền đi mua cá, Mèo Lười chỉ có thể rơi lệ
Hết chương 4.
(1)Ban thảo: chỉ nam sinh đẹp trai nhất, anh tuấn tiêu sái nhất, được yêu thích nhất trong một lớp. (nói đơn giản dễ hiểu là hotboy của lớp = v =)
(2)Hồng tảo lật tử tô (Bánh hạt dẻ táo tàu -红枣栗子酥):
(3) Chè long nhãn hạt sen (桂圆莲子):
(4) Củ sen mật ong (蜜汁莲藕):
Bình luận truyện